1.
Sáng sớm thức dậy, tôi phải cất đi hết vài comments, mặc dù biết rằng làm như vậy có thể là không công bằng với người đã ngồi xuống trải hết tâm tư của mình ra, để giải tỏa những ngộ nhận, muộn phiền.
Tôi xin lỗi khi phải làm điều đó. Tuy nhiên, tôi không thể làm khác hơn được.
2.
Mấy hôm nay, một câu hỏi từ thời lâu lắm rồi lại dấy lên trong tôi, đó là, cuối cùng mục đích sống của mình là gì và liệu mình có được hay có dám thực hiện những ước mơ của mình trong đời sống này không?
Câu hỏi dấy lên khi tôi nghe thằng bạn tâm sự về cuộc sống của nó: sáng sớm mở mắt ra lục đục chuẩn bị đi làm. Làm quần quật. Làm có khi quên ăn. Đến 3-4 giờ chiều mới trệu trạo nhai một cái gì lót dạ. “Ăn bây giờ là để bao tử đừng cồn cào chứ không biết ngon.” Nó nói. Rồi lại làm. Vác được cái xác về đến nhà thì trời cũng vừa tắt nắng vào mùa Hè. Rã rời. Đôi khi tay không nhấc nổi. Lại ngồm ngộm nhai lấy một món gì. Đi ngủ, để sáng mai một ngày mới lại bắt đầu, không gì khác hơn ngày hôm qua.
Tôi hỏi, “Làm như vậy để làm gì? Tiền kiếm ra để làm chi?” Nó bảo, “Để con mình có nụ cười. Để nó không phải lo lắng những điều như mình lo lắng.”
Tôi im lặng. Nó có lý do để nó làm. Và nó coi đó là mục đích cho nó sống.
Câu hỏi ấy lại dấy lên khi tôi tình cờ đọc một mẫu chuyện nhỏ: Người ta hỏi một bà cụ ngoài 90 tuổi rằng đến giờ phút này, bà ân hận về điều gì nhất trong đời mình. Bà cụ nói, điều bà ân hận là bà đã không dám sống như mình muốn. Nếu được quay trở lại, bà sẽ sống bớt nghiêm túc hơn, nhìn mọi việc dễ dàng hơn…
Tôi tự hỏi trước khi đến tuổi 90, tôi có nghĩ được như bà cụ đó?
Có những điều mình khát khao không phải là chuyện dời non lấp biển hay bay lên cung trăng hoặc mò xuống biển sâu, mà đôi khi chỉ muốn một sớm mai thức dậy, có thể nhẹ nhàng, thanh thản vác ba lô bay đến một nơi mình thích. Rong chơi dăm bữa, lại vác ba lô về. Đầu mình có thêm những hình ảnh. Trí mình có thêm những tưởng tượng. Lòng mình có thêm nhiều cảm xúc. Cuộc sống mở thêm nhiều trải nghiệm.
Vậy thôi. Có khó không?
Không tưởng! Câu trả lời của tôi là như vậy.
Không tưởng, bởi lẽ tự mình trói buộc mình. Ngày mai ai đưa mấy đứa nhóc đi học? Ai đón nó về? Cơm nước làm sao? Đi về lỡ mặt “bồ cũ” hầm hầm thì sao? Rồi những người xung quanh: ủa, sao tự dưng nó đi đâu vậy? Có chuyện gì không?
hehehe, đôi khi có thể do mình tự tưởng tượng ra. Và điều đó trói buộc mình, khiến mình thật sự đã không dám sống như mình nghĩ.
12 giờ đêm, bỗng dưng muốn xách xe chạy rong ngoài đường. Trời dịu mát. Đường phố êm. Âm thanh vắng. Đèn vàng dịu vợi. Nghĩ tới đã thấy phê!
Thế nhưng
Điên à? Có bị gì không vậy? Có chuyện gì vậy? Thất tình hả? Tương tư hả?
hahahah, nghĩ đến chuyện phải trả lời những câu hỏi đó, thì thôi, leo lên giường trùm mền ngủ cho khỏe 🙂
Ngày qua ngày, đường đến 90 tuổi, hãy còn 50 năm 🙂
3.
Hôm nay không thèm nấu bún cá nữa, tui nấu gỏi cuốn.
Má tui nói, bên nhà má rau mọc nhiều quá, lấy về ăn gỏi cuốn không.
Dạ lấy. À, mà má có tương làm sẵn ăn gỏi cuốn không?
Có, cho mày một hũ.
Bánh tráng 3 cô gái má còn không má?
Còn, để má đưa luôn cho, khỏi mua. Bún má mới luộc nè, lấy luôn không?
Dạ lấy. À, hôm qua đi chợ con quên mua thịt về luộc. Má còn dư miếng nào không má?
Còn một miếng trong tủ lạnh hôm bữa luộc cho ba ăn, chắc nhà con ăn đủ.
Dạ, cám ơn má. Má cho con vài con tôm luôn nghe má?
Ừa.
hahahahaha, vậy là hôm nay nhà tui ăn gỏi cuốn nghe bà con 🙂

@ CN.
Xẻ chia niềm vui với CN khi có TH ghé thăm tê xá.
Chỉ 2 ngày weekend mà CN lăn vào bếp làm nhiều thứ khéo tay quá, còn giờ đâu nghỉ ngơi?
Xuýt chút nữa, nếu HDJ tham dư đươc ĐHTQLC là sẽ ” đụng ” CN rồi.
ĐH này và ĐH Bất Khuất của Thủ Đức tổ chức nối liền nhau…
Mấy ông anh họ Hồng Bàng của HDJ cũng kêu réo hoài, mà…duyên hôi ngộ chưa tới, nên vẫn ở đây trùm mền… chống bão!
Cái bánh chưng tình nghĩa của CN đã ghi hoài trong trí nhớ mỗi lần nghĩ về..
Thât xúc đông.
Tiếc rằng mình xa xôi quá, không như Saigon xưa…
Vô Chơ Lớn, về Gia Định, qua Phú Nhuận.. nếu có phải đạp xe hì hà hì huc rồi cũng đến nơi….
50 tiểu bang Mỹ thì không. Rất gần mà cũng rất xa…
Như bờ Đông nhìn về bờ Tây cách 3 múi giờ, hơn 3000 miles, làm sao chim trời không mỏi cánh?
Câu thơ CN nhắc đến là của Nguyễn Bỉnh Khiêm
” Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ’
Người khôn, người đến chốn lao xao..”
Gửi lời thăm mũ xanh sóng thần môt thuở của chi và thân ái chúc anh chị chan hòa hạnh phúc.
LikeLike
@ Hương mến, cám ơn Hương nhắc câu thơ của Nguyễn Bỉnh Khiêm , công nhận Hương có trí nhớ thật tốt, ngày xưa nàng thơ Hương áo lụa đến trường một thời thuộc thơ văn, thi phú.
Thật tiếc quá đi, không gặp được Hương ở ĐạiHội TQLC ở Nam Cali năm nay. Thôi thì hữu duyên thiên lý thì sẽ năng tương ngộ , phải không Hương . Cám ơn Hương khen cn khéo tay hay làm, nhưng làm báh Ú Tro hư hết rồi, lúc nào cn nhờ Ốc một lần nữa gửi hình Bánh Ú Tro còn nguyên nếp chình ình hột nếp, hổng giống Ú Tro của Thị Hến gì hết á. Nhỏ em vừa ghé thăm , thấy rổ bánh chèo queo, hắn bèn hỏi bánh gì đây ? chưa thấy trên thế giới này…hihihi. Hắn nói là người miền Bắc gọi là bánh Gio ? ( Do ? ) , chứ hắn chưa nghe tên gọi Ú Tro bao giờ. anh chồng của hắn nói ; gọi cách nào cũng được, có chữ O …O…trong đó là được… rầu ( tiếng của Hến ..rầu..rầu rĩ…rồi rồi…. ).
Đọc còm của Hương là cn thấy một vùng trời kỷ niệm SàiGòn xa xưa, Gia Định , Phú Nhuận, Chợ Lớn , luôn nhớ một thời dong duổi đạp xe phố gần SàiGòn , phố xa Chợ Lớn, Phú Lâm. Đồng ý với Hương 50 bang Mỹ rất gần và cũng rất xa, xa thì xa Những Cánh Chim Trời ( Không Quân VNCH ) chưa mỏi cánh đâu Huơng, một số vẫn bay về họp mặt hàng năm khắp 50 tiểu bang của Mỹ đó Hương ơi à.
Topic Chuyện Đời Thường hôm nay rôm rả quá há Hương há. Chúc Hương luôn vui khoẻ nha.
LikeLike
Sorry chị Nhà về mớ bánh ú ù u!
Bây giờ chỉ mở lá ra hết, trộn cho tất cả đều lên, cho vô thêm một mớ dừa nạo, xong đem đi hấp là sẽ thành món xôi vò…cứu đói! hahaha!
LikeLike
Mới cho Rồng ăn bánh ú tro, cho ăn thêm 1 ngày nữa bây giờ chắc bị kiện quá! j/k 🙂
LikeLike
Hến ui, sao lại sorry cn là sao? tép làm mà tôm phải chịu ha …hehehe…
cũng lỗi tại chị là ngâm nếp mà lại để nếp ngâm trong tủ lạnh, có lẽ vậy , nên nếp bị cứng không mềm như Bà Thầy Hến chỉ cách làm, với lại Tép ( cn ) hổng chịu thuộc bài của bà thầy Tôm Hến, nên bánh ú ù u bị ú ù rầu…hihihi…
LikeLike
Chừng nào mình mới được qua bài ‘Chuyện đời…bất thường’ hén! hehehe!
LikeLike
Hôm nay chắc cô giáo bận tháp tùng theo đoàn người biểu tình rồi? Hy vọng là cái nóng ở Palm Springs không làm cô giáo héo queo nơi đó! 🙂
LikeLike
Có một vài chuyện đời .. bất thường sò hay nghe kể nè:
1, Anh nọ đem một cái bình hộp đựng bình hoa thật đẹp đến tặng người yêu. Anh vấp phải ngạch cửa làm rớt cái hộp bể mất bình hoa. Tuy nhiên, lúc nàng mở hộp ra thì từng mảnh vỡ của bình hoa được gói thật cẩn thận trong giấy màu.
2, Mấy người bạn rủ nhau đi câu cá. Tới chiều anh nào cũng xách về nhà một-hai con cá. Người vợ của một anh đem cá đi làm sạch và hỏi anh này, “Sao cá câu được có dán giá tiền vầy nè?”
LikeLike