Gọi điện tám với cô chủ nhiệm cũ.
Trong lung tung chuyện nói, có chuyện làm sao xin visa đi du lịch Mỹ.
Chuyện xin visa đi du lịch Mỹ nhiêu khê như thế nào, ai đã từng trải qua cũng hiểu, ai chưa từng trải qua thì cũng ít nhiều nghe kể.
Tuy nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ, mà hình như tui được rơi vào trường hợp ngoại lệ đó. Kể lại nghe chơi nè.
Đó là vào khoảng tháng 4 năm 2004.
Trong trường tôi có một cô lớn tuổi, tức là sắp tới tuổi về hưu, làm một chuyến sang Mỹ thăm con gái, cũng là nuôi con cổ sanh.
Lúc cô đi, tôi không biết. Cô đi về kể lại mọi người mới hay.
Làm sao cô đi được? Tôi hỏi. Bởi chuyện đi Mỹ chơi khi đó sao nghe chẳng dễ dàng gì cho tầng lớp giáo chức tàng tàng như tôi.
-Cô làm giấy tờ rồi đi phỏng vấn cái họ cho đi à!
Tôi nghe điều đó, về nói với chồng, “Em đi qua Mỹ thăm ba má nha!”
-Làm sao mà đi được? Chồng nói.
-Cô XH đi được kìa.
Chắc để khỏi nghe tui mè nheo, vả lại cũng nghĩ đời nào ai cho người ở tuổi trên dưới 30 như vậy đi Mỹ chơi, nên ông xã tui ừ.
Thế là tui gọi điện cho ba má tui, nói ý định tui muốn đi qua đó chơi. Tất nhiên là mọi người tán thành. Ba và anh trai tui hứa cho tiền vé máy bay.
Đồng thời anh tui cũng tự động làm thêm một tờ giấy ghi mức lương hiện tại của anh là bao nhiêu, rồi đưa cho chủ ký tên vào. Không biết ai chỉ, anh viết thêm cho tui một cái thư, đại ý rủ tui sang Mỹ thăm ba má và các anh em. Đi 1 tháng, anh liệt kê ra trong 1 tháng anh sẽ đưa tôi đi những nơi nào,… Hai tờ giấy đó anh gửi tức tốc về cho tui.
Vậy là tui bắt tay vào chuyện làm ngay thủ tục.
Cô giáo kia chỉ tui đi đến chỗ gì đối diện FAHASA (quên tên rồi) đóng tiền xin cái form làm visa.
Tui chỉ nhớ cái phòng đó nằm ở lầu 9.
Tui vô, anh chàng bảo vệ hỏi cần gì. Xin visa đi Mỹ. Anh chàng nhìn tui cười cười, chỉ chỗ tui đi (lúc về kể cho chồng nghe, chồng nói “nó cười em ngu đó, bởi tự dưng vô đóng chi cho mất $100 mà có ai cấp visa cho mà đi!”)
Tui đến quầy nói ý định của mình, họ bắt đóng $100, đưa cho 2 cái form. Rời khỏi chỗ đó, tui lấy xe chạy qua phía tiệm chụp hình Đống Đa đối diện vô chụp hình làm visa. Chờ lấy liền.
Về nhà hì hụi điền hai cái đơn bằng tiếng Anh, mướt mồ hôi chứ chẳng chơi 🙂
Xong, mang đi nộp. Họ cho tui cái hẹn phỏng vấn vào tuần sau, tức ngày 28 tháng 4. Tui nhớ cái cô đưa ra lịch hẹn còn hỏi là như vậy có kịp cho tôi không, vì đó là ngày phỏng vấn cuối cùng của tháng, sau đó thì mọi người bắt đầu nghỉ lễ, và trở lại làm việc sau hai tuần. Tôi ừ liền.
Ngày 28 là ngày thứ tư, tức ngày bộ môn Văn, nên đương nhiên tôi không có giờ dạy.
Theo lời hướng dẫn của cô giáo kia, khi đi phỏng vấn, tui mang theo 2 tờ giấy anh tui gửi, đơn xin visa, giấy tờ nhà, và những giấy tờ cá nhân, cùng vài quyển album gia đình. Lúc đó, tui có cái thẻ công chức chưa bao giờ xài cho bất cứ việc gì, tui cũng cứ thảy vào chung trong đống giấy tờ.
Sáng ngày 28 tháng 4, ông xã chở tui đi đến chỗ lãnh sự quán Mỹ, gần Sở Thú.
Trong lúc ngồi chờ đến lượt mình, tui chứng kiến những gương mặt hớn hở, những gương mặt méo xẹo của người được chấp thuận và của người bị từ chối visa. Tui cũng cảm thấy hồi hộp.
Đến phiên mình. Anh chàng phỏng vấn người Mỹ và cô phiên dịch người Việt.
“Chị đi Mỹ chi vậy?”
-Đi thăm gia đình.
“Chị đi một mình?”
-Một mình.
“Chị có hồ sơ xuất cảnh phải không?”
-Có, gia đình tôi đi năm 93, tôi ở lại.”
“Chị làm giáo viên?”
-Dạ.
“Lương chị bao nhiêu một tháng?”
-5 triệu. (hahaha, câu này là câu xạo duy nhất nha, vì lương tui khi đó khoảng 3,5 triệu thôi nha. Nhưng cứ liều nói thêm 1 chút)
“Lương chồng chị bao nhiêu?”
-Cũng khoảng đó.
Lúc này tui nhìn thấy anh chàng Mỹ cầm cái thẻ công chức của tôi lên xem, không biết nó thấy lạ hay sao đó :p
“Chị định đi trong khoảng bao lâu?” ( tự dưng nghe hỏi như vậy, tui biết rằng visa mình đã được chấp thuận)
-Khoảng 3 đến 4 tuần
“Nhân viên lãnh sự quán muốn ngay sau khi chị trở lại Việt Nam chị phải đến cho họ gặp.”
-À, tôi tính tháng 7 tôi mới đi.
“Thì khi nào chị đi cũng được nhưng khi chị trở về thì chị đến gặp họ.”
-Dạ.
“3 giờ chiều ngày mai chị trở lại lấy visa.”
Cô thông dịch đưa cho tui một tấm giấy màu hồng.
Tui vừa cầm lấy vừa cám ơn vừa nghĩ thầm trong đầu, ủa, phỏng vấn chỉ hỏi vài câu vậy thôi sao?
Tui đi ra ngoài, mừng không thể tả. Gọi điện kêu ông xã đến đón. Thấy ổng, tui làm như buồn so.
“Thấy em đòi quá anh ừ đại chứ cũng biết là không được mà,” ông xã an ủi.
Tui phá lên cười, “Được rồi, chiều mai lấy visa.”
Đến phiên mặt ổng méo xẹo, trời, tui phải ở nhà trông con 1 tháng sao trời!
Chiều hôm sau trở lại lấy visa, tôi thấy có Thanh Bạch cũng xếp hàng chờ.
Trong lúc chờ đợi, có mấy người phía trước quay qua làm quen, hỏi tôi đi Mỹ làm gì, “Đi chơi”
Họ nói với nhau, “trẻ vậy mà được visa đi Mỹ là không thường đâu nha. Chắc bên kia phải giàu lắm, can thiệp dữ lắm đó.” Và họ cứ gật gù rằng điều họ nói là đúng.
hehehe, kệ, hơi đâu mà giải thích.
Chỉ biết là sau chuyến đi liều mạng đó, cuộc đời tôi rẽ ngoặc sang một hướng không cần tour guide như bạn Lún nói.
Tháng 7/2004 tôi sang Mỹ trong tư cách dân du lịch
Một năm sau đó, cũng tháng 7, tôi đến Mỹ trong tư cách thường trú nhân, cùng toàn bộ gia đình.
Để bắt đầu những điều chưa bao giờ có trong dự định.
Kì đó nếu ko đi du lịch chắc chị ở lại làm công dân XHCN ngày ngày vẫn dạy tụi học trò nghe lời Đảng bác hen 🙂
LikeLike
hehehe, ai có số đi xuất ngoại là đi cái một. Không đi được có làm bao nhiêu giấy tờ, $ hay thời gian không đi được là không nha. Giày dép còn có số mà. Cái vụ cả nhà L đùng đùng đi My làm cả thế giới SP ngẩn ngơ nha. Mới qua vài năm đã sách động quần chúng ngoan như Lún Ghẻ và cu Hạo quậy tưng tưng rồi. Nói chung là tại số !
LikeLike
Có nghĩa là bạn Lan đi du lịch về rồi mới quyết định đi định cư? Nếu không sẽ không đi Mỹ?
LikeLike
Kiếm cái visa đi Mỹ còn kinh khủng hơn lao xuống vực hái hoa tặng bồ. Hehehe..
LikeLike
@Công Tôn Sách: còn phải nói :)@Lún Ghẻ: cái vụ “làm cả thế giới SP ngẩn ngơ” là đúng nhưng còn chiện “sách động quần chúng ngoan như Lún Ghẻ và cu Hạo quậy tưng tưng” là hỏng có nha, bởi Lún Ghẻ và cu Hạo hỏng có ngoan đâu để mà dễ sách động nha 🙂
LikeLike
@Chị Ba Đậu: Đúng là như vậy. Sau khi quyết định ở lại “chống lầy” hồi năm 93 là không bao giờ có ý định rời khỏi Sài Gòn đâu. Vậy mà chỉ 1 tháng ở Mỹ, mọi chuyện thay đổi còn hơn Katrina hay Tsunami 🙂
LikeLike
@Gác Xép: mọi chuyện đến với tui quá dễ dàng, nên nhiều lúc tự hỏi, nếu khó khăn, mình có đánh đổi như nhiều người để có cái visa hay không nữa?
LikeLike
Ngoc Lan co the lai rai them nhung ly do lam cho Lan quyet dinh di dinh cu o My, mac du da quyet dinh “ở lại “chống lầy” hồi năm 93 là không bao giờ có ý định rời khỏi Sài Gòn đâu”? Cai gi xay ra trong 1 thang troi du lich? Chi co mot nam ma gia dinh da duoc dinh cu thi that la hi huu nha.Thu (google account khong cho comment!)
LikeLike
cuộc sống luôn có những điều bất ngờ cô hén! chỉ cần một quyết định là có thể thay đổi cả cuộc đời mình( lẫn cuộc đởi người khác) hihi! Và sự thay đổi của cô cho tới giờ này em thấy rất ư là tốt đẹp! luôn mừng cho cô!Châu Kim Hoàng! ( vẫn thích cô viết bên fb hơn, dễ theo dõi, dễ cm!)
LikeLike
Em đi phỏng vấn xin đi Work and Travel, dạng vừa du lịch vừa làm việc. Vào nó nhìn mặt và hỏi:- NVD là ai ? (tên ông Nội)- My grandfather- Có hồ sơ bảo lãnh chưa?- YesNó vào trong 15p rồi quay ra, nói bừa mà nghe được là: Tao xin lỗi, tao ko thể cấp cho mày đi Mỹ bây giờ, Tao ko sure là mày trở lại VN.Em đánh cú liều nộp lần 2. Kỳ này gặp 1 ông dễ hơn, ổng cho mình nói nhiều hơn. Và câu cuối cùng ổng hỏi là: NVQ là ai? (tên ba) và say sorry. :)Nó nói câu gọn ơ: Mày đừng làm thủ tục nữa, tao khuyên mày nên dợi, sắp đến hồ sơ mày rồi! Trước sau gì mày cũng đc đi thôi. Haha. Đợi? gần 8 năm rồi còn gì?
LikeLike