1.
“hey, cô giáo, ở trường S.A có một lớp ngộ lắm, lớp dạy cầm dao.” Anh HN hí hửng.
Tui nhăn mặt, “Thiệt hả?”
“Thiệt. Hình như người ta chỉ cách sử dụng khoảng 20 loại dao, dao nào dùng để làm gì làm gì.”
“à, vậy anh nên học lớp đó đi để biết cầm dao gọt xoài.”
Tui nhớ có lần ai cho anh chàng thùng xoài, anh đưa cho tui, tui nói, ‘thôi, anh N mang về ăn đi.’ Ảnh nhe răng cười, “dạ, mang về nhà không ăn được, tại em không biết gọt.”
2.
Nói người rồi ngẫm đến ta.
Tui không biết hồi nhỏ tui đã học cách cầm dao, cầm kéo, cầm kim, xỏ chỉ như thế nào. Chỉ biết là tui có thể làm được tất cả những chuyện thuộc về khâu vá bếp núc đó một cách khá nhuần nhuyễn từ năm 14, 15 tuổi.
Chuyện thêu thùa bị kim đâm tay chảy máu, không tính.
Cầm dao xắt gọt bị đứt tay chảy máu, không tính.
Chỉ nhớ nhất lần cầm con dao phay chặt trái dừa. Chặt một phát phập ngay vào ngón tay cái!
Nhớ đời. và cũng chợn chuyện cầm dao chặt bất kỳ thứ gì.
Cho mãi đến gần đây, mỗi lần muốn làm rau câu dừa lại phải chờ đợi ỉ ôi ông xã chặt dừa. Một hôm, mua thùng dừa về rồi. Đi tới đi lui, tui cầm một trái, và se sẽ cầm con dao phay lên chặt thử. Không đến nỗi nào. Thế là bớt ám ảnh chuyện con dao phay phập vào tay.
3.
Bây giờ đến lượt con gái tui.
Ngó qua ngó lại thì ra nó đã gần 15.
Chưa một lần biết cầm đến cây kim, sợi chỉ.
Ngày xưa tui mặc áo có khuy có nút, nên tui biết cầm kim xỏ chỉ kết nút làm khuy.
Giờ áo con toàn chui đầu hoặc xài zipper, nút và khuy đâu cần học kết.
Ngày xưa chiếc quần rách gối, áo sờn cùi chỏ, tui học cách mạn và thêu hình đắp lên vừa che chỗ rách, vừa là làm đẹp.
Giờ áo quần con chưa kịp lợt màu đã cho vào bao, gửi ra Goodwill.
Tui lúng túng không biết phải chỉ con cách cầm kim làm gì.
4.
Tui nhìn con gái đặt trái dâu lên thớt để xắt dâu thành từng lát mỏng. Tui lắc đầu.
Nó chỉ biết cầm dao cho 2 chuyện: xắt bánh mì và xắt dâu. Cả 2 thứ đó nó đều phải để lên thớt xắt, chứ không dám cầm trên tay.
Tui không biết ngày xưa lần đâu tiên tui cầm dao, tui đã cảm thấy như thế nào, má tui có lo lắng không. Chứ nhớ lần tui nhờ con gái xắt mấy cọng hành, nó loay hoay với con dao, rụt rè, sợ sệt con dao nhỏ cắt vào tay. Tui nhìn thấy, phải lên tiếng, ‘Con để đó cho mẹ.”
Nó thở hắt như đã nín thở tự bao giờ.
Ôi con gái.
Trong đầu tui thoáng nhớ hình ảnh một chị bạn rất ư nổi tiếng với các hoạt động xã hội. Thế nhưng, bước vào bếp, chị chỉ biết có mỗi chuyện rửa chén.
Một lần chị và tui cùng gọt xoài. Nhìn thấy trái xoài chị gọt vừa xong, tui phải nhẹ nhàng, “chị dọn chén dĩa dùm em, để xoài em gọt cho.”
Chỉ cũng thở phào như con gái tui, “Ừ, sao trái xoài mình gọt nhìn gớm quá!”
5.
Tiếp tục nghĩ về lớp cầm dao.
Comments are closed.

wow, thấy đơn giản vậy mà vất vả nhỉ? Vậy mà nghĩ không ra?
LikeLike
em tu*` nho? to*'i lo*'n ma' em cu~ng toa`n na^'u a(n cho tho^i. Ba^y gio*` lo*'n le^n ra rie^ng, na^'u tha^'y cu~ng ddu*o*.c. Recipes tre^n internet dda^`y, chi? la`m theo chi? da^~n, kho^ng kho'. Ca'i gi` cu~ng la`m ddu*o*.c tho^i chi. o*i, ddu*`ng lo nhie^`u qua'.
LikeLike
@Chị Ba Đậu: ờ, mình làm được mình thấy quá ư dễ dàng, còn người không dám là không dám, không biết làm sao chỉ nữa :(@life goes on…: hy vọng vậy 🙂
LikeLike
Hong phải trường em. Trường cô giáo á, OCC.
LikeLike
@The Bolsavik: em không học OCC, anh N ơi.
LikeLike
Chị,Em lúc nãy ngồi đơm lại mấy cái nút của cái váy, hì hì tự dưng liên hệ tới entry này của chị! Em thấy chị chắc hông cần lo về khoản cầm dao, cầm kim của con gái đâu! Sẽ có một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, con bé sẽ tự khắc biết làm những việc đó ^^ Với lại, em thấy Ti rất smart và sensitive. Ti sẽ làm được khi T muốn làm! ^^Tâm
LikeLike