1. Hôm chủ nhật là SN ông xã tui.
Gần hết cả đại gia đình tui đi ăn buffet.
Anh trai tui ngồi kể: trên bàn làm việc ở hãng anh, anh đặt 1 tấm hình 2 đứa con và 1 tấm hình của vợ.
Mỗi lần anh bị stressed hay bực tức chuyện gì lên, anh lại quay qua nhìn hình con, rồi lại nhìn hình vợ.
“Tất cả những người này mình đều có thể chịu đựng thì trên đời này còn gì có thể khó hơn!” – anh nghĩ.
Thế là tất cả mọi chuyện lại trở nên nhẹ nhàng và thanh thản hơn bao giờ hết.
Tui nghe xong cười muốn bể bụng. Hèn gì tụi Mỹ hay có thói quen treo hình vợ, con đầy trên bàn làm việc ở công ty :))
2. Có lẽ ngày mai tui cũng sẽ mang 1 tấm hình chồng tui đặt trước bàn làm việc ở công ty.
Dầu gì cũng chịu đựng được tròn 18 năm, thì trên đời này còn gì có thể gọi là quá sức!
Tui chúc mừng tui nhân kỷ niệm 18 năm xuất giá :))
Hi chị Lan, bắt đầu tiếp thị từ người quen. Hihihi..Nghe được lời thoại này của Lan và Hiếu động viên nhau: – Ráng lên đi anh.- Ừ, ráng lên đi em.Đừng hỏi tui là nghe được ở đâu nghen!
LikeLike
@Gác Xép: viết lạng quạng trước khi đi ngủ, ai ngờ ông đọc lẹ vậy :)Tui im lặng nghe ông và anh HN tranh luận Chơi Vơi là đủ thấy tui “chịu đựng” đến cỡ nào rồi, hahahaha.
LikeLike
Em muốn hỏi kinh nghiệm của chị: Một là chị thấy “chịu đựng” chừng đó năm có… đáng không? 😀 Hai là chị có bí quyết gì hay để “chịu đựng” không thì chỉ giáo cho em với. Em mới “chịu đựng” được có hai năm thôi :D.Còn về vụ tụi Mĩ hay chưng hình gia đình ở bàn làm việc, hay khi buôn chuyện cũng hay nói/khoe về gia đình, ông thầy em (người Mĩ) giải thích rằng vì người Mĩ chủ nghĩa cá nhân rất cao, ít quan tâm chăm sóc gắn bó với gia đình, cho nên phần nào trong lòng họ cảm thấy có lỗi (guilty), nên mới thường hay treo hình, nói chuyện về gia đình mình, để… bù đắp phần nào cho tội lỗi :D. Nghe cũng buồn cười, hihi.
LikeLike
Chị Lan ơi, em hay ghé thăm “nhà” chị mà không “gõ cưả”, nhưng tới entry này thì tức cười quá chịu không nổi đành phải lên tiếng thôi, hì.. -Fooleryn-
LikeLike
@Nhan Tran: khi nghe tui và ông xã tui nói với nhau, “thôi ráng chịu đựng nhau đi” thì con bé gái, năm nay đang học lớp 10, nói tỉnh bơ, “Thì ba mẹ chịu đựng xong rồi vui khi có con nè. Rồi 6 năm sau lại vui khi có thằng Bi đó.” Cả nhà lại cười ngặt nghẽo:)Bạn hỏi mình “có đáng hay không” thì mình nghĩ chắc cũng đáng đó 🙂 vì nếu không thì không biết ai sẽ đi đổ xăng xe cho mình, ai sẽ lấy thuốc cho mình uống khi mình bệnh, ai sẽ bất chấp dù trưa hay tối, nắng hay mưa, cũng sẵn sàng xách xe chạy đi mua những gì mình cần, ai sẽ chịu đựng những cơn cáu gắt bất tử của mình,…Nói chung là mình chịu đựng để rồi cũng được người đó chịu đựng một đứa nhiều tật lắm chứng như mình :))
LikeLike
@Fooleryn: Cám ơn bạn đã cười :))
LikeLike