Cali không nhiều mưa như Sài Gòn.
Thành ra mỗi khi mưa, mà lại mưa rả rích, lê thê cả ngày dễ khiến lòng xốn xang lắm
Mưa trong những ngày đầu thu.
Trời xám xịt.
Gió không đủ buốt nhưng cũng đủ châm chít thịt da.
Bolsa tui qua mỗi sáng mỗi chiều, trong ngày mưa nhìn như thế này đây
Chiều. Vừa chạy xe ra khỏi nhà, ông anh gọi, “ông Steve Jobs vừa mới chết, anh mới nghe news.”
Lần Michael Jackson, anh cũng gọi như vậy, trong lúc tôi đang ngồi làm bản tin đó ở tòa soạn.
Trời khóc người tài.
Chạy ngang Peak Family, chợt nhớ cái đám tang chưa kịp dự. Ngày mai vậy.
Nhớ Sài Gòn.
Mỗi lần mưa là nhớ Sài Gòn.
Quay quắt.
chị có nghe bài ” khóc một dòng sông ” của Đức Huy chưa ? ” Cũng may Cali trời mưa ít , không như Sài gòn , nếu không tôi đã khóc một dòng sông ..” Công nhận trời mưa làm gì cũng thấy chán , có làm biếng k chán nhưng k được làm … ! 🙂 em coi hình chị chụp nghĩ chị này vừa lái xe vừa chụp hình hay quá ta , đọc đến cuối mới thấy ” việc xếp đồ đã có chồng lo ” :)Hôm nay bắt đầu nắng lên rồi đó chị tâm trạng chắc sẽ tốt hơn ! Kieu Luu
LikeLiked by 1 person
mỗi lần cô lan nói nhớ Sài Gòn là nhớ Cô Lan. Nên mưa ở Bolsa là Trung đen nhớ Cô Lan nha :))
LikeLike
“Chuyện xếp đồ lên xe đã có chồng lo.” Trời mưa mà có chồng là sướng nhất.. vì không phải lo trời mưa ướt áo.
LikeLiked by 1 person
Troi mua duoc di dao pho Bolsa, duoc di cho va “có chồng lo” thi con gi bang Ngoc Lan oi.San Jose cung troi mua ri ra, nhung ma minh khong duoc ngam troi mua de nho ve Saigon, vi phai nhin vao man hinh computer de lam viec:)
LikeLiked by 1 person
Ối giời. Mưa mà không phải lội nước, lại ” chuyện sắp đồ lên xe đã có chồng lo”. “Xướng” quá rồi còn gì. Nhưng mà “diết” hay lắm. Tớ thì mỗi lần mưa là nhớ mấy con hẽm của SG, nhớ da diết…
LikeLiked by 1 person
@Kieu Luu: Trời mưa thì buồn, nhưng thật tình là mình thích ngồi trong xe lúc trời mưa – miễn là đừng mưa trắng trời trắng đất – bởi có rất rất nhiều cảm xúc 🙂
LikeLiked by 1 person
@Romanio Đen: cô cũng nhớ Trung đen luôn :)@Chị Ba Đậu: lấy chồng nhờ những lúc đó :p
LikeLike
@Thu: nhìn vào màn hình computer để blog :)@Hằng: Ừ, lạ hén, có lẽ mưa Sài Gòn đã làm mình ướt bao phen, lội bao vũng, bao lần bì bõm dắt xe tắt máy, loi ngoi như chuột,… nên cứ mưa là nhớ SG…
LikeLiked by 1 person
Như vậy là Hạnh Phúc có đôi trong ngày mưa ướt át dầm dề. Thích những tấm hình chụp mưa Little Saigon.
LikeLike
Ủa mấy người nữ 1 mặt một màu vậy? Cùng 1 gia đình hả?
LikeLike
HÃY XEM HÔN NHÂN LÀ BÀI TOÁN KINH DOANH !
Các chị em ạ,
E ly hôn đến nay cũng 2 năm mịe nó rồi, tập sống cuộc sống 1 mình thì chắc từ lúc mới cưới, từ khi con em chưa ra đời ý chứ. Cho nên là ý, em quen vs sự cô đơn, tự do thoải mái rồi, giờ hỏi em là ” hồi em phát hiện chồng có bồ thì tâm trạng em ra sao?” thì đúng là đánh đố em….. Vì cái quá khứ đó e đã quên từ lâu, còn chẳng bao giờ nghĩ đến nữa luôn, hoặc có ai hỏi em là ” tại sao 2 vợ chồng ly hôn ?” thì e cũng chẳng muốn kể, đơn giản vì ko còn nhớ và ko muốn nhắc đến.
Ai cũng bảo ước gì được mạnh mẽ như em, nhưng ko ai sinh ra là đã mạnh mẽ cả, nhất là đàn bà chúng ta. Cái gì cũng có sự ” tập luyện ” cả đó. Mọi người bảo em là lạc quan, mạnh mẽ, nhưng thực chất ko phải. Em là giấu cảm xúc giỏi mới đúng. Như kiểu đau nhưng ko cho phép mình khóc, chán uất ức nhưng không được gào, hờn dỗi ghen tuông nhưng ko bao giờ thể hiện, yêu nhiều cũng như ko yêu . Lúc nào cũng tỏ ra ” bà mày ko quan tâm…..bà mày ko để ý”, nhưng có lẽ chính như thế mới làm đối phương để ý đến mình.
E có 1 người chị, người chị quen qua fb. Chị ý may mắn hơn e rất nhiều, lấy được chồng giàu và giỏi lại còn tâm lý. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, vì cuộc đời vốn dĩ đã có câu :” trai tài gái sắc”, c ý đẹp, tâm tốt nên xứng đáng được hưởng những thứ đó. Được đi ăn, đi chơi, được tặng những món quà đắt tiền, cuộc sống cứ ngỡ như tiên. Thế nhưng đùng cái chồng có bồ. Chỉ trong 1 tuần thôi mà nhìn c ấy tiều tuỵ hơn rất nhiều, bị sốc vì cái cảm giác bị phản bội trong cơn say hạnh phúc còn đau gấp trăm lần những cái khác. Đó là lý do tại sao có câu :” không được ngủ quên trên chiến thắng” 1 tuần đầu là sốc, ốm liệt giường. Tuần thứ 2 là bắt đầu gào thét loạn xạ, chửi rủa không tiếc lời, căm hận thấu xương thấu tuỷ và đòi ly hôn. Nói ly hôn vậy thôi chứ thực chất c ý rất sợ ly hôn. Tuần thứ 3 bắt đầu khóc nhiều hơn, nỗi đau nhiều hơn khi thấy chồng mình vẫn dửng dừng dưng và rồi c đó xuống nước van xin hạnh phúc, van xin chồng nghĩ đến con và bố mẹ 2 bên. Anh chồng vẫn mãi những lời hứa hươu hứa vượn rằng sẽ kết thúc nhưng thực chất đang chăm cả bồ lẫn vợ. Bần cùng bất đắt dĩ, chị doạ tự tử. Anh chồng thấy vậy và nói :
– “Em có chết thì anh cũng đau khổ 1 vài tuần đầu và ân hận 1 vài tháng sau mà thôi, nhưng rồi anh vẫn sống tốt. Và rồi anh sẽ lại lấy vợ nữa và cô ý đường đường chính chính bước chân vào nhà này mà không bị thiên hạ dị nghị, ko bị láng giềng gièm pha. Nếu em thích như thế thì em cứ làm”
LikeLike
Lượm đem về đây:
LikeLike