Out of mind

Hơn 12h đêm, mở email thấy người ta báo thẻ cardit cart của mình bị xài không bình thường, họ bảo gọi lên để confirm lại. Gà gật bấm xong, nghe bảo bấm tiếp số thẻ vào. Thì bấm, xong nghe nó nói bla bla gì đó. Mệt. Đưa cho anh bạn nghe dùm. Anh nghe xong, chốc sau đưa điện thoại trở lại bảo: nói chuyện với họ đi. Nói gì? – Thì hỏi sao có email đó… Cầm máy, lại nghe bla bla, chả biết họ nói cái gì, cũng chẳng biết họ nói tiếng gì. Thế rồi tắt máy.
Anh bạn lấy máy bấm lại. Xong lại mở speaker phone lên rồi bảo trả lời những câu hỏi của người ta. Đầu óc trống rỗng, không nghe được người ta nói cái gì, dầu là hỏi ngày tháng năm sinh. Hỏi số SS cũng ngồi lẩm bẩm: không nhớ số SS của mình là số mấy nữa, đọc tới đọc lui, đọc sai, rồi lại lẩm bẩm nhớ lại! Anh bạn chắc cũng phát quạu. Bla bla một hồi họ không thèm nói nữa, bởi có nhiều tiếng người ở đó.
Tắt điện thoại xong, anh bạn tròn mắt hỏi trong kinh ngạc: tiếng Anh của cô giáo dở dữ vậy hả? Lại cũng phải ngẩn ra vài giây mới hiểu được anh nói cái gì – Uh, muốn nghe thì em phải tập trung, còn khi có người bên cạnh thì tự bảo có người nghe và nói, mình chả quan tâm. Thêm nữa khi nói qua nói lại như vậy thì lại rơi vào trạng thái bị confused. Anh bạn tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiễn anh về và nói “ngày mai em làm cho xong cái research của môn English.” Anh bạn cười cười bảo: làm cái khỉ gì, nghe nói có mấy con số còn không xong mà đòi làm research.” Lại cũng phải mất vài giây mới nói được như thanh minh: ủa, thế sao em làm presentations được, sao viết essays trong lớp được?
Trở vào nhà, gọi lại để giải quyết cho xong chuyện credit card.
Rồi đi ngủ với một cái đầu mụ mẫm.
Sáng dậy sớm, bỗng dưng cứ bị ám ảnh bởi cái nhìn kinh ngạc và câu hỏi của anh bạn.
Ừ nhỉ, vậy 2 năm nay mình học cái quỷ gì vậy? Mình đã làm như thế nào với những bài kiểm tra trên lớp và trên online?
Rồi bỗng nhớ, ủa, mà đâu phải chỉ tiếng Anh người ta nói mình mới không biết người ta nói cái gì, mà cả tiếng Việt cũng thế mà.
Có nhiều lúc ngồi nghe người đối diện nói mà hình như chẳng biết họ đang nói cái gì.
Có lúc ngồi có người gọi và hỏi đến cái gì đó mà như chẳng nghe chẳng thấy gì cả.
Có những lúc ngồi sửa bài trên máy tính, đọc qua xong rồi, nhìn ngược lại mà chả có cảm giác mình vừa đọc, bởi không có gì lưu lại trong đầu, và thấy bao nhiêu là từ sai mà mình vẫn cứ bỏ qua.
Có lúc ngồi trên lớp nghe cô thầy giảng được mấy câu thì cái đầu đi đâu mất, trống rỗng; hoặc có lúc mắt nhìn thầy nhìn cô mà trong đầu lại suy nghĩ mông lung cái gì đó.
Rồi để ý kỹ chút nữa lại thấy mình dường như không thể lặp lại nguyên văn hay gần như vậy một câu gì đó, cho dù là câu viết ra từ trong suy nghĩ của mình.
Có khi một đồng nghiệp đến hỏi cái gì đó, xong họ đứng chờ mình trả lời mà mình thì cứ ngẩng người ra một chốc rồi nhìn thẳng vào họ mà nói: à chuyện gì? Nói từ từ lại mới nghe được, nãy giờ chẳng nghe chẳng hiểu gì hết! Đồng nghiệp kêu trời!
What the hell? Cái quỷ quái gì vậy?
Hình như đó là biểu hiện của một triệu chứng thần kinh bất bình thường, hay đúng hơn là dấu hiệu của một trạng thái mệt mỏi triền miên về tinh thần. Dễ xúc động. Dễ khóc. Dễ depressed. Nhưng cũng có lúc cứ trơ như đá.
Aydza
So tired.