“Bồ cũ” đi làm về, thấy tui ôm cái phone hay ngồi nơi laptop là hỏi, “Bà làm gì đó?” Nếu nghe “chơi game” thì bổ sẽ nói “Bình yên cho facebook”. Nếu nghe “Đang coi Facebook” là bổ phán “nhìn cái mặt nhăn nhăn, cái mỏ chu chu là tui biết bà đang đi chửi lộn với ai rồi phải không?” Hehehe, biết thì đừng hỏi 🙂
Mà nghe hỏi thấy ghét, lại thêm thấy ghét mấy người nói chuyện thấy ghét nên không thèm “chửi lộn” nữa, giờ đi ăn, nói chuyện ăn, những món ăn chỉ còn trong ký ức.
1.
Hôm bữa bà sếp mang đi cho mấy cục kẹo “nuga” của Korean (hay của Nhật, quên rồi) Những cục kẹo nuga được cắt thành hình chữ nhật, gói trong những lớp vỏ đủ màu xanh, tím, đỏ, vàng nhìn rất sang trọng, bắt mắt.
Xé vỏ bọc. Cầm lấy cục kẹo màu trắng sữa, cắn 1 cái. Nhai nhồm nhoàm. Ồ, không giống nuga ngày thơ bé rồi. Nó ngọt gắt quá!
Nhớ ngày xưa, ngoài kẹo dừa thì nuga là một trong những món kẹo “sang trọng” thỉnh thoảng được má mua cho ăn. Những cục kẹo nuga hình vuông màu sữa đục, lấp ló mấy hột đậu phộng cà nhỏ, gói bằng giấy dầu.
Mở giấy ra, bỏ cục kẹo vào miệng. Nhai. Mùi sữa pha bột béo béo hòa với đậu phộng giòn giòn, kẹo không mềm èo, cũng chẳng phải cứng ngắc, lại không quá dẻo đến dính răng. Vừa nhai vừa nuốt vị ngọt vừa đủ của nó. Ngon tận tim 🙂 Nhai xong 1 cục, phải mở tiếp cục thứ 2, rồi từ từ mà ăn hết phần được chia trước khi rình rình xem ai còn thì… xin 🙂
2.
Ăn kẹo nuga lại nhớ qua kẹo đục.
hehehe, nghe tên “kẹo đục” là thấy muốn ăn dọng rồi, không biết ai lại đặt cho nó cái tên mắc cười vậy không biết.
Kẹo đục, hình như có nơi gọi là kẹo bột. Là những cục kẹo không bao giờ có hỉnh thù giống y chang nhau, chỉ có cỡ cỡ nhau thôi, chừng bằng lóng tay cái, làm bằng đường vàng nên cục kẹo có màu vàng, hehe.
Không giống nuga, kẹo đục cứng hơn, nhưng không phải kiểu cứng giòn, mà cứng dai, ăn nghe vị gừng 🙂 Bên ngoài cục kẹp đục phủ một lớp bột mì trắng bóc. Ăn kẹo này lúc nào cũng phải có động tác đi kèm là cầm cục kẹo vỗ vỗ vào tay cho bay đi lớp bột, nếu không khi ăn bột dính miệng dính mỏ tùm lum.
Kẹo này là kẹo con nhà nghèo, nên chắc sẽ có nhiều người không biết. Ngày tui còn đi học tiểu học, rồi lên cấp hai, trước cổng trường hay trong căn-tin, cả những tiệm tạp hóa trong xóm cũng có bán món kẹo này.
3.
Nhớ hàng gánh bán kẹo đục là nhớ luôn đến gánh chuối ngào đường.
Món này ngày xưa trong xóm tui thấy người ta bán, mà sau này tìm hoài chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
Gánh chuối ngào đường có một chiếc chảo ta đùng đầy muội than bên ngoài, chứa trong nó là nước đường, đặt trên cái bếp. Những trái chuối sáp nhỏ, còn xanh, được lột vỏ, thả vào trong chảo nước đường đó. Lát sau trái chuối được vớt ra có màu nâu đỏ đẹp ơi là đẹp.
Dì bán chuối dùng que tre xỏ xiên qua trái chuối đã ngào đường, xếp lên vĩ đặt ngang chảo, cho rỏ nước đường còn dư xuống.
Cầm chiếc que, cắn miếng chuối màu nâu đỏ, vị ngọt ngọt của chuối vừa được luộc chín tới trong chảo nước đường, cùng với độ dẻo đặc trưng của chuối sáp tạo nên một khẩu vị độc đáo cho món chuối ngào này.
4.
Món nữa vừa được một đồng nghiệp nhắc đến là món bánh mì chan.
Hỏi đồng nghiệp về ăn Tết Sài Gòn ăn món gì ngon. Bản nói, “Em ăn bánh mì chan không à! Vì em thích món đó, mà ở Sài Gòn không còn ai bán, chỉ có dưới quê còn thôi.”
Bánh mì chan là món ăn khoái khẩu của tuổi thơ tui, mà trong một bài nào đó tui nhắc rồi.
Không biết mấy ai còn nhớ những gánh bánh mì hay xe bánh mì có cái cù lao đựng xíu mại, giữa có than hồng giữ nóng?
Những viên xíu mại bé bé (thời đó có cái gì to đâu) nổi trong đám nước sốt màu đỏ của cà chua và dầu hột điều, với nhiều hành lá xanh cắt nhỏ điểm xuyết. Nhìn thôi là đã thèm chảy nước miếng rồi.
Ngày đó thỉnh thoảng mới có tiền mua bánh mì chan.
Những ổ bánh mì con cóc được ủ trong cái bao bố tời. Không đủ tiền ăn 1 ổ đâu, chỉ là nửa ổ thôi. Bà bán bánh mì xẻ dọc ổ bánh, rồi tay với lấy cái muỗng canh để sẵn trong cù lao, thoăn thoắt múc nước sốt hòa với mỡ với hành đó chan như tưới vào khúc bánh mì bé tí. Nhét thêm lát dưa leo, cọng ngò, lát ớt. Xịt thêm chút nước tương. Rắc ít tiêu. Cầm tờ giấy báo rọc nhỏ sẵn gói lại. Đưa cho mình.
Tuột tờ giấy gói xuống, quấn ngang đuôi bánh mì, nếu không muốn nước sốt nhiểu vào quần áo. Đưa bánh mì lên miệng cắn một phát.
Ui chao ôi.
Thôi, đi ngủ. Thèm bánh mì chan kiểu đó quá rồi 🙂
Không ngờ bạn Lan của tui có tâm hồn ăn uống dử vậy nha.
LikeLike
Hehe, nhìn người là biết ngay mà Thảo 😉
LikeLike
Mỗi lần ông chồng tui đi làm về là tui chạy lại ôm chầm “mừng rỡ”, cho nên ổng khg bao giờ hỏi tui câu “bà làm gì đó?”, mà là ổng hỏi “BÀ BỊ GÌ VẬY?” Hahaha!
Người ta gọi kẹo đục là vì kẹo đó sau khi nhai xong thì cái quai hàm trẹo một bên y như bị ai đục, cho nên kêu là kẹo đục! Hehehe!
Tuy bánh mì chan là bánh mì nhà nghèo, nhưng để có được tô nước chan đó thì khg phải đơn giản, nó là hỗn hợp nước ngọt từ mấy viên xíu mại xào cà chua, rồi nước ngọt từ món thịt đỏ, rồi phải nêm nếm vừa ăn. Tui nghĩ vậy, và cũng bảo đảm là vậy! 🙂
LikeLiked by 1 person
Hôm nào làm thử xíu mại với nước sốt đó đi, rồi chỉ tui làm với 🙂
LikeLiked by 1 person
Vô Bếp Nhà Tui coi bài Bánh mì xá xíu, Bánh mì thịt nguội. Hai món này kết hợp chung thì sẽ có nước xốt ngon. 🙂
LikeLike
Lộn lộn, bánh mì xíu mại, khg phải bánh mì xá xíu! 🙂
LikeLike
Kẹo nuga là kẹo gì chưa biết qua bao giờ, kẹo đục cũng chưa nghe luôn. Có lẽ hồi nhỏ ở nhà bà Ngoại thường nấu ăn cho cả nhà, không được đi ăn hàng nên ít biết tới mấy món ăn vặt ngoài chợ! Chuối ngào đường mới nghe lần đầu, mai mốt mà có được chuối sáp thì sẽ thử làm coi sao. Còn bánh mì chan, đọc cái này mới nghiệm ra. Năm trước về Đà Lạt ăn Tết với Cậu Mợ, có 1 lần được cùng gia đình CM ăn món này. Lúc đó tui sợ mập vì nước sốt toàn là mỡ, thấy ai ăn cũng khen ngon nên cũng thử luôn. Ngon thì có ngon nhưng mang món đó về Mỹ thì mấy ai dám ăn thường xuyên bây giờ, lâu lâu ăn 1 lần thì bá cháy! Ngon! 🙂
LikeLiked by 1 person
Một trong những điều chán nhất trên đời là nghe nường Bidong bàn về ẩm thực 🙂
LikeLiked by 1 person
Tui khổ 10 mà nói có 1 thôi đó nha! Cái gì cũng hỏng dám ăn mà người thì cứ phì nhiêu, hỏng hiểu nổi luôn! 😦
LikeLike
@ T.H.
T.H mà kiêng nhiều quá, coi chừng xỉu.
Chị có người quen, BS cho uống cholesterol có 10 mg, vậy mà cứ phải “ăn cơm…Diêu Thiện ” suốt, từ ở nhà đến sở làm. Kết quả xỉu tới xỉu lui mấy lần rồi. B.S phải dặn khi ấy, ngâm tức khắc môt cục đường phèn, một cục kẹo, hay chơi luôn môt thanh chocolate.
Kết quả, đến giờ cũng không có gì khả quan nhiều trong việc kiêng khem ấy. Vì tránh bệnh này đã ra bệnh khác.
Thật ra, nếu mình ăn uống healthy bình thường đâu đến nỗi nào.
Chị biết TH cũng có ” phì nhiêu ” đâu.
Life is too short.
” Cuộc đời đó… có bao lâu mà hững hờ?…”
LikeLike
1. Cám ơn Lan u huyền đã nhắc nhở về những viện kẹo nougat màu trắng sữa, hình chữ nhật, chỉ dài hơn đốt ngón tay, beo béo mùi đậu phộng, thơm thơm mùi sữa, được gói kỹ càng trong giấy, với nhãn hiệu hẳn hoi, đã cho HDJ trôi về miền thơ ấu một thời nào…
Được làm tại VN, có tính cách đại chúng, nhưng xuất thân của nó là từ kẹo Nougat của Pháp làm bằng bơ, trứng, sữa với các loại hạt khô dành cho giới quý tôc…
Người Việt mình rất quyền biến trong viêc sản xuất 1 loại kẹo giống như thứ nổi tiếng của Âu Châu bằng những nguyên liệu mình có được. Giản dị, đơn sơ, nhưng vẫn thơm lừng hương vị, và giá cả rất hợp với túi tiền của lũ trẻ con ê a thơm mùi mực tím.
Hồi đó, chỉ khi nào từ Saigon về quê Ngoại, HDJ mới được cắn những cục kẹo này. Không hiểu sao tại thủ đô hòn ngọc viễn đông, suốt những năm còn học élémentaire, HDJ chưa bao giờ thấy nó…
Nhưng dư vị vừa ngọt, vừa thơm đã theo chân người xa xứ qua bao biển đời lưu lạc, chẳng thể nguôi quên.
4. Cũng phải về quê Ngoại, thì mới ăn loại bánh mì mà NL goi là ” bánh mì chan “. Ngày xưa, rất bé, không nghe ai gọi tên là gì hết. Chỉ biết, khoảng 7 giờ sáng, có một ông già vác trên vai môt bao vải bột mì trắng, ủ bánh mì nóng trong đó, và trên tay ông xách một xoong thịt ba chỉ kho nhiều nước, vừa đếm bước, vừa rao, ” bánh mì Saigon nóng hổi, vừa thổi vừa ăn đây “. Vậy là mọi người trong ngõ túa ra, bánh mì binh dân với nước thịt kho, ” điểm trang ” vài miếng thịt lơ thơ tơ liễu buông mành, nhưng sao mà chứa chan hạnh phúc..
HDJ đã được Bà Ngoai mua sẵn cho khúc bánh mì này. Thức dậy, đươc rửa mặt, chải tóc, và cài đầu, sau đó là ” chén ” cái món bánh mì An Nam ta lạ miệng, nhưng ngon hết biết…
Kỷ niệm tuổi thơ chỉ được lập lại những khi hè về, khi bầy phượng vĩ sân trường xạc xào trong gió.. và HDJ tạm xa bụi mù, tiếng động Saigon,để về thăm quê Ngoại êm ả khi tiếng còi tàu đã rời bỏ sân ga…
Cám ơn NL đã đánh thức những năm tháng ngủ yên, những dấu chân đã muôn trùng cách biệt…
LikeLiked by 2 people
Hình ảnh ông bán bánh mì chị mô tả lần đầu em mới biết, lạ quá chị hén 🙂
LikeLike
Hôm nay rảnh vào tám chuyện những món ăn ngày thơ ấu nè,
Đọc hình ảnh ông bán bánh mì của Hương DJ làm tui nhớ Ông Bán Tiết Canh trong xóm nhỏ . Trưa nào cũng vậy khoảng hai giờ , tiếng rao của Ông bán tiết canh “Tiết Canh đây” .Trên cái xe đạp của Ổng là cái thúng bằng đan cói như cái giỏ đệm á. Trong thúng có từng lớp đệm cói chồng chất lên nhau, mỗi cái đệm cói đó là những cục tiết canh tròn tròn màu nâu đậm lót dưới các lá chuối. Ý a, giờ nhớ lại sao mà hồi đó tui dám ăn ta ? “nó” cũng ngọt ngọt đậm đậm “mùi tiết canh” , “nó” giống như viên thạch màu nâu đen , chắc hồi đó họ giết heo? mổ heo xong , họ lấy tiết cho vào trong cái chén , chờ “nó” đông lại…
Ý a, giờ nghĩ lại sợ quá chời luôn . Thiệt tình hồi đó còn nhỏ khoảng tám tuổi, không hiểu cái cục tiết canh này từ đâu ra ? nên dám mua ăn là dzị đó.
LikeLike
Bên ni kẹo nougat nổi tiếng lắm NL nhất là tỉnh montélimar : có loại mềm và loại cứng. Không biết chừng nào AL hết bị giới nghiêm đi chơi vì khủng bố. Nếu được thì lần sau có ghé Bolsa ,AL sẽ mang nougat qua cho bà con khỏi mất công suy nghĩ kiếm quà hihihi
LikeLiked by 3 people
Có em lót dép ngồi chờ nha! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chị Bidong chờ chị AL về Bolsa chứ không có ăn kẹo, nên bao nhiêu nuga đưa hết đây em chia cho , hehehe
LikeLiked by 2 people
Ai nói tui không ăn? Cái ngon là tui vẫn đớp hết á! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chère AL,
Bà Đầm nhớ để dành Nougat cho tớ mí nghe.
Tớ đã nhờ Bà Đầm tồn kho quà giùm cả ở những lần trước, mà vì…lich sự quý phái tớ chưa có à ới để nhận….. hihihi… Cũng nhiều nhiều rồi há?
Tớ sẽ tích trữ để mai kia bày hàng xén cho ấm cuộc đời.
” Paris có gì lạ không em? ” Mưa hay nắng?
Nghe chuyện Ậu Châu, mà nghĩ đến “phận Mỹ ” của mình trong tình hình chung của thế giới…ôi buồn làm sao!
Có phải:
” Lũ chúng ta sinh ra nhầm thế kỷ ” ( Vũ Hoàng Chương)
Happy Sunday
LikeLiked by 3 people
Úi chao ơi ! Mợ mà lên tiếng thì làm sao mà không có phần nhỉ. Mình phải dặn và chỉ chỗ cho con gái đã cất ở đâu để mà mợ mà hô lên một tiếng là có Fedex hay UPS đến lấy gửi qua cho tớ để đưa tận tay mợ đó nhe. Nói đùa mà thật đấy : mợ thử thách xem mình có làm được không nè.
Ý mà đừng thách bây giờ vì còn bị giới nghiêm.
Bon Dimanche
LikeLiked by 3 people
Tớ ” xí ” loại cứng nghe Bà Đầm. Chocolat cũng vậy. Trăm ngàn thứ nhưng tớ không thích loại vừa dẽo, vửa mềm, ăn dễ dính răng. Xưa, thời còn lê la ở ” con đường Duy Tân, cây dài bóng mát, tớ hay đươc nhận chocolat, do mấy ông anh nhà binh cùng họ Hồng Bàng lo lót loại chocolat nhân hạt dẻ $100.00/ thẻ , để lấy cua cáy giùm từ ban học tập của lớp, vì mấy ông ấy lặn kinh niên… Kỷ niệm môt thời cũng vừa ngọt vừa đắng như hương vị những phong chocolat thơm nức lòng một thuở.
Chừng nào ngày lành, tháng tốt, tớ sẽ nhắn kẹo nougat và L’Anglais Vivant đi một thể cho đỡ tốn tiền xe. Merci trước rất nhiều.
Hôm qua tớ ” hành quân ” chủa Viên Ân Tự của các sư nữ rằm tháng giêng với đứa cháu hàng xóm. Vác về môt mớ đồ chay rất thanh cảnh.
Mời toi và bà con chay tịnh với bì cuốn chay, ” thời ” cơm với canh vọng nguyệt và mì căn xào sả ớt cho nhẹ lòng…
Vì vậy, mới có giờ nhàn nhã, mà gõ lóc cóc nhắn gửi đến Paris.
LikeLiked by 3 people
Chị An Lành ui, CN cũng xin xí loại kẹo Nu Ga cứng nha, gửi kẹo xuyên lục địa đi chị An Lành ui, nhắc kẹo là nhớ nhất Ông Kẹo Kéo trong xóm nhỏ.
Mà sao xóm nhỏ nghèo ngày xưa nhiều gánh hàng ăn vặt quá chừng luôn hé ?.
Cứ buổi trưa chiều là gánh bánh bèo, đậu hũ nước đường, chè chuối, bánh đúc, cà lem cây, xe đạp với thúng Tiết Canh …Nhưng nhớ nhất là Ông bán kẹo kéo có duyên vô cùng tận. Ông vừa bán vừa đọc thơ , làm thơ hay lắm, tui mê thơ thẩn của Ổng mà tui đi theo Ổng khắp xóm .
Ổng rao bán kẹo bằng thơ ca nhen. ” Cô nào xinh xỉnh xình xinh, ăn năm đồng kẹo kéo lấy chồng Sĩ Quan…” Cô nào bé bé lùn lùn …ăn năm đồng kẹo kéo nó đùn lên cao…” Cô nào má đỏ hồng hồng, ăn năm đồng kẹo kéo má hồng thêm xinh…
Khi Ổng im im.., tui bèn giục Ổng ” hát nữa đi Ông ơi, Ổng bèn la tui sao đi theo Ổng hoài ? mua kẹo đi tao sẽ hát nữa, nãy giờ ta không thấy “you” mua, có tiền không ?
hihihihi…nhớ Ông bán kẹo kéo năm xưa.
LikeLiked by 1 person
@ CN
Nếu CN có một ông bạn kẹo kéo hát hò, thơ thẩn vui tai, thì tuổi lên 8, lên 10 ở khu nhà HDJ ở, cứ khoảng xế xế, có một ông veston, cravate bảnh bao, “thuôc hàng quý tộc” với cái bàn xếp, bày ra bán kẹo kéo, được đặt dưới bóng mát của cây trứng cá, hát hò như kiểu lô tô. Vậy là cả bọn con nít ùa ra, vây quanh, xúm xit la ó, cười nói theo làm rôn ràng cả môt khu phố yên tĩnh… Trang phục của ông ấy là môt điều lạ mắt khi bán kẹo kéo đối với bọn trẻ. ..
Ngày ấy chưa có mấy cái máy hát cũ rè rè như ngày nay… nhưng vẫn chinh phục được bọn con nít, vì sư vui tính, hòa nhã, ” hào phóng “. Một đồng càng tốt, nhưng năm cắc, thì cũng tới luôn bác tài, vẫn có đươc cây kẹo kéo đậu phộng để hoan hỉ cầm trên tay… Nên bọn nhóc cứ lóng ngóng để đợi chờ niềm vui kéo đến từng ngày ( Thời VNCH, các đấng nhi đồng của bậc tiểu học chỉ hoc buổi sáng – không biết bây giờ ra sao…)
Nhưng khi lớn hơn môt chút, HDJ phải vào interne, thì từ đó cũng không tìm thấy bóng dáng ông kẹo kéo hào hoa phong nhã đâu nữa..
Con sóng cũ đã trôi xa, và không bao giờ trở lại.
Kỷ niệm tuổi thơ chợt về trong chớp mắt, bao giờ cũng ngọt ngào, êm ái phải không CN?
@ Lan u huyền.
Khác với Saigon và những thành phố lớn, ở các quận, huyện nhỏ, viêc mua bán chỉ có khi họp chợ, trước sân đình, chùa hoặc một góc ngã ba…
Không muốn cạnh tranh, lại muốn tạo thêm nét độc đáo cho khách hàng, trong dáng vẻ, trong tiếng rao, để trở thành một thói quen về giờ giấc để chờ mong, người bán phải len lỏi qua từng con ngõ ( giống như bán hàng rong ở Saigon vậy).
Hình ảnh người đàn ông đội mũ dạ nghiêng nghiêng qua màn sượng sớm, dáng người tầm thước, mang trên vai bao bánh mì và trên tay xách một cái xoong thịt kho còn ủ nóng, lầm lũi bước đi, thỉnh thoảng lại cất tiếng rao, đã mịt mù, ngàn xa trong ký ức .. khi biển đời trôi dạt qua bao đợt sóng trầm luân….
Nhưng sao bỗng hiện về rực rỡ như mới hôm qua….
Xót xa. Chạnh lòng.
Hình như nghe mình mặn môi..
Năm tháng đã phôi pha, nhưng yêu dấu một thời… vẫn mãi đẹp như một bản tình ca muôn thuở.
LikeLiked by 2 people
typing: sương sớm.
LikeLike
Kẹo chuối, Mứt chuối) chuối ngào đường dừa cứng cai, đậu phọng rang gừng, năm xưa má tôi hay làm ăn và đãi khách ba ngày Tết. Dân Mỹ Tho & Bến Tre. Món này có Bi biết nè.
LikeLiked by 3 people
Món chuối ngào do dân Sa Đéc làm là ngon bá cháy luôn, không nơi nào bằng. Hồi xưa Bà Ngoại thường làm kẹo rau câu, mứt bí, mứt dừa, không có món đậu phọng rang… Ở VN thời xưa không có máy sấy, rau câu & bí mang phơi bị kiến bu nên thành ra mứt + kiến! Nhắc làm nhớ Bà Ngoại rồi!
LikeLiked by 2 people
à, tại sao dân mình lại có những món mứt hén? Nhiều loại thấy làm công phu quá trời, nhưng cuối cùng ăn thì cũng y chang như… cục đường, hehehe
Chắc hôm nào phải đi tìm hiểu về “lịch sử” của những món mứt thử coi sao 🙂
LikeLiked by 4 people