1.
Đầu tiên phải nói ngay và luôn là đầu tui đóng băng, thời gian tui đóng băng, thế nên dẫn đến tui để cho nhà blog mình… đóng băng 🙂
Tui cảm giác như mình đang trải qua giai đoạn… khủng hoảng tuổi 45 (dù còn năm nữa mới 45), như kiểu khủng hoảng tuổi dậy thì vậy, hahahaha. Nghe thấy mà ghê. Nhưng mà đó là cách diễn đạt dễ dàng nhất với tui.
Ngoài đi làm ra. Ngoài những người cần tiếp xúc với công việc ra. Ngoài những bạn bè từ thuở nhỏ ra. Còn lại, tui lười hết mọi sự giao tiếp. Mà cái lười này nó lạ như vầy nè: tức là mình nhận ra cơ thể mình đang lười, dù cái đầu mình thì vẫn tỉnh táo để nói với chính mình rằng “thế này là không có tốt.” Nghĩa là mình nhận thức được hành động của mình, nhưng mà mình vẫn làm cái việc lười đó một cách… vô thức.
Mà cái lười không điều khiển được này nó lại khiến mình cảm thấy bị xì-trét mới ghê!
Trước đây, bất cứ đề tài nào tui có trong tay mà còn dở dang hay đầu tui mải mê với một ý gì mới, là tui phải làm cho xong, dù là tận khuya, dù là sáng sớm. Giờ thì không. Nhất là trong thời điểm này. Tui có trong tay nhiều nhiều lắm những bài chưa viết ra. Tui có trong đầu nhiều nhiều lắm những phóng sự đã thành hình. Thế mà tui cứ để dầm ê ra đó. Tui chỉ làm nó trong khuôn khổ giờ đến sở. Có thêm chăng, là cũng có, nhưng mà so với chính mình trước đây, tui cảm thấy hiện tại mình vô dụng.
Nghĩa là tui nhận ra được như vậy. Cái đầu tui nói rằng “hãy đến ngồi vào laptop, hãy làm việc đó cho xong”, thế nhưng cơ thể tui vẫn ngồi ì ra nơi ghế sofa với những trò chơi vô bổ. Để rồi sau đó cứ như dằn vặt chính mình rằng sao mà lại phí phạm thời gian như thế 😦
Mấy mươi năm qua, không một ngày nào tui không một lần ngồi vào nơi gọi là bàn làm việc ở nhà, để làm bất cứ một thứ gì đó, từ đọc báo, trả lời email, xem tin tức, lướt facebook coi ngó dân tình, đến viết entry mới hay “rì còm” tếu táo… Giờ thì không. Dù lý trí tui lên tiếng “hãy đến ngồi vào bàn, hãy viết xuống điều mình suy tư, điều mình thích thú…” vậy mà cái người tui lại cứ ngồi thừ 1 góc nào đó. Vô hồn.
Bi kịch là vậy. Giá như cái con người mình cùng 1 tiếng nói: không làm, nghỉ ngơi, thì sẽ khác. Đằng này nó chỏi nhau. Nó làm mình đã lười lại thêm… uể oải.
Có lúc, tui biết mình cần có một cái gì đó đóng vai trò như chất xúc tác, như đòn bẩy để nhấc mình lên. Nhưng mà tui cũng tự biết là tui… nặng quá, hehehe, cho nên chỉ có tui mới nhấc tui nổi mà thôi.
Cái con người tui nó đang trì trệ, lười biếng ra, nhưng mà cái đầu tui thì không đến nỗi, hehehe, hú hồn. Nghĩa là tui vẫn rất nhanh nhạy để có thể chộp bắt đề tài trong mọi hoản cảnh, nhớ nó trong đầu, và… để đó 🙂
2.
Tui đang ấp ủ một số phóng sự cũng “ghê gớm” lắm đó, từ chuyện dân anh chị hoàn lương sau… 9 lần ở tù, chuyện “hậu trường” ở tù Mỹ, đến chuyện nỗi niềm của người đồng tính nữ, những dằn vặt, những ẩn ức, những trái ngang, cả đến chuyện có những người đàn ông ở nông thôn mình bị “lừa” qua đây để làm “nô lệ tình dục” cho một số “quý bà” nữa… Toàn là đề tài xã hội khó nhai khó nuốt nhưng cũng gợi đầy sự tò mò, cho tui.
Nhưng mà, thú vị hơn hết là hôm qua đây, khi bất ngờ nghe thằng nhóc Bi nhà tui nói về 1 ý tưởng quảng cáo.
Số là thấy tui đang chúi mũi nhìn vào một vài tấm hình từ trên cái phone. Thằng nhóc ghé hỏi, “Mẹ coi gì vậy?”
“Mẹ coi mấy tấm hình người ta đưa muốn gắn vào trong bài quảng cáo.”
“Quảng cáo cho cái gì?” – “Cà phê.”
Thằng nhóc nhìn mấy tám hình rồi vừa loay hoay dọn dẹp nơi góc bếp, vừa nói “Ừm, con nghĩ là người chủ này nên thay đổi mẫu mã cho đẹp hơn. Vì người ta chỉ mua cái gì người ta nhìn thấy đẹp trước khi thử nó.”
Tui giật mình ngó nó. “Con thấy mấy mẫu này không đẹp hả?” – “Dạ, nó là ok. Nhưng bây giờ mẹ nhìn đi, nếu mình lấy cái tên của nó ra, rồi thay bằng một cái tên khác vô thì mẹ có nhận ra liền được không? Không phải không. Là vì nó không có gì đặc sắc hết đó. Nó có thể được thay đổi dễ dàng. Nó không có đẹp đủ để người ta để ý nó.”
Nghe nó nói mà tui hết giật mình đến chưng hửng. Ừ hén. Mình đi ra chợ, thấy trên kệ cà phê gói nào cũng những tông màu này. Na nó như nhau hết. Thì đúng là đâu có gì khác biệt đặc biệt để người ta phải chú ý?
Tui bắt đầu gật gù đồng ý. Thế là anh chàng nói thêm, “Mẹ thấy Starbucks không? Sao người ta mua nó? Tại vì nó đẹp ớ…”
Hehehe, 1 bài học cơ bản về quảng cáo đơn giản như thế mà tui lại học được từ thằng nhóc 14 tuổi nhà mình.
À, viết đến đây thì tui lại nhận ra là mình đang quên lười, ít ra là ngay lúc này.
Giờ thì đi ngủ đây 🙂
Mà cái lười không điều khiển được này nó lại khiến mình cảm thấy bị xì-trét mới ghê!
Khi nào bị như vậy cô N/L thử uống miếng cà phê V/N nhăm nhi từ từ, đầu óc lân lân cảm thấy thoái mái, nhưng đừng uống nhiều khó ngủ.
45=9 nut số này tốt lắm, tuổi này là thời gian tốt nhứt tôi nghĩ? Học, hỏi
không bao giờ hết và tất cả mọi lứa tuổi. Lúc nầy Cô viết tới lắm.
LikeLiked by 2 people
Hình như tui cũng bị đóng băng toàn thân ngoài trừ hai cái tay, nhờ vậy mà làm xong được lô bánh trung thu! 😀
LikeLiked by 4 people
Khi nào toàn thân bị đóng băng thử dùng ( Cupping therapy ) đang thịnh hành cho lực sĩ bơi lội USA vừa qua. J/k
LikeLiked by 1 person
I love cupping and glad to see world class athletes like it.
LikeLiked by 1 person
Hypothesis :
1- Cái đồng hồ của cơ thể đang đính đong?
2-Soul đang có ngõ khuất mới?
3- Thời điểm để unwire?
Take care
LikeLiked by 3 people
Chuyện hiển nhiên không có gì ngạc nhiên cả.
Đúng như tác giả tự định bệnh, chỉ có tự mình giải quyết được.
Potential nguyên nhân:
1) Tuổi thêm, metabolism chậm lại, lên cân nhưng lại thiếu chất dinh dưỡng cần thiết cho giai đoạn này. Giống như số 1) của GLL
2) Thoải mái trong việc làm, làm vừa đũ để nhận lương chớ không còn thấy yêu việc làm hay sợ bị đuổi. In the comfort zone. Có thể nghĩ là hãng không reward đúng mức nên chán không muốn làm hơn sức nữa. No motivation to do better.
3) Ôm dồn quá nhiều thứ, bây giờ nó overload, burn out.
4) Số 2 của GLL
5) Dấu hiệu của stress thấy rỏ. Không muốn gặp ai, ngồi một cục làm chuyện ruồi bu để thấy là mình do something.
Cách trị bệnh theo T3CB bán thuốc tể:
1) Take 1, 2 tuần vacation để thật sự relax với ông chồng hay bồ cũ, bố mới gì đó, người mà mình thích ở gần bên và have romantic engagement with …. chớ không phải leo máy bay, lái xe qua 60 chục chổ để găp người này người nọ, chổ này chổ nọ. Có thời giờ relax, reflect và recharge giúp mình có cái nhìn mới về cái mình muốn làm và cần làm.
2) Start exercise seriously and consistently. Chuyện làm này quan trọng hàng đầu. Ăn uống cho có kỹ luật, thật sự có lựa chọn cái gì có dinh dưỡng. Ngon miệng là thứ phụ, sau dinh dưỡng.
3) Để dành thời giờ làm chuyện quan trọng trước chuyện ruồi bu tính sau, không cần quan tâm.
Good luck. Ai cũng bị giống vậy. Hơn thua là thằng nào manage it better.
LikeLiked by 6 people
Ai có cái trục trặc thắc mắc khó giải quyết, thảy lên đây T3CB sẽ trả lời, giải đáp tường tận, hoan hô T3CB.
LikeLiked by 2 people
Thanks.
Tôi chỉ lập lại cái mà ai cũng biết rồi .
Như một lời nhắc nhở cho chính bản thân mà thôi.
Giống như đi nhà thờ, có một cuốn sách, giảng đi giảng lại, nghe cả một đời về chuyện biết hết trơn rồi.
Vậy mà, cứ thấy à há moment hoài.
LikeLiked by 2 people
Những lời khuyên 1, 2, 3 ở trên thấy phù hợp giúp cho việc giảm căng thẳng áp lực trong cuộc sống. Nhất là cái # 2. Sau đây là những lời khuyên vàng ngọc của Steve Jobs, sưu tầm đem về đây chia sẽ (không biết ai là tác giả dịch bài này, rất là công phu và hay).
“Những lời cuối cùng của Steve Jobs – người sáng tạo ra Iphone Apple – chấn động cả thế giới.
“Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy phía sau của công việc tôi có rất ít niềm vui. Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình hoá với tôi. Trong lúc này trên giường bệnh viện, hồi tưởng về cuộc đời, những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản nhưng tôi cảm thấy thật vô nghĩa trước tử thần, cái chết.
Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được những hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác không liên quan đến tiền bạc. Nên tìm một điều gì quan trọng hơn. Ví dụ như là lịch sử tình yêu nhân loại, nghệ thuật, ước mơ tuổi thơ… Đừng làm nô lệ cho vật chất, giàu sang, vì nó sẽ biến bạn thành một người yếu ớt như tôi.
Thượng Đế tạo dựng chúng ta để cảm nghiệm được tin yêu trong tim, chứ không phải những ảo tưởng về tiền tài, danh vọng như tôi đã làm trong suốt cuộc đời nhưng không thể đem theo tôi được. Tôi có thể mang theo được những kỉ niệm của yêu thương. Đây mới chính là sự giàu sang sẽ có thể đồng hành với bạn, là sức mạnh, ánh sáng soi sáng cho bạn tiến tới. Tình yêu có thể đi hàng ngàn cây số và chính vì thế cuộc đời không có giới hạn. Đi, tiến đến nơi mà bạn muốn, Cố gắng lên để đạt được những mục đích. Tất cả là ở trong tim và trong lòng bàn tay của bạn.
Cái giường nào đắt giá nhất trên đời? Đó là giường bệnh viện, vì nếu có tiền, bạn có thể mướn tài xế lái xe cho bạn, nhưng không thể dùng tiền để thuê người mang bệnh cho bạn. Mất tài sản mình có thể tìm lại được, có một cái khi đã mất thì không thể tìm lại được: sự sống. Dù đang ở giai đoạn nào trong cuộc đời, cuối cùng, tất cả phải đối diện khi bức màn sự sống kéo xuống.Làm ơn hãy nâng niu và nhận thức được giá trị tình yêu gia đình, tình yêu bạn đời và tình yêu bạn hữu, gìn giữ sức khỏe cho bạn và chăm sóc đồng bào của bạn.”Không cần phải chờ tới lúc nằm viện tôi mới nhận ra”
LikeLiked by 2 people
Không phải lười đâu, chỉ là cảm thấy chưa có niềm hứng thú để viết thôi, Ngọc Lan ui.
Khi có hứng sẽ mải miết viết , ” Hiếu bồ cũ” có đến ngồi gần cũng Không Không Thấy..hihihi…
LikeLiked by 2 people
Mừng, chào người trở lại, sau thời gian dài rong chơi nơi miền nắng cháy da người, và mưa dầm, mưa ngâu tháng 7-8 .Chị Nhà!.
LikeLiked by 1 person
Sẽ viết còm build up from cái nhận xét của Bi về quảng cáo, cho nó thấy toàn diện về cái dề tài này. He has a good sense of the topic.
LikeLiked by 3 people
…Midlife crisis ?
LikeLiked by 1 person
That early? 😦
LikeLike
80 chia 2= 40= midlife…
LikeLike
@Cô Giáo: Hôm nay được nghe nguyên cái liên khúc lười của Cô Giáo. Tui ghi lại theo dạng thơ. Nhờ Bà Tám hay ACE nào có hứng thú đặt lại cho có vần có điệu để tới Tết cho Ông Táo đem về trời trình…..hehehe.
Ngày xưa mải mê làm việc.
Ngày làm không đủ, tranh thủ làm đêm,
Làm thêm ngày nghĩ. Nhưng giờ thì không.
Ngày xưa làm việc say mê,
Ngày nay làm việc thì dầm ê cả ngày
Ngày xưa làm việc li bì, ngày nay ngồi ì chơi game
Ngày xưa tranh thủ thời gian, ngày nay phí phạm thời gian bạc vàng
Nhiều năm làm việc ào ào, ngày nay người cứ ngồi thừ một nơi, vô hồn.
Đã lười lại thêm kêu ca uể oải cả người
Cô Giáo viết “Tui biết mình cần có một cái gì đó đóng vai trò như chất xúc tác, như đòn bẩy để nhấc mình lên.”
Tui nghĩ cái tội lười này hồi xưa mà ở VN là bị cho ăn đòn gánh, chứ khỏi cần chờ tới đòn bảy, đòn tám 😆
LikeLiked by 1 person
Thơ gì thấy mà ghê, hahaha
Cái vụ ăn đòn thì đâu cần ông nhắc, “bồ cũ” tui đã nói phải cho tui uống “roi mây cilline” rồi kìa 🙂
LikeLike
Hahaha, “roi mây cilline”. Lối chơi chữ hay. Nếu để tui dịch đây là loại thuốc vừa đánh vừa thoa. Vậy là “bồ cũ” cũng còn nhẹ tay ấy 😆
LikeLike
Khi đọc tới “chuyện có những người đàn ông ở nông thôn mình bị “lừa” qua đây để làm “nô lệ tình dục” cho một số “quý bà” nữa…”
Really? Khi nghe hoặc đọc tin tức gì có dính dáng tới nô lệ tình dục thì thường là phụ nữ hoặc trẻ em là những nạn nhân bị lừa. Còn chuyện những người đàn ông mà cũng bị lừa làm chuyện ấy, thì là chuyện lạ chưa nghe. Và chờ nghe.
Ông Trùm ơi, có ý cò ý kiến gì về chuyện này hông? 😆
LikeLiked by 1 person
Tôi đợi NL viết xong, tôi sẻ chia sẻ một chuyện rất bình thường nhưng XXX mà tôi thấy được về cái khổ của đàn ông bán trôn nuôi miệng, (by choice )
LikeLiked by 2 people
Ồ, Ông Kẹ cứ viết đi. Vì đề tài của tui từ khi có ý, có câu chuyện đến lên báo là khác nhau, vì có khi người ta đồng ý kể cho mình nghe nhưng lại không muốn lên báo 🙂
LikeLiked by 1 person
Chuyện này lạ! Chỉ nghe nói vu vơ đâu đó chớ không biết rõ lắm. Đề tài này nhại cảm cho nên khó viết lên trên báo chí, chắc cũng có đâu đó mà mình chưa được đọc, biết. Tôi chờ đọc nếu ai đó viết…
LikeLike