Xòe bàn tay ra đếm, giật mình khi biết rằng đây là lần thứ 12 mình đón lễ Tạ Ơn trên mảnh đất này.
Không biết từ khi nào, tôi đã không còn dùng đến chữ “tạm dung” để nói về nơi mình đang sống. Vùng đất này đã là quê hương, của tôi, của cả con tôi. Và mỗi mùa Thanksgiving ghé lại, là mỗi lần thấy mình càng nặng nợ hơn với bao người, quanh đây.
Khí trời vào thời khắc này luôn thật lạ. Cái lành lạnh, se sắt cuối Thu chớm Đông không làm mình co rúc, tê tái, mà nó cứ bảng lảng một cảm giác khiến mình chùng chình, nao nao, nhớ nhớ, thương thương. Cận ngày Tạ Ơn, Califfornia lại miên man trong mưa. Cơn mưa chiều lất phất. Cơn mưa đêm rả rích. Ngồi trong nhà nhìn ra sân sũng nước. Cái vàng vọt của ánh đèn đường rọi xuống những hàng cây cúi đầu, như âm thầm, chiêm nghiệm.
Đi qua 12 mùa Tạ Ơn, lại thấy mình được sanh ra dưới một ngôi sao tốt. Vẫn nhớ cái ngơ ngác trong lần đầu dự lễ Gà Tây tại một “trung tâm người già” khi đặt chân sang Mỹ vừa đôi tháng. Nhìn, ngó, và quan sát cách người ta thể hiện lòng biết ơn nhau. Để tự hỏi, sao người xưa lại có thể hình thành nên những tập tục mang đầy tính nhân bản như thế.
Đến ngày này, dành ra những khoảnh lặng để quay về, ngắm nhìn chặng đường mình in dấu, tôi lại nhớ đến nhiều người đã từng hiện diện trong đời tôi, góp phần đẩy tôi từng bước đến bến hiện tại. Có người tôi biết mặt. Nhưng có người tôi đã chẳng thể nhớ tên. Tôi chỉ nhớ, nhờ họ, tôi đã tự tin hơn. Nhờ họ, tôi vững vàng hơn. Nhờ họ, tôi thấy cuộc đời này thật sự đẹp hơn mình nghĩ.
Tôi mãi không bao giờ quên vợ chồng một bác Việt Nam cao tuổi ở New York, người tôi đã chẳng biết mặt cũng không nhớ tên, đã giúp tôi làm tròn một cuộc “verify” bằng điện thoại trong công việc đầu tiên tôi tìm được khi đến Mỹ.
Tôi nhớ mãi hai người bạn nhỏ tên Dự, tên Phụng đã không nề hà chở tôi đi làm trong những ngày đầu ngờ nghệch nơi đây.
Tôi nhớ cô Ba (Vân), chị Thủy, chị Anh, chị Trinh, anh Hòa, anh Quy, Như, Thu,… những người đã cùng tôi chia nhau những vui buồn khi làm việc ở trung tâm Đa Lạc Viên.
Tôi nhớ chị Liên, anh Tuấn, vợ chồng người chủ tiệm nail, nhớ cô Nga, cô An, chị Hồng, anh Quang, Tina… người đã giúp tôi luôn hiểu rằng tiệm nail thật ra vẫn là nơi chứa đầy tình người, đầy sự giúp nhau, chứ không phải chỉ là nơi người ta biết có đồng tiền và sẵn sàng hơn thua nhau vì nó.
Tôi nhớ những lá thư, những email, những cuộc điện thoại của độc giả, những người đã giúp tôi hiểu mình là ai, mình nên làm gì và phải làm gì.
Tôi luôn thấy mình may mắn, lúc nào cũng vậy, khi được làm việc chung với những đồng nghiệp biết chia sẻ, gánh vác công việc cho nhau. Quan trọng hơn, tôi phải cám ơn các ông sếp của mình, những người luôn phải “cắn răng chịu đựng” một đứa phóng viên có tính khí thất thường. Các sếp không thể cư xử với tôi như kiểu các ông với nhau, bực mình, giận dữ, bất đồng, cứ chửi ầm lên, rồi lôi nhau ra sau parking hút thuốc, trò chuyện, là xong. Ngó đi nhìn lại, chỉ mình “nó” là nữ, chìu hoài sợ “nó” thành kiêu binh, lớn tiếng thì “nó” khóc, la thì mặt “nó” hầm hầm,…
Tôi học được nhiều bài học về lòng biết ơn và cách ghi ơn của con người nơi đây. Đôi khi rất bình dị, giản đơn, nhưng sâu sắc đến vô cùng.
Tôi nhìn thấy nghĩa cử của lòng biết ơn từ những người biết chắt chiu, dành dụm những đồng tiền hưu còm cõi của mình để mua thức ăn san sẻ cho những người nghèo hơn, đói hơn.
Tôi nhìn thấy nghĩa cử của lòng biết ơn từ những người biết dành thời gian mà họ có thể kiếm tiền rất nhiều, để cùng chung tay với bạn bè, đồng hương nấu một bữa ăn ngon, tìm kiếm những chiếc áo lạnh, những tấm chăn ấm mang đến cho những người mà phận hẩm hiu còn quấn quít cuộc đời.
Tôi nhìn thấy nghĩa cử của lòng biết ơn từ những người đi trước, dìu dắt người đến sau, như một cách cho đi, điều họ từng nhận, ngày xưa.
Thanksgiving, Lễ Tạ Ơn. Chỉ một ngày, trong 365 ngày của năm. Nhưng cũng đủ, để mình nhìn lại những ơn nghĩa ở đời. Đủ, cho mình tri ơn điều mình đang có, một cách thành tâm hơn.
Tôi không muốn nói thêm lần nữa, rằng, tôi mang ơn nước Mỹ, cũng như mang ơn những người đã mang tôi đến thế gian này, cùng tôi đi dọc hành trình tôi rong ruổi từ những bước chân lẫm đẫm đầu tiên. Tôi chỉ biết mình phải làm sao, để khi nhìn vào, người ta phải nói: nước Mỹ và những người chung quanh đã làm tôi đẹp hơn, cả trong suy nghĩ, cả trong hành động.
Và tôi gọi, đó là cách Tạ Ơn.
Xòe bàn tay mà đếm tới 12 lận 🙂 trời đất.
LikeLiked by 5 people
Hahaha! Bàn tay này mà đi cho người ta làm nail phải tính tiền thêm mấy chục phần trăm! 😀
LikeLiked by 3 people
@quê hương: tay chân… “dị nhân” nên có khác, hahaha
LikeLiked by 2 people
@quê hương: hahaha, good catch. Tui cũng ráng xoè bàn tay hết ga luôn cũng không đếm tới 12. Cao lắm là 11…..hehehe.
NL dạy văn, cổ mà dạy toán là tiêu một thế hệ 😆
LikeLiked by 3 people
“Mọi người ăn xong chưa? Ngon miệng không?
Cẩn thận khi bướt lên cân…để khỏi làm bể cân, làm đứt lò xo cân, làm kim chỉ trọng lượng cân quay, quay, quay… đứt hơi….ha ha
Happy Thanksgivings
Note: chiếu theo cái tựa bài của cô giáo đề tài lể Tạ Ơn thì cổ đang mang nợ tụi mình đó nha. Hi hi tui vô blog vẫn khó. Mỗi lần vô là mỗi lần yêu cầu phải qua wordpress trình diện trước. Qua đó thì ảnh hỏi giấy tờ mật mã đâu…chời mật mã quên rời. Vậy làm lại mật mã đi nhen. Chời, mới làm hôm qua…nãn, bỏ về, qua email dể hơn, ngon, bổ, rẻ…”
(Theo ý của anh Joe, Ảnh không vào còm được vì quên Password gì đó, qua email Ảnh nhờ tui “tài lanh” …Vì tui hỏi Ảnh có muốn tui copy và dán vào đây cho Ảnh không ? Ảnh đồng ký , ký giấy “bảo chứng” “bảo OK OK” cho tui dán vào cho các bạn còm đọc nè.
Hôm nay tui tiến bộ com pu tưa rồi đó nha. hihihi
Dạ, đoạn trên là còm của anh Joe đó các bạn ơi. Hôm nay rảnh vì đuợc nghỉ lễ, Tạ Ơn đời có thêm bạn thêm vui vui hén.)
LikeLiked by 2 people
Nếu tui đếm thì tui phải xòe luôn cả bàn chưn luôn á! 😛
Bài viết rất hay, cho người đọc có dịp để suy ngẫm….
Thank you CG! 🙂
LikeLiked by 6 people
Cám ơn gia đình cô giáo NL đã chịu qua định cư ở xứ này, để em được quen thêm một …..”dị nhân” nè. 😉 🙂
LikeLiked by 1 person
Vừa đọc vừa thút thít khóc, tay cầm napkin lau giọt lệ đài trang . Hic.
LikeLike
Happy Thanksgiving đến tất cả còm sĩ, lẽ, chẳn… kể cả độc sĩ, liếc…! 🙂
Đến mùa lễ ăn thì thích rồi, nhưng “after mass” thì mới khổ đời để diet thấy bà nội! 🙂
LikeLiked by 3 people
Happy Thanksgiving tới mợ chủ blog , tất cả các bạn còm và gia đình.
( Tui mê cái bánh mì bí ngõ rủi đó)
LikeLiked by 3 people
Happy Thanksgiving đến toàn thể bà con vùng blog!
Năm nay nhà tui ăn lễ chỉ còn năm người, nhưng món ăn thì không bớt, cũng turkey, cũng mashed potato, cũng bánh mì, cũng pumpkin pie. Đặc biệt năm nay tui ‘tự xử’ món pumpkin pie và món bánh mì bí đỏ. 🙂
Và cũng như mọi năm, tối nay tui hộ tống ‘đứt lưng quần’ lên sòng bài coi ca nhạc. Một năm rồi chưa gặp lại Quang Lê, đi coi thử coi bây giờ ‘ổng’ tròn như hột gì rầu! 😀
LikeLiked by 5 people
Lai lai lai like…
LikeLike
Hâhhaha …
Cám ơn cuộc đời, mỗi sớm mai thức giấc, tui được cười hâhhaha
…”Ổng tròn như hột gì rầu”…hâhhaha …
Ổng tròn như trái lê…hêhhehe ….
LikeLiked by 4 people
Ốc ui , Ốc ui
Sáng sớm mở email thấy Kenzip like chị cười hâhhaha …
Cám ơn Ken nhiều , mà sao tự dưng chị bấm nhầm cái gì mà chị cũng tự “like” cái còn của chị , mắc cỡ quá.
Nhớ ngày đầu vào blog Ngao Sò Ốc Hến thi nhau trổ tài đối đáp, thêm nhiều cảm hứng vui vui cho các bạn còm được cười .
Ngao đã bỏ cuộc chơi, nhưng chị luôn trân trọng nhớ Ngao hoài, nhớ ngày nào Ngao cũng nói Chào cả nhà , anh Già ngày nào cũng mời các bạn còm ly cà phê Starbucks .Ốc kể chuyện ngày Thanksgiving gia đình của Ốc đầm ấm vui vui sao sao, cho bà con vui theo nha Ốc ui ui.
Cám ơn cuộc đời, các Còm trong đây còn khỏe mạnh để được cười vui khi vào NL Blog .
LikeLiked by 3 people
Chúc Mừng Lẽ Ta Ơn đến: Cô Ngọc Lan, Cô Bi Đông, Vân Nguyễn, Chú Ken, Chú Tâm, Chị Nha, Thầy 3 CB cùng gia quyến và tất cả những ACE, sum họp gia đình, nếu các Cháu về không được cung đừng lo còn nhiều dịp khác, kẹt xe kẹt đò thấy ớn luôn. Riêng gia đình tôi năm nầy các cháu về sớm tiệc xong chúng rủ nhau lên núi cắm trại. Chời!!!
LikeLiked by 3 people
Năm nay là lần đầu tiên tui ăn cái Thanksgiving tại nhà, cũng là lần đầu vợ tui trổ tài quán xuyến lo cho một bửa tiệc đông người.
Chuyện là từ lúc dọn ra khỏi đại gia đình, nhà chỉ có 4 người nên cứ dịp Thanksgiving gia đình tụ lại ăn uống là tụi tui lo khăn gói lên đường lúc lái lúc bay tìm về tổ ấm. Muốn ăn phải lăn đi tiểu bang khác là vậy. Cứ hết NJ rồi lại AZ ăn Thanksgiving năm này qua năm khác cho đến năm nay thì con vô đại học. Nó nói là chỉ được nghĩ 2 ngày, cộng thêm cuối tuần chẳng là bao nhiêu ngày nghĩ, nên tui thông báo trước với đại gia đình là tụi tui sẽ ăn Thanksgiving tại gia của mình, không đi đâu hết. Cứ ngỡ ra thông báo vậy là xong, đùi gà Tây của nhà nào nấy gặm. Nghỉ nhà có 4 người, ăn con gà lôi tới bao giờ mới hết. Nhưng Thanksgiving phải có con gà Tây mới đúng điệu….hehehe. Mấy đứa em ở AZ nói tụi tui bị kẹt thời gian đi xa không được còn tụi nó đâu có vướng bịu gì đâu mà chạy qua Cali không được. Những dịp lễ như Thanksgiving mới thấy tình anh em, tình gia đình thêm thắt chặt. Vì cuộc sống riêng, nhiều chuyện mình tự túc lo toan quanh năm, nhưng khi thấy bên mình còn nhiều người thân trong gia đình và bạn bè cũng thấy ấm áp phần nào khi những ngày lễ hội như vầy.
I am thankful for my family and friends.
Mang ơn em, sẵn đây tui Tạ Ơn em xã của tui luôn….hehehe. Đi làm ra thứ Tư, chạy đi chợ mua những thứ cần thiết, đứng gọt gọt, sắc sắc, rửa rửa tới 2-3 giờ sáng để lo cho bữa Thanksgiving dinner hôm nay được chu đáo. Tối nay lại lên đường hăng hái “xông pha” đi Black Friday shopping. Sức lực bả tích luỹ bao năm nay, giờ đem ra xài còn tui thì đang đuối như trái chuối rụt vì lo bao vòng ngoài giờ thở muốn không ra hơi….hehehe. Lễ lộc mệt mà vui. Nghĩ lễ còn ba ngày nữa, ráng lên ta ơi!!! 😆
LikeLiked by 4 people
Lâu rồi tui không phải làm tiệc ở nhà tui nên phẻ gì đâu! Nhưng được này mất kia, khỏi đi xa thì phải nấu & dọn dẹp thôi! Huề! 🙂
LikeLiked by 1 person
Thầy Tâm
…”Đùi gà Tây của nhà nào nhà nấy gặm ….”
Hâhhaahaha …dĩ nhiên rồi.
Ba giờ sáng thức giấc mà tui lại cười hâhhaha mình ên …
Sáng hôm qua ông VDD của tui đi chợ dzòng dzòng , tui nhờ mua củ hành đỏ hành hương loại nhỏ ở chợ VN , xà lách búp ỏgarnic ở chợ Mỹ …
Ổng vác về bốn củ hành tím bự xư và rau xà lách búp cũng bự to dùng, không đúng ý của tui rồi.
Về nhà , ổng tự nấu món bò ra gu của ổng , nhìn ổng nấu mà muốn ” gây lộn ”
Một tay ổng thọc túi quần, một tay ổng nêm nếm , nấu bếp kiểu của ổng ở VN bây giờ gọi là ” đầu bếp chảnh”…
Tiếng phôn reng, tay của ổng sẵn trong túi quần , ổng “bốc” phôn liền gọn nhanh chảnh thấy ớn luôn á. Rồi ổng ra ga ra cà phê thuốc lá tiếp đón bạn già.
Trong bếp tui làm chủ tình hình với nồi soup măng cua và chả giò của tui.
Bốn giờ chiều con gái, con trai con dâu và nhóm bạn xa nhà của tụi nó tụ về nhà tui, mỗi đứa ôm một món ăn đem tới . Chao ui, bất ngờ thêm nhiều thức ăn quá.
Các con đến rồi mà ổng chưa đi tắm để thay cái quần ngủ ca rô xanh xọc có cái túi đeer phôn của ổng trong đó, tui nhắc ổng đi tắm cho sạch gọn để tiếp khách của các con .
Gia đình em gái từ Vancouver ,WA ghé thăm vì sau đó sẽ tụ nhà ba má chồng của cổ ở gần đó. Mũi của cổ thính lắm ” sao có mùi gì khen khét …? ” đám khách nhỏ cùng các con tui cũng nói với nhau Ừa Hé …
Ổng ngồi giữa bàn Ổng cũng Ừa hé !!!?
Tui bật đứng dậy vào bếp, nồi ra gu của Ổng để riu riu từ lúc có ông bạn già ghé thăm .
May mà các con cùng các bạn của tụi nó đem thức ăn đến.
Món ra gu chính của VDD đi theo ông bạn già của Ổng luôn rồi.
LikeLiked by 4 people
Làm sao trách được tuổi hay quên? Rồi cũng xong bửa tiệc, vui vẻ cả làng, có sao đâu! 🙂
LikeLiked by 2 people
Bibi Bidong ui,
Chị hổng dám trách chàng Vui Dzui của chị , mà còn cám ơn không hết nữa á. Chị cũng hay quên lắm, già rồi vào NL Blog để gõ cho nhớ những cái quên . Chỉ sợ không nhớ gì để gõ lọc cọc nữa ý mà.
Cám ơn anh VDD của chị nhiều lắm Bibi à, nói giỡn chứ, nồi ra gu bò còn ăn được , các con cháu togo về và chị rửa sạch gọn tối qua rồi Bibi ui.
Anh Dzui VDD đọc và cho Bibi mười điểm like, vì Bibi hiểu người già hay quên , cám ơn Bibi hiểu người già. Biết người , biết ta , trăm trận trăm thắng hé hé Bibi hé.
Mong gặp lại Bibi nhen. Thân mến nhiều nhiều nhen.
LikeLiked by 2 people
Lai lai lai 10 điểm của anh VDD nha! Mong ngày gặp lại! 🙂
LikeLike
Hôm qua ai đi shop Black Friday, có chiến lợi phẩm gì kể bà con nghe chơi để chia tí vui nha! Phần tui thì đi Costco mua dùm người quen cái laptop, coupon bớt được $200, warranty service extended +2 yrs, vậy là tổng cộng 4 yrs (vì mua vào ngày BF mà trả bằng Citi card của Costco!) Hỏng phải đồ của mình nhưng cũng vui lây vì được tí gì đó extra của ngày BF! 🙂
LikeLike
Online BF:
1- Cây thông giả, 75% off
2- better Router cho wifi 50% off
3- tools ( drill, driver…), 60% off
Bữa nay chắc đi Costco 🙂
LikeLiked by 1 person
Cái laptop hôm qua ở Costco bị tổ trác rùi! 😦 Mua đồ gần như xịn mà chạy chậm như rùa, checked lại thấy hình như có người đã xài qua rồi! Trả lại rồi, sẽ tìm cái khác! Costco thiệt tình luôn!!!
LikeLike
Vài tuần trước mua cái curve 4K smart TV Samsung ở Costco, beautiful được 2 tuần, sau đó có black line, tuần tới đi trả 🙂
Kkkkk
LikeLiked by 2 people
Sắp hàng đổi đồ, tận tới khỏi ngoài cửa, ớn chè đậu luôn!!! nhớ đem theo heavy jacket.
LikeLiked by 2 people
Best Buy. TV Sony 4K 55″ 650$ rẻ như bèo. Nhà đủ hết rồi chỉ vài năm cũ thôi!.
LikeLike
“Sống một kiếp người, bình an là được.
Hai bánh bốn bánh, chạy được là được.
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được…
Người xấu người đẹp, dễ coi là được.
Người già người trẻ, miễn khỏe là được.
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được.
Ông xã về trễ, miễn về là được.
Bà xã càu nhàu, thương mình là được….” Luom Ve Day.
LikeLiked by 2 people
Vào Dell.com/cybermonday…better laptop deal
LikeLiked by 2 people
Hậu lễ Tạ Ơn, cyber Monday là bắt đầu mùa mua sắm quà cho Giáng Sinh cho người thân, người nhà, người quen, người đồng nghiệp, người dưng, người lạ, người lớn, người nhỏ, người bé, … ôi thôi nhiều quá không biêt sò có bỏ quên ai không
LikeLiked by 3 people
Tôi thêm: Cha, mẹ, Thầy, Thầy ở chùa, Sư, Cha nhà thờ, Sơ, hàng xóm 2 bên và trước mặt…
LikeLike