Thấy tôi xếp vài chiếc bánh nướng nhân đậu xanh vào thùng để gửi làm quà Trung Thu cho đứa con người bạn nơi tiểu bang xa, thằng nhóc 15 tuổi con tôi hỏi, “Bánh gì vậy mẹ?” – “Bánh Trung Thu. Con muốn ăn thử không?” – “Bánh Trung Thu là bánh gì?” Thằng nhóc tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi. “Là moon cake đó. Con ăn không?” – “Dạ không,” nó nhe răng cười sau khi nghe câu trả lời.
Thật khổ. Đây không phải lần đầu chàng nhóc hỏi bánh này là bánh gì, mà là cứ mỗi năm Trung Thu về, nhìn thấy bánh là nó lại hỏi. Hỏi rồi lại quên. Mà quên cũng không có gì lạ. Bởi, mỗi năm chỉ một lần Trung Thu, mua một lần bánh, nó lại chẳng bao giờ muốn thử.
Mà tự tôi cũng ngạc nhiên, tại sao cả hai đứa nhóc ở nhà đều không chút mảy may động lòng trước bánh Trung Thu nhỉ? Dù con bé lớn đã biết đến món bánh có tên “trung thu” từ khi còn ở Sài Gòn, mà Trung Thu ở quê nhà thì rõ ràng là tưng bừng hơn ở đây, vậy mà nó cũng không buồn ăn.
Trong khi bánh Trung Thu, với tôi, luôn là kỷ niệm, từ những ngày còn thơ.
Tôi biết đến bánh Trung Thu từ hồi còn nhỏ, dưới 10 tuổi. Bánh Trung Thu ngày ấy thuộc loại “xa xí phẩm” so với cuộc sống khó khăn phải chạy ăn từng bữa ở những năm của thập niên 80.
Tôi nhớ má tôi đi chợ về, đem ra từng cái bánh Trung Thu. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy “một hộp bánh Trung Thu” mà chỉ là từng cái riêng lẻ. Rồi má cắt làm đôi, rồi làm tư, rồi làm tám. Mỗi đứa con một phần tám như vậy. Nhân bánh khi là thập cẩm, khi là đậu xanh, có lúc lại là đậu đen.
Rồi má lại kiếm đâu ra tiền, mua cho mấy đứa chị em tôi mỗi đứa một cái lồng đèn bằng giấy bóng kính, màu đỏ. Tôi nhớ tôi có cái lồng đèn con gà. Nhỏ em kế tôi có cái lồng đèn con bướm. Đứa út thì lồng đèn con thỏ.
Tối Trung Thu, trong xóm lao động nghèo, những đứa con nít tụi tôi lôi lồng đèn ra. Đốt đèn cầy lên và xách đi lòng vòng. Đi chán rồi thì về ngồi trước nhà, để cái lồng đèn xuống đất, hay treo treo, móc móc nó lên trên hàng rào ngoài sân, ngó. Vậy là xong Trung Thu. Mang cái lồng đèn lên gác cất. Chờ Trung Thu năm sau lôi ra chơi tiếp. Mà lồng đèn bằng giấy kiếng, để trên gác, mái tôn nóng hầm hầm, nó căng ra, rách toạc. Thế là lấy giấy, lấy hồ vá víu nó lại. Cũng sáng đèn cầy, đi đón trăng.
Những mùa Trung Thu dịu dàng như thế cứ qua đi trong cuộc sống lao đao, khốn khó.
Mà hình như nhờ những miếng bánh nhỏ xíu đó, nhờ cái lồng đèn đó, mà trong tôi có hình ảnh của Trung Thu. Để rồi theo năm tháng lớn lên, không còn chơi lồng đèn nữa, nhưng bánh Trung Thu luôn có trong nhà vào dịp này. Cũng vẫn là những chiếc bánh được cắt tư, cắt tám.
Ước mơ ngày ấy của tôi chỉ là một lần được cầm nguyên cái bánh Trung Thu mà ăn, coi nó đã ra làm sao!
Ước mơ đó thành sự thật khi tôi vào đại học năm thứ hai. Còn nhớ buổi trưa ở lại giảng đường chờ những môn học chiều, chàng người yêu tôi chạy ù vào, đưa tôi một túi giấy. Mở ra. Trời. Bánh Trung Thu. Không phải một cái, mà là đến hai. Ra là, nhà anh là nơi có bàn thờ ba má anh, nên những người chị lớn mua bánh đến cúng, và anh “rước” vài cái mang cho tôi, để tôi có dịp thực hiện ước mơ của mình.
Dĩ nhiên, là tôi cầm nguyên cái bánh đưa vào miệng mà… cắn. Một miếng. Một miếng. Rồi một miếng nữa. Đã đời một cảm giác, đủ đầy một ước mơ. Và đó cũng là lần cuối cùng tôi cầm nguyên cái bánh Trung Thu ăn.
Bởi, nó thỏa mãn cái cảm giác một mình mình được hưởng trọn cái bánh, nhưng chiếc bánh cắt ra làm tư làm tám khi ăn lại gợi nhớ nhiều hơn, vì vậy ăn nó ngon hơn, mà cũng là tao nhã hơn.
Đến lúc lập gia đình, ở riêng, tôi vẫn mua bánh Trung Thu mỗi dịp Rằm Tháng Tám, vẫn mua lồng đèn cho con để biết Trung Thu là gì. Nhưng hình như khi cuộc sống dễ thở hơn, sung túc hơn, con tôi lại không có được những khao khát, những trò chơi như tôi ngày thơ bé.
Từ lúc còn ở Sài Gòn đã thế, sang đến nơi này, Trung Thu lại là một điều gì hoàn toàn xa lạ với các con tôi.
Có lúc tôi tự hỏi, bao lâu nữa thì Trung Thu hoàn toàn biến mất trong ý niệm của những đứa nhỏ, như con tôi? Và liệu điều đó là hay hay dở?
Tôi không biết.
Chỉ biết rằng, Trung Thu về, là tôi nhớ lại mình của ngày còn bé, mà cũng không lấy làm buồn khi thấy con mình thờ ơ với ánh trăng tròn. Cuộc sống là của nó. Nó có những ký ức riêng của nó, đến một lúc nào, nó sẽ tự kể ra, như tôi đang kể về tuổi thơ mình, hôm nay.
Cô giáo biểu cháu là Harvest Moon của Mỹ, coi sang năm có nhớ không.
LikeLiked by 2 people
Like.
J cũng nhiều khắc khoải như vầy…
Truyền thông, lể hội, hay cách sống…cuối cùng là gì? Cám ơn nước Mỹ đa văn hoá đã cho J có cơ hội nhìn lại…
LikeLiked by 3 people
“Giờ này anh ở đâu?”
LikeLike
Like…
“Bến Hải hay Cà Mau?”
-Sè gòng…nhưng sao mà lu bu quá…
-Thanks for asking
LikeLiked by 1 person
Bài viết hay.
Tôi ăn bánh trung thu nhưng chưa bao giờ ghiền ăn cái này hết. Thấy ngoài tiệm bán 3, 4 chục đô một hộp, chưa ăn mà thấy đau bụng rồi, thôi nhịn luôn cho nó khỏi tốn tiền.
Cái kết luận tôi thấy đúng nhất. Con cái mình nó Mỹ mà cứ bắt nó là VN thì sao mà không có conflict được. Tôi thật sự thích cha mẹ có cái nhìn như vậy với con cái mình.
Khi nó có được và sống theo cái mình dạy nó là người tử tế, sống độc lập, cầu tiến, biết đồng cảm, biết chia sẽ, không đâm cha chém chú là OK rồi. Về nguồn là điều mà nó phải tự tìm ra cách gì hợp và tốt nhất cho nó.
Với tôi, ngay cả về tôn giáo, tôi dạy dổ con cái chúng nó từ nhỏ và mong nó sẽ đi theo cái mình muốn (trong đạo công giáo dạy dổ con cái về tín ngưỡng của mình là điều bắt buộc của cha mẹ , khi xin cho con rửa tội, confirmation). Nhưng tôi sẽ không áp đặt, khi chúng nó lớn lên mà chọn tôn giáo khác, tôi sẽ nêu vấn đề nhưng quyền quyết định là ở chổ nó, không phải chổ tôi. Con mình là một thực thể độc lập chớ không phải vật dụng riêng của mình mà mình muốn sao phải vậy.
Đứa nhỏ khôn ngoan, đâu ra đó, sẽ biết mình là ai và phải làm gì để duy trì, thăng tiến cái giá trị về nguồn gốc gia đình và dân tộc hay bất cứ cái gì riêng của cá nhân nó.
LikeLiked by 3 people
Like and thanks
LikeLiked by 1 person
Vài tuần gần đây thấy mọi người rộn rã cho mùa TT sắp tới, nhà thờ quyên góp tiền để mua bánh phát cho các em nhò… Ngày xưa tui mê bánh TT như điếu đổ, một mùa TT tui có thể mua 4 hộp khác nhau cho gia đình, nói là thử hương vị của từng thứ nhưng hầu như là ăn cho “lấy no”! Có mùa thì thích bánh thập cẩm, nhưng con còn nhỏ không ăn được đồ cứng thì lại đổi sang đậu xanh hay khoai môn. Cả nhà đều thích trứng nên khi nào có thể thì sẽ mua bánh 2 trứng để ăn cho đã. Ít khi mua bánh dẽo, nhưng loại này chị dâu làm thì ngon khỏi chê! Lúc bầu bì đứa con đầu, trên đường đến bệnh viện sanh, tui vẫn còn cầm trên tay bánh TT đề ăn! Bánh TT phải cắt ra ăn mới ngon, chưa bao giờ tui cầm cả cái để ăn, mặc dù sức tui có thể ăn hết 1 cái 1 lúc! Qua Mỹ mới ăn tha hồ như vậy chứ lúc còn nhỏ ở VN, chỉ có 1 mình Ba đi làm nên mỗi lần TT về thì mỗi người chỉ được có 1/8 hay 1/4 cái bánh thôi, ăn cho có để đón TT vậy thôi. Lúc còn bé tí xíu thì cũng được Ba mua cho lồng đèn giấy kiếng, rủi mà bị cháy thì khóc mấy ngày vẫn còn tiếc. Khi sang Mỹ thì chưa bao giờ mua lồng đèn cho con chơi, thứ nhất là sợ cháy nhà, thứ hai là ngày TT không rơi vào ngày nghỉ nên không có giờ cho nó chơi. Ở nhà thờ thì chủ yếu phát bánh TT cho các em, nhưng khi thấy bà con dành nhau lấy thì bèn lôi con đi về tay không thì đẹp và dễ chịu hơn!
Lâu nay đang diet, bỏ hết đồ ngọt nên không đụng tới bánh kẹo. Sáng nay nếm thử miếng bánh TT đã cắt ra của bạn con biếu, sao nó ngon gì đâu. Nhưng thôi cố gắng không nhìn nó và sẽ không ăn để khỏi uổng công diet bấy lâu nay! Nhưng mà không biết được bao lâu vì còn 2 cái trên bàn thờ, chắc sẽ mang cho thì sẽ bảo đảm hơn! 🙂
LikeLiked by 2 people
Ai đổi miếng banh trung thu để lấy miếng cheese cake hay black forest là ok bờm cười te tét liền.
Cái bánh VN mà tôi mê là bánh bắc kỳ hột sen bảo hiên rồng vàng … uống với trà ngon, hút một bi thuốc lào nữa là all set. toàn thứ chết người … just reminiscing!
LikeLiked by 3 people
Con gái tui sinh và trưởng thành ở Mỹ, chưa bao giờ có cái lồng đèn, nhưng vẫn nhớ tới bánh trung thu, nén nhắc khéo Mom vài tuần trước.
Cuối tuần lên con, mang theo hai cái bánh lẻ, sau món bún tôm nướng, đá hết chai trắng, là nước trà và bánh trung thu.
Con và rể ăn ngon lành.
Đời của chúng, trung thu của chúng
Trung thu của tôi đã qua đi , qua đi với cái lồng đèn làm băng lon sữa bò……nơi nào đó
LikeLiked by 2 people
Con gái sinh và trưởng thành bên này, tuy chưa bao giờ có cái lồng đèn, nhưng vẫn nhớ tới bánh trung thu và nhắc mom vài tuần trước( có thể ảnh hưởng từ ông bà nội, ngoại hủi còn bé?)
Cuối tuần , len con, mang theo vài tấm bánh lẻ. Sau khi đá chai trắng với bún tôm nướng , cắt bánh, uống trà. Con và rể ăn ngon lành.
Đời của chúng, trung thu của chúng
Trung thu của tui đã móp méo với cái lồng đèn băng lon sữa bò , lâu thật lau rồi
LikeLiked by 1 person
Gần đây con tui biết đến Tết trung thu là vì tới mùa trung thu là tui bày đồ ra làm bánh trung thu, làm đến nó nhìn phát hãi! Kêu ăn thử thì đứa lắc đầu đứa nói để từ từ! hehehe!
Bánh trung thu thập cẩm muốn ăn ngon là phải cắt ra, tay cầm miếng bánh đưa lên mũi ngửi để thưởng thức mùi thơm trước, rồi tay kia bóc từng miếng nhân, nhìn coi đó là cái gì, lạp xưởng hay mứt hay mỡ, rồi mới ăn, vừa ăn vừa đếm coi đủ 10 món không, nếu đủ thì thôi, không đủ thì ….cũng thôi luôn! hahah!
Bây giờ đã biết làm bánh trung thu nên ăn thỏa thích, nhớ có một thời, trông từng ngày đến ngày trung thu, trông trời tối dọn lên cúng, trông cho nhang tàn để được ăn miếng bánh trung thu thập cẩm…Thiệt là thảm thê! Hic!
LikeLiked by 3 people
Thấy bà con đem bánh Trung Thu (TT) ra kể tui cũng muốn kể về bánh của tui. Bánh TT của tui có 4 giai đoạn.
Gian đoạn (0 – 10 tuổi): tui có biết mùi bánh TT nó ra làm sao. Nhưng mà ngộ là trong nhà tui luôn có 1 hộp bánh TT bằng thiết quanh năm. Mỗi lần đi học về mà quần áo bị tét là bà chị tui biểu đi tìm hộp bánh TT mà trong đó có kim chỉ may, cái kéo và vài cuộn chỉ để chị tui vá lại giùm cho.
Giai đoạn 20 tuổi: Thích dòm chị Hằng hàng xóm hơn cả ngắm chị Hằng Nga trên cung trăng và ăn bánh TT. Nên cũng không biết mùi bánh TT ra làm sao.
Giai đoạn 3: Tết TT không có rầm rộ quãng bá, chỉ có lúc nào tình cờ vô tiệm grocery của người Hoa có bán bánh TT thì mới biết là TT. Có lúc mua bánh về cắt ra ăn một miếng thấy nó ngọt như ăn cục đường thốt nốt, phần bánh còn lại chưa ăn kịp thì vỏ bánh bị khô. Có thể bánh làm ở xứ xa cả tháng trước với chất bão quản, qua đường nhập vào Mỹ cho đến khi tay tui run run móc ra $25-$30 để mua hộp bánh ăn không ngon, rồi để thêm cả mấy tuần nữa mới xong hộp bánh, nên cũng sao lãng đón TT là vậy.
Giai đoạn 4: tui khám phá ra có một tiệm bánh trong vùng Little Saigon. Họ làm bánh để bán cho người địa phương. Có thể nói là họ làm hàng ngày hay cách vài ngày là cho ra bánh mới. Bước vô tiệm khi bánh mới ra lò nó thơm ơi là thơm. Từ xưa tới giờ tui tưởng chỉ có múi mít mới thơm, bánh nó còn thơm hơn cả múi mít nữa. Họ cho mình thoãi mái lựa, muốn bánh hột sen 1 trứng, 2 trứng hay chỉ muốn mua bánh thập cẫm thì cứ tự nhiên. Cứ 4 cái thì làm thành một hộp. Không muốn mua một lần 4 cái thì mua một cái về ăn hết rồi ra mua cái kế tiếp đâu ai cấm.
Ngày nay TT của gia đình tui chỉ vỏn vẹn với sự lựa mua hộp bánh vừa ý, trước đem lên cúng đêm TT, rồi hạ xuống ăn như dessert sau cơm chiều. Còn chuyện chơi lồng đèn thì không có. Có tắt đèn đi vòng vòng nhà thì có, nhưng đó là chuyện khác.
Kể chơi cho vui nhân ngày TT. Happy bánh Trung Thu cả nhà 😆
LikeLiked by 4 people
🙂 🙂 🙂
Ở OC theo tui thì bánh TT Mỹ Hiệp là ngon nhất. Không phải tui giới thiệu cho bạn tui, chứ tiệm này xuất xứ từ MT quê của tui. Hồi ở VN tui không quen với bạn, nhưng sang Mỹ đi học ở GWC mới biết!
Bánh TT mới nướng ăn không ngon đâu, phải để vài ngày hay sao đó cho chất mỡ tươm ra sẽ làm mềm võ bánh thì ăn sẽ ngon hơn, nghe nói vậy!
Nhiều năm trước khi chị dâu biết làm bánh TT, ăn được vài mùa, yên tâm vì biết gia vị an toàn, thưởng thức hết mình, nhưng sau đó sợ đường nên giã từ luôn! 😦
Hôm nay đúng ngày TT, chúc mọi người ăn bánh uống trà ngắm trăng có chú cuội với chị Hằng! 🙂
LikeLiked by 3 people
Tôi vô đọc yelp comments thấy tiệm bán bánh bị mau mốc trong 1 tuần. Thiên hạ đi trả lại bị làm khó dể, chửi bới người mua xạo. 🙂
LikeLiked by 2 people
hahaha, không chịu trách nhiệm đâu nha! 🙂
LikeLike
Chọc ghẹo nha, j/k. Good one, like.
Thầy Sáu chừng nào ra trường? Tôi thấy ở V/N mùa ra trường của các Thầy nhiều, trẻ trung mặt sáng sủa, cả mấy Sơ nữa, Hình như không thiếu Thợ Gặt ở V/N? Và ở đây nữa cũng có vài Cha Việt ra trường làm lễ ở nhà thơ tôi thường đi.
Tôi nghe các vị lớn tuổi gọi Sơ bằng Chị có đúng không?
LikeLiked by 1 person
Hay là gọi sơ …bằng em😈
LikeLiked by 1 person
Chưa học lấy gì ra thầy bà gì.
Trước công chúng gọi sơ bằng chị không thích hợp vì tu sĩ nói chung không còn là con người thường như mình mà họ đã hiến cuộc đời thường cũa họ để trở nên người có vai trò đại diện chính thức cũa sếp lớn trên trời. Khi mình kêu sơ là mình muốn tuyên xưng công nhận vai trò thiêng liêng đó, chớ không phải là mình nói với chị Hoa hay chị Phượng…..
Trong phạm vi sinh hoạt cá nhân private , thì mày tao khi nói về chuyện cá nhân tới cá nhân nếu sơ không chảnh không cự nự thì OK, còn không thì mình tôn trọng cái gì sơ muốn.
Còn người không có đạo thì họ muốn gọi gì thì gọi, vì họ không tin vai trò tu sĩ công giáo, nhưng khi họ gọi chị hay con này con kia thì chứng tỏ họ không biết, không ke, hay cố tình put down chơi thì mình biết được cái tư cách của họ ra sao và mình giải thích cho họ biết. Họ cũng không ke luôn thì mình bỏ đi. ……… Về xịt chó ra cắn Hâhhahahahaha
LikeLiked by 3 people
Ông Joe
Khi tôi còn choai choai cùng với bạn bè trời ơi đất hỡi thấy mấy bà sơ trẻ đẹp, cũng nói mấy “em” láng quá hahahhahaha. Giờ thì thiệp hết không dám nói nữa.
LikeLiked by 1 person
@OK,
Like.
1. Khoái nhất là đoạn cuối: xịt chó ra cắn!
2. Lúc nào J cũng love và trân trọng nét đẹp của người nữ tu (Ni cô hay sơ cũng vậy. Mà không phải ai khoát lên chiếc áo là đẹp nha). Đó là đẹp thánh thiện, thiên thần, bao la và muôn đời làm sao…
LikeLike
Ông Joe
Có rất là nhiều bà sơ không thánh thiện như ông hay tôi nghĩ. Chướng và tự tôn ngầm hay không biết là mình như vậy? nhiều khi cần làm việc chung muốn bóp cổ cho bỏ ghét. Hâhhahahahaha
Một điều không chối cải được là mấy bả bị mấy ông cha đì chết bỏ, hy sinh và dấn thân phục vụ không thua gì ông cha mà không cho làm sếp nhà thờ. Ai giải thích hợp lý cho tôi dùm cái này?seriously.
LikeLiked by 2 people
Cha bên VN có rất nhiều trường hợp ông bà cố quá coi trọng cái mả bên ngoài đã bỏ tiền ra hối lộ bôi trơn để cán bộ địa phương không làm khó dể cấm cản khi cha bổ nhiệm về nhà thờ địa phương. Không phải cha quốc doanh nhưng ông bà cố quen thói bôi trơn theo đòi hỏi cho tất cả công việc khác, nên nhảy rào protect bôi trơn luôn cho con mình làm cha suông sẽ. What a shame!
LikeLiked by 1 person
Tui chỉ nghe ” người lớn tuổi” gọi là :.Sơ hay bà Phước
Danh xưng là tỏ lòng kính trọng sự hy sinh của họ cho lý tưởng tôn giáo
LikeLiked by 3 people
Ông jcbrea và bà con khác.
Đang nói có trớn sẳng nói luôn nhận xét về một bài nói chuyện giữa ông điếu cày và ông ngô dân dụng trên báo nvo về vụ dân nhà thờ Hà Tĩnh biểu tình chống Formosa. Ông Dụng hỏi ông điếu cày lý do gì đặc trưng mà thấy biểu tình rầm rộ thường là Công giáo nhiều hơn tôn giáo hay tổ chức khác.?
Ông điếu cày giải thích, tôi diển lại đại khaí cái ý là: công giáo có nhà thờ, có tổ chức qui củ hơn, có ông cha lảnh đạo chịu chơi hơn. Tôi nghe là tôi biết cả hai ông không biết nhiều về đạo công giáo mặc dầu câu giải thích của ông điếu cày nghe hợp lý nhưng có thể nói là chỉ nói trúng cái râu ria nhưng sai hẳn cái lý do chánh, nếu cho điểm cái lý do được nêu ra thì 4/10.
Trước khi tôi nói cái ý tôi, tôi muốn nghe ông nghĩ là lý do gì đặc trưng mà công giáo nhà thờ biểu tình mạnh mà không sợ. Mại dô bà con khác? Nếu thích bàn.
LikeLiked by 2 people
Tui vắn tắt:
Đức tin
Công bằng
Dấn thân
Dùng sức mạnh của tập thể
LikeLike
Tui không thích bàn, nhưng chỉ thích đọc lời bàn thâm thúy về CG của OK thôi! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! 🙂
LikeLike
Nhiều cách nhìn ?
Một cách nhìn là cái thế đó mạnh lắm. Vừa là đức tin vừa là thực tế. Ví dụ nếu có gì xấu mà xảy ra cho 100 người thì sau đó sẽ thế nào? Và sao đó nữa? Và sau đó nữa?
LikeLike
Ông Joe và ông GLL nói đúng cái lý do chánh mà người công giáo biểu tình mạnh mà không sợ, đó là Đức Tin vào God và tin vào sự cứu rổi qua việc Jesus xuống thế làm một ngươi bình thường chịu mọi sự khổ nạn để cứu rổi con người.
Khi người ta thấy đức tin của họ bị thách thức, là vì môi trường thiên nhiên là do God tạo ra như là gift cho con người, để con nguời có đầy đũ cơ hội xây dựng một cuộc sống hài hòa với môi trường thiên nhiên mà bây giờ có người ngạo mạn phá tan, không care cái gi một ly ông cụ gì hết, đảo lộn hết cuộc sống của họ. Vì vậy họ phải đứng bảo vệ cái gift from God một cách mạnh mẻ, bảo vệ đức tin vào God, chống lại cái đám người ngạo mạn phá vở phần thưỡng cao quí của mà God tạo ra cho họ.
Khi nghiệm ra cái sự thách thức ngạo mạn này thì họ không còn sợ nữa vì họ tin vào sự bảo vệ tuyệt đối từ God và khi họ biết là họ có được cuộc sống vĩnh viển đời sau qua Đức tin của họ thì còn gì để sợ nữa. Họ phó thác tất cả vào sự sấp sếp cũa God và biết rằng mọi sự sẻ tốt hơn cho họ, cho gia đình con cái họ và vì vậy họ tới luôn bác tài, rightfully, proudly, courageously đứng lên vạch mặt bọn người thách thức đức tin qua việc phá hoại môi trường sống thiên nhiên của God cho họ.
Ai đi nhà thờ đều biết hai cái này đức tin vả phó thác save the day, always.
Muốn nghe tiếp tại sao họ đoàn kết và tin tưỡng vào nhau không?
LikeLiked by 3 people
Muốn! 🙂
Trên lý thuyết là vậy, nhưng rất khó làm gì được dưới chế độ độc tài đảng trị! Chỉ biết cầu nguyện cho tụi đó chết bớt lẹ lẹ thì dân đỡ khổ hơn! 😦
LikeLiked by 1 person
Không phải lý thuyết mà là sự thật được chứng minh hằng ngày. Hàng ngàn người chịu chết nhất quyết không phỉ nhổ đức tin cùa mình trong thời bắt đạo lòi ra mấy trăm giáo dân được cứu xét, điều tra và công nhận là thánh : thánh tử đạo VN. Mấy ông tù cải tạo làm thánh lể lén trong tù đối diện cái chết qua sự trừng phạt, có đức tin giúp họ vượt qua khổ nạn sống sót trở về. Ông cha Lý bị đì , sức khoẻ như đèn mờ trước gió mà đầu óc kiên cường sáng suốt trở ra tù về lại dòng.
Tạ Phong Tần dũng sức mạnh đức tin , kiên cường đấu tranh, phó thác bản thân, gia đình người thân vô quan phòng thiên chúa, đặt hết niềm tin vô mấy ông cha đở đầu ở dòng chúa cứu thế chiến thẳng CS phải thả ra tù, bản thân tôi tự hỏi mình câu hỏi mình có dám chết vì đạo không trong mấy chục năm nay đi từ không biết sao, 20% , 30%,50% cho tới hôm nay 90% là yes…… Vẩn còn tiểp tục improve 🙂
Cái ý về cầu nguyện cho nó chểt cho đở khổ liên hệ tới câu hỏi tại sao chúa ngon lành lắm sao không đập trực tiếp cho mấy thằng ác nó chết mà phải để người dân làm không vậy???
Chị có biết câu trả lời không?
LikeLiked by 1 person
Có lẽ Chúa đang thử đức tin của con chiên!
Ý nói lý thuyết là có chống gì chống thì tui VC vẫn bắt tay với TC vắt cạn kiệt sức sống & chịu đựng của người dân lành vô tội, thành ra nó sống hoài để dầy xéo tan nát quê hương. Chờ xem coi ĐC người mới kêu gọi kiện tụi hủy hoại môi trường sẽ bị hình phạt gì từ tay quỹ đỏ! Cầu xin cho Ngài được bình an chứ biết làm gì hơn!
LikeLiked by 2 people
Cầu xin Ngài giúp cho moi nguoi duoc binh an (Ngài là đấng tối cao có dư/đủ binh an roi)
LikeLiked by 2 people
Hôm nay tình cờ nghe lại news thì đó không phải là ĐC mà chỉ là 1 linh mục. Cầu mong là ngài sẽ không phải gánh chịu cùng số phận với Cha Lý hồi xưa! 😦
LikeLike
Sức mạnh đoàn kết chặc chẻ có quy củ, có tổ chức đàng hoàn, gặp gỡ hàng tuần cho nên giáo dân tin tưởng được. ho dấn thân thực sự.
( có tổ chức qui củ hơn, có ông cha lảnh đạo chịu chơi hơn). Like
Không biết hỏi thiệt, nếu Tôi Ke có thì giờ già đắp: Đức Ông, Nghe sao lớn lắm.
Cảm ơn.
LikeLike
Tôi không biết Đức Ông sao nghe lớn quá có như nói quá không.
Tôi coi cái đó như cái tên gọi như Monsignor mà Mỹ nó gọi.
Nó không khác với Lê thi tẹt hay Tông tằng tôn nữ thị tòn ten hay Trần chàng hảng …… Muốn biểt thật sự cái meat thì phải đi sâu vô cái lý do, tiêu chuẩn làm được cái gì để có được cái tên gọi là Đức ông, chớ cái tên gọi cho cái tước vị không không thì chỉ là cái tên gọi không có nhiều ý nghĩa gì.
LikeLike
sản V/N đang mắc cái xương ở Miền Trung khó nuốt và khó nhả ra với T+.
LikeLike
+
LikeLike
Giờ thì thiệp hết không dám nói nữa. ACE nào biết nghĩa ( Thiệp ) thưởng 1 chầu In & Out burger. Lâu quá mới nghe tiếng này, sao mà Thầy nhắc lại làm tôi ngứa tay.
Thầy cũng biết nhiều môn lắm, làm sao Thầy học giỏi được cũng hay à nha.
LikeLiked by 1 person
Vui xuân không quên trách nhiệm. 🙂
LikeLiked by 1 person
Vui xuân không quên trách nhiệm 🙂
LikeLiked by 1 person
Lich sử về đức tin
1- các thánh tử đạo VN-
2- Bùi Chu Phát Diệm thời 1950s
3-Hố Nai, Cái Sắn, Gò Vấp , Long Xuyên ( Hòa Hảo) thời pre 75
Lịch sử đang tái diễn (?)
LikeLiked by 1 person
Bác JC
Có ” dương” thì có ” thiệp”
U70 như tui, bác thì thiệp nhiều hơn dương, ngoại trừ sau khi xài viên màu xanh hay có công lực cao thâm như ông Đức Huy
Kkkkk không chịu trách nhiệm nếu ai nhẹ dạ xài viên xanh:(
LikeLiked by 1 person
Bác GLL, nói cũng đúng. nó còn cái nghĩa khác nữa Bác ạ, mà dân cờ bạc và con nít thường hay chơi, bây giờ ít thấy chơi lắm: Chơi bài Cách Tê sáu lá (Thiệp) Ông bác sĩ gia đình khám binh xong: Bác có muốn vài viên Vi…thuốc mẩu không? Ông cười cười.Tôi cám ơn bác sĩ để dành cho người khác cần hơn, tôi chả dám thử? Hồi xưa háo thắng bắn nhiều hết đạn bây giờ tôi lúc ngưng bắn là phải rồi!!! Muốn sống thọ với con cháu chút ít.
LikeLike
Bac JC,
Tui biết nghĩa thiệp của cách tê
chứ( thua hay không có bài để đón), nhưng tui thích cái nghĩa thiệp của vỉa hè hơn
Một ly rượu đỏ hay chai bia, chừng 4 oz thịt bò ngon, hay chục con oyester là toa thuốc Minh Mạng của ông Joe, Toike 🙂 kkkk
LikeLiked by 1 person
TRẺ KHÔNG CHỊU NHỚ, ĐỂ GIÀ MỚI NHỚ! (Mẹ cô bạn tôi, 90 tuổi, vừa cầm quyển sách tôi tặng, chỉ mới nhìn tựa đề “Những thằng già nhớ mẹ” đă lẩm bẩm:”Trẻ không chịu nhớ, đợi đến lúc già rồi mới nhớ”. Nhận xét của người già thường lẩn thẩn, nhưng ngẫm lại nhiều khi nhức nhối.
Vũ Thế Thành
LikeLike
Thầy 3CB ( Độ rày có phẻ hông?)
LikeLike
khỏe re 🙂 thanks
LikeLike
Gở cái rối răm cái bệnh lú lẩn Alzheimer.
Tôi có cái thói quen trước khi quăng thùng rác mấy cái sách, báo, tạp chí cho khỏi chật nhà, thì thường giở ra coi sơ một vòng coi có cái gì hay mà mình cần coi lại hay không. Trong cuốn Time magazine tháng 8, 2016, tôi đọc xong tháng trước rồi dùng nó để lót mấy ly trà khi ngồi đọc báo (thầy làm biếng mà, đi lấy cái coaster bắt mệt nên đụng đâu quơ lấy cái đó xài đỡ), nay trước khi đem quăng, lướt sơ qua thì thấy lại bài viết về bệnh lú lẩn. Tự nhiên nhớ tới một người bạn, gần đây có ông già tía qua đời vì bệnh này, tôi nghĩ mình viết tóm tắt lại kiến thức này bằng tiếng Việt để tặng bạn như là một món quà và cũng để giúp cho người khác có thêm kiến thức về cái này đề coi như góp phần quảng bá kiến thức cần thiết cho cái rối răm cà chớn này.
Mới đút cơm cho bà già ăn xong, dẹp cái chén thì bả hỏi người con gái: ủa sao giờ này mầy chưa nấu cơm ăn gì hết, tao đói bụng rồi để tao xuống bếp phụ mày nấu cơm ăn. Bà em dâu của bà ngoại tôi, nói lảng sảng mấy chục năm nay. ngày càng tệ.
Sao ông đi Costco mua có mấy thứ mà đi cả buổi bây giờ mới về. Ông nói, tôi lái xe vòng vòng quên tuốt đường về nhà, ngừng hỏi ba bốn bận mới về lại được đây bà ơi. Bà vợ nói ông đừng lái xe nữa, ông nói OK tới lúc phải vậy rồi. Mấy đứa con lấy chìa khóa xe lại, bà vợ bây giờ nuôi ông full time, ngay cả ỉa đái nhiều khi cũng quên luôn. Ông là chồng của em má tôi, từ khi ông quên đường về tới giờ cũng bảy tám năm.
Thiên hạ thường nói bệnh lú lẩn quên trước quên sau là bệnh người già ai cũng vậy, rồi khi hồi xưa hồi xửa nữa thì nói là trời phạt vì làm cái gì tội lỗi, bây giờ thì nói là bị bệnh lú lẩn Alzheimer.
Mấy cha nội bác sĩ, khoa học gia nghiên cứu củng không biết rõ cái gì là nguyên nhân của cái bệnh này. Năm 1992, cái gọi là giả thuyết amaloid được phổ biến, nó giải thích rằng có nhiều chất protein gọi là amaloid này nó đóng bợn lại trong não. Mà khi nó đóng bợn lại trong não thì nó lại sanh ra một thứ protein khác tên là tau, cái thằng protein tau này nó cột qua, cột lại làm rối nùi mấy cái tế bào não, làm cho những chất dinh dưỡng và oxy không lên tới nuôi tế bào não và làm cho những tế bào này chết và hậu quả là quờ quạng, không còn nhớ và nhận thức dược cái gì là cái gì hết. Và người ta bỏ tiền công của ra để kiếm cách chế thuốc để đánh tan mấy cái amaloid và tau quái gở này, nhưng tất cả đều chưa có được mức tiến triển đáng kể nào. Thành ra có nhiều cha nghiên cứu gia khác nghĩ là có phải amaloid với tau là nguyên nhân chính không hay là cái gì khác?
Có một cuộc nghiên cứu khác vào cuối thập niên 1980, nghiên cứu này nhắm vào 700 bà sơ già. Trong các bà sơ đó có một bà gọi là sơ Mary, sinh năm 1892 dược biết đến như rất năng động và sáng suốt cho đến khi bà chết ở tuổi 101. Khi bà chết thì họ giải phẩu cái não của bà thì thấy nó đầy rãy bợn amaloid và tau cột chặt rối nùi tế bào não của bà như theo tiêu chuẩn là phải bị bệnh này nặng lắm vậy mà bà không bị ảnh hưỡng gì hết. Nhiều người nghiên cứu cái bệnh này nói là cái giả thuyết amaloid, tau không đủ để giải thích cái nguyên nhân thật sự của cái bệnh này.
Năm 2015, một bài nghiên cứu đăng trên tạp chí khoa học Natural Neuroscience nói là giả thuyết amaloid , tau là hoàn toàn không đúng. Trong lúc đó, những yếu tố khác như sức khỏe của tim mạch, giấc ngủ ngon, và hoạt động thể dục từ từ trở thành những cách như có thể phòng ngừa bệnh mất trí nhớ cho một số người.
Trong khi chờ đợi những nghiên cứu, phát minh mới thì những nhà nghiên cứu chú trọng vô làm tốt những yếu tố kể trên, và họ tạo ra một phương hướng mới để đối phó với bệnh này: làm tốt sức khỏe của tim mạch sẻ có ảnh hưởng rất to lớn trong cái sức khỏe của bộ não. Và thật sự qua những lý do đã được công nhận như là một sự thật phổ biến là máu, đưa chất bổ và oxy đi nuôi các bộ phận khác, thì nếu cái tim mà bơm yếu thì làm sao chất bổ và oxy dẩn tới não một cách đầy đủ được. Có tới 20% của máu bơm từ tim cần thiết để xài cho bộ não.
Ngay cả những người ở tuổi già, bị bệnh này nhẹ nhẹ, tập thể dục 45 phút 4 lần trong tuần, tập high intensity areobic ( đạp xe , đi bộ nhanh, etc), sau 6 tháng, theo một nghiên cứu cho thấy, một nừa trong số 70 người trong cái nghiên cứu tăng cái khả năng nhận thức, trí nhớ qua bài khảo nghiệm một cách đáng kể và khi test có cái lượng tau giảm đáng kể mà không uống thuốc gì hết so với người không tập thể duc.
Có 9.6 triệu người trên thế giới mắc bênh này, một nghiên cứu trên tờ Lancet neurology đang 2014 ước đoán nếu lo cho sức khỏe tim mạch cho tốt, thì có thể tới 1/4 số người mắc bệnh này, có thể tránh được qua việc làm trong khả năng của mình như: ăn uống điều đặng, thể dục thường xuyên, giảm cân, lo cho giấc ngủ, tránh lo lắng phiền não quá mức
Sáu thứ nên làm để phòng ngừa cái bệnh quái đản này, trong lúc chớ kiếm ra thuốc hay cách chửa gì khác, thì làm những điều sau đây:
Giữ sức khỏe tim mạch cho tốt vì nó ảnh hưỡng trực tiếp và to lớn tới sức khỏe cái bộ não như nói bên trên qua việc trị áp huyết cao, cholesterol, mở trong máu, mập và tiểu đường.
Chú trọng vô tập thể dục nó làm tăng thể tích một số nơi trong não có khuynh hướng teo lại theo tuổi giá.
Động não qua việc viết blog, chơi cờ, đi học này nọ, nếu không xài tới thì nó bị xét rỉ xìu.
Chơi và giao tiếp với người khác như đi chùa, nhà thờ, uống cà phê tán dóc, đừng ru rú trong nhà cô đơn.
Trị bệnh trầm cảm nhất là ở tuổi trung niên, cái này liên hệ lon81 và trực tiếp tới bệnh mất trí nhớ sau này.
Đi ngũ cho tốt không để mất ngũ. Cái này có liên hệ trực tiếp tới bệnh mất trí nhớ qua một số nghiên cứu cho thấy rỏ.
Người ta tốn 200 tỷ đô một năm để trị bệnh mất trí nhớ này, một nghiên cứu trên tờ Hypertension ước đoán nếu lo cho sức khỏe tim mạch như áp huyết máu cao thật tốt thì có thể giảm 25% số người bệnh mất trí nhớ, thì để dành được 50 tỷ đô để dùng vào nghiên cứu kiếm những cách hiệu quả khác để trị bênh này thì là quá tốt.
Tôi nhớ có đọc một bài, trong đó có một ông đó thích hát đàn, má ổng bị bệnh mất trí nhớ. Một hôm, ông và bà ấy ngồi trong phòng khách nhìn ra sân sau, ông thì vẩn thường đờn hát cho má ông nghe như khi ông còn nhỏ xíu, vì thấy bà có vui lên và có thần sắc tích cực khi nghe ông đàn hát. Bổng nhiên bà nói với ông: sao tao thấy cái gì cũng lờ mờ không rõ ràng gì hết trong cái đầu của mình (foggy in the head), tao sợ quá, mày có biết cái gì xảy ra cho tao không? Ông ngừng đàn và nắm chặc tay má ông và nói: không sao hết, không sao hết, đùng có lo gì hết. Bà ấy cười tươi và nhìn về phía cái sân như bao nhiêu lần khác, không biết mình đang nghĩ gì. Ông con thấy má mình cười tươi, ông thỏa mãn. Cả hai đều không biết người kia nghĩ gì trong đầu. Chỉ biết ông sung sướng khi thấy má ông cười trong khi hai người nắm chặc tay nhau
LikeLiked by 4 people
Cái này thật hay! Cám ơn Ok thật nhiều. Hôm nay T3CB hành nghề xuất sắc! 🙂
LikeLiked by 2 people
Bổ túc thêm điều thứ 7:
Mỗi ngày một ly đỏ
(Btw , ba tui 100 mà vấn chưa quên, trong khi má tui chưa tới 90 đã lẫn lộn. Không biết tui có gene của ai? Kkk)
LikeLike
Ông Kẹ viết:
“Sáu thứ nên làm để phòng ngừa cái bệnh quái đản này, trong lúc chớ kiếm ra thuốc hay cách chửa gì khác, thì làm những điều sau đây:
Giữ sức khỏe tim mạch cho tốt vì nó ảnh hưỡng trực tiếp và to lớn tới sức khỏe cái bộ não như nói bên trên qua việc trị áp huyết cao, cholesterol, mở trong máu, mập và tiểu đường.
Chú trọng vô tập thể dục nó làm tăng thể tích một số nơi trong não có khuynh hướng teo lại theo tuổi giá.
Động não qua việc viết blog, chơi cờ, đi học này nọ, nếu không xài tới thì nó bị xét rỉ xìu.
Chơi và giao tiếp với người khác như đi chùa, nhà thờ, uống cà phê tán dóc, đừng ru rú trong nhà cô đơn.
Trị bệnh trầm cảm nhất là ở tuổi trung niên, cái này liên hệ lon81 và trực tiếp tới bệnh mất trí nhớ sau này.
Đi ngũ cho tốt không để mất ngũ. Cái này có liên hệ trực tiếp tới bệnh mất trí nhớ qua một số nghiên cứu cho thấy rỏ.”
6 điểm Ông Kẹ nêu ra rất là thực tế và có thể thực hiện hàng ngày đừng để đến khi quá trể.
Tui nhớ hồi nhỏ, mỗi dịp Tết đến cứ đứng khoanh tay, chúc ông bà được sống lâu trăm tuổi. Ngày nay, tui nghĩ sống lâu chưa đủ mà phải sống vui, sống khỏe và sống trẻ. Cả 3 thứ này: mind, body and spirit được lành mạnh thì mới đầy đủ.
Để tui cố gắng luyện tập 6 điều trên theo lịch trình như sau:
Sáng thì luyện tập: số 1 và 2
Trưa thì luyện 3, 4, 5
Tối thì thực hiện: 6
Nếu mà tập luyện những điều trên mà tui vẩn không nhớ là có thiếu tiền ai thì coi như tui tập luyện chưa tới, coi như xoá nợ luôn nha 😆
LikeLiked by 3 people
A Sáu ăn cơm chưa?
Cái lầy cảm ơn Thầy Sáu hén.
LikeLike
Còn ngủ trưa thì sau á? Thầy Sáu cho 1 thỉnh ý hà.Tôi bữa trưa nào cũng làm 1 giấc 15, 30. có khi 45″ Người tình táo thức tới 10, 10:30 hay 11pm mới ngủ.
LikeLiked by 2 people
Sướng như tiên rồi!😀👍
LikeLiked by 1 person
Dạ Tiên! phạm tội ham muốn nhiều quá,
bị đuổi đi chổ khác chơi!!
LikeLiked by 2 people