Không biết từ lúc nào, cái thú sớm sớm, tối tối đi lòng vòng sân sau, nhìn cây bông giấy, ngó cây thanh long, liếc cây hồng leo, rờ rẫm nhành lan tím, ngước mắt đếm mãng cầu, xuýt xoa với tigon, nhặt nhạnh trái cam rụng,… đã trở thành quen thuộc, gắn bó với tui.
Đi quét dọn, tưới cây, nhổ cỏ, nhìn thấy cái hoa, cái trái mới nụ, mới nở, hay thậm chí nở tè le, tui trông thấy hay hay, đẹp đẹp theo mắt nhìn của mình, lại sẵn cái phone thì tui chụp hình bỏ lên FB, trước là cho mình ngắm, sau là khoe với bạn bè.
Thấy nhiều người tỏ ra thích và khen cái sân nhà mình, tui cũng khoái khoái. Dù rằng sân nhà nhiều bạn bè cũng khiến tui cảm thấy vô cùng ganh tị.
Tui chưa từng mơ ước mình có một ngôi nhà với khoảnh sân lớn như thế, nhiều cây cối như thế. Tui chỉ nhớ trong tiềm thức của mình, tui mê nơi tui đứng làm bếp, rửa chén, hay nơi bàn làm việc của tui sẽ nhìn ra được một không gian có hoa, có ánh sáng. Chỉ vậy thôi.
Tất cả có thể đã bắt đầu từ trong ký ức tuổi thơ…
Tui lớn lên trong căn nhà phố, kiểu nhà sát nhà, không có sân trước, chẳng có đất sau. Ba má không giàu, cật lực gồng gánh để nuôi đoàn quân 7 đứa đang ở tuổi ăn tuổi lớn, lại được đi học đầy đủ trong thời buổi mà cái no quan trọng hơn cái chữ, đã là quá sức. Tích cóp có được căn nhà cho lũ con che mưa che nắng cũng là giỏi.
Đâu đó có lần tui kể, mấy anh em tui ở trên gác. Cái gác sát mái tôn, nóng hầm hập. Để lấy gió, lấy ánh sáng, ba tui đục tường thành một cái lỗ lớn thiệt là lớn, mở đóng bằng tấm tôn, như 1 chiếc cửa. Tui thích những khi trời mưa, thay vì phải đậy tấm tôn lại cho nước mưa đừng bắn vào, thì tui lại thích mở nó ra, ngồi nơi đó, nghe hơi gió, hơi mưa tạt vào. Mát. Tui ngồi nơi đó ngó ra trời, dù chỉ nhìn thấy những nóc nhà, không có hoa, không có lá, không có những chú chim sẻ sà xuống ríu rít, nhưng mà ít ra tui cảm nhận được cái thoáng ít ỏi của bầu trời.
Tui cũng nhớ có những năm trước hàng rào nhà tui, ba má tui trồng tigon. Tigon che kín cửa rào. Tui nhớ nó đẹp, dù ngày đó chưa hề thả hồn với “Hai sắc hoa tigon.”
Tui lại nhớ, khi có dư dả chút xíu, ba má tui sửa nhà, trên gác có đổ “ô-văng”. Nơi đó, ba má tui trồng ít cây cảnh, mà nhớ hoài thì tui chỉ nhớ ra cây mai vàng và cây đu đủ, tất cả trồng trong chậu, nhưng mà sai hoa sai trái. Tui thích lên đó ngồi, bởi nó có cái lan can, nhìn xuống thấy mình cao, ngó lên thấy trời lồng lộng, không bị áng ngữ bởi các nóc nhà xám xịt. Tui vẫn còn tấm hình tui mang cái bàn ra ngoài khoảng sân trên “ô-văng” này học bài, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Rồi tui đi lấy chồng, khi đang học năm thứ ba đại học.
Nơi tui sống khi làm người xuất giá cũng là một căn gác. Cũng nóng hầm hầm. Cũng ngột ngạt bởi nhà nối nhà, lại trong con hẻm, mà cứ ngỡ tui đứng bên nhà mình, giơ thẳng cánh tay ra, là có thể đụng được cửa nhà kia.
Ngẫm lại, lớn lên trong cảnh vừa đủ ăn đủ mặc, không có cơ hội để đòi hỏi thì lại đâm ra dễ thích nghi với mọi chốn, chẳng buồn chẳng tủi, chẳng so đo 🙂
Khi tốt nghiệp đại học, cũng là lúc tui và “bồ cũ” thừa hưởng một món tiền của ông nội bé Ti để lại. Thế là hai đứa quyết định mua nhà. Một căn nhà dài hơn 30 mét, mà bề ngang chỉ có sít sao 3 mét, trong đó khoảng sân lớp mái lá đã hơn 10 mét 🙂
Làm chủ nhà ở tuổi 21-22, thật sự khi đó tui chẳng thấy có gì “vinh dự” cả. Chỉ nhớ giống như cảm giác mình dọn từ nhà này sang nhà khác ở. Từ căn nhà có 8-9 người, sang căn nhà có 3 người, rồi đến căn nhà chỉ có 2 vợ chồng khỉ… trẻ, không bị ai dòm ngó đi trễ về sớm, không bị ai la khi chưa kịp cầm chổi quét nhà. Nỗi sung sướng chỉ là vậy 🙂
Mãi đến lần về Sài Gòn vừa rồi, nghe một đứa bạn có nhà cao cửa rộng, đất đai dư dả, kể cho một người bạn mới nghe, rằng, “Anh biết không, Lan mà nó còn ở VN đến giờ là nó sướng lắm đó. Từ cái thời mà tụi em mới ra trường, chưa có gì trong tay, thì nó đã có nhà cửa đàng hoàng rồi…” Tui mới ngớ ra, ờ há, hahaha, mà mình có bao giờ nghĩ tới chuyện này 🙂
Nhà tui khi đó trở thành tụ điểm họp mặt của đồng nghiệp cùng tổ Văn MĐC, tụ điểm hò hẹn của đám thầy cô trẻ, tụ điểm ăn uống của nhiều nhóm học trò. Cô chủ nhiệm cũ bảo nhà tui ở hướng “hoan lạc” 🙂
Nơi căn nhà cũ này, Ti và Bi chào đời. Từ chỗ chỉ có 2 con khỉ trẻ, lại có thêm 1 con khỉ non, rồi thêm con nữa. Từ chỗ tui xem nhà chỉ là nơi mình trú thân ăn ngủ, đến chỗ nhà là mái ấm, là gia đình, là trách nhiệm, là bổn phận, là cả một quãng đường như thế.
Mà khi ấy, với mảnh sân trước nhà, tui xây hai bồn hoa bằng xi-măng dọc hai bên để trồng hoa. Toàn hoa hồng. Lúc đầu nó đẹp lắm. Nhưng rồi lũ chuột cống bắt đầu oanh tạc. Nó ruồng ruồng trong đất, ăn hết rễ. Hồng chết. Chuột chết. Thấy mà ghê!
Đến năm 2002, tui xây nhà. Đập hết nhà cũ ra, xây lại một căn nhà mới, trên mảnh đất cũ, do anh rể “bồ cũ” là một kiến trúc sư thiết kế, làm cho nó trở nên đồ sộ, lộng lẫy đến không ngờ. Mà tiền đâu xây? Để ráng nhớ coi. Cũng là tiền của ông nội bé Ti để lại. Rồi tiền ba má, anh chị em tui cho, tiền của các chị “bồ cũ” cho có, mượn có. (rồi làm sao trả hết cũng không nhớ luôn, hahahaa)
Phải nói là căn nhà đó đẹp. Nhà lầu. Nó sáng trưng. Nó kiêu hãnh. Tui nhớ sau khi xây nhà xong thì tụi tui đón mấy ông anh họ của “bồ cũ” từ Canada về chơi. Lúc chở mấy ông đó từ sân bay về, đi theo ngõ ngó thẳng vào hông nhà, là nguyên mảnh tường dài hơn 30 mét, được ốp gạch, được trang hoàng lạ mắt, “bồ cũ” nói, “Nhà em đó!” Mấy ông anh họ bảo, “Xạo mày!” hahahaha.
Tui cũng nhớ, năm 2005, lần đầu anh chị tui về thăm lại VN. Một sớm thức dậy, đứng ở cửa sổ trên lầu 1, nơi chỉ có bàn làm việc của tui, nhìn xuống đường, là một con hẻm thăm thẳm, anh chị tui nhìn tui, nói một cách ái ngại, “Nếu qua Mỹ rồi, thì không biết bao lâu mới có lại được căn nhà như thế này nha Lan!”
Tui cười. Thật sự cũng không nghĩ gì đến mình sẽ ở đâu khi quyết định chọn con đường ra đi.
Sang Mỹ, sau một năm rưỡi ở chung với anh chị, rồi ở apartment, tụi tui lại mua nhà. Nói đúng hơn là một căn mobile home.
Nó cũng rộng. Cũng sáng. Cũng có một mảnh vườn con con. Tui trồng đào, trồng hoa lys, và hồng.
Căn mobile home này, như tất cả những ngôi nhà tui ở qua, bếp và nơi tui đứng rửa chén đều nhìn vào… 1 bức tường 🙂
Dù vậy, đó vẫn là “nhà” của riêng mình. Lại là nơi họp mặt, chuyện trò, ăn uống của những đồng nghiệp tui nơi báo NV. Là nơi nhiều đứa học trò tha hương ghé thăm tui. Là nơi nhiều bạn bè MĐC ngày nào tìm kiếm tui.
Cô chủ nhiệm ngày xưa nghe tui kể, lại bảo, “Nhà NL hướng… hoan lạc.”
Và với sự thúc ép của sếp Th. tháng 5, 2014, tui chính thức làm chủ một căn nhà ngay vùng Little Saigon, sau gần 9 năm tới Mỹ.
Mà cũng nợ chất chồng. Không có ba má, các anh chị em bên tui, bên “bồ cũ” góp vào, phần cho luôn, phần cho mượn, thì giờ này tui vẫn hãy còn ngồi bên chiếc bàn gỗ trong căn mobile home mà gõ lạch tạch những dòng này.
Ngôi nhà mới. Rực nắng sớm. Nơi tui có thể vừa đứng rủa chén vừa ngó ra cả một khoảnh sân đầy hoa và lá. Nơi từ chiếc bàn làm việc, tui cũng có thể phóng mắt nhìn thấy nào chậu bông giấy tím ba tui cho, nào những ngọn hoa hải đường tươi sắc, nào cây bưởi má tui ươm từ hột, nào những ngọn hoa cúc tím, cúc trắng lắt lay trong gió…
Ngôi nhà mới. Tui ra mỗi sớm để ngắm những chậu lan sắp nở, những nụ lan vừa trở mình, những nhành tigon có hoa thật tươi, thật lớn, hay chậu hoa lồng đèn tưng bừng nở rộ…
11 năm. Chắc lòng tui thật sự bén rễ đất này, để có cất bước đi đâu, cũng lại bồn chồn ngày trở về nhà.
Vườn hoa nhà cô giáo đẹp quá. Vườn đầy hoa tươi hèn gì chủ nhà lúc nào cũng tươi.
Trong bài trước có hình chụp 3 bàn tay nhìn là biết ban tay nào của Co giáo liền.
Ban tay ù nhứt. 😄
LikeLiked by 2 people
Câu cuối biểu lộ một chút hạnh phúc, một chút hãnh diện , và có thể một chờ đợi những ” con chuột” cháu nội ngoại chạy phá trong mảnh vườn đầy cây trái, đầy ánh nắng và tiếng cười.
Có thể gọi là hạnh phúc không ? Có thể gọi là đời đáng sống không?
LikeLiked by 2 people
Thắc mắc: Cô giáo bài tựa là Chuyện cái nhà…mà sao hình toàn là bông với hoa..đẹp😄
LikeLike
Đọc bài có vài suy nghĩ:
Nhà là gì? Có thể là một điểm để mình trở về, có thể là một điểm khởi đầu, có thể là cả hai. Nhà có thể là một chút gì ở ngoài (lá xanh hoa hồng) cũng như một chút gì trong lòng ( …đây là ” nhà” của mình…)
LikeLiked by 1 person
23 năm trước, cũng vào tháng này ngày này giờ này, ba má tui và ba anh em tui đã đến Mỹ. Từ đó đến nay, tui đã dọn nhà cả thảy chín lần, duy chỉ có căn nhà tui đang ở 13 năm nay, tui mới thực sự có cảm giác tui là chủ nhân! 🙂
Má tui qua nhà tui chơi, nói cuộc sống tui buồn tẻ quá, nhưng tui lại không nghĩ vậy, ở đâu quen đó, tính tui lạc quan, bất kể trong hoàn cảnh nào tui cũng có thể tạo ra niềm vui cho mình và những người xung quanh.
Thực ra, có một căn nhà tui đã từng ở, có những lúc, tui không muốn trở về sau một ngày làm việc. Tan sở, tui chở con đi vòng vòng đến tối hù, xong về đó ngủ, trông đến giờ để đi làm tiếp….Một cái nhà và một tổ ấm hoàn toàn khác nhau, bởi vậy nhà nên mở máy heat để cho tổ được ấm, hông thôi nó lạnh ngắt như chùa bà đanh! 😛
Chúc mừng cô giáo đã sở hữu được căn nhà một cách trọn vẹn! Hình như nhà nào của cô giáo cũng là nơi để cho mọi người có dịp gặp gỡ, tình thân nảy nở, kể cả nhà blog.
LikeLiked by 5 people
nhà chị NL dù ở đâu cũng vẫn luôn ấm áp thế này thì chị hạnh phúc nhất rồi đó!
Cũng như chị Vân nói, cái nhà và tổ ấm khác nhau hẳn. Nghe chị NL tỉ tê kể chuyện thì em biết chị đã có cả nhà lẫn tổ ấm (áp) lắm rồi đó. Chúc mừng chị và gia đình nha!
PS: Vườn đủ mọi cây hoa trái, thích quá chị ơi! ❤
LikeLiked by 3 people
Cái nhà là chổ ở, chui ra chui vô. Checked
Cái nhà là tổ ấm, hay tổ lạnh hay tổ cha chủ nhà (trường hợp ở nhà share 🙂 ). Checked
Cái nhà có trồng cây bông hoa cho ấm cúng, theo cái thích của chủ nhà. Checked
Cái nhà có được chủ nhà để ý tới, hãnh diện như là dấu ấn riêng của gia đình mình, hay indifferent không quan tâm tới nhiều, theo từng gia đoạn của cuộc sống. Checked
Cái nhà là chổ gặp gở bạn bè, con cháu tới thăm chạy nhảy, hạnh phúc tràn đầy. Checked
Cái nhà có được từ sự hậu thuẩn từ nhiều người thân mà sự hy sinh chia sẻ không thể nào trả dược cho đầy đủ vì nó tới từ quan hệ tình thương máu mủ. Cheked.
Cái nhà có dược đẹp đẻ sạch sẽ, liveable cần đầu tư công sức tiền tài để xây dựng bảo trì. Checked
Cái nhà là một trong những cái đầu tư tài chánh lớn nhất của cuộc đời người bình thường. Need to be reviewed.
Cái nhà là cái nhà bank để kiếm vốn làm ăn, tiền hoc tiền hành, để sống già khi không còn làm gì được nửa. Need to be reviewed.
Cái nhà mới đang chờ đợi mình, step up, step down, cho thích hợp với hoàn cảnh mới , sở thích mới, điều kiện mới. ( không leo lầu nổi, không leo nóc nhà, thọc ống cống, xịt cỏ dại, quét máng xối, cửa cầu tiêu nhỏ quá xe lăng vô kẹt, gần chớ quá ồn ào, xa chợ quá đói, nhà thương, nhà ghét, khoái đi vòng vòng không thích đi hawai bằng cách coi TV, theo rữa đít cháu nội ngoại hay nấu cơm giac quần áo cho quí tử, quí cô …). Need to be reviewed
Cái nhà theo ý mình là số dách nhưng cái thằng mua nó lại nói cái cầu tiêu kỳ, sao có cái mini kitchen trong garage, cây ăn trái rớt đầy sân dơ lượm mêt thấy mẹ tổ, bông bị allergy không chịu mua giá hợp lý. Need to be reviewed.
Cái nhà mình tốt, tổ ấm ngon, giữ gìn cẩn thận, ai cũng thích, chỉ ghét cái thằng Mỹ đen ở đầu phố nhìn thấy sợ, con Mễ cách con đường ưa cho con đứng đái trước sân cỏ, thằng cha Mỹ trắng kế bên khó chịu hay dòm ngó, rình mò nói bậy bạ, bà Việt nam dẩn chó đi bộ cho chó đái bậy không chịu hốt kít chó, thằng Ấn nấu cà ri hôi rình, con mẹ Tàu phun đàm xanh lè thấy gớm, thằng râu ria trùm đầu nhìn thấy khiếp đảm sợ nó nổ bom. Need to be reviewed.
Cái nhà là chổ an cư, đi đâu chi, chết sống ở đớ. Need to be reviewed.
Cái nhà là nhà của ta, ông cố ông cha làm ra, các con phải gìn giử lấy, lâu lâu lấy nước rửa nhà. 🙂
LikeLiked by 4 people
Thích nhất câu chót! 🙂
LikeLike
Like and checked 😄
LikeLike
Nói chuyện nhà cửa bữa giờ chắc đói bụng rồi, thôi mình đi ăn cao lầu nha bà con! Tui có dịp được ăn cao lầu hai lần ngay tại Hội an ở quán cao lầu có hơn 100 năm. 🙂
http://www.nguoi-viet.com/phu-nu/cao-lau-da-co-o-hoi-little-saigon/
LikeLiked by 3 people
Chắc chắn tui sẽ thử chỗ này! Vậy là khỏi phải về VN để đi ăn món cao lầu rồi! 🙂
LikeLiked by 1 person
Oh wow chuyện lạ chị Bi đòi đi ăn đồ mỡ, high cholesterone, nấu bằng tro cây gì không biết lấy từ Hội An Việt Nam hahahahahahaha. Nghe tã ngon quá chịu không nổi hả :), lở rồi thì thủ mì quãng luôn, rồi kể lại tôi nghe, nghe nói hấp dẩn quá.
LikeLiked by 3 people
Mai mốt rủ CN đi ăn chỗ này! Lâu lâu “nhắm mắt, bịt tai” ăn đại rồi tính sau! 🙂
LikeLiked by 2 people
Cần thuốc gì?
Kkkkkk j/k
LikeLike
Cho tôi sang số qua chuyện khác chút.
Cha mẹ người gốc Việt thường hay tìm đủ mọi cách để làm sao cho con cháu mình có được đầy đủ cơ hội để thăng tiến. Bên ngoài VN người Việt được có rất nhiều cơ hội để tiến thân. Sai lầm hay thất bại không sao cả có second chance, third chance và nhiều chance khác. Không thể chối cải được về cái cơ hội thật sự mở rộng cho tất cả người dân và con cháu gốc Việt bên xứ Hoa kỳ này. Không nơi nào mà bì được với Mỹ về cái cơ hội thăng tiến cho mọi người dân của xứ này. Người gốc Việt và con cháu của mình có mặt trong mọi lảnh vực ở mức độ khá cao. Nếu so vơí xứ khác thì Mỹ dẩn đầu về cơ hội cho tất cả.
Tuy nhiên, nhiều người Việt mình bên Mỹ thường hay tự thỏa mản về thành quả vươt bực của con cháu mình mà hay lơ là tới việc suy nghĩ là ” còn cái gì mình có thể làm” để giúp cho con cháu gốc Việt dược nhiều dể dàng hơn, hạnh thông hơn trong sự nghiệp. Người Việt thường dừng lại không khuyến khích, hối thúc con cái như khi nó còn nhỏ sau khi nó học xong đại học ra đi làm, lấy vợ chồng, mua nhà, đẻ con – một cuộc sống vững chắc hạnh phúc. Và đại đa số nó dừng ở đó và mọi sự vui vẽ.
Một trong “còn cái gì để làm” để làm theo tôi là tham gia sinh hoạt chánh trị Mỹ, khuyến khích con cái học hành làm việc cho giỏi, rồi ra tham gia chính trị cách này hay cách khác. Cũng như mọi thứ khác ỡ Mỹ này, cái gì cũng cần chuẩn bị và kinh nghiệm từ nhỏ.
Một trong cách kiếm kinh nghiệm là di làm mùa hè, xin làm internship. Một chổ công quyền cao nhất nước Mỹ là Quốc Hôi có chương trình mướn nhiều sinh viên làm internship. Tôi biết có nhiều sinh viên Việt làm cái này nhưng lác đác, vì không có nhiều thúc đẩy khuyến khích từ gia đình. Cha mẹ thì đâu biết sao mà chỉ, mà biết thì làm sao xin, nó cần điều kiện gì ….. rồi tới cái quan trọng nhất là nó có mướn mình không hay thiên hạ giành hết rồi.
Coi hình trong cái link sau để thấy ai mướn ai? để suy nghĩ và thật sự biết cái gì thật, cái gì không thật mấy.
Cái hình ông Chủ Tịch Hạ Viện Mỹ,đảng Cộng Hòa chụp với năm 2016 Interns, toàn Mỹ trắng. kiếm lòi con mắt không thấy da màu. Và tương phản, hình chụp của 2016 interns cũa một số dân biểu thuộc đảng Dân Chủ bao gồm trắng, đen, đỏ, vàng, nó giống với cái xả hội mà mình thấy ngoài đời hơn.
https://www.washingtonpost.com/news/powerpost/wp/2016/07/20/the-story-behind-congresss-dueling-intern-selfies/
LikeLiked by 1 person
Ông này đừng có vơ đũa cả nắm, con của lão lụm lon có đi intern trên DC ( no salary) và lão bỏ tiền túi ra trả.
Con vừa xong lớp 6, cũng đã gửi con đi rìu,
Có thể nhờ vậy chúng chưa phải lịm lon như ong già tía
Kkk
LikeLiked by 2 people
Like.
Con hơn cha, là nhà có phúc 😄
LikeLike
Con ông nằm trong lác đác group mà tôi nói. Cần la lên quảng cáo và chỉ giúp cho người khác để cái hình chụp sau này có nhiều mặt mít, regardless of partiies.
Cái trong hình và internship tôi muốn nói là internship trong quốc hội. Nó thường lấy sinh viên hơn là học sinh trung học. Phần lớn xin và được giới thiệu từ dân cữ địa phương.
LikeLike
Thằng con, thời SV đi internship với cơ quan chính phủ ( hành pháp)
LikeLike
Khi học ở College, tui duoc thay giáo ( engineering instructor ) giới thieu lam Intern cho county based on my grade ( 4.0) cho dên khi học xong BS thi duoc nhân làm temporary engineer 6 thang và Sau dó duoc nhận vào làm permanent cho den nay. Qua kinh nghiệm của tui và các bạn học ở college lúc dó, Tui nghĩ là khi học College phải học giỏi thì moi mong có co hoi duoc nhận làm intern (co thê là cho chinh phủ hoặc tu nhân
LikeLiked by 3 people
Học giỏi quá nha.
Học bất kể cái gì 4.0 đều không phải dể, nhưng engineering thì là exceptional giỏi.
Có khả năng, đúng lý học cái vèo ra đi làm engineering professor luôn? STEM women need more role models. Nhớ xúi thiên hạ và làm mentor cho mấy đứa con gái đi học engineering hay computer science nha.
Con gái trường Gia Long thứ dử quá, chịu thua 🙂
LikeLiked by 3 people
Wow! Diệu Quách giỏi, mà ít viết quá (uổng) Bấm like nhiều mà ít viết, người giỏi viết chắc hay lắm. Để ACE học hỏi, và thưởng thức kiến thức,người có tài ít nói, viết?.
LikeLiked by 2 people
Like.
Tứ cố vô thân, connection không có, chỉ có một con đường sống ( để sống sót, sau đó sống hùng, sống mạnh :)) là học và học giỏi. Hi hi
LikeLiked by 3 people
Like.
Thanks T3CB. Đúng là 1 picture worths 1000 words và tui lúc nào cũng nghĩ là bức tranh đời sống sinh hoạt chính trị ở Hoa Kỳ nên phản ảnh sự đa dạng, đa văn hoá và chũng tộc của đất nước này. Bức tranh đa sắc đó là sự chấp nhận, nhìn nhận sự cống hiến, nhìn nhận những giọt mồ hôi đổ ra từ những cái lưng trắng, xanh, vàng đỏ tím…hằm bà lằng😄…
LikeLike
Simple like this, thiên hạ hay nói tất cả là người Mỹ giống nhau, tới khi chụp hình người Mỹ ở những chổ ngon, quyền hành thì lòi ra Mỹ trẳng không? WTF.
Đi ăn bufet Lang Băm ớn chưa? seems like a good idea? Fresh from farm to restaurant?
LikeLike
Chính trị đôi khi Rơ…Vạch lá tìm sâu, chơi nhau tiền bầu cử. Nhưng khi nào bên thắng cuộc thi bên kia cũng hợp tác? Không như những nước khác, lạ? J/k
LikeLike
Nhận xét này của ông chính xác. Nó thể hiện nhiều yếu to đặc trưng của người Mỹ và hệ thống chính trị Mỹ:
1- Người Mỹ thông thường không có cái chất tố thù dai hay thù không trả không nhắm mắt hay thù tới đời con cháu cũng phải trả. Họ thực tế và đặc quyền lợi chung của tập thể, quốc gia lên trên hết. Mặc dầu là họ ca tung chủ nghĩa cá nhân, nhưng họ biết cá nhân họ sẻ tốt hơn khi tập thể của họ hoạt động hữu hiệu tốt hơn. Ỡ Mỹ mà nói với họ thù này không trả bây giờ được, đợi đời con trả như trong phim Tàu, họ sẽ đánh giá là mình nhỏ mọn, thiển cận, hằn học thiếu độ lượng. Quan trọng hơn là khi mình chìm đắm trong những ý tưởng nhỏ nhoi như vậy nó thường kéo mình lại , không sáng tạo, không thông thả làm việc chung với người khác nhuần nhuyễn được và hậu quả là tụt lại phía sau. Người Mỹ lạc quan và luôn muốn dẩn đầu. Reagan ưa ví von sự lạc quan là shining house on the hill.
2- Cấu trúc của bầu cử sơ bộ và bầu cử chánh. Trong sơ bộ (bây giời) phải cần nới cho cố về phía mình thì mới có vé được để cữ đi tiếp trong bầu cử chánh (tháng11). Trong sơ bô thì phe ta bầu phe ta kéo ra xa về hai phía đối ngịch nhau, khi ra bầu cử chánh, tất cả bầu. thành ra phải kéo về chinh giửa trung dung hơn để lấy phía từ người không phải phe mình. Bửa trước chừi cha chửi bố nó, bửa sau cần nhiều khác ý kiến bầu hơn thì dịu lại nói ba mày tốt bố mày hay.
3- Khi nhậm chức rồi thì bắt tay làm việc chung. (cái này bây giờ ít thấy nhiều như so với lúc trước) là vì hệ thống chánh trị Mỹ cứ bầu cử liên miên, không làm việc chung với đối lập thì không làm ra chuyện tốt cho dân thấy. Mà dân nó thấy làm dở thì nó lôi đầu đá đít mùa bầu cử tới. Cho nên dù gì đi nữa, ghét nhau cở nào, không làm cho dân thấy là mình làm xong chuyện thì không còn dược bầu làm cái gì hết nữa.
Vài lý do chánh cơ bản để giải thích thắc mắc của ông.
LikeLiked by 3 people
Tui muốn reply o tren mà khong co chỗ /nút reply, thoi kéo xuong dây:
@Toi Ke: cung muốn học tiếp dể lấy bang Master nhung Anh tui nói con gái học cao quá, khong ai dám cuoi, ế chồng nên nghĩ học dó chứ! Mộng ước của tui là duoc day học nhu nghe truyền thống của gia dinh nhung English khong duoc giỏi lắm (pronounciation)nên dành phải làm engineer . Nói thêm nữa cho ông sợ nè: tui có đến 3 bằng DH , 2 eng, 1 math😀😀😀
@jcbrea:dạ em cũng muốn viet lắm chứ nhung khổ nổi khong có thì giờ mà phải dùng cell phone moi có tiếng Viet dể viet , mà kiểu gà mổ chứ khong duoc 85 chữ một phút như Van Nguyễn 😀😀😀 nên ít viet chỉ đọc và bấm Like
@ Joe : thêm một ong thầy bói , nói trung tim den tui luon, khỏi giải thích thêm gì nữa , 👍😀✋
LikeLiked by 3 people
OK thanks, biết lý do rồi. Thôi bây giờ thì có chồng con rồi thì làm thêm mở lớp dạy tutoring đi. Cái này nhiều người cần lắm …. Má mà giỏi đâu ra đó mấy đứa con được nhờ vì có người chỉ dẩn.
Thầy bà trong trường, không có nhiều người có chuyên nghiệp về Toán, Lý, Hóa nó dạy những course cao AP không hiệu quả gì hết, nên mấy đứa học trò học thấy khó khăn. Không thầy đố mày làm nên mà thầy bà cà lơ phất phơ nên học trò bỏ mạng.
Nói về toán, bửa nọ vô coi báo VN thấy đề toán thi tú tài, vô đại học. Tôi làm được chừng 40% hahahahahahaha.
Tôi nhớ khi tôi đi học, mấy ông thầy dạy engineering đâu có cha nào nói tiếng Mỹ đâu, toàn tiếng Ba lan, Ấn độ, Tàu. hahahahaha. So dont feel bad.
LikeLiked by 4 people
Yes, you are right. Mây ông thây tui học ở UW toàn là nguoi Ngoai quoc: Russian, Poland, Canadian, Chinese, Portugal, Brazilian, etc…ngoi học mệt lỗ tai lắm, cố gắng nghe muốn khùng luon, sau gio học phải nhờ mấy dứa bạn Mỹ thông dịch lại, tội cái tụi nó nghe duoc mà khong hiểu nội dung tui phai giảng lại cho tui nó bằng tiếng English giọng VN mà tui nó cũng hiểu duoc. Tui cũng có làm tutor lúc hoc, lúc dầu là do học lớp Sociology phai làm volunteer đe duoc 4 chấm. Sau dó bà giáo ở Tutoring center gọi làm nữa , tui tu chối noi tui học lớp dó xong roi, khong làm nữa, bả noi bay gio làm duoc tinh tien, bả noi sinh viên looking for you a lot, Sau dó Bà lại giỏi thieu di làm private Tutoring o nhà nhân viên làm cho các hãng tư lớn, tui duoc lợi là dạy cho họ duoc lãnh tien mà tui học duoc tiếng Anh free 😀😀😀lúc di học cực khổ quá, chạy sô còn hon ca sĩ, có khi khong có thì gio an , vùa lái xe di làm thêm vùa gặm bánh mì sandwich! Bây giờ kêu làm lại chắc làm khong nổi dâu! Nhu Mr. Joe nói, phải học phai làm chỉ có một con đuờng dể sống thoi, no choice! 😀😀😀
LikeLiked by 4 people
@dieutuquach,
“…Anh tui nói con gái học cao quá, khong ai dám cuoi, ế chồng nên nghĩ học dó chứ!…”
cho nên, sau đó thì tổng cộng có tới 4 bằng ĐH chứ không phải 3 cái. Chị quên tính sau khi lập gia đình là tự động có thêm bằng MRS…ha ha
Nói gì thì nói, tui thấy chị chịu khó học, lấy bằng vậy…thí quá hay. Xin chúc mừng 😄
LikeLiked by 2 people
@Dieu Quach ,
Cũng. may , không gặp tui hay OK interviews , là rớt đài rủi, vì
over qualified .
Kkk j/k
Great achievement , never too late to get higher degree:)
LikeLiked by 1 person
Cảm ơn Già. Ông nói đúng, tui thích học nên khi thang con duoc 11 tuổi , tui bao nó bay gio Mom phai hoc de lây bang PE ( in USA only 1 of 3 Engineers có bang này) don’ t bother mom ( tui hay choi và doc sach voi con tui all the time) no say yes và nó watching tui. Sometime hoc bai mêt quá, đầu khong con chỗ chứa,(vẫn phải di làm fulltime, việc nhà, lo cho chồng con, etc…) tui đọc báo hay nghe nhạc , khong biết là nó dứng sau lung từ lúc nào, nó vỗ vai tui nhắc nhở”Mom, study, don’t read newspaper” 😀😀😀Tui đậu duoc bằng nầy là nhờ thang con tui dó!😀😀😀
LikeLiked by 3 people
PE khó thất nghiệp và có thể xách bị cói đi lụm lon cạnh tranh , kkkk.
Tui cũng vừa đi làm , học mọt thời gian rất dài , nên có qua cầu cái ải này.
Ít ra, niềm hãnh diện của thành quả là một trong những món quà , nhất là role model cho con 🙂
LikeLiked by 3 people
Salute
From a fellow engineer with no PE.
LikeLiked by 1 person
Làm cho government, phải lo chuyện an toàn, tiện ích, môi trường, ảnh huởng cho đời sống nguời dân, nên cần nguời kỹ sư có license PE để duyệt và ký tên cho project theo đòi hỏi của chính quyền, để bảo vệ tiện ích công cộng.
Sau này engineering field tiến xa về hướng điện tữ, internet, nano technology etc. Học thiên về hướng này, không chú tâm nhiều vô kiến thức mà PE đòi hỏi, nên kỹ sư không cần có PE. Hay nói cách khác PE requirements không theo kịp trào lưu mới.
Nói như trên, tuy nhiên Lấy PE trầy da tróc vải chứ không phải chuyện đùa, muốn là có đâu. Nên ký tên ” Diệu Quách, PE ” hách xì xằng ra phết. Ngã nón chúc mừng.
LikeLiked by 2 people
Yes, You are right, OK. One more note:PE means Public Enemy😀😀😀
LikeLiked by 3 people
Haha người Mỹ thường focus, chuộng specialization hơn nhiều degree khác nhau. Nếu có khác mà hổ trợ lẩn nhau mà thị trường đòi hỏi thì ăn tiền lớn. Như combination of toán, finance, computer science làm cho investment banking build model pick stocks, tiền lương phải đếm bằng máy, extremely competitive.
LikeLiked by 2 people
PE= Tiếng Việt = Phở Em.
LikeLike
@Chị DQ: Cái gì kỳ vậy? “English không được giỏi lắm nên đành phải làm engineer”. Chị cho giá engineers rẻ vậy? Không có kỹ sư công chánh lấy đâu có cơ sở hạ tầng, có đường xá cho xe chạy, có phi trường, phi đạo để lên cung trăng….hehehe. Thôi để TL leo xuống, đu giây điện nói chuyện cung trăng nguy hiễm quá.
Nhưng vẫn cãm thấy “tự ái” về câu không biết tiếng Anh đành phải chịu làm engineer 😆 không có đám kỹ sư, lấy đâu ra có người tìm lá làm thuốc bổ sung “ông uống, bà khen thằng cha hàng xóm thèm”….hehehe.
Chọc chị thôi, chứ hiểu ý chị viết. Thời “tụi mình” lựa nghề theo khả năng mình có lúc bấy giờ. Biết người biết ta đánh mới thắng. Nhớ lúc mới tới Mỹ vô high school lấy mấy lớp toán. Khi làm cộng, trừ, nhân thì không sao, tới lúc làm toán chia cái cách nó set-up hơi ngược ngạo với VN, thầy nói gì thầy nói, trò VN cứ tàng tàng viết xuống kiểu chia của VN, ông thầy chỉ biết trố mắt dòm, nhưng đáp số đúng giống nhau thôi…dòm cái gì 😆 Hồi đó đám học sinh ở hội sinh viên VN toàn là engineers, đứa nào nói học business là bị cười thúi đầu và bị hỏi học business ra rồi làm việc gì?
Đúng là engineers thì đào tạo về kỹ thuật nhiều hơn là thuyết trình trước đám đông, nên vấn đề yếu ngôn ngữ không là vấn đề lớn. Nhưng đi làm một thời gian thấy engineers đâu có tệ lắm đâu. Nói chuyện tay bằng miệng, miệng bằng tay mà….hỏng ấy bị thua thiệt rồi sao. Nếu chị muốn trở thành professor ở những trường đại học cộng đồng, TL nghĩ là không khó. Với nhiều năm kinh nghiệm đi làm đem ra gõ đầu trẻ, chắc tụi nhỏ cũng thích thú lắng nghe. Nhất là dạy về chuyên môn của mình. Thử đi Cô Giáo Diệu 😆
LikeLiked by 1 person
Quá hay:
Bà Hillary Clinton là người phụ nữ đầu tiên được đề cử úng cử viên thổng thống Hoa Kỳ…
Chúc mừng bà cũng như chúc mừng đất nước này đang mở ra một trang sử mới 👏👏👏
LikeLiked by 2 people
“Tôi có thể là tổng thống Mỹ, nhưng chắc chắn những đứa con gái này sẻ là tổng thống Mỹ kế tiếp”
Hillary Clinton.
☑️☑️☑️☑️☑️👏👏🏿👏🏻👏🏽🇺🇸🇺🇸 💯💯💯👍👍🏻👍🏽👍🏾👍🏿
LikeLiked by 1 person
Hồi xưa người Đàn Bà đúng đằng sau hay hơn đứng trước, làm được nhiều việc lắm lắm. Khi người đàn ông thành công phải kể có người bạn đời bên cạnh. Nhưng nay đổi đời rồi chẳng? Mình chậm tiến quá!!!
LikeLike
Bà con nào chưa mua được nhà thì mua vàng đeo đỡ nè! 😀
http://www.nguoi-viet.com/tin-chinh/nguoi-phu-nu-goc-hue-thanh-cong-voi-nghe-ban-vang-tren-dat/
LikeLike
Sữa typo first sense.
Ai biết cách nào mà biết một món nữ trang được nói giá đúng đắn, ngoài việc tin là chủ không gạt mình ???
LikeLiked by 1 person
Họ tồn tại và cửa hàng khang trang cho đến bây giờ, quá giỏi. Hết ý.
LikeLike
Chỉ có khi nào mua bán thường xuyên thì mới biết thôi. Lâu lâu ra 1 tiệm vàng nào đó thì rất dễ lầm! Đọc bài rồi mới thấy gian truân của người bán / mua vàng. 🙂
LikeLiked by 1 person
Vậy là tôi cùi rồi. Tôi hầu như chưa bao giờ có tiền để vô tiệm mua nữ trang thường xuyên được . Tôi còn nợ lời hứa khi có tiền, mua cho vợ dây hột xoàn đeo cổ, đâu ra đó. Hì hì hì teo quá, khi nào mới lòi ra tiền đây?
Theo tôi biết, không biết chính xác không.Thị trường đồ trang sức mắc tiền, người bán thường ra giá dựa trên nguyên tắc là họ sẻ bán ở giá cao nhất mà người mua chịu trả. Sở thích mọi người khác nhau nên giá khác nhau cho cùng một món hàng. Ông bán vàng tiệm phe ta nói cho tôi biết, cái làm giàu là ở chổ mua đi bán lại cùng một món nhiều lần?
LikeLiked by 2 people
Bản thân Bi không thích nữ trang nên cũng không rành! Đôi khi có nhu cầu liên quan đến vàng thì chỉ biết tin tưởng vào người quen có kinh nghiệm chỉ dẫn mà thôi. Ngày nay, nhiều người chuộng đeo đồ giả (hợp với màu của quần áo), kỹ thuật ngày càng tiến bộ nên nữ trang giả giống y như thật! Nhưng mà khi ăn cướp viếng thì tụi nó “đánh dập mề” vì dám đeo đồ giả! 🙂
LikeLiked by 1 person
may quá BX tui không ưa chuộng đồ
thiệt, chỉ đeo đồ giả
Kkkkkk
LikeLiked by 3 people
Bà Kim Châu là em của Ca Sĩ Thanh Thuý?
LikeLike
Làm giàu nghề vàng ở Bolsa ( bán lẻ, bán xỉ đã có ông bạn trẻ HTC lo rùi )
1- bán cho ” du khách” VN ở các tiểu bang lạnh
2- chủ tiệm nail : tiền mặt không bỏ nhà banks được nén mua hột, vàng tích trữ, và cũng thích khoe với thiên hạ hay chút tiệm khác ( gà tranh dính su tiếng gáy)
3- chuyển tiền từ VN qua Mỹ 🙂
4- giàu lẹ nhất là tiệm mở ở khu nhiều dan gốc
Lào, Cam bốt.
LikeLiked by 1 person
Bởi vậy ai đeo vàng vòng quá lố thì người ta ưa nói “đeo cái gì mà giống như mấy bà Miên” 😀
LikeLiked by 3 people
Như vậy bây giờ đeo nhỏ, ít nhẹ nhàng sang trọng, quý phái?
LikeLike
Tôi coi TV thấy cái speech ông Khan đạo Hồi, di dân từ middle east, có con đại uý Mỹ chết trận… Ông di dân nói tiếng Mỹ với accent nặng chịt, giải thích giá trị đạo đức, nền tãng cũa xứ Mỹ này môt cách ngắn gọn, extremely powerful. Wow.
Ai muốn coi cho biết. Hay để khi bị cự nự là di dân này nọ, biết cách giả thích cự lại.
Search Google : khizr khan speech
LikeLiked by 1 person
Suy ngẫm về…Suy ngẫm
“…Mỗi người đều phải tìm thấy sự yên bình từ bên trong bản thân mình. Và sự bình yên thật sự không thể bị ảnh hưởng bên ngoài tác động…”
Theo tui thì sự yên bình là từ bên trong bản thân mình, là chính mình như trên nói.
Kế tiếp, sự bình yên thật sư đó…có thể bị ảnh hưởng bên ngoài tác động chứ chẳng chơi. Lý do là phàm làm người thì ai cũng thấy là một thực tế không đổi là…sự sống lúc nào cũng có tác động, thay đổi. Cho nên, để có một sự bình yên thật sự thì phải thấy là sự bình yên đó cũng sẽ bị tác động,có thay đổi.
Ở đây, lại có một cái mới đó là ” mình” và “bình yên”. ” mình” cũng, bị tác động,thay đổi và ” bình yên” cũng bị tác động,thay đổi.
Vậy thì làm sao ” mình” cảm thấy “mình” bình yên? Theo tui, là ở chổ mình phải chấp nhận cái thực tế thay đổi thì bình yên sẽ hiện hữu. Nếu không, nếu cứ đi tìm ” sự bình yên không thay đổi” thì sẽ không thấy nó trên cõi đời này, cuộc đời mình cũng đầy sự tìm cầu, mệt mỏi…nhưng không có bình yên…
Mọi người nghĩ sao?
LikeLike
Suy ngẫm về…Suy ngẫm (ở trang đầu tiên, phía dưới ): “…Mỗi người đều phải tìm thấy sự yên bình từ bên trong bản thân mình. Và sự bình yên thật sự không thể bị ảnh hưởng bên ngoài tác động…”
Theo tui thì, một, sự yên bình là từ bên trong bản thân mình, là chính mình như trên nói. Đồng ý.
Hai, sự bình yên thật sư đó…có thể bị ảnh hưởng bên ngoài tác động chứ chẳng chơi. Lý do là phàm làm người thì ai cũng thấy một thực tế không đổi là…sự sống lúc nào cũng có tác động, thay đổi. Cho nên, để có một sự bình yên thì thấy là sự bình yên đó cũng sẽ bị tác động,có thay đổi.
Ở đây, lại có một cái mới đó là ” mình” và “bình yên”. ” mình” cũng, bị tác động,thay đổi và ” bình yên” cũng bị tác động,thay đổi. Mà có thể mình, bình yên, không bình yên…tuy 3 mà là 1….
Vậy thì làm sao ” mình” cảm thấy “mình” bình yên?
Theo tui, phải chấp nhận cái thực tế thay đổi thì bình yên sẽ hiện hữu. Nếu không, nếu cứ đi tìm ” sự bình yên không thay đổi” thì sẽ không thấy nó trên cõi đời này, và rồi cuộc đời mình cũng đầy sự tìm cầu, mệt mỏi…nhưng không có bình yên?
LikeLike
@ NL,
Bửa nay lên đọc báo NVO thấy bài ký tên Điếu Cày/Người Việt.
Điếu Cày giờ làm phóng viên cho báo người Việt? same as Tạ Phong Tần? ( tôi rất enjoy đọc hồi ký tù của bà này, seems to be a tough, smart, articulate woman, who can write very well)
LikeLiked by 1 person
Bà con o’i ! Cho AL hỏi ca’i này hơi dzô dziên không ăn nhằm tới blog: bây giò’ AL không đọc đựơc ba’o NV vì đang đọc thì hịên lên page bắt phải cho mail address này nọ, mà sao hịên lên hoài làm AL phải chạy qua Viêtbaoonline hoặc ba’o khác để đọc vì khiú chọ.
Co’ ai làm o’n chỉ cho AL thoát cửa ải này không ? Thanks very i’t .
LikeLiked by 1 person
@Chị AL: em vẫn đọc được bình thường NVO, và em cũng không biết cách giúp chị luôn! Chỉ có cái là từ hồi NVO remodel cái website, em không thể xài cái “back arrow” sau khi đọc 1 bài nào đó, mà phải trở về trang chính rồi mới surf tiếp; trang mới cũng khó tìm bài thành ra em cũng lướt nhanh thôi chứ không đọc nhiều như trước đó. Nếu ai của NVO có đọc được lời nhắn ở đây, làm ơn sửa trang nhà lại cho độc giả đọc được thoải mái hơn được không? TX much! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chắc chắn là có cô giáo đọc.
Em cũng nghĩ như chị Bi, không thich Design mơi như luc trước.
Không biết có phải chị AL bị mấy cai google ad hiện ra không. Đúng là nhà báo cần tiền quảng cáo nhưng cần phải design sao cho gđộc giả đọc báo thoải mái. Nếu khách không đọc nữa thì nhà báo cũng không có tiền từ quảng cáo.
Hôm nay tui phá lê nói nhiều mà còn complain nữa. Bà con thông cảm dùm.
LikeLiked by 3 people
Em cũng gặp cảnh y chang nhu chị AL noi, em cũng làm theo lỏi no chỉ , email roi password , ngày sau đọc báo lai nó cung hoi y chang nhu hom truoc, bực minh ghê, cái này là cải tiến hay cải lùi?
LikeLiked by 2 people
Approved by PE
Kkkk
LikeLiked by 1 person
Chắc không phải cải tiến hay cải lùi, mà là cải bẹ xanh, đắng đắng nhưng ngon! 😀
Em khg gặp mấy trở ngại này, vẫn đọc được bình thường. Chắc tại nó không dám giỡn mặt với dân IT hông chừng! 🙂
LikeLiked by 3 people
😀😀😀
LikeLike
Ca’m o’n nàng cùng một hoàn cảnh, mà AL bị nặng ho’n : đang đọc thì page đó nhảy ra làm khó chịu và phải manipulate hoài nên thôi, oa xịt cho rôì khỏi nhức đâù. Chù’ng nào hết trò chơi này Diệu cô nu’o’ng hô một tiếng cho AL biết tin nhe. Thanks
LikeLiked by 1 person
Chị AL oi, em đọc duoc bao NVO roi, nó khong co hỏi email nua, chị thử đọc xem sao nhé!
LikeLike
Yeap ! It’s ok now. Ca’m o’n Diêu cô nu’o’ng ba’o tin. Hahahaha, AL kéo mouse mà làm nhu’ là dò sô xô’ : hôì hôp xem ẚnh co’ nhẩy ra hay không !! Xin ca’m o’n ngù’o’i nào đó đã giu’p AL stay faithful với NVO.
LikeLiked by 1 person
Nó bắt cho địa chỉ email thì chưa có sao, sợ nó bắt cho địa chỉ nhà hay bắt cho tiền là có trăng luôn á! 😀
LikeLiked by 2 people
Gởi đến Chị Link sau. tôi còn vô được. Chúc Chỉ may mắng:
http://www.nguoi-viet.com/
LikeLike
Có Tiny nữa..
Tui cũng có the same problem như trên, đang đọc chưa hết câu chuyện thì tự dưng nó hiện lên :
” Ghi danh và phải điền email”
Bộ email đối với Nguoi Việt QUAN TRỌNG lắm hả,
tại sao phải “HÀNH HẠ” Độc giả kiểu này,
như vậy là dể ” xa nhau ” lắm đó… người ơi !
Người Việt Online cải tiến ” lùi”
Độc giả quan tâm phải bùi ngùi
Làm ơn chỉnh lại mau lẹ lẹ
Khách không đọc được mất tiền toi.
LikeLiked by 1 person
@chị AL @ chị DQ: Hôm nay em xài Internet Explorer để vô web site Người Việt thì gặp trường hợp như mấy chị nói. Cách tạm thời là khi cái pop up đó nhảy ra, kế bên có một cái vòng tròn màu xanh, bên trong có cái mũi tên, chị click vô đó thì cái pop up đó sẽ biến mất.
Còn ai vẫn cảm thấy bực bội thì….đi xâm mình cho vui!
http://www.nguoi-viet.com/little-saigon/xam-minh-nghe-thuat-va-nhan-ban-duoi-mat-nguoi-trong-cuoc-ky-1/
LikeLiked by 1 person
Ca’m o’n Vân nhe. Thì đó : đọc một tin mà ảnh ra nhẩy mambo cũng 3, 4 lần. Vù’a nhức đâù lại còn nhức mắt thêm. Mà làm cách nào Vân không bị vậy : AL đâu có dùng Internet Explorer, chỉ có Safari mà thôi. Thanks again.
LikeLiked by 1 person
Em thì dùng FireFox. Có thể NVO website không có compatible với tất cả internet software! 😦
LikeLike
Cái nhân bản nhất không có trong bài viết là người xâm mình khởi thủy từ việc tối cần thiết để tồn tại, nuôi bản thân và gia đình mình.
LikeLiked by 1 person
Đọc cái còm này thấy tối nghĩa nên viết thêm. Tôi mean hồi xưa dân VN xăm mình là để xuống biển bắt cá, kiếm sống, cá nhìn thấy hình xâm tưởng là quỉ biển sợ, tránh không tấn công họ. Ai nhớ bài học sữ thời tiểu học này?
Khi tôi ớ tù, có thằng quỉ sứ hình sự ở tù chung, nó xâm hai bầy chuột lắc, xấp hàng chạy, từ hải bên đùi phía trong vô hai bên háng. Không biết ý gì?
Tôi không nhớ thấy hay đọc ở đâu, phụ nữ xâm mủi tên trên bụng chì xuống phía nam, bông hồng đen, và hàng chữ “cho người anh hùng yêu dấu”
Trước 75 , hình như vị thành niên phạm pháp, nhốt trại tế bần juvenile detention, trại nó xăm lên tay, chổ đeo đồng hồ, hình mặt xí ngầu 5 chấm? Tổ cha, nó coi con nít như con vật, đóng dấu như đóng cữa tương lai con nít phạm tội, phần đông con nhà nghèo hay mồ cõi.
LikeLike
Ở Mỹ khi có án mạng xãy ra mà vào bệnh viện, không rõ có giới hạn tuổi hay không, cảnh sát sẽ tìm coi trên người có xâm gì hay không. Nếu có thể sẽ bị ghép tội là thuộc “băng đảng”! 😦
LikeLike
Ở đâu ra luật này mà khi viết khá nhiều bài về xăm hình em khg hề nghe ai nhắc tới, kể cả những video clip của Mỹ liên quan đến nghệ thuật xăm hình?
LikeLiked by 1 person
No, họ chỉ coi , ghi vào hồ sơ , NẾU có xâm hình, ký hiệu của các băng đảng .
Một hình xâm thui chưa là kết luận , có thể là quá khứ .
LikeLike
Yes tattoo được xữ dụng như bằng chứng buộc tội như là motive của việc phạm tội.
Phe đảng bắn nhau, hình xăm cột bị cáo là thành viên của phe bắn chết người.
Tội dính dáng tới kỳ thị chũng tộc, hình xâm dấu hiệu Đức quốc xã, cờ Dixie được dùng để buộc tội là người có khuynh hướng kỳ thị.
LikeLike
Ý này cũng như ý trên, không có chút gì là make sense với tui hết.
Băng đảng là băng đảng, khi chúng cùng băng đảng thì có thể có những dấu hiệu chung để người ta nhận diện, và cảnh sát dựa vào đó để truy xét.
Nhưng khi nói “tattoo được xữ dụng như bằng chứng buộc tội như là motive của việc phạm tội” thì tui thấy hoàn toàn vô lý, giống như.ý “Ở Mỹ khi có án mạng xãy ra mà vào bệnh viện, không rõ có giới hạn tuổi hay không, cảnh sát sẽ tìm coi trên người có xâm gì hay không. Nếu có thể sẽ bị ghép tội là thuộc “băng đảng”!”
Trên người tui có hình xăm, thế là khi tui đi ra đường vô tình dính đạn, thế là tui bị ghép vô tội thuộc băng đảng? hehehe, luật ở thời gì vậy?
LikeLiked by 1 person
Freedom of expression ( hình xam^) có thể dùng như chứng cớ buộc tội là đề tài tranh cải và được chấp nhận trong nhiều cases.
Coi ở đây:
http://www.needlesandsins.com/2009/12/tattoo-as-criminal-evidence.html
hay muốn coi nhiều nửa thì google tatto used as evidence to prosecute.
LikeLiked by 1 person
Hồi xưa tui có biết 1 người, con của họ (15t) bị bắn ở 1 nhà hàng, khi xe cứu thương chở tới bệnh viện, cảnh sát cần khám nghiệm là em này có hình xâm hay không. Gia đình bất mãn lắm vì con họ bị bắn lầm, nó không có băng đảng gì hết mà tại sao phải xét nghiệm cái đó. Tuy nhiên họ được giải thích là vì bắn nhau nên họ phải điều tra coi sự việc có dính líu đến băng đảng hay không! Nghe mà sợ vì vô tình con mình có thể bị án oan rủi như nó lỡ xâm hình gì không nên xâm! 😦
LikeLiked by 1 person
Không nhớ bài học sử xâm mình để xuống biển bắt cá……., nhưng tôi có nhớ man mán ngày xưa cha ông đánh Mông-Nguyên xâm chữ Sát Thát lên cùm tay thấy khí thế hào hùng. Nếu tôi sống thời đó tôi cũng ráng đưa tay ai cho xâm, nhưng xâm chữ nhỏ nhỏ thôi. Chữ lớn thì càng bị đau….hehehe,
Tôi có thằng đồng nghiệp, mỗi lần nói tới chuyện xâm, là nó muốn xâm bài thơ bằng tiếng Hoa, hoặc tiếng Thái cho mỹ thuật. Để bữa nào nó xỉn xỉn, xúi nó xâm bài Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư bằng chữ thư pháp chắc cũng đẹp và lại theo đúng với current event 😆
LikeLiked by 1 person
Testing, testing……
1,2,3 chít, chít chít
Nhà mới đẹp quá, muốn thử chuông cửa coi ngon lành rồi mới dám bước vô còm 🙂
LikeLike
Chuyện là như vầy, tui thấy NL có nhà mới, khang trang muốn vô chúc mừng. Nhưng mà nhà mới này thiết bị và đề tài ra làm sao không biết mà hãng tui nó cấm không cho lãng vãng vô. Từ computer cho tới phone bị blocked nên đành làm đọc sĩ…..mù mấy tuần nay. Có ai có cùng hoàn cảnh giống như tui không?
Tui khíu nại với bà chủ blog chứ làm sao dám thưa với sếp là ” hey, sao trong giờ làm mà bây giờ tui vô blog chơi không được nữa, có ai phá tui hông…..hehehe”. Tui khíu nại làm sao mà khi tui đánh cái còm đầu tiên từ cái iPad từ nhà, bà chủ gởi message ra là đứng đó chờ kiểm duyệt rồi còm mới cho hiện lên. Tui ngồi chờ ở ngoài cổng mấy ngày để được kiểm duyệt, cái còm tự nhiên biến mất tiêu. Tui tưởng bà chủ thấy phá quá nên bỏ tên tui chung với Trùm Sò, anh M&M, chị Nhà và nhiều còm sĩ chưa thấy xuất hiện ở nhà mới vô trong cái sổ đen.
Hôm nay có người chỉ tui phải chòm lên hỏi cho ra lẽ, thì biết bà chủ blog đi công tác nên ngâm dấm mấy cái còm chờ kiểm duyệt những ngày qua. Uống xong 2 viên cho hạ máu giờ thì vô đây chào hỏi mọi người được khỏe hết ạ?
LikeLiked by 2 people