“Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi! Em ơi…”
Tôi ngồi như bất động, mắt không rời khỏi chiếc phin cà phê đang từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc ly thủy tinh trong veo.
Mùi cà phê King Coffee như sợi dây quấn quít những nhớ nhung ngày nào, xa lắm, cứ tỏa lên, tỏa lên, nồng nàn, bện kỷ niệm này với ký ức khác vào trong nhau. Da diết.
Chưa bao giờ tôi thấy mình trống rỗng khi ngồi một mình bên ly cà phê phin. Khoảnh thời gian chờ cà phê nhỏ xuống, hít thở với mùi cà phê, là khoảnh thời gian tôi thường ngụp lặn về ngày tháng cũ. Là thời gian tôi bồng bềnh trong những nỗi nhớ. Khi cụ thể. Khi mông lung.
Nhớ, là nhớ mình của ngày xa xưa ấy.
Nhớ, là nhớ những hẹn hò, với con đường, với góc phố, với quán quen.
Nhớ, là nhớ mình ngồi cùng ai đó, trong quán vắng, bên phin cà phê. Cúi đầu giấu nét thẹn thùng khi bất ngờ bàn tay ai đó đưa lên vén sợi tóc mai mình rơi lòa xòa trước trán, bằng cách vờ cầm chiếc phin lên, ngó xem cà phê đã nhỏ xuống còn hay hết.
Nhớ, là nhớ tay cầm chiếc muỗng nhỏ quậy đều, quậy đều trong chiếc ly sóng sánh cà phê. Nhắm mắt hít lấy mùi cà phê, mà thật ra là hít lấy hạnh phúc dịu dàng đang lan tỏa xung quanh.
Nhớ, là nhớ hình ảnh người bạn từ thuở thiếu thời, cùng mình lớn lên theo năm tháng, để rồi nhen nhúm đâu đó một cảm xúc gì thật lạ, như là… yêu. Chưa một lần hò hẹn. Chưa một lần nắm tay. Chưa một lần bày tỏ. Mà sao cứ nao nao. Cứ rộn ràng. Cứ chơi vơi.
Cho đến ngày, gõ cửa nhà bạn, “Đi uống cà phê với mình!” Im lặng nhìn cà phê nhỏ từng giọt, từng giọt. Như đếm. Không gian nhuốm mùi cà phê. Quánh đặc. Hít một hơi thật sâu, rồi nói thật nhẹ, “Tháng sau đám cưới mình. Bạn đi dự nhé!”
Tay bạn vừa chạm vào phin cà phê. Bỗng sững lại. Tôi ngước mắt nhìn, bắt gặp mắt bạn. Ngỡ ngàng.
“Cà phê xong rồi kìa. Uống đi” Câu nhắc lôi bạn về thực tại. “Ừ, mình sẽ tới.”
Ly cà phê, có khi, như cứu cánh cho mình, trong những lúc “lao đao” như thế.
Chưa bao giờ tôi thấy mình trống rỗng khi ngồi một mình bên ly cà phê phin.
Mùi cà phê King Coffee như sợi dây quấn quít những nhớ nhung
Nhớ, là không chỉ nhớ chuyện mình, mà còn nhớ cả chuyện người.
Nhớ, là nhớ một tối trời mưa. Sài Gòn như trút nước. Ngồi bên hiên một quán vắng cùng nhỏ bạn thân. Bên ngọn đèn dầu, ngày cúp điện. Hai bàn tay ôm tròn quanh chiếc ly, nghe hơi ấm từ những giọt cà phê đang nhỏ xuống. Lắng nghe chuyện của bạn, khi quyết định chia tay tình đầu, bởi những định kiến, những áp lực của song thân, mà cả hai không cách gì bước qua.
Mùi cà phê, quyện vào không gian. Hớp ngụm cà phê. Thơm đến quyến rũ. Mà đắng. Đôi lúc cà phê không cần đường. Uống, để thấm, đến tận những nỗi niềm, của một tình yêu gắn bó đến 10 năm mà vẫn không trọn giấc mơ.
Nhớ, là nhớ thằng bạn thân, tay quậy lách tách ly cà phê, cố nói bằng giọng bình thản mà mặt như mếu, “Mốt mình đi rồi, ở nhà thỉnh thoảng rảnh nhớ dẫn em mình đi uống cà phê, cho em bớt buồn.”
Em là người yêu, một cách nói. Ừ, định cư xứ người, ráng ổn định sớm để bảo lãnh em sang. Ở đây mình hứa sẽ dẫn em của bạn đi cà phê khi có dịp.
Nhớ, là nhớ em của bạn, những chiều cùng mình đạp xe qua nhiều con đường Sài Gòn nơi hai người từng đi qua. Để kể về bạn. Cho đỡ những khoảng trống đến chông chênh. Trước khi dừng lại nơi quán quen, nơi hai người hay ngồi. Nước mắt chảy xuống cạnh phin cà phê đang nhỏ giọt. Cà phê, chứng nhân cho những nỗi nhớ quắt quay, là thế.
Mùi cà phê Gourmet Blend như sợi dây quấn quít những nhớ nhung ngày nào, xa lắm, cứ tỏa lên, tỏa lên, nồng nàn, bện kỷ niệm này với ký ức khác vào trong nhau. Da diết.
“Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Nhớ….”
(Bài viết cho King Coffee)
I love coffee
LikeLiked by 2 people
Không biết là đã bao nhiêu năm rồi, mỗi sáng tui đều uống cà phê. Không phải vì thích uống, mà uống như uống thuốc, uống như trả nợ.
Những ngày cuối tuần ở nhà, thỉnh thoảng lo lui cui nấu nướng, tui lại quên uống cà phê, và y như rằng, vừa qua 12 giờ trưa, uống hay chưa uống thì hậu quả biết liền! Đến lúc đó là lật đật quậy ly cà phê, nốc một hơi đến hết, và khỏe khoắn trở lại.
Hai ly cà phê mà tui nhớ hoài trong đời là nằm trong chuyến tui về VN cách đây hơn 10 năm, một ly là “cứu” tui khỏi cảnh vật vã vì sáng đó bay từ Sài gòn ra Huế, không kịp uống cà phê, ly thứ hai là cà phê ở BMT quá đậm, cũng làm tui say xẩm như đang đi trên mây suốt cả một buổi sáng. Bởi vậy cà phê với tui không phải là một chuyện đơn giản, nó như thuốc, uống điều độ nhưng phải có chừng mực.
Nhắc đến cà phê Gourmet Blend, tui thấy trên quầy cà phê nhà tui có một hộp, cuối tuần này tui sẽ dùng phin để pha một tô, ủa quên, một tách, tui sẽ bắt chước ai đó, ngôi trầm ngâm nhìn từng giọt rơi xuống…rơi xuống, tui sẽ đăm chiêu….ngẫm nghĩ….nghĩ coi phải nấu món gì cho thằng con đem về ăn hai tuần lễ đây! 😀
LikeLiked by 4 people
Cà phê tô là độc quyền nha, không có dễ mà làm được đâu 🙂
LikeLike
Khg đủ can đảm để dành bản quyền đâu! Hahaha
LikeLike
Bài này mới giống NL của thời chưa vướng bùn Bolsa, thời bồ cũ
chưa được mang len eBay bán 🙂
Cheers
LikeLiked by 2 people
Tui rất thích mùi cafe, nhưng không uống được! Đôi khi cần phải pha cho nhà thờ thì không biết dung lượng ra sao, không thể nếm nên không biết nó ra làm sao hết! Dù sao thì mùi rất thơm! 🙂
LikeLike
Pha café kiêủ của tui : cho một chút beurre mặn (bretel) trứơc khi bỏ café bột vào. Cam đoan rất ngon.
LikeLiked by 2 people
Lấy cái tăm nhúng vào nước mắm nhĩ , xong nóng vào cà phe , toi ui .
Beurre thì xoa dưới đáy cái filter
Kkkk
LikeLike
Bỏ bơ vào trước khi cho cà phê bột vô thì chưa thấy, nhưng bỏ nước mắm vào cà phê thì tui đã từng nghe mấy ông anh họ ở Buôn Mê Thuộc nói rồi – mấy ổng uống như vậy 🙂
LikeLike
Trời đất thiên địa ơi, dân chơi cầu 3 cẳng đường Moran, còn
xài cafe bột ?
( mợ ấy khỏe như vâm vì uống hóa chất mỗi ngày….?kkkk)
Cà phê đê
LikeLike
Chuẩn bị từ từ, khi ngủm khỏi cần ướp xác! 😀
LikeLike
No, no café bôt là ground coffee chu” không phải là instant coffee Già ơi !
Thì cũng vậy phải không : nứơc mắm nhĩ = mặn vì có ngù’o’i bỏ muô’i
LikeLike