Hôm nay, tui vô cùng đau khổ khi phải báo tin rằng:
Nước mắm trong chợ đã hết!
Hic.
Làm sao có thể tin được là ở xứ này, vào một chiều giữa Tháng Năm, tui hân hoan cùng “bồ cũ” và thằng nhóc Bi đi chợ Thuận Phát mua thịt cá, rau cỏ, sẵn đó sẽ mua luôn chai nước mắm để dành cho có phong trào với người ta, mà nước mắm đã không còn.
Hồm rày cứ nghe râm ran người này người kia kháo nhau đi mua nước mắm không thôi kẻo hết, tui bán tín bán nghi. Một đứa bạn, cách đây hơn 2 tuần, khi nghe nói vậy còn cười khảy, “Mỹ này mà nói chuyện thiếu đồ ăn thức uống là không thể. Nếu nói lên giá 1 vài đồng thì còn tin được, hơi đâu mà đi mua trữ trong nhà.”
Ừ, thì thôi, xưa nay khi nào thấy chai nước mắm còn chừng lóng tay thì mới đi chợ mua chai khác. Thôi kệ. (giờ mới nhớ, nó có nói thòng thêm là nhà nó lúc nào cũng có 1 thùng nước mắm, tức cả chục chai hơn! Trong khi mình chỉ định mua có 1 chai thôi mà nó cản. Cà chớn hông!)
Chừng chục ngày trước, nghe nhỏ bạn ở Ohio kể chồng và con bản đi chợ rinh về thùng nước mắm dự phòng khiến bạn hỡi ôi, tui lại tự trấn an mình, tụi bạn bè mình đều phớt lờ như vậy thì dân chơi sợ gì mưa rơi như mình có chi phải lo một ngày không còn nước mắm!
Rồi đến tuần trước, ông sếp ba con vô chỗ làm nói một cách trịnh trọng, “Bà vợ tui nói làm gì làm cũng phải thủ chục chai nước mắm. Nước mắm sẽ lên giá và sẽ hết trong nay mai. Hỏi cả ông N. kìa, vợ ổng cũng tha về nhà một đống nước mắm đó.”
Tui hơi chột dạ, nhưng vài người bảo “tào lao, đi ra chợ coi có bao nhiêu người sếp hàng mua nước mắm”, thế là tui lại tự trấn an. Nước mắm thôi mà, ai mà mua trữ, và làm gì có chuyện ngoài chợ không còn nước mắm.
Giữa tuần rồi, đến 1 ông bạn kể bằng sự ngạc nhiên tột cùng, “Má vợ tui đi chợ mua hai chục thùng nước mắm để dành. Hai chục thùng tức 120 chai, nhà chỉ có mấy người, không biết ăn đến khi nào mới hết!”
Cuối tuần, mấy nàng phòng tài chánh hỏi, “Chị Lan, nghe nói nước mắm lên giá quá trời hả chị? Em định mua mà chưa đi mua nè.”
Tui cũng buôn dưa lê, “Ừ, nghe thiên hạ nói quá, thôi chắc để đi chợ mua… 1 chai để dành cho có với người ta.”
Vừa lúc đó, 1 anh nhân viên cùng sở, có thêm 1 job phụ ngoài chợ, đi ngang nghe đám phụ nữ bàn chuyện mắm muối, cũng góp lời, “Nước mắm lên giá, và sắp hết rồi. Đi mua đi. Mà nhớ phân biệt nước mắm nấu và nước mắm chấm. Nước mắm dùng nấu ăn thì có hơn 1 đồng 1 chai, còn nước mắm chấm ăn sống thì phải trên 6 đồng 1 chai.”
Một nàng la lên, “Gì mà mắc dữ vậy! Thường em mua có ba đồng mấy thôi chứ!”
Ui chao, điệu này coi bộ phải mua chai nước mắm thôi.
Về nhà nói với “bồ cũ”, “Mai đi chợ nhắc em mua nước mắm.”
Thề là chiều Chủ Nhật trời trong nắng đẹp, diện đồ láng cóng đi chợ chơi.
Lạng qua đây mua cái này. Xề qua kia mua cái kia. Lượn trở lại mua cái nọ. Ông “bồ cũ” thì cứ luôn miệng nhắc “Mua nước mắm. Mua nước mắm.” – ok 0k nhớ rồi, lát mua.
Rồi thì cũng dừng lại ở hàng nước mắm.
Ui trời đất cha mẹ ơi.
Mới hôm nào, nước mắm các loại cứ phải gọi như là bướm bay bướm lượn, đủ thứ nhãn hiệu, đủ thứ giá tiền, từ ngót nghét $1, đến chừng $10, mắm giá nào cũng có.
Vậy mà giờ đây, gian hàng nước mắm trong cái chợ bự nhất, đẹp nhất ở vùng Little Saigon này trụi lũi như con dế nhũi!
Đảo mắt qua, lượn mắt lại. Chỉ còn đúng 2 loại nước mắm, 1 thứ hiệu Newton, 1 thứ hiệu Hải Ngư, là còn sót lại. Newton thì chắc là ‘new’ có giá 1 đồng mấy, được tặng “khuyến mãi” cho những ai đi chợ mua đồ đâu chừng $50 trở lên. Còn Hải Ngư thì trên $6/chai.
Nhìn 1 chốc, tui lại phải ồ, 2 thứ này còn sót lại là vì nó “Made in Vietnam”. Chứ những em hai con cua, 3 con cua, 9 con cua, 1 bầy cua, hay 7 con mực, 5 con bach tuột gì gì đó, được ghi là Made in Thailand, Made in Taiwan, Made in Lao hay Made in Cambodia, cha cha cha, thì hết nhẵn rồi.
Làm sao đây?
Hic, thôi thì ẵm 1 em Hải Ngư về tạm vậy, chứ chẳng lẽ ăn nước muối, hay lên Fb hỏi ai có dư nước mắm bán lại tui 1 chai?
Thất thểu đi về, bụng lầm bầm nguyền rủa cái đứa bảo ở Mỹ làm gì có chuyện hết nước mắm, rủa luôn mấy người mua hết nước mắm, không chừa tui 1 chai cua nào.
Chưa ra hết cửa chợ, gặp 1 bà bác cùng đứa cháu đi vào, hỏi, “Cô ơi, ở chợ này nước mắm ở gian nào? Tui chưa đi chợ này bao giờ nên không biết.”
Dạ, hết trơn rồi bác, còn có 2 loại Made in Vietnam à.
Không, tui muốn kiếm nước mắm Thái Lan kìa.
Dạ, hết chơn gồi.
Vừa lúc đó, có thêm một bà thiếm nữa đẩy xe vô, nghe vậy nói, “Ủa, vậy chợ này cũng hết hả?”
Ra là họ đã đi những chợ quen thuộc của họ, chắc cũng ‘vườn không nhà trống nước mắm’ nên đi lùng sục những chợ khác đây.
Hic.
Cá chết. Nước mắm hết.
Hic, mà người ta nói thằng Formosa chỉ mới thải ra có 1/4 lượng chất thải mà mấy cha mấy mẹ con cưng của ông Quân bà Cơ cho phép thôi mà cá đã điêu đứng vậy rồi.
Mà hic.
Người ta nói, hậu quả của nó là tới… 50 năm lận.
Hic, cuối cùng, coi chừng khi tui về bên kia thế giới, vẫn chưa có dịp nhìn lại chai nước mắm có hình một bầy cua.
Cô cô, vô Bếp nhà tui học cách tự làm nước mắm ngon. 🙂
LikeLiked by 2 people
chưa đạt tới trình độ đó đâu! 😀
LikeLike
Nhà tui còn 8 chai rưỡi, chắc cũng đủ tới sang năm! 🙂
LikeLiked by 1 person
Rồi, chừng nào qua đem cho cô cô một chai. 😉
LikeLike
1 chai tui ăn cả năm chưa hết. Nếu có 8 chai chắc cũng đủ để “tắm”! 🙂
LikeLike
Tập ăn nước tương di, nuoc tương Kikko của Japan Ngon và an toàn, nuoc tương Maggi ngon và phải có chữ “Europe” mới đúng nhung vẫn sợ bi giả mạo
LikeLiked by 2 people
Tôi ăn Maggi với nước tương Kikkoman cũng nhiều lắm. 🙂
But let’s see:
Cá kho nước tương xì dầu, eh eh eh chắc không quá.
Bún thị nướng Maggi chanh tỏi, eh eh eh, oh my god no can’t do
Xoài tượng chấm xì dầu đường, nghe hết muốn có chữa, mà muốn ói quá, no.
Canh chua, nước chấm xì dầu dầm ớt, lộn què rồi, xóa bài làm lại.
No nước mắm là chuyện sống chết, khi mấy bà nội trợ xuống đường đòi nước mắm sạch thì không ai có thể đối phó được nữa.
Nhà nước cộng sản VN better has nước mắm sạch cho mấy bà nấu nướng or ELSE.
LikeLiked by 2 people
Anh Kẹ, lâu lâu đổi món vậy mà. Cá chưng tương, bún thịt nướng nước mắm chay aks nước tương pha chế đặc biệt, xoài chấm tương Cự đà, canh chua với chén muối ớt. 😆
“Lâu rồi đời mình cũng qua”
LikeLiked by 2 people
Cá chưng tương – OK sound delicious.
Canh Chua chén muối ớt – Ráng chút có thể OK
Bún thịt nướng xì dầu – Nhịn cho đở khổ.
Xoài chấm cự đà – xoài ra mùi nem nướng, not sure.
🙂 🙂 🙂
Nghe nhạc Vũ thành An ” lâu rồi đời mình cũng qua”, nhạc xưa, tạm giữ lại trong itunes cất đó,
Mốt mới thời đại, vì sự nghiệp tôm cá biển VN cho bây giờ và đời sau, nghe thơ một chút nha:
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THỊ LAM (Hà Tĩnh)
LikeLiked by 2 people
Like
“….No nước mắm là chuyện sống chết, khi mấy bà nội trợ xuống đường đòi nước mắm sạch thì không ai có thể đối phó được nữa…”
Ha ha… cuộc cách mạng nước mắm😄
LikeLike
Bi đã & đang xài 2 loại này! Ngon & yên tâm! 🙂
LikeLike
Vô cùng đau khổ báo tin…
Chời chời, cô giáo còm với tựa kiểu này làm tui hết hồn…tim xém chút nữa là đứng lại😄😜😎
Ha ha
…chiều chủ nhật nắng đẹp, diện láng cón…đi mua nước mắm😄,
nước mắm hiệu Một Bầy Cua😄
Hi hi, tui thấy bà chủ nhà im im vậy chớ cũng tiếu lắm đó nha bà con. Chúc mọi người vui vẽ ngày mới…và đừng quên phải thủ trong người chai nước mắm, biết đâu một ngày nào đó, nước mắm quí hiếm, gặp chưn dài phải tặng chai nước mắm thay vì nước hoa
😄😜😎
LikeLiked by 3 people
mới đọc tui cũng tưởng đâu có ai mới lìa trần, thiệt tình 🙂
LikeLiked by 1 person
Trong thời gian nước mắm khan hiếm này, có thể khắc phục bằng cách xài bớt nước mắm lại, thêm chút muối + bột ngọt, vẫn có vị nước mắm, vẫn ngon như thường. 🙂
LikeLiked by 1 person
Công thưc: 1chai nước mắm+ 10 chai nước muối+ đường+ bọt ngọt+ hoá chất hương Vị mắm nhĩ+ màu , nấu lên thành chục 12 chai nước mắm nhĩ Vũng Áng :))
LikeLiked by 1 person
Bác GLL,
Đang ký nhanh nhản hiệu Nước Mắm Nhĩ Vũng Ánh😄
LikeLike
Formosa có patent rùi :)))
LikeLike
Thôi, đi câu cá về tự làm nước mắm lun đi chị ui. Hay là em làm nước mắm rồi mang qua bển bán nhen. 🙂 🙂
LikeLiked by 2 people
Nghe nói nước mắn làm bằng cá thu ảo hay cá nào nhiều thịt thì ngon, đằm hơn . Chắc cũng phải mò mẫn làm thử.
Nhớ hủi xưa má tui hàng năm chung tiền mua cá linh, nhờ người quen ở miền Lục tỉnh làm, chừng chục tĩnh, ăn cả năm .
LikeLiked by 2 people
mùa hè về tha hồ đi câu cá thu ảo nè. Chắc DQ cũng học cách làm nước mắm luôn quá. 🙂 🙂
LikeLike
Ra Gaveston câu hơn chục con là làm đủ hai cái chum ( vại) ( 50 lbs cá, 15 lbs muối)
LikeLiked by 2 people
vậy là DQ phải kiếm mấy cái vại (chum) sẵn trước há. 🙂 🙂
LikeLike
Like
Lâu lắm rồi mới nghe lại chữ tĩnh (nước nắm).
Bây giờ chắc trên thị trường không còn ai xài tĩnh nữa…
LikeLiked by 2 people
Tĩnh tròn tròn nhìn dơ bỏ mạng nhưng lại tốt và rất hữu dụng trong việc chứa và store nước mắm.
Còn cái cây như khuông bánh cống thọc vô múc.
LikeLiked by 2 people
Nói chuyện này làm tui nhớ VN! 🙂
LikeLike
Ở dơ, lớn mau, sống lâu😄
Tui vẫn nhớ tĩnh nước mắm là đất nung tráng men. Phía ngoài trét vôi gì đó dầy. Cả tĩnh còn bỏ trong giỏ tre…Mà đúng là dơ thiệt nha. Mỗi lần mút là ba cái chất vôi, mấy con bọ gì đó bắm ngoài miệng tĩnh rớt lởm bởm vô…ăn hết cái tĩnh còn bán cho bà ve chai với lại mấy chay tàu yểu hiệu Bông Sen, giấy báo, giấy tập…
LikeLiked by 2 people
@Bidong,
VN nằm trong bụng mình đó chị. Im im thì không thấy. Ai mà khìu khìu là ảnh lại ùa ra😄😜😈
LikeLiked by 2 people
Ăn gì cũng sợ, riết rồi chẳng còn gì để ăn! Nước mắm mỗi ngày lên giá, y như vàng vậy! Thôi tập xài muối, nước tương cho quen. Ai cũng mua nhiều thì chỉ vô tìnhi làm giàu cho con buôn, giống như hồi trước có lần bà con thi nhau đi mua gạo! 😦
LikeLiked by 1 person
Attention Bidong , kkkk
http://www.bbc.com/news/world-asia-china-36253779
LikeLiked by 1 person
Chị Nhà bữa nay không những lên nhà lầu mà còn lên tới sân thượng luôn rồi! 😀
Đọc câu chuyện vừa mắc cười vừa thấy thương cho người già …
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=228245&zoneid=23
LikeLiked by 1 person
Thanks VN link để tui để ý đọc bài của Chị Nhà.
He he, tui phải khen…hay😄. Từ góc độ người đọc, tui có vài cảm nhận thích thú. Tui thích các câu chữ đời thường, mộc mạc, được cứ như đang nghe kể chuyện. Câu chuyện bố cục nó đơn giản, tản văn. Thích câu chuyện nhẹ nhàng và kết luận cũng…nhẹ nhàng. Người viết có phong cách riêng, nhẹ nhàng. Một tài năng mới, good job. Hy vọng được đọc thêm “Bà 84” tập 2, 3… Đến tập 84 ha ha
Có thắc mắc, tại sao là Chị Nhà. Ha ha hồi xưa tui cứ mắt ghèn đọc là Chi Nhã. Ha ha, mỗi lần tui nhìn cái logo, tui cứ tưởng đó là…con gà quay, nóng hổi, bốc khói…bữa nay nhìn lại mới biết là cái nón lá…
ha ha, i am old😄😜😎
LikeLike
Cái tên chị Nhà là của tui đặt cho chị…Nhà 😀 , còn xuất xứ là từ anh Vui Đáo Để, người nào theo dõi blog lâu hơn…4 năm thì chắc biết. Bữa họp chợ nhớ nhắc tui kể cho nghe! 🙂
LikeLike
Like.
Nhắc tới chợ làm tui nhớ sạp bún riêu trong chợ nhỏ.
Tui đã từng ghiền cái không phí ngồi ghế đẩu ăn bún riêu trong chợ. Nhưng lại ngại mấy bà nội trợ cứ “kên kên” với đôi mắt toé lữa: đây hổng phải chổ cho đàn ông ngồi ăn bún riêu…nên tui hay đội nón lá, nguỵ trang ăn… mà cũng tránh để người quen thấy tui đổ mồ hôi, nước mắt chiến đấu với “người tình bún riêu”
Have a good day
LikeLiked by 3 people
Ổng diễn tả cảnh đi ăn bún riêu mà tui tưởng đâu ổng đi làm gián điệp, gì mà ngụy trang rồi chiến đấu! hahaha!
LikeLiked by 1 person
@VN,
Ha ha, đâu có gián với rệp gì đâu, chỉ là tham ăn..
Ý mà đội nón lá vô chợ ăn sướng lắm nha.
Ăn thả cửa hông sợ người quen biết, người lạ “kên”.
Lúc đó, sung sướng như là ếch ngồi dưới nón lá, thấy cuộc đời…chỉ có ăn và ăn😄
LikeLiked by 1 person
Lên nhà lầu được rồi, chứ lên sân thượng gió bay thì sao? Chúc mừng CN, đọc bài mà nhớ đến chị trong những lần ghé thăm. Chúc chị luôn kiên nhẫn, khỏe mạnh để phục vụ người già, công việc mà không phải ai cũng làm được! 🙂
LikeLiked by 2 people
Nước mắm còn nè 😉
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=228303&zoneid=23
LikeLike
3 ngày nữa còn nước mắm hông ta, có ai chạy đi mua dùm tui 1 thùng được hông! 😀
LikeLiked by 1 person
Ha ha lúc đầu tui tưởng vụ Sài Gòn nhỏ không có nước mắm là thiệt, tui định mua tặng mỗi người một chai. Hú hồn😄😜😎
LikeLike
Báo NV nói hết rồi! Nếu có duyên thì sẽ gặp chợ còn nước mắm thôi! 🙂
LikeLike
Có cần mua muối không ta? Muối cũng từ biển? Tui thà mua muối hơn là nước mắm vì người Mỹ sống đâu có cần nước mắm đâu, nhưng muối thì thông dụng hơn? Xin cho biết ý kiến, đa tạ! 🙂
LikeLiked by 1 person
Ừa hén, để chút nữa chạy vô Costco mua đại chục bao muối 50 pound để dành, muối không hết hạn, ăn từ đây tới cuối đời, nếu đến lúc ngủm củ tỏi mà vẫn còn thì đem đi …ướp xác! hahaha
LikeLiked by 1 person
Ha ha
Đúng là muối không có hết Đát (date).
Mua muối để dành ăn tới cuối đời không hết thì đem…bán muối 😄😜😎
Chúc VN và mọi người ngày vui😄
LikeLiked by 1 person
Ừa để tui bắt chước mua luôn 1 bao 50lbs cho tiện việc sổ sách luôn nha! 🙂
LikeLike
Thủ dùng muối tỏi, Nhà tôi hay dùng chai muối tỏi thêm chút tiêu ướp thịt cá hoặc chắm, ăn hột vịt lộn râu răm, muối, tòi, tiêu. Sạch sẽ vệ sinh xài hết bỏ chai. chợ Mỹ có bán.
LikeLike
Hê hê tôi đạo nước mắm Phan Thiết mà nói ăn muối không cần nước mắm sao được ?
Chị có chắc là ăn muối mà không cần nước mắm không? 🙂
LikeLiked by 2 people
Ăn nươc mắm với những món cần thiết, phần còn lại nêm bằng muối thay vì nước mắm. Bí quyết để thành công là nghĩ ăn nước mắm sẽ bị độc hại thì tự nhiên hết dám đụng tới nó! B. có ông anh không biết ăn nước mắm từ hồi còn nhỏ, ổng vẫn OK! hahaha 🙂
LikeLiked by 1 person
He he,
Có lần tui coi TV, được biết hồi xưa nươc La Mã (Roman Empire) cũng có ăn nước mắm😄. Mà lại là đồ cao cấp nha. Chỉ có người trong hoàng tộc mới biết ăn. Sau này trong quá trình khảo cổ, trục vớt đồ cổ dưới đáy biển, đã tìm ra tĩnh nước mắm…vẫn còn ăn được…lạ hén
LikeLiked by 1 person
Ông coi TV nhiều nha. Tôi cũng biết cái này đọc đau đó quên rồi. Nó cũng có nước mắm nhĩ cho đại gia vua chúa và nước mắm lần thứ 1052 dành cho nô lệ ( từ xác cá vụng trong thùng sau khi ra hết chất protein trong cá,chỉ còn muối với mùi như formula nuốc mắm Vũng Án của cha GLL).
Khi Roman sập tiệm thì chính quyền mới tax muối nặng nề nên ngành nước mắm La Mã tiêu tùng. Và ngư phũ không còn được roman bảo kê nên bị cướp biển dớt không đánh cá dể dàng như lúc trước được, là một yếu tố nữa giết chết nghể nước mắm của Roman Empire.
LikeLike
British có Worcestershire sauce (available in the United States ) giống nhu nước mắm của minh, tui có ăn ở chỗ làm vài lần (potluck) check Wikipedia sẽ biết thêm
LikeLiked by 1 person
@Toi Ke,
Biết chừng khi người ta nhắc tới VN, thay vì liên tưởng tới Vietnam War này War kia…mà là liên tưởng nước mắm VN ngon nhất, bún chả giò ngon nhất, trái dú sữa ngọt nhất, chiều dài VN từ Hải Phòng tới Cà Mau là cảng dài nhất, dịch vụ thưong cảng tốt nhất của đại lục Á Châu, người dân ăn ngon mặt đẹp như người ta…
LikeLike
Khg có nước mắm thì nhiều món ăn mất ngon thôi, chứ làm gì mà khg được! 🙂
Không nghe người ta nói sao
Không có việc gì khó
Chỉ sợ….miệng vẫn thèm
Dù không còn nước mắm
Vẫn sống, cứ chờ xem
😀
LikeLiked by 3 people
Tôi hồi mới qua Mỹ, từ Orange đi cho Tàu ở trên Los mua nước mắm, ở chung với gia đình Sponser phải dấu. Tôi với nhà tôi ăn nước tương Nhựt và Magi cung ok vài tháng.
LikeLike
Tin vui giữa giờ tuyệt vọng: nước mắm vẫn còn bán ở chợ, chỉ hơi mắc thôi. Ai còn cần mua thì vẫn còn đó để mà rinh về! 🙂
LikeLike
Hình tỉn nước mắm hay lắm.
http://namrom64.blogspot.com/2013/11/hinh-xua-tin-nuoc-mam-cua-mot-thoi.html?m=1
LikeLiked by 1 person
@OK : cám ơn OK cho coi hình tĩnh nước mắm làm AL nhớ lại hình ảnh bà bếp ngồi ngất ngửi trên bao gạo (50 hay 100 kg ?)trên xe xích lô máy, ở dưới chân 2 -3 tĩnh nước mắm và mấy bịch đường. Như vậy người VN mình đã có máu tích trữ từ lâu rồi đó vì thời đó hay đảo chánh lắm nên bổn phận của bà bếp là phải lo?
Bao nhiêu là kỷ niệm. ..
LikeLiked by 3 people
Tôi thấy được exactly cái chị diễn tả, Saigon thời 60-70.
Xe xich lô máy chạy xịt khói và tiếng máy nổ ầm ầm làm giật mình giật mẩy ….
Một nơi sống rất là OK theo riêng tôi, cho tới khi shit happened, it ruined everything …. and all you have left are memories of the good old days.
Good day bà đầm.
LikeLiked by 2 people
Like.
Sài Gòn hồi đó.
Khi mưa xuống con nít chạy ra tắm mưa. Con nít trai thì quần xà lỏn, da ngăm đen. Con nít gái thì mặt đồ bộ, hơi nhát nhát nhưng cứ theo con trai đùa mưa, tắm mưa. Cứ đứng dưới ống ” máng sói” cho nước mưa xả xuống tung toé lên mình
Khi mưa xong, hình như ai cũng đang ” ngủ mưa”. Mưa tạnh nhưng mọi người vẫn ngủ. Yên lặng…
LikeLiked by 1 person
Obama sẻ đi Đakao thăm chùa ông Hoàng . Có chổ nào ăn ngon gần đó mà ông biết gọi chỉ cho ổng đi ăn. 🙂
LikeLiked by 1 person
@OK,
Ha ha…tui sẽ dắt ổng đi xe ôm, từ Trần quang Khải quẹo ra Đinh tiên Hoàng, sau đó đi lòng vòng ba cái đường nhỏ…tới xe bánh mì Bảy Hổ (gần đàng sau nghĩa địa Mạc đỉnh Chi hồi xưa, bây giờ đặt đài khí tượng to tổ bố) mua bánh mì kẹp thịt ăn. Ai chớ tui thấy ổng bình dân thứ thiệt chứ không phải PR. Mỗi người một cái thích, riêng tui ổng là thần tượng, ha ha
LikeLike
Gần Lăng Ông Bà Chiểu có mấy tiệm mì của người Hoa ăn cũng được lắm, ăn xong vẫn Ống vô thăm Lăng Ông.
LikeLike
@jcbrea
Like.
Tui đồng ý với bác 100%. Theo tui thấy, yếu nhân đến thăm Sài Gòn nên tới lăng Ông thăm viếng lăng Ông- Ông Lê Văn Duyệt. Ông là người có công rất lớn đối với sự hình thành cũng như phát triển thành phố Sài Gòn. Nghe nói dười hồi đó, dưới chính sách mở cửa rộng rải, tự do sinh hoạt làm ăn cho tất cả mọi người đến vùng đất mới SG lập nghiệp, không phân biệt người của tộc nào. Có thể, đó đã làm cho biết bao nhiêu người tới khai hoang, rồi ở lại cấm rễ, khai khu rừng hoang…góp phần hình thành hòn ngọc Viễn Đông.
Ha ha, tui còn nhớ, hồi nhỏ từ ngã tư Phú Nhuận đi lên lăng Ông bằng đường Chi Lăng. Trên đường có trụ sở cảnh sát kêu là “bót” Hàng Keo. Đối diện bót là cái nghĩa địa người Hoa chạy dài dọc theo đường. Mà lúc đó hai bên đường nhà như ở quê, gà chó chạy ngoài sân đất, chạy ngoài đường…
LikeLiked by 1 person
Bao gạo chỉ xanh 100 kilos
LikeLike
Like
Ăn hết gạo, bao chỉ xanh còn bán ve chai, có giá lắm nha…ha ha, có tiền ăn kẹo
LikeLiked by 1 person
ve chai bán bao gạo bố đó cho thiên hạ may thành cái quilt bự tổ chảng, thay tấm bạt che nắng cho xe nước mía trước hiên nhà…. Xe nước mía có cải bàn nhỏ thấp với mấy cái ghế đẩu…. Trưa trời đứng bóng nắng chang chang, thiên hạ ngũ trưa tránh nóng, recharge chuẩn bị cho tăng làm việc thứ 2 bắt đầu lúc xể trưa, đường phố chùn xuống yên lặng trong một khoãnh khắc vài giờ. Ngồi chổ đó, chóc mặt, bó gối, vừa thổi khói thuốc, vừa gấp rút suy nghĩ giải bài toán đại số cho kịp nộp bài buổi học chiều.
Một ký ức tồn đọng về thời choi choi, mặc quần ống voi, thật là lôi thôi, thấy là muốn dọng cho một thoi. Hâhha hâhha đi ngũ thôi.
Night everyone!!!!
LikeLiked by 2 people
@ok,
Ha ha, thi sĩ xe nước mía..
Còn nhớ mọi người giữ lạnh cho cục nước đá bằng bao gạo: lấy bao gạo gói nước đá lại. Khi cần thì lấy dao có rặng chặp đá, xong đem xối nước cho sạch rồi bỏ vô ly…pha ly cối trà đá
Have a good day, friend, and all
LikeLiked by 2 people
Nước đá bao bố mà thiếu trấu thì cùi luôn chảy melt hết. Need trấu and more trấu man.
LikeLiked by 2 people
Trấu…you are right, man
Ha ha bây giờ ở sg kiếm được vỏ trấu….coi bộ khó😄
LikeLike
@DQ
Nhớ tìm chum/ vại/ khạp bằng sành, no nhựa hay plastic ( tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa)
LikeLike
Dạ vâng ạ! Chum/vại/khạp thì phải bằng sành rồi, chớ bằng nhựa/plastic thì gọi là hũ hay lọ gì chớ heng. 🙂 🙂
Cám ơn bác nhá.
LikeLike
AL nấu thức ăn bằng Maggi -muối -đường : cũng được lắm. Chỉ dùng nước mắm ăn sống mà thôi. Vì ở trong thành phố, nấu bằng nước mắm thì chắc bị đuổi quá. Ngay cả nấu phở hay hủ tíu Al cũng nêm với muối và đường phèn, chỉ xịt nước mắm khi múc ra tô vì Al thấy nêm nước mắm vô nước dùng thì có cảm giác vị chua (!?). Hay là nước mắm bên này khác với bên Mỹ và VN ?
AL nghĩ chỉ là vấn đề quen mà thôi : thời sinh viên không có nước mắm để mua vì hiếm nên mắc, rồi cũng xong. Mình bầy kiểu khác, cũng như bây giờ nước chấm cho các món chay cũng đâu thua gì nước mắm mặn. Nói chung chung người VN ở Mỹ quá được ưu đãi trong vấn đề ăn uống hàng ngày : chỉ thiếu $ thôi. Hi hi
Chúc bà con làng trên xóm dưới vui vui.
LikeLiked by 3 people
Đại gia mới nấu ăn băng Maggie , chai nhỏ xíu bên OC bán 7-8 tì 🙂
Thường kho mới xài nhiều nước mắn, nấu canh xài một hai muỗng cho có chất đạm thui, nhiều quá mất mùi của rau, cá hay thịt.
Làm nước mắm me ngon, thực ra không cần nước mắm: sea salt, me, brown sugar ..
Gạo lức muối mè, tàu hũ, rau luộc chấm chao , và
Vịt , gà ướp chao nướng, không cần nước mắm
Salmon, ahi tuna … Chỉ cần wasabi , soy sauce
( nên mua vài hũ mắm tôm để dành nếu hay ăn chả cá Thăng Long, thịt ba chỉ luộc, hay đậu rán., hay bbh … Kkk)
….
LikeLiked by 3 people
Lượm về đây:
5. Đi và đến. Càng lớn tuổi, ta sẽ có những mất mát, những tiễn biệt, nhưng cùng lúc ta lại còn thì giờ để đón nhận những cái mới đến trong đời sống. Từng ngày sẽ có những chia ly, nhưng cũng sẽ có dịp cho ta chào đón những người mới, những điều mới đến trong cuộc sống. Có nghĩa là, càng sống lâu, bạn càng có nhiều hơn. Mọi thứ.
6. Cho và nhận. Càng lớn tuổi ta càng có nhiều dịp để cho ra. Cho ở đây không nhất thiết là của cải vật chất, nhưng còn là sản phẫm của tinh thần. Càng cho ra thì tôi càng có dịp để đón nhận tất cả những gì mà đời còn có thể cống hiến, để giang tay ra mà đón nhận. Còn rất nhiều điều mà tôi chưa khám phá hết, và cũng còn rất nhiều hạnh phúc tôi chưa được tận hưởng hết. Cho dù những hạnh phúc ấy có khi rất đơn giản, như đi bộ chân trần trên bãi biển, sáng sớm tinh sương, sau ly trà hay cà phê ấm bụng, chẳng hạn.
LikeLiked by 1 person
Một người bạn học thời Marie-Cút gởi cho. Xin chia xẻ.
SÀI GÒN CỦA TÔI
LÝ THỤY Ý
Sài Gòn vẫn rất dễ thương
Cái tên dù lạ con đường vẫn quen
Tôi hay “viện dẫn” hai câu thơ của mình mỗi khi phải hồi âm một cánh thư xa nào đó, thường là câu hỏi “Sài Gòn bây giờ ra sao?”
Thật ra trong cảm nhận của tôi, Sài Gòn vẫn thế. Bởi dù trải qua nhiêu bao biến cố thăng trầm, thì Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông, thủ đô trong những trái tim miền Nam ngày nào vẫn không bao giờ thay đổi. Sài Gòn của một thời tôi mới lớn, những “con đường tình ta đi” Duy Tân, Trần Quý Cáp, Tú Xương, Công Lý. Những chiều bát phố Lê Lợi, Tự Do. Những rạp cine. Món bánh tôm hẻm Casino (Sài Gòn). Những xe bò viên Nguyễn Thiện Thuật. Bánh mì thịt trước chợ Trương Minh Giảng, gỏi đu đủ – khô bò – nước mía Viễn Đông (góc Lê Lợi – Pasteur)…
Sài Gòn của tôi “sáng nắng chiều mưa”. Mưa như được lập trình sẵn. Hoặc chiều hoặc sáng, có khi… cùng giờ nên người Sài Gòn có thể nhởn nhơ bát phố khi “cơn mưa qua”, rất ít khi mưa như… đòi nợ, điều này những năm gần đây hình như thay đổi, mưa dầm và mưa… mất trật tự, người Sài Gòn vốn quen kiểu “xưa” chẳng biết đâu mà lần! Nắng Sài Gòn không quá gắt. Có lẽ nhờ thế nên mới chợt mát chỉ qua màu áo lụa Hà Đông.
Sài Gòn của tôi có những ngôi trường đi vào thơ và nhạc như Văn Khoa, Luật, Gia Long, Trưng Vương, những con đường địa chỉ báo như Lê Lai, Phạm Ngũ Lão… Hồn đất và hồn người quyện nhau hồn hậu, chân tình.
Sài Gòn của tôi quốc vương Cam-bốt từng du học, người Sài Gòn chê hàng Thái, không thèm xài Colgate vì đã có kem Hynos “anh yêu em, anh yêu luôn kem” xịn hơn.
Sài Gòn của tôi trẻ – luôn luôn trẻ. Không phải vì thiếu phố cổ hay người Sài Gòn không thích “ra vẻ cụ” mà vì Sài Gòn luôn luôn mới, hồn nhiên và dễ thương, không điệu đà, kệch cỡm.
Sài Gòn của tôi còn nhiều hơn thế. Không diễn tả hết dù văn hóa cách mấy. Chỉ giản dị như lời hát “Sài Gòn đẹp lắm! Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!”
Không lớn lao gì, kỷ niệm chỉ chứa đầy ngăn cặp học trò. Sự ồn ào sống động, dễ thương của vùng đất và con người. Đi xa, cứ về đến cầu Sài Gòn hay cầu Bình Điền là coi như đến nhà.
Như bạn bè cùng trang lứa, tôi giữ Sài Gòn như giữ chính cuộc đời mình. Khóc một ngày khi thương xá Tam Đa bị thiêu rụi. Thức một đêm khi Eden bị đập bỏ. Có thể thay vào sẽ là một tòa nhà đẹp hơn, nhưng Eden của ngày nào:
“Qua hành lang Eden ghi kỷ niệm
Buổi chiều mưa hai đứa đứng bên thềm
Anh che cho em khỏi ướt tà áo tím
Anh quen rồi, không lạnh – lính mà em!”
Thì không bao giờ còn nữa
Vẫn biết có những sự đổi thay tốt hơn, đôi khi cần thiết, nhưng sao vẫn thấy chạnh lòng. Hơn sáu mươi năm hãnh diện làm “dân Sài Gòn”. Bỗng chợt giật mình tự hỏi, có khi nào người ta phù phép để Sài Gòn biến mất không nhỉ? Có khi nào Vương Cung Thánh Đường, chợ Bến Thành, bưu điện Sài Gòn, một sớm mai thức dậy người Sài Gòn ngơ ngác hay tin sẽ trở thành trung tâm thương mại, cao ốc chọc trời…
Ôi! Sài Gòn của tôi!!
Tôi vẫn nói vui rằng mình giữ lại “Sài Gòn xưa”. Từng tên đường, góc phố, giữ lại những buổi chiều hẹn hò: “Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt” và giữ lại mãi mãi,những dấu yêu xưa!
Và rồi lại buốt tim khi nghĩ đến một ngày nào “Sài Gòn của tôi” sẽ chỉ còn là hoài niệm. Vô tình ai đó sẽ tìm thấy trong những trang sách hằn dấu thời gian ở một hiệu sách cũ.
Sài Gòn ơi!
Tôi gặp lại họ rất tình cờ, trong một… tiệm sách cũ, nơi thường lưu lại những gì mà ta còn nhớ hay đã quên.
Những trang giấy đã không còn nguyên màu trắng. Những dòng chữ như cũng nhạt theo năm tháng. Nhưng hình ảnh, dù phôi pha, thì nụ cười, ánh mắt cũng gợi nhớ một thời ta đã sống. Thời mà tên tuổi họ trên môi người hâm mộ Nghệ thuật thứ bảy, và họ được gọi một cách trang trọng là tài tử minh tinh.
Chưa xa lắm nhưng cũng đủ để quên những gì không muốn nhớ. Khi mà muốn xem phim người ta không thể làm gì khác hơn là đến rạp, và cứ có phim hay là rạp chật như nêm… Và rạp hát nào cũng treo đầy ảnh minh tinh tài tử, không phải Hồng Kông, Hàn Quốc như bây giờ mà toàn Việt Nam. Tôi say mê điện ảnh, dù chư tới tuổi “đến rạp một mình” và yêu họ, dĩ nhiên…
Dạo đó chưa có những chương trình giao lưu, tài tử điện ảnh, ca sĩ tân nhạc cũng chưa phải “chạy sô” như bây giờ. Họ coi nghệ thuật như cứu cánh của đam mê và cả cuộc sống thực tế, nghề tay trái hầu như không có.
Chẳng ai nghe nói Thẩm Thúy Hằng phải đi… biểu diễn tân nhạc để kiếm thêm, cũng không thấy Kiều Chinh tham gia chương trình “đại nhạc hội”. Họ cũng chẳng đóng cùng lúc hai, ba phim như các diễn viên “đắt khách” bây giờ. Dù đó là những tên tuổi lớn của điện ảnh Sài Gòn thuở ấy, những tên tuổi mà lứa tuổi 40, 50 hôm nay, nếu yêu điện ảnh khó mà quên được.
Một Kiều Chinh tuyệt vời trong “Hồi Chuông Thiên Mụ”, Thẩm Thúy Hằng với “Người Đẹp Bình Dương”, Kiều Nguyệt Nga – Thu Trang trong “Lục Vân Tiên”, Túy Phượng diễm kiều với vai Công chúa của “Thạch Sanh – Lý Thông”… Tôi yêu nét thùy mị của Thu Trang, vẻ sắc sảo của Kiều Chinh, và nét đẹp duyên dáng Thẩm Thúy Hằng. Nam tài tử có La Thoại Tân, Anh Tứ, Lê Quỳnh, Anh Sơn, Đoàn Châu Mậu, Tâm Phan, Huy Cường, Trần Quang… Vân Hùng chuyên đóng kịch với kỳ nữ Kim Cương, thỉnh thoảng cũng “lên phim”. Rất nhiều, thời nào thì nghệ thuật cũng cần rất nhiều. Dù trong số họ không phải ai cũng đến được vinh quang, và để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật, không chỉ có diễn viên chính.
Tình cờ gặp lại họ trong tiệm sách cũ. Nơi mà quá khứ lẫn với hiện tại, nơi mà thời gian chừng như bất lực, tôi thấy chút vui pha lẫn ngậm ngùi khi bắt gặp Lê Hoàng Hoa thời “mới làm quen với máy quay”, một Lê Mộng Hoàng hơn ba mươi năm về trước vẫn nhăn nhó… như bây giờ. Nụ cười Kiều Chinh và ánh mắt Thu Trang vẫn còn đó.
Một thời tôi đã lớn lên cùng với tên tuổi họ. Rồi tất cả bỗng như không còn, bỗng như chưa từng có. Người ta trôi theo nhịp sống bằng những cách khác nhau, và lưu giữ hay xóa đi dĩ vãng tùy thuộc mỗi người. Có điều chắc chắn rằng những gì đã có thì vẫn còn đâu đó, và ta sẽ gặp khi tình cờ một lúc nào đó đảo ngược được thời gian…
Và… thời gian đã đảo ngược với tôi, trong một tiệm sách cũ… Tình cờ……!
LÝ THỤY Ý
LikeLiked by 3 people
Thanks.
Ý thì cũng bao nhiêu đó, cảnh thì cũng bao nhiêu đó, nhưng mổi người diển tả thì lại thấy cái hồn, cái tâm tư đặc thù riêng cũa họ gói ghém trong đó. Đọc mà thấy nghẹn hai ba lần. Lạ quá, SGN xưa nó quan trọng tới mức như mầu nhiệm trong tôi vậy sao?
Thanks
LikeLiked by 3 people
Ý cũng bao nhiêu đó, cảnh cũng có bao nhiêu đó…ở trong tim. Vậy mà khi Thuỵ Ý đánh động tim mình thì tiếng chuông vang vội lớn lắm, nhưng chỉ có tự thân mình nghe thấy:mình mĩn cười cho mình😄
LikeLiked by 1 person
Like and thanks Xi Cu La.
Đọc mà thấy không có dĩ vãng, chỉ có những ngày xưa có nắng, mưa…đầy yêu thương
Đọc mà thấy không có quá khứ mà là hào quang, nồng ấm, lung linh…
LikeLiked by 2 people
Không lấy tiền taxi của người phụ nữ mù, tài xế nhận được điều bất ngờ sau đó
Một người phụ nữ mù bắt một chiếc taxi để tới một tòa nhà mà cô cần đến, lúc tới nơi đồng hồ hiển thị số tiền là 100 ngàn, tài xế taxi dẫn cô vào chỗ an toàn rồi nói: “Tôi không thu tiền của cô, bởi vì so với cô thì việc kiếm tiền của tôi chắc là dễ dàng hơn”.
Vừa đúng lúc này, từ trong khu cư xá, một người đàn ông có dáng vẻ là một ông chủ đi ra, ông cũng lên chiếc xe taxi đó rồi đi, trên đường hai người đàn ông vui vẻ chuyện trò cùng nhau.
Khi người đàn ông này xuống xe, đồng hồ hiển thị số tiền là 100 ngàn, người đàn ông lấy ra số tiền 200 ngàn và nói: “Tiền này bao gồm cả số tiền của người phụ nữ lúc nãy, tôi cũng không phải vĩ đại gì, nhưng chắc là việc kiếm tiền cũng dễ dàng hơn cậu một chút, hy vọng cậu có thể tiếp tục làm việc tốt!”.
Luom Ve Day.
LikeLiked by 1 person