Trong lúc vẫn chờ đợi nghe mọi người nhỏ to cho biết sẽ làm gì hay chẳng làm gì trong ngày Valentine, NL có chuyện này cần có sự giúp đỡ của mọi người.
Người viết lá thư dưới đây thực ra cũng là một trong những người hay xuất hiện trên blog này, với nick name Phan Quân. Bác Phan Quân là một nhà văn, hiện đang sống tại Pháp, những ai muốn đọc các sáng tác của nhà văn Phan Quân có thể đọc tại đây
Vấn đề bác Phan Quân nêu ra trong thư, NL thiết nghĩ cũng là điều mọi người có thể chia sẻ được ít nhiều. Hy vọng sẽ nhận được ý kiến của quý vị dành cho bác PQ, và cũng là cho tất cả chúng ta.
Cám ơn rất nhiều.
**********
NGỌC LAN thân thương,
Tôi muốn nhờ Blog của NL, 1 cái Blog rất bình dân và đắt khách, giải quyết giùm tôi 1 thắc mắc.
Năm nay tôi 82 tuổi ta (Tân Mùi-1931), bị bán thân (bên phải) bất toại, sau cơn tai biến mạch máu não hồi 05 sept. 2009. Gần 3 năm nay, tôi đi lại được chút ít trong nhà, phải chỏi gậy.
Thường qua những cơn mộng mị trong giấc ngủ, tôi hay thấy mình sinh hoạt với những người thân quen đã khuất núi, hay bị lạc đường bất tận, không biết lối ra (hậu quả của hơn 12 năm học tập cải tạo). Như vậy, phải chăng có nghĩa là tôi sắp “đi-đoong” về miền hạc nội mây ngàn? Tuy nhiên, hiện nay sức khỏe tôi vẫn còn tốt.
Tôi không sợ chết, chỉ muốn biết những cơn mộng mị báo trước điềm gì? Mong sao những “còm-sĩ” của NL giải đáp được cho tôi. Rất cám ơn trước.
Thân quý,
pvm
Tôi cầu nguyện nhiều cho Bác được bình an như lời cầu chúc Peace Be With You vào cuối thánh lể Misa. Mong Bác vui mạnh
LikeLike
Bác Phan Quân,
Người VN chúng ta hay tin là có điềm này điềm nọ tạo ra sự bất an.
Thiết-nghĩ chuyện bác nằm mơ thấy những người thân qua đời không liên-hệ gì đến việc ngày nào bác phải ra đi.
Bản thân tôi là một con cái Chúa, tôi tin tưởng vào sự thương xót của Ngài. Sau những ác mộng hay bất cứ sự gì xảy ra, tôi đều thầm-nguyện và Ngài ban cho sự bình an.
Chúc Bác tìm được sự bình an!
LikeLike
Kính chào bác Phan Quân.
Lời đầu kính chúc bác luôn an vui, khỏe mạnh và tràn đầy hạnh phúc.
Thưa bác, những giấc mơ gặp lại người thân hay thấy mình đang sống với những người thân đã khuất, theo cháu thì chẳng có gì là điểm gở cả. Bởi vì thường đa số những người ở độ tuổi về chiều thường hay sống với hoài niệm, nghĩ lại những người xưa cảnh cũ để nhớ lại những kỷ niệm đẹp và thân thương của những tháng ngày đã qua.
Hạnh phúc hơn nữa là bác còn tìm lại được hình ảnh đó trong giấc mộng, họ đều là những người thân của bác thì có gì bác phải lo hay nghĩ ngợi, phải không ạ?
Còn chuyện ra đi là chuyện tự nhiên của đời, ai ai rồi cũng phải giũ bụi trần gian, không sớm thì muộn thế thôi. Hãy xem chuyện đó là chuyện tất nhiên sẽ đến bất cứ lúc nào, có thế tâm hồn mình mới an lạc và vui sống trọn vẹn mỗi ngày với những gì mình đang có.
Bản thân cháu thì có thói quen mỗi buổi tối trước khi đi ngủ cháu dành cho chính mình chút thời gian để xem lại một ngày qua cháu đã làm được những gì và những gì thiếu sót, hoặc trong ngày qua có lỡ lời vì cố ý hay vô tình mà gây thương tổn đến ai không. Nếu có cháu sẽ tìm dịp gặp hoặc phone xin lỗi người đó càng sớm càng tốt. Cháu cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng hơn để bước vào giấc ngủ êm đềm. Vì cháu nghĩ biết đâu sáng mai cháu sẽ không thức dậy nữa thì còn đâu cơ hội để nói lời xin lỗi. Và mỗi buổi sáng thức dậy, trong không gian yên tĩnh của buổi sáng tinh sương, cháu cầu xin cho một ngày mới bình an cho chính mình và xin Thượng Đế thăng hoa những công việc làm trong ngày mới đó. Cháu thấy cuộc sống có ý nghĩa và con người mình đầy tự tin hơn.
Chút chia sẻ rất chân tình.
Kính chúc bác luôn an vui, khỏe mạnh, và tràn đầy hạnh phúc.
LikeLike
Da. thua ba’c,
Do’ la` trie^.u chu*’ng cua? bi.nh Alzheimer thui.
Xin mo*i bac do.c ca’i linh nay`
Click to access checklist_10signs.pdf
Kinh chuc bac cu*’ vui, mo* va` so^ng’ an ma.nh
LikeLike
Xin chào bác Phan Quân! Câu hỏi của bác làm cháu tò mò, cháu tìm trên mạng thì rất rất nhiều người đã hỏi câu hỏi tương tự như bác. Và rất nhiều người trả lời là chuyện mơ thấy người đã mất là chuyện bình thường, không có gì phải lo lắng. Có thể là vì mình nghĩ đến những người đó, hoặc là mình nhớ những người đó, hoặc là tự nhiên mình thấy trong mơ vậy thôi.
Xin bác cứ yên tâm an hưởng tuổi già!
LikeLike
Thưa bác Phan Quân, xin Bác cho cháu email của Bác.
LikeLike
Bạn HAT NANG thân quý,
Email của Phan Quân : fanmichel09@neuf.fr
LikeLike
Thưa Bác Phan Quân ,
Năm nay Bác 82 tuổi đã xem như thọ lắm rồi !Đã trải qua không biết bao nhiêu là cái ải của cuộc đời , các con đã thành gia thất… Điều quan trọng hơn hết là Bác đã được sống với hai chữ “Tự do”.
Cho nên việc … “đi-đoong” về miền hạc nội mây ngàn… Như Bác nói: “Bác không sợ “… Cháu tin ! và còn tin rằng Bác đã mọi việc cũng “ready” rồi!
Còn về những …”Thường qua những cơn mộng mị trong giấc ngủ, tôi hay thấy mình sinh hoạt với những người thân quen đã khuất núi, hay bị lạc đường bất tận, không biết lối ra”…
Ở bằng tuổi như Ba cháu. Ít khi nào cháu nghe Ổng nói như vậy ! có lẽ , vì Ba cháu không có những năm tháng ở trong trại HTCT như Bác.
Cho nên theo cháu nghĩ : Mọi việc xãy ra trong giấc mơ , mộng mị… là do ảnh huởng của sự khủng hoãng tinh thần trong suốt 12 năm “ngao du sơn thủy ” của Bác . Nó đã ăn sâu vào tiềm thức , bây giờ là lúc đoạn phim ấy được quay trở lại thôi ! Chứ không có liên hệ gì đến sự “ra đi về miền miên viễn đâu Bác ạ .
Còn việc Bác…” thấy mình sinh hoạt với những người thân quen đã khuất núi, “…Là do tâm tư của Bác đã “ready” muốn đi gặp những người thân quen đó , xem như là Bác đang muốn “rong chơi giữa trời quên lãng”.
Rồi…”hay bị lạc đường bất tận, không biết lối ra” : Đây mới chính là do hậu quả của 12 năm “ngao du sơn thủy” của Bác đấy !
Đến đây ,Cháu xin được hỏi thêm Bác : Có khi nào trong những giấc mơ ấy… Bác có thấy là mình còn đang ở trong trại Cải tạo không ? Có đang được chuyển trại(từ trại này sang trại khác) không? ;Rồi thậm chí có lúc còn thấy mình “đang ở trong trại HTCT một lần nữa” không? ; Đi đến trường học(Đại học, Cao học) thì bị trễ giờ , đi thi.. thì làm bài, làm hoài không xong , thậm chí còn thấy mình bị rớt nữa !!!
Nói chúng : Trong mộng mị Bác thấy toàn là những chuyện bị chậm trể ,dở dang… chưa đạt được kết quả như ý muốn của mình ! Mặc dù thực tế Bác là người thành công trước thời kỳ 75 cũng như hiện tại.
Nếu như vậy ,những mộng mị như Bác đã kể. Nó không có liên quan gì đến việc “đi đoong” của Bác cả !
Chúc Bác luôn được mọi sự bình an ! Thưa Bác
Xem Nguyen
LikeLike
Rất tiếc, nay tôi sử dụng keyboard hơi kém nên copy bài viết sau đây hồi 2007 để xin gọi là trả lời:
*************************************
Nhớ nhớ quên quên (25.02.2007)
Hết thời gian quản chế, trưởng đồn công an khu vực tề chỉnh và nghiêm nghị phán rằng:
– Trong thời gian qua, anh đã tỏ ra là người tốt nên Đảng và Nhà Nước khoan hồng độ lượng trả quyền công dân lại cho anh. Đảng và Nhà Nước mong rằng anh sẽ tiếp tục sinh sống ngoan hiền như thế để sớm hòa mình vào tập thể.
Tôi chỉ mĩm cười ra vẻ đồng ý với “người bạn dân”, quân phục màu da bò, cho qua chuyện, nhưng chỉ có thâm tâm của tôi mới biết được cảm nghĩ đích thực của tôi lúc bấy giờ mà thôi. Điều then chốt đối với tôi lúc này là ra khỏi đồn công an nhanh phút nào hay phút ấy.
Thế là từ nay tôi khỏi mất công và bực mình đi trình diện định kỳ ở cái phòng sở gớm ghiết kia nữa. Nhưng như thế cũng chưa phải là tôi hết duyên nợ với người “thủ trưởng” khó thương kia vì thỉnh thoảng ông ta cũng còn đến nhà tôi, ra điều “săn sóc sức khỏe đương sự”, nhưng thực ra là để kiếm ít thuốc có cán và tách cà phê chất lượng. Công an đến nhà, không trà thì thuốc, đó là đóng góp tối thiểu, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó, không nên coi như là “hủ hóa” cán bộ nhà nước.
Trong thời gian chờ đợi thủ tục để đi đoàn tụ, tôi cố gắng đi tìm công ăn việc làm để cho công an không dị nghị, làm khó làm dễ. Nhưng đã trót mang dấu ấn “ngụy quân, ngụy quyền” nên đâu có dễ gì tìm được một công việc ra hồn và theo ý muốn. Cho nên, có thể nói là rất may mắn, tôi chộp được một chân thợ vịn trong ngành xây dựng, phụ tá thứ mười mấy cho anh thủ kho vật liệu. Lương tháng chẳng có là bao, chỉ đủ mỗi sáng một gói xôi, một chung trà xanh và điếu thuốc lá. Nhưng, nguồn thu nhập chính của tôi là do bà xã và các cháu từ nước tạm dung gửi về. Nên chi tôi cứ sống thoải mái một cách âm thầm, đầy kịch tính, vì chớ nên để cho công an biết được.
Vợ con tôi đã kịp thời di tản trước ngày 30 tháng Tư năm 75 hắc ám, riêng tôi bị kẹt lại vì nhu cầu công vụ. Vì nhà cửa trước kia của chúng tôi nằm trong cư xá không quân Tân Sơn Nhứt nên đã được “cách mạng” chiếu cố mà quản lý ngay từ ngày đầu tiên “sập tiệm”, tài sản riêng tư vào tay những người vô sản hết. Còn tôi thì từ giai cấp tiểu tư sản bỗng chốc leo “lên giai cấp vô sản”! Một cung cách thăng tiến thời địa hãm, thiên băng.
* * *
Một hôm, tôi đi làm như thường lệ, nhưng lạ chưa, cơ sở lao động của tôi biến đâu mất. Chẳng cần phải thắc mắc lôi thôi, tôi cứ bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, dạo bước rong chơi. Tôi bước vào nhà lồng chợ Bến Thành, lúc bấy giờ đã đổi khác, chỗ thì buôn bán lưa thưa, nơi thì sụp đổ hoang tàng như vừa bị Việt cộng pháo kích, nã súng cối. Kỳ thật, tôi tiếp tục lẩn thẩn, lang thang đi theo hành lang vòng quanh chợ, con đường mà xưa kia, vào thời còn là khóa sinh trường Sư Phạm Sài Gòn, tôi thường đưa người em gái đi tới đi lui. Đi một đỗi, tôi tới trước một căn nhà khang trang, chủ nhà là anh bạn tù Nguyễn Viết Tân, trong kiếp phù sinh, ở cõi đời vô duyên “học tập cải tạo”. Không một lời nào, Tân đưa tay làm cử chỉ giới thiệu tôi cùng cô vợ rất trẻ đẹp, trên tay bế một cháu nhỏ khoảng năm sáu tháng tuổi. Hai chúng tôi không ai nói với ai một lời nào nhưng có vẻ hiểu nhau rất nhiều.
[…]
Tiếng nhạc lời ca trên cái đồng hồ báo thức ở đầu nằm lôi tôi ra khỏi giấc ngủ, giả từ luôn hình ảnh tao ngộ đẹp đời kia. Tôi rất bực mình vì gặp lại bạn tù, chưa nói được điều gì đã phải đứt đoạn. Người tôi rướm mồ hôi và tiềm thức của tôi lần hồi trở về với mức bình thường của nó. Thì ra, tôi vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ.
Tân là đại tá chỉ huy một lực lượng biệt hải, chuyên hoạt động trên vùng biển Nam Hải bên kia vĩ tuyến. Vì mãi mê đánh Bắc, dẹp Nam mà Tân quên mất chuyện di tản buồn để miệt mài với công vụ mà lãnh lấy phần lao cải chẳng vui. Trong thời tù tội, Tân[1] chịu hai lần tai biến mạch máu não để khi quân cộng của Bác và Đảng tha về thì quỷ sứ của Diêm Vương bắt đem đi, sau khi tôi đã lên đường đoàn tụ chẳng bao lâu, vào khoảng 1990 hay 91 gì đó.
Ấy vậy mà, mười bảy năm sau, tôi lại gặp Tân trong cơn mơ. Trên đường đời tạm dung nơi đất nước thiên hạ, quê quán người ta, thỉnh thoảng tôi có những giấc mơ kỳ quái, hồn vía tôi dạy rằng, bằng mọi cách, phải thoát ra khỏi mê cung mộng mị đó. Ấy vậy mà nào có ra được dễ dàng cho cam?!
Như trong một cơn mộng khác, tôi thấy mình đương không, tự mình trở vào trại cải tạo, nhưng diện côm-lê hẳn hòi. Bạn tù gặp nhau chào hỏi vui tươi, tay bắt mặt mừng, nhìn quanh, nhìn quẩn không thấy bóng dáng một tên cán bộ quản giáo nào. Chẳng lẽ mình đã được biên chế sang diện “tự giác”, nghĩa là tù mà không bị quản chế, lông bông, lang bang trong vòng rào của tù tội, nhưng chưa hẳn được tự do. Tiềm thức tôi cảm thấy bực mình vô hạn, cố gắng hết sức mình tỉnh giấc và may mắn thay đã qua cơn mộng dữ!
Một lần khác, tôi lọt vào một vùng đất rậm rịt, cây cỏ chằng chịt, mạng nhện tùm lum, đi hoài đi mãi chẳng thấy được lối ra. Tôi cựa quậy lung tung để tìm ngõ thoát hiểm. Tôi gần như tuyệt vọng, cất tiếng kêu cứu. Người đẹp ngoài bảy mươi của tôi nằm bên, lay tỉnh tôi dậy:”Ông làm gì mà mớ to quá?” Tỉnh giấc, toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trong khi bên ngoài trời rét, lạnh căm căm.
* * *
Thì ra chỉ là những cơn mộng mị thôi. Nhưng hiện tượng đó phải chăng đang nhắc nhở những con người – đã cố tình và tận lực bảo vệ tâm tư tình cảm bản thân để chống trả lại những gì vô luân, tàn nhẫn và phi nhân tính của bọn quỹ đỏ, qua cái gọi là “học tập cải tạo” – là địch đã đánh phá tâm lý kẻ thù giai cấp rất tàn bạo nên, mấy mươi năm sau, dấu ấn vẫn còn tồn tại trong tiềm thức, để thỉnh thoảng chổi dậy trong giấc ngủ, qua cơn mơ. Nên chi, phải cần đề cao cảnh giác trước hiện tượng “du kích tâm thần” của cộng sản, để tìm cách phản kích. Không thua Hà Nội trong trại cải tạo thì lẽ nào đầu hàng cộng sản trên vùng đất của tự do dân chủ?
Văn sĩ Julien Green có khuyên:”Đừng để cho dĩ vãng lôi ngược mình trở lại quá khứ vì nếu như không sắp xếp được hiện tại thì nó sẽ làm cho mình không tài nào với tới tương lai”. Trong dòng chảy của thời gian và không gian, chỉ dừng lại thôi cũng đã thua thiệt quá nhiều rồi, huống hồ gì bị tuột lại phía sau. Trời sinh ra con người có đôi mắt đương nhiên nhìn về phía trước và phải cố tình lắm mới chịu nhìn lại phía sau. Tuy nhiên, đôi khi dĩ vãng lại có một sức thu hút vô cùng cưỡng bức, nhưng thứ dĩ vãng như trên mà nhìn lại để mơn trớn, để vuốt ve thì chẳng còn là con người.
Cho nên, ở đời có cái cần quên mà cũng có điều nên nhớ. Có khi nhìn lại quá khứ, không phải để luyến tiếc, ước ao, mà để nhớ mãi không quên. Thiên hạ sẽ cho là một hành động ẩn ức tâm lý, cứ kể lại những bi kịch mà mình là nạn nhân, ve vuốt nỗi đau của dĩ vãng thì chẳng khác nào như con chó liếm vết thương đầy căm phẫn.
Nhưng làm sao mà quên được đây? Ai có thể quên cái thời mà tội ác đã khống chế mọi tư tưởng lãnh đạo, lấy căm thù làm lý tưởng và những tên vô nhân đạo được đề cao như anh hùng? Và ngày nay có đổi mới chăng chỉ là bề ngoài hoa mỹ để che đậy cái ngu dốt, cái ngoan cố, cái điên cuồng khát máu, dã man. Thế cho nên, phải đề cao cảnh giác, đừng ăn phải bã “hòa hợp, hòa giải”, “xóa bỏ hận thù”, “quên đi quá khứ, nhìn về tương lai”!
Có những cái nhớ đời cũng như có những gì không được quên.
Phan Quân
(Trích “Cõi Đời Vô Duyên”)
LikeLike
Da. ! Cha’u cu~ng nghi~ la` nhu* va^.y .
Ca’m o*n Ba’c Phan Qua^n .
Ho^m nay cha’u ddu*o*.c di.p “thu*o*?ng ngoa.n nhu*ng~ gi` ma` Ba’c dda~ gu*?i ga^’m la.i trong ba`i “Co?i ddo*`i vo^ duye^n ” cho ha^.u the^’ !
Chu’c Ba’c vui , ma.nh .
Xem Nguyen
LikeLike
Xin chân thành cám ơn việc đóng góp ý kiên của toàn thể quý Vị, cũng như sự gợi ý của NL.
Với ý kiến của quý vị, tôi càng thấy vững tin hơn nữa.
Xin đa tạ và xin đa tạ ! ! !
LikeLike
Kính chào bác Phan,
Chuyện bác nằm mơ như bác diển tã là chuyện thường, không có gì đáng thắc mắc. Để cháu kể bác nghe ba cháu chết vì ung thư năm 1963 (Cách nay là 49 năm) mà cháu vẩn thường nằm mộng thấy ba . Không những thường thấy lúc qua đời mà hiện tại (2012) vẩn còn thấy ba trong giấc ngũ. Chĩ tháy khác nhau là những năm đầu vài tuần là thấy, nhưng vài chục năm sau thì lâu lâu mới thấy 1 lần.
Cháu thấy hoài như vậy (đã 49 năm rồi) mà hiện giờ cháu vẩn còn sống nhăn răng thì chuyện nằm mơ của bác không có gì đáng ngại cã. Chĩ có điều cháu thắc mắc sao ba mình chết lâu quá rồi, bộ ổng không đi đầu thai sao mà mình vẩn còn thấy ổng về trong giấc mộng .
chúc bác vui khõe
LikeLike
Thêm một chứng cớ để yên tâm mà sanh sống, lấy tuổi thọ cùng con cháu.
Xin cám ơn vô cùng !
LikeLike
Kính thưa bác,
Ba của cháu cũng cùng tuổi với bác và cũng thường thấy những giấc mơ giống như bác. Cháu thường giải thích cho ba của cháu là bộ não con người có khoảng 100 tỷ tế bào thần kinh và liên lạc với nhau qua những dòng điện. Khi còn trẻ, bộ phận điều khiển sensory control còn tốt nên các dòng điện chạy tốt và điều hòa. Khi về già, các tế bào bị lão hóa, nên các bộ phận này không còn chạy tốt như xưa, các tín hiệu có thể chạy lung tung, những hình ảnh xưa lưu trữ trong các tế bào trí nhớ có thể vì thế mà bị kích hoạt một cách ngẫu nhiên (thay vì do điều kiện bên ngoài) để hiện ra cho dù lâu ngày lắm không sử dụng, có thể nói là giống như khi ta thấy hình ảnh chập chờn, hiện ra, biến mất qua những màn hình đen, trắng, màu với vô số đốm lập lòe của những ti vi cũ bị hư vì các linh kiện bị hư, mòn. Nói tóm lại, những giấc mơ là hiện tượng sinh học, và thấy lại những hình ảnh cũ là do các tế bào trí nhớ lưu trữ hình ảnh cũ được kích hoạt thôi. Không có gì đáng sợ hãi đâu khi ta đã biết rõ nguyên do.
Chúc bác thân tâm an lạc.
LikeLike
Cám ơn mọi người rất nhiều về những điều chia sẻ trên đây đến với bác Phan Quân và cũng là đến với Blog Ngọc Lan.
LikeLike