Hai chữ “khoan hồng” bịt miệng được ai?

Vũ Quí Hạo Nhiên

Một sự việc vừa xảy ra cho một nhà tranh đấu nhân quyền trong nước đáng đặt lên câu hỏi: Chúng ta có quá bưng hiến cho cộng sản một món vũ khí để cộng sản quá dễ dàng sử dụng bắn ngược lại chúng ta?

Trong vụ Luật sư Lê Công Ðịnh, vừa tối hôm trước có tin Luật sư Ðịnh đã “nhận tội” và xin “khoan hồng,” là sáng hôm sau đã có những người vin vào đó để mỉa mai rằng ông đầu hàng này nọ.

Dĩ nhiên là chúng ta ngạc nhiên, và chắc chắn là buồn. Buồn vì chúng ta muốn tất cả những nhà tranh đấu dân chủ đều phải hành xử theo ý của chúng ta. Chúng ta muốn có những người anh hùng toàn hảo như ý chúng ta muốn.

Chúng ta muốn ai cũng là Trần Bình Trọng, thà làm quỷ nước Nam. Gần hơn, chúng ta muốn ai cũng là Linh mục Nguyễn Văn Lý, Luật sư Nguyễn Văn Ðài, Luật sư Lê Thị Công Nhân, blogger Ðiếu Cày. Chúng ta muốn ai ai cũng hiên ngang cơ.

Khi Luật sư Lê Công Ðịnh nhận rằng mình đã vi phạm Ðiều 88, “chống nhà nước xã hội chủ nghĩa” (ai trong chúng ta mà chẳng chống nhà nước cộng sản, chẳng vi phạm điều 88?) và xin khoan hồng, chúng ta thất vọng. Vì chúng ta mất một người anh hùng hiên ngang dũng cảm như trong truyện tranh vậy.

Nhưng có nên vì hai chữ “khoan hồng” mà chúng ta quay lưng với một nhà tranh đấu đang đứng trước nguy cơ ở tù 20 năm? Nếu cứ mỗi lần hai chữ “khoan hồng” xuất hiện là chúng ta chia năm xẻ bảy, thì có phải quá dễ cho chế đổ cộng sản chia năm xẻ bảy chúng ta?

Thế nào là “khoan hồng”? Ðối với một người trong tù, “khoan hồng” đơn giản là hai chữ thủ tục để được ra tù. Như những vị sĩ quan từng ở tù cải tạo, ai cũng phải làm một tờ đơn xin ra trại, trong đó cũng có hai chữ “khoan hồng,” ai cũng ký, mà không ai là người đầu hàng.

Ở tù, thì đừng hòng mà lên tiếng nói năng gì. Có phát biểu, phải ở ngoài tù mới được phát biểu. Chúng ta ngưỡng mộ sự kiên cường của Cha Lý, của hai luật sư Ðài và Công Nhân, của blogger Ðiếu Cày, nhưng chúng ta có thấy rằng từ khi ở tù những người này không còn có thể lên tiếng gì nữa không?

Tôi nhớ có câu chuyện đọc được trên web, xin lỗi tác giả vì không nhớ tên, nhưng chuyện đại khái thế này. Tác giả bị đi tù cải tạo, tôi nhớ là bị đưa ra bắc, giam ở Hà Nam Ninh. Ðến lúc được tha, cầm tờ giấy ra trại, cũng phải nghe một bài “Cách Mạng khoan hồng” xong mới được đi.

Ðến cổng trại, nhìn thấy bức hình Hồ Chí Minh, ông buột miệng nói lầm bầm, “Thôi ở lại, ta đi.” Ngờ đâu gác trại trông thấy, liền gọi ông lại. Bạn tù khác được về hết, ông còn phải ở lại để bị hỏi cung – “Anh nói gì với Bác đấy?”

Ông khôn ngoan giữ rịt lấy đúng một câu trả lời, đại ý tôi nhớ là, “Tôi sung sướng hồ hởi được cách mạng khoan hồng nên một chào cám ơn Bác.” Cuối cùng dù không tin ông nhưng quản trại cũng phải cho ông về.

Ðó nên là bài học cho chúng ta. Hai chữ “khoan hồng” là của cộng sản bịa ra để dùng cho mục đích tuyên truyền, thì chúng ta cũng nên chiếm lấy hai chữ “khoan hồng” đó để dán ngược lại mặt bọn chúng, phục vụ cho mục đích của chúng ta.

Không thể để cho hai chữ “khoan hồng” chia năm xẻ bảy chúng ta được. Nếu cứ mỗi lần chúng tung ra hai chữ “khoan hồng” là chúng ta lại mỉa mai lẫn nhau, thì một năm phía cộng sản ném chữ “khoan hồng” ra khoảng chục lần thì chúng ta xâu xé nhau đến mức nào?

Chúng ta có ngưỡng mộ những người nhất quyết không xin khoan hồng, như blogger Ðiếu Cày, như hai luật sư Ðài và Công Nhân, hay như Cha Lý? Có. Nhưng ngược lại chúng ta có kém phần ngưỡng mộ đối với một người như Luật sư Lê Công Ðịnh, dám lên tiếng đòi hỏi cải cách, đòi hỏi đa nguyên, bênh vực người bị truy tố tội phản động, chỉ vì người đó xin khoan hồng? Tôi cho là không.

P/S: Bài viết này hiện giờ đang độc quyền trên blog Ngọc Lan. Qua ngày mai, xem ai sẽ là người đăng bài này trên báo chí.
Update: Đã đăng trích trên Người-Việt và toàn bài ở Việt Herald.