Ngoại trừ đám bạn trung học gặp nhau trong buổi họp mặt 20 năm vào buổi chiều ngày tui đặt chân trở về SG và những thầy cô bạn bè gặp mặt tại trường MĐC vào ngày thứ hai hôm sau, thì đây là hai người bạn tui hẹn gặp đầu tiên trong lần về Sài Gòn kỳ này.
Cái bạn Phú Giang Hồ này đúng là “giang hồ nửa buổi” nha. Bản hẹn qua chở tui lên nhà bạn Lún ở Thủ Đức để xem tranh. Tui cho bản địa chỉ, mô tả khu vực ngôi nhà tui đang ở. Bản ừ ừ xong rồi bản đậu xe tuốt mút ngoài đường lớn rồi gọi điện thoại dõng dạc kêu tui “đi bộ ra đây.”
Tui thì mù mù mờ mờ khu vực mới quanh đường Hoàng Văn Thụ, lại thêm xe cộ Sài Gòn ngày càng như mắc cửi, tui vừa đi vừa lầm bầm, “đồ mắc dịch.” Giờ thì tui dám chửi, chứ lúc đó thì không! ngẫm lại cũng hèn ghê.
Đường đi lên nhà bạn Lún cũng là lần đầu tiên tui đi, đường đi cứ như là chiến hào.
Lúc gần đến, bạn Phú kêu tui gọi hỏi bạn Lún hẻm quẹo vô. Bạn Lún chỉ, mà làm như về VN bạn Lún nói chuyện lúc nào cũng mở hết volume vậy đó, nghe muốn nổ lỗ tai luôn. Tui không cần mở speaker phone, mà phải để cái phone xa xa lỗ tai, sợ bị điếc, vậy mà bạn Phú cũng nghe được luôn để chạy theo hướng dẫn.
Ấn tượng đầu tiên khi đến nhà má và Mưa, em gái Lún là tiếng con nít khóc vang trời mây để chào đón bạn Phú!
Nhưng Má Lún thì dễ thương lắm (không có khóc :p) mới gặp tui lần đầu mà cứ như là thân thiết từ đời nào khi tui sà xuống ngồi bên võng để nói chuyện với bác.
Rồi bạn Lún dẫn bạn Phú và tui lên lầu, như lời Lún nói là không phải ai cũng được lên đâu, để xem những tác phẩm mới của Lún được sáng tác từ cảm hứng bài thơ “Ô Sẻ” của bạn Phú.
Tui chuyên chụp hình phóng sự nên chỉ chụp được gương mặt và nụ cười cao ngạo của bạn Lún; nụ cười cùng nét mặt nửa thích thú khi bài thơ mình được vẽ thành tranh, vừa hoang mang chưa hiểu phải cảm nhận như thế nào cho đúng ý họa sĩ của bạn Phú mà thôi.
Bạn Phú được hai bức này nè, còn muốn xin thêm nữa nhưng không biết rồi cuối cùng bạn Lún có cho thêm không thì tui không biết, chỉ biết là trên đường chở tui và Lún về nhà, bạn Phú “khoe” là trên xe có nào gươm, nào súng, nào côn, nào gậy, nào gì gì tùm lum à, rồi đòi thảy hai tụi tui xuống sông nữa khi tui và Lún “cà khịa” bạn Phú hoài.

Bạn Lan với Bạn Lún về VN vui quá xá, làm bạn Đậu ganh tỵ quá chừng. Tôi cặp giò của bạn Lún quá ta ơi.
LikeLike
hờ hờ, bạn Phú hiền queo râu vậy mà còn chọc bạn Phú chớ. Bây giờ nhớ lại cái tranh bản đồ của Lún thấy hay quá đỗi, gai người lúc nhìn thấy một con đường ghi: “đường về nhà Má”
LikeLike
hic hic, tiếc quá là tiếc đi, hôm đó không có đến chỗ ba bạn được. Lần nào về Sài gòn cũng vội vã vậy đó 😦
LikeLike
nói sếp N bạn Lún hiền ra là bạn bị dập tơi bời bởi mí đứa cháu của bạn ấy ấy. Nên bạn mệt. Mà bản mệt thì nhìn bản hiền thì thôi luôn nhá. Hahahaha.
LikeLike
@ChịBaĐậu: giờ thì ai cũng biết vì sao lại là Lún Ghẻ :)@ĐHP: ừ, hiền thấy ghê luôn :p@Marcus: thôi, không gặp được người hiền như bạn Lan hãy tiếc, chứ không gặp được ông chằng bà chằng kia thì đừng có tiếc làm chi, hehehehee.Mà một mình bạn Phú bị Lan và Lún chọc đã mệt rồi. Nếu một mình bạn Marcus mà chiến đấu với 3 tên kia thì thôi luôn đó :))@Lún: ừ, bạn Lún cũng hiền thấy ớn 🙂
LikeLike