Mẹ mơ ước điều gì cho riêng mình?

Thật bất ngờ khi nhiều người mẹ đã tỏ ra lúng túng khi nghe câu hỏi này.

Bởi

“Nếu trong vai trò một người mẹ, tôi không mơ ước gì cho bản thân mình hết. Nếu có chăng, cũng lại là nghĩ cho con.”

Tui hỏi người ta, rồi tui tự hỏi mình.

Cũng không biết mình ước gì luôn, cho riêng mình, khi là một người mẹ.

Ngày mai là Mother’s Day, không nói về lòng con thương mẹ, mà nói về suy nghĩ của một người mẹ trong cách hành xử với con mình vậy.

Một  người bạn hỏi tui, bạn muốn điều này cho con, chồng bạn muốn điều kia cho con. Cái nào là nên?

“Hãy hỏi thằng bé xem nó muốn điều gì.” Đó là điều tui khuyên bạn.

Tui không nhớ từ khi nào tui “thấm nhuần tư tưởng”: cuộc đời là của mỗi người, hãy để họ sống cho chính họ, không phải cho mình.

Tui vẫn nhớ hoài câu thằng nhóc Bi vừa mếu máo vừa nói khi nó mới chừng 8-9 tuổi: “Con nít là phải được vui để lớn và được khóc khi buồn. Con chỉ còn có mấy năm được làm con nít. Khi con 18 tuổi là con phải làm người lớn. Con nít phải được vui.”

Tui nhớ câu của luật sư Andrew Đỗ (giờ là GSV Orange County) khi lần đầu tiên tui phỏng vấn anh cho bài viết nhân ngày Lễ Cha: “Hãy để cho con biết mình luôn có mặt bên nó khi nó cần.”

Tui áp dụng những điều đó trong cách chấp nhận, đồng ý với những suy nghĩ, hành động, việc làm của các con tui.

Cha mẹ nào cũng mong muốn con mình học hành giỏi giang, có nhiều thành tích ở lãnh vực này lãnh vực khác.

Tui cũng có ước mong đó. Nhưng may mắn, nó không là điều tui mơ ước đầu tiên.

Tui nói với người bạn mình, tui tiếp xúc nhiều người, phỏng vấn nhiều người, lắng nghe nhiều câu chuyện, ngẫm nghĩ nhiều vấn đề, để tui có thể tự rút ra cho mình một điều: thành tích sẽ không là gì cả, sự đỗ đạt sẽ không là gì cả, khi con không có được niềm vui sống của chính nó.

Ngay bản thân mình cũng  vậy.

Mình khó chịu, cay cú, hằn hộc khi phải nghe theo sự sắp đặt của người khác.

Mình bức bối, ủ ê, buồn chán khi không được làm điều gì theo ý mình.

Vậy, tại sao mình lại buộc con mình cũng rơi vào hoàn cảnh đó?

Cha mẹ dường như thích nhân danh cho sự “vì con, vì tương lai mai sau của con” để o ép con sống theo ý mình, chứ không phải ý nó.

Mình có đang là người tốt? Dĩ nhiên. Mình có từng thất bại? Dĩ nhiên. Mình học được những bài học sau những va vấp? Dĩ nhiên.

Mình tự tin về mình như thế. Thì tại sao mình không cho con mình cơ hội được tự tin ở chính nó, bằng những trải nghiệm của chính nó?

Nói như vậy, không có nghĩa là tui không có những nỗi lo, sự thấp thỏm không tên của người mẹ.

Nhưng tui cảm thấy may mắn khi chính tui có thể che giấu nỗi âu lo đó vào trong, để con tui có thể nhìn thấy  nó có được sự tin tưởng nơi mẹ nó.

Mỗi người mẹ đều có tình thương và lý lẽ riêng dành cho con mình. Không ai giống ai. Không ai nghĩ mình đang làm điều gì đó là có hại cho con mình. Không người mẹ nào cố tình làm điều đó hết.

Nhưng sư vô tình đôi khi để lại những nỗi đau đến không ngờ, trong cả cuộc đời về sau.

Cuối cùng, là một người mẹ, tui không có ước mơ cho riêng mình trong thiên chức đó. Nhưng tui mong con tui sẽ là đứa nhân hậu, tử tế và bản lãnh sống trong đời. Chỉ vậy. Cho ngày của mẹ.