Thank you “Cục đất và con dao bào” của Uyên Nguyên (Kelvin Trần)
Comments are closed.
Thank you “Cục đất và con dao bào” của Uyên Nguyên (Kelvin Trần)
Tui là đứa hay khóc, dễ khóc và khóc dai. Nhưng đồng thời, tui cũng là đứa ương bướng đến độ lì lợm. Tui là đứa thích chuyện, kể chuyện, và nghe chuyện. Nhưng đồng thời, tui cũng là đứa rất lười nói chuyện. Tui là đứa nhớ dai nhớ lâu, ít càu nhàu Nhưng tui cũng là đứa mau quên, chóng quên và quên hết. Hehehe Sau cùng, Tui là Lan ù. Vậy thôi.
Comments are closed.
Bà con cô bác ui, cái vụ con đười ười nắm tay người ta làm cho người ta cười đến chết rồi ăn thịt là có thiệt hông dị bà con? Hến kể chuyện này cho thằng nhóc nghe mà nó Google hoài hỏng thấy! hic!
LikeLike
NO, Hến! Legend only. ha ha!
LikeLike
Hến có nhớ lộn không? sò nhớ là nghe kể là đười ươi nắm tay người xong là nó đứng cười hoài. Nếu mình không muốn bị nó xé xác thì phải kiếm khúc cây cho nó cầm để mình chạy thoát. Đó là cách để survive nếu vô rừng gặp đười ươi.
LikeLike
@sò: thật không? ai nói gì tui cũng tin hết đó! 😛
LikeLike
@chị Bidong: tin tụi em đi, nhưng chị có lúa giống cần bán hông? Tâm chỉ mối cho, bán lời lắm….hehehehe
LikeLike
Hến cũng nghe kể như vậy đó sò, người ta nói đi vô rừng thường phải thọt 2 tay vô 2 cái ống tre để phòng hờ lúc gặp đười ươi. Mà google hoài hỏng thấy! hehe!
LikeLike
@Hến: Rủi nó muốn nắm chổ khác, như chân chẳng hạn, rồi mổi lần đi đâu phải thọt đem theo 2 khúc cây hoài sao?…..hehehehe
LikeLike
@Sò & Hến
Ngao nghĩ là nó bắt được mình thì là nó ăn thịt mình liền chứ làm gì có chuyện nó cười hay nó làm mình cười.
Ai mà dám đứng đó để đưa tay cho nó nắm? Người ta lo chạy chứ, phải hông?
Hơi đâu mà đi kiếm khúc cây đưa cho nó cầm rồi mới chạy ? Sao không chạy liền đi còn trở lại ?
LikeLike
@Ngao: Chạy đi tìm 2 khúc cây xong, quành lại đưa cho đười ươi xong rồi mới bỏ đi được…….hahahahahah
LikeLike
@sò: ai kể muội nghe mấy chuyện như vậy dạ, hồi ở VN chắc ở gần nhà bác ba……phi hả. Hehehehehe
LikeLike
Đúng rồi Hến , chị cũng nghe me chị kể như vậy đó. Chị nghĩ là có thật, ngày xưa, đất nước còn bình yên, đi lên rừng , thú dữ nhiều, vả lại, lúc đó làm gì có súng mà bắn, dân đi rừng phải dùng mẹo mà thôi.
LikeLike
@chị Doan: đi rừng gặp thú dữ, đừng sợ, miễn mình chạy nhanh hơn người đi chung với mình thì cơ hội sống nhiều ho’n…chi thử cái mẹo nầy coi…..hehehehehe
LikeLike
Tâm,
lúc đó, sợ qúa, đâu có chạy được đâu chứ …hehe
LikeLike
@Doan: vậy chị giả bộ chết, nhiều khi nó bỏ đi đâu biết được….hên xui heheheheh
LikeLike
Tâm,
vậy thì T đi với chị , chị gỉa chết, T ở hiện trường, chứng kiến, sau đó kể cho bà con ở blog này nghe :p
LikeLike
@Tâm, Ngao, Hến, Đoan: trời ạ, cười té ghế luôn! chịu không nổi luôn! 😛
LikeLike