1.
Hôm qua là ngày cuối cùng Bi mang kẹo theo đến trường bán cho các bạn với mục đích tích cóp tiền cho chuyến đi Washington DC vào tháng 4 này.
Nhớ hôm đầu tuần, trong khi ngồi gói kẹo, nói với Bi rằng, “Ráng hết tuần này nữa là xong, khỏe luôn con hén!” Bi “Dạ” rồi nói “Nhưng chắc con sẽ buồn xíu!” – “Sao vậy?” – “Vì con làm công việc này quá lâu rồi!” Câu trả lời nhẹ nhàng có chút nuối tiếc kèm theo nụ cười của thằng nhóc khiến tui cảm thấy một cái gì đó nhói lên trong tim.
Ừ, đúng là quá lâu rồi, cả năm chứ ít gì. Cứ mỗi ngày đi học, Bi lại xách theo cái giỏ đựng khoảng 25-30 gói kẹo, mỗi gói Bi bán cho bạn $1. Ròng rã như vậy. Có hôm nghe Bi nói “hôm nay con mệt, con không muốn bán” thì tui ừ, không có sao con. Hôm nay không bán thì ngày khác bán, không có gì ầm ĩ.
Cho đến một ngày, cách đây cả tháng, tui bỗng tò mò hỏi, “Con bán kẹo như thế nào?” – “Con hỏi từng bạn mua kẹo không.” – “Con bán lúc nào?” – “Trong suốt thời gian ở trường, những lúc ra chơi, cho đến khi hết kẹo.” – “Có bạn nào khác làm như con không? – “Dạ chỉ có 1 mình con thôi.”
Thằng nhóc trả lời tỉnh bơ, vậy mà không hiểu tại sao suốt nhiều ngày liền tui bị ám ảnh bởi điều đó. Cứ hình dung giờ chơi, thay vì chơi đùa như bao nhiêu bạn, thì nó cứ phải lo cho việc làm sao bán hết kẹo trước, như một trách nhiệm, là tui thấy mắt mình ướt nhẹp. Chợt nhớ có những lần Bi nói “Có một vài thầy cô trong trường biết Bi bán kẹo nhưng họ làm lơ” Ra là thời gian để cho tụi nhỏ gây quỹ đã qua, chuyện Bi mang đồ vào trường bán là không đúng, nhưng vì muốn giúp mẹ, nên Bi vẫn làm bền bỉ. Bi hiểu số tiền hơn $2,000 ba mẹ phải đóng cho chuyến đi của Bi không là nhỏ, không thể có để đóng liền 1 lần, mà phải từ từ. Mẹ chưa bao giờ nói “đi chi tốn tiền quá!” thì Bi cũng chưa bao giờ nề hà “bán kẹo mệt quá!”
Nhớ những tối ngồi làm kẹo cho Bi, nó đang học bài trong phòng, chạy ra hỏi, “Mẹ cần con giúp không?” – “Không con, con học bài đi, mẹ làm được” Nó đi vào, lát lại đi ra giọng như muốn khóc “thấy mẹ làm 1 mình khó chịu quá!” – “Ok con, khi nào con xong thì ra phụ mẹ” Cứ vậy, hễ rảnh là chạy ra, gói vài gói nhưng mà tự Bi thấy yên lòng, hoặc có hôm, nó mang laptop, mang tập ra ngồi cạnh mẹ làm homework, như một kiểu để mẹ không cảm giác lẻ loi. Rồi nó hay hỏi “Mẹ mệt không?” – Không con, mẹ ngồi gói có chút là xong, con mang đi bán suốt buổi mới mệt.” – “Dạ, mệt xíu thôi”
Tui biết, mình đã học thêm nhiều điều trong cách ứng xử ngay từ những đứa nhóc trong nhà.
2.
Hôm trước viết entry về “kỷ vật…” làm nhiều người cũng chùng chình đi tìm lại những ngày xưa. Nhưng ngộ nhất có lẽ là sò sò, khi đi tìm lại ngày xưa ở blog này…
Như có lần tui nói, viết blog, như một kiểu ghi lại nhật ký, dù không đều đặn. Nhưng năm tháng qua đi, có dịp lần giở lại, sẽ ngỡ ngàng khi thấy mình của hôm qua, hôm kia, năm ngoái, năm trước hay 5 năm, 10 năm trước nữa. Mà không chỉ thấy chính mình, cách mình nhìn, cách mình nghĩ, cách mình suy tư, mà thấy luôn cả bạn bè và những người xung quanh, để có thể bật cười, bật khóc, khi nhìn lại những gì đã qua, hay ngạc nhiên một cách thú vị hay bàng hoàng thảng thốt khi nhìn thấy tại sao có nhiều sự thay đổi đến lạ lùng…
Thời gian không trở lui, nên đừng tự dày vò mình bằng suy nghĩ tại sao lúc đó mình lại làm như vậy mà không là như vầy, cũng không thể mãi tự mãn với dĩ vãng sao khi đó mình tuyệt vời đến thế.
Sống là bước tới. Nhưng bước tới với nụ cười thanh thản, với sự ngẩng đầu, hay lầm lũi mà bước với tinh thần ủ ê, đều do chính mình lựa chọn, cái gì cần giữ, cái gì cần buông chỉ có chính mình mới biết, giống kỷ vật vậy 🙂
Tui nói với chính mình điều này hôm nay, hy vọng 1 năm, 2 năm, 5 năm, 10 năm sau có lúc quay đọc lại những dòng này, tui sẽ thấy mình cười vì những bước đi thanh thản.
Wow, chuyện của Bi nữa hả cô cô. Em chợt nhớ câu nói của Bi ngày xa xăm “nếu bạn quyết định nghỉ chơi thì mình phải im lặng chấp nhận thôi. Không thể làm gì khác hơn.” Em cũng nhớ đến lời cô cô nữa ” tại sao người lớn chúng mình không bao giờ hiểu được những việc đơn giản như vậy.”
Chúc Bi sẽ có một chuyến đi DC thật lý thú và chụp được nhiều hình ảnh đẹp.
LikeLiked by 3 people
Hôm nay là chuyện Bi, sắp tới sẽ là chuyện Ti.
Chắc đã đến lúc phải học lại cách nhìn, cách nghĩ như tụi nó, hehehe
LikeLike
1- Một điều tui có thể dự đoán: Bi trưởng thành trước tuổi và những kỷ niệm này sẽ quấn quít cả đời mẹ lẫn đời con. Gia tài lớn nhất của con người (?)
2- Sự độc lập, kiên trì là thói quen rất tốt, sẽ là cái vốn vững chắc cho cậu con yêu quí vào đời. Cậu con sẽ thành công và vượt ra khỏi lũy tre làng Bolsa. Chúc mừng.
3-chợt nhớ ra, tui cũng đưa con đi ” học” ở MD 2 tuần, khi cô bé cỡ tuổi Bi. Lẹ quá. Lẹ quá .
4- có nhiều kỷ niệm mình muốn giữ cả đời hay đốt đi cho ” rảnh tâm trí”, nhưng kỷ niệm vẫn là kỷ niệm
LikeLiked by 3 people
Không biết Bi trưởng thành trước tuổi không, nhưng những suy nghĩ của nó làm mình cũng phải suy nghĩ 🙂
LikeLike
Tản mạn cuối tuần = tám tuần một
🙂
LikeLiked by 1 person
1. Like like like. It is love in action😄. Một ngày đó nhìn lại, năm tháng qua đi như dòng sông khô cạn, nhưng còn đọng lại và lấp lánh là những viên kẹo ngọc trai😄
2. Học được nhiều cái hay: còm blog có thể là nhật ký, Buồn vui như là buffet, tụ chọn…
LikeLiked by 3 people
Like “…Sống là bước tới. Nhưng bước tới với nụ cười thanh thản, với sự ngẩng đầu, hay lầm lũi mà bước với tinh thần ủ ê, đều do chính mình lựa chọn, cái gì cần giữ, cái gì cần buông chỉ có chính mình mới biết, giống kỷ vật vậy 🙂
Ha ha, tui đọc lại entry này sáng hôm nay và thích thú với đoạn trên. Và tui bổng để ý tới một điều: ừ hén, trên nhà ngoài ngỏ…ai cũng bước tới chứ đâu có bước lui😄😜😎
Chúc mọi người ngày vui
LikeLiked by 2 people
‘bước’ ở đây là cách suy nghĩ, hông phải bước chân đâu cha nội!
Thí dụ như ‘ngựơc thời gian trở về quá khứ’ là bước lui! 😀 j/k
LikeLiked by 1 person
😄
Hì thì, khi si nghĩ thì bộ óc cũng phải “đi ” chớ bộ! Bỏi vậy, nghĩ nhiều cũng…mệt mà😄
LikeLike
hahaha, tự dưng đọc câu “ngược thời gian trở về quá khứ…” thì miệng lại lẩm bẩm “Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình chỉ còn lại con số không…”
Hehehe, hôm nay Calif thời mưa, nghe bài này sến chảy luôn 🙂
LikeLiked by 2 people
Ủa giờ này vẫn còn mưa Sài Gòn…nhỏ?
Miệt tui mưa rồi, bi giờ ngoài đường khô queo
Còn Pháp, Úc, miền đông, miền tây…cầu bông😄😎😜hổng biết giờ nắng mưa thế nào…?
LikeLike
“…Một mùa xuân,…tên nào rinh mất cái cây đào tươi” 😦 😀
LikeLiked by 1 person
Ha ha ha…
Ai nở bắt cóc…đào
LikeLiked by 1 person
“lo cho nó rụng, lo cho nó còn sót lại chỉ mấy bông, đến Tết lấy gì, mà chưng trên bàn thờ, chôm chỉa làm chi cho mình thành… không bông”
hahahah
LikeLiked by 4 people
“..chôm chỉa làm chi cho mình thành… không bông”. Và hết…”lo”😄😎😜
LikeLiked by 1 person
“…Thôi thế là thôi, là thế đó, cái xứ gì đâu, bông hoa mà cũng chặt, chặt đến trụi trơn. Thôi thế là thôi, là thế rồi, từ rày phải thôi đành, đào hồng đào trắng để trong nhà mới được yên…” 😛 😛 😛
LikeLiked by 3 people
hahahaha. cừ chắc chớt quá, hahaha
mai mốt qua đây mình song ca bãi này cho thiên hạ điếc chơi, hahaha
LikeLiked by 1 person
Bón phân tưới nước Tết này có hoa !!!
Chịu khó làm lại từ đầu không sao đâu.
Chưng trên bàn thờ họ cầu nguyện mình được hưởng.
LikeLiked by 1 person
Cảm nghĩ mỗi khi bật TV xem tin tức tranh cử tổng thống:
– cánh đàn ông như mấy đứa con nít trong xóm, cải lộn ì xèo
– đã đến lúc Hoa Kỳ nên có một nữ tổng thống…đến lúc phải để “má” ra tay trị nước😎
LikeLiked by 3 people
Nghe nhắc đến chữ ‘buông’ làm nhớ đến dạo này trong đầu tui hay xuất hiện chữ ‘buông’, rồi nhớ đến hai câu thần chú
‘Buông cho nó khỏe người ơi!
Buông cho lòng dạ thảnh thơi nhẹ nhàng…’
Nhưng mà nhẹ nhàng hay không cũng tùy theo thứ mình buông. Thí dụ đang vác cái giống gì nặng thì mình buông cho nó nhẹ, còn như đang cầm tiền cầm bóp trên tay mà buông mất là mệt mỏi thêm chứ không hề thảnh thơi! 😀
Tui có tính hay ‘buông’ từ nhỏ. Cái gì cầm trong lòng bàn tay một hồi là tui buông khi nào không hay, cho nên bất cứ món gì tui đều đeo vô người cho bảo đảm. 🙂
LikeLiked by 2 people
Ha ha
Khi thấy cổ đang vác TV, nồi nước sôi đừng đứng gần. Cổ mà buông là dập chưn, phỏng…
LikeLiked by 1 person
Còn khi thấy đang cầm tiền cầm bóp thì đứng càng gần càng tốt 😛
LikeLiked by 1 person
Tui đứng gần quá, nó tưởng bà là đại gia nên có “gác dang” đứng kế, bụp tui trước khi rinh bóp😄😎😜
LikeLiked by 1 person
Cầm tiền cầm bóp…cũng mệt lắm! Đã cầm thì..phải giữ mà không khéo thì rớt, mất…😄
LikeLike
Qua entry này, tui thấy Bi là một cậu bé rất dễ thương, có ý chí, có tinh thần tự lập, không ỷ lại vào người khác, và nhất là có hiếu với cha mẹ.
Trong sinh hoạt với các em trong tuổi thanh niên, khi nói về chủ đề tình yêu và hôn nhân, tui thường khuyên các em rằng, nếu muốn biết người yêu của mình sẽ đối với mình như thế nào về lâu, về dài, thì hãy quan sát cách đối xử của người đó với cha mẹ của anh hay cô ấy. Cha mẹ là người luôn thương yêu, hy sinh cho con của mình. Cho nên, một người con biết thương và có hiếu với cha mẹ, mới có cơ may đối xử tốt với người dưng, nước lã. Còn những người con không đối xử tử tế với chính cha mẹ mình, thì chuyện tử tế với người khác thì chắc chỉ là chuyện đầu môi, chót lưỡi.
Cho nên, mai này, cô nào gặp Bi thì kể như là may mắn. Hehehe.
NL nói với Bi là khi qua DC, có cần chi, thí dụ như thèm đồ ăn Việt Nam, thì cứ hú bác M&M nha. 🙂
LikeLiked by 4 people
hehe, cám ơn bác M&M, sẽ kêu nó điện thoại hỏi “Bác M&M có gửi con cầm gì về cho mẹ con khg?” 🙂
Chiều nay đón anh chàng đi học về, nói “bà ngoại hỏi Bi đủ tiền chưa, còn thiếu bao nhiêu bà ngoại cho?” Ảnh nói liền, “con nghĩ mình đủ rồi mẹ. mẹ nói bà ngoại để dành tiền mua đồ ăn, mua gì bà ngoại thích á.” 🙂
chắc ông trời bù cho tui cái tội nghèo bằng 2 đứa nhóc như Ti và Bi 🙂
LikeLiked by 3 people
Hi hi,
Cô giáo có hai con ngoan vậy là giàu chứ đâu có nghèo. He he, già nhờ 2 kids này được à nha. 😄.
Người ta phải có tới 410K mới về huu, còn cô giáo chỉ cần….2K là phẻ re😄😎😜.
Chúc cô giáo và mọi ngươi ngày vui iiiiii
LikeLiked by 1 person
Nghèo hay không thì tui không biết, chứ tui coi hình cái sân nhà cô giáo, tui mê quá chừng, vừa đẹp, vừa đỡ …khỏi phải cắt cỏ. 🙂
LikeLiked by 3 people
Hôm nào anh phải qua đây xem tận mắt mới được. 😉
LikeLiked by 3 people
sò sò ý gì đây 🙂
LikeLike
Dụ anh M&M qua Calif chơi mà cô cô. 🙂
LikeLiked by 3 people
@ Bác M&M: Hahaha, “NL nói với Bi là khi qua DC, có cần chi, thí dụ như thèm đồ ăn Việt Nam, thì cứ hú bác M&M nha. 🙂 “. Trời, coi ổng trắng trợn dụ thằng nhỏ về làm rể nhà ổng kìa. 😆
Xí, đừng thèm gọi Bác M&M nha Bi. Với khả năng bán kẹo 25-30 gói một ngày như vậy. Bi gọi cho…… Nhạc Phụ Tâm. Chúng ta cùng hợp tác 😆 Ta thì sáng sớm tới chiều tối đi nhặt lá xuyên tâm liên, kiếm đông trùng hạ thảo làm ra hàng cho con đi bán, rể cứ bán 25-30 lọ một ngày, chẳng bao lâu ta với rể sẽ giàu. Lúc đó mình đi còn xa hơn cả thủ đô, muốn ăn đồ ăn Việt Nam không cần phải hú mà chỉ cầm chuông lên lắc là có khăn lạnh, thức ăn nóng bưng tới hàm….. 😆
Bi nhớ gọi cho nhạc phụ Tâm, ta đang chờ rể trả lời bên máy fax 😆
LikeLiked by 2 people
Bi ơi, phải tính kỹ nha con. Về làm rể cho nhạc phụ Tâm thì suốt ngày phải mặc áo giáp đó con à, vì con gái của nhạc phụ võ nghệ đầy mình. Lạng quạng, nó tung liên hoàn cước, thì xuyên tâm liên một ngày hai ba chục lọ cũng không đủ để trị vết thương cho chính mình, huống hồ đi bán.
Khà khà khà.
LikeLiked by 6 people
Đúng rồi Bi, phải tính cho kỹ. Vết thương thể xác thì mau lành, còn cảnh lấy vợ xa, nhất là
Chiều chiều đứng giữa thủ đô
Trông về Ca lị ruột đau chín chiều
Nó buồn thê thãm lắm Bi ơi. 😆
LikeLiked by 5 people
DC thì “chim vịt kêu chiều”, Bolsa thì “đai đen”. Thôi theo cha về Việt Nam chân dài cho nó lành còn ôi!
LikeLiked by 3 people
@Hieuqvt: Mai mốt sắp xếp dắt cả nhà qua DC vào mùa Xuân đi, tui chở đi xem hoa anh đào. Ở đây có cũng có nhiều vườn hoa, chắc ông sẽ thích lắm.
LikeLike
Thôi theo cha về Việt Nam chân dài cho nó lành con ôi!
Chưa chắc lành nha, Việt Nam chân dài rắc rối lắm. phiền lắm.
LikeLiked by 1 person
Hahaha, cừ hoài chắc chớt quá
“Trông về Ca Lị mà đi… 9 lần” hahahaha
LikeLiked by 4 people
Thằng nhóc bán không hết kẹo hôm nay, thì còn ngày mai, ngày mốt. Bắt nó ăn kẹo thay cơm chi để rồi đường ngọt làm lạnh bụng thằng nhỏ phải đi tới …… 9 lần 😆
Rồi ngồi cười ha hả, đúng là mẹ Cám mà…….. Khà khà khà.
LikeLiked by 1 person
Cô giáo có mỗi một quý tử nên 2 ông này tranh giành thấy ớn! 😆
Muốn thì gởi gạo, đóng 529 ngay bây giờ đi rồi mới tính tới. Ông nào đầu tư dư giả, 10 năm sau cô giáo sẽ xúi thằng nhỏ kêu một tiếng “nhạc phụ”
À hèm, gặp 2 đại gia này bảo trợ, nếu tui là cô giáo, tui … đẻ thêm 11 đứa nữa cho đủ chục, 2 ông khỏi phải giành giựt. 🙂
LikeLiked by 4 people
🙂
LikeLike
hahahaha, ngồi trong chỗ làm mà chết cười với hai ông này, hahaha, công nhận vậy mà mấy ông cũng nghĩ ra được nữa 🙂
LikeLiked by 2 people
Người có tiếng, người có miếng, tờ giấy có hai mặt, chỉ thấy mặt úp, không biết bến nào Lexus, bến nào Beamer ????
Tiếc là ông chú không có áp út, nếu có là đã hứa truyền nghề lượm lon cho Bi rùi.
Cô giáo có cần đi coi bói cho linh không ?
Kkkk
LikeLiked by 2 people
chúc mừng cô giáo. Bi dễ thương lại cao lớn đẹp trai, thế nào cũng bị mấy cô chụp cái một, lúc đó chắc phải nhờ chị Ti canh chừng giùm, heheh…
LikeLiked by 3 people
Ông ve, Bướm lượng quanh mình khó mà học hành. j/k
LikeLiked by 1 person
Câu Chuyện Cuộc Sống: Yêu Thương Là Hành Động
Trong cuộc sống, chúng ta có thể không hoàn toàn suy nghĩ tốt đẹp về một số người, nhưng chúng ta vẫn có thể yêu thương họ, vì tình yêu có sức mạnh hóa giải mọi hận thù…
“Nếu mình không bao giờ gặp nó nữa, mình cũng chẳng tiếc”, tôi nghĩ và thấy mắt mình nhòe đi khi đứng trong tiệm giặt ủi. Tôi đang chờ nhận lại quần jeans và áo sơ mi của Brett – đứa em con mẹ kế của tôi. Nó 16 tuổi. Nghịch phá hết thứ này đến thứ khác, bộ quần áo mới này của nó đã thủng lỗ chỗ và đầy vết thức ăn.
Mệt mỏi và chán nản, tôi ngồi bệt xuống sàn, chờ người ta ủi lại quần áo một lần nữa. Mà quần áo rách đâu đã là gì, Brett còn phá hỏng hết giấy dán tường, ga giường của nó cũng chỉ thọ được một tuần kể từ lúc mới mua. Cửa sổ đã phải sửa vài lần vì nó phá cửa trốn đi bụi! Nhưng không gì có thể sánh được sự mệt mỏi về tinh thần mà Brett gây ra cho cuộc sống bình lặng của tôi.
Tôi biết Brett cần được quan tâm. Bố mẹ Brett ly hôn, rồi mẹ cậu ta lấy cha tôi khi nó mới 12 tuổi. Nhưng hoàn cảnh tôi nào có khác gì? Mà tôi cũng thường xuyên cầu nguyện cho nó được hạnh phúc đấy chứ! Tôi vẫn nhớ câu: “Hãy yêu thương cả người hàng xóm của bạn”. Tôi thấy hoàn toàn có thể yêu thương hàng xóm của mình, nhưng sao thấy khó yêu thương đứa em “ngoại tộc” này quá.
Trong suốt bốn năm vừa rồi, tôi đã cố đối xử với Brett kiên nhẫn hết sức có thể. Nhưng Brett chưa bao giờ thay đổi cách sống lập dị của nó. Và trong lòng, lúc nào tôi cũng mong ước: “Giá như mình không phải gặp nó trong nhà này nữa. Mình không chịu nổi nó nữa rồi!”.
Khi Brett gần 18 tuổi, nó quậy phá trong một bữa tiệc rồi bị cảnh sát bắt. Sau đó nó bị gửi tới một trường dạy nghề đặc biệt dành cho học sinh “có vấn đề về tâm lý”.
Chế độ của trường học này rất khắt khe. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, trong số hơn 30 học sinh trong lớp, Brett là một trong 5 người đủ điểm tốt nghiệp.
Vào buổi lễ tốt nghiệp, Brett được biểu dương và lên phát biểu trước toàn trường. Nó còn được đưa cho một bông hoa hồng để tặng cho người nào mà nó coi là có ý nghĩa với nó nhiều nhất.
Brett cảm ơn các thầy cô giáo, rồi cảm ơn bố mẹ, cuối cùng hướng về phí tôi, nói: “Tôi cũng muốn cảm ơn người chị, con của bố dượng tôi. Dù có chuyện gì xảy ra chị ấy luôn ở cạnh tôi. Đối với bố mẹ tôi thì tôi là con của họ, và họ có trách nhiệm với tôi. Nhưng chị ấy lại phải gắn bó với tôi mà không mong đợi. Vậy mà chị ấy vẫn luôn cho tôi thấy chị thương yêu tôi đến mức nào. Và tôi cũng yêu thương chị y như thế!”.
Tôi đứng lặng đi khi Brett tiến về phía tôi, đặt bông hoa hồng vào tay tôi và ôm tôi rất chặt. Chỉ khi này tôi mới hiểu, tình yêu có sức lan tỏa rất lớn, nó có thể xóa tan đi thù hận giữa con người. Tôi cũng nhận ra rằng dù tôi luôn đấu tranh thầm lặng với sự “oán hận” của mình, nhưng đối với Brett, nó chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp mà tôi đã làm cho nó.
Yêu thương là hành động. Có thể chúng ta không hoàn toàn có những suy nghĩ tốt đẹp về một số người nhất định. Nhưng chúng ta vẫn có thể yêu thương họ.
Theo Tinh Hoa
LikeLiked by 1 person
Sao cả bài không thấy chị nhắc đến ba Bi hả chị? Hỏng lẽ chị cày mà để ổng ngủ 🙂 Chỗ bạn bè mà ổng không thèm chấp nhận kết bạn với em trên FB mới bực chứ kkk…
LikeLike