Hôm nay vô NV viết bài về hướng dẫn nặn đất sét do trường dạy vẽ Saigon Art Academy tổ chức.
Tự dưng là nhớ hồi nhỏ, cũng chơi trò này. Nhưng không có đất sét thơm tho, sạch sẽ, nhiều màu sắc như vậy.
Chỉ là cả đám rủ nhau đi vô “xóm nhà trỏng” tức nơi có nhiều đất sình, đất sét, moi lên và nặn.
Nặn cái nồi, cái chén, đôi đũa, và những thằng người. Phơi khô dưới nắng cho nó cứng lại. Dĩ nhiên là đất sét nguyên chất moi từ sình lên như vậy thì khi khô không có láng lướt như những thứ clay mà trẻ con ở đây chơi. Mà nó sẽ nứt nẻ, và dĩ nhiên chỉ có một màu duy nhất, là màu sình.
Cứ ngỡ những người lớn lớn ở đó đều từng chơi qua trò chơi đất sét khi còn ở VN, nhưng mà không phải. “Chưa bao giờ ở VN tôi nặn đất sét hết” một ông bố trả lời.
Ừa, chắc chỉ có những đứa trẻ nhà nghèo, trong những xóm lao động, có đất, có sình thì mới moi đất sét ra mà chơi. Nơi thành thị nhà lầu, đất sét sình có chỗ nào mà chui vào.
Con nít xóm tui ngày đó, hình như phải tự chế đồ mà chơi. Từ chơi bán đồ hàng, dùng những cọng rau muống, lá hoa dâm bụt, lá sương sâm mà chế biến thành món này món kia. Từ chơi búp bê, dùng giấy mà cắt hình, vẽ áo, tô màu thành hoàng tử, thành công chúa. Từ chơi nhảy dây, đi ra chợ lụm mót nhữn cọng thun vương vãi mà về rửa sạch rồi thắt thành dây. Đến chơi tạt lon bằng dép, chơi ô quan bằng hột me, chơi tán u bằng những cây gỗ,…
Chơi nhà chòi thì kê ghế, phủ mền lên mà thành cái chòi để chui rúc vào.
Lại chơi trò dạy học. Có khi lại còn tổ chức chơi thi ca hát. Cầm cái lược hay cái chày mà cứ tưởng tượng ra cái micro.
Nhớ những con búp bê nhựa ngày xưa, ruột rỗng, thân màu hồng đỏ, cứng đơ cứng đờ, nhưng lại là báu vật của nhiều đứa khi có cái mà ôm đi ngủ, mà ẵm mà ru mà bồng mà bế. Lại còn có chút vải thì may quần may áo cho nó.
Rồi thì chơi banh chuyền. Trái banh phải tưng và bó đũa tre gõ nghe bóc bóc.
Nhớ có lần đi học, bỏ dép ra chơi u. Lát sau nhìn lại, mất tiêu chiếc dép nhựa. Thời đó “ve chai dép đứt thau nhôm mủ bể” cái gì cũng bán được. Thế là đành lê chân không trở về…
Mỗi thời mỗi khác.
Con nít bây giờ chơi sạch sẽ hơn tuổi thơ tui ngày xưa. Nhưng cũng phải bỏ tiền ra để mua nhiều thứ.
Không thể nói như thế nào là tốt hơn và dở hơn.
Chỉ biết rằng, có một tuổi thơ đã qua như thế. Cũng là có cái để mình nhớ về…
À, hình cô bé cuối cùng là con gái của một đọc sĩ trong blog này, sáng nay nghe hỏi mới biết 🙂
Hồi nhỏ tui củng thường choi nặn đất sét.Tui củng có khiếu nặn đất sét ra đủ hình từ các con thú hay các nhân vật trong truyện tranh đến các đồ vật.Nhớ khi nhỏ,muốn tìm đất sét phải xuống bến Hàm Tử(gần đường Cao Đạt-quận 5) xuống bến sông mà đào tìm đất sét
.Nhưng có khi “chiến tranh trong những khu phố”giửa xóm này và xóm khác thì đất sét thì sẽ trở thành nhửng viên đạn ve tròn kẹp vào cây ná mà bắn nhau.Nghĩ lại thời đó dại thật.Anh hưởng từ những nhân vật Dzũng Đakao,Bồn Lừa,Thiện Mông Cổ..v.v..tụi nhỏ xóm tui lấy đất sét về ,vo thành từng viên tròn ,trong đó kèm theo dây chì hay kẻm(để giử kết dính) xong đem phơi nắng cho khô .Mổi cuối tuần là có chiến tranh.Bắn nhau loạn xạ.Thông thường thì núp mà bắn nên ít có khi mà trúng đạn cả vừa bắn vừa dùng mồm mà tạo âm thanh của súng.Thằng nào xui ăn đạn,thì xí(stop) cho nó khóc và vừa khóc vừa hăm “Tao dề mét má tao huhu “hahah!
Phải,mổi thời mổi khác.lủ nhóc ngày nay không có nhửng trò chơi hàng xóm như Cha Mẹ chúng,có lẻ con nít ở trời Tây không có nhửng con xóm nhỏ mà mổi buổi trưa cuối tuần kéo nhau ra ,bày những trò chơi từ những suy nghĩ của trẻ thơ như những trò cô giáo vừa kể.Tui may mắn có những kỷ niệm ấu thơ đó .
LikeLike
heheheh, nhớ lại còn thấy mắc cười những lúc chơi rồi bị đau hay bị té hay bị thua thì khóc hu hu hu “Tao dề tao méc má tao” 🙂
Những đứa hay méc quá đôi lúc cũng bị tẩy chay hay bị bắt hứa, “Mày hứa mày không về méc má mày nữa thì tụi tao mới cho mày chơi!” hahaha
LikeLike
đất sét còn được nặn ra những con tù-huýt nữa, trẻ con ở quê mới có những trò chơi này, chắc chắn Ốc Ken raǹh vụ này ..Hồi D khoảng 6,7 tuổi, hay chơi với ông anh nên raǹh mấy trò chơi con trai lắm 😛 .
LikeLike
tưởng lúc nhỏ chị Đoan là con trai, lớn lên thành con gái chứ 🙂
LikeLike
Hồi tui nhỏ, ở xóm nhà tui ít con gái, mà chơi với con trai là chỉ có chơi trò chơi tạt lon, tạt giấy bao thuốc lá xếp, bắn đạn thôi. Đi theo chơi với con trai toàn là bị thua thôi vì con gái làm sao chơi bằng con trai được! Ở thành thị thành ra không có trò chơi nắn đất sét, có đồ chơi bằng nhựa là quý lắm rồi! Không có đồ chơi thì đi hái bông, hái lá chơi bán hàng, lấy giấy xếp thúng để đựng hàng; không có gì chơi nữa thì chơi 5-10 đến khi trốn chán rồi chia bè chia đảng để gây lộn, có khi còn quýnh lộn và ôm đầu về nhà méc! Có lúc thì lụm me chín rụng ngoài đường, ăn xong rồi để dành hột để chơi búng hoặc rang lên ăn! Đánh đủa, nhảy dây đủ loại đủ kiểu cũng thật vui, nhưng khi bị thua thì bị búng mắt cá đau gần chết! Ở trường cột áo dài lại để nhảy dây và chơi cú bắt là thường, có khi còn làm tét vạt áo dài nữa chứ. Có lần lại tìm bắt mèo con trên gác nhà, không có cái gì đựng để mang xuống thì cột áo lại rồi bỏ nó vào! Không tưởng tượng nỗi sao hồi xưa mình lại có thể làm những chuyện này! 🙂
LikeLike
mới đi Thái Lan “chỉnh hệ” 😛
LikeLike
Đọc bài này làm cho tui nhớ đến ‘những ngày xưa thân ái’ quá xá…
Mà đến giờ tui đi thăng rầu! hehehe!
LikeLike
Chúc NL, Sư phụ và anh chị em một ngày thật vui
LikeLike
Đề tài này ế rồi? Hay bà con đi nhậu hết rầu? j/k Chúc mọi người ngủ cong cẳng! 🙂
LikeLike
Thế mới biết blog mình toàn dân nhà lầu, hiếm người biết chơi đất sét 🙂
LikeLike
Hỏng phải. Nhỏ thì chơi đất sét. Lớn chút nữa thì lựu đạn như GLL, chơi rảy mực vô tà áo trắng nữ sinh. Lên trung học thì rắn mắt như cụ Ốc, đem mắt mèo bôi trên ghế cho đám con gái ngứa gãi thấy bà cố. Già như bây giờ thì có gì chơi nữa đâu mà kể, ngoài trò chơi kiểu Hồ Xuân Hương “Đánh Cuộc Cờ Người” hahaha. Cái trò chơi này khó nói nên các ông các bà đều … nín thinh là dzậy. 😆
LikeLike
Tóm lại là chơi trò người lớn 🙂
LikeLike
@ TS
” Ba làng” hết biết, TS ơi!
LikeLike
@ NL,
Không phải dân nhà lầu mà là…villa….hahaha….
Entry này của NL cũng rất dễ thương và đong đầy nghệ thuật….
Ngày xưa…xa thât là xa…. thời bé ốc tiêu, hằng năm trong những dịp về thăm quê Ngoai, vẫn nhìn thấy mấy ông anh họ chơi trò chơi đất sét, với muôn hình van trang về những con thú nắn đươc để thành hàng.
Dù chỉ đươc đúng ngắm nghía thôi, HDJ cũng lấy làm thích thú…
Sau này… thời tuổi ngoc ờ Saigon, những lúc nhàn du, cũng theo ông anh hoc Kiến Trúc đến trường xem sinh viên tac tương….
Và làm sao có thể quên những parties rộn rã ngày dân Kiến Trúc mừng Noel, Nouvel An và tốt nghiệp ra trường…
Rồi đến những người bạn là điêu khắc gia….
Những pho tượng có hồn cho HDJ liên tưởng đến bao nhiêu kỷ niêm tuổi thơ trên từng tảng đất sét… của một miền quê xa lăn lắc…
Và. .. bây giờ thì những pho tượng trong thành phố xưa cũng theo năm tháng tiêu hao…
Một thời .. một đời..
LikeLike
Cuối tuần vừa rồi tui lu bu quá xá nên hông có giờ trực blog! 😦
LikeLike
@Chúc NL, Sư phụ và anh chị em ngày vui
LikeLike
testing!!!
LikeLike
Mọi người đang chờ còm của ốc cho đề tài này đó nha! Riêng tui thì nghĩ là ốc đã là “pro” trong chuyện này! đúng hông? 🙂
LikeLike
Mời mọi người đọc bài này của cô giáo để bổ sung thêm cho đề tài của entry này!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=164343&zoneid=3#.UWL5q0pDcoI
LikeLike
Bữa giờ bận quá nên hôm nay mới vào blog của cô Ngọc Lan. Theo blog cô cũng vài năm rồi nhưng ít có còm chỉ là đọc rồi ngẫm nghỉ rồi tủm tỉm rồi ngậm ngùi … mà thôi. Ở ngoài cô Ngọc Lan trẻ hơn ở trong hình hay trên TV nhiều … Nice to meet you in person and thanks for the picture 🙂
LikeLike