Năm ngoái, Mùng Một Tết rơi vào ngày cuối tuần, theo lời rủ rê của ông anh, tôi nhất định sẽ đi chùa Việt Nam một lần cho biết.
Ðây là điều tôi chưa từng làm khi còn ở quê nhà. Ðơn giản là vì tôi không có thói quen này.
Chỉnh tề trong áo dài quần trắng thướt tha, nhưng phải trùm thêm cái áo len bên ngoài bởi “trời Tháng Giêng lạnh như mùa Ðông,” tôi theo ba má và vợ chồng ông anh đến chùa Việt Nam , ngôi chùa mang tên Việt Nam nằm trên đường Chapman.
Cảm giác vào chốn thâm nghiêm thật lạ. Mùi khói nhang, mùi trầm thoang thoảng, cùng tiếng chuông thỉnh thoảng được gõ “đinh đon” hay “bon bon” tự dưng dễ đưa lòng người vào cảm giác bình an.
Người thật đông. Quần áo thật đẹp. Những gương mặt thật tươi. Dường như trong tâm linh mỗi người vẫn nghĩ, hãy phô bày những điều đẹp đẽ nhất ra trong ngày đầu năm, để được hưởng lộc ấy cả năm. Hay lắm chứ.
Như đã nói, tôi không quen với việc lễ chùa cúng bái, nên cứ nhìn mọi người làm gì, tôi làm theo đó. Thấy người ta “xin xăm,” tôi cũng thử xin xăm. Sau một hồi khấn vái, lắc ống cho thẻ xăm rớt ra, tôi cũng nhặt được thẻ xăm của mình. Nhưng ngay lúc đó, má tôi đứng ngoài quan sát và bước đến nói, “làm sai rồi, làm lại.”
Tôi bỏ thẻ trở vào và bắt đầu lại theo như qui trình má tôi chỉ dẫn. Nói chung là “xin gì được đó,” từ việc thảy hai cục gỗ cho sấp ngửa đến xốc ống xăm cho thẻ rớt ra, tôi đều chỉ phải làm một lần. Rồi đến lấy tờ giấy giải quẻ tổng quát ra xem vận mình hên xui. Mà tôi bảo số tôi “đẻ bọc điều” nên cái gì cũng hên, quẻ xăm cũng tốt. Nghe vậy biết vậy.
Xong, tôi theo sự chỉ dẫn của ông anh vào chánh điện thắp nhang và hái lộc. Thắp nhang xong, tôi hỏi anh tôi, “Hái lộc ở đâu?” – “Bên phải chánh điện người ta có để những thùng quýt đó. Ðến đó lấy một trái mang về. Ðó là lộc.”
Tôi đến nhặt một trái. Ra đến cửa, tôi phát hiện ra trái quýt có một lỗ thủng, có lẽ bị con gì cắn. “Chẳng lẽ mang trái này về nhà, xui làm sao?” Bụng bảo dạ, tôi quay lại đổi trái khác. Tôi cũng lầm bầm, “Thôi thì Phật trời cũng bỏ qua, cho con lựa lại, bởi không ai muốn mang lộc có tì vết về nhà.”
Tôi ra cửa với một trái quýt vàng ươm, căng tròn. Ông anh nhìn tôi, lắc đầu.
Hái lộc ở Mỹ là vậy, tự dưng liên tưởng đến chuyện hái lộc vặt cây ở Hà Nội 🙂

You must be logged in to post a comment.