Em quyết định bỏ chồng!

Ê, hỏng phải tui. Người khác. Nói liền kẻo hiểu lầm thì chồng mình mừng hụt, tội nghiệp :p
***
Hôm tối thứ ba tuần trước, trong lúc chờ cô giáo sửa bài cho từng đứa, tôi (nói ít thôi) và chị O (nói nhiều nhất) thuyết pháp về vấn đề tình yêu hôn nhân gia đình, cách gìn giữ và duy trì các mối quan hệ trong gia đình mình và gia đình chồng cho G nghe, khi hay G có ý định sau khi kết thúc mùa học nó trở về VN và sẽ ở lại luôn, chia tay hẳn với anh chồng kết hôn được 2 năm rưỡi.
Nhớ lúc đó, nó cứ nói, “phải chi trước đây em nói chuyện với 2 chị.”
Thế là như “cá gặp nước” lâu ngày chẳng ai chịu ngồi nghe mình nói, tui và chị Oanh “ca” tiếp về “đoạn trường ai có qua cầu mới hay” về những “vấn nạn” khi mới lấy chồng, làm dâu… Nói chung là nói hầm bà lằng xẳng cẩu.
Chung quy là: mỗi gia đình đều có những chuyện này chuyện nọ. Rồi từ 1 kẻ độc thân sung sướng, muốn ăn muốn ngủ muốn đi muốn đứng lúc nào cũng được rồi bỗng chốc về “làm dâu xứ lạ.” Đối diện với bao nhiêu là vấn đề kinh điển của một gia đình bình thường vốn phải có, thời gian đầu ai cũng có lúc cảm thấy hoang mang, dễ so sánh, dễ tủi thân, dễ chán nản, và luôn muốn buông trôi.
Nhưng mình cần phải tỉnh táo để mà vượt qua. Làm cho người ta ghét thì dễ, làm cho thương mới khó. Khó nhưng mình phải làm cho bằng được. Hãy thử hết sức mình bằng tình yêu thương, sau hết tất cả rồi hãy đặt lên bàn cân mà chọn lựa.
***
Hôm nay gặp lại, nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của nó. Nhưng vì vào trễ nên tui phải cắm đầu lo làm cho xong cái bài tập để lấy điểm extra. Lên nộp bài xong, trở xuống thấy G vẫn còn đang làm, cũng hơi lạ, vì mọi hôm nó luôn là đứa làm bài nhanh nhất. Có điều, mặt nó rất tươi.
Tui cho sách vở vào túi, rồi quay sang G nói, “Sao rồi? Mọi chuyện tốt chưa? Hôm nay thấy vui rồi đó!”
G cười, “Nói nghe nè, sau khi nghe 2 chị nói chuyện xong, em về suy nghĩ và em quyết định dứt khoát là em sẽ bỏ chồng.” – “Trời, thiệt hả?” tui tròn mắt nhìn G.
“Em nghĩ rồi, tự dưng sao phải cực đến như vậy. Nghe cách 2 chị phải làm, em thấy chả có gì hứng thú với chuyện làm vợ nữa. Thôi, bỏ cho nó khỏe.” G nói trong một vẻ rất đắc chí.
Tôi bảo, “Thôi làm bài tiếp cho xong đi.” Xong tui ngồi xuống. G hỏi, “chị chờ em hả?” – “Ừ”
Đến lúc về, tôi hỏi, “suy nghĩ kỹ rồi hả?” – “ừ, thấy phát mệt quá. Bộ phải có chồng mới sống được hả? nếu bây giờ mình không có chồng thì có sướng hơn không?” – “Tùy G thôi. Mình cũng không biết. Có thể tự do bây giờ đối với G là trên hết. Nhưng rồi đây, sau tất cả những tự do mà mình có, muốn đi đâu đi muốn làm gì làm, sẽ có lúc G ngồi trên xe và hình dung mình sẽ trở về nhà 1 mình, không có bất kỳ sự mong đợi, ngóng trông nào, không có ai quan tâm xem giờ này mình đang ở đâu, làm gì, mình có an toàn không,… tự dưng G sẽ cảm thấy cô đơn đến cùng cực.”
G nói, “cũng có thể.” Nhưng G hỏi ngược lại, “vậy chứ có bao giờ chị to tiếng với chồng chị không?” – “không. Cũng có lúc bực quá thì la lên 1, 2 câu gì rồi thôi. Mà thường khi giận hay tức lên thì mình không nói gì cả. Riết quen rồi.” – “Còn chồng chị có to tiếng không?” – “Có, đàn ông mà, cũng la um sùm.” – “nhưng có chửi thể không? có đập đồ không?” – “không” – “Chồng em không chỉ chửi thề mà còn đuổi em ra khỏi nhà nữa kìa, mà không phải chỉ 1 lần đâu. Thôi, kỳ này em quyết định rồi, bỏ nó cho khỏe. Khỏi thấy mình bị xúc phạm.”
Nói đến đó thì mạnh đứa nào đứa nấy tìm xe.

Tới nhà, tôi mở cửa phòng xem Ti và Bi đã ngủ ra sao.
Ôm hun mặt Bi khi nó đã ngủ say. Ngồi vuốt tóc Ti, xoa lên má nó mà nghe lòng bình an.
Chồng tôi vẫn còn đang ở chỗ làm chưa về.
Chợt nghĩ, mình cảm thấy như thế nào khi giờ này mình ở trong một ngôi nhà vắng ngắt?
Sự bình an, đôi khi, không thể tự dưng mà có. Phải biết cách vượt trên sóng. Còn vượt như thế nào, mỗi người sẽ có cách riêng của mình.
Buông ra, bỏ đi, dễ dàng đến vậy sao?