Tháng này năm ngoái blog bị khùng
Năm nay chắc đóng cửa nghỉ lễ sớm 😦
Tháng này năm ngoái blog bị khùng
Năm nay chắc đóng cửa nghỉ lễ sớm 😦
Tui là đứa hay khóc, dễ khóc và khóc dai. Nhưng đồng thời, tui cũng là đứa ương bướng đến độ lì lợm. Tui là đứa thích chuyện, kể chuyện, và nghe chuyện. Nhưng đồng thời, tui cũng là đứa rất lười nói chuyện. Tui là đứa nhớ dai nhớ lâu, ít càu nhàu Nhưng tui cũng là đứa mau quên, chóng quên và quên hết. Hehehe Sau cùng, Tui là Lan ù. Vậy thôi.
Comments are closed.
@Hdj, Al
Bây giờ SG khong còn như xưa, của kỷ niệm, chỉ có mo^.t vài góc cạnh nho nhỏ, thỉnh thoảng còn chut hình anh xưa.
Thí dụ :
Ngồi tiẹm ăn ỏ la^u 10, Que Huơng 2, nhìn xuong chợ Ben Thành trong buổi tối mưa, cảnh cũ vẫn còn, nhưng người cũ còn đâu?(doi trẻ ôm nhau chay duói mưa tren chiec scooter )
Chay ngang Cut, trường thây rât khiêm tốn so vơi ngày xa xưa. Ra ngõ sau, cai vila cũ đã sửa lại và người xưa hình như đang ỏ mo^ ? . Ôi nhớ gốc cây hoa xứ trong vườn vô vàn.
cay cay
Bonne journee à vous
haha
LikeLike
@ Già,
Wow, mà moi có hiểu lầm không?
Già nhắc đến cây hoa sứ trong trường Marie Curie, hay cây hoa sứ trong villa cổ kính sau trường?
Nhưng No Star Where, nơi nào cũng có hoa sứ thơm nồng, nhất cử lưỡng tiện!
LikeLike
Mến chúc mọi người một cuối tuần vui vẻ nha.
Chúc chị HJ sớm khoẻ lại nha.
Hello chị AL. Mấy ngày rồi chị đi chơi đâu mất phải không? Chúc chị lúc nào cũng vui khoẻ hết nha.
LikeLike
Bên đây bữa nay 49 độ, gió 17 mile 1 giờ. Chổ Boyscout kêu mấy đứa nhỏ đi làm thiện nguyện, cắm cờ vô mấy ngôi mộ của mấy người liệt sĩ. Đang ‘si’ nghĩ coi có nên cho tụi nó đi không, nếu đi chắc phải lấy dây buộc 2 thằng nhóc lại với nhau để gió khỏi bay! 🙂
LikeLike
@ Mây
Cột thêm mớ vỏ Hến với Má tụi nhỏ lại với nhau, không thôi bay lên mây mất…
LikeLike
Với lại nếu tụi nhỏ có đi lạc, nhờ có mớ vỏ Hến như là cái lục lạc kêu leng keng thì biết tụi nhóc ở đâu mà kéo về….hehehe
LikeLike
@ TL
Hi five., low five, nót mid. five nha TL,
Hến bay như diều
hahhahaha
LikeLike
@Già,
cám ơn G nha, nhưng D biết cảnh cũ đã thay đổi nhiều , người xưa cũng biền biệt, thôi, dẹp qua một bên , tìm làm chi cho gợi nhớ ?
LikeLike
Đúng dị, dẹp qua một bên, đi múc cháo lòng ăn! hehehe!
LikeLike
@ Mây
cho tui 1 chén đi,nhỏ thôi, tui ăn ít lắm
LikeLike
Sao mỗi lần nghe ai xin chén cháo nghe thấy thãm quá…còn mà xin chén nhỏ nhỏ nửa, thôi cho ổng nguyên nồi luôn đi….hehehe
LikeLike
hehhehe
mình phải biết áp dụng phương thức sóng vỗ bờ chứ. Được 1 chén nhỏ trước cái đã, những cơn sóng sau sẽ dồn sóng trước.
Đừng nói là ngày xưa ông tỏ tình không phải như vậy nha…
ủa, đang nói tới cháo lòng, mắc mớ gì tới tỏ tình hén…
cho tui 1 chén nhỏ, nhiều cháo, nhiều thịt nha cô Mây!
LikeLike
Ốc y như là Gia Cát Lạng vậy, cái gì cũng dùng chiến thuật hết trơn…:lol:
LikeLike
heheh cẩn thận như vậy mà đôi khi cũng trào máu họng vì ” trời sinh ra ốc sao còn sinh ra Hến chi nữa dzậy! ” đó, TL ơi…
Ông già tía tui khoái quà của TL lắm, cứ để trên bàn cho đẹp. Tui nói sao không dùng đi, thì chữ ” từ từ ” là câu trả lời.
Cám ơn TL và b/x nhiều nha….
LikeLike
Vậy là quà tặng sài hết ruột, còn cái vỏ chưng coi cho đẹp, TL ui gởi phần khác đi. Hehe
LikeLike
hôm nay nơi ốc ở gió nhẹ, trời nắng trong, không khí hơi se lạnh, đủ dể tương tư tô phở nóng bỏng môi. s/t đi làm, dặn là nấu bún riêu trong khi hôm qua ốc đi chợ chuẩn bị cho hủ tíu mì. Thiệt tình ! Bi giờ làm sao cho nhất cử tam tứ tiện?
ACE nào biết cách giải quyết cho ổn thỏa chỉ giùm đi..
À há, hay là không nấu gì hết, cho cả nhà ăn mì gói là tiện nhất?
Để coi còn mì gói hay không nha…
hề hề
LikeLike
Tuần này nấu hủ tiếu mì, tuần sau nấu bún riêu, dễ ợt! 😛
LikeLike
Xí xí cho tui xí một cái…hehehe “gió nhẹ, trời nắng trong, không khí hơi se lạnh” làm bay mất cái logo màu xanh, Ốc hôm nay mặc yếm hồng, lẹp gì đâu ….hahaha
LikeLike
@TL
tui đang quạu với cái ” yếm hồng hồng” này lắm rồi nha…
Ma đưa lối quỷ dđưa đường hay sao mà tự nhiên lòi ra cái yếm hông giống ai vậy nè trời…
Chắc cô giáo bày trò phù thủy hay sao chứ tui đâu có làm gì đâu…
Tui lạy TL , đừng để ý mấy cái vụ này được không?
LikeLike
@Ốc: tại chắc tui dòm chưa quen, thấy logo hồng tưởng Hến, nhưng lúc đọc còm thấy giọng đục ngầu thì ra là Ốc….hehehe
Hey, I am not here to judge, cuối tuần anh muốn bận màu gì anh bận…. 😉
LikeLike
hì hì
chắc tui dộn thổ với cái còm của TL quá, phá tui nha…
hề hề
Sao , TL khỏe không? Đang ở đông hay về lại tây rồi?
LikeLike
Về giữ thành lại rồi, đi đâu cũng không bằng ở nhà với vợ….hehehe
Oh, có đọc bài liên khúc tạ ơn của anh ở bên kia rồi. Mộc mạc, chân thành và hay. Anh cho TL xin câu “Cám ơn mái nhà, cám ơn vợ con tha thiết, chốn đi về mưa nắng có nhau”. Tui mà chịu đau được để cho kim chích, tui xăm lên 2 con chuột câu đó liền. 😆
LikeLike
@Ốc: Ốc qua cơn đau nên đổi vỏ mới, hôm nay hết bị hành rồi phải không? nhưng vẩn phải cẩn thận. Take care
@TL: Bên gia đình cũng ổn cả chứ? TL có đóng được cây đinh nào hông? hehe
Chúc vui
LikeLike
Cô giáo ui, có quà cáp gì đem ra chia đê, sao im ru bà rù rỉ rào dị! heheheh!
LikeLike
@ Già,
Nghe Già nhắc cây hoa sứ trong trường Marie Curie, bỗng nghe ngát hương môt trời kỷ niệm….
Ký ức đẹp vẫn thường đầy ắp nỗi buồn.
@ Tứ Hải
Đầu vẫn còn choáng váng, nặng trĩu, nên chị vẫn phải tử thủ tại gia để nghỉ ngơi, không lăng quăng đâu được. Bỗng dưng mình bị nhàn hạ bất ngờ.
Thường, những cơn cảm cúm phải cả tháng trời mới bớt đó, TH ơi!
Chị vừa bị một trân mùa hè tháng 8, bây giờ tiếp tới lần nữa, dù chưa tới mùa đông….
Khi nào khỏe, sẽ nghĩ phải nấu môt tô hủ tiếu Mỹ Tho đúng hương vị.
Hồi còn nhỏ, chị đươc từ Saigon xuống Mỹ Tho ăn hủ tiếu ở Cầu Quay. Chỉ môt lần, mà nhớ hoài… ( nghe đâu Cầu Quay đã không còn quay nữa).
Từ đó, hủ tiếu Thanh Xuân đường Tôn Thất Thiêp – gần chùa Chà Saigon là nơi chốn thời sinh viên vẫn tụ lại với nhau khi có tí tiến còm.
Ra xứ người, rất khó để tìm đúng mùi vị hủ tiếu MT quê nhà năm nào…
Món ăn mộc mạc, giản dị, thơm ngon, lại đượm hồn quê mà bị thất truyền là điều đáng tiếc….
Cũng như món bánh giá chợ Giồng và hủ tiếu xương Gò Công thật đậm đà, tư tình dân tôc. Muốn ăn, cũng không ai bán. Phải tư lăn vào bếp để nhớ lại một thời… bước chân đã có lần qua….
” Một mai em gái theo chồng
Còn đâu bánh giá chơ Giồng… mời anh? ”
( Ca Dao)
Trong màu nắng nhạt sáng nay, hồn bỗng lãng đãng mênh mông về thành phố quê nhà của TH, ở đó…. vẫn có những con đường rợp bóng mát…mang chút lạ, chút quen, và người ban gái đầy ắp tình thân đã có môt khoảng đời chung bên hiên trường Đại Hoc…..
LikeLike
@Bidong, ken zip
Không có chi. Tui là người mê phở hơn mê cơm (viết tới đây dáo dác dòm xem bà xã có đứng sau lưng không 🙂 ) Thấy bài hay nên copied cho mọi người xem.
@Gia lum lon
Cụng liền nhưng coi chừng bỏng lưỡi vì phở phải ăn nóng mới ngon, nhứt là trời lành lạnh như hôm nay mà được tô phở chín nạm gầu gân. Lát nữa ra Kimmy làm một tô cho đã thèm mới được. Thanks and take care!
LikeLike
@ Mr. Mây Bốn Phương Trời
( Goi như vây cho người lính cũ thoáng nhớ chút…hương xưa)
Cám ơn ông anh mây ngàn đã cho đoc lại bài Phở thâm thúy này lần 2.
Trước đây HDJ đã từng đươc đoc ở Văn Hoc Nguồn Cội của KKKha.
Bài viết tỉ mỉ. Nhưng nếu cô đọng lại đươc, vẫn hay hơn…….
Như vậy gou^t ăn phở hầm bà lằng xính xái của HDJ dù không từ phiên bản gốc, những cũng đươc người đời ủng hộ, cứ không phải đó là cái Style ăn…Django, manque’ garcon như AL đã trêu chọc! hihihihi…..
LikeLike
@Chị HJ: chị viết làm em nhớ nhà ở MT quá chừng. Em dân MT nhưng không biết nấu hủ tiếu MT mới chết chứ, mà ở Mỹ dân tứ xứ đến nên món nào cũng lai căng, ăn cho có ăn chứ không còn thuần túy từ nguồn gốc của mỗi món!
Mỗi lần mà em bệnh thì lâu hết vô cùng, bởi vậy em rất sợ bệnh lắm. Có lẽ xì trét làm mình bệnh thường xuyên và bệnh lâu hơn người khác thì phải. Chúc chị mau hết bệnh để còn ăn Thanksgiving nữa nha.
LikeLike
@ Chị Hương
Một mai em có theo chồng
anh gánh bánh Giồng lẽo đẽo theo em…
LikeLike
Chị đang cười hahaha từ 2 câu ca dao…. ” tân thời ” của Ốc?
Florida mùa này cây trái ra sao? Có còn gì để ” mua mão ” đươc không, hở Ốc?
LikeLike
@ chị Hương
Florida đang vào mùa cam, chanh, bưởi. Mùa trái cây nhiệt đới hết rồi. Cách nhà ốc ken ở khoảng 3 miles có hãng nước cam Tropicana ( Head Quater), mỗi lần họ đốt vỏ cam, thì mùi cam thơm lửng cả thành phố.
À, ốc có biết một vườn cam gần nhà, trái tuy xấu xí, không đẹp mắt như cam ở chợ, nhưng ngon ngọt chịu không được.
Nó là loại cam Navel, nhưng vỏ rất mỏng, ít hạt. Trời ơi, vị cam tươi cắt ra, vắt lấy nước hay dùng ngay sao mà ngon ơi là ngon. Cam thì nơi nào cũng có, nhưng mà vô tận vườn cam bát ngát, nhìn những mặt trời nhỏ lấp ló trong ngàn lá, hái từng trái mình chọn, thì phần thú vị sẽ tăng theo…
Mời chị ghé Fl, ốc ken sẽ đãi chị những trái cam đầu mùa, khi về hương cam sẽ theo chị mãi….
LikeLike
Ốc ơi,
Nghe Ốc tả chân, ( không thua gì cố văn sĩ theo khuynh hướng tả chân Nguyễn Công Hoan), chị đã hình dung được hương cam bay theo mình rồi!
Thời còn nhỏ dại, mỗi lần về thăm quê Ngoai, chị không sao quên đươc, buổi sáng tinh mơ khu vườn nồng nàn, tinh khiết với mùi hương hoa bưởi, hoa cau…
Cam, quít ngọt là gou^t của chị. Có lẽ vì thời Saigon – Cholon vẫn thường đươc ăn quít đường mùa Tết, và những trái cam sành ngọt thơm vắt nước thật hấp dẫn những độ hè sang.
Ở đây chi thường đươc ăn Sweet Orange từ Texas. Còn Florida, thì chỉ là xoài sống, ổi xá lị… mà thôi.
Bao giờ có dịp vui chân dừng bước giang hồ tại Florida, dĩ nhiên sẽ không quên hú Ốc môt tiếng rồi!
@ Tâm.
” Có ở trong cảnh, mới hiểu đươc người trong cảnh “.
Câu nói nghe thật cải lương trong vở tuồng Đời Cô Lựu, mà sao thấm thía ngần bao.
Biết T. có đai gia đình ở miền đông, nên cùng chia xẻ với nhau trong cơn tai trời, ách nước.
Cơn bão sau đã tới, mà cơn bão trước cũng chưa thu dọn chiến trường xong. Biết bao nhiêu gia đình vẫn còn khốn khổ cảnh tai ương không nhà, không cửa.
Mới biết mình cũng còn hanh phúc hơn nhiều người….
Vậy là đã OK. Mừng cho T.
LikeLike
@Chị HDJ: Cám ơn lời hỏi thăm g/đ hôm trước, sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng lạnh. Hehehe
Qua cơn bão này, bà con NJ mới thấy không có điện với xăng sống cũng vất vã lắm.
LikeLike
@HTC: hahaha…vậy mà TL không đọc ra được ý Ốc. Quà chỉ tặng tới tay mới quý, không chơi đường FedEx.
Ốc nói chọc ổng giận tới Tết ổng qua đây quậy nửa cho mà biết tay. Tới chừng đó đưa cũng chưa muộn.
LikeLike
@ TL
đúng rồi đó, nghe lời Cửu chỉ Thần Cái là làm giàu các UPS hay FedEx Tiêu Cục ngay.
Quà tặng quý ở tấm lòng, ốc ken xin nhận những chân tình của bạn bè, ACE.
Vẫn mong muốn Tết này gặp lại, cứ chờ coi mưa có thuận, gió có hòa không nha…
À, xăm đâu lắm, dừng xăm. Chữ nghĩa là của thiên hạ, mình lượm lại xài mà, nên muôn sự là của chung hén…
LikeLike
@GLL
Ai biểu đi xolo làm chi, nằm chèo queo rồi ở đó mà than, về lại chưa? mình rủ anh lính đi cụng tô phở cho ấm
LikeLike
@ Cửu Chỉ Thần Cái HTC
anh ơi, vẫn còn đau, nhưng đỡ rồi. Thứ hai này chắc phải đi check lại sớm hơn quá. Uống hết thuốc như n/s dặn, nhưng vẫn cảm giác là nó lâu lành.
Tới phiên anh lại cười chọc quê nha, hahahhahahha
Bi giờ ốc ken biết tại sao khi thì yếm hồng khi thì khố xanh rồi. Xài lap top thì địa chỉ email khác với desk top. Nếu còn bên đó, chắc mời anh ra phở số 1 chén phở , anh hén.
@ Cô giáo
Xin lỗi cô giáo vì quá đa nghi như Tào Tháo nên đổ thừa nhầm rồi. Chờ khi khác sẽ cẩn thận hơn.
LikeLike
@Hương Django
Ồ, bài này có lâu rồi hả cô em. Tui đâu biết. Bạn mới post lên đọc thấy hay nên paste cho bà con đọc thèm chơi. Lúc chưa về hưu tui chơi ác lắm. Những bài về ăn uống như thế này tui rình post lên trong sở khoảng 2pm – 3pm giờ miền Tây, bên miền Đông là gần giờ tan sở bạn bè đói meo rã ruột hết rồi. Đọc xong tụi nó càng đói thêm, than thở rồi phang keyboard tới tấp, tui bên này cười muốn trẹo quai hàm luôn. 🙂
LikeLike
Ác thiệt! 😛
LikeLike
Chớ không phải Ốc Ken thi đua thay áo như các cô tươi mát ở mấy quán café vùng OC à? j/k 🙂
LikeLike
3 mẹ con tui dìa đến bình yên rồi nghe bà con! heheheh!
Cầm búa đóng cái đục xuống đất để có lổ cắm từng cây cờ vô mà tui cứ nhớ câu hỏi của cụ ÔC đóng làm sao cho đừng đóng vô tay! 🙂
Tui nghĩ chắc tui cũng cắm được cả trăm cây cờ chớ hông ít đâu á, có ông nhà báo đến hỏi tui tên gì, chắc nay mai tui được đăng lên báo à! hahahah!
Mặc dù trời mưa trời gió, 2 cái tay muốn rớt ra khỏi cái người, nhưng thấy vui vui. Có hai người có thân nhân đi lính bị chết trận được chôn ở đó đến vừa cám ơn vừa khóc….
LikeLike
@ Mây
có khen cũng bằng thừa ! Việc nhà việc nước việc chồng việc con việc gì cũng tươm tất và chu đáo hết
Ngay cả chuyện móc lò xỏ xiên tui cũng tinh vi lão luyện nữa…
Những chuyện công ích như vầy, sau khi xong việc, dù lạnh lẽo, mệt mỏi , mình về đến nhà, hay trong giấc ngủ vẫn cảm thấy sung sướng và thoải mái hơn.
Chớ thấy việc thiện nhỏ mà né không làm, hay vì việc ác tí teo, thôi kệ chắc không sao đâu, khỏi tránh, nha Mây !
hề hề
chắc đây là cái còm lịch sự nhất tui viết cho Mây đó. Tui cũng đang làm việc thiện đó
hề hề
LikeLike
‘chắc đây là cái còm lịch sự nhất tui viết cho Mây đó‘, tui đọc câu này mà tui hồi hộp gần chết, hên quá hông có chữ ‘cúng cuồi’ trong đó! heheheh!
Bộ bữa nay dẹp hủ tiếu mì với bún riêu qua một bên, ăn chao với dưa leo hay sao mà ‘từ bi’ bất chợt dị ta! hahahah!
LikeLike
Bữa nay bên đây gió nên chữ của tui nó cũng bị bay nghiêng qua một bên! 😛
LikeLike
@ bộ đi ngoài gió dìa rồi quất hết thố cơm rượu hay sao mà chũ ngã nghiêng lắt lay như tay bị lạnh dị?
Hhehehhe, đòi ăn đạm bạc mà toàn là món tiến cung hông hè, bộn bạc là còn khá đó!!!!
Tui nghe lời s/t nầu bún riêu, thiếu đậu hủ chiên nhưng vẫn ngon tàn canh gió lạnh.
Không ăn chay nhưng từ bi thường xuyên mới là phật tử thuần thành, như tui chẳng hạn…
hề hề
LikeLike
‘Người tình của Hến’ bữa nay bị…handicap! hic!
mà hình như chỉ có người nam nấu bún riêu mới có tảu hủ thôi á!
Hông ngờ cụ ỐC cưng dzợ DỄ SỢ hén! heheheh!
Để bữa nào chờ lúc Rồng của tui mua gà dìa nấu cháo, tui nói tui muốn ăn vịt coi ổng nói làm sao! 😛 😛 😛
LikeLike
@Hến
Hến hay quá, đáng được vinh danh và khen thưởng, muốn ăn gì, qua đây, chú già dẩn đi khao
LikeLike
Thank you chú Già 67! Hến chỉ thích ăn những món ăn đậm bạc, ủa quên, đạm bạc, chẳng hạn như cua rang me hay là tôm hùm xào gừng! 😛
LikeLike
@ Mây
ừa, mấy món này là bộn bạc, chứ đạm bạc nỗi gì hén !!!
LikeLike
Chọc tui giận tui đổi qua món ‘ôc xào dừa’ à nghen! heheh!
LikeLike
Ừ! ăn cho sáng mắt Hến, tối mắt già luôn, hehe
LikeLike
Ai biểu mời chi rồi hối hận! j/k 😛
LikeLike
@Hdj
@Hdj
Cả 2 nơi đều có sứ , gốc nào thì cũng chỉ là kỷ niệm
haha
btw, trước túp lều cua? moi bây giờ cũng có 3 gốc sứ , nhưng không thơm như xưa 😛
@Htc & Anh li’nh KQ đa tình
Về OC rùi nhưng không ỏ lâu đuọc, hơn nũa né vỉa hè Bolsa trong ngày cuối tuần :
Rain check, pls
LikeLike
Cô giáo đi ăn cơm tháng rùi, hehehe
@ACE
Chúc mọi người, một cuối tuần được an bình,và ấm áp, dù thời tiết chuyển lạnh
@HDJ
Hdj khỏe chứ? xin lổi hổm rày muốn vấn an, nhưng thấy bận tám, nên chờ dãn dãn dzậy hehe. Thấy có mặt trên blog đều, tui nghỉ chắc tạm ổn rồi phải không?. Thấy H, GLL, JP, nhắc chuyện củ , nhứt là đường TMG, ngày xưa tui có bạn hay đưa vô chợ ăn bún than, bún mọc, chợ gần cầu TMG. Mà ngộ, người ta hay nhớ, người dưng kẻ lạ, hổng ai nhớ người quen há. hehehe
Chúc HDJ nhiều sức khỏe , nhớ nghĩ ngơi nhiều. Thân
LikeLike
@Htc
Không phải đâu là không phải đâu
Cô giáo đang bận phạt hoc tro` quì nhìn tường
LikeLike
Ai là học trò xấu số? j/k 🙂
LikeLike
Cô giáo ông trời mà có lỗi cũng còn bị phạt nữa, huống hồ là học trò….
LikeLike
Chắc ổng bị ÔC phạt! heheheh!
LikeLike
@GLL
Hahaha, Già làm tui cười muốn hụt hơi, kỳ nầy chắc chết, hahaha
LikeLike
Tối nay có người được đi ăn tiệc, còn tui ở nhà nhai….cá nướng! hic!
LikeLike
trời, từ tôm cua nhảy xuống cá nướng?
nhưng còn ngon chán, không như tui từ mì chuyển xuống rong rêu nè…
LikeLike
‘Thà là rong rêu, lênh đênh trên biển.
Thà là chim bay vui theo tháng ngày.
Thà là mây trôi mênh mang giữa bầu trời.
Lang thang giữa cuộc đời mà vui. ‘
LikeLike
hehehe
hát hay qua hén
Mây làm tui nhớ lúc quen s/t, tui thường xuống Bolsa, thiên đường của phở. S/t thấy tui thích phở nên cứ rủ tui đi hoài. Hôm đó trên xe Thái Châu đang hát bài hay, tui chợt nỗi hứng, tui nghêu ngao ” từ ngày yêu em anh hay ăn phở, để rồi ôm em,em thơm như phở “. S/t phán ” sau này mà đòi ăn phở o ăn cơm là chết với tui”
Tui nghe tui hong hiểu gì hết…
LikeLike
@Ốc: tại không muốn hiểu đó thôi! cơm vợ nấu còn phở người khác nấu? đúng không? 🙂
LikeLike
Hát rồi dzông mất à? Ăn cá nướng mà không chia, chắc bị cá nuốt rồi hay sao vậy? j/k tui chạy rồi nha 😛
LikeLike
Bài Rong Rêu của nhạc sĩ Nguyễn Tâm này, ca sĩ Lê Thu hát nghe hay dựng tóc gáy!
LikeLike
@ Mây
cưng gì đâu! Chẳng qua là mình nấu cần có người ăn, và khi mình được ( ?) yêu cầu nấu thì mình phải làm thôi. Chứ mình nấu món mình thích thì không công bằng.
À, tui suy nghĩ khác người lắm. Tui không câu nệ món ăn phải đúng như nguyên thủy của nó. Tui quan niệm ăn uống là văn hóa. Và khi nói đến văn thì mình nên để cho nó biến hóa, chứ đừng kỷ cương lề lối quá đâm ra cứng ngắc, mất tính mềm mại uyển chuyển của nó đi.
Thì dụ như món bún riêu chẳng hạn! Thoạt kỳ thủy chỉ là cua đồng, bún, cà chua và mắm tôm,rau muống chẻ…. Nhưng ai cấm mình thêm vô trứng, đậu hủ chiên, huyết heo, giá sống, tía tô kinh giới hén,. Miễn sao nó tinh khiết, ngon lành , bổ dưỡng và hợp khẩu vị là được.
Bá nhân bá bao tử, chín người mười ý. Mười người dùng món mình nấu, 6 người gật gù là mình thấy vui rồi…
LikeLike
Cái gì tui không phải nấu đều ngon hết! hổng tin bửa nào thử nấu coi, tui ủng hộ hết mình! j/k 🙂
LikeLike
ốc ken nấu hoài đó chứ ! nhưng nào có thấy chị hay ACE nào ghé dùng đâu!!!
LikeLike
Đi 3 ngàn dặm, ăn 1 tô bún? 🙂
LikeLike
hề hề
biết là như vậy, nhưng mỗi khi nấu món gì, ốc ken vẫn nhớ tới ACE, để coi ốc ken nấu dở đến mức nào
hề hề
LikeLike
Đàn ông con trai mà không nấu thì thôi, nhưng nếu nấu là sẽ xuất sắc hơn đàn bà con gái! Biết đâu mai mốt đại hội blog, Ốc có dịp trổ tài cho mọi người thưởng thức thì sao? 🙂
LikeLike
Chị Hương,
chị xông thử xem sao. Nếu không có lá sả, chị nhỏ vào chút dầu , cũng làm mình nhẹ người lắm đó chị . Ngày mai, D gởi cho chị tô phở gà nhe, hay chị muốn ăn bò nướng lá lốt ? 😛
LikeLike
Rất cám ơn Đoan.
Nghe phở gà nóng… ơi là nóng, sao hấp dẫn quá! Nhưng chờ chị lành bệnh đã, hãy gửi. Bây giờ thì chỉ ngồi ngó không thôi.
Wow! Đoan không biết chị là chúa sợ ngộp hay sao? hihihihi!!!!!!
Từ nhỏ đến giờ… chết ráng chịu, chứ không bao giờ dám xông hết.
Ngày nào cũng uống trà gừng với mât hết đó, TH ạ
Vẫn còn long đầu, bần thần, rũ rươi…
Nhưng từ từ sẽ bớt.
I’m OK. Thank you for caring.
LikeLike
Toi sợ ngộp thì moi gửi cho mây chai vin rouge nhá 😛
LikeLike
@ Già
Cũng còn gian ác!
LikeLike
@HDJ : AL có viê’t cho Hu’o’ng tuô’t phiá trên á – Hu’o’ng thũ’ uô’ng nú’o’c gù’ng nóng vó’i mâț ong.
Theo kiêu² vin rouge cu²a GLL cũng tô’t : Hu’o’ng hâm nóng vin rouge + đinh hu’o’ng (très antiseptique) = đô² mô`hôi .
AL cũng không chįu nôi² kiê²u xông vn : lúc bé, suy’t nũ’a nhay² ùm vào nôi`xông vi`hoa²ng và không chįu đų’o’c ngô.p.
LikeLike
@ AL
Khuya qua, moi cũng có à ới với toi chuyện du ký DC ở phía trên đó. Chiu khó rà lại để đọc những lời nhắn gửi
Ngày nào cũng uống 1 tách trà mât ong gừng. Hy vong OK.
Đêm qua không thức giấc lần nào.
Moi chưa dùng thử bao giờ vin rouge + đinh hương như Già & AL làm thầy thuốc, nên không biết đươc tác dung của nó. Chính gốc Bắc Kỳ 54 phải không?
Cám ơn hết moi chỉ dẫn của quý vị.
LikeLike
@ Già, AL & ” Những người muôn năm cũ ”
Mời tất cả cùng đọc một phóng sư của Văn Quang – môt nhà văn tên tuổi của Saigon xưa với những tác phẩm nổi danh môt thời: Đời Chưa Trang Điểm, Chân Trời Tím, Người Yêu Của Lính…v.v…
“Văn hóa không tên”
tạo nên linh hồn của Sài Gòn xưa
Văn Quang
Viết từ Sài Gòn
Buổi sáng thứ sáu tuần vừa qua, tôi được một ông bạn điện thoại đến rủ ra Givral uống cà phê. Tôi rất ngạc nhiên vì từ hơn 2 năm nay Givral nằm trong thương xá Eden đã bị đập phá tan tành để… làm một cái gì đó, chắc cũng “vĩ đại” như tòa nhà Vincom chiếm trọn khu vườn hoa trước mặt. Mỗi lần đi ngang qua đường Đồng Khởi, tôi không thể nào quên đó là đường Tữ Do xưa kia… của chúng tôi. Nhìn toàn bộ khu tứ giác Eden chỉ còn là đống gạch vụn với những hàng rào kiên cố xung quanh cứ như nhìn thấy… cái gọi là “trại cải tạo”. Thì ra, sau hơn 12 năm, cái “trại cải tạo” ấy vẫn còn ám ảnh tôi ngay cả trong vô thức, đôi khi ngay cả trong giấc mơ. Thế nên mỗi khi đi qua khu Eden bị tàn phá đó, tôi bỗng cúi đầu, chẳng muốn nhìn lâu và cũng chẳng muốn tìm hiểu xem trong thời gian tới, nó sẽ mọc lên cái gì. Tôi cứ nghĩ Gival đã thuộc hẳn về quá khứ, như những người bạn tôi ra lò hòa thiêu, không bao giờ gặp lại.
Ông bạn thấy tôi khựng lại, ông giải thích:
– Nó mở lại Givral hôm qua (10-10-2012) ở chỗ cũ rồi ông ạ. Cũng điểm tâm, cà phê như xưa. Ra ngồi xem cho biết, nhớ lại chút kỷ niệm xưa.
Nghe bùi tai, tôi đồng ý ngay. Dù biết rằng ra đó ngồi sẽ rất ngậm ngùi nhớ bạn, nhờ tình, nhớ thời trai trẻ, nhớ đủ thứ… trong cái không gian ấy.
Cái “trục văn hóa không tên”
Nói đến Gival là nhớ đến La Pagode, Brodard… chắc chắn những người đã từng sống, từng ghé qua Sài Gòn chưa ai quên. Nhất là những văn nghệ sĩ, nhà báo, dân biểu, thường ngồi ở đấy làm nơi trao đổi tin tức nghề nghiệp. Còn một số lớn khách du lịch, sĩ quan, quân nhân, công tư chức làm việc tại “thủ đô miền Nam” và các bạn trẻ Sài Gòn thập niên 60-75 cũng hay lui tới nơi này. Một địa điểm trung tâm thành phố, rất thuận tiện cho mọi việc, từ hẹn hò, mua sắm vài thứ, đợi giờ vào rạp chiếu phim, hoặc chỉ đi “bát phố” mà hồi đó chúng tôi gọi là đi “hittuking”, tức là đi “hít tủ kính” chứ không mua bán gì. Hơn thế, thương hiệu bánh ngọt Gival rất nổi tiếng, thu hút nhiều khách sành ăn. Mấy bà đi ngang qua Lê Lợi – Tự Do ghé vào mua vài cái bánh mang về cho chồng con là chuyện bình thường.
Gival, La Pagode, Brodard đã trở thành một cái “trục văn hóa không tên” phảng phất mà rất sâu đậm trong cái hồn của Sài Gòn.
Sau năm 1975, Gival vẫn còn sống sót cho đến khi khu này bị “giải tỏa”, nhưng khách không còn “chọn lọc” như thời xưa. Khách hàng đủ mọi loại, ông Tây bà Đầm, ông Hàn Quốc bà Đài Loan, chân dài đẹp, chân dài xấu, nghệ sĩ thập cẩm ra vô thong thả và giá cả cũng vào loại trung bình, không “mềm” cũng không “cắt cổ”.
Givral ngày ấy… bây giờ
Trong khi ông bạn tôi tìm chỗ gửi xe, tôi đứng trên đường Lê Lợi nhìn qua khung kính vào nhà hàng Gival mới. Nó vẫn ở cái góc Lê Lợi – Đồng Khởi, mấy cái cửa kính lớn vẫn cho khách có thể nhìn ngắm hai mặt đường phố và tất nhiên khách đường phố cũng có thể chiêm ngưỡng những khách hàng “đẳng cấp” ngồi bên trong. Điều đáng tiếc nhất là cái cột to tướng đúng vào góc đẹp nhất che lấp mất tầm nhìn nơi cửa chính trước kia, làm cho không gian có vẻ như chật chội hơn, không thể nhìn thẳng ra nhà hát lớn, khách sạn Continental với phong cách rất Tây và khách sạn Caravelle cùng cái vòng xoay và những con đường chảy vào giữa lòng thành phố.
Chúng tôi bước vào nhà hàng với một vẻ lạ lẫm. Những chiếc bàn ghế mới toanh, những bộ salon kê hai bên góc khá đẹp. Tất cả đều mang dáng vẻ sang trọng như bất cứ một nhà hàng cà phê, điểm tâm “có hạng” nào ở những thành phố lớn.
Khoảng 9g sáng, khách đã chiếm hết số bàn trong tiệm. Số còn lại ngồi rải rác quanh chiếc comptoir hình móng ngựa. Những người hoàn toàn xa lạ ngồi riêng biệt, chẳng ai nhìn ai. Cái không khí ấy khiến tôi không thể quên những ngày xưa. Tuy ngồi khác bàn nhưng chúng tôi vẫn có thể biết xung quanh mình có những ai.
Bàn bên kia là bốn năm anh ký giả chuyên làm tin hành lang Quốc Hội, bàn góc trái là mấy ông dân biểu Hạ Nghị Viện thời Đệ Nhị Cộng Hòa đang say sưa bàn về những “ý kiến” đã và đang chuẩn bị lên diễn đàn. Bàn giữa nhà là mấy “dân chơi” quen mặt, có lẽ ngồi đợi người đẹp… Thỉnh thoảng một cái gật đầu, một cái vẫy tay, một ánh mắt thân thiện. Sự gần gụi, quen thuộc ấy chính là cái linh hồn của Gival trước 1975. Bây giờ không tìm lại được nữa.
Cái “trục văn hóa” từ La Pagode, Givral đến Brodard khác nhau thế nào?
Nằm chung trên đường Tự Do xưa, có ba quán café cùng nổi tiếng như nhau. Bắt đầu từ nhà hàng La Pagode ở góc Lê Thánh Tôn – Tự Do, qua vài nhà hàng đến tiệm sách Xuân Thu, đến hành lang Eden, trong đó có rạp Ciné Eden từ hồi… cựu hoàng Bảo Đại mới lên ngôi. Đến góc đường này là Givral nằm đối diện với khách sạn Continental, sát bên trụ sở Hạ Nghị Viện (nhà hát lớn TP cũ), nhìn chéo sang phải là khách sạn Carvelle sinh sau đẻ muộn. Đi quá chút nữa là nhà hàng Brodard.
Ba tiệm cùng nằm trên một con đường rất gần nhau, chỉ cách khoảng trên dưới 100m và gần như có kiểu kinh doanh giống nhau. Nhưng thật ra, nếu để ý kỹ, khách hàng thường chia làm 3 loại khác nhau. Ở đây tôi chỉ kể riêng về mặt “sinh hoạt văn hóa”.
Trước hết phải kể đến nhà hàng La Pagode, tôi cho là “cổ kính” nhất. Ngay từ những năm 1953, khi tôi mới biết taxi là “cái giống gì” (bởi ở miến Bắc hồi đó chưa có taxi), tôi đã biết La Pagode. Hồi đó Pagode còn bày hàng ghế salon bọc da ra ngoài hành lang, theo lời ông Nguyên Sa thì nó giống hệt nhiều nhà hàng ở Paris. Ngồi ở đây thoáng đãng. Khách đến thường chỉ dùng một ly cà phê, ngồi từ chiều đến tối mịt. Phía trong có một bàn đánh “tin” dành cho khách giải trí chứ không có mục đích cờ bạc kiếm tiền. Ông Hoàng Hải, anh ruột của cố chuẩn tướng Lưu Kim Cương, có thể kể là một “nhà vô đich’ về môn giải trí này. Chúng tôi chỉ cần mua một chục cái jeton, như đồng xu, bỏ vào khe là chơi triền miên. Cứ sắp hết lại kêu ông ông Hoàng Hải “cứu giá”, bonus lại đổ xuống hàng đống jeton tha hồ chơi.
Từ đâu có “Radio Catinat”
Khách hàng của La Pagode hầu hết là nhà văn nhà thơ, nhạc sĩ, ca sĩ. Cứ vào buổi chiều, sau giờ tan sở là tụ tập lại đây. Tất nhiên cũng ngồi thành nhóm. Những ngày đầu tôi thường đi cùng Thanh Nam, Thái Thủy, Hoàng Thư và đến đây thường gặp các anh Nguyên Sa, Trần Thanh Hiệp, Mặc Thu, Cung Trầm Tưởng, Mai Thảo, Phạm Đình Chương, Tạ Quang Khôi, Viên Linh, Nguyễn Đạt Thịnh, Phạm Huấn, Anh Ngọc, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Nguyễn Đình Toàn… Quá nhiều, tôi không thể nhớ hết. Thật sự cái nhu cầu chính là đến đây gặp nhau, để… nói dóc, “bình loạn” vài cái tin văn nghệ, thời sự chính trị cho vui thôi. Cả ba nhà hàng này với những cái “loa ngầm, loa không ai kiểm chứng” nên có thời người ta gọi những tin tức ấy là “radio catinat” (bởi con đường Tự Do, thời Pháp được đặt tên là đường Catinat). Tuy nhiên cũng có những nguồn tin “bí mật quốc gia” rất chính xác bên cạnh những nguồn tin chẳng bao giờ là sự thật. Nó cứ nhập nhằng như thế nên “radio Catinat” chưa chắc đã là “láo toét” như nhiều người kết tội nó.
Vậy tạm gọi Pagode dành cho giới viết lách gặp nhau, xả stress.
Quyền lợi hỗ tương giữa phóng viên và các ông “nghị”
Còn Givral đông nhất và đáng kể nhất vào mỗi buổi sáng. Phóng viên trẻ thường tụ tập ở nhà hàng này vì nó ở ngay trước trụ sở Hạ Nghị Viện, các ông dân biểu thường ra ngồi giải lao tại đây và “thảo luận” đủ thứ chuyện bên lề. Và chuyện bên lề bao giờ cũng hấp dẫn hơn chuyện trong nghị trường. Chuyện “bí mật quốc gia”, chuyện phe nhóm, “gia nô” và không “gia nô”, chuyện tình bà nghị ông nghị…, cứ nghe mấy ông này là có đủ tin “giật gân” trong ngày. Cánh phóng viên thường bắt mối rất chặt chẽ với các ông bà dân biểu và nghị sĩ thượng hạ nghị viện. Thật ra họ có quyền lợi “hỗ tương”, anh cho tôi tin, báo tôi yểm trợ lập trường của anh. Trong số những phóng viên VN còn có một số phóng viên người Mỹ, Pháp từ khách sạn Continental trước mặt ghé sang. Hoặc cũng có một số phóng viên người Việt làm cho các đài truyền hình, truyền thanh nước ngoài săn tin tại đây.
Nhà thơ hàng đầu VN thường hẹn hò ở Givral
Có một nhà thơ hàng đầu VN thời đó là thi sĩ Đinh Hùng, bình thường ông hay ngồi ở La Pagode, nhưng khi “hữu sự” ông lại ngồi ở Givral. Dáng người “thanh thoát” nhỏ nhắn rất thư sinh. Lúc nào ông cũng chải chuốt, complet, cravate, đầu chải mượt gọn gàng, tay luôn xách chiếc cặp da, ông còn giữ nguyên vẻ đỏm dáng, lịch lãm của “công tử Hà Nội” những năm 50. Ông thường hẹn gặp những người ái mộ ở đây. Tôi để ý thấy hầu hết là những nữ độc giả rất trẻ, đẹp. Khi ông ngồi cùng 3-4 cô, khi ông lại rù rì với một người đẹp duy nhất. Đúng là ông có số đào hoa và dù đã ngoại ngũ tuần nhưng trái tim vẫn còn rất trẻ. Những lúc nhìn ông “say” như thế, tôi có cảm tưởng như ông cũng giống như những cậu trai 20 ngồi bên cô gái 18. Ông sống thật với rung cảm của mình. Có lẽ vì vậy thơ ông bao giờ cũng mang cái óng mượt, thần thoại rất đặc trưng. Có thể, Givral chính là nơi bắt ngưồn cho những cánh thơ thăng hoa của cảm xúc này.
Hôm nay ngồi ở Givral, hình bóng anh Đinh Hùng vẫn quanh quẩn đâu đây. Nhớ lại, khi tôi viết truyện dài “Đời chưa trang điểm”, tiêu đề này chính là đã mượn trong câu thơ “đời chưa trang điểm mà xuân đã về” của anh. Lúc gặp nhau, anh Đinh Hùng nói với tôi: “Ừ, cái tít ấy có vẻ tiểu thuyết lắm, cứ lấy xài đi, đóng thuế cho tớ một cuốn thôi”. Mới đây mà đã hơn nửa thế kỷ rồi anh Đinh Hùng ơi!
Brodard với những “dân chơi”
Còn nhà hàng Brodard nằm ở góc Tự Do – Nguyễn Thiệp, nhìn sang bên kia là vũ trường Tự Do của ông Cường lùn và chị “tài pán” Nhựt, bà chị này hành nghề cai quản các em “ca nhe” từ vũ trường Ritz Hà Nội vào Nam. Ở đây lại đông vui vào những buổi sáng muộn và buổi tối khi “gà lên chuồng”. Nơi lui tới của những “dân đi chơi đêm” Sài Thành. Những anh hùng “hảo hớn” như Khê – Thăng Long Xích Thố, anh em ông Kim đầu bạc, Kính tennis, Chương Marine cũng lui tới ngồi tán chuyện giang hồ. Các “đại gia, tiểu gia” thời đó không nhiều, chỉ vỏn vẹn một số ông dược sĩ, tu bíp, doanh nhân có “xế bốn bánh” đủ để chở các em đi ăn đêm. Thỉnh thoảng một vài em vũ nữ, thường là loại có hạng như Lệ Hằng, Thủy Điên, Mỹ Khùng… ở mấy cái vũ trường gần đó như Tự Do, Mỹ Phụng, Olympia cũng la cà vào đây tán dóc.
Ba nhà hàng ấy là 3 sắc thái riêng biệt làm nên cái trục “văn hóa không tên”, cái linh hồn của Sài Gòn, khó phai mờ trong ký ức của những người Sài Gòn.
Còn một địa chỉ nữa ở gần chợ Bến Thành là nhà hàng Thanh Thế, nơi này là chỗ gặp nhau của những ký giả thể thao như đàn anh Huyền Vũ, Thiệu Võ và một số những nhà báo miền Nam.
Không thể tìm lại dĩ vãng
Tóm lại, trong bài này, tôi chỉ muốn thông tin đến bạn đọc một nét “văn hóa xưa” vừa được khơi gợi lại giữa TP Sài Gòn. Nhưng với tôi, nó chỉ còn cái tên Givral của thời xa xưa thôi. Tất cả đều khác trước, giá cả lại quá cao không phù hợp chút nào với cánh phóng viên VN. Nó sẽ chỉ còn thích hợp với khách du lịch ghé ngang qua TP này.
Dù sao cũng xin gửi đến bạn đọc nặng lòng với những hoài niệm cũ, với Sài Gòn xưa, một cái gì đã mất đi không thể tìm lại được.
Văn Quang –
Sài Gòn 19-10-2012
LikeLike
@Hdj
Merci
Thực ra moi còn đuọc ngồi ỏ brodard cho tới lúc đổi thành quán bán Pc, Lap, tablet, camera hui` da^`u na(m nay
Lân đầu tiên vê SG lượm lon, ỏ Sheraton cho chắc ăn vi` chưa biết thế sư ra sao, mà trong đó cai gì cũng tính thêm, dù là ly ca phê đoảng. Từ trên quán caphe cua? Sheraton nhin qua ben kia DK(TD) thấy 1 quán cà phe^ của Úc ngay goc NT và DK, có vẻ bụi bụi như kiểu Starbucks bên này, mới ra đó uống thử. Chịu ngay, vì ngươi trẻ ngồi nhiều, mà họ lai nhận thẻ nhựa. Mây hôm đâu chưa nhớ ra đó là quán brodard cũ , chỉ thấy cái gì đó ấm áp quen quen
Con Vincom mới toanh ỏ goc DK, muốn biêt chuyên gì xảy ra giũa các đai gia và chân dài, ra đó ngồi 😛
Grival mơi bây giờ nghe thoang thoáng là có poule de lux ngồi mồi chài cac chàng VK xôn xồn ra đó nga^?n ngo* nhớ kỷ niệm
Not me 4 sure
haha
bonne nuit
LikeLike
Highland coffee là cua² U’c đó GLL : mi`nh vô đó thoai² mái và có free wifi, nhâ’t là có ve² sąch.
LikeLike