Chuyện waxing

Để thay đổi không khí và để giữ lời hứa (hôm nay biết giữ lời hứa nên trời đãi cho 2 ngày cuối tuần mưa bão tả tơi :p) sẽ kể tiếp chuyện đi làm “neo” cho nghe. Nhưng không phải là kể chuyện làm tay làm chân, vẽ bông vẽ hoa, sơn french kẻ chỉ, mà kể chuyện waxing.
Đây kể chuyện đàng hoàng nghiêm túc, không phải bậy bạ gì đâu nha.
Như hôm trước đã nói, cái bằng đầu tiên tui có ở Mỹ sau khi có mặt ở đây 10 tháng là bằng “chuyên viên thẩm mỹ.” Ngành học này bao gồm 3 môn: trang điểm, facial (săn sóc da) và waxing. Hầu hết mọi người học lấy bằng này chỉ vì cái khoảng làm waxing (nói nôm na hay huỵt toẹt là nhổ lông, mọi chỗ), bởi làm waxing kiếm tiền nhiều hơn làm nails nhiều.
Phần lớn là người ta wax lông mày, rồi under arms, rồi tay chân, và sau cùng là bikini. Riêng đàn ông thì là lưng, ngực và cánh tay. Nơi tôi làm là thành phố biển Santa Monica nổi tiếng giàu có ở Cali nên 95 % là tụi trắng. Mà với tụi này thì chuyện waxing là chuyện như thể bắt buộc nó phải làm, như một kiểu mình cần tắm rửa, cạo râu hay cắt tóc vậy. Văn hóa của họ là vậy. Một phụ nữ mặc váy mà để lộ ống chân có lông thì nhìn “ghê ghê.” Tay cũng thế.
Còn đàn ông thỉnh thoảng wax lông ở trước ngực hay lưng vì lý do gì tui chẳng cần biết, ngoại trừ có một lần, một tên khách hàng tự nói là vì bạn gái nó không thích!
Những thứ wax đó lúc học ở trường thì chủ yếu chỉ thực hành được cái lông mày, thỉnh thoảng thêm cái chân cái tay. Riêng cái khoảng bikini thì ai mà dám dũng cảm vác vào cho tụi học sinh làm.
Sau chừng vài ba tháng hành nghề, tui tự cho mình là đứa làm lông mày đẹp nhất ở đó. Làm lấy shape, vòng cung, vòng tròn, dấu á dấu ớ, ngang bằng lên xuống gì tui cũng làm được láng. Nghề dạy nghề, tui biết cách sử dụng kéo và cái bàn chải lông mày để chỉnh trang, cắt tỉa theo ý muốn, sau khi đã xong khâu wax.
Dễ nhất là under arms. Phần lớn chỉ cần một phát là xong. Nhưng cũng có những đám rất vô tổ chức, kiểu “kẻ đâm ngang người chém ngược” thì hơi cực hơn một chút, bởi phải nương theo từng chiều để làm.
Chân tay, lưng ngực lại càng dễ, chỉ mỗi tội nó nhiều, phạm vi rộng nên làm mất thời gian.
Làm nghề này lại còn thêm kinh nghiệm của từng người thợ ở khâu cắt vải dùng để wax. Cắt thẳng hay xéo, vuông hay chữ nhật, cỡ rộng bằng hai ngón tay hay to bằng bàn tay, rồi độ dài như thế nào là vừa cho từng khu vực wax,… Nói chung đó hoàn toàn là do kinh nghiệm tự bản thân mình rút ra. Chưa kể chuyện canh độ nóng của lò wax như thế nào là vừa, có cần thoa bột phấn lên trước khi wax hay không, và bằng cách nào, theo trình tự nào thì đỡ mất thời gian nhất mà hiệu quả nhất (để còn làm cho người khác lấy tiền nữa chứ!)
Chung chung là vậy. Giờ nói chuyện wax bikini.
Tui được chị chủ tiệm xin phép người khách của chỉ cho tui vào xem chị làm.
Sau đó, tui làm người khách đầu tiên của mình. Không đến nỗi nào. Theo đúng bài bản, cắt ngắn bớt, và theo yêu cầu của khách, chỉ là “clean up.”
Đến người khách thứ hai, yêu cầu wax sạch.
 Sau vài ba nhát làm cho nó, nó hỏi tui, “Mày có biết làm không vậy?” – “Có làm vài lần,” tui tỉnh bơ trả lời. Nó nói nó là thợ wax của một tiệm khác, nếu tui muốn, nó sẽ chỉ tui.
Có người chỉ, dại gì không học. Thế là nó chỉ tui phải làm thế nào, bắt đầu từ đâu, cách căng da, cách chỉ khách phụ giữ chân và một số tư thế để làm sao mình có thể làm nó sạch trơn.
Đương nhiên, sau khi ra trả tiền, nó chỉ trả cái giá thấp nhất, không cho tui típ, và tui bị chị chủ phàn nàn vì nó mắng vốn là tui không biết làm.
Chả sao, bởi bây giờ thì tui đã biết bí quyết rồi, hehehe.
Và sau đó tui có nhiều khách hẹn cho cái khoảng wax bikini này, có đứa giới thiệu tiếp cho người nhà và bạn bè nó nữa.
Tui nhớ có lần, có đứa hỏi, “Mày có tự làm cho mày được không?” Tui bảo “chưa bao giờ, và thực tình là sao tao cảm thấy đau quá!” Rồi tui hỏi, “vậy chứ tao làm cho mày có đau không?” – “Không. Tao cũng ngạc nhiên là sao nó không đau.”
Ừ, thì mày nói vậy, tao nghe vậy, chứ tao chả dám thử!
Wax bikini, hãy hình dung cũng như khi đi cắt tóc, người đòi kiểu này, người kiểu kia, người muốn dài, người muốn ngắn, người muốn cạo trọc, người muốn làm như 1 cái tam giác, người lại muốn như một sợi chỉ mảnh ở giữa,…
Khách muốn gì thì tui làm đó, nhưng đôi lúc cũng tự hỏi, “Chi vậy trời!”
Đa phần là khách rất lịch sự và dễ thương, chỉ có vài ba người kỹ lưỡng đến phát khùng!
Sau khi wax sạch theo yêu cầu xong. Nó mượn cái gương. Nó cầm soi phía trước, xong đưa tay sờ khắp nơi trong ngoài, sau trước xem còn sót lại gì không và yêu cầu nhổ bằng sạch!
Với nghề wax này, vào mùa hè, chuyện kiếm hơn $200 mỗi ngày nhẹ như không. Có điều thường chủ tiệm lại là người dành công việc này, dành những mối ngon. Phần thợ chỉ làm vài cái lông mày, hay cái tay cái chân cho vui vậy.
Tui may mắn ở chỗ chủ tiệm biết làm, làm rất nhanh, nhưng lại không có bằng, nên tui và một chị nữa trong tiệm được nhờ.
***
Giờ thì những cái bằng này vẫn được renew đều đặn, nhưng cất trong tủ chơi thôi.