Ông nói về một số bài du ca, đến bài dưới đây, khi ông đọc lời bài hát, tôi phải giả vờ cầm lấy máy chụp hình chụp ông, bởi nếu không, tôi sẽ khóc.
Lời bài hát kinh khủng quá.
Mà lời ông đọc lại càng làm cho nội dung của nó trở nên khốc liệt nhiều phần.
Và tôi tin, sau khi ông hát xong bài đó, cả quân y viện Nguyễn Tri Phương lúc đó, sau giây phút im lặng đến sững sờ, những người thương binh đã vung nạng la hét và đập nát cả hội trường!
Người anh Vĩnh Bình
Mang theo ba lô cây viết xanh nhỏ bé
Mai nơi xa xôi anh sẽ biên thơ về
Cho mẹ cho bà con, cho chị với cậu bé
Nhưng hai năm qua chưa thấy thư anh về
Con thơ năm xưa nay đã thôi bồng bế
Đêm nghe xa xa có tiếng ai ngang lệ
Con chờ nhé đợi nhé, con chờ mốt ba về
Anh tôi ra đi không nhắn anh lời nào
Nay không tin thư, ôi nhớ nhung làm sao
Anh ơi anh ơi, anh cách xa chừng nào
Có biết vợ úa héo
Hôm nao nghe tin mai mốt anh qua làng
Chao ôi hân hoan đôi mắt mẹ rực sáng
Chân đi bon bon quên thướt tha nhịp nhàng
Ra bờ sông chị đứng mắt ngời nét vui mừng.
Bao nhiêu hân hoan anh bước chân qua làng
Tôi ra trông anh hơi khác xưa đầu mới
Da ngăm ngăm đen, anh ngó tôi xong gọi:
“A cậu mau lại đây, trông cậu lớn rồi đấy”
Nghe chân anh vô, chị trốn ra sau hè
Bâng khuâng lâng lâng, không dám ra ngoài ngó
Kêu con im đi, tai lắng nghe từng lời
Anh gọi: “Ơi mình ơi” Bước ra đứng khóc mùi
Tôi không quên khi anh bế con vào lòng
“Con tôi ngoan ghê, sao giống ơi là giống”
Mẹ vui chân run, leo tuốt lên giường nằm
Nhắm mắt niệm lâm râm
Cơm hôm nay ngon, canh nấu chua rau ngọt
Mẹ thương yêu anh, nên tiếp anh chẳng ngớt
Chơi vui bên con, anh nói với chị rằng:
“Bây giờ anh phải đi, tối nay sẽ quay về”
Bài này viết gãy gọn, cô đọng mà đầy xúc cảm đó Lan.
LikeLike
cái vụ thương binh đập nạn sau khi nghe ông hát xong là sao? không hỉu Lan oi.
LikeLike