1.
Hôm qua lúc đưa khách thủ đô về lại khách sạn, do chói mắt, và cũng chưa thiệt hết bệnh, nên trong lúc hai bạn Hương và Lừng ngồi sau nói líu lo cái gì đó, thì tui lại nhắm mắt mơ màng.
Trong cơn mơ, tui nghe loáng thoáng hình như mấy bản nói chuyện kỳ thị da đen đa trắng thì phải. Rồi khi ông xã tui lên tiếng chê rằng đệ nhất phu nhân quả là xấu thì bạn Lừng la lên liền là “Nói thế là anh đã kỳ thị người da đen rồi. Bà ấy chỉ thô người thôi chứ thực ra thì bà ấy đẹp chứ!”
ok, đại loại là vậy.
Tui thì chỉ băn khoăn là không biết tui có kỳ thị người VN bên này hay không thôi.
Số là sao tui có cảm giác rất oải mấy tiệm VN buôn bán quanh quanh nơi đông đúc người VN này nha.
Có một cái gì đó không có “thật thà và lương thiện.”
Tui nhớ hôm trước có người độc giả nói là họ đi mua bánh ướt ở tiệm TS. Khi về đến nhà mở ra thì nó bị thui nhão cả bên trong luôn. Nghĩ không biết có phải họ cạnh tranh rồi nói xấu không.
Cho đến hôm má tui cũng ra tiệm đó mua mấy pounds bánh ướt mang về thì bên trong nó không có phải là từng miếng bánh tráng lớn như bên ngoài, mà nó lụng vụn lụng vụn ra. Dù tiệm chỉ cách nhà má tui có mấy bước chân nhưng nghĩ cũng chẳng đáng nên phần nào nghi ngờ ăn không được thì đem bỏ.
Lần sau má tui lại đến mua. Rút kinh nghiệm, má tui nói với anh chàng chủ tiệm, “làm ơn lấy cho tui bánh mới nha chú!”
Anh chàng nói như chuông, “bánh cũ ở đây mắc hơn bánh mới bác ơi! Bởi vì ở đây làm gì có bánh cũ, làm ra không kịp bán mà!” Rõ ràng nghe có chướng không?
Một lần sáng sớm tui và ông xã ghé vào một tiệm phở có cả tên lẫn luổi trên đường Bolsa, nhưng không ngay trung tâm Bolsa. hai tô phở gà được bưng ra cùng 2 chén nước mắm gừng.
Trong đó có một chén có vẻ như ai đã chấm vào đó rồi, bởi nó lóng lánh mỡ và có cả một vài mẩu hành lá trong đó nữa.
Nhìn nó, tự dưng tui muối ọi. Tui kêu anh chàng phục vụ đến nói “Đổi dùm em chén nước mắm này đi anh, hình như đây là chén người ta ăn rồi.”
Anh chàng cầm cái chén lên nhìn. Chắc cũng nghĩ như tôi. Anh ta đi ngay đến nơi người mang phở ra khi nãy, dí chén nước mắm vào mặt và nói cái gì đó.
Sau đó anh chàng mang ra cho tôi một chén khác. Có điều, từ đầu đến đuôi chẳng nghe lấy một lời nào là xin lỗi!
Tương tự như vậy, tui cũng đã mua phải thức ăn có mùi thiu từ tiệm cơm chay VH, và từ tiệm chè HK rất nổi tiếng. Mình mua to-go về nhà mới giở ra ăn, cũng chỉ trong vòng có 10, 15 phút thôi. Về nhà rồi, chẳng lẽ quay ra mắng vốn. Nhưng cứ ấm ức: họ bán hàng mà không check lại sao?
Đến hôm đi làm mắt kiếng mới càng thấy rõ ràng là cái sự làm ăn rất chi là oải của người Việt.
Tiền bảo hiểm mình phải đóng nhưng sao đi ra làm kiếng có cảm giác chẳng khác nào thời xài bảo hiểm y tế ở Việt Nam vậy. Họ muốn tính sao thì tính à, giống như bố thí cho mình vậy.
Bảo hiểm trả cho mình tiền gọng kiếng là $120, tiền tròng kính là $60. Mấy nàng tiệm kiếng chỉ cho mình cái ô để lựa frame đúng với số tiền $120.
Tui nhìn mấy cái frame mà họ tự ra giá là $120 mà muốn cầm chọi vô mặt họ luôn. Toàn là hàng Trung quốc và nhìn rẻ tiền đến chán luôn vậy đó. Trong khi cái gọng kiếng giá chừng $60, $70 ở Costco là nó đẹp như mơ.
Nhưng như một kiểu ơn huệ của họ, “không lấy thì thôi, muốn cái đẹp thì bỏ thêm tiền.”
Đương nhiên, gọng kiếng nhìn được chỗ họ mắc gấp 2, gấp 3 lần trong Sam hay Costco. Tiếc là trong đó lại không xài bảo hiểm.
Rồi họ đề nghị làm thêm nào là tròng nhẹ, chống chóa,… Hỏi giá tổng cộng là $260, tức mình phải trả thêm, ngoài tiền co-pay và tiền hãng bảo hiểm trả.
Mang nguyên cái order đó vô trong Costco thì giá chỉ có hơn một nữa, $153. Ứa gan không.
Vậy mà nhiều người cũng đưa đầu vào cho bị cứa bằng lưỡi dao bọc đường của tình đồng hương mới ghê chứ.
Kể một vài vụ chơ thôi, chứ kể nữa chắc phải kể hoài.
2. Thay đổi không khí một chút đọc bài “Em yêu tiếng nước em bằng tiếng nước Anh” cho vui. Tựa bài này sếp Nhiên tui đặt đó.
Tóm tắt là có mấy đứa bé học trò ngồi nói chuyện nó phải học nói tiếng Việt và nghĩ về tiếng Việt như thế nào. Trong bài này, các bé đều là những người rất thích tiếng nói tiếng Việt, dù rằng trong suốt cuộc nói chuyện thì chẳng hề ló ra một câu tiếng Việt nào hết trơn á. Bé nói, viết toàn bằng tiếng Anh thôi.
Làm bài này xong, chưa kịp lên báo thì nhận được “bảng báo cáo” tui nhờ một cô giáo dạy Việt ngữ ở một trường high school làm giúp.
Trong bản báo cáo này, trong số mấy chục em gốc Việt thì chỉ có lác đác đâu dăm ba em là nói “em thích nói tiếng Việt” Còn lại thì tụi nó nói tụi nó không thich nói vì tiếng Việt khó quá, nó chỉ nói khi nào ba má nó ép, hay cô giáo nó ép thôi.
Nhưng điều khiến tui cười cả buổi chiều là cái đám ghét tiếng Việt này ghi lại cảm nhận ghét tiếng Việt của mình bằng tiếng Việt 🙂
Trong đám đưa đầu vào mấy văn phòng BS có em hằng năm …Cám ơn cái tip của chị ….Em đâu biết trong costco có làm mắt kính đâu ….vả lại em đi cash chứ không có ins …tot' wa' …..Chị viết chưa xong nha ….lúc vô lựa mắt kính nó thiếu điều duoi mình nhanh nhanh ra di Hum nào chị viết 1 bài về khách đi “xin” đồ chổ mí dich vụ or restaurants xunh quanh vung` LSG dung neu ten ra thui 🙂 have a good day chi Ngoc Lan
LikeLike
Nhiều lúc không phải “chê” hay “kỳ thị” ng` VN mình nha. Nhưng nhiều người làm ăn kiểu oái oăm quá làm mình thất vọng thật đó chị! Dĩ nhiên cũng có rất nhiều ng` làm ăn rất đàng hoàng, nhưng thiệt sự là “1 con sâu làm rầu nồi canh” á! …Buồn!
LikeLike
@Anonymous: Nếu không phải dùng bảo hiểm thì cứ vô Costco làm kiếng vừa đẹp vừa rẻ.@Dã Quỳ, Anonymous: À, còn cái chuyện đi mua vải ở các tiệm trước PLT mới là ghê nữa chứ:Một bà độc giả cầm theo cái bịch nilong vô kể: bả thấy tiệm vải đẹp, bước vô coi, bà sờ đến tấm vải nào vừa khen đẹp thì thấy bà chủ đến xé cái rẹt. Đến khi thấy bà chủ xé cả 3 cái, bà khách thấy là lạ nói “tôi chỉ hỏi thôi” thì bà chủ lớn giọng, “Sáng sớm tôi chưa mở hàng nghe, đừng nói là chỉ hỏi chơi rồi không mua nha.'Thấy bà bán hàng dữ quá, cuối cùng bà khách đó phải mua luôn cả 3 xấp vải đó!
LikeLike
sáng giờ muốn xử bạn Lừng mà nín nhịn lắm vì ko có tiếng Việt font nha. Hahah, bạn Lừng dùng chữ “thô” là còn kỳ thị người “Mỹ da đen” nha. Phải dùng từ “dáng vóc thể thao, to khoẻ hay rám nắng ” mới được nha. Mà nói nhỏ bãn Lừng là bạn H nhà Lan ai cũng chê hết á. Ai cũng kỳ thị hết á.Chỉ mỗi mình con gái sư phạm khoá 100 năm hồi trước như Lan với Lún là khen đẹp thôi nha.
LikeLike
Ui cha, tui vừa về lại DC, chưa kịp ăn gì nhưng phải ngó đống email với mấy cái blog nè. Quả là hư hỏng.L không có đổ cho anh Hiếu là kỳ thị đâu nha. NL ngủ gật nên không nghe không rõ đó. L với H biểu bà Obama đẹp, còn anh H chê xấu.kakaka, mỗi người một taste rùi.Cám ơn toàn thể các bạn vì đã đón tiếp tôi chu đáo. Thực ra bây giờ đang nhức đầu đi hay ở đây nè.
LikeLike
@Lún: bạn Lún ôm bom đi đánh xứ mình nha :)Lan chấp nhận làm người kỳ thị vì Lan cũng đồng ý với Lừng là đệ nhất phu nhân có dáng thô; cũng đồng ý luôn với anh Hiếu là bà Obama cũng xấu nữa :))Cái vụ SP khóa 100 năm nghe ngộ ngộ nha :))
LikeLike
@Lừng: đi đi cho biết động đất Cali là như thế nào 🙂
LikeLike
ừa nhiều khi cũng mắc cỡ I am Vietnamese. :)Hồi xưa H đi học chung với bọn da đen nữa, nhìn riết quen mắt thấy được cái đẹp của tụi nó. Trẻ khỏe đẹp, mắt sáng như sao. 🙂 châu á mình thích trắng nên càng trắng càng đẹp thôi.Lừng: phần mình làm xong rồi thì relax chút đi khi nào cần qđịnh hãy suy nghĩ tiếp. Gơod trip back hả Lừng.
LikeLike
Còn thèm phở thì “chạy trời không khỏi nắng”. Sống chung với lũ (chúng nó) thoai. Hehehe..
LikeLike
Hồi giờ đi học em chưa thấy mình bị kì thị. Tụi bạn em trong trường thường là lính nên tụi nó thân thiện, em bị người VN kì thị mới ghê nè chị. Mỗi tội em đi du học rồi lấy chồng Mỹ, thêm tội cô lập với công đồng: không có đi coi ca nhạc ở Casino, không có tiệc tùng, không có ra hồ đi tàu….Nhưng mà thôi kệ, bị vậy chứ biết sao bây giờ.
LikeLike
@hương: ừ, nhưng mình viết đôi kh mình mắc cỡ là Vietnamese thì có bị biểu tình không nhỉ?@Gác Xếp: ừ, oải!
LikeLike
@Phụng Trần: Chết, vậy chắc chị cũng thuộc loại cô lập với cộng đồng rồi :))
LikeLike