1.
Tui thực sự cảm thấy mình bị “bội thực.”
Nhưng không phải “bội thực” vì ăn, mà vì những chuyện… tào lao trên các mạng xã hội.
Không biết bắt đầu chính xác từ lúc nào, có lẽ là chưa lâu, tự dưng tui nhận ra mình như bị rơi vào tình trạng “trầm cảm” nặng nề khi bước chân vào facebook để rồi tình cờ lạc vào một status nào đó đang diễn ra những ý kiến tranh cãi trái chiều.
Tui cảm thấy mình như bị suy sụp hay rơi vào một hố thẳm hun hút khi đọc phải những ngôn từ, những ý kiến người ta dùng để công kích nhau.
Bỗng dưng tui cảm thấy gì đó như sợ hãi. Đúng hơn là sự mệt mỏi, rã rời, như một người có bao nhiêu sức lực đã tung ra hết rồi, giờ nhìn thấy 1 cuộc chiến nào là tự dưng thở dốc, tìm nơi tránh ra, dưỡng thương.
Và cũng hơn lúc nào hết, tui nhận ra rất rõ ý nghĩa của chữ “thế giới loài người.” Không ai giống ai. Đa sắc, đa dạng. Và có lúc, tui đâm ra nghi hoặc chính bản thân mình về sự đúng sai, về sự nhận chân giá trị, tình cảm của con người đối với nhau.
Trong tui xuất hiện suy nghĩ, và tui nhận ra mình cũng đã hành động, về sự tìm nơi ẩn náu. Rất lạ lùng. Nếu ngày trước, có lúc tui đã từng viết ra, rằng, trong cõi vô thức, tui hay nhìn thấy mình đứng giữa mênh mông đất trời, rất vắng, rất lạnh, rất cô độc, nhưng trong tâm thế của kẻ đón nhận. Giờ đây, tui lại hay thấy trong cõi đó, là giông gió, bão bùng, tui chấp chới trong đó và cứ dõi mắt tìm một chốn trú ngụ…
Tui nhận ra tui tìm thấy bình yên, trong chính mình, khi những lúc không đi làm, những lúc không phải lo những công việc không tên của bà nội trợ, tui mải miết với cây cỏ ngoài sân, để thời gian trôi qua lúc nào chẳng biết. Hay để viết 1 vài dòng gì đó tếu táo trên fb, để mình cười và bạn bè người quen cũng tạt qua cười 1 cái, giảm stress 🙂
Tui lười nói chuyện bằng miệng, haha. Nghe khó tin? Tui chỉ thích nói 1 mình, hay nói trong cách này. Khỏi tranh cãi.
Dấu hiệu già nua sồng sộc tới 🙂
2.
Nhưng, như đã nói từ tựa bài. Muốn được bình yên, không chuyện trò, tranh luận hay tranh cãi, nhưng không có nghĩa là cái đầu mình cũng nín suy nghĩ. hahahaa, nếu mà như vậy thì chắc là thật sự là chán cơm thèm đất lắm lắm rồi 🙂
May, rất may là cái đầu vẫn suy nghĩ 🙂
Hôm qua hôm kia gì đó, đọc từ fb của một anh nào đó, kể chuyện anh đi trên đường ở Biên Hòa, tình cờ cho một người công nhân quá giang.
Anh công nhân kể công ty phá sản, chủ quỵt lương, năm hết Tết đến, tiền bạc chẳng có, anh đã đi bộ cả 3 ngày như thế từ đâu đó ngoài miền Trung thì phải, lúc thì quá giang xe này, lúc quá giang xe kia, lúc đi bộ, đói thì xin cơm thừa canh cặn từ những quán lề đường, khi thì vào chùa ăn nhờ, tìm đường về quê ở miền Tây.
Người kể chuyện cho anh công nhân quá giang ít tiền phụ lộ phí đi tiếp từ Biên Hòa về quê Cà Mau thì phải (trí nhớ tui tồi tệ quá, hehehe) nhưng mà anh ta không nhận, nói không phải “ăn xin.”
Kèm theo câu chuyện có cả cái clip chưa đầy 1 phút mà người chủ fb đó đã quay lại dáng đi lêu nghêu của anh công nhân nọ trên đường.
Quả là một câu chuyện cảm động. Một nỗi gì đó xót xa đến tận cùng…
Nhiều người cũng cùng cảm xúc như tui khi đọc câu chuyện ấy.
Tuy nhiên, sau bao nhiêu comments mang đầy tính nhân bản và lòng trắc ẩn, thì đến phiên người kể chuyện thốt lên “Không còn biết đâu là thật-giả!” Bởi, có nhiều người đã nhắn tin cho anh kể chuyện, nói rằng câu chuyện anh ấy kể rất giống chuyện họ đã gặp! Cũng như vậy, nhưng khi cho tiền thì nhiều anh ấy mới lấy, ví dụ như cho anh ấy 1 trăm ngàn VNĐ, thì anh ấy nói vé xe về quê nhiều hơn số đó, và thường người ta cho anh ấy đúng số tiền vé xe…
Nhiều người đặt vấn đề, như vậy, anh ta kiếm được bao nhiêu tiền rồi, từ lòng trắc ẩn của nhiều người?
Câu hỏi tui tự đặt ra cho mình là, trong những trường hợp như vậy, mình nên hành xử thế nào đây, để trước tiên là lòng mình cảm thấy thanh thản?
Câu chuyện làm tui nhớ cái lần đầu tiên trong đời mà tui bị gạt như vậy là đúng ngày tui có kết quả đậu đại học. Hehehe, ngày đó đậu đại học ngay từ lần thi đầu tiên là ngầu lắm nha 🙂
Dĩ nhiên là tui vui, rất là vui. Còn nhớ tối đó tui đi học Anh văn ở trường Cao đẳng sư phạm ra, tui vẫn chạy xe đạp. Mới tan lớp trên đường chạy về 1 chút thôi thì có một người phụ nữ chạy xe máy rề rề bên cạnh hỏi, “Em ơi cho cô hỏi nhờ” Tui dừng lại. Cổ nói là xe cổ sắp sửa hết xăng rồi, mà cổ không có mang tiền, tui có không cho cổ mượn.
hehehe, như đã nói là lòng tui như mở hội, nên tui nói “có.” Nếu tui nhớ không lầm thì tui đưa cổ 10 ngàn (lúc đó 1 dĩa cơm vỉa hè tui ăn chỉ từ 800 đến 1 ngàn thôi nha). Cổ hỏi tui đi học thêm trong trường Cao đẳng ra hả. Tui “dạ”. Cổ nói cổ dạy trong đó. Để lần tới tui đi học, cổ sẽ tìm đến lớp tui trả cho tui!
Vậy mà tui tin. hahahaa. Nếu bà đó mà trả lại tiền thì tui đã nhìn cuộc đời như viên kẹo ngọt rồi 🙂
Rồi đến một lần, cũng ở năm nhất đại học, bồ tui (khi đó còn mới, chưa cũ, hehe), giao chiếc xe máy của bổ cho tui chạy từ trường Bách Khoa sang trường tui, rồi khi nào tui tan học thì chạy về Bách Khoa đón bổ. Đến trường thì bánh xe xẹp 🙂
Tui còn nhớ 1 chỗ vá xe trước trường Cao Đẳng SP, cổng đối diện với Đại học SP. Tui đẩy xe vô, nói với anh chàng vá xe “Anh vá xe dùm em, lát em chạy ra lấy,” rồi tui chạy vào lớp.
Đến giờ tan học. Tui qua lấy xe. Anh chàng đó, chắc chẳng hơn tui bao nhiêu tuổi, nhìn tui, cười nói, “Em gan quá! Em để xe ở đây mà không sợ là anh mang xe đi bán luôn sao!” Dĩ nhiên tui trả lời “không”, nhưng mà lái xe đi rồi thì ngẫm nghĩ, “tiệm vá xe” thực ra chỉ là cây dù dựng lên, 1 thau nước, cái ống bơm, thùng đồ nghề. Chiếc xe Cup 80 ngày đó giá trị gấp nhiều nhiều lần cái “tiệm” đó.
Rõ ràng, tui đã nhìn đời trong trẻo, thánh thiện vô cùng. Và, cuộc đời cũng có người vầy người khác.
Trở lại câu chuyện kia. Mình sẽ làm gì đây khi bắt gặp những câu chuyện tương tự, mà có lẽ ngay những người ở trên xứ Mỹ này cũng đã không từng 1 lần gặp nơi Walmart hay phía trước Costco 1 người đến nói những điều tương tự, hết xăng, hết tiền…?
Cho hay không cho? Giúp hay không giúp?
Buông xã buông xã, tình cảm nhiều, đừng nhập tâm nhiều quá sẽ bị trầm cảm!
(Cho hay không cho? Giúp hay không giúp?) Cho và giúp nếu có điều kiện, nhưng với khả năng của mình, đừng cố gắng quá sức, không ai thương mình bằng chính mình.
LikeLiked by 2 people
Tôi Đi Gởi Tiền Lì Xì: Người Việt mình nhiều tình cảm với gia đình thân nhân ở V/N, mùa này mấy chổ gởi tiền và quà về quê nhà làm ăn nhộn nhịp, tấp nập, những người trung niên và lớn tuổi nhiều nhứt, những thùng quà chưa đóng kỷ để những người nhân viện giúp và kiểm điểm, có người có gì gởi nấy đồ còn tốt của con cháu không xài, cùng những hang thường bán ở Costco; hot Pistachio, kẹo bánh, thuốc over counter nhiều nữa v v…Hỏi thăm chị đó ngồi gần, có gởi thường xuyên: Năm nầy không về được, cũng không quên gởi chức quá về mấy cháu cho nó mừng, quà gì cũng quý. Hình như nhiệm vụ quý ông là tài xế và bưng thùng vô lơ tơ mơ hút thuốc nói chuyện hay trầm ngâm, mấy bà hơi căng coi báo nhiêu pound bao nhiêu tiền. Tiền gởi cước phí về Saigon ngày thường 2$-100 bây giờ 3$ cung ok luôn không sao, nhưng công nhận nhanh thiệt.
LikeLiked by 4 people
Gởi tiền qua AZ bảo đảm khg tốn cước phí gì hết ráo, nếu ai khg tin cứ gởi thử đi, nhưng nhớ ghi đúng tên người nhận Van Nguyen nha! 😛 😀 🙂
LikeLiked by 2 people
hahaha Bà mịa cừ té ghế luôn hahahahaha
LikeLike
Không có địa chỉ làm sao mà gởi, có tên mà không số nhà, đi lên tới WDC.
LikeLike
Năm nay tui cũng “bon chen” đi gửi thùng đồ về cho người nhà ở VN. Gửi đồ đi SG chỉ có $2/lb, còn đi tỉnh đến $3/lb, mà chỉ nhận từ 10 lbs trở lên! Trả tiền gửi mà đau bụng luôn! Ra tiệm cân xong, mình thì muốn dán lại nhưng tiệm nhất định không chịu & nói để họ làm. Tui ra về mà cứ lo rũi khi người ta đổi đồ của mình thì sao? Lo cũng bằng thừa, vì gửi là coi như mình giao toàn quyền cho họ, họ hay n/v phi trường “chôm” thì làm gì họ, để chờ xem coi cái thùng có về đến tay người nhà an toàn không! Nếu như họ đổi đồ thì cũng không thể kiểm chứng được vì mình hay người nhà đâu có gặp nhau đâu mà coi có bị hay không! À mà ngộ lắm nha, họ gửi tiền $100 lấy $2, còn gửi hơn $100 thì $1; vậy gửi luôn $200 cho lời! Nghe cho biết chứ lần này không gửi $! 🙂
LikeLiked by 2 people
Trước khi dán thùng, tiệm phải kiểm tra để coi mình có ma le nhét hàng ‘tào lao’ vô thùng đồ hay khg, nếu khg coi kỹ lỡ có chuyện gì họ phải chịu trách nhiệm rồi sao (em nghĩ vậy!). Trước khi cho đồ vô thùng, sắp đồ ra bàn, chụp tấm hình, gởi về cho người nhận, như vậy là có thể kiểm chứng thiếu đủ được rồi.
Gởi $100 thì tốn cả thảy $102, gởi $200 thì tốn tới $202, lỗ sặc máu chứ lời đâu! Hahaha!
Nói giỡn chứ họ tính công đi giao tiền, xăng nhớt thời giờ ngày càng mắc mỏ mà! : )
LikeLiked by 3 people
Lần đầu gửi nên chưa có kinh nghiệm! Học bài học nên thân! 🙂
LikeLiked by 1 person
Tôi gởi chỗ này quen rồi, hơn 1-2 $ cũng không sao, lâu mới gọi 1 lần, bên nhà nhân nhanh và đầy đủ là thích rồi. Bảo bên ấy gởi email hay mình điện về những món đồ có nhận hàng đây đủ không? Năm nào cũng có lịch, năm nay không có, nói: hết rồi!
LikeLiked by 1 person
1. Gói bánh ú đi, nhiều khi cũng xả stress được phần nào! 😀 mà khg được, lỡ gói khg ra cái bánh ú mà thành cái bánh ù thì còn stress dữ tợn hơn! 😛
2. Lợi dụng sự thương hại, lợi dụng lòng tốt, lợi dụng tình cảm, tất cả đều đòi hỏi kỹ năng, đâu phải ai cũng làm được, ít nhiều gì thì họ cũng đã phải bỏ ra công sức để trau dồi kỹ năng đó, hơn nữa họ cũng can đảm lắm chớ bộ, cho nên nếu họ diễn giỏi thì cứ coi như là mình trả công cho họ, nhưng nên trả vừa phải, trả nhiều quá ….hao! 😛
LikeLiked by 5 people
Trả bánh ù
được rùi, đừng chưng hay tét
Kkk
LikeLike
Cô giáo đọc còm ả Hến xã xì chét đi,không té ghế không ăn tiền hahahahahaha
LikeLiked by 2 people
Di Mua Bao Xuan Nguoi Viet: Vo tiem Liquor cua nguoi Viet, mua the dien thoai va quyen bao Xuan Nguoi Viet toi noi: Bao nam nay khong tang gi ha? Ong chong: Tang cho chu quyen lich, co co no dang lua, Toi: bao nay tang quyen lich ne, Co cung mua luon.
LikeLike
Đi Mua Báo Xuân Người Việt: Vô tiệm Liquor của người Việt, mua thẻ điện thoại và quyển báo Xuân Người Việt tôi nói: Báo năm này không tặng gì há? Ông chồng: Tặng cho chủ quyền lịch, có cô nọ đang lựa, Tôi: báo này tặng quyển lịch nè, Cổ cũng mua luôn.
LikeLiked by 1 person
@NL: “Cho hay không cho? Giúp hay không giúp?”
Xin mượn lời của Anne Herbert: “Practice random kindness and senseless acts of beauty.” 🙂
LikeLiked by 1 person
tui thì làm theo bản năng, tức là nếu trong túi có tiền, thấy giúp/cho được thì giúp/cho, để lòng mình không bị cắn rứt trước 🙂
LikeLiked by 2 people
Cho hay không cho? giúp hay không giúp?
Hi Hi, cũng tùy bữa. Giúp thì OK. Nhưng trong cuộc sống, có những lúc cũng thấy chán và ghét lắm. Ai có cảm giác đó không? 🙂
Cho nên, thôi cũng tùy duyên, cho cũng được mà không cho cũng OK. cái chính là không phải “ép” bản thân mình. Nếu không, cho thì tốn tiền mà lại…cực thân?
LikeLiked by 1 person
Khỏang chục năm trước , hai vợ chồng chờ đổ xăng ở Las Vegas ,có một chàng Mỹ trung niên áo quần tươm tất , ghé đầu vào cửa xe nói như phân trần là trên đường về nhà mà không đủ tiền đổ xăng , xin được giúp đỡ.
Cũng hỏi xe đậu ở đâu , anh chàng chỉ tay bên kia đường. Bản tính mau mắn vội lấy tiền trong ví ra , phân vân giữa cho $20 hay hơn để đủ tiền đổ xăng về đến nhà ?, thôi thì cho $35 cho chắc { thời đó xăng khoảng $1.50 hay $1.75 ở LV còn rẻ hơn }.
Cầm tiền và nói lời God Bless You xong anh chàng chạy biến mất , không thấy chạy qua phía xe đã chỉ lúc đầu , thế là biết ngay đã bị lừa .
Thanh Thủy
LikeLiked by 2 people
@Thanh Thuy,
Like.
Hi hi…và chục năm nay, hai anh chị đã được…blessed by God! Cheer!
(Ha ha, cho người ta hơn 20 gallon xăng chứ đâu ít. Theo giá hiện nay là hơn 60 đô! Bây giờ có bao nhiêu người móc bóp cho người ta 60 đô? Not me, tại vì tui…kẹo kéo…ha ha)
LikeLiked by 1 person
Cho rồi thì thôi đừng tiếc! có lần tôi cho người xin tiền, thằng con: đừng có cho Ổng đi mua rượu ổng uống, tôi: thây kệ ổng mua gì kệ họ, mua rượu hay thuốc hút cho phê để ổng quên đời đôi lúc cũng ok. Con: để con mưa thức ăn cho ăn, thôi mày ơi! Phiền lắm.
LikeLiked by 2 people
Có thiệt thây kệ ổng uống cho quên đời không? Lỡ uống say, phê thuốc, rồi đi làm chuyện bậy như cướp giựt, hãm hiếp thì sao?
LikeLike
Thì ông lãnh nợ của ổng, hay chanh quyền lãnh nợ ông!!! Rượu thuốc bán tự do? Ông đủ tuổi để mua, có ai cho rồi nói: phải làm như vậy vấy… Có ai rảnh đâu mà đi theo xem họ làm gì với đồng tiền mình cho?.
LikeLike
Nếu mình có ý định cho tiền thì cứ coi như là mìng gieo duyên bố thí và ngừơi kia thì họ sẽ theo nghịêp của họ để mà dùng đồng tiền của mình: có thể họ sẽ uống rượu nhưng biết đâu họ đi mua thức ăn cho chính mình hay gia đình hoặc ngừơi khác. Như vậy thì tâm của mình mở rộng hơn và mình cũng tránh đựơc nghịêp đa nghi.
Hôm nay AL lại tè le : chắc tại Paris đang lạnh quá, thấy thương những homeless.
LikeLiked by 3 people
Nhiều khi chúng ta có những hiểu biết rất sai lầm về người homeless. Có khi ta tưởng là họ làm biếng, nhưng có những người vì có tiền án, không cần biết nặng, nhẹ như thế nào, trong hồ sơ; do đó, không tìm được việc làm và cũng không được chủ cho mướn nhà.
Ở DC có một bà cụ homeless người Việt. Bà được con trai bảo lãnh qua Mỹ, nhưng sau đó lại có vấn đề với con dâu, và bị con dâu đuổi ra khỏi nhà. Cậu con trai chọn để mẹ mình trở thành homeless, phải sống ở shelter, và chỉ thỉnh thoảng đến thăm. 😦
LikeLiked by 2 people
Mỗi Ngày Một Câu Nói “”Like Page ( Luom ve day)
March 12, 2016 ·
Xin Hãy Lưu Tâm !
Đừng ăn chơi. Khi Mẹ còn cực khổ.
Đừng đua đòi. Khi Cha đổ mồ hôi.
Đừng vô tâm. Sống chỉ biết mình thôi.
Đừng mê muội. Mộng mơ hư ảo.
Đừng xa hoa. Khi Mẹ già tần tảo.
Đừng ảo huyền. Gây phiền não Cha yêu.
Đừng ra đường. Với cái mặt tự kiêu.
Đừng cao ngạo. Mà chê bai kẻ yếu.
Đừng Phung phí. Khi gia đình túng thiếu.
Đừng vì tiền. Mà bất hiếu song Thân.
Đừng cải lời. Khi Cha Mẹ khuyên răn.
Đừng vội vã. Phân chia lối sống.
Đừng quá lời. Khi mình máu đang nóng.
Đừng bỏ nhà. Khi Cha Mẹ ngóng trông.
Đừng dạy khờ. Với suy nghĩ chưa thông.
Đừng kêu ngạo. Khi mình còn dốt nát.
Stt… Thứ 2578
LikeLiked by 1 person