Hôm qua một buổi “họp còm” lại diễn ra.
Hehehehe, từ ngày có blog, có thêm nhiều từ mới xuất hiện, như “còm”, “họp còm”, “rì còm”, “còm sĩ”, “còm lẻ”, “độc sĩ”, “độc chẵn”… Ai chưa từng bước vào thế giới này thì ắt hẳn sẽ ngỡ ngàng, chẳng hiểu mấy người này đang nói cái gì 🙂
Từ sau ngày “họp còm” đầu tiên vào tháng 7 năm ngoái, đến nay, thật sự có rất nhiều cuộc “họp còm mini” đã diễn ra. Cái tình của “còm sĩ” trong blog này lạ ở chỗ đó. Từ những người chưa hề quen biết, qua những dòng chữ, qua những mẩu chuyện, qua những tâm tình, qua những hỏi-đáp… mà tự dưng thấy thân nhau, quý mến nhau, quyến luyến và… thù nhau, hehehehe
Từ chỗ cảm mến đó, mà cứ hễ có ai từ xa về, từ nơi khác đến, là lại có dịp cho mọi người họp mặt, chuyện trò, cùng cười, cùng nói, quên đi những vướng bận thường nhật, để rồi sau đó, mạnh ai nấy trở về với công việc, với đời sống của riêng mình.
Có gặp nhiều, tiếp xúc nhiều mới thấy cuộc đời luôn chứa đầy những thú vị đến vô cùng. Dĩ nhiên, cũng có những điều khiến mình ngỡ ngàng, chới với, buồn bực. Nhưng, vui buồn đời mình, không ai khác hơn do chính mình lựa chọn.
Nhiều người hơi ngần ngại vào blog, sau khi thấy có nhiều người “quăng lựu đạn” hay quá khích trong việc nêu ý kiến. Nhưng nếu có thấy được sự chăm chút của chị An Lành, từ nước Pháp xa xôi, qua những lần du lịch của mình, lại nghĩ đến bạn bè trên blog, góp nhặt mua từng món quà nho nhỏ, rồi gửi sang Mỹ, cho bạn bè – những bạn bè chưa từng dự tính có trong đời – mới thấy cái tình người ta quý nhau.
Hay vừa rồi là Chị Nhà. Vội vã đến, vội vã đi. Vậy mà nhìn từng túi quà tỉ mỉ chị nhờ chị Bidong chuyển lại cho mọi người, mới thấy trên “thế giới ảo” của blog vẫn đong đầy những tình cảm rất thực, không thể thực hơn.
Hay có ai như vợ chồng chị Lụa, từ San Diego lái xe xuống Little Saigon, chỉ để có cơ hội gặp gỡ những người bạn mà trước giờ mình chỉ trò chuyện trên blog, dù chỉ 15-20 phút. Ân tình như vậy, liệu có mua được bằng tiền?
Hay như chị Phương Anh, chưa một lần nào ghi lại dòng “còm” trên blog, vậy mà cũng muốn đến tham dự buổi “họp còm”, để biết mặt những người trước giờ mình chỉ đọc. Điều gì có thể khiến một người hoàn toàn xa lạ làm được điều đó, nếu như không nhìn thấy được một điều gì lay động tình cảm mình?
Hoặc như thầy lý Tâm La, xuống Phước Lộc Thọ ngay ngày biết có chị Nhà sang, cũng “la làng” hỏi xin số điện thoại để mời chị Nhà đi uống nước mía.
Vợ chồng chị Phước, chú già 65-67, chú già lụm lon, sò sò, vợ chồng chú già Napan… cũng là những người nặng ân tình như thế. Ai cũng có những công việc để làm, để mưu sinh, nhưng trong sự hối hả, đa đoan của cuộc đời, vẫn có những giây phút họ dành cho những người bạn “lạ lùng” này.
Riêng với Hến Vân, Ốc Ken Zip, chị Đoan, chị Bidong – những người đến từ các tiểu bang khác thì lại càng không biết diễn tả như thế nào mối thâm tình mọi người mang lại cho gia đình NL’s Blog. Dẫu biết, ai cũng có chút ít chuyện riêng khi trở về Calif. nhưng trong chuyến trở về đó, vẫn có hành trang, kỷ niệm dành cho “còm sĩ” nơi đây.
Tôi nhìn những nghĩa cử đó, và cảm thấy cuộc sống luôn đáng yêu. Tôi cũng cám ơn công việc mình đang làm, đưa tôi đến những cơ hội quen biết với những “bạn bè” (dù hầu hết ai cũng lớn hơn tôi) như thế.
Hy vọng rằng, trên thế giới ảo nhưng tình rất thật này, mọi người sẽ cùng tiếp tục vui, cười, trêu đùa, chọc ghẹo nhau trong tình bạn bè trong sáng, san sẻ những phiền muộn, âu lo, góp ý, giải thích những băn khoăn, thắc mắc mà ai cũng có thể nêu ra…
@AL
AL vẫn khỏe chứ, cám ơn đã hỏi thăm, chuyện thì chưa xong đâu, hichic
Chừng nào qua CaLi ?
Thân
LikeLike
Hèn gì hôm bữa gặp chú hông thấy chú cừ nhiều! 😦
LikeLike
@ anh Huy HTC , chuyện gì mà chưa xong vậy ? hôm nọ trong nhóm bạn của anh Vui, có một anh tuyên bố : ” chuyện gì cũng có thể giải quyết được …” chúc anh chị Huy HTC có nhiều nghị lực.
LikeLike
@ CCTC
nghe anh hic hic là thấy rầu rồi !!
Chúc anh lúc nào cũng hahahah
LikeLike
@ TB Ngao
Dạo này ông đi xủ quẻ ở phương nào mà biệt tăm biệt tích dị, ông? Làm ăn có khắm khá không, cho tui đi theo với !
Chứ ở trong này tui thiếu ông, Mây bơ Vơ vừa dồn vùa ép, vừa đàn vừa hát, úi lộn vừa đàn vừa áp tui đến nỗi tui chóng cả mặt, váng cả đầu, hoa cả mắt rồi ông ơi là ông TB Ngao ơi !
LikeLike
ÔC thiếu Ngao như…cây thiếu nước
Canh rau tập tàng…không có cá bò kho
(Cá bò kho là cá gì vậy?)
Ủa, tại sao tui đi làm mà có người lại được nghỉ dị ta, còn gì bất công hơn hông! 😦
LikeLike
Quê tui con cá Ngừ được gọi là con cá Bò, cũng hông hiểu tại sao ?
Còn hôm nay tui nghĩ là vì tui làm đủ 40 tiếng rồi , có bất công cũng phải ráng chịu …
Mà có phải đi làm hông vậy? Ông chủ hãng của Mây tử tế quá chừng ! Sao hông rủ ổng gia nhập blog, rồi còm chung với Mây luôn cho vui ?
ÔC thiếu Ngao như…cây thiếu nước
Canh rau tập tàng…không có cá bò kho
Ốc thấy Mây thì phải lo dọt trước
Không lọi giò thì cũng phải té ho…
ai có dầu gió cho tui xin một tí, ngứa cổ muốn …ho rồi …
LikeLike
hahaha! Tui cười chắc chết, chắc chết! Để tui đi ra ngoài cười tiếp, ngồi đây cười người ta tưởng tui bị cái gì! hahahah!
LikeLike
@Chi Nha
Khi nào anh chị du hành xuống đây nhớ ghé tệ xá. Nhớ nha.
LikeLike
@ Mây
chết ! Chết ! chắc tui cười chắc chết !
Để ra ngoài cười tiếp cho vui
Trong giờ làm không thấy tui đâu hết
Ông chủ buồn con mắt cũng tối thui…
LikeLike
Tối thui tại ổng…bị xui
Ăn nhập gì đến vụ tui lo cười
hahaha!
LikeLike
hehehhe, đúng là Mây !!
Chuyển nghề đi là vừa !
LikeLike
” Đây là tiếng nói nước VNCH phát thanh từ thủ đô Saigon.
Tiên đoán thời tiết cho tàu chay ven biển…trong 24 giờ sắp tới…
Gió ở cấp cao, biển động đến đông mạnh.
Em Ngao sẽ về đến Blog khi trời quang, mây tạnh.”
LikeLike
Welcome back, Ngao!
Mặc dù đi chưa tới! heheh!
LikeLike
Hom nay duoc ngay day off, post bai nay cho moi nguoi cuoi chut choi!
Happy Friday to everyone!
Ôi chao ơi, sao cái này tôi nghe wen wen
Cách để biết mình là người gốc Việt.
(áp dụng cho thế hệ 1.0 và 1..5)
*1. Là học trò giỏi điểm cao trong lớp học.
*2. Nếu học nhạc sẽ học piano.
*3. Bàn ăn ở nhà phủ bằng tấm nhựa.
*4. Bếp ở nhà bọc bằng giấy nhôm
*5. Bếp núc lúc nào cũng dính mỡ.
*6. Ðánh trứng bằng đũa.
*7. Ðể giầy ngoài cửa..
*11. Máy rửa chén dùng để đựng bát đĩa.
*12. Nhà lúc nào cũng có bình thuỷ trữ nước nóng.
*13. Ðun nước sôi để nguội để dành uống.
*14. Ăn trong bếp để tránh làm dơ bàn ăn.
*15. Nấu ăn không đo, mà lường bằng mắt.
*16. Ðể dành túi đựng grocery để bỏ rác.
*17. Dành nhau trả tiền trong tiệm ăn.
*18. Húp canh sùm sụp.
*19. Không sấy khô áo quần trong máy mà phơi.
*20. Ủi lấy quần áo của mình.
*21. Dùng credit card nhưng cuối tháng thanh toán hết.
*22. Cất hết tiền vào một trương mục tiết kiệm.
*23. Rửa bát bằng tay vẫn chỉ dùng nước lạnh.
*24. Cố ăn để khỏi vứt đồ thừa.
*25. Dùng hộp nhựa margarine để trữ đồ ăn trong tủ lạnh.
*26. Mua giấy đi cầu thật nhiều lúc sale để dành.
*27. Sưu tập lọ shampoo nhỏ của khách sạn khi đi du lịch.
*28. Mang theo đồ ăn lên xe mặc dù chỉ lái một chặng ngắn..
*29. Bao nylon ở siêu thị bọc đồ ăn để dành trong tủ
*30. Nhả xương ra bàn trong tiệm ăn ở phố Tầu..
*31. Ông Bố nghĩ mình lúc nào cũng có thể sửa bất cứ cái gì hư
trong nhà.
*32. Bà Mẹ lái xe Mercedes đi kiếm đồ sale.
*33. Nhiệt độ trong nhà lạnh mùa lạnh, nóng mùa nóng.
*34. Tranh nhau hát Karaoke.
*35. Ăn tôm cả vỏ.
*36. Chỉ phone bố mẹ khi cần thiết chứ không phone để hỏi thăm.
*37. Chỉ thích lái xe Ðức hoặc xe Nhật.
*38. Nhịn cho thật đói trước khi đi ăn buffet.
LikeLike
hahaha! heheheheh!
Vậy em là người gốc Việt có 50% hà, còn 50% là gốc….mít! hahahah!
LikeLike
hahaha
LikeLike
@ DQ
38 cái dấu hoa thị (*), mỗi cái có thể là một đề tài để viết về. Xin cám ơn DQ, đọc vui và cũng không khỏi ngẫm nghĩ…
Xin thêm vô một cái * nữa
* 39 Nhà nào hình như cũng có vài chậu hay vườn trồng rau,ớt.
cám ơn DQ.
LikeLike
*40. Trong nhà có một ông đứng cạo cá để làm chả!
😛 😛 😛
LikeLike
@ Mây
hừ, tui quê lắm rồi đó nha !!!!
LikeLike
Cám ơn DQ. Trắc nghiệm này cũng vui
HDJ đã từng đoc đâu đó trên Net trước đây.
Nhưng khi check lại sinh hoat của mình, thì chỉ giống phần nào ít thôi…
Không lẽ…. mình hết là con Rồng, cháu Tiên nước Viêt ?
LikeLike
Cam on chi Huong. Em nghe noi chi Huong hoi xua hoc o GL, chac la ban C nen com nao cung viet hoac trich vai cau tho, viết quá hay.
LikeLike
@ DQ
Nói chị hoc GL, là dân GL kiên chết, sẽ phải vác chiếu ra tòa sớm.
Chắc DQ theo dõi Blog mới đây thôi phải không, nên không biết chuyên GLL vẫn cà khịa chị AL & chị măc đầm xình ăn bánh cuốn nóng trong đình Dakao…
Chị ở nôi trú trường bà Phước mút chỉ cà na cho đến lớn.
Bi ” kềm kẹp ” nên khi lên ĐH, hay theo ban bè chạy qua GL ăn hàng ( đâu đỏ bánh lot, bò khô, bò bía…)
Yêu thích văn chương nhưng phải vâng lời ông Via không đươc chọn Philo, phải đi Math. Kiến thức vể thơ văn, ca dao, tuc ngữ VN hầu như là tư hoc, tư đoc sách…
Không có nghĩa gì với chút vốn liếng nhỏ nhoi đâu DQ ạ!
@ Bà Đầm
Chère AL,
Lâu không nhảy parachutiste, tưởng đâu saut này dù không bung là tiêu tùng nhà ma
” Trong túi hành trang còn thiếu thư em
Và nhịp lòng tôi sầu muộn chưa quen
Những chuyến đi dài bao nhiêu thương nhớ
Saigon ngủ mơ thấp thoáng ánh đèn…’
( Saut đêm – Hà Huyền Chi)
AL nhắc chuyên bottes de saut mới nhớ…
Muốn khoe với AL mới tậu được 2 đôi ( môt đôi mang và môt đôi để ” nện ” ).
Vừa nghe lại mélodie của L’été 42 ( Michel Legrand). . bỗng thât nhớ môt thời nào của bon mình ở Saigon.
Bonjour tristesse!
LikeLike
*41: xếp hàng ở chợ Mỹ; chen lấn ở chợ Việt
LikeLike
*42: Bệnh gì cũng nằm xuống cạo gió trước, đi bác sĩ sau.
LikeLike
* 43 : Trước khi mua phải ăn thử trước cho đã rồi mới mua. hihihi…
LikeLike
kể nữa chắc đủ để thành cuốn truyện Người VN Xấu Xí
j/k
LikeLike
‘ @ Quan anh
Người VN Xấu Xí “do Bá Vơ viết hả ? j/k
LikeLike
Tại sao nói tui xấu xí????!!!
LikeLike
Xin mời đọc bài mới của cô giáo! 🙂
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=169441&zoneid=23#.Ueno96xDVOA
LikeLike
Đọc và xem hình còm sĩ họp thấy vui mà tiếc quá, phải chi họp mặt bây giờ vì B. đang được rãnh, tiếc không được gặp,July 3 thì đi làm, July 4 lễ cũng làm luôn, tới July 14 thì đưa ông anh rễ lên đồi hồng.
Vậy là phải chờ dịp khác,
Chị TH chỉ cách chiết cây mà 10 ngày đào lên không thấy mọc chút rễ nào,
bữa nay B. ở nhà xay rau má, và vò xương sâm.
Chị bạn có cho cây cao kỷ, giống như que khô, vậy mà cắm xuống bây giờ đã trổ lá không biết làm cách nào cho nó nhảy thêm, chứ có 2 que thì chừng nào mới nấu canh được. Rau cao kỷ nấu canh thịt nạt bằm ngon hết biết, mà lại sáng mắt . Chợ vn rất ít thấy, ngày trước lên SF B. thấy chợ Tàu bày bán thấy mê luôn.
Vừa đọc bài mới của NL, thấy nhớ nhà quá, nhất là B, vẫn còn người cô đã lớn tuổi, chờ qua mùa hè chắc phải về thăm. Sài gòn cũng vậy nơi B. qua thời SV, rồi làm cô giáo, bây giờ cũng còn một đám bạn cùng quê đang định cư ở đó, kỳ nầy có về phải hẹn gặp hết để thăm .
LikeLike