Bạn hỏi tôi, “Là một người Việt đang sống ở Mỹ, giả sử nếu bây giờ gặp một vị đại sứ VN tại Mỹ, cô sẽ nói với ông ta điều gì? Cái gì chất chứa trong lòng cô?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến điều này,” tôi trả lời. Tôi sống trong cuộc sống rất đời thường của đa số người dân quanh đây đang sống. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện ngày hôm nay tôi phải hoàn thành công việc của mình như thế nào. Tôi sẽ phải nấu món gì cho chồng cho con tôi ăn sau giờ tan sở hay tan trường. Có điều gì khiến con tôi ríu rít kể chuyện trường chuyện lớp, hay điều gì khiến con tôi trở nên lặng lẽ. Tôi không ôm trong lòng những khát vọng nhằm làm thay đổi một hình thái xã hội. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tôi phải gặp một vị tai to mặt lớn để đề đạt, nêu lên một ý kiến nguyện vọng nào cho cá nhân tôi hay nhân danh cho một điều gì đó.
Nhưng nếu bạn muốn biết ‘cái gì chất chứa trong lòng’ tôi thì tôi sẽ nói cho bạn biết. Ðó là, vượt qua những lo toan cho cuộc sống thường nhật, tôi chỉ suy tư một điều, tại sao người mình lại kỳ thị người mình đến thế? Tại sao người mình lại bắt chẹt người mình đến thế?
Có thể bạn bất ngờ. Bạn đã không chờ câu trả lời đó nơi tôi. Ðơn giản bởi bạn không ở vào những tình huống mà tôi và những người di dân mới như chúng tôi phải chịu.
Nghe ra thì thực buồn cười, nhưng đúng là cười mà buồn! Cũng đều là di dân tị nạn, nhưng không biết tự bao giờ và lúc nào mà ngấm ngầm cái nhìn phân biệt giữa những người cùng da vàng mũi tẹt với nhau.
Có bao giờ bạn nghe những câu “nhiều ý nghĩa” kiểu, “Anh chàng đó là bác sĩ, nhưng là bác sĩ sau 75,” hay “Trước khi sang đây đi dạy học à? Dạy chữ của Việt cộng đó hả?” hay “Tôi biết cậu được đào tạo bài bản từ trường lớp nhưng đó là trường của cộng sản!” Những câu nói đôi khi không hẳn là ác ý, nhưng lắm lúc như những vết xắt cứa vào chúng tôi, những người lớn lên và trưởng thành ở Việt Nam sau 1975. Chúng tôi có lỗi khi được sinh ra, lớn lên và học hành ở nơi từng là quê cha đất tổ sao?
Hôm rồi nghe có những người bạn email hoặc gọi nhau hẹn hò tổ chức ngày họp mặt của một lứa học trò. Hỏi sao không đăng báo cho nhiều người biết. Bạn cười, “Liệu người ta có chịu đăng không? Hồi xưa đó là một ngôi trường rất nổi tiếng. Sau 75 nó cũng nổi tiếng, được học tại trường là niềm tự hào và ao ước của mọi đứa học sinh, bởi nó chứng tỏ mình học giỏi. Chỉ có điều tên của ngôi trường thì những người ở đây không muốn nhắc tới…” Ai cũng có một thời tuổi ngọc hoa niên để mà nhớ mà thương, nhất là với những kẻ tha hương, lâu ngày có dịp gặp lại bạn bè, nhắc nhau nghe, kể nhau nhớ những con đường, những góc phố, những hàng cây. Nhưng những kỷ niệm đó chỉ chuyền miêầng thôi, chứ không có “cái quyền” xuất hiện trên những phương tiện truyền thông, bởi những địa danh đó không nằm trong “bản đồ kí ức” của thế hệ trước.
Mà đâu chỉ là chuyện kì thị nhau vì những khác biệt về thể chế chính trị mà đám dân đen như chúng tôi không có quyền lựa chọn. Ðiều đáng suy nghĩ còn là chuyện người mình bắt chẹt nhau. Sự bắt chẹt đó, những ai là di dân mới, từng làm cho chủ ‘đồng hương’ hầu như đều nếm trải.
Ðể còn có thể được hưởng một vài khoảng trợ cấp ít ỏi của chính phủ để mà lo cho chồng cho vợ cho con trong lúc mới chân ướt chân ráo, lạ nước lạ cái, người di dân mới tiếng Anh ‘ù ù cạc cạc’ thích xin việc nơi những hàng ăn quán tiệm của đồng hương để mong nhận tiền ‘cash.’ Một số chủ ‘đồng hương’ này đã lợi dụng đến cạn kiệt yếu điểm này để mà “giúp đỡ đồng hương” mới. Có bao người di dân chưa từng một lần gạt mồ hôi nuốt nước mắt để nhận những đồng lương cay đắng đó? Ai cũng muốn thoát ra nhưng đâu dễ cho tất cả. Thôi thì cứ tựa vào nhau mà sống, cũng được tiếng người mình giúp đỡ nhau và… bóc lột nhau.
Bạn hỏi nên tôi trả lời, dù là sự thật mất lòng.
Nhưng nói đi thì cũng nhìn lại. Tôi vẫn yêu vùng đất nơi tôi đang sống, bởi số người thầm lặng không bao giờ lên tiếng chỉ trích mỉa mai hãy còn rất đông. Khi một cuộc đời, một số phận bất hạnh nào tôi tìm thấy và kể ra, họ lập tức có mặt, chìa tay và nâng người ta lên, bước tiếp. Tôi nhìn họ để mà thấy cuộc đời còn có chỗ cho những yêu thương.
*****
Dung ra bai nay viet dang bao nhung vi dung cham “van de nhay cam” nen bi xep xo luon roi 😦
Comments are closed.

khà khà khà. Bài này hay nha. Chắc bị ức chế lâu ngày giờ mới khạc nhổ ra đây.À, tụi mình không phải là dân đen nha Lan, mình là dân Vẹm, dân đỏ nha. Hahaha.Mà không có đám dân đỏ như mình, mần sao mà cái xứ Sài Gòn nhỏ đông lên ,sầm uất như vầy nhỉ. Chữ Việt của Việt Cộng đọc thì còn có người hiểu, chữ Việt Nam Hồ Biểu Chánh thì mấy người bà con Hồ Biểu Chánh đọc thôi Lan ơi. Bài này cho Lan 10 điểm.Hahah, bài nào của Lan mà được đăng thì từ 5 điểm trở xuống thôi nha.
LikeLike
Lan bắt đầu oải hổm rày rồi đó. Viết nhẹ nhàng như bông vậy mà cũng bị chặn hoài thì viết cái gì. Cái gì xuất phát thật từ suy nghĩ, trăn trở thì viết mới ra chữ chứ. BỰC. Chửi rằng tại VN có hơn 700 tờ báo nhưng đều đi đúng lề phải. Bên này vài tờ (hay vài chục tờ) chắc là được đi hai lề quá! Haiza. Nói thì ai nói cũng hay! CHÁN.Có lẽ mình chưa là “thợ viết” nên không thể viết theo đơn đặt hàng được!
LikeLike
Xin phép được còm vào blog của chị. Tôi cũng có những suy nghĩ tương tự, bởi vậy nó mới được gọi là sinh ngữ. Không lẽ họ muốn Tiếng Việt là tử ngữ sao? Nhiều người cứ cho đó là tiếng của VC, nhưng VC đâu có làm ra ngôn ngữ, là của dân mình đó, là bà con, anh em mình thôi chứ ai…
LikeLike
Cho Lan thêm 10 điểm đỏ chói nữa nha. Rồi mang về nhà gắn kiếng treo nữa đó nha.Trả lời cho câu hỏi của Ngọc Lan: Họ kỳ thị vì họ tự ti và mặc cảm với chính bản thân mình, chính cái xuất xứ nguồn gốc của mình.
LikeLike
Bài viết chân thực và xúc động, cảm ơn bạn Lan
LikeLike
Chất chứa tâm sự, chị NL nhỉ? Không được đăng báo bên đó, hay gửi về đăng báo bên này vậy?:)
LikeLike
🙂 sap ma viet hay den the. Co nhieu luc toi cung muon phun ra nhu vay, ma phun hoai khong ra duoc mot bai du y, ma hay den the. 🙂 Ua, nguoi Viet minh ky thi thay on. Hoi minh moi qua, cung bi chinh nguoi trong gia dinh ky thi day, cho dung noi nguoi ngoai. 🙂 Roi sau 10 nam, ai cung nhu ai.. haha.. doi la the chi Lan oi. Cu vui ma song. Cheers. (Sorry, muon cai may ong chong viet comment nen khong co dau.)
LikeLike
Mình cũng nghĩ giống Marcus, những người kỳ thị người khác thường là những người mặc cảm tự ti đầy mình.
LikeLike
ngoài tư tị, còn có lòng thù hận trong đó nữa.
LikeLike
a, mà có quải kể gì thì quải, cứ viết tới tới đi. Viết rồi quăng lên đây, thiếu gì người đọc hử.
LikeLike
@ Chau: đúng là ngôn ngữ phải luôn vận động và phát triển. Nếu cứ giữ kiểu suy nghĩ ấu trĩ đó thì có lẽ dân Việt hải ngoại cứ sống mãi những ngày tháng Tư!@Marcus: cái màu đỏ chói lọi đó bên này cũng kì thị lắm đó nha :pThế giới ngày một tiến lên và văn minh hơn, nhưng có những người chỉ nhìn thấy thời đại quá khứ là hào hùng và chói chang!
LikeLike
@Sonata: Cám ơn chị. Biết tiếng chị đã lâu. Rất vui :)@Goldmund: 🙂 Xúc xắc thống kê: dân tình qua ngõ nhà Goldmund xong chạy sang nghía nhà mình là đông lắm nha!@Chị Ba Đậu: Chị lại khiêm tốn rồi 🙂 nhưng lại làm mình nở lỗ mũi, hehe.Đã bảo cùng con rồng cháu tiên, 'sinh ra một lũ vừa điên vừa khùng” hahahaah
LikeLike
Công nhận chị NL viết nhẹ nhàng, phải em là em nhảy dựng lên rồi.Không phải chê báo nhà chị, nhưng tiếng Việt của các bác ấy “chuối” vãi ra làm em chẳng có hứng quay lại.
LikeLike
@ Thái Linh, Lún: đúng là tự ti và thù hận. (ấy chết, để nhìn lại xem bạn Lan có hay kì thị vì mặc cảm tự ti đầy mình không đã, haahah)Blog luôn là báo ngoài luồng mà :p
LikeLike
@Aristotle: lại kì thị nữa rồi :pPhải quay lại để đọc bài tui nữa chứ, hehehe
LikeLike
Em đâu có kỳ thị, chỉ vì khó khi ép mình thích một thứ mình không thích. Đọc bài của NL trên blog cũng đủ rồi, hehe.
LikeLike
Chào chị NL.Tôi thường đọc các bài chị viết trên báo và blog.Tôi cũng đã từng là nạn nhân của sự kỳ thị ấy ;tuy vậy tôi không theo phe nào cả(mặc dù gia đình tôi trả giá khá đắt cho cả 2 bên).Phe nào cũng gian ác và phe nào cũng muốn tô vẽ cái nhân đạo(hay vô nhân đạo)cho phe của mình.
LikeLike
@ Anonymous: đôi lúc tự hỏi mình có tự hào làm người VN không nhỉ? Cũng khó mà trả lời là có hay không. Chỉ tự an ủi, “mình trót sinh ra làm người VN, 'thôi thì thôi nhé cũng đành thế thôi'” :p
LikeLike
Xin được nói thêm tí nữa: người Việt mình thiếu tính bao dung(theo tôi cái điều ấy xấu nhất trong nhiều cái xấu xí khác).La làng phe kia chơi xấu nhưng quên không rờ lại cái mũi của mình.Hic.
LikeLike
Bà Lan và bà Châu Lún Ghẻ không ưa bên này thì về lại Việt Nam ở luôn đi, dễ mà
LikeLike
@Anonymous 1: thì đã nói là cùng mũi tẹt như nhau mà :)@Anonymous 2: Cám ơn sự gợi ý, sẽ suy nghĩ thêm. Có điều, tôi chưa hề nói là “không ưa bên này” hay thương bên kia. Với tôi, ở đây hay ở kia đều có những người vô cùng dễ thương lẫn những kẻ cực kỳ cà chớn. Cho nên để sống vui, sống khỏe thì phải nhìn vào những người đàng hoàng tử tế để mà còn cảm thấy chút gì yêu thương.
LikeLike
á, vụ này bà Lan bày đầu. Chứ bà Lún Ghẻ chỉ đứng sau thim dầu thêm mỡ thui. Á, á á…..thôi, xách dép chạy trước nha Lan. Lún không có…tội. huhuh Hahahah.đừng đuổi bà Lún về Ziệt nam mà tội nghi
LikeLike
tội nghiệp .
LikeLike
@Lún: hehehe, Lún vô tội, ừ Lún vô tội, Lan cũng vô tội. Lan vô tội.”Chung qui cũng tại vua HùngSanh ra một lũ vừa…”
LikeLike