Là chuyện đã trúng độc đắc từ hồi… năm ngoái nha.
Sở dĩ giờ mới kể là vì giờ… hết tiền rồi, hehehe, khỏi ai bắt dẫn đi ăn nữa 🙂
Chuyện là vầy:
Nhân dịp Lễ Lao Động hồi tháng 9 vừa rồi, hai vợ chồng rủ nhau “đi Las Vegas.” Đi cho đỡ chồn chân chồn cẳng vì quẩn quanh hoài nơi phố Bolsa cũng tù túng quá. Rủ 2 đứa nhóc tụi nó không thèm. Thì thôi, 2 con khỉ già đi với nhau.
Chiều thứ sáu, “bồ cũ” đi làm ra thì xách ba lô lên đường. Thứ Sáu đi Thứ Bảy về.
Đâu chừng 4 giờ chiều là leo lên xe.
Lái cả 1 tiếng đồng hồ mà sao cứ còn loanh quanh ở Quận Cam vì kẹt xe. Thế là tìm đường tấp vô mua cho 2 tên 2 ổ Subway gặm đỡ.
Chưa bao giờ đi Las Vegas vào những dịp như thế nên coi như là trải nghiệm nhớ đời 🙂
Kẹt xe dã man con ngan. Chạy lúc đầu GPS báo sẽ đến nơi lúc 9 giờ tối. Chạy miệt mài một hồi, nó báo 10 giờ tới. Chạy thêm lâu lâu nữa, nó báo 11 giờ tới. hahahaha, rồi đến lúc ngồi muốn mỏi mông luôn thì nó báo… 12 giờ tới! Có ai từ Little Saigon lái đi LV mà mất đến 8 tiếng không. Thiệt tình muốn khùng luôn. Mà lạ là đường lên đường xuống gì cũng đông nghẹt hết.
Đến quãng nơi có trạm xét hàng nông sản vào Calif. thì thôi, cứ y như rằng xe đứng yên luôn. Đường hướng lên LV thì chỉ thấy những đóm đèn đỏ xếp thành hàng. Đường ngược lại thì là một làn những ngọn đèn vàng 🙂
Nhớ đến quãng đó là đã đâu chừng 9 giờ 30 tối. GPS báo nếu cứ đường quang mà đi thì 12 giờ đêm tới. Nếu đi đường tắt thì khoảng 10 giờ 30 tới. OK, thì đi đường tắt thử coi sao.
Đường tắt là lủi xuống con đường đang làm dang dở bên dưới, hay là kiểu một đường xưa cũ nào đó đã được bỏ đi, chả biết, mà trời thì như mực. Có đoạn chạy không thấy chiếc xe nào hết, mà cũng chẳng có ngọn đèn nào hết. Quỷnh muốn chết. Nhớ như hồi cái đêm mò đường vào trại gà ở Texas vậy, đêm dày đặc, chẳng biết đâu là đâu.
Chạy khoảng chừng nửa tiếng thì mới thấy có thêm một số xe nữa nhập vào. Và cứ thế, như một đoàn quân mở đường máu mà đi 🙂 Chiếc đi đầu là dũng tướng, vì như đã nói, đường mấp mô, lởm chởm, chẳng biết phía trước là gì. Chỉ biết là nơi mình đang chạy, ngó lên đường lớn thấy hàng xe đứng yên như tượng 🙂
Cuối cùng, khi lên lại được đường lớn, thì rất là lạ là đường vắng hoe! Tức là phần lớn vẫn còn dính chặt như nêm nơi đoạn kẹt xe.
Đến được Las Vegas thì cũng đâu 11 giờ. Ghé vào phở Số 1 làm một tô trước khi về khách sạn.
Nhận phòng xong là đã qua ngày mới rồi. “Bồ cũ” mệt lừ chỉ muốn lăn ra ngủ. Tui thì “em đi xuống kéo máy, thắng sẽ cho anh tiền mua cái kính mát.” – “Kính mát xịn mới lấy,” ổng nhắn nhe. Hahah, chỉ nói kính mát, không nói giá tiền. Chợ 99 cents cũng đầy kính mát để lựa mà 🙂
Las Vegas tui đi nhiều nhiều lắm rồi, đi chơi có, đi công việc có. Và lần nào đi thì cũng chơi kéo máy. Chỉ kéo máy, không ngồi bàn đánh bài, vì… không biết đánh, đơn giản vậy thôi 🙂
Mà đi LV thì chả ai mong sẽ thắng, chỉ tự an ủi là “đi đóng tiền điện” để nó có đèn sáng choang cho mình coi 🙂
Thế nên lần này cũng chẳng khá hơn gì. Nhét tờ $20 vào máy và bắt đầu kéo. Dù máy để 1 cent nhưng chả bao giờ mình chơi được 1 cent mà phải đặt cược từ 30 cents trở lên thì mới được. Mà đặt 30 cents khi trúng thì hơi tiếc là sao mình không đặt nhiều hơn, hahaha, thế là bet luôn 90 cents cho nhanh. Bấm bấm ấn ấn chút là teng teng teng, thua hết trơn!
Móc túi lấy thêm tờ $20 nữa. Thua hết tờ này đi ngủ là vừa. Đổi qua máy khác chơi.
Cũng là máy 1 cent, nhưng tui bet luôn mỗi lần $1 cho nó sang 🙂
Tèng tèng tèng…. cho ai thắng cũng vậy, cho tui thắng đi, tui mua cho thằng chồng tui cái kính mát, làm ơn. hahaha, ngồi lẩm bẩm vậy đó.
Mà nó trúng thiệt. Hehehe. Khi thấy tiền trong máy báo trên $100 là tui cash ra, nhét lại $40 tiền vốn vào bóp. Mấy chục còn lại chơi thêm chút nữa, được thành $95. Đủ mua kính mát xịn trong Costco rồi. Về phòng ngủ thôi.
Thếlà đứng lên.
Vậy mà từ chỗ đó về được đến phòng tui cũng ghé vào 1 máy nữa, bấm bấm ấn ấn mấy cái, thua đi $30.
Ngủ một giấc đến sáng, nói với “bồ cũ”” Có tiền mua kính rồi nha bồ!” ổng cười quá trời.
Xuống kiếm cà phê uống xong, rủ “bồ cũ” kéo máy tiếp. Mà “bồ cũ” tui hay lắm nha. Ổng chỉ ngồi coi tui chơi, lâu lâu chọt chọt tay vô bấm, chứ không có chơi. Rồi khi nào thấy tui thắng thì đi cash tiền bỏ túi. Thấy tui thua thì cho tiền chơi chút. Rồi nhắc chừng đi về 🙂
Nhớ là mình thắng $65 tối qua, lấy hết tiền đó bỏ vô máy. Heheh, mà lạ lắm nha, cái tâm lý đây là tiền mình thắng kéo máy, không phải tiền mình, nên mình chơi rất dạn dĩ. Có khi bet maximum… $2 luôn cũng không thấy tiếc 🙂
Mà hình như gặp thời. Số đỏ. Nên nghĩ thua hết $65 đó thì mình lên lấy hành lý đi dìa. Nhưng ai dè là nó thắng… Dù chỉ thêm khoảng $100 nữa, mà vui, cười thôi là cười. Cứ nhớ câu “Big money! Big money!” được la toáng lên mỗi lần chuẩn bị quay vòng may mắn 🙂
Đến một lúc, tự dưng nghe máy rung rinh đủ thứ nhạc chuông, tui kêu “bồ cũ”: Anh, hình như mình trúng kìa!
Wow, ba trăm mấy! Chưa bao giờ chơi kéo máy mà trúng như vậy. Miệng cười muốn tét mang tai 🙂
Ồ, nhưng mà hình như không phải!
Không phải là 3 con số mà hình như nhiều hơn!
Và màn hình nó cứ đứng yên như thế này 🙂
Mọi người xung quanh đổ đến nhìn và chúc mừng chúc mừng.
“Bồ cũ” gọi một người quản lý đến. Ông ta ngó vào màn hình và “chúc mừng cô trúng độc đắc nha.”
Ổng nói: đưa cho ổng driver licence rồi ổng sẽ mang tiền tới. Tui hỏi, “Có cần tui đi theo không?” Ổng quay qua nói trịnh trọng, “Cô không cần đi đâu hết. Nên nhớ là khi nào cô trúng độc đắc, cô phải ngồi yên ngay tại chỗ máy của cô, gọi người đến. Họ sẽ mang tiền đến tận nơi cho cô!”
Heheh, chắc sợ bước đi, đứa khác nhảy vô ngồi, xí là của nó là coi như xong hàng!
Thế là cứ ngồi đó. “Bồ cũ” cười tíu tít. Bà con xung quanh cứ nghé mắt nhìn… ganh tị 🙂
Xíu sau thì ngoài ông quản lý khi nãy có thêm 1 ông nữa tới.
“Đây, trả cô bằng lái xe. Còn đây là giấy khai thuế của cô. Và cô xòe tay ra đi…” Rồi ông đếm từng tờ tiền đặt vào tay mình.
Đó là tiền mặt hẳ n hoi. Nhưng mà đã được ghi sẵn vào tờ W2 đi kèm luôn rồi, đừng hòng trốn thuế 🙂
Giao tiền xong, một trong hai ông mới yêu cầu tui bước ra khỏi ghế. Và ổng cúi xuống dưới cái máy chỉnh lại cái gì đó. Màn hình báo trúng jackpot khi đó mới biến mất!
Nhìn lại màn hình, ra là tui vẫn còn s tiền dư trên đó một mớ nữa 🙂
Hehehe.
Vui thì thôi. “Bồ cũ” gọi cho 2 đứa nhóc ở nhà hay. Bi, Ti ngạc nhiên xong, thì nói, “Mẹ đừng nói là sẽ thua lại nha. Mẹ đi về thôi!”
Heheh, đâu cần đến tụi nó nói, “bồ cũ” đã áp tải tui đi ra ngoài luôn 🙂
Hehehe, hứa phải giữ lời, lấy xe trả phòng và chạy thẳng đến một Costco tại Las Vegas mua mắt kính mát cho “bồ cũ” cùng một cái mini iPad luôn, chơi sang luôn!
Rồi, nè, phần ông $1,000 nè. Cho Ti và Bi mỗi đứa $500 bỏ vào saving nè. Phần này là mua đồ về đãi cả nhà nè. Phần này là trả lại chi phí chuyến đi nè.
Hahaha, chia tùm lum.
Cuối cùng, cái đứa trúng độc đắc hỏng có cái gì làm của hết trơn 🙂
Wow NL viết hay thật 👍
( khong hay sao làm nghề viet báo😀😀😀)
Đọc xong muốn di LV liền! LV phải trả tien
công cho NL viết bài này dó nha 😀
Chúc NL và gia dinh năm này may mắn
hon năm truoc bội phần👍
LikeLiked by 1 person
Chúc mừng! Chúc mừng bà chủ blog!
Bài viết hay, kéo máy lại càng hay hơn!
Chừng nào có đi LV thì cho xóm nhà lá đi kèm để…xóm nhà lá thành xóm nhà ngói😜
LikeLiked by 2 people
Hehehe, khen bài viết hay thì vui, chứ khen kéo máy hay coi bộ nhiều người nhăn mặt 🙂
LikeLike
Hi hi, khen cho vui tại vì thấy trúng thưởng lớn, vui lây!
Máy ta, ta cứ kéo.
Mặt họ, họ cứ nhăn…nheo, sẽ mau già..ha ha
LikeLike
Chúc mừng chủ blog thắng lớn nha! Đi mà kẹt xe kiểu đó, ông Trời “trả công bội hậu” là số dzách rồi! Quá đả luôn! 🙂
LikeLiked by 2 people
Vù’a đọc vù’a thâ’y vui lây.
LikeLike
Kể chuyện …mém chết ở Las Vegas
Tui tới Las Vegas (LV) hai lần. Lần vừa rồi vào dịp springbreak năm 2014, khi đi Grand Canyon với gia đình. Lần đầu vào năm 1992, khi qua Nam California thăm hai đứa bạn thời tiểu học vừa sang Mỹ định cư. Câu chuyện sắp kể xảy ra năm 1992.
Vài ngày sau khi tới Cali, tui liên lạc được với một người bạn khác tên Đ, thật ra là bạn thời trung học của ông anh, nhưng trở thành bạn đánh cờ tây của tui thời còn ở VN (Đ cũng là người dạy tui đánh cờ tây). Trong buổi gặp đầu tiên, Đ rủ tui đi LV chơi, “chiều mai đi, lái chỉ có 4 tiếng thôi, ở lại một đêm, tao có bạn ở đó nên không cần mướn khách sạn, chiều mốt về. Đi cho biết đèn ở LV đẹp như thế nào mày.” Phần thì do anh bạn khẩn khoản quá, phần thì máu giang hồ vặt nổi lên, tui chịu liền. Và chiều hôm sau, tui tới đón Đ ở khu chung cư của anh. Khi ra xe, Đ thảy vào trunk xe của tui một cái military duffel bag, không biết đựng cái gì mà nghe giống như kim loại kêu lẻng kẻng bên trong.
Sau hơn ba tiếng lái xe, Đ chỉ về vùng trời sáng bên tay phải phía trước và nói, “cái vùng sáng đó là LV đó mày. Cũng còn xa lắm, nhưng mình đã thấy được ánh đèn của LV từ ở đây.” Câu nói đó càng làm tui háo hức về hình ảnh rực rỡ của LV.
Ngay sau khi bước vào nhà bạn của Đ, tui cảm thấy có điều gì đó kỳ kỳ, vì nhà có cả chục cậu con trai vào tuổi teenager ra vào không ngớt, và điều quái dị là cậu nào cũng đi cà nhắc. Bạn của Đ, một thanh niên có lẽ lớn hơn tui 1-2 tuổi, dong dỏng cao, ít nói, điềm tĩnh, có một cái sẹo trên môi với nụ cười hiền, và cũng có bước đi khập khiễng. Sau đó, một trong những cậu teenager đó dắt tui và Đ tới một hộp đêm, bước vào mới vỡ lẽ đây là chỗ nhảy khoả thân. Tui còn nhớ là có một phụ nữ người Việt, sau khi trình diễn, đã tới chỗ chúng tui ngồi nói chuyện, xưng em với cậu teenager nọ ngọt xớt, trong khi tui nghĩ chị ấy lớn hơn tui ít nhất 5 tuổi.
Sau đó, Đ và cậu teenager đó vào sòng bài, còn tui lang thang suốt đêm, đi từ sòng bài này tới sòng bài nọ với cái máy chụp hình, ghi lại hình ảnh những pho tượng to lớn, tinh xảo, những kiến trúc huy hoàng dưới ánh đèn rực rỡ của LV. Một điều tui không bao giờ quên là âm thanh của LV. Đó là tiếng token được bỏ vào hằng ngàn chiếc máy, tiếng cần kéo xuống rồi bật trở lại, tiếng chuông với nhiều âm điệu phát ra từ những chiếc máy, và tiếng rào rào, leng keng của rất nhiều những đồng token đổ xuống mỗi khi có người trúng lớn. Đêm đó, tui chỉ quan sát thôi, chứ không chơi một ván nào, và cũng không kéo máy, vì tui không có cái thú đỏ đen.
Chúng tui trở về nhà bạn của Đ khi đã khuya. Sáng hôm sau, tui dậy sớm để tiếp tục lang thang, chụp hình. LV là một thành phố chỉ sống về đêm. Ban ngày, khi không có những ngọn đèn, LV không có chi đặc biệt ngoại trừ những cái máy kéo ở khắp mọi nơi, từ quán ăn đến tiệm giặt đồ, và những con người, trẻ có, già có, ngồi bơ phờ kéo máy bên rổ token.
Tui cũng khám phá ra rằng ngôi nhà mà tui ở đêm qua là ổ của băng đảng người Việt ở LV, và thủ lãnh của nhóm này là em trai của bạn của Đ. Hắn trạc tuổi tui, ở đó với hai đứa con còn rất nhỏ (2-4 tuổi) và đàn em. Nhóm này phát xuất từ Atlatic City, New Jersey, và không rõ vì lý do gì, dọn qua LV. Ai cũng đi cà thọt vì từng bị bắn vào chân.
Chiều hôm đó, lẽ ra tui và Đ đã rời LV, nhưng đã bị cầm chân lại vì,”lâu lắm rồi anh Đ mới qua chơi, phải nhậu một chầu mới được.” Và rồi, tui ngồi vào vòng tròn với họ, nhậu nhẹt, ca hát. Tay thủ lãnh băng đảng đàn và hát rất hay bài Người Tình Trăm Năm của Đức Huy. Tới giờ, mỗi khi nghe bài này, tui lại nhớ về hắn. Sau vài chai, vì không muốn uống nữa để lái xe về lại LSG, và cũng vì thiếu ngủ đêm qua, tui nằm xuống ngủ để chờ tiệc tàn. Trong cơn mơ màng, tui ngửi thấy một mùi khói thuốc rất là lạ. Và sau một hồi, tui chợt giật mình tỉnh giấc khi nghe có người lớn tiếng, “I want to f… him. What the f… is he doing here?” Tui nhận ra giọng của tên thủ lĩnh băng đảng. Rồi tui nghe giọng Đ, “nếu X có muốn thanh toán gì đó thì thanh toán với anh nè, không được đụng tới nó. Nó là em thằng bạn của anh. Anh dắt nó qua đây chơi thì anh phải đưa nó về đàng hoàng.” Tiếng tên chúa đảng, “I want to f… him man.” Rồi tui nghe tiếng người lao nhao phụ hoạ, “let’s f… him.” Rồi có tiếng mở cửa sau, tiếng người bước ra sau vườn lấy gì đó rồi trở vào, và rồi tiếng nạp đạn lách cách. “Tụi bây dẹp cái đó vô!” Tui nhận ra giọng của bạn của Đ, anh của tên chúa đảng. Tui nằm im, nhắm mắt, trong đầu nghĩ thật nhanh cách thoát thân, và chờ đợi. Bọn chúng im lặng và tiếp tục uống. Rồi tên chúa đảng đi vào phòng. Và những tên khác cũng rời bữa nhậu. Tui ngồi dậy và rời nhà cùng với Đ. Bạn của Đ ngồi một mình, tiếp tục uống.
Tui lái một mạch và về tới Little Sài Gòn lúc trời hãy còn sớm. Đ lại khệ nệ khiêng vào nhà cái military duffel bag mà tui quên là đã nằm trong trunk xe của tui suốt chuyến đi.
Khi về lại VA, kể chuyện cho anh tui nghe, anh tui mới cho hay là Đ vượt biển với người anh. Sau khi qua CA, đã nhập vào băng đảng của LSG. Lúc đó, tui mới vỡ lẽ và hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. Và tui nghĩ tui biết cái túi duffel bag trong trunk xe tui chứa cái gì rồi. Thiệt tình!
LikeLiked by 5 people
Wow, vừa đọc vừa nín thở…
Kinh nghiệm này chắc khg mấy người trải qua…
Anh M&M kể tiếp tâm trạng lúc lái xe về đi, hai người nói gì với nhau, hay là chỉ im lặng mỗi người đeo theo suy nghĩ của riêng mình suốt chặng đường…
LikeLike
Lâu quá rồi, tui không nhớ tui và Đ đã nói gì với nhau trên đường về, chỉ nhớ là Đ ngủ hầu hết quãng đường dài. Còn tui thì trong đầu quay đi, quay lại đoạn phim của vài giờ trước, với bài hát NTTN, mùi khói thuốc kỳ lạ, giọng nói gay gắt và cái nhìn nghi ky, thiếu thiện cảm tay thủ lãnh dành cho tui, tiếng tra đạn lách cách, và dáng ngồi yên lặng, chỉ lên tiếng khi cần thiết để ngăn chận mọi manh động, và nụ cười hiền lành của người anh của tên thủ lãnh. Cuối cùng là nỗi sợ, nếu nói tui không sợ thì tui không thành thật với chính mình. Tui sợ, nhưng không đến nỗi bị paralyzed, mà khi tui nằm đó, tui nghĩ tới những điều mình phải làm. Chìa khóa xe không có trong túi. Cái cửa nằm hướng nào, có bao nhiêu cái khóa, nếu ra khỏi nhà thì chạy về hướng nào, chạy ra sao, vv…
LikeLiked by 4 people
@Anh M&M: đúng là vừa đọc vừa nén thở theo dỏi câu chuyện anh kể. Ở đời có nhiều khi mình bị lâm vào những tình huống phức tạp không ngờ. Nhờ anh ở hiền gặp lành chứ chổ như vậy anh thì mặt nghiêm nghiêm nhìn giống under cover cop mà trong người anh lại có máy chụp hình. Tình ngay lý gian nên họ muốn thủ tiêu anh là vậy.
LikeLiked by 2 people
Sự bình tĩnh của anh M&M đã cứu anh sống.
Thiết nghĩ khi đó chỉ cần anh ngồi bật dậy thì chắc đã khg còn cơ hội kể tiếp câu chuyện này 🙂
LikeLiked by 2 people
Đồng ys và số mạng của ảnh lớn thiệt. Chứ bất ngờ ngồi bật dậy phản cự hay có động tác gì là …. năm nay là giỗ thứ 25 rồi 😆
LikeLiked by 3 people
Vậy đúng ra anh M&M phải dẫn tụi này đi ăn… mừng 25 năm hén 🙂
Vịt quay Bắc Kinh đêyyyyy
LikeLiked by 1 person
Đúng dzậy! Mà tui thấy sao tui có bạn trời ơi đất hỡi không hà. Hồi xưa vậy, mà bây giờ cũng vậy. Thiệt là tình! Hahaha.
LikeLiked by 3 people
Haha ! M&M co’ bạn trò’i o’i dâ’t hỡi không hà nhe NL . Just kidding So’n.
LikeLiked by 3 people
Bạn vàng, bạn thân dễ tìm chứ bạn… lựu đạn cỡ này hiếm lắm mới có à nghen 🙂
LikeLiked by 3 people
thich nhat cau nay… kakaka
LikeLike
Like.
Câu chuyện hay quá đó anh M&M.
Chời đất!
LikeLike
Và tui nghĩ tui biết cái túi duffel bag trong trunk xe tui chứa cái gì rồi. Thiệt tình!
Hơi chậm tiêu, trong cái bag đựng cái gì trong đó vậy anh M/M?
LikeLike
Si nghĩ, si nghĩ…cái hay là ở chổ là làm cho đọc sĩ mình phải si nghĩ đó mà..ha ha
LikeLike
Điều này không quan trọng trọng đâu anh jcbrea. 🙂
LikeLike
@Chú jcbrea:
Túi đó chứa “đồ chơi”.
LikeLiked by 1 person
Tinh te
LikeLike
Những gì xảy ra ở Vegas hãy để lại tại Vegas, nhưng tiền trúng được thì đem về nhà 😉
LikeLiked by 3 people
Kkk
LikeLike
Na(m 2013, Thao and My ddi tu*` Santa Ana from 12pm to*’i Las vegas la` 1am next day, MGM oversold our hotel room ne^n upgrade tu.i na`y le^n suite 🙂 Santa Ana di vegas 13 hours ne` :0
LikeLiked by 1 person
Thảo ơi, Lan hứa là sẽ khg bao giờ đi đâu chung với Thảo hết á, vì Las Vegas người ta đi 4 tiếng Thảo đi 13 tiếng, San Jose bay xuống Orange County 1 tiếng, Thảo bay thành 6 tiếng. Thảo nhớ rủ Mỵ, đừng rủ Lan nha, hahaha
LikeLike
Ha ha, lu’c di ve^` san jose, flight bi cancel, thay vi` 2:30pm tha`nh 8:30pm moi toi san jose 🙂
LikeLike
“Mà tui thấy sao tui có bạn trời ơi đất hỡi không hà. Hồi xưa vậy, mà bây giờ cũng vậy.” – Cái “đám bạn bây giờ” mà M&M dẫn đi Luray Caverns có nằm trong đám “trời ơi đất hỡi” không M&M? 🙂 Chắc là có! Bạn bè gì đâu mà để “tưởng nhớ” 25 năm này giỗ … hụt, mợ đòi được đãi vịt Bắc Kinh nữa chớ!
À, cái mùi khói thuốc là lạ đó bây giờ ở Calif được xài hợp pháp rồi nghen. Mai mốt có ghé nam Calif thăm cô giáo hay thầy Lý, cứ nói một tiếng là mấy trự đó ra vườn bẻ một lá tha cho M&M, tha hồ mà phê. 🙂
LikeLiked by 4 people
Mà cuối cùng là có nên trồng cây đó trong nhà không hén?
Nghe nói mỗi người được trồng 6 cây thì phải 🙂
LikeLike
Cây đó dể trồng, nước và nắng đầy đủ la lên như cỏ dại. nhưng khó kiếm giống. Hồi trước thì cấm không được trồng, nhưng bây giờ thì không biết sao?
LikeLike
@Cô Giáo: tui có thắc mắc.
Mỗi người trồng được 6 cây, vậy gia đình đông con mình trồng được cả vườn không?
Định nghĩa một cây nó nhỏ lấp xấp như mấy cây cà, cây ớt hay là mình trồng cây loại ra lá xum xuê như cây xoài, cây đa đầu làng.
Không biết thì hỏi, mà sáng sớm hỏi cà giựt như vầy xong rồi đi chứ đứng lại bị lấy chổi rượt chạy sao kịp …… hehehe.
LikeLiked by 1 person
Cô giáo có trồng thì nhớ sắm thêm súng ống, lụu đạn, cuối tuần đi học bắn súng, thẩy lụu đạn như…xong rồi đêm đêm ngồi canh…đê không bị bứng như kỳ trước..
tui chạy trước…để tránh lưu đạn của cô giáo…ha ha, joking, 😄
Chúc bà chủ và mọi người ngày vui😄
LikeLiked by 1 person
Ông TS nói trúng phóc, thiệt không hổ danh là sư phụ của TL. Hồi xưa tui có thằng bạn đương không dắt tui vô cái ổ băng đảng làm tui mém …chết. Giờ kể lại cho “đám bạn bây giờ” nghe, thì có một ông bạn tặng cho tui cái đám giỗ …hụt. Mà nếu là đám giỗ …hụt của tui, thì phải cúng kiếng gì rồi mời tui dìa ăn, chứ ai lại như một mợ bạn, kêu tui dắt mở đi ăn dzịt bắc kinh. Như vậy nếu không phải bạn trời ơi đất hỡi thì là bạn gì? Hahaha.
LikeLiked by 5 people
mà cuối cùng là chừng nào ông dẫn đi ăn vịt Bắc Kinh dzậy 🙂
LikeLiked by 2 people
Hahaha, Cô Giáo nhây thấy ớn.
LikeLiked by 1 person
Tui mà đòi được, thầy lý đừng có xin theo nha 🙂
LikeLike
Tui nằm xuống ngủ để chờ anh M&M còm mời đi ăn vịt. Trong cơn mơ màng, tui ngửi thấy một mùi vịt quay rất là lạ. Và sau một hồi, tui chợt giật mình tỉnh giấc khi nghe có người lớn tiếng, “I want to feed… him” Tui nhận ra giọng của anh M&M
Rồi có tiếng mở bóp cửa sau quần, tiếng người bước ra sau vườn lấy gì đó rồi trở vào, và rồi tiếng credit card chà cạch cạch. “Tụi bây đem vịt ra!”
Tui nằm im, nhắm mắt, trong đầu nghĩ thật nhanh nên ăn phần nào trước, và chờ đợi. Ai cũng im lặng chỉ có Cô Giáo nhây hỏi chừng nào có vịt ăn, chừng nào mới ăn vịt…..hehehe và tiếp tục nhây cho tới sáng.
Đó là chuyện của tui kể dựa trên tác phẩm của anh M&M
Tựa của câu chuyện là: tui ….. mém được ăn vịt.
LikeLiked by 4 people
hahahaha, cái này ông M&M vừa đọc vừa cười vừa nói, “Đúng là một đám… ‘dịt dật'” hahahahahah, cười đau bụng quá, cho ăn vịt đêyyyyyyyyy
LikeLiked by 1 person
Mà tui đọc hoài tui hỏng có hiểu cái này là cái gì nha thầy lý:
“Rồi có tiếng mở bóp cửa sau quần”
LikeLiked by 2 people
Ý tui muốn viết là
“Rồi có tiếng móc ví từ túi quần đằng sau” hoặc
“Rồi có tiếng móc bóp từ túi quần sau”
Đàn ông bận quần jeans có 2 cái túi đằng sau, một cái túi để dắt cái phone, một cái túi để cái bóp (ví). Muốn lấy cái credit card ra thì phải móc ví, mở bóp là vậy.
LikeLiked by 1 person
Like.
ha ha, hay à nha. TL chế ra câu chuyện vịt quay này hay à nha.
chúc mọi người ngày vui
LikeLiked by 1 person
Cai la do nau canh chua la so mot do.
LikeLike
Ông kia Ổng nói: Người tốt không nên xài thứ đó! Cũng đừng nên thử!.
LikeLiked by 2 people
Ha ha
Tui nhớ hình như hồi đó dư luận tố là ông Clinton hút cần sa. Ổng nói: đúng là tui có đốt điếu thuốc cần sa, bỏ vô miệng nhưng không hút vô, chỉ thả khói ra…
LikeLiked by 1 person
Trúng tiền thì họ đưa giấy bắt khai thuế, vậy trường hợp sau đó NL không đi, mà ở lại chơi tiếp và bị thua hết số tiền trúng đó, thì có phải khai thuế nữa không?
LikeLiked by 1 person
Good question, tui cũng muốn biết nhu vay.
LikeLike
Vẫn khai, vì tờ W2 còn chình ình nè 🙂
Để tui kiếm người hỏi thử, nhưng theo suy nghĩ hiện giờ của tui thì khi mình trúng độc đắc, là mình trúng 1 lần với 1 số tiền lớn, giống như khi mua vé số trúng, lãnh thưởng là đóng thuế. Chưa nghe ai nói tiền trước giờ mua vé số có được khấu trừ không, hay là thua bài thì có được miễn thuế không 🙂
LikeLike
Yes,
Hai cái events khác nhau, mutually exclusive. Event thứ nhất thắng đóng thuế theo cái giấy thuế về cái số tiền thắng. Event thứ hai, không dính dáng gì tới cái chuyện thắng vừa rồi ( vì không ai bắt dùng tiền thắng chơi nữa ) nên nếu ăn nữa thì đóng thuế thêm trên cái tiền ăn nữa.
Nếu thua thì khi khai thuế có thể dùng deduction dựa trên sồ tiền ăn, chỉ khi khai itemize mới được. khai kiểu khác không được. Thí dụ trong năm 2016 khai thuế thắng $3000, thua $5000, thì chỉ deduct $3000 ngàn mà thôi.
Lý do không thể deduct miển hay giảm thuế tiền thua cờ bạc là vì không ai muốn dùng tiền thuế để subsidize (bao lót) cho chuyện thua cờ bạc.
LikeLiked by 1 person
Còn nếu lấy tiền trúng độc đắc mua tả sữa…gởi về VN thì có giảm thuế hay không?
(Hởi dùm cho bác đó…ở đó mà cười…kkk)
kkk, joking
LikeLiked by 2 people
Được, cái đó gọi là foreign aid, Mỹ giúp cho xứ đang cần sửa tả để phát triển.
LikeLike
Chắc nên để tiền foreign aid lại trong nước Mỹ để…Let make America great again…:)
LikeLiked by 1 person
@Anh Joe:
Bắt thang lên hỏi ông trời
Tiền mua tã, sữa có thuề được không?
Ông trời ổng bảo may be
Sinh thêm vài đứa giãm thuê càng nhiều
LikeLike
Sinh thêm vài đứa…
Ha ha…kiểu này là tới ngày tới La Mã vẫn còn phải đóng child support.
Xúi dại, xúi dại..ha ha
LikeLiked by 1 person
Cô NL thắng thì nó đưa cho cổ tờ giấy để đóng thuế, nhưng khi cổ chơi tiếp bị thua thì lấy gì chứng minh để deduction, vì sòng bài nó trả cổ bằng tiền mặt thì cổ lại chơi tiếp bằng tiền mặt mà?
LikeLike
IRS đòi hỏi người khai thuế document in detail, the date, time, where bao nhiều lần, ăn thua bao nhiêu như một cái official log of activities. Để khi nó audit thì sẽ bị dính nếu không chính xác. Cái phương pháp gọi là deterrence ( làm cho mình thấy sợ nản không dám/muốn làm) cái chuyện ăn gian.
LikeLiked by 1 person
Không biết trên đường đi, cô giáo có tự nhiên từ bi nhớ tới thưở còn hẹn
họ, ngại ngừng nắm tay, Má ửng hồng, mà lái xe chậm thế??
Toi mới đi LV count down, chỉ slow down khoảng 15 phút .( đi 29 về mùng 2)
LikeLike
Nghe chuyện Cô giáo và anh M&M kể liên quan đến thành phố Las Vegas, tui cũng có câu chuyện của tui. Chuyện của tui nó không vui, dí dỏm như chuyện Cô Giáo kể, và nó không căng thẳng nín thở đọc như câu chuyện của anh M&M. Không làm tốn thời gian thêm của còm sĩ, tui bắt đầu kể đây…..hehehe.
Las Vegas…… Chuyện đã hơn 20 năm lẽ, tui muốn cho chắc là mình không nhớ lộn năm, tui đã đi tìm và thấy mãnh giấy nằm trong ngăn tủ đã phai màu. Năm đó là mùa hè 1996, tui lều mình ký tên để đánh một ván bài. Tui đem hết tài sản tui có lúc bấy giờ, cả luôn cái mạng cùi đặt một ván bài đầu tiên mà lúc đó tui chưa biết số phận mình đỏ hay sẽ đen như đêm 30. Vì mê muội tui đã lao cuồng vào và làm tất cả, như con thiêu thân tui bất chấp tất cả để được tham gia vào ván bài, để coi nó đỏ hay đen, tài hay xỉu, lớn hay nhỏ, chín hay bù, 21 hay quất etc.
Và ván bài năm 1996 tui thắng vẻ vang ở Las Vegas. Tui đi một về hai và ký giấy làm hôn thú.
Sau hơn 20 năm nhìn lại thì tui được một vợ, hai con, nhà ba phòng, xe bốn màu (quên, bốn bánh) thì coi như là ván bài định mệnh đó ổn rồi he 😆
LikeLiked by 4 people
Great risk tolerance
Kkk
LikeLiked by 1 person
No pain, no gain …. hehehe
LikeLike
Chúc mừng sư huynh
LikeLike
@Sò: chúc mừng tui hơn 20 năm mà còn vui sống hả…. hehehe.
Cám ơn sò sò
LikeLike
Quá dữ! Chúc mừng! 🙂
LikeLike
Phải dữ, ở hiền vợ ăn hiếp. Lâu lâu chòm lên kể chuyện mua vui thôi mà…..hehehe.
Cám ơn chị B.
LikeLiked by 1 person
Tôi có con first cousin, Nó củng như ông làm đám cưới Vegas với chồng nó. Chúng nó rất hạnh phúc và có hai con, Nó giờ làm chief clinical pediatric pharmacist gì đó bên California. Ba má nó củng là intellects kỹ sư hóa hoc và pharmacist khi còn bên VN. Gia dình nó qua Mỹ HO 1. Tôi không biết nó có lục đuc gì với ba má nó về chuyện nó muốn lấy ai không? nhưng khi tôi ghé thăm má nó mấy chục năm trước thì má nó nói với tôi như vầy: ” tao trông nó kêu làm đám cưới, tao với ba nó sẳn sàng chuẩn bị tiền nong dợi nó nói là celebrate cái ngày vui mà tao đợi cả đời, hysinh tất cả để thấy ngày này, mà nó lại cho tao biết là nó đám cưới rồi ở Vegas, thôi tao cùi luôn rồi”
Tôi lại nghe chuyện của ông kể, tôi vừa muốn chúc mừng ông vừa muốn đạp ông một cái.
Chúc mừng vì tôi củng phóng khoán và liều mạng như ông, tôi không care thiên hạ, thành kiến, lớn nhỏ gì hết, khi dính dáng tới chuyện tình cảm cá nhân bản thân. Tôi cũng ram cái decision over ba má tôi khi tôi muốn lấy vợ. và chúng tôi OK good.
Tôi muốn đạp ông một cái vì cái decision không cho cha mẹ hai bên tham dự vô cuộc vui cả đời của vợ chồng mình, củng giống như khi tôi nghe dì tôi nói lại cái cảm xuc của bả về vụ con gái bả deny bả một hạnh phúc nhỏ nhoi mà bả trông đợi lâu ngày. Tôi cũng hiểu có thể có cái kẹt bên trong gì đó khi người lớn và trẻ nhỏ con họ không see eyes to eyes.
Anyway, just sharing a personal experience. No other agenda. hạnh phúc có dược là trên hết. Giờ dì tôi rất thương gia đình con cousin và cháu bà. All things are very good.
LikeLiked by 3 people
Ông thần nước mặn nào có con gái, kêu nó làm đám cưới kiểu ông Tâm, cho bố đỡ tốn tiền.
Kkk
LikeLike
Not everything is about money chú già ơi 🙂
LikeLiked by 2 people
“Tôi lại nghe chuyện của ông kể, tôi vừa muốn chúc mừng ông vừa muốn đạp ông một cái.”
Hehehe…. khoan, khoan xin Ông Kẹ hãy rút giò lại. Để tui kể cho rỏ vì sao tụi tui ký giấy kết hôn ở LV.
Tụi tui quen nhau từ high school, sau khi cả hai ra trường thì có làm đám hỏi để từ đó hai đứa đi làm dành dụm tiền chung làm đám cưới. Tụi tui không ỷ lại vào gia đình cha mẹ phải lo một khoảng tiền lớn nữa cho việc đám cưới. Tui nghĩ một trong những lý do mà tụi tui gắn bó vợ chồng ăn ở nhiều năm và có sự tin tưởng tiệt đối là vì cả hai đã cùng nhau tạo dựng từ những ngày tháng đầu lập nghiệp, cùng tạo một mái ấm theo ý mình không để cha mẹ phải lo cho tụi tui nhiều.
Việc sửa soạn đám cưới sắp xếp, đặt nhà hàng, DJ, quay phim, chụp hình, xe rước dâu, phù dâu, phù rể, số khách mời, ai ngồi với ai cho vui vẻ, ngồi vị trí nào, ôi thôi bao nhiêu là công việc phải làm trong vòng chưa đến 6 tháng (vì lúc đó tui muốn vợ hơn muốn việc làm, an cư mới lập nghiệp mà….hehehe). Tưởng mọi việc đã xong và ổn. Nó lại lòi ra là cả hai tụi tui không ai có đạo nên đâu có làm lễ nhà thờ để có ông cha chứng dám, ký giấy kết hôn. Chả lẻ kéo cả đại gia đình ra City Hall chứng dám cho cuộc tình tui. Bị áp lực cho việc đám cưới quá, và có đám bạn rủ đi Las Vegas chơi vào dịp mùa hè, một tháng trước khi đến ngày đám cưới. Sẵn dịp tụi tui quyết định ký giấy hôn thú luôn…..một công hai việc.
Nhìn lại tụi tui sống hơi phiêu lưu cũng qua một vài tiểu bang vì đeo đuổi công ăn việc làm. Có nhiều lúc không sống gần gia đình, thấy chưa được báo hiếu gì nhiều cho cha mẹ, nhưng có điều tui thấy rất là an lòng là tui đã cho ba mẹ tui được ba niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời làm cha mẹ là: thấy tui tốt nghiệp, hướng dẫn tui qua nhà gái rước dâu vào ngày cưới và vô bệnh viện thăm những đứa cháu nội mới lọt lòng.
Thấy tui thoáng trong suy nghĩ chứ tui vẫn còn VN lắm.
LikeLiked by 3 people
OK rút chân lại, 🙂
Cái tôi muốn nói thật sự không phài truyền thống hay luật lệ mà mình thường theo mà chỉ là một chuyện giản dị hơn. Một cái moment mà khi mình muốn nhớ lại thì mình có nó trong bộ nhớ dể lấy ra. Như một tấm hình củ của cà gia đình cha mẹ anh chi em, cất trong cái hộp giầy, lâu ngày khi lấy ra coi thì nó tràn đầy niềm vui. Nostalgia.
LikeLiked by 3 people
Like
“…ba niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời làm cha mẹ là: thấy tui tốt nghiệp, hướng dẫn tui qua nhà gái rước dâu vào ngày cưới và vô bệnh viện thăm những đứa cháu nội mới lọt lòng…”
Tâm làm được 3 điều trên là đã là một người con rất có hiếu với ba mẹ. Chúc mừng TL ! Cheer!
LikeLiked by 1 person
Like.
Cái generation gap (sự khác biệt giữa thế hê? Dịch sao cho đúng đây bà con?) ở Mỹ nó dữ lắm. Nhứt là những gia đình người lớn như mình hấp thụ văn hoá phương Đông và con cái lại hấp thụ văn hoá phương Tây. Cái gap nó dữ lắm cho nên đổ vở cũng sẽ nhiều hơn những gia đình văn hoá khác?
LikeLiked by 1 person
(để coi nó đỏ hay đen, tài hay xỉu, lớn hay nhỏ, chín hay bù, 21 hay quất etc.) Chú Tâm biết nhiều thứ chơi bài nha.!
LikeLiked by 1 person
@Chú jcbrea: về bài bạc thì cháu thuộc loại “gì cũng biết, vào chi tiết thì chã biết chi”.
Thích cầm binh khiển tướng, thích bài tứ sắc nhất. Ngồi thâu đêm hầu chuyện, bưng nước cả đêm chưa bao giờ thắng nhiều, lại đau lưng nhưng ngồi nghe bàn tán chuyện xưa là vui rồi.
LikeLiked by 2 people
Marijuana law in Cali
An individual is permitted to grow up to six plants within a private home as long as the area is locked and not visible from a public place.
LikeLiked by 2 people
Hay là treo bản:
Cấm dòm cây này của tui 😜
LikeLike