Nghĩ cuộc đời luôn có những điều kỳ lạ, cùng những bước ngoặt mà mình không bao giờ có trong dự tính.
Tôi vẫn nhớ trong một trang nhật ký tôi viết lúc đầu năm tôi học lớp 9 là tôi mơ ước lớn lên sẽ làm một nhà báo chuyên viết về những trẻ em lang thang.
Rồi ước mơ đó bay biến từ lúc nào tôi cũng không rõ. Chỉ biết rằng thời gian sau trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mình sẽ thi vào đại học sư phạm để trở thành một cô giáo dạy Văn.
Thế là tốt nghiệp trung học, tôi vào đại học. Sau 4 năm học hành ì ạch, tôi cũng tốt nghiệp và đường hoàng trở thành cô giáo như một dự định có trong tiềm thức.
10 năm làm cô, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bỏ nghề.
Mùa hè năm thứ 10, tôi làm một chuyến du lịch sang Mỹ thăm ba má tôi.
Chuyến đi đầy ngẫu hứng và tình cờ đó không ngờ đã làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của tôi, và cả gia đình tôi nữa.
3 tháng sau khi từ Mỹ trở về, tôi quyết định làm kẻ di dân, điều tôi đã từ chối ở khoảng thời gian 11 năm trước đó.
Kết thúc năm dạy học thứ 11, tôi chia tay luôn bục giảng. Đầy nước mắt.
Chưa đầy hai năm sau khi tới Mỹ, còn đang loay hoay với nhiều công việc mưu sinh, học hành, tôi bỗng nhận được lời rủ rê từ một người bạn học cùng trường GWC là vào làm “thầy cò” – người sửa lỗi chính tả – trong báo Người Việt.
Công việc gì mà lạ vậy? tôi tự hỏi. Nhưng cứ nghe bạn nói, “ghé vô công ty thử đi,” thì tôi cứ đi vậy.
Duyên số thế nào, ông sếp NV khi đó đồng ý nhận tôi ngay, trong lúc tôi còn chưa có sự sẵn sàng.
Tháng 6 năm 2007, tôi bắt đầu bước chân vào nhật báo NV vào để được huấn luyện cách làm việc của một “thầy cò.”
Tôi miệt mài với công việc đó trong 2 năm, cùng thời gian với những biến đổi lạ lùng tại Người Việt.
Có thể nói, người phát hiện ra khả năng tôi “có thể viết báo được” và từng bước hướng dẫn tôi làm quen với công việc của một ngườiphóng viên là anh Vũ Quí Hạo Nhiên. Người “mạnh dạn” đưa những bài viết đầu tiên của tôi lên trang blog của tờ Việt Tide từ khi tôi chưa là “nhà báo” chính là anh Khôi Nguyên. Không có niềm tin “em làm được mà” của họ đặt vào tôi, từ những ngày đầu, và cả trong thời gian NV có nhiều xáo động nhất, tôi không nghĩ là mình còn tiếp tục đi theo con đường này.
Tháng 6 năm 2009, nhận lời nhà văn, nhà báo Hoàng Mai Đạt, tôi trở thành biên tập viên của Người Việt, ngay lúc nhân sự thiếu hụt trầm trọng.
Một tháng sau, chủ bút mới Phạm Phú Thiện Giao nói với tôi, “Công việc bây giờ của em là một phóng viên.”
Vậy là tôi chính thức trở thành phóng viên Ngọc Lan từ đó, tháng 7 năm 2009.
Vậy đó …. Vậy ra Ngọc Lan từng là cháu ngoan bác Hồ …yêu sự nghiệp vĩ đại cuả Đảng ..Cướp … nên Ở lại hổng thèm … tha hương … bi giờ thì … em có nằm vùng không vậy hở em NgọcLan ???? … nhìn mặt em thấy sợ thiệt … Tin được hông đây ta …
LikeLike
@ĐặngVăn: tui nhìn tui tui còn sợ nữa huống chi là Đặng Văn!
Còn tin hay không là chuyện tự nguyện, đâu có ai ép đâu, đúng không ạ?
LikeLike
Từ khi Báo Người Việt thêm phần viết Blog dành cho Ban Biên Tập – đã tạo thêm sự gần gũi giữa các cá nhân trong Ban Biên Tập với đọc giả Người Việt – Ý kiến này thật hay !!!
Riêng Cô Ngọc Lan,tôi xin được góp ý cho trang Blog của Cô – nếu thực hiện được – tôi nghĩ sẽ thêm phần sinh động và hào hứng,là:
Làm những audio thu chính giọng đọc của Cô với những bài viết của tác giả !
Như bài “Một buổi đi lấy tin” thì mượn vài giọng nói nam,nữ (có độ tuổi theo các nhân vật trong bài cho phù hợp) để thực hiện chung với chính giọng của tác giả thì Cô nghĩ như thế nào ?
LikeLike
@Độc Giả Người Việt:
Rất vui khi biết rằng Blog của Ban Biên Tập Người Việt được độc giả quan tâm.
Cám ơn Độc Giả Người Việt đã gợi ý. NL còn phải hỏi thêm ý kiến của các anh chị phụ trách kỹ thuật.
Nhưng độc giả đã nghe giọng NL trên phần bản tin của NVOL rồi, giờ bắt mọi người nghe nữa, chắc người ta bị “bội thực” quá, hehehe.
LikeLike
“Bước ngoặt” chứ không phải “bước ngoặc”.
Bước ngoặt =Rẽ một cách đột nhiên sang hướng khác với hướng mình định đi.
Bước ngoặc =không có nghĩa,vì “ngoặc” chỉ sự móc nối vào một sự việc khác,thí dụ “móc ngoặc”.
Chữ này cô Ngọc Lan dùng trong bái ‘Tui nè’,phần mở đầu.
Văn của cô Ngọc Lan dí dỏm rất hay.
Văn Be.
LikeLike
Đúng rồi, chắc để NL ghi chữ này treo trên bàn làm việc để khỏi phải viết sai nữa. Hồi lâu rồi sếp cũng sửa cho 1 lần nhưng đến khi viết lại cũng quen béng.
Cám ơn chú Văn Be.
LikeLike
Thi ra dday la Ngoc Lan. Xua nay ML ddoc nhung bai bao cua Ngoc Lan, hinh dung Ngoc Lan lon tuoi chac cung lon tuoi (xin loi nha!). Nhung trong hinh thi nguoc lai..van tre lai con ddep nua :).
Tieng Viet luu loat, ML rat ham mo nhung bai viet cua Ngoc Lan, nay dduoc han hanh biet mat tren blog nay.
LikeLike
@MyleN: trời ơi, đôi khi đừng có tin vô mấy tấm hình avatar. Ngó hình thấy vậy chứ ở ngoài già chát rồi chị ơi 🙂
Cám ơn chị MyleN.
LikeLike
@ĐặngVăn: sống ở VN thi ai lại không là cháu ngoan BH, cho dù trong bụng không ngoan thì ngoài miệng cũng phải ngoan, nếu không thì bị chụp cho cái mũ phản động sao! Chẳng lẽ tất cả những người lúc đầu không thích đi Mỹ rồi sau đó muốn đi đều là nằm vùng? Mỗi con người đều có những sự ràng buộc như gia đình, công việc, trách nhiệm làm cho người ta có những sự thay đổi trong suy nghĩ theo thời gian.
Chuyện ĐặngVăn có tin NL hay không thì cũng chẳng ăn nhằm gì đến người khác, chỉ có điều là ĐặngVăn là người quá yếu bóng vía, một gương mặt dễ thương như vậy đã làm cho ĐặngVăn thấy sợ, tội nghiệp quá!
LikeLike
Anh Be va Co Ngoc Lan ,
Ve tu ngu “buoc ngoac hay buoc ngoat” .
Toi cung dang luong nan , khong biet chu nao dung nhat .
Vay co the minh cung tham khao lai voi mot so quy vi nua xem sao ?
Vi rat tiec la VN minh chua co Han Lam Vien ?
Thanh that cam on quy vi .
Xem Nguyen
LikeLike
Nguyễn Văn ơi , qủa thật tại hạ rất là yếu bóng vía … sinh ra đã là con ngụy rồi … đi dạy học thì vì con ngụy nên trở thành mất dạy …tha hương mất gốc …chưa tỉnh hồn ,,,nhìn đâu cũng thấy hoà hợp hòa giải … khúc ruột xa nghìn dặm ùn ùn khắp nơi ..bố bảo đừng run vẫn cứ sợ … sợ bị giải phóng lần nữa …sợ cái ách ngụy tiếp tục tròng vào cổ con cháu mình … già rồi nên cẩn tắc vô áy náy …
Nhân tâm tùy mạng mỡ … vẻ đẹp của con người …tùy ý tùy lòng …
Còn kinh sợ thì ấy ấy ,,,có kiêng thì có lành …
Cô Ngọc Lan hạp nhãn với NguyễnVăn … Đặng lão bà này không có ý kiến ..hahahahahha..
LikeLike
Tôi mạnh dạn tin rằng ” bước ngoặt ” là đúng …không cần phải tra tự điển hay lập hàn lâm viện tiếng Việt để tìm từ ” bước ngoặc ” đâu ạ ,
LikeLike