Khi chủ bút đẩy tung chiếc cửa kính bước vào và la lên ‘What the heck! Sao ngồi đây khóc?” Tôi chỉ kịp đưa mắt nhìn lên và chỉ tay vào chiếc điện thoại đang mở được mở speaker. Sếp bụm miệng chạy ra.
Khi ấy tôi đang nghe người con gái trong bài hôm qua, “Linh cảm?”, kể chuyện đã được khoảng hơn 1 tiếng.
Khi tôi chào chị và tắt phone, vạch đỏ báo hết pin cũng đã hiện lên. Còn thiếu 6 phút nữa là đúng 3 tiếng đồng hồ cho cuộc trò chuyện giữa tôi và chị.
Do một may/rủi nào tôi đã dự phần vào một câu chuyện gia đình có 4 thế hệ mà càng nghe lại càng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao.
Linh cảm của tôi đã kịp cho tôi giữ lại những điều cần phải giữ. Như hôm qua tôi nói, tự dưng có một điều gì đó cứ sờ sợ và cứ rợn rợn trong tôi khi tôi nghe tiếng cười và cách nói chuyện của người con rể. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao.
Có những linh cảm và trực giác không thể diễn tả bằng lời.
Giống như người mẹ, người con gái cũng nói với tôi rằng có lẽ tôi và chị có duyên nên tôi đã nghe được những nỗi niềm, những tâm tư của chị, điều mà chị cũng chưa bao giờ nói nhiều đến như vậy.
BeBo nói không hiểu, Lún cũng không hiểu, anh Phú cũng không hiểu.
Bởi lẽ cả người mẹ và người con gái cũng đều có những điều tự hỏi “tại sao.”
Tôi đang là kẻ đứng giữa, vô tình nghe những ẩn ức của 2 người phụ nữ-2 mẹ con-sau mấy mươi năm bặt tin, đến giờ, chưa ai sẵn lòng cho một cuộc gặp gỡ!
Nên hay không nên, gặp hay không gặp, đẩy câu chuyện này đi đến một kết cục trọn vẹn như người đời thường thấy, hay “thôi, cứ như mấy mươi năm qua họ đã sống và vẫn sống” – tôi sẽ là người quyết định chuyện đó.
Họ đặt vào tôi một niềm tin. Niềm tin vào feelings của một người phụ nữ, một người con và một người mẹ.
Tôi sẽ phải làm như thế nào đây, cho trọn vẹn.
Tôi cảm thấy bối rối lắm!
Comments are closed.

Sao lại phân vân chiện gặp hay không nhỉ? Nên gặp chứ. Ở VN, ruột rà, máu mủ là quí lắm í. Người ta chỉ lo lắng và bù đắp cho người ruột rà máu mủ thôi. Em cũng nghe nhiều bạn ở nước ngoài than là ít người thân quá, cuộc sống tinh thần rất hạn chế, trao đổi tình người cũng khó khăn hơn nhiều. Hic…thế thì phải mừng vui và túm chặt lấy mẹ mình, lấy con mình chứ. Nếu không, các vị chỉ lo bo bo cho cuộc sống của mình là bỏ mặc giọt máu, bỏ mặc cội rễ của mình đó. Cuối cùng, em xin mọi người đừng lo lắng nhiều. Hãy mở lòng đón nhận những gì Chúa đang trao trả lại ta sau bao năm. Chỉ cần nghĩ, ta là món quà thất lạc của mẹ ta. Ta là báu vật thất lạc của con ta. Chúng ta sẽ vượt qua được hết những khó khăn trước mắt 🙂
LikeLike
Nên gặp. Để sau này khỏi hối hận là đã không gặp.Cuộc đời luôn có tình đời. Cả người mẹ lẫn con gái tâm sự được ra như thế (cả tiếng đồng hồ) là nhẹ lòng được phần nào rồi. Họ vẫn có linh cảm về nhau, tức là vẫn luôn nghĩ đến nhau và từ trong sâu thẳm tâm hồn vẫn còn yêu thương nhau. Những rắc rối, hiểu lầm, những nỗi niềm rồi cũng sẽ qua đi và tình yêu sẽ còn lại mãi.Em nên tiếp tục là cầu nối giữa hai người. Họ rất cần em vào lúc này.
LikeLike
ne, van chua hieu nhung dang noi ga ga day. chung nao len day, hu mot tieng.
LikeLike
@Titi: Nếu đó là một câu chuyện bình thường thì đâu có những phân vân như vậy :)@VMC: em cũng nghĩ là nên, nhưng điều quan trọng là sau cuộc gặp sẽ không ai bị tổn thương thêm nữa.@Lún: chưa kể ra có đầu có đuôi thì làm sao mà hiểu :)Vì đã gọi được cho người con gái nên hôm nay chưa lên đó. Nếu có đi thì sẽ hú Lún và Nguyên theo bảo vệ Lan :p (mà Lan có nhắc tên Lún đâu mà biết là Lan đi hướng đó?)
LikeLike
Chờ đọc thêm từ Lan, hy vọng kết thúc có hậu.
LikeLike
Thế cho nên em mới nói rằng đừng lo lắng nhiều, rằng hãy nghĩ…chúng ta sẽ vượt qua được hết những khó khăn :-)Chẳng có gì đơn giản, ngay những người đang có nhau hàng ngày cũng vẫn có thể mất nhau ngay lập tức vì tai nạn, vì bệnh tật… nữa là cuộc di chuyển cực kỳ hoảng loạn mang tên di tản hồi trước. hic…sự mất mát đã rồi không cứu vãn được. Nhưng sự hồi sinh đang tới, chúng ta nhẫn tâm dìm chết tình cảm của nhau, dìm chết mối liên quan máu mủ một lần nữa ư?
LikeLike
Chu*`ng nao` Lan le^n san jose?thao
LikeLike