Những tưởng bài viết này sẽ là bài buồn nhất trước khi kết thúc năm 2016.
Nhưng không ngờ, sáng nay, vẫn như bình thường khi thức dậy, lướt qua một vòng FB xem tin tức, bỗng dưng mắt dừng lại ở dòng chữ “Bài viết cuối cùng của Bùi Bảo Trúc mà mình được đọc. Rất nhớ đến giọng Bắc và lối nói chuyện của chú. An nghĩ chú nhé” của một người bạn. Tim giật thót. Vậy là sao?
Gọi hỏi một người vốn tự hào chưa bỏ một chương trình “Chào Bình Minh” để xác định xem có nghe tin gì không, thì câu trả lời cũng là một sự ngạc nhiên, “Không, chưa nghe gì, chỉ biết là ổng yếu lắm rồi.”
Nhắn tin hỏi một người vốn gia đình rất thân với BBT, câu trả lời vẫn là sự giật mình thảng thốt, chưa biết.
Nhắn thêm cho một người làm cùng đài Little Saigon Radio để hỏi. Khi chưa kịp nhận câu hồi đáp thì đã nghe lời xác nhận từ chú Đinh Quang Anh Thái, “Đúng rồi cô NL. Ông ấy mất lúc 11:45 tối qua.”
Nhớ lần cuối cùng gọi điện thoại nói chuyện với chú, chắc cũng phải hơn 1 tháng rồi, giọng yếu ớt nhưng vẫn hài hài “Tôi bị mắc bệnh nơi cái chỗ ngồi. Nó có mội cái nhọt. Đau nhức lắm, không ngồi ngay được. Nên lâu rồi tôi không vào đài, chỉ làm ở nhà…”
Tui thì vẫn tếu táo, “Dạ, con gọi chú vì có một độc giả, chắc là bạn bè lâu năm gì của chú á, email hỏi sao lâu quá không thấy chú, con có nghe tin tức gì của chú không… Nên con có hứa sẽ gọi hỏi thăm xem chú sống chết thế nào…”
Nhớ là chú cười khi nghe tui nói vậy. Giờ nghĩ lại thấy mình có lúc nói năng sao mà cứ bộp chộp, chẳng cần kiêng dè…
Nhớ nói năm điểu ba chuyện thì chú bảo, “Thôi, tôi chào cô NL nhé. Cám ơn cô đã gọi hỏi thăm tôi. Đến giờ tôi phải làm thuốc rồi.”
Tôi nhớ tôi nói, “Dạ, để con xem hôm nào con đến thăm chú.”
Giờ thì lời hứa đó chỉ còn có thể thực hiện trong ngày đưa tang…
Nhớ một buổi chiều tối đang ngồi trong quán Hương Giang cùng đứa học trò từ xa ghé thăm, bỗng thấy phone reng cùng số điện thoại chưa được lưu tên. Bốc phone lên thì nghe, “Chào cô NL, tôi là Bùi Bảo Trúc. Tôi xin số này từ ông bạn già Huy Phương của cô. Tôi muốn nói cho cô biết là với người tôi ngưỡng mộ thì dù họ ở đâu tôi cũng sẵn sàng chạy đến để chào, còn đối với kẻ tôi ghét thì có đứng ngay trước mặt, tôi cũng xem như vô hình. Hôm nay tôi gọi đến để xin được gửi đến cô lời chào và muốn nói cho cô biết là tôi rất thích đọc blog cô và những bài viết của cô…”
Cuộc nói chuyện đầu tiên của chú và tôi là như thế…
Nhớ chú mang cả đặc điểm “tửng” của NgocLanBlog vào nói trong chương trình phát thanh của mình. Nhớ chú từng đề nghị, “Cô gom hết các bài cô viết tửng tửng trên blog in thành sách là bán đắt liền.”
Rồi sau đó mỗi khi có điều gì bực bội về chuyện bài vở, chú lại gọi tui mà trút. Tui nghe xong, thường chỉ cười haha, rồi nói, “Sao mà chú khó chịu quá!”
Giờ, có muốn nghe những lời cằn nhằn đó cũng không bao giờ còn nữa…
Nhớ có những hôm lái xe đi làm, nghe chú nhắc vài ba câu thơ gì đó của Nguyễn Bính, có chữ’cố nhân’, nghe hay lắm, mà nghe rồi quên tuốt, định hỏi chú câu đó trong bài gì để tìm, nhưng mà, giờ cũng chẳng còn cơ hội để mà hỏi cho những lần lữa…
Quan trọng hơn, tự nhủ sẽ có một ngồi xuống nói chuyện cùng chú về bài viết liên quan đến “Cái chậu” tạo nên “biến cố đặc biệt” cho Người Việt.
Rồi cũng chần chừ… Giờ thì…
Nghe anh Đỗ Dzũng kể, chú gục xuống ở nhà khi đang làm chương trình “Ngày Này Năm Xưa” đâu chừng 10 phút. Chú được đưa vào bệnh viện và đến tối thì đi…
Đời người, rồi cũng qua.
Mọi người vẫn còn nhắc tên chú, trong yêu thương lẫn oán ghét, trong niềm ngưỡng mộ một kho kiến thức lẫn sự hậm hực vì những lẽ cực đoan… Nhưng như thế, vẫn là xứng đáng cho một kiếp người, hơn một đời sống quá nhợt nhạt, nhẹ tưng.
Chú đi. Bình an.
Thành tâm chia buồn cùng gia đình chú Bảo Lâm
LikeLiked by 1 person
Xúc động khi biết duoc ong Bùi Bảo Trúc dã qua doi. Cầu mong ông duoc an nghĩ noi coi vinh hằng.
LikeLiked by 2 people
Giật mình nghe tin Ông Bùi Bảo Trúc mất.
Tôi thích đọc những bài viết của Ông trong mục Thư Gửi Bạn Ta.
Trong cuốn video nhạc của Du Tử Lê , nghe giọng Bắc của Ông rất ấm.
Thành Kính Phân Ưu, Cầu nguyện Ông ra đi thanh thản .
LikeLiked by 2 people
Xin chia buồn với Ngọc Lan. Tôi không quen ông nhưng biết danh tiếng của ông.
LikeLiked by 2 people
Một mất mát lớn cho truyền thông lương thiện hải ngoại . RIP ông ” bạn ta “
LikeLiked by 3 people
Xin được thành tâm chia buồn cùng gia đình ông.
LikeLiked by 1 person
Xin được chia buồn cùng gia đình ông.
LikeLiked by 1 person
Hôm qua ngồi đợi Uber, người bạn rất ít khi nào gọi tôi, gọi nói ông ngủm rồi. Người này nói cho tôi nghe tiểu sử của ông. Bằng chứng cho thấy nhiều người thích ông. Chắc là người thân ông buồn vì ông không còn nữa. Còn tôi nghĩ thì thời gian của ông tới thì ông đi, hảy hân hoan celebrate những đón góp của ông, những việc làm mà nó có giá trị cho người khác, ảnh hưởng tích cực tới họ, như người bạn của tôi.
Chúc gia đình ông có được bình an trong lúc khó khăn này.
LikeLiked by 2 people
Hồi còn ở California, tui không bỏ sót bài nào của Bảo Lâm qua “Thư Gửi Bạn Ta” trên Viet Tide.
giờ nghe tin ông ra đi ở tuổi 72, có một chút bùi ngùi… Cầu chúc ông ra đi thanh thản R.I.P.
“Thành Kính Phân Ưu Cùng Gia Đình Ông”
LikeLike
Mấy Niên Trưởng rủ nhau lần lượt ra đi trong mùa đông. Thôi thì, đi thanh thản nha Niên Trưởng ! .
LikeLike
Thành kính phân ưu cùng gia đinh của ông!
LikeLike
Đọc được tin ông mất hôm qua. Ngạc nhiên là ông mất hơi sớm nhưng không quá bất ngờ. Sau khi không thấy bài viết của ông xuất hiện đều đặn mỗi tuần, tôi cảm thấy có cái gì đó bất ổn. Người già như ngọn đèn trước gió, tắt lúc nào không hay.
Cái tin ông vừa đi xa cứ luẩn quẩn trong đầu tôi cả ngày hôm nay. Tôi có cảm giác mất mát vì cái gì đó mà mình yêu thích sẽ không còn nữa. Tôi thích đọc ông và gần như đọc ông thường xuyên bắt từ ngày đầu tiên làm quen với lối viết của ông trong mục Lá Thư Hoa Thịnh Đốn, dễ thường có hơn 30 năm! Bây giờ ông không còn nữa, xin vụng về mượn ý thơ Vũ Hoàng Chương thương tiếc ông trong hai câu: “Ông đi, bút gãy bình khô mực/Đời vắng ông rồi mấy khi vui.”
Có một bản nhạc về người đi xa, rất xa, mà tôi yêu thích. Tôi hay hay dùng nó để làm reference khi calibrate dàn âm thanh trong nhà. Tôi cũng hay nghe lại bản nhạc này mỗi khi có người thân hay người quen biết đi xa. Xin post lên đây mời mọi người nghe và tiễn biệt BBT:
I heard you’re going on a journey
And your route is laid out plain
Going where the sun shines every day
No more heartache, no more pain
Don’t you pack those bags too full my friend
Make sure you’re travelling light
But take enough of my love with you
To keep you warm at night
And I could be singing this song
Long after you’re gone
And I could be singing this song
Long after you’re gone
.
.
.
(Long After You’re Gone)
LikeLiked by 6 people
Đài Little Saigon Radio sẽ có giờ nói về ông trong giờ phát thanh chương trình ông đã phụ trách trước đây, không rõ là mỗi ngày hay là ngày 12/30. Ngày thăm viếng là 12/30 từ 12PM đến 8PM tại nhà quàn Peek Family trên đường Bolsa, chỉ có ngày này dành cho public thôi, ngày chôn chỉ dành cho gia đình. Bi nghe được trên chương trình Chào Bình Minh sáng nay nên xin chia sẻ. Xin verify lại tin tức trước nếu tham dự.
LikeLiked by 1 person