Bài viết mới đây nhất của tui là bài “Đến Florida, dạo đầm lầy Everglades, xem cá sấu”
Trong bài có đoạn vầy:
Người ta bảo con người có mặt ở vùng đầm lầy này từ… 15 ngàn năm nay, khởi đầu là hai bộ lạc da đỏ Calusa và Tequesta. Nhưng đến khi người Tây Ban Nha bắt đầu cai trị Florida, thì hai bộ lạc da đỏ này càng ngày càng ít người đi. Từ đầu thế kỷ 19 thì bộ lạc Seminole cũng kéo nhau về sinh sống trong vùng đầm lầy này.
Đó là sách vở nói vậy, chứ khi tôi đến nơi này vào những ngày đầu Tháng Tám của thế kỷ 21 thì không thấy một người da đỏ nào hết trơn, mà chỉ có nhóm tôi gồm 3 người da vàng nói tiếng Việt, còn lại toàn là trắng bóc, không đen không nâu gì ráo trọi.
Everglades cũng từng bị UNESCO đưa vào danh sách di sản bị đe dọa từ năm 1993 sau thiệt hại do cơn bão Andrew gây ra. Tuy nhiên, đến năm 2007, Vườn Quốc Gia Everglades được đưa ra khỏi danh sách này nhờ những nỗ lực để phục hồi hệ sinh thái ở đây.
Có lẽ cũng nhờ những nỗ lực đó mà giờ đây Everglades trở thành nơi cho nhiều người tìm đến tham quan, tìm hiểu, giống như tôi vậy.
Sau hơn hai tiếng rưỡi lái xe từ thành phố Sarasota, chúng tôi có mặt tại nơi có tấm bảng với dòng chữ “Everglades Captain Jack’s”, tại đây có những tour “airboat” đưa du khách xuyên qua đầm lầy, xuyên qua những rừng đước dày đặc để thỏa mãn cảm giác vờn cùng sóng nước và nơm nớp lẫn háo hức chờ xem có con cá sấu nào nhào ra không.
Sau khi mua vé với giá đâu khoảng hơn $30 mỗi người, chúng tôi phải chờ gần một tiếng đồng hồ mới đến lượt. Thật ra là mình có thể gọi điện thoại hỏi giờ trước và “book” luôn giờ muốn đi, chúng tôi cũng làm như vậy, nhưng do trục trặc nên tới trễ, đành phải chờ là thế.
Chuyến thám hiểm này kéo dài một tiếng, người bán vé cho biết, kèm theo lời dặn, “Thuyền trưởng của các bạn có tên là Mo.”
Như đã nói, ngoài nhóm chúng tôi là người Châu Á, còn lại đều là người Châu Âu, Châu Mỹ.
—
Hy vọng có ngày sẽ trở lại đầm lầy này và muốn nhìn thấy nhiều cá sấu hơn khi đã học được chiêu của một người bạn chỉ: nếu bị cá sấu rượt, nhớ chạy theo đường ziczac!
Bài lên hôm trước, hôm sau tui nhận được email có nội dung như thế này:
Thưa cô Ngọc Lan,
Tôi viết cho cô một điện thư hôm nay sau khi tôi đọc bài ” Đến Florida dạo đầm lầy….” Bài tự thuật của cô về chuyến đi của cô làm ai cũng thích thú cả và tôi nghĩ ai cũng muốn đến nơi này một lần trong đời trong đó có tôi. Nhưng thưa cô, khi tôi đọc đến đoạn cô viết…”chỉ có nhóm chúng tôi gồm 3 người da vàng nói tiếng Việt, còn lại toàn là trắng bóc, không đen, không nâu gì ráo trọi.” và cũng ở câu…” “đoàn chúng tôi là người châu Á, còn lại đều là người châu Âu, châu Mỹ.” Tôi thấy cô có bóng dáng của người Việt da vàng, mũi tẹt trong đó có cô mà cô lại hãnh tiến cho bản thân mình đi cùng nhóm người da trắng bóc, chê cả người da đen, da nâu ư! Cô là một phóng viên hay là gì đó của báo Người Việt mà cô hé lộ cái màu kỳ thị kia tôi e rằng cũng không phải phép lắm. Thà cô nói với bạn bè về chuyến đi này thì không sao, đằng này cô bày cái kỳ thi da đen, da nâu của một người da vàng như cô thì cô nghĩ gì về thứ tình cảm này? Ngoài ra cô là xướng ngôn viên hay phóng viên nhưng cô dùng … “đều là người châu Âu, châu Mỹ”
nhưng cô quên rằng châu Âu và châu Mỹ cũng có rất nhiều loại dân, trắng, đen, nâu, vàng…Tôi mong rằng cái niềm hãnh diện của một giống dân da vàng như cô được đi vớí người da trắng bóc nên xếp lại và để nó tại một nơi thật kín đáo trong tâm hồn của cô, và lần sau tôi mong cô đừng để một cho độc giả Việt Nam thấy một suy nghĩ kỳ thi nào của cô cả.
Rất mong và cám ơn cô,
TB: Cô thích người da trắng bóc nhưng cô đánh vần từ ziczac không có trong tiếng Anh!!!!!
Tui đọc đi, đọc lại email, xong. Thở dài.
Rồi viết email trả lời vầy:
Kính chào chú …,
Trước hết, NL xin cám ơn chú đã đọc bài của NL và dành thời gian để viết email này.
Về nội dung bài viết của mình, NL lấy làm tiếc khi đã để chú Cung có suy nghĩ như vậy, bởi vì đó là điều hoàn toàn không có trong suy nghĩ của người viết.
Mục đích chính của bài viết này chỉ là kể cho độc giả nghe về một trong những nơi mà NL có dịp đi qua, đặc biệt đây lại là nơi không có nhiều người Việt có trải nghiệm, nên xem như đó cũng là cách để giới thiệu cho người mình có dịp thì đến chơi.
NL chưa bao giờ cảm thấy tự ti hay mặc cảm với màu da, tiếng nói mẹ đẻ của mình, nên cũng chưa bao giờ có trong đầu ý nghĩ về sự kỳ thị.
Toàn bộ bài trên được viết bằng giọng điệu hóm hỉnh, hài hước, nên chữ ziczac cuối bài cũng viết trong ý tếu táo đó, tuy nhiên, nếu cẩn thận để trong dấu “ziczac” thì có lẽ không bị bắt bẻ.
Vài hàng cùng chú.
Trân trọng,
Không biết ở đây có ai nhận ra được điều như vị độc giả này nêu ra không?
Đúng là khi “tác phẩm” đã đến với công chúng thì hiểu sao là quyền của mỗi người. Và có những cách hiểu mà mình không biết nên nói như thế nào luôn 🙂
Tôi nghĩ độc giả bắt bẻ Ngọc Lan để được NL trả lời bằng thư riêng
LikeLike
và độc giả cố tình bẻ quẹo câu văn của NL. Chứ khi tôi đọc tôi vẫn hiểu ý NL.
LikeLiked by 3 people
Cám ơn Bà Tám.
Đôi khi những ý kiến của độc giả làm mình chới với 🙂
LikeLiked by 2 people
Tuy là độc giả vặn vẹo cố tình, điều này vẫn chứng tỏ là NL được độc giả đọc nghiêm túc và take you seriously. Đây cũng là điểm đáng mừng.
LikeLiked by 2 people
Hi hi..
Tay chơi đâu sợ mưa rơi, chới với…
LikeLiked by 1 person
Chơi Vơi 1 chút thôi, trăm người ngàn ý để mình mạnh tiến hơn.
LikeLike
Đọc bài của NL mình không thấy có gì gọi là kỳ thị chũng tộc gì cả. Đọc bài tui cảm nhận là một nơi đã từng có một tộc này ở nhưng bây giờ không thấy tộc đó ở…cái cảm giác vật đổi, sao dời…
Còn khi đọc bài của Người đọc giả không hoài lòng cách viết của NL, than phiền bài có kỳ thị này kia…thì cảm nhận tui thấy là bài của đọc giả này không nhửng kỳ thị mà rất là kỳ thị. Theo tui, những khái niệm nên trong đó thì thấy bàng bạc nhiều ý tưởng về kỳ thị da màu lắm. Tuy rằng bài gởi đó nói là đừng nên kỳ thị nhưng cả bài không nói gì về sự thương nhau giữa người với người. Nói mà không hành, hữu danh nhưng vô thực…Nó kỳ như vậy đó!
Trên đây là theo ý tui. Ai rãnh thì đọc lại và chia sẽ cảm nhận. Một lần nữa, bài cô giáo không có có gì về kỳ thị cả…
LikeLiked by 1 person
@Độc giả complained kỳ thị: chời chời sao hiểu hẹp hòi quá vậy??? Tui chẳng thấy điểm nào là kỳ thị, mà theo tui còn là niềm tự hào của người viết, 1 người Việt “lạc” đến vùng du lịch của người ngoại quốc… Chỉ có vậy thôi, thành ra xin đừng bóp méo ý tưởng đẹp! Cho xin 2 chữ bình an đi nha! 😦
LikeLiked by 2 people
Không phải hẹp hòi, tại đang vô mùa bị dị ứng nên ai cũng cảm thấy khíu chọ nên hơi khó chịu vậy mà! 😛
LikeLiked by 3 people
Khi tui đọc đến đoạn “vàng trắng nâu đen”, tui chỉ thấy sự hài hước, khg có chút ý gì là kỳ thị. Cũng như khi tui đi đến chỗ nào, tui cũng hay có nhận xét là chỗ đó người Việt nam nhiều lắm hoặc người Mễ nhiều lắm hoặc người châu Âu nhiều lắm. Tất cả đều chỉ nhằm mục đích cho người nghe người đọc biết thêm về nơi đó.
Làm dâu một họ nhiều khi còn muốn chết bà đây, nói chi làm dâu …ngàn họ! Cứ coi như có thêm một dịp để biết là trên đời này không phải ai cũng dễ chịu và dễ thương như…tui! 😀
LikeLiked by 5 people
Bolsa là vậy đó, ở gần thì thấy rất tầm thường, nhưng có đi xa rồi mới thấy không nơi đâu bằng ở Bolsa. Bolsa là một Việt Nam, là một quê hương thu nhỏ, là… “bôn Sa” như cách gọi dễ dãi của nhiều người. Cứ xa “bôn Sa” là nhớ, là thương. Like. Rất đúng thích câu này.
Người Việt. Ngọc Lan. ( Bolsa di de Kho Ve)
LikeLiked by 1 person
Hehehe. Đáng đời, ai biểu muốn làm phóng viên. Mở tiệm neo như ông GLL xúi thì đâu bị ai cự nự viết bài có mùi kỳ thị.
Tôi đọc bài viết, và thơ tác giả trả lời người cự nự thì tôi hiểu. Còn thơ cự nự tôi thật sự không sure mình hiểu được cái gì mà cha nội viết. Chữ kỳ thị thì tôi hiểu, chữ hãnh tiến gì thì tôi đoán mài mại không biết nó ra sao?
Tôi ráng đọc môt hai lần bài viết thì thấy nó không có ý gì kỳ thị cả, cẩu thả trong sự chọn lựa cái chữ viết tạo ra điều kiện để người đọc hiểu lầm và sửa lưng thì có.
Cái paragraph vàng trắng nâu bị bắt lổi vì người đọc vô tình hay cố ý đưa ra vần đề bằng cách lấy cái một câu ra bàn mà không thèm để ý tới cái bối cảnh chung (out of the context) của phần đó là so sánh cái lịch sử của cái chổ này và thời điểm tác giả đang ở đó một cách khôi hài trong cách nói chuyện của người VN mình nói hằng ngày. Không có thấy kỳ thị gì cả, ngay cả nếu muốn tìm coi có ngụ ý gì không cũng không thấy ngụ ý gì. Đơn giản cái cach nói khôi hài trong tiếng Việt. Không thấy có cái dấu hiệu gì dù nhỏ cở nào để bắt lổi kỳ thị gì cả.
Câu châu Âu châu Mỹ được lập lại không cần thiết hay dính dáng nhiều về câu chuyện. Có lẻ cái này làm cho cha nội nghĩ là : ” thấy chưa, nó nói màu da, chũng tộc gì nữa đây. Đúng rồi nó kỳ thị quá”, Cẩu thả mà tôi nói về cách chọn chữ và lập lại cái khác biệt trong cái nhóm đi tàu là chổ này. Cá nhân tôi đọc câu này thì tôi biết tác giả diển tã châu Âu, châu Mỹ là kiểu nói của người Việt thường dùng trong cách nói chuyện khơi khơi không phải lo gò cho đúng để được điềm 10/10 trong bài luận, là nhóm người khác không phải Á châu đầu đen. (thí dụ VN ưa nói Tây, Mỹ nghĩa là Anglo hay tóc không đen mũi không tẹt chung chung).
Nghe và trả lời vậy là tốt rồi. Cha nội cự nự cũng chắc hiểu ý sau khi đọc note trả lời. Còn nếu không chịu hiểu , cố chấp thì who cares, nobody gives a shit. Bài viết ràng ràng ra đó, không có gì phải nhút nhích.
LikeLiked by 5 people
Chắc tại “hats on sale”, chụp đại để khỏi mất công cầm nhiều! 🙂
LikeLike
Cha nội cự nự ok vì chả gởi mail nói lên ý kiến của chả .
Chỉ có cái là cá nhân tôi không thấy cái chả nói hợp lý gì hết.
Tôi không nghĩ chả cần im miệng hay chả cố tình chụp mũ NL. Chả threw cheap shots at NL, yes definitely.
Nhưng tôi nghĩ là chả thật sự nghĩ là chả đúng nên mới gởi mail cự nự. Tôi không nghĩ chả thù cá nhân gì hết, vì chả đọc bài xong mới cự nự. Trừ khi chả rình lâu rồi ( my cheap shot toward him, 🙂 )
LikeLiked by 2 people
Bài viết này chẳng có hơi hướng gì của sự kỳ thị hết. Bài rất là hay, khi đọc tui phải liếc liếc qua cái scroll bar bên phải màn hình coi bài còn dài không vì sợ nó hết. đồng thời phải mở google ra search vài chỗ coi nó là cái u tê gì.
Chắc là độc giả khó tính này “trước khi đọc bài viết” đã có một sự hiềm khích gì với tác giả, báo Người Việt, hoặc các tiền nhân của báo Người Việt nên đã đi đến một sự nhận xét lệch lạc.
Chuyện này cũng thường xảy ra thôi. Một khi tui không thích cô ca sỹ “cờ đỏ” thì cho dù cổ có hát nhạc Trịnh Công Sơn hay Phạm Duy thì cũng đều hỏng và dở ! Có điều là tui chẳng bao giờ email cho cổ để nói là cái áo của cổ sấu hay cái dọng của cổ chua.
LikeLiked by 2 people
Chuyện này cũng thường xảy ra thôi. Một khi tui không thích cô ca sỹ “cờ đỏ” thì cho dù cổ có hát nhạc Trịnh Công Sơn hay Phạm Duy thì cũng đều hỏng và dở ! Có điều là tui chẳng bao giờ email cho cổ để nói là cái áo của cổ sấu hay cái dọng của cổ chua.
TanNguyen 9 nút viết đọc thắm, ít viết, uổng muốn đọc nhiều nữa. Like.
LikeLike
Tôi không hiểu nói về cái gì, tại sao chuyện kỳ thị lại dính dáng tới ca sĩ ?
Ca sỹ cờ đỏ là muốn nói ca sĩ nào bên VN hay Khánh Ly xạo ke nói chống cộng gì tùm lum mà bây giờ về VN ở lì bên đó ?
LikeLiked by 1 person
Xin lỗi bấm lộn. Cái này mới là của OK.
Ý trong còm của tui là một khi mình không thích NL thì mình đọc bài của cổ mình sẽ thấy toàn cái sấu của cổ, mà không thấy nội dung chính của bài viết. Tương tự một khi mình không thích một ca sĩ nào đó thì cổ hát nhạc hay cũng thành dở.
Còn muốn biết cô ca sĩ cờ đỏ là ai thì Anh xem ở đây nè:
http://vietbf.com/forum/showthread.php?p=3017249
Tui cũng như anh chẳng hiểu chữ “Hãnh Tiến” nghĩa là gì. Sáng nay tình cờ đọc bại của ông Bùi Tín, http://www.nguoi-viet.com/dien-dan/khi-toa-nha-sup-ma-chua/, lại thấy chữ này nữa. Làm phải tò mò lên google coi nó là cái u tê gì :-).
LikeLike
Thank you
Sau khi đọc baì cha Bùi Tín thì tôi đoán hãnh tiến là đi kên kên cái mặt bư?
LikeLiked by 1 person
Cũng có thể như vậy? Mới đây có ca sĩ trốn ở lại xin tỵ nạn, sau bao năm sinh sống nơi đây bây giờ đi, về V/N mặc ao dài đỏ sao vàng đang ồn ảo trên YouTube
LikeLiked by 1 person
Thu Phương? 🙂
LikeLike
Really? Để kiếm coi ra sao. Thiệt hay photoshop scandal?
Vậy là khỏi kiếm tiền được tử người Việt tị nạn bên Mỹ rồi. Không ai bỏ tiền đi coi mẻ hát nữa rồi.
Tôi cũng thích nghe Thu Phương hát.
Giờ chơi kiểu đó mất phê. Như phun nước miếng vô mặt mình, sao nghe được nữa?
LikeLiked by 2 people
Sơ sơ có 2 show cancel: 1/ Show của Dũng T hat ngoài Ca với T/S nếu có T/P, T/S không hát, Dũng T năn nỉ T/S hát không T/P. T/S hat lấy tiền tặng HTPB/VNCH được $6.000 với tiền lẻ. 2/ Ghế giám khảo V Star bây giờ là TTH.
LikeLiked by 1 person
Ủa mình có trả lời cái còm này của Anh Tôi Kẹ rồi mà không hiểu sao sau khi đi vacation về cái còm của mình bị đi đâu mất. Chắc nó bị phạm lỗi gì nên bị NL deleted rồi ???
Mình chỉ đưa ra làm ví dụ thôi, không ngờ nó lại thành một chủ để khác để mọi người bàn thảo. Cũng vui 🙂
LikeLike
Thank you jcbrea.
Người đâu tiên hiểu mình để số 9 đằng sau username nghĩa là 9 nút :-). Cả chục năm trước lúc tạo google account mình cứ suy nghĩ thiệt là lâu, không biết lấy số 9 hay là lấy số 21? đúng là người có tâm hồn cờ bạc 🙂
LikeLiked by 2 people
Người Việt thích 9 nút, nghĩ đơn giản cánh đàn ông con trai có 2 nghĩa: 1/ Số 9 là số may mắng, đánh bài cào, chơi số đầu số cuối của xế Taxi. Số xe DMV cho số 9 thích lắm.
2/ Dân Dì Cư năm 54 phe ta. 9 nút.
J/k.
LikeLiked by 2 people
Khi ta đúng mà kẻ nào nói ta đúng thì kẻ đó là bạn ta.
Khi ta sai mà kẻ nào nói ta sai thì kẻ đó là thầy ta.
Khi ta sai mà kẻ nào nói ta đúng thì kẻ đó là kẻ thù của ta.
Học trò hỏi:
Thưa thầy, nếu khi ta đúng mà kẻ nào nhất định nói ta sai thì sao?
Khổng Tử trả lời:
Thì kẻ đó đích thực là vợ ta chứ còn ai nữa!!!
Sưu tầm
LikeLiked by 2 people
Đừng bị dính vào cái vòng lẩn quẩn của race card , Thảy cục lơ mà sống, nếu chúng bám theo, rủ ra parking lot , tui phụ …… chạy 🙂
Thuyền to sóng lớn, nổ tanh banh, nên áo nào cũng mặc, quốc tịch nào cũng xin lại để kiếm miệng cơm. Tiếc thay, nhưng hồn ai nấy giữ
LikeLiked by 2 people
(nhưng hồn ai nấy giữ) Giữ sao cho phải đạo làm người, có tính có nghĩa, đừng tham tiền mất tình nghĩa bà con, anh em.
LikeLiked by 1 person
Tôi không chống ca sĩ chạy qua, chạy lại hát hay ai qua lại làm ăn kiếm tiền. Tôi thật sự nghĩ là thọc tay vô túi thiên hạ lấy tiền mà chửi cha nó trong bụng mà nó chấp nhận được hay không biết là mình chửi cha nó là OK, cứ làm. Đương nhiên nếu mình bị ngược lại thì cũng OK, shame on mình bị nó chơi cha. Tôi muốn nói rỏ là làm ăn trong cái nghĩa của việc làm lương thiện, hợp pháp không lường gạt hay bậy bạ mất đạo đức, legitimate business.
Tôi cũng không care ai mặc cái gì, hình cờ gì, làm gì thì cứ làm. Nhưng làm cái gì mà nó đi ngược lại cái giá trị mà tôi trân trọng gìn giử thì tôi sẽ ngăn ngừa, phản kháng, không ủng hộ, nói ra tại sao tôi không ũng hộ và lôi cuốn dư luận để họ theo về phía tôi. Tất nhiên là trong phạm vi luật pháp cho phép ở cái xứ Mỹ này.
Ai cũng vậy, khi mình làm cái gì thì phải chịu cái hậu quả của việc mình làm. Như trong trường hợp này, không ai bắt phải bận áo cờ gì hay có bị bắt buộc bận mà mình chịu bận thì phải biết và chuẩn bị cho cái hâu quả là mình sẽ phải đối đầu với sự phản kháng, tẩy chay, chửi bới khi về lại bên Mỹ này từ những người không tin, không chấp nhận về cái giá trị tinh thần của lá cờ đỏ sao vàng đó.
Rồi nếu ai hỏi tôi, nếu tôi đi dự hay tham gia vào hội nghị, hay sự kiện quốc tế gì mà có cờ đỏ treo hay có hát quốc ca Việt cộng thì tôi làm sao?
Sụ thật phải chấp nhận là cờ đỏ là cờ chính thức và hợp pháp của xứ VN bây giờ, nên những nghi thức ngoại giao quốc tế thì cần phải tuân theo cái thủ tục như vậy. Tôi có đủ quyền hành để đòi hỏi thì tôi sẻ đòi hỏi để bảo vệ cái chính kiến của mình. Nếu tôi không phải bị đòi hỏi tham dự, thì tôi sẽ không tham dự. Còn nếu tôi phải tham dự thì tôi sẽ đứng khi mọi người tham dự đứng. Tôi sẽ không làm cái gì hơn cái chuyện nghi thức ngoại giao tối thiểu.Tôi chỉ làm đúng cái nghi thức ngoại giao mà người tham dự phải làm như bao nhiêu người tới từ xứ khác. Như tổng thống Mỹ hay mấy xứ khác, nó cũng đâu có luôn thích hay đồng ý với mấy xứ thù nghịch, nhưng nó vẩn giữ nghi thức ngoại giao tối thiểu khi nó đi làm chuyện mà quốc gia nó đòi hỏi. Cũng đứng nghiêm chỉnh khi chào cờ chung, cũng ngồi trong phòng hợp có hình cờ của quốc gia tổ chức. Tham dự theo thủ tục không có nghĩa là đồng ý hay ủng hộ gì hết. Tuy nhiên, ngay cả trong trường hợp làm ăn qua lại cần thiết, đương nhiên khi làm những công việc như vậy mà bị người không thích, phê phán, nghĩ chơi thì phải ráng mà chịu cái hậu quả của việc làm của mình, vì mình biết trước hậu quả, vì đã so đo lợi hại trước khi làm.
Tôi thí dụ là nếu tôi đi Olympic được huy chương bạc, thằng bên Việt Nam được huy chương vàng. Khi lên bục nhận huy chương cử lên quốc ca Việt Cộng, tôi sẽ đứng yên cho nó xong quốc ca của nó đàng hoàng tử tế. Cái đó không phải yếu hay đồng tình với chính sách của quốc gia đó hay là đối xử này nọ với kẻ thù gì hết mà chỉ đơn thuần là khen ngợi cái thành tích xứng đáng của người huy chương vàng hạng nhất và thực hành cái phương châm, cái lý do của việc cử hành Olympic là phát huy tinh thần thể thao, tinh thần đoàn kết của toàn nhân loại, bỏ qua hiềm khích để cạnh tranh trong tinh thần tương trợ của dân chúng trong cái xứ chung lớn gọi là địa cầu này.
Còn những chuyện giải trí nghe ca hát mà ca sĩ dù mình thích mà đi ngược lại cái giá trị của mình một cách công khai, thách thức, thì mình tẩy chay họ, không xì tiền ra và nói cho mọi người khác biết, để họ muốn tránh thì tránh.
Phải chịu cái hậu quả về hành động cũa mình. Nhiều khi nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
LikeLiked by 4 people
1- đồng ý với OK trong vấn đề giao tế, ngoại giao , xử thế và thái độ haknhf xử cá nhân
2- ” hồn ai nấy giữ ” : không thể bắt người khác sống theo cái đạo lý, lý tưởng hay ý thich của
mình, nhất là trong giới nghệ sĩ. Không thích thì tảy chay, nhưng họ đẫ làm bài toán nháp trước khi có những hành động này. Họ có phạm luật xứ HK khi mặc áo với màu cờ này?
Đạo làm người là một định nghĩa rất trừu tượng và co dãn như dây thun, tùy đối tượng và hoàn cảnh(?).
3- ngoài lũy tre xanh của làng Bôn Sa còn có nhiều lũy tre xanh khác??
4- chấp nhận và thay đổi không bao giờ dễ. Giòng đời vẫn trôi với đầy lục bình hay rác rến.
LikeLiked by 3 people
Họ có phạm luật xứ HK khi mặc áo với màu cờ này? Không, nhưng đi ngược lại những người Việt đã chối bỏ công sản màu cờ đỏ, vượt biên vượt biên chết sống khổ cực biết biết bao nhiêu xuong máu và nước mắt. Vì hoàn cảnh phải sinh sống với bên kia thì cũng nên nghĩ mình là ai? Con trở lại bên này để sống, hơn nữa người của khán giả bỏ tiền mua vui, họ còn thích mình không?
( ngoài lũy tre xanh của làng Bôn Sa còn có nhiều lũy tre xanh khác??)
Bao bọc và che chở họ???
LikeLike
1- đồng ý với bác, hành động này giống như những vết chém sau lưng những người chưa quên hận chối bỏ CS, nhưng câu hỏi mới : những người đã từng bao bọccho cô cs này học đuọc gì trong bài học này và sẽ có hành động tích cực gì ( trong luật pháp)??
LikeLiked by 2 people
Ông jcbrea kể lại:
” 1/ Show của Dũng T hat ngoài Ca với T/S nếu có T/P, T/S không hát, Dũng T năn nỉ T/S hát không T/P. T/S hat lấy tiền tặng HTPB/VNCH được $6.000 với tiền lẻ.”
Không hát khi có TP mà hát cho Dũng T là chồng và chũ bầu sô thì còn hại quá cha nữa. TP già rồi, về chuyện ca hát là đang ở gia đoạn cuối của sự nghiệp, không còn nhiều người nghe nữa. Vì vậy TP mới tính toán re invent sự nghiệp bằng cách bận áo cờ để giử tiếng tăm làm ăn hướng khác bên VN. Cái mất mát về đi ca hát không còn là quan trọng nữa. Tồ chức show, chương trình TV hay media related activities mới kiếm tiền nhiều.
TS hát cho Dũng T lấy $6000 cho TPB nghe hay quá. Nhưng Dũng T có lợi từ show nhiều hơn $6000 nhiều, có thể $50 ngàn đô. TS giúp Dũng T nuôi TP mà TP không cần đi hát. Show có TS bà con tỵ nạn ùn ùn đi coi ủng hộ người có chính nghĩa tỵ nạn.
Dũng T mừng húm nhờ TS gián tiếp lôi kéo người tị nạn bỏ tiền ra giúp Dũng T có tiền nuôi TP và cười vô mặt tị nạn đi coi show. hahahhahahaha
LikeLiked by 3 people
Thầy 3 nghĩ xa hơn tôi và nhiều người khác, đánh cờ tướng biết trước máy nước thắng là cái chắc. Thấy tiền bợ trước làm việc nghĩa không tính số tiền bầu sô bợ nhiều hơn để nuôi và cũng cố ca sĩ và gia đình.
Bái phục sự phù.
LikeLiked by 2 people
Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi vì sao đồng bào tôi có mặt ở đây! Và sự ra đi này kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hang ngày đi ngang Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài Gòn vẫn còn lũ lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ! Dù đất nước Việt tôi im tiếng súng đã lâu! Từ khi tôi chưa chào đời!!!
Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên Đường không? Mà đồng bào tôi, bạn bè tôi sau khi định cư vài năm có trở về thăm quê, họ như một con người khác! Lịch sự, nhã nhặn! Có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều!!! Tôi tự hỏi điều gì đã làm nên đôi hia bảy dăm đó?
Luom ve day
LikeLiked by 2 people
Người ta cũng thường nói: ở VN mà cột đèn có chân nó cũng muốn đi Mỹ! 😦
LikeLiked by 2 people
Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau?
Cuối cùng, tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách?
Nguyen Giang Tac Gia.
LikeLiked by 1 person
Sáng nay ghé gọi tiệm Cali, ở Brookhust/wesminster mua chút đồ vặt, vừa thof tay mở cửa thif thấy mọt người muốn mở của cho, nhưng tui lẹ hơn ông này, đã tự mở trước, và nói cám ơn, nhưng lại thấy cái mũ đưa ra….À HÁ.
Người đàn ông khá tươm tất! Sạch se, khỏe mạnh cớ tuổi tui.
Khi đi ra, ông ta mở cánh cửa này, nhưng tui né bằng cách mở
cánh cửa khác ra, tuy vậy ông ta vẫn lẹ làng đưa cái mũ ra trước mặt ……
Tui nói nhỏ” bác còn khỏe quá, đi lượm lon với tui không”?
Haizzzz
LikeLiked by 1 person
Mai là đi buổi sáng, lúc trời sụp tối mà gặp cảnh này thì chắc rớt tim! Lần tới đừng có nói gì hết mà im lặng đi, không thôi có ngày bị quýnh phù mỏ đó! 🙂
LikeLike
Sợ monkey wind nào??
LikeLiked by 1 person
Ủa Bác cũng xuống Saigon nhỏ nữa sao ? Chắc Bác đi chợ 99 cent cho nên nó hơi bát nháo? Hay mua lồng lợn? Nơi đó bán lòng lợn và cháo lòng nhiều người ăn.
LikeLike
Chỗ này là ngoại ô của SG nhỏ, không phải là thủ phủ xứ cộng hoà Bôn Sa của bác 🙂
Kkk
Ghé mua mấy cái bánh giò, xôi vò trên đường ghé thăm ông bà cụ
LikeLiked by 1 person
Dạ thưa Bác, Bôn Sa không của riêng ai ạ?
LikeLike
Lượm lon, chai bán để dành tiền gởi về bên kia cũng là dịp giúp đỡ người nghèo. Tôi có nghe ai đó nói?
LikeLike
http://finance.yahoo.com/news/ramen-noodles-unexpected-gold-standard-133724202.html?soc_src=mail&soc_trk=ma
LikeLike
Có coi cái này hôm qua. Tù Mỹ bị đói 🙂
LikeLike
Một số gói mì đuọc thầm thánh trộn lẫn voeus drugs, hóa chất ông ơi 🙂
LikeLike
Wow, nhiều đề tài đang bàn tán. Không biết lựa cái nào để nhảy vô. Cho tôi góp thêm vô với bài này sưu tầm trên mạng. Thấy hay. ACE coi thử mình làm được bao nhiêu điều. Bản thân tôi cũng còn vướng nhiều bụi trần, nên ráng rút tĩa kinh nghiệm học hỏi thêm để có ngày hoàn mỹ, tốt đẹp hơn.
Có hai thứ !
1) có 2 thứ mà bạn nên tiết kiệm: sức khoẻ, lời hứa.
2) có 2 thứ bạn phải cho đi: tri thức, lòng tốt.
3) có 2 thứ bạn phải thay đổi: bản thân, nhận thức.
4) có 2 thứ bạn phải giữ gìn: niềm tin, nhân cách.
5) có 2 thứ bạn phải trân trọg: gia đình, hiện tại.
6) có 2 thứ bạn phải tự mình thực hiện: lao động, chịu trách nhiệm việc mình làm.
7) có 2 thứ bạn phải lãng quên: đau thương, hận thù.
8) có 2 thứ bạn phải khắc ghi: công ơn cha mẹ, sự giúp đỡ của người khác.
9) có 2 thứ buộc bạn phải có để là ng thành công: đam mê, lòng kiên trì.
10) có 2 thứ bạn không được làm: hãm hại người khác, phản bội lòng tin.
11) có 2 thứ bạn phải bảo vệ: danh tính, lẽ phải.
12) có 2 thứ bạn phải chấp nhận: cái chết, sự khác biệt.
13) có 2 thứ bạn cần kiểm soát: bản năng, cảm xúc.
14) có 2 thứ bạn phải tránh xa: cám dỗ, sự ích kỷ.
15) có 2 thứ bạn luôn sử dụng mà đừng hà tiện: tiền bạc, kinh nghiệm.
16) có 2 thứ bạn không được sợ sệt: cái ác, sống chân thật.
17) có 2 thứ bạn phải nuôi dưỡng: tình yêu, sự khoan dung.
18) có 2 thứ bạn cần phải đạt được trong cuộc sống: thành đạt, hạnh phúc.
19) có 2 thứ bạn luôn sẵn sàng: khó khăn, ngày mai.
20) có 2 thứ bạn phải ghi nhớ: thực hiện những điều trên, thực hiện thật tốt trong cuộc sống hằng ngày
Còn câu này tui thêm vô cho mấy ông còm sĩ trong đây. Nếu bị trường hợp mà phải có 2 vợ thì phải thương cho đồng đều 🙂
LikeLiked by 3 people
20 điều Răn, ước nguyện, điều nào cũng hay và có lý, ráng được điều nào hay tới đó. Like.
(Nếu bị trường hợp mà phải có 2 vợ thì phải thương cho đồng đều) Làm trai hai Vợ phải thương cho đồng, Cái này mới khó!!!
LikeLike
Easy,
Tôi check hêt mấy điều đó.
Cái khó hay lộn xộn flip qua flip lại là 13) cảm xúc.
1) Chạy bộ là có tiết kiệm sức khỏe không hay chạy chi cho mệt cái thân? 🙂 nó giúp mình có “running high”, giống giống như have sex, thay vì chạy bộ, having sex instead, có ok không? hahahaha
18) Là cái kết quả nhận được nếu làm nhiều điều đúng và tùy thuộc vào nhiều yếu tố khách quan khác.
21) 2 vợ mà không thương đều được thì bỏ hết cả 2, kiếm một bà khác thứ 3 cho láng, và chỉ thương yêu bà 3 mà thôi.
LikeLiked by 2 people
Chuyện vui: Ông Phú Hộ kia có 3 người vợ. Bà Cả, bà 2 và bà 3 cũng ở chung 1 nhà lớn, rời căn nhà lớn bằng đầu hư mà không có sửa chữa tới ngày giỗ Ông, làm nhỏ thôi vì hết tiền, Bà 3 mới khấn ( Lạy Anh Em Đi Lấy Chồng) vì em về nhà nầy với Ông mà tới nay em vẫn còn Trinh.
LikeLike
Cứu khổ cũng được nhiều người,? Hồi sau phân giải.
LikeLike
Hồi trước ăn không sao, bây giờ ăn vô đau bụng.!!!
LikeLike
Cái entry này là về người đọc cự nư tác giả. Thiên hạ ùn ùn nói qua nói lại nhưng quên một điều rất là quan trọng là bài viết nói về cái National Park ở Florida, Everglades.
Hôm nay là ngày National Parks của Mỹ. Tôi thấy có rất nhiều người Việt mình không thích đi chơi National Parks và thường coi thường nó như là chổ hoang vu, rừng rú không có gì vui, dòm dòm xong leo lên xe lái ra chổ khác kiếm cái gì ăn, hay chổ đông đảo tụ hội ca hát, cờ bạc cho vui hơn.
Cái ý tưởng lập ra mấy cái parks này của Mỹ là một trong những ý tưởng hay nhất cùa loài người, chịu bỏ tiền ra mua đất, quàn lý để bảo tồn cái gia tài vô giá về thiên nhiên, môi trường để đề lại cho đời sau. Không có một quốc gia nào trên thế giới làm dược cái này như xứ Mỹ. Theo tôi cái này lá cái đặc thù làm nên một nước Mỹ mạnh mẻ, ưu việt so với những xứ khác.
Ngày nay ngân khoản cho national parks bị cắt. Nếu mình nói về national parks cho mọi người biết, phụ một tay để giử gìn cái kho báu này cho mình enjoy và cho con cháu mình sau này.
Nó khác hẳn với xứ mình và những xứ mình biết. Không có gì dân chủ, nhân văn, khoa học, tầm nhìn xa hơn cái ý tưởng về việc thành lập và bảo tồn national parks ở Mỹ.
Tôi share cái link về đề tài này do sử gia Douglas Brinlley viết (tôi theo dỏi và rất thích ý tưởng của cha này), tôi định dịch ra tiếng Việt cho thiên hạ tiện lợi đọc, nhưng thấy dài làm biếng, nếu có nhiều yêu cầu tôi sẻ ráng (Như tôi nói bên trên, tôi nghĩ không nhiều người thích rừng rú, và không có hứng thú về đề tài quan trọng này mấy). Hy vọng, sau khi tìm hiểu thêm sẽ thấy thích thú về việc này.
http://www.cnn.com/2016/08/23/opinions/national-park-service-centennial-funding-opinion-brinkley/
Cái google doodle bửa nay về cái đề tài này cũng làm đẹp và hay lắm. Check it out.
LikeLiked by 2 people
Typo – Brinkley
LikeLike
“Tôi thấy có rất nhiều người Việt mình không thích đi chơi National Parks và thường coi thường nó như là chổ hoang vu, rừng rú không có gì vui, dòm dòm xong leo lên xe lái ra chổ khác kiếm cái gì ăn, hay chổ đông đảo tụ hội ca hát, cờ bạc cho vui hơn.”
Quá đúng luôn. Bạn bè tụ lại mà dẩn đi tàu cánh quạt (airboat) trên đầm lầy thì thế nào cũng có người phàn nàn bị ù tai, làm rối bời tóc tay. Lái xe 5-6 tiếng đến Grand Canyon coi mặt trời mọc là có người than lạnh, rồi dáo giác nhìn cảnh nữa tiếng là hết chỗ để dòm, muốn về Las Vegas coi đèn vui hơn. Lái xe đi Yosamite hay lên Big Bear Lake đường xe chạy ngoằn nghèo thì có người than chóng mặt, high elevation thì than khó thở…..nói tóm lại là người Việt mình “nắng hỏng ưa, mưa hỏng chịu” gió hiu hiu là muốn giăng võng nằm ngủ, gió lạnh một chút là trùm mền rên ư ử 😆
Tôi hiểu là đi làm cả năm cực nhọc, lúc đi vacation thì tìm nơi đông đảo nhốn nháo vui, đồ ăn thức uống phải đến tận hàm, lúc nghỉ ngơi thì phải khách sạn, mền lông ngỗng chứ tìm đâu nơi hoang dã chi cho cực thân.
Nhưng tui có một ước mơ là lúc về hưu, rãnh rỗi mua một chiếc RV nhỏ, cứ tàng tàng lái đến những nơi National Parks. Sáng coi mặt trời mọc, hiking, chiều ngắm hoàng hôn, tối leo vô RV nằm nghe dế kêu. Không bị ràng buộc bởi giờ giấc, có nhiều thời gian cho một nơi thì mới thấy thanh thãn, thoãi mái mà tìm kiếm thám hiểm vẻ đẹp thiên nhiên của từng vùng.
LikeLiked by 2 people
Nói coi mặt trời mọc nhớ tôi đi Acadia park, Bar Harbor, Maine . Phải đi lần thứ 2 mới coi được, lần đầu đi chung với gia đình chị vợ, lo ăn lobsters, thức khuya, sáng dậy trể nãi hết.
Mặt trời mọc ở đó sớm nhất nước Mỹ?
LikeLiked by 1 person
Thêm một cái link về national parks, Cái này nó giới thiệu mấy cái parks. Enjoy.
https://www.washingtonpost.com/graphics/lifestyle/national-parks/?hpid=hp_no-name_graphic-story-b%3Ahomepage%2Fstory
LikeLike
Tâm, OK
Hơi tham lam khi ôm đồm cả 20 điều? Sao không chọn ra 5 điều thui, và phân chia thứ tự
cho 5 điều đó, sau đó tính tới 5 điều kế ?
We called it as baby steps or not over do.
Parks,
Gd chúng tui hay đi chung, love it, bây giờ sang hơn thì mướn cabines, hùi xưa thì ngủ lều hay trong xe.
Đang rủ bx đi giang hồ từ West qua East by driving..
.
LikeLiked by 1 person
@OK, chị XCL: please check e-mail.
LikeLike
Thấy bà chủ blog “bỏ hoang” cái blog, cho tui mượn mặt bằng để tâm sự với còm sĩ mong có người đồng cãm chỉ dẩn thêm trong lúc lòng hơi bất ổn 😆
3 tháng trước tôi có một quyết định mà nhiều khi nghỉ tới nghỉ lui không biết quyết định đó sáng suốt hay là chỉ mang lại sự lo lắng.
Tui quyết định tiến tới để mở lồng chim cho nó bay, cá chậu trong nhà đem thả biển để nó được tự do vùng vẫy ở biển hồ. Để tui vô thẳng vấn đề là như vầy: con tui nó sống trong sự đùm bọc, ấp ủ mười mấy năm trời với tụi tui, nay tụi tui muốn con có một cuộc trãi nghiệm du lịch ở phương trời Tây. Hôm qua, tiển nó ở phi trường thấy nó tự lo, sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị passport để check-in, mọi thứ “chị hai tui” tự làm và thấy tự tin lắm. Có tấm vé boarding pass trong tay, đợi cho nó qua khỏi security, tìm đúng gate đàng hoàng, nhận được text là nó an toàn, tui mới ra xe lái về.
Trên đường về, ngẫm nghỉ lại thấy vui trong lòng khi thấy con mình nay đã lớn biết tự lo cho bản thân. Con cái phải đến giai đoạn rời mái ấm để học hỏi, tự túc, trãi nghiệm đời và để trưởng thành hơn, right? Hy vọng nó không gặp trở ngại rồi than phiền tui là “đem con bỏ chợ”
Nhưng mà nghỉ lại lúc tui cũng mười mấy tuổi, mẹ tui lận một chỉ vàng vô cái quần tà lõn rồi liệng tui xuống tàu VB. Tui cũng tự tập bơi giữa dòng đời có sao đâu? 😆
Kinh nghiệm, tâm trạng của ACE lần đầu khi tiển con để nó xoãy đôi cánh ra sao? Chắc cũng vừa hãnh diện khi thấy con mình đã lớn và chắc cũng nhiều lo lắng như tui trong lúc này.
LikeLiked by 2 people
Con không lo mà lo cho ai? nhỏ lo nhỏ lớn lo khác. lo dài dài, mỗi cái lo nhác nhau. Ai cô Tôn Giáo nào nên cầu nguyện… Đi bằng an học hỏi thêm kinh nghiệm sống cho bản thân chúng nó.
Tôi thấy có mấy gia đình bạn cho con đi theo phái đoàn Bác Sĩ, Nha Sĩ Dược Sĩ về Việt Nam làm từ thiện, có khi về miền Bắc. Trung, Nam và đi vào vùng xa thôn quê nghèo để chữa bịnh, răng và tặng thuốc uống?
LikeLike
Anh tui đã gần 50, đi chơi có vợ có con mà má tui ở nhà cũng lo đến phát bệnh kìa! 😀
LikeLiked by 2 people
Bận quá lễ Trung Thu đến nơi, Mừng Vui Trở Lại.
LikeLike
Ai mà không lo?
Con nó đi thứ 10 ngàn lần vẩn cứ lo.
Có điều là có rất nhiều điều nó nằm ngoài cái mà mình control được mà mình cứ tưỡng là mình in total control. Thành ra mình cứ lẻo đẻo theo đuôi hầu mấy má mấy tía nhí của mình.
Khi mình có điều kiện cho con cái đi chơi một mình như vậy, là mình đã nghiên cứu trước rồi và tạo ra hầu hết nhiều phương tiện để hạn chế tối đa những cái rủi ro trong vòng control của mình rồi. So với cái nó đi hay làm cái gì mà mình không biết ất giáp một ly ông cụ gì thì cái này an toàn hơn nhiều.
Cái gì cũng có lần đầu, không thể nói tao lái xe hay lắm vì lái trên computer game trong phòng khách ở nhà. Trãi ngiệm thực tế làm cho nó tự tin hơn, biết lo xa hơn, học được nhiều thứ mà cho tới giờ take them for granted vì cha mẹ nó lo hết rồi, nó chưa bao giờ nghĩ tới.
Cái quan trọng hơn hết là cái survival skills được sữ dụng để hoàn chỉnh. Cái nhận xét về môi trường chung quanh khi ra đường, tiếp xúc với người lạ, văn hoá và cách sống lạ, giúp nó điều chĩnh và có cái nhìn thực tế về cách sống xưa giờ của mình. Nó sẻ biết cái gì work cái gì không.
She will be just fine. Don’t worry too much. Best wishes man.
LikeLiked by 2 people
@Ông Kẹ: Thanks for listening. Tui theo lập trường open communication, những gì bị bí thì liệng lên blog này để được chỉ giáo vì tui biết ACE ở đây có nhiều kinh nghiệm sống, đã trãi qua những gì tui đang đi. Người đi trước dẩn bước cho người đi sau, để sau này tui còn biết mà chỉ lại cho mấy đứa em như xixon, Mẹ Gấu hay Tép Riu…..hehehe. Đứa nào đi trước là làm anh 😆
Trở lại chuyện con bé, tui thấy như vầy: để thưởng cho nó những năm cực lực ở HS, nếu đưa cho nó một mớ bạc cắc nó xài cũng hết. Nhưng tạo điều kiện cho con nó có một chuyến đi để học hỏi văn hoá và mở rộng tầm nhìn thì cái ký ức này sẽ theo nó vĩnh viễn suốt đời. Trên lý thuyết thì là ý kiến quá tuyệt vời, nhưng có nhiều lúc thấy quá nhiều rủi ro và làm mình lo lắng thấy bất ổn nhiều đêm. Hôm qua, lúc ở ngoài phi trường, đứng từ xa thấy nó tự lo mọi thứ thì thấy tui bây giờ bị cho lùi vào sau bức màn sân khấu, bị xa thãi, cho dẹp qua một bên, tui giờ chỉ còn làm vai phụ là “pay and worry” thôi. 😆
Tui cũng cố gắng an ủi tui là relax, she will be fine. Tối hôm qua nằm lo quá mà tui lăn ra ngủ lúc nào không hay cho tới khi nghe tiếng text làm tui thức dậy chỉ võn vẹn vài chữ là “con tới rồi” thì thấy mọi gánh nặng được trút xuống trên đôi vai.
LikeLiked by 2 people
Tam,
1- Con bao nhiêu tuổi, trưởng thành hay chưa, vẫn là con của mình, vẫn luôn yêu thương và lo lắng ( nước mắt chảy xuống)
2- Cha mẹ ôm ấp con cả đời được sao ? Nhất là sau khi mình đã sell salt? Để con bay, tự lập, va chạm với đời, chỉ nhawns nhủ : lúc nào cha mẹ cũng welcome con về tổ cũ
( chú empty nest lau lắm rìu, nhưng phòng của chúng, vẫn như xưa để lâu lâu chúng có thể về với tuổi thơ)
3- muốn trưởng thành và thành cong ở xứ này, cần ít nhất 3 thứ:
Kiến thức ( đại học)
Từng trải ( va chạm với thuwcj tế, xã hội, networking, biết mình là ai, muốn gì, khả năng và tham vọng, setting goals )
Gia thế ( cái này người V mình chưa có nhiều, nhìn Clinton, Bush, Kennedy , Trump etc)
Chúc mừng Tâm , bà xã và cháu
LikeLiked by 2 people
Thầy 6 Toi Ke có đi: Đại Hội Thành Máu thứ 39 2016?
LikeLike
(Đại Hội Thánh Mẩu) Chời!!
LikeLike
Tôi chưa bao giờ đi đại hội thánh mẫu Missouri. Ông cha Nhiên, sếp sòng bây giờ của dòng Đồng Công ở bên Míssouri, cách đây mười mấy năm, khi còn ra giúp xứ Mỹ coi đám Mít, là người dụ lôi tôi vô giúp chuyện nhà thờ. The rest is history …..
LikeLiked by 2 people
Đề: Tả người thầy em yêu quý nhất
Thấm thoắt đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản. Luom ve day.
LikeLike