Ấn tượng Singapore

Trước hết, những ai muốn đọc loạt bài tui viết đăng chính thức trên Người Việt thì có thể đọc ở đây. Có 10 bài, và sẽ còn một số bài lắt nhắt chưa viết :p
Còn bây giờ kể những chuyện không có trong sách vở.
Bắt đầu bằng nơi đến đầu tiên: Singapore

Xe đông như mắc cửi

Ấn tượng đầu tiên về Singapore đập vào mắt tui không là một Singapore “sạch như lau” mà là một “Chợ Lớn” thứ hai: đông đúc, nhếc nhác, xô bồ, và hỗn tạp.

Ai bảo Singapore không dám xả tàn thuốc xuống đường? Rác còn đầy huống chi là tàn thuốc!

Lúc đầu hơi rủa thầm trong bụng, “Tiết kiệm làm chi để ở một chỗ như thế này!” Nhưng sau ngẫm lại thấy cũng có cái hay: nhìn thấy một bộ mặt khác của Singapore.
Ấn tượng về cảnh quang đã thế, ấn tượng về người Singapore còn cực kỳ cà chớn hơn! Một thái độ trịch thượng, xấc xược, và cứ như sẵn sàng gây sự, rất đặc trưng của dân châu Á.

Một tiệm sửa xe đạp lề đường

Xin lỗi là hơi xúc phạm lòng tự hào dân tộc của ai đó, nhưng có đi rồi mới thấy, không đâu bằng văn hóa giao tiếp ở Mỹ. Rất, rất nhiều người Việt Nam sống ở Mỹ lâu năm lại cũng chẳng học hỏi được cái văn hóa hay ho này, vẫn cố giữ một vẻ khinh khỉnh, ngạo mạn đến phát chán.
Đương nhiên, qui luật luôn có những ngoại lệ. Và có lẽ những ai đang đọc đây là người nằm trong những ngoại lệ đó 🙂
Ấn tượng tiếp theo là giá cả ở Singapore đắt đỏ vô cùng, từ khu bình dân, đến khu cao cấp. Đụng vô cái gì cũng như có dao lam, từ thức ăn nơi hàng quán, cho đến những mặt hàng gia dụng, quần áo, trang sức,…

Trong một con hẻm. Hàng chữ trên những trái tim là gì nhỉ :p

Kế nữa là người Singapore ở đâu ra mà đông như kiến.
Nơi xóm nghèo tôi ở cứ thấy lúc nào cũng ngèn nghẹt người ngồi, đi, đứng đầy đường, xe chạy đầy lối.
Vô đến trung tâm thành phố, khu Orchard Road, càng thấy đông kinh dị hơn. Cứ tưởng chừng không còn một khoảng trống để mà giang thẳng cánh tay.
Một cô bé du học sinh, đã học xong, hiện đang ở lại làm việc đã 8 năm ở Sing, nói, “Ở đây rất hiếm người nấu ăn ở nhà. Họ chỉ đi ăn tiệm thôi. Nên đến giờ ăn, nhất là cuối tuần thì rất khó mà tìm chỗ, phải chờ.”

Có giống quán ăn Việt Nam không? bên phải là một tiệm bán tạp hóa

Haidza.
Anyway, điều thích nhất ở Singapore là đi “train.” Lần đầu tiên đi 🙂 Có vẻ rất tiện lợi và an toàn.
Kế nữa là con đường dẫn đến sân bay quá đẹp, có lẽ như bạn Goldmund từng nhận xét về màu xanh Singapore. Không chê vào đâu được.

Lúc nào người ta cũng ngồi quán đông đúc y như ở Sài Gòn, Việt Nam vậy

Bòn bon, măng cụt, chôm chôm ở Sing rẻ hơn ở Mỹ nhiều, nên đó được xem là ưu điểm (còn ở VN giá bây giờ bao nhiêu thì không biết nữa rồi)
À, nghe nói trường học ở Sing, tiếng Anh là ngôn ngữ chính. Nhưng mà là tiếng Anh gì đó, lạ lắm, khó nghe, khó hiểu, và không biết trong 10 người thì có bao nhiêu người nói được tiếng Anh, vì nơi tui ở, tụi tui toàn phải quơ chân múa tay chỉ để order một ly cà phê 😦