1.
Đó là tui nói tui.
Mà nói nhiều thì chúng ghét, tui biết vậy luôn, nhưng biết mà cũng hỏng có nín được, hehehe. Đến nỗi có lần một trong những ông sếp tui nói nửa đùa nửa thật, “Coi còn có chỗ nào khác tống nó đi cho khuất mắt!”
Người ta hay khuyên kiểu cứ mắt nhắm tai ngơ, thiên hạ làm gì mặc xác họ, không mắc mớ gì đến mình là được. Ừ, thì đúng rồi. Nhưng mà đó là thiên hạ, là người dưng. Còn người có liên quan đến mình, trong công việc, trong các mối quan hệ thân thiết, thì ngơ là ngơ làm sao, trừ khi tui bị… câm và tay không gõ bàn phím được, hehe
Thí dụ, một người quyền cao chức trọng hơn tui, đang thao thao ca ngợi ông A làm bài thơ đó hay bá chấy bọ chét. Mà, tui biết, bài thơ đó ông A chỉ lượm của ông B thôi, thì tui làm sao? Dĩ nhiên là tui phải nói “Bố ơi, bài đó của ông B.” Đơn giản vậy thôi. Nhưng, có người bảo tui mắc gì nói cho quan quyền phật ý, người ta không muốn mình chỉ ra chỗ nhầm lẫn của họ. Haha, ui trời, xin lỗi, tui nín hỏng được mà 🙂
Thí dụ khác, một người khoe với tui hay đọc sách thánh hiền, coi những chương trình đề cao cái đẹp, sự lương thiện, hướng đến chân thiện mỹ… Mà, tui biết, người đó hành xử với bạn bè, người thân có những khi rất… cà chớn. Vậy là, tui sẽ không thể nào im lặng lắng nghe cho yên ổn, mà phải bật ra câu, “Ủa, coi điều hay mà không bắt chước được vậy coi chi, vô bổ!” Hehe, đại loại vậy. Và kết quả là mình sẽ lãnh liền thái độ không mấy thiện cảm của đối phương, thậm chí “bị chửi” liền tức khắc (mà chửi tui, tức là đang khẳng định điều tui nói đúng, hahaha)
2.
Đó là nói lòng vòng quanh mình. Giờ nói xa xa.
Tui đi dự buổi khai mạc triển lãm của một hội nhiếp ảnh. Sau một buổi hết người này đến người khác lên nói cả tiếng đồng hồ hơn, đến nỗi 1 ông ngồi gần tui vừa thấy một bà phát biểu vừa xong, thì bật lên câu “Còn ai ở đây chưa nói thì lên nói hết luôn đi!”, thì đến phần cắt băng khai mạc.
Hehehe, từng người từng người được “rủ” lên để cắt băng. Số người lên hỏng biết bao nhiêu mà khi tui quay lại nhìn thì chỉ có lác đác vài người ngồi bên dưới, còn lại rủ nhau lên cắt băng hết rồi.
Nghe người rủ hỏi mấy cô tiếp tân “có mấy cây kéo?”, mấy cổ nói “4” – Không sao, mỗi người cắt 1 chút cho vui. Thế là cứ hết người này đến người khác chuyền nhau 4 cây kéo, mỗi người nhấp 1 miếng vải. Đến người cuối cùng nhìn qua nhìn lại, nói “Ủa, hết rồi hả, vậy tui cắt đứr luôn nghen!”
hahaha, cái này gọi là cái gì trời!
Chuyện vậy kêu tui nín, đừng kể, đừng nói, sao tui nín được 🙂
3.
Lại nhớ hồi báo chí trong nước chửi tưng bừng vụ giựt áo mưa ở Hà Nội.
Chuyện đại loại là một nhà tài trợ của Đức hay Hà Lan gì đó, tui không nhớ rõ, trong 1 chiến dịch quảng cáo, họ mang áo đi mưa ra để tặng người tham dự.
Thay vì người trong ban tổ chức sẽ lần lượt phát cho những ai có mặt, thì dân tình vì sợ đến lượt mình không còn nên một, hai, ba, nhào vô giựt luôn. Tạo nên sự náo loạn không khác gì đám cướp cạn.
Dĩ nhiên hình ảnh đó chẳng đẹp đẽ gì. Mà không đẹp nên mới bị phê phán.
Nhưng rồi ít lâu sau, ngay tại phòng sinh hoạt báo NV, trong một lần tổ chức cho bà con coi World Cup, thì những người trong văn phòng của ông Lou Correa, khi đó là TNS, mới mang đến đâu chừng 20 cái áo thun có in tên ông, như 1 cách quảng cáo, để phát cho người xem đá banh.
Người xem thì đông, mà áo thì ít, nhớ khi đó, trong giờ giải lao, họ hỏi ai muốn mặc áo có in quảng cáo đó thì giơ tay họ tặng. Một số người giơ tay liền. Thế là người ta cầm áo đi xuống để đưa. Nhưng mà mới bước có mấy bước, đưa được tận tay 1 vài người thì cũng bị đám đông giựt phắt. Nghĩa là ai nhanh tay giựt được thì giựt, không cần tặng tiếc gì hết.
Thử hỏi, 2 chuyện kể trên có gì khác nhau về cả hiện tượng lẫn bản chất không?
Thế là tui ngứa miệng mang ra kể trên blog, kể xong cái tui bị “la” 🙂
hehehe, cái tật hay nói và cũng gặp vạ nhiều vậy đó, mà sao chưa bỏ được 🙂
.
Xin phép tặng cô giáo mấy cuộn băng keo ở chợ 99
LikeLiked by 1 person
Dạ, chắc cũng phải đi đến chỗ dán miệng lại cho khỏi mích lòng quá 🙂
LikeLike
Thần khẩu hại xác phàm! 😛
LikeLiked by 2 people
Không phải đâu là không phải đâu. Cô cô nói đúng không sai chỉ là có người không thích nghe thôi. 😦
LikeLiked by 1 person
Tui đang cố gắng tập nói đãi bôi, khen vuốt đuôi… để đẹp lòng mọi người, mà chưa làm được 🙂
LikeLiked by 1 person
“hóa” thành người Bắc thì may ra! 🙂
LikeLiked by 1 person
Ý, nói vậy là sai. Người miền nào cũng có người này người kia. Nói vuốt đuôi là không đúng sự thật tại con người không ai có đuôi. 😉
LikeLiked by 1 person
Không cần vuốt đuôi, nhưng người Bắc nói chuyện rất khéo chứ không như người Nam nói “huỵch toẹt” ra hết! (1 số chứ không nói tất cả)
LikeLiked by 3 people
Bidong , tui người Bắc à nha..hahahha…mà tụi còn “nể” người Bắc nữa à nha, mà Bắc của thời xa xưa để lại. Chuyện là vầy. Cái job của tui giữ người già, mấy năm vừa qua tui chăm sóc Ông Bà người miền Bắc xa xưa, họ quý phái, sang trọng , rất lịch sự từng lời ăn tiếng nói , cung cách của Ông Bà có nhiều điều hay cũng đáng nên học hỏi , Ông Bà dạy tôi phải nhớ hai điều trong cuộc sống là Biết Điều và Có Ý Có Tứ.
Giờ Lunch , ÔBà nói ” Sao cái đũa này nó cong cong vậy nè…?” . Ý nói là tui phải đi lấy tìm đôi đũa khác ( phải hiểu ý nha). ÔBà nói tiếp ” Ngày xưa, trước khi ăn cơm hầu như ai cũng mời Bố ăn cơm, mời mẹ ăn cơm …” Ai Dza phải hiểu ý à nha… Chết chu nãy giờ tui chưa mời thì phải ??? mà Ba mẹ tui cũng Bắc Kỳ 1954 bỏ cái tục lệ mời, nên tui quên béng nó rồi…” Dạ con mời Hai Bác ăn cơm ” tui lễ phép mời …Nhưng vẫn bị chỉnh nha…” Cô phải mời Bác Trai ăn cơm trước, người đàn ông phải kính trọng trước, sau đó mời Bác Gái sau… ” Ô la la la …Nhờ vậy tui học được ở Ông Bà nhiều điều hay lắm …mai mốt kể tiếp điều hay hãy nhớ, những điều buồn phiền nên quên cho nhẹ tênh, nhẹ cân …cho người thon thả…hihihih…
LikeLiked by 4 people
Bác Kỳ chinh nút ( 54 ) sống trong Nam quên hết rồi! Bây giờ phải học lại Bác Kỳ hai nut (75) J/k.
LikeLiked by 3 people
Anh JC Peny ,
Bắc Kỳ chín nút 54 (5+4=9 nút). Bắc Kỳ 75 (7+5=12, 12-9=3 ) Bắc Kỳ 3 nút…hahahaha thua BK chín nút …hihihi…
LikeLiked by 1 person
Hahaha, Chị Nhà lại nói sai rồi . BK 9 nút phải nói là : mời bác sơi cơm ạ. Chứ không có nói ăn à nhe . Eo ơi ! sợ quá.
LikeLiked by 2 people
Tui cũng có cái tật hễ thấy cái gì không đúng là hay nói – Hôm bữa rồi coi cái video clip diễn hành ở Bolsa, đầu clip 2 thấy đoàn của mấy người đồng tính, dẫn đầu có Cờ Mỹ, Cờ LGBT và cờ VNCH. Điều đáng nói ở đây là lá cờ LGBT hiên ngang đi chính giữa trong khi đó cờ Mỹ bên trái và cờ VNCH bên phải.
Theo quy định về cách trưng bày cờ Mỹ (Flag Code),
Khi treo cờ ở trước nhà thì lá cờ phải được treo bên phải của chính nó.
Nếu có 2 lá cờ thì cờ Hoa kỳ luôn luôn nằm bên tay phải (tức phía trái khi nhìn đối diện).
Khi đi diễn hành nếu có 3 lá cờ thì cờ Hoa kỳ phải ở giữa và cao hơn.
Hình như các hội đoàn của Việt nam ta không hề biết đến cái quy định này, nên lúc thì cờ Hoa kỳ đi bên trái, có lúc đi bên phải.
Tui có comment phía dưới cái video clip, nhưng NV online không cho hiển thị…
LikeLiked by 3 people
NL khg có quyền đọc cũng như approved comments của độc giả (trừ khi thấy nó xuất hiện trên báo), đó là quyền của các editors.
Nhưng sẽ thử hỏi.
LikeLike
Rua Anh Tư.
Đầu năm phát tài, phát lộc chưa?
HDJ rất chịu khi anh nhắc đến những thủ tục cho đúng lễ nghi này trong cách tổ chức lễ lạc. Điều này không phải ai cũng quan tâm đến, dù đó là những chuyện thường thức nhất trong các thể chế xã hội.
Chúc an vui ngày mới.
LikeLiked by 2 people
Chắc là cái đám người giựt áo của ông Lou Correa tặng, cũng là cái đám giựt áo mưa tặng ở Hà Nội mới qua định cư chắc? 🙂
LikeLike
Hahaha, tui khg biết ai comment câu này, nhưng phải công nhận là người này xứng đáng được lên bàn thờ để mấy người quen thói đổ thừa tế làm sư phụ 🙂
LikeLiked by 1 person
Chuyện bỏ vào thùng báo 25 cents rồi lấy ra cả xấp có thể xem là một hình thức “cướp cạn” không nhỉ? Một người nhìn thấy vấn đề này, mà không dám nói công khai, chắc cũng sợ “ăn nón cối” – thứ đang rất dư ở xứ này, nên text riêng cho tui, tui mang ra cho mọi người suy nghĩ:
“Lúc tôi mới qua thập niên 90, làng báo chí VN ở Little SG nở rộ lắm, vài chục tờ báo tháng báo tuần báo ngày. Quảng cáo thong thả nên phát không cho mọi người. Mấy chú bác mỗi tuần đi vòng mấy văn phòng VN gom báo về nhà coi. Toàn là những sĩ quan cao cấp thời trước không phải dân tham lam gì. Xã hội đã tạo ra tính cách như vậy. Cho nên sau này báo Người Việt là báo đầu tiên đặt thùng bán báo bị người ta bỏ tiền mở tủ hốt nhiều, tại ai cũng nghĩ báo free tại sao bây giờ bày đặt bán. Chính vì tâm lý đó nên sau bao nhiêu chục năm mọi người vẫn còn hay thích lấy của free lắm. Có lẽ phải chờ cho lứa trẻ lớn lên thì hiện tượng này mới chấm dứt.”
LikeLiked by 2 people
Có lần tui đi chợ & bỏ tiền vào mua tờ báo, OC Register. Đang định đóng thùng lại thì có 1 ông VN trờ tới kêu tui chờ cho ổng lấy báo. Tui đóng sập lại và nói ổng bỏ tiền vào mà mua! Ổng nói là làm như báo của cô không bằng, làm gì giữ của vậy? Hết ý! Tui phải lẹ lẹ về vì sợ đứng lại sẽ bị chúng đập! 😦
LikeLiked by 3 people
( Mấy chú bác mỗi tuần đi vòng mấy văn phòng VN gom báo về nhà coi. Toàn là những sĩ quan cao cấp thời trước không phải dân tham lam gì.) Chạm nha! Tôi với anh Tư cũng là tuổi chú bác không có làm như vậy nha.
LikeLiked by 3 people
Khi đi gom báo , mấy Ổng cũng đeo lon hả ??? Sao biết mấy Ổng là sĩ quan hé ?
LikeLike
hehehe, nói điều này thì cũng y chang như khi thấy ai làm chuyện không đẹp mắt, dù già rồi, thì vẫn đổ cho là “VN sau 75” vậy. Vậy, chẳng lẽ người làm việc xấu có đeo bảng “tui là dân sau 75” hả 🙂
LikeLike
hehehehe, hãy trừ mình ra khi có ai nói xấu người cùng nhóm 🙂
Cũng như khi ra nước ngoài thấy người ta nói “coi chừng Việt Nam móc túi” thì hãy nghĩ VN đó là đứa khác, không phải mình 🙂
LikeLiked by 1 person
Nói đến chuyện giựt “đồ free”, tui muốn hỏi câu chuyện này. Tui chỉ nghe từ người quen kể lại chứ không chứng kiến, muốn hỏi để biết là nó có thật hay không?
Nhân dịp khánh thành tượng Đức Trần Hưng Đạo trên đường Bolsa, sau khi xong các nghi thức thì có ăn uống gì đó. Khi heo quay được khiêng ra, chưa kịp phân phát thì ôi thôi mạnh ai người đó nấy nhào tới giựt! Không thể tin khi nghe kể nhưng chuyện xấu chắc báo cũng không dám nói luôn? Có hay không? Hỏng lẽ cảnh này xãy ra ở ngay thủ đô tị nạn? “miếng ăn là miếng tồi tàn”, ở Mỹ này đâu có đến nỗi đói đâu mà giành nhau như vậy? tại sao phải làm vậy? Không hiểu nỗi! 😦
LikeLiked by 1 person
Có những chuyện nếu thấy không đúng thì phải lên tiếng. Phải có người nói để có chuyện để nghe. Nếu ai cũng làm thinh an phận hết thì lấy chuyện gì tám với nhau. Cái này kêu là giúp mình giúp người. Người nào nói cứ nói người nghe vẫn nghe. Ai không thích nghe thì nói qua nói lại, nói không lại thì nghe. 😆
LikeLiked by 1 person
Nhưng riết rồi ai cũng chọn nghe, không nói thì coi như cái chợ… câm 🙂
LikeLike
Thường thì bị câm với điếc đi đôi. Câm mà không điếc còn khổ hơn nữa?
LikeLiked by 2 people
Tui cũng thuộc loại hay nói thật nói thẳng nên rất dễ “bị chúng ghét”, cái miệng hại cái thân! Hồi còn đi làm, việc làm là sửa sai giấy tờ, làm lâu quá rồi công việc hinh như nó ăn vào máu, thấy sai là phải sửa, phải lên tiếng! Mang tiếng là khó tánh cũng tại vậy. Bây giờ từ từ bỏ bớt! Cái gì mà nghĩ là mình nói mà có thể cải thiện hay không tổn hại đến ai thì làm, còn không thì để suy nghĩ thêm rồi sẽ tìm cách góp ý sau! Khó lắm, nhưng nên uốn lưỡi 7 lần trước khi nói như ông bà đã dạy thì chắc sẽ đỡ mích lòng hơn, được cái này mất cái kia! Cũng có những cái thấy sai mà không thể nào sửa được vì nó liên hệ đến luật lệ chính quyền thì dù muốn dù không cũng phải “câm” thôi! 😦
LikeLiked by 3 people
Nói thẳng, nói thật là tốt, nhưng đôi khi mình nói… vô duyên mà lại nghĩ là mình đang nói thật nói thẳng thì nguy, hehehe.
Tui đang tự hỏi có khi nào tui nói vô duyên nên chúng mới ghét chứ không phải vì nói thẳng nói thật không ta 🙂
LikeLike
Nói vô duyên là vầy nè .
Khi người khác đang thao thao phát biểu giữa đám đông,
Tự dưng cái dzô dziêng nổi lên Ây Dza la lớn Chị nói sai dzồi …làm cho người đang thao thao bẽ mặt , tội nghiệp …dù họ nói không đúng , bao dung một tí đi mà nghĩ họ chưa biết rõ ??? nên nói sai chăng ???
Nếu quen biết với người thao thao…? Nên về nhà hẹn nhau ra parking bàn bạc nói nhỏ riêng với họ là you sai rồi …
LikeLiked by 1 person
Vụ này cũng tùy mức độ à nha 🙂
Sai hay nhầm lẫn chút chút khg sao, góp ý riêng được, chứ thứ nổ banh nhà lồng mà lại còn thao thao thì chắc khg chỉ 1 người mà là nhiều người đứng lên vạch mặt lắm à nha 🙂
LikeLike
Có lần đó đi chợ cũng lâu rồi: Có chú đó còn trẻ chắc là homeless ? Ngồi xuống nền cement bày báo ngày ra bán, mời khách đi qua đi lại mua. Tôi Ủa: Sao mà có cái vụ bán báo nầy vậy kìa? Chắc họ vô Tòa Soạn Báo mua rẽ ra bán lại kiếm chút tiền? Ông anh kia nói: Họ bỏ vô 25c hốt ra ngồi bán đấy? Không biết có vị nào thấy không? Bây giờ không thấy nửa.
LikeLiked by 1 person
Khi nào không còn lon để lụm, tui sẽ bán báo NV kiểu này.
Kkkk j/k
LikeLiked by 1 person
Bán báo kiểu đó làm sao ở nhà trên đồi được Bác Ơi!
LikeLiked by 1 person
Noi’ chung người có chút hiểu biết không ai làm kiểu này. Phần lớn họ rất tự trọng. Nên nhớ là thành phần người Việt ở Mỹ không chỉ có VNCH và trí thức cũ. Người Việt ở Mỹ cũng đủ mọi thành phần,trong đó có rất nhiều người được gia đình bảo lãnh sang sau này. Mà thành phần sang sau này mới đông. Vì vậy những điều xảy ra ở VN thì cũng đều xảy ra ở Mỹ là điều tất nhiên
LikeLiked by 1 person
Tui đồng ý với chuyện đó là cách cư xử của người có tự trọng hay thiếu tự trọng, chứ đừng nói là cách của người trước 75 hay sau 75 nghe rất là ấu trĩ, bởi quơ quàu kiểu đó đã cho thấy sự hạn hẹp và đầy định kiến của cá nhân người phát biểu rồi.
LikeLiked by 1 person
Nặc Danh là ai vậy ta? Mới hay cũ, lạ hay quen vậy? Trước lạ sau quen?
LikeLike
Chinhaor là ai vậy ta? Mới hay cũ, lạ hay quen vậy? Trước lạ sau quen? Tên thấy là lạ.
LikeLike
Đó là Chị Nhà đó, vì Bi phải làm lại account mới để chị ấy có thể còm được sau khi cái account cũ không làm sao vào được! 🙂
LikeLiked by 1 person
Xin gửi đến quí vị mộtẫm bài viết đáng suy gẫm
https://nghiencuulichsu.com/2016/12/29/may-cam-nhan-ve-su-khac-biet-giua-giao-duc-mien-nam-va-giao-duc-mien-bac/
LikeLiked by 1 person