Mr. thầy Lý gửi tui bài này từ hổm rày, nhờ post lên blog tặng những còm sĩ, độc sĩ từng là thuyền nhân sống qua các trại tị nạn, đặc biệt là Pulau Bidong, mà tui quên mất, hehehe. Nhưng trễ còn hơn không.
Mời mọi người cùng đọc và nhớ về một thời, một nơi mình đã sống.
Mến tặng những người đã từng sống ở Bidong
Tôi có thời gian sống tạm ở đảo Pulau Bidong, Malaysia. Thời gian tôi ở Bidong không lâu, nhưng mỗi khi nghe ai nhắc tới kỷ niệm ở Bidong là tôi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian tạm dung trên hòn đảo lẻ loi, cách biệt với thế giới bên ngoài của những ngày đầu đặt bước chân đầu tiên làm người tị nạn.Tháng 12, 1984. Sau 3 ngày lênh đênh trên biển chứng kiến hai cái chết trên tàu vì đói, khát, vì không chịu nổi những đợt sóng lớn nhồi liên tục như muốn nhận chìm chiếc tàu mỏng manh với 83 mạng người, tôi được đưa vô đảo lập thủ tục giấy tờ với số tàu tị nạn MB279.
Những ngày đầu ở đảo, biết là chuyến đi đã thành công, đã đến được bến bờ bình an, nhưng đó chỉ là bắt đầu của những chuỗi ngày da diết nhớ nhà. Ngày đó tâm trạng của người bước xuống tàu ra đi là coi như vĩnh biệt gia đình, vĩnh biệt bạn bè vì không biết có còn được gặp lại nhau lần nữa không.
Cầu jetty ở Pulau Bidong (Hình: vi.wikipedia.org)
Những ngày đầu đến đảo, buổi chiều lang thang bờ biển, ngồi nghe sóng biển vỗ bờ, hướng về phương trời mênh mông, thấy lạc lõng giữa dòng đời mà nhớ nhà. Những bữa ăn sáng trưa chiều tối với mì gói, lương thực được ban phát và dễ nấu để ăn liền, có lần cầm tô mì trên tay, mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không, nước mắt lăn tròng chảy dài thành dòng tự bao giờ vì nhớ nhà vô tận. Đêm về khi đặt mình nằm xuống trước khi ngủ, nhìn bóng của tàn lá dừa đong đưa theo gió như đang yên vỗ cho giấc ngủ, nhưng vẫn không thể chợp mắt. Nước mắt cứ giàn giụa tuôn thành hàng bởi nỗi nhớ nhà.Cuộc sống ở Bidong giữa đồng bào tôi, những người cùng chung số phận tựa vào nhau mà sống đã dạy tôi nhiều bài học ở đời như tự lực cánh sinh phải biết lo cho bản thân, không ỷ lại. Cuộc sống chật vật thiếu thốn giúp tôi nhận thức phải thích nghi với môi trường. Sống chung đụng từ cái thùng múc nước giếng đến cái bếp chung đã dạy tôi sự hội nhập và cách sống hoà đồng. Bidong đã làm tôi trưởng thành, nơi đã nung đúc tôi thành con người cứng rắn gặp chuyện khó không nản, biết khắc phục khó khăn và bằng lòng với những gì mình có.
Ngày rời Bidong, gia tài tôi không có gì ngoài cái túi ni lông đựng ít giấy tờ hồ sơ sức khoẻ và những lá thư nhờ gởi giùm để liên lạc với thân nhân khi đến đất liền. Lòng tôi nhẹ nhõm, vui mừng vô hạn khi bước lên cầu jetty để lên tàu rời đảo, tiếp tục những hành trình mới.
Khi có thông báo đến giờ rời đảo, bài nhạc được phát ra trên loa tiễn đưa người đi là Nghìn Trùng Xa Cách của Phạm Duy:
“Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi
Còn gì đâu nữa mà khóc với cười…
Nghìn trùng xa cách người cuối chân trời
Đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người”Càng làm tăng thêm sự lưu luyến của kẻ ở người đi đến tột cùng. Người ra đi thì phấn khởi với niềm ước mơ xây dựng một tương lai sáng rạng nơi đệ tam quốc gia. Người ở lại thì tủi buồn cho số phận với câu hỏi “Bao giờ mới tới phiên mình được rời đảo?”
Khi con tàu tăng tốc độ nhanh rẻ sóng, hình ảnh Bidong mờ dần, mờ dần thì tôi lại bùi ngùi và thầm cám ơn mảnh đất hiền hoà đã cưu mang tôi những ngày đầu sống cuộc sống tỵ nạn.
Nếu có ai hỏi những điều tôi muốn làm khi còn có thể làm được là gì trên cõi đời này? Tôi sẽ không ngần ngại chia sẻ là tôi muốn được một lần về thăm lại Bidong.
Tôi ôm ấp ý tưởng này đã lâu và bây giờ sau hơn 30 năm tôi có dịp thực hiện được điều mình muốn.
Trên website của hội Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam ở Úc cần 30 thiện nguyện viên đi trùng tu một số di tích tị nạn tại đảo Bidong. Nhìn trên website và YouTube, hình ảnh hòn đảo Bidong, nơi bao dung những thuyền nhân năm xưa, nhiều năm trôi qua từ ngày đóng đảo không còn thuyền nhân tị nạn, thì dấu tích bị phá hủy bởi thời gian khiến cảnh vật trở nên xác xơ điêu tàn.
Tôi muốn chung tay đóng góp một phần sức lực khi sức khỏe còn cho phép để trùng tu, gìn giữ lại những di tích trên đảo. Tôi liên lạc với ban tổ chức cho hai anh em tôi để được cùng ghi danh tham gia trong chuyến năm nay. Chưa bao giờ tôi háo hức, nôn nao, chờ đợi cho một chuyến đi xa như kỳ này.
(Còn tiếp).
Ôi! Cảm động quá!
LikeLiked by 2 people
@ sò sò: khi nhắc về thuyền nhân là một trang sử bi thương, đầy nước mắt. Nhưng cái đó là chuyện xưa, trong chuyến này tui làm quen được với vài bạn trẻ cùng tuổi có người ra đi lúc 8 – 12 tuổi, sau hơn 32-36 năm trở về thăm lại Bidong. Tui thấy lớp trẻ này rất hay có nhiều điều đáng học hỏi.
LikeLiked by 3 people
Cô cô phải ghi rõ Pulau Bidong- ra đi và trở lại. Cô cô ghi vậy dễ hiểu lầm 😆
LikeLiked by 3 people
😀
LikeLike
Like
Ha ha ha
LikeLike
Làm biếng 🙂
LikeLike
Quá dữ! 🙂
“Bidong đã làm tôi trưởng thành, nơi đã nung đúc tôi thành con người cứng rắn gặp chuyện khó không nản, biết khắc phục khó khăn và bằng lòng với những gì mình có”, chắc tui cũng phải tìm cách qua đó ở vài tháng để tui được cứng rắn thêm chút! 😀
LikeLiked by 4 people
Chời ! vài tháng chịu nổi không? Ông Xã có cho đi lâu như vậy không? Mấy đứa con ai lo đây?
LikeLike
Và làm nên một anh Tâm ngày nay, giỏi giang, vui vẻ, dễ thương, lúc nào cũng bon bon tiến tới như đang chạy Marathon 🙂
LikeLiked by 5 people
Cám ơn chị Bình quá khen. Hy vọng là bon bon chạy về tới đích mà không bị giữa đường xì lốp hay bể bánh.
LikeLiked by 1 person
Thỉnh thoảng tui được nghe tường trình trên đài Little SG về những chuyến đi trở về các trại tị nạn để tìm mộ những người đã an nghỉ nơi đó. Tui ước ao 1 lần trở về Pulau Bidong, nơi tôi đã đến từ cuối năm 1979 đến sau giữa năm 1980. Tui chỉ mơ nhưng chưa dám thực hiện chuyến đi trở về vì nghe kể chuyến đi quá khổ cực & gian nan. Tuổi đời tui cũng không còn trẻ để làm nó dễ dàng, nhưng nếu cơ duyên đến và hoàn cảnh cho phép thì tui cũng muốn thực hiện 1 lần cho biết cảm nhận của sự trở về. Tui rất khâm phục & ngưỡng mộ những người đã làm được chuyến đi trở về trại tị nạn (nhất là ông Trần Đông, hội Văn Khố Thuyền Nhân), đã giúp ghi lại những trang sữ của người tị nạn VN, đã giúp tìm lại được những mộ phần của thuyền nhân xấu số để giúp cho gia đình họ được đóng lại những ngày tháng khắc khoảy đau buồn vì có người thân bỏ mình trên biển cả hay mất tích trên đường vượt biên! Cầu chúc những chuyến đi của mọi người trở về các trại tị nạn luôn gặp mọi sự may mắn và đạt được nhiều thành công mỹ mãn. Chúc TL & anh(em) thượng lộ bình an & mọi sự tốt đẹp! 🙂
LikeLiked by 4 people
Like.
“…nghe kể chuyến đi quá khổ cực & gian nan…” Chời chời, nghe chị Bidong còm tui tưởng chị định vượt biên tới đảo Bidong😄😜😎
Còn đi được, ngồi máy bay được…đi liền đi chị. Làm một chuyến du lịch Thailand-Malaysia-Singapore 7 ngày 6 đêm. Sẳn chị Bidong quẹo vô thăm đảo Bidong….
LikeLiked by 3 people
Tui nghe Ngọc Ân, đài Little SG kể là cô ấy mới trở về trại ở Thái Lan, ban ngày nóng cả 100 độ, buổi tối ngủ lều… Tui không quen với sinh hoạt ngoài trời, nắng không ưa, mưa không chịu & gió cũng ghét luôn; đi theo đoàn rủi bị bệnh thì làm phiền người khác phải khiêng mình về chôn! Thôi để cho người khỏe mạnh như TL chẳng hạn, đi còn làm được việc! Cũng như OK, cũng không rộng rãi $ cho công tác xã hội nên chắc phải có duyên mới thực hiện được! 🙂
LikeLiked by 2 people
hehehe, thôi, chị cứ ở nhà, canh trời mưa để chạy ra cho ông trời rửa xe là được 🙂
Nghe than “nắng không ưa, mưa không chịu & gió cũng ghét luôn” thì thiệtttttt là giống Hàn Ny quá đi, hahahah
LikeLiked by 2 people
Hàn Ni, không phải Hàn Ny, đọc xong tưởng đâu Hàn..New York! 😛
“Mùa thu là bay anh đã đi rồi
Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi
Giờ đành lia xa thế nhân sầu đau
Hẹn anh kiếp sau ta….ĐỪNG thấy nhau” 😛 😀 🙂
LikeLiked by 2 people
Mùa Thu Là Bây, hát giọng Huế, J/k
LikeLiked by 1 person
Like,
Chị nói giùm tôi rồi.
Tôi không đi được không phải không muồn hay già yếu hay đợi duyên tới gì hết mà đơn giản là no $. Nhiều chuyện khác nó lấy hết tiền của mình nên không include cái expense này vô budget được.
LikeLike
hehehe, có cái vé máy bay mà than như bị bắt mua cả chiếc máy bay 🙂
Thôi, Ông Kẹ cũng ngồi đó chờ… thầy lý kể chuyện tiếp 🙂
Ủa, mà bớ thầy lý, ông mua vé round trip hay one way mà giờ này chưa về vậy? Vụ “tiếp theo” là chừng nào có?
LikeLike
Ờ, chờ thầy Lý kể. Cho chắc ăn giống Hàn Ny, là ai? Tích gì?
LikeLiked by 1 person
Tui cũng thắc mắc Hàn Ny là ai? Có ở đảo Bidong?ha ha
LikeLike
Hình như “Hàn Ny” là 1 nhân vật trong phim bộ hay sao đó! 🙂
LikeLiked by 1 person
Mùa thu lá bay của Quynh Dao
LikeLiked by 1 person
Hồi đám cưới tui có bà đó lên hát tặng bài Mùa Thu Lá Bay, tui tưởng đâu bả chơi tiếp luôn bản Đồi Thông Hai Mộ, ai dè bả ngưng! 😀
LikeLiked by 2 people
Ha ha
Có thể OK đang tính chuyện..bao cả chuyến bay…
Alo alo…đây là chuyên cơ 008 của xóm ông 8 bà 8…mời mọi người gài dây an toàn…may bay sẽ đáp xuống phi trường Bidong trong giây lát…tiện đây, xin thành thật cảm ơn Mr.Kẹ đã tài trợ chuyến bay này😄😜😎
LikeLiked by 1 person
@Cô Giáo: hỏi chuyện tiếp theo chừng nào có? Chừng nào làm xong công việc mới báo cáo….hehehe. Còn 3 hôm nữa mới rời Malaysia, sau đó cho EM xin 2-3 tuần bồi dưỡng lại sức khoẻ rồi tính tiếp. Đi chuyến như vầy làm việc cực quá (nhưng vui) nên lúc về cần thời gian định thần mới viết tiếp được.
Vì thời gian làm việc và sinh hoạt với nhóm không có thời gian ngồi thẩn thờ đặt moon xuống ghế viết, chứ không phải câu giờ, câu view gì hết nha.
LikeLiked by 5 people
@Tâm: nếu được xin cho biết zone A, B, C, D, E, F… là ở chỗ nào trên đảo hồi xưa nha! Tui muốn xác định lại chỗ hồi xưa tui cấm dùi ở đó thôi! Cám ơn nhiều. 🙂 Hồi sáng thì nghĩ hồi xưa mình ở khu A, nhưng bây giờ thấy thiên hạ nói khu F thì tui không còn chắc nữa!
LikeLiked by 1 person
@Chị B: ngày nay đảo Bidong cây cối mọc um tùm như một khu rừng. Em chỉ có thể cho chị biết những chổ làm mấy ngày qua là: từ cầu jetty, quẹo phải lên nhiều bậc thang đi lên đồi tôn giáo: gặp nhà thờ trước mặt, bên tay phải là cánh bườm tự do. Bên tay trái đi lên một chút là chùa từ bi có tượng Phật, tượng Quan Âm, đi xuống bờ biển có tượng Phật Di Lạc ngồi nhìn ra bãi biển khu C. Tất cả các tượng đều bị mất đầu vì sự cuồng tín , phá hoại của người khác tôn giáo.
Từ chùa Từ Bi đi qua khỏi mấy cái bồn chứa nước là Cao Đài, rồi đi lên cái đồi cao là khu nghĩa trang khu F (trước khi lên đồi phải dùng dao phá đường để đi lên đồi).
Đi rồi mới thấy, khoảng 25 năm từ ngày đóng đảo tới nay, nơi khu sinh sống của thời xưa nay bị bao phủ dầy đặt bởi rừng cây. Không dám đi vì sợ có thể bị lọt xuống giếng. Chỉ một vài nơi gọi là di tích của người tỵ nạn thì được chính người hải ngoại (VKTN VN) cố gắng gìn giữ thì mới còn được phần nào.
LikeLiked by 4 people
Cám ơn TL! 🙂
Chắc tại hồi xưa dân ta “đi thăm BH” mọi nơi trên đảo nên bây giờ cây cối mọc tươi tốt um tùm? April fools! 🙂
LikeLiked by 2 people
Kể chuyện đảo Bidong,
Hồi đó, ở đó gọi là Trại tị nạn Pulau Bidong. Đã gọi là trại thì người đứng đầu gọi là Trưởng trại. Trưởng trại cũng là người tị nạn chứ không phải ở đâu phái tới. Trưởng trại có nhiều người tị nạn volunteers trẻ, đàn ônb…giúp làm việc gọi là Nhân viên trật Tự. Bộ máy hành chánh tự phát ban đầu là như vậy (theo tui biết).
Thời tui ở đó, trưởng trại lúc đó là bác Đỗ-cao-Minh. Có ai còn nhớ bác Minh? Tui nhớ chổ tui ở gần. Thời gian cũng lâu rôi, bây giờ nhắc lại thì quên nhiều chi tiết. Chỉ còn nhớ bác Minh người trắng trẻo, có đứa con gái hiền it nói. Có lẻ nhà dư dả, học trường Tây? Khi nói chuyện với họ thì thấy rất hay, rất phục họ. Lý do là cách nói chuyện, cung cách…đều toả ra cái nề nếp, cái học của những người học trường Tây…rất đẹp. Bữa rồi, xóm mình còm chuyện quà Mỹ, mùi quà Mỹ…vv. Ha ha, với tui, những người học trường Tây cũng có mùi Tây😄Hì hì, tui nói vậy với sự ngưỡng mộ, với cảm nhận thật chứ không có ý gì hết…
(Còn tiếp😜)
LikeLiked by 3 people
“Đã gọi là trại thì người đứng đầu gọi là Trưởng trại” , dạ hông phải đâu, trại lính tui làm việc không có trưởng trại, mà có tổng tư lệnh! 😀
LikeLike
Ha ha
Tổng tư lệnh tị Nạn
LikeLike
chèn ơi, ông Joe này bắt chước thầy lý, còm mà cũng bày đặt “còn tiếp” là sao, hahaha
LikeLike
“Còn tiếp” của tui còn khuyến mãi mặt cười le lưỡi 😜
LikeLiked by 1 person
Những ngày đầu trên đảo.
Đào có bãi trước, bãi sau, và trên núi. Người gặp nhau hỏi thăm là ở bãi trước, bãi sau nay trên núi. Có một khúc ở giữa ba chổ đó…tkêu là bãi giữa!
Lúc lên đảo, họ chỉ mình, những người cùng một tàu, rằng đây là chổ ở. Cao Uỷ cho một sô “tôn” để làm nóc nhà…còn lại mình phải tự túc để làm dải nhà ở cho những người chung tàu. Mọi người họp lại, chia chổ, đi lên núi đốn cây về làm nhà, ai có đàn ông con trai thì ra sức, không có thì ra tiền nhờ người khác đốn cây làm nhà cho mình.
Sáng sớm, mọi người lên núi đốn cây với đường kính cây to như ” bắp chưn”. Chiều khiêng về dựng khung sườn nhà. Xong rồi thì phân chia chổ mình ở. Vách giữa của các “căn nhà” là các tấm bạt ni-lông.
Có nóc, có “tường” thì bây giờ làm gường ngủ, làm bàn ăn.Gường ngủ, bàn ăn cũng
làm bằng cây trên núi. Người tị nạn lên núi, lúc đó núi là những rừng cây dầy đặc. Lên đó kiếm những cây thẳng, 3 m, 4 m hay dài hơn, đường kính đều đều khoảng ngón tay. Chặc bỏ lá, nhánh, sao đó bó lại thành những bó nhỏ…lúc còn sức thì khiêng, còn mệt thì thả cả bó đê tự lăn xuống núi. Có cây rồi thì cách làm cũng dể: sắp xếp lại các cây nói trên cho” mặt gường, mặt bàn” càng phẳng càng tốt. Sau đó dùng dây cột lại…thành bàn, gường. Lâu lâu, lượm được thùng giấy thì chêm lên trên cho khi nằm đở “cấn” lưng.
LikeLiked by 6 people
Cái chòi tôi ở sau này, chắc của ông cất để lại. 🙂 cái giường phải lót thùng giấy mới nằm yên được.
LikeLike
Thời ông ở nhiều chuột hay rắn?
LikeLike
Ha ha
Thầy 3 có chồi riêng đã quá. Tui lúc đó ở kiểu apt😄😜😎
Dãy nhà ở ngoài nhìn là chử nhật, như là một lán trại, lọp tôn, rồi ngăn ra từng “khúc” cho mỗi gia đình. Tấm bạt dầy ni lông xanh dương căng ra làm vách. Rắn không nhớ có nhưng chuột ban đêm thì ra lục đồ ăn!
Tui ở khúc giữa đó, rất gần cái giếng ở giữa đảo. Cái giếng ở trại tị nạn là cả một câu chuyện về cuộc sống của con người trong cơ cực. Người đào là muốn tự mình xài giếng. Kể làm biếng thì cậy mình đông người, mạnh bạo…ra lấy nước giếng người khác xài…cho nên, đánh nhau như cơm bữa…
LikeLike
Chuyện đảo Bidong…
Ban đêm và buôn lậu
Tiếng động ban đem hay nghe nhất là của những người gọi là buôn lậu. Cũng không biết từ đâu và từ lúc nào, tại sao nhưng cấm bán đồ cho người tị nạn. Cho nên ban ngày, tuy là một hải đảo đông người như Bidong, lại không thấy tàu bè của người bản xứ cập bến hay là đậu gần để bán đồ cho người tị nạn. Nhưng mà ban đêm khi mà mọi người ngủ thì là tiếng tàu ngoài khơi, tiếng chân người vác đồ nặng trỉu dậm ình ịt trên mặt đất thì như cơm bữa. Có bữa nghe thấy cả tiếng cảnh sát Mã Lai thổi còi, rượt người rùm beng…
Sáng dậy và chợ
Ha ha, sáng dậy, ra bờ biển ở bải trước là cả một cái chợ trời đầy người mua, người bán, và đủ thứ: bôm, nho, táo, nồi, nêu xo ong chảo, chén đũa, sô nước, ca múc nước. Bán mì, bột mì. Cũng có dịch vụ bán vàng, đổi tiền đô la với tiền Mã Lai. Ha ha, cũng có sản phẩm nội địa, made in Bidong: những bó cây do người lên núi chặc được, họ rao bán cho người mua về làm bàn, gường😜😜😎. Lâu lâu, cảnh sát nổi hứng ra rượt, bắt dẹp…thì lúc đó bà con chạy…Sau nầy, trong xóm cũng có cả dịch vụ cà phê. chổ chồi trang trí cây nhà lá vướn như tiệm cà phê, bàn thì bàn cây lấy từ trên núi, có máy các-sét player hát nhạc. Phía bãi sau, cũng có người lên núi, cưa những thân cây to, kéo về để bãi sau. Hằng ngày thấy họ dùng cưa kiên nhẩn xẻ thành những tấm ván. Sau đó họ đóng thành những chiếc ghe nhỏ bán lại cho người khác hay dùng đi bắt cá. nhưng nghe nói ghe đó ban đêm ra khơi móc nói với ghe tàu lớn của dân bản xứ Mã Lai để mua hàng hoá vô đảo bán…
Có nhu cầu, có chợ, có trao đổi mua bán. Lúc ban đầu sơ khai là vậy. Cái nền kinh tế đảo nó nhỏ nhỏ như vậy….thấy cũng hay hay.
LikeLiked by 4 people
Lúc tui lên đảo thì những sạp để ở do bà con đi trước còn để lại, nên tui không cần phải đi đốn cây hay mua cây về làm nhà. Tui rất biết ơn họ vì nghe nói họ tốn rất nhiều tiền để làm nhà. Ở đảo có vài tháng mà tui cũng dọn nhà 2 lần, dọn sang chỗ ngon hơn sau khi có người đi định cư. Chỗ tui ở là gần chỗ đồi đi sang chỗ có thể tắm biển, quên là khu chữ gì rồi. C hay A? Từ chỗ đó ra cầu Jetty phải đi ngang qua bưu điện, qua khỏi cầu Jetty là nhà thương SickBay? Đi xa hơn nữa là ra chợ, và hình như chợ ở gần chỗ các phái đoàn đến phỏng vấn cho người tị nạn?
Kỹ niệm khó quên của tui là lúc ở đảo, tui có 1 ổ chí! Có lẽ do nằm trên những sạp ghỗ (vừa là chỗ cho chí, rận & cả chuột hoành hành!) nên ôi thôi khi phát hiện ra có chí thì chải tóc ra cả sô nước thì chí nổi lềnh khênh, vừa đực vừa mén… Nhìn sô nước mà rùng mình và khóc luôn vì tủi thân dễ sợ. Lúc ở nhà với gia đình thì làm gì có chuyện này xãy ra, cô thân cô thế tự lo cho bản thân nơi đất khách quê người không thật dễ chút nào!
LikeLiked by 5 people
Chị Bi,
Zone A có nhiều cây dừa?
LikeLiked by 1 person
@Mr.Joe:
Chuyện đời sống trên đảo giờ mới nghe kể chi tiết như vậy. Vừa thú vị, vừa cảm động, vừa xót xa. Cám ơn Mr. Joe.
@Bidong:
Hồi nhỏ ở nhà tụi em đứa nào mà không có chí. Em chuyên môn đè đầu hai nhỏ em ra mà chải chí, bắt chí, mà cũng chẳng có đứa nào khóc hết trơn.
Giờ mới hiểu thì ra Bidong đúng là… tiểu thư Hàn Ny thiệt, nắng không ưa mưa không chịu ghét luôn cả gió, và có chí thì khóc 🙂
LikeLiked by 2 people
@OK: Bi nghĩ chắc Bi đã ở Zone A, nhiều cây dừa. Từ chỗ này leo lên ngọn đồi là sang đến bãi biển có thể tắm được. Zone C hình như là bãi biển có quán cà phê & chợ thì phải. Kỹ niệm lại ùa về! 🙂
LikeLike
Cha nội Joe
Our house (chòi) is in the middle of the street, our house …. nhớ bản nhạc nổi tiếng thời 70 này không?
Chòi của thầy 3CB là nhà thứ dử, nhà 2 tầng, ở được 2 người, nhà dưới nhà bếp, ở trên phòng ngũ. Địa điểm khỏi chê, hột xoàn chớ vàng không ăn thua. Gần chợ chánh xéo qua đường lên khu nhà longhouse mới khu F. Vén màn phòng ngũ trên lầu, thọc đầu ra hút thuốc nhìn thiên hạ qua lại là biết mặt hết 2/3 dân số trên đảo. Phải năn nỉ, quỳ lạy thằng chũ trước, nó mới chịu giao nhà khi nó rời đảo. Chắc nhờ giúp nó điền đơn, cho nó sách học tiếng Anh nên nó cho cái nhà chắc.
Trong bịch bảo bối của thầy, có mua được cuốn tự điển Anh Việt, Việt Anh, thầy xài để học cho mình, giúp thiên hạ điền đơn, giúp người tỵ nạn đi chửi lộn với bưu tín Mã Lai, đi dạy ESL vở lòng, nhiều chuyện nhờ bảo bối này mà ra trò trống.
Thầy rong ruổi cả ngày ngoài đường, làm hết cái này tới cái kia từ sắp xếp hồ sơ phỏng vấn, dạy học, xịt rửa cầu tiêu công cộng, lang bang vô nhà người quen tán dóc, có khi mấy ngày thầy không có về nhà mình ngũ.
Thầy không có giờ trống để hồi tưởng, suy nghĩ khỉ khô gì hết, sống ở hiện tại hết mình vì thầy chưa bao giờ có cơ hội sống thật với con người mình như vậy. Thầy biết tương lai sáng sủa phía trước, vận mạng mình nằm trong tay mình, hay dở không còn đổ thừa VC được nửa hahahaha. Thầy tự nhiên luyện được vỏ công thượng thừa, có lẻ nhờ vào sự lạc quan mảnh liệt của việc sống lại khi tới được đảo và cái bối cảnh cùng khổ tay trắng nhưng lạc quan chia sẻ với người tỵ nạn cùng hoàn cảnh, thầy không bao giờ thấy cái xấu của người chung quanh mà toàn là enjoy cái tốt của họ cho mình. Thầy thành cao thủ của sự lạc quan, cao thủ của lòng vị tha không phán xét, cao thủ của cái nhìn đi tới, cao thủ của lòng can đảm đi vô chổ mới mà không môt ly ông cụ sợ hải, thầy quơ múa lung tung hết ga trong khúc ca ” I am a refugee and proud of it”, ” take or give absolutely No BS”. Thầy tìm được sự sống lại ở đời này, bắt đầu khi thầy bận xa lỏn đi chân không, nghiêng nghiêng lảo đảo đặt chân lên Bidong. Hence, the best time of my life, no doubt.
Ok giờ thì thầy cày tiếp và ráng đi tìm sự sống lại vĩnh viển cho đời sau.
LikeLiked by 5 people
Jo Jo lên Bidong thời gian nào vậy? Thời tui ở cũng có 1 ông tên Minh (quên họ rồi) nhưng ổng làm trưởng ban trật tự thì phải, tướng tá bệ vệ & nhìn ngầu lắm, chắc không phải ông M. mà JJ nói? Hồi tui ở trại, tui là 1 thành viên trong Ban Tiếp Nhận người mới tới. Có dịp gặp rất nhiều người vừa đặt chân lên đảo, hỉ nộ ái ố đủ hết. Có người vừa mới tới, chưa kịp làm giấy tờ gì thì đã bị vây đánh phủ đầu vì người ta la làng ông ta là VC… Thời tui ở có Ca Sĩ Hùng Cường, Lệ Thu (hát bài Nghìn Trùng Xa Cách là hay số 1 luôn), Ngọc Minh… Những kỹ niệm một thời! 🙂
LikeLike
@Bidong,
Lên đảo khoảng 78,79 gì đó không nhớ rỏ. Trưởng trại là bác Đổ Cao Minh. Người trắng trẻo, hiền, tướng không ngầu nhưng làm việc nguyên tắc…
LikeLike
Vậy chắc Bi cũng có thể ở trong cái sạp của Jo Jo để lại chăng? Nghe người đi trước kể lại họ đã rất vất vả để làm nhà, tốn kém không ít, phần lớn là những gia đình đông người mới có thể dựng nên những “túp liều tiền chiến” này! 🙂
LikeLike
chèn ơi, ông Joe này bắt chước thầy lý, còm mà cũng bày đặt “còn tiếp” là sao, hahaha
LikeLike
Để câu view. Kha kha kha
LikeLiked by 2 people
Nền kinh tế đảo.
Trên đảo có người, có nhu cầu sinh hoạt có người không tiền, ít tiền hay nhiều tiền…từ hình thành một nền kinh tế nhỏ. Có những hoạt động làm ăn như:
-đàn ông mạnh khoẻ thì đốn cây, kéo về xây dựng nhà, ai không sức có tiền thì mướn người khác
-trong khẩu phần của người tị nạn mỗi khi đi lãnh về thì có rất nhiều bột mì. Có người làm bánh bán.
-ngoài chợ trời có người làm dịch vụ mua bán vàng, đô, đổi tiền…
-có dịch vụ đào giếng. Người nhiều nên giếng đào tùm lum. Sau này có lẽ cạn nguồn nước nên Cao uỷ tị nạn phải cho xà lan chở nước đổ vào các bồn chứa nước mới đủ xài
-có dịch vụ tiệm cà phê
– có dịch vụ giấy tờ, phiên dịch
– có những người giỏi về ngoại ngữ thì ở nhà mở lớp dạy tiếng Anh, Pháp…
LikeLiked by 6 people
Tôi ở đảo tắm nước ngọt vài lần, phần đông tắm biển rồi lau khô, rít chịt, riết quen. Nước để súc miệng và rữa chén. Khỏi mất công giành giựt. Thanh niên đi một mình, chẳng care gì hết ngoài vụ hút thuốc.
Mấy đứa tôi, cứ thằng nào đói thì nấu cơm, xong đem chiên, rồi để đó, thằng khác nào đói thì ăn. Cứ như vậy 5-6 tháng. Có tiền bà con bên Mỹ gởi cho, phần nhiều mua thuốc lá chia nhau hút, cho mấy thằng bạn thân ở chung mà con bà phước mua dép hay mấy thứ cần thiết lặt vặt. Đúng như giang hồ, một nhóm 6-7 đứa gắn bó nhau mà sống, mổi đứa có điểm mạnh yếu khác nhau bù qua xớt lại thành một khối mạnh.
Diểm lạ, đứa nào cũng có bồ bịch, ghệ gộc. Có thằng ông nội trong nhóm, thợ máy tàu dân sóc trăng, 20 tuổi, hai ba con bồ, ò e sao một con có bầu, sợ khóc thét lên, nhưng nhờ vậy được đi Úc sớm vì xứ đó nó nhận gia đình vợ chồng. Sau vụ đó thì mới biết Sickbay cho thuốc ngừa thai free vì con bồ nó khám thai bà y tá nói phổ biến cho ai cần lên xin. Mấy bà có chồng mừng húm.
Có cả nhậu rượu đế , tụi nó lên núi nấu bán, cái tội nảy nặng, mả lai nó bắt đươjc nó quýnh và nhốt chuồng khỉ.
LikeLiked by 4 people
Like.
Sickbay là bệnh xá trên đảo? Tui không nhớ. Chỉ nhớ có chiếc tàu bệnh viện bự, dấu chữ thập chình ình bên hông tàu…
Nói tới đây, tui mới nhớ ở đảo nhiều người vậy nhưng có nhà tấm nhưng không có cầu tiêu trong nhà, cầu tiêu công cộng. Vậy mọi người đi đâu ị?😄😜😎
Chỉ biết buổi sáng là bà con lên núi…ngồi chồm hổm…ha ha ha
LikeLiked by 2 people
@Joe: đúng là không có cầu tiêu, mà nhà tắm là những tấm bạt bao quanh cái khung cây. Mỗi lần đi tắm là phải “canh me” vì sợ bị nhìn lén, canh lúc có người ở nhà mới dám tắm, rủi có ai “kéo màn” thì còn có người cứu mình! Giờ tui mới tự hỏi sao cây cỏ ở trên đảo lại tươi tốt quá chừng! 🙂
LikeLiked by 1 person
Ha ha ha
Sau này lên núi, không sợ rắn rết mà sợ đạp nhầm mìn này. Tui nhớ trên sường núi có bải đất trống để trực thăng đáp, chung quanh đầy các đống mìn😄😜😎
LikeLiked by 2 people
Té ra anh Joe thuộc vào những đợt đi đầu, phải bỏ công sức tạo nên cái trại tỵ nạn cho những người đến sau như gia đình tui. Mà nghĩ cho cùng thì thấy cũng có lý. Dựng trại phải là những người ở với CS it, sức lực còn một tí tàn dư của Mỹ Ngụy. Chứ ở với CS lâu hơn, ốm đói hơn, thì làm gì có sức mà thiết lập trại. 🙂
Cảm ơn anh Joe.
LikeLiked by 4 people
Ha ha
Mọi người vượt biên, an toàn tới đảo là mừng hết lớn😄😜😎
nghe nói cứ một người an toàn thì có một người mất trong lòng đại dương. Cho nên, mình là những người sống sót đó anh! Có một thời gian dài trong cuộc sống không được như ý, thì ý nghĩ là người sống sót là một động lực để bước đi. Anyway, cheer😄
LikeLiked by 5 people
Hồi năm 2010, khi tui theo đoàn Văn Khố Thuyền Nhân này về mấy trại tị nạn, nghe kể lại những câu chuyện tình bi thương, tội nghiệp lắm.
Một chị trong đoàn cũng kể lại chuyện những ngày ở đảo, anh trai chỉ đi theo canh chỉ, không cho bồ bịch gì hết, để không phải bận lòng khi đi định cư, nghe vừa tức cười, vừa chảy nước mắt
LikeLiked by 3 people
Like
Ha ha, ở đảo làm tị nạn ngày nào cũng tắm biển, nghĩ lại cũng hay…
Bây giờ thành đạt, ngày nào cũng cày lu bu, muốn vacation tắm biển…cũng kẹt…
Chúc Ok và ACE ngày mới vui vẻ😄
LikeLiked by 2 people
Hồi Bi ở trại, những người bị bắt bán rượu lậu là bị cạo trọc đầu luôn đó! 🙂
LikeLike
Vậy lạnh mỏ ác thấy bà! 😀
LikeLiked by 2 people
Bởi vậy phải uống rượu vô cho ấm. 😉
LikeLiked by 1 person
@Bidong,
“…chỗ có thể tắm biển, quên là khu chữ gì rồi. C hay A? Từ chỗ đó ra cầu Jetty phải đi ngang qua bưu điện, qua khỏi cầu Jetty là nhà thương SickBay? Đi xa hơn nữa là ra chợ, và hình như chợ ở gần chỗ các phái đoàn đến phỏng vấn cho người tị nạn?…”
Có lẻ là khu A/ bãi trước. Tui nhớ bãi trước lúc đó đang xây jetty, là chổ để lên đảo. Ngoài khỏi có thể thấy đậu tàu bệnh viện. Ai bệnh nặng hay sinh con thì ngồi tàu nhỏ lên tàu bệnh viện. Còn trên đảo, khi lên đảo thì là bãi trước, khu A, bãi cát là chợ trời, sau đó có cài giếng nước, rồi phòng y tế, văn phòng làm việc hành chánh, nơi để phái đoàn nước ngoài phỏng vấn…
Mình đang hồi tưởng ngày xưa há chị😄😜😎
LikeLiked by 1 person
Thầy Lý dạo này viết tiếng Việt xuất sắc, đuổi về lại VN sống , chửi lộn tay đôi với VC không cần quơ tay giải thích. 🙂
LikeLiked by 3 people
@Ông Kẹ: Cám ơn. Một đôi lời khuyến khích của những ngày đầu mới vô blog chơi từ còm sĩ làm tôi thích viết và muốn ghi lại những gì liên quan đến với đời mình để nhìn lại mà trân quý những gì mình đang có.
Thanks for the encouragement.
LikeLiked by 5 people
Thầy Lý và anh Joe nhắc tới Bidong làm tui nhớ tới giai đoạn đẹp nhất trong đời của mình.
Nhớ ngày đầu tiên bước lên đảo, sau khi làm thủ tục nhập trại, lãnh mỗi người một cái chén nhựa màu cam, muỗng, đũa để ăn cơm, vài bịch gạo to bằng bao Ziploc loại lớn bên này, và vài hộp đồ ăn, gia đình tôi được dẫn đến căn ‘nhà’ đầu tiên. Nhà không cửa, chia vách với nhà hai bên, không vách trước và sau. Trống hoách. Bây giờ quên là làm sao mình thay đồ lúc đó. Nhà chỉ vỏn vẹn một cái ván chiếm nửa căn nhà và cái bếp củi. Vừa vào nhà thì các anh Thiện, anh Minh và Đức ở nhà cạnh bên chạy qua thăm hỏi. Rồi người mang qua cho cái thùng chứa nước, người cho cái nồi. Rồi các anh dắt ra cái giếng cạn trước nhà, chỉ cho cách giòng cái thùng thiếc hình khối chữ nhật để múc từ dòng nước chảy giữa hai phiến đá. Các anh dặn tới, dặn lui rằng phải cẩn thận, đừng để dây rớt xuống giếng mà khổ cả lũ. Rồi các anh chỉ cho cách đốt củi, cách nấu cơm bằng lửa củi. Rồi các anh cho chén dầu ăn, chén muối, chén đường và chỉ cách làm món ăn từ đồ hộp lỏng bỏng hai ba miếng thịt bò.
Nhớ đêm đầu tiên khó ngủ, lạ chỗ một phần, nhớ má và hai đứa em gái nhỏ ở VN một phần, nhưng phần lớn có lẽ vì phải nằm trên mấy khúc cây tròn ráp lại thành giường như anh Joe kể. Nhớ cái đêm nhà bên, gồm một cặp vợ chồng trẻ với lũ em trai trạc tuổi mình ca hát vang trời trong tiếng đàn ghi – ta hoà lẫn với tiếng đập xuống giường và tiếng vỗ tay, ‘ta như nước dâng, dâng tràn có bao giờ tàn, đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang’, ‘ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời, đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời’, ‘có phải tôi là người quê hương ruồng bỏ, có phải tôi là người giống nòi khinh’, ‘kính thưa thầy đây bài hình học của con, những đường cong đường thẳng đều có gài mìn’, … Nhớ một buổi sáng lặng người, cổ nghẹn lại, chảy nước mắt khi nghe trên loa ‘Này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng’.
Nhớ những ngày mới lên đảo, bước chân khập khễnh, lảo đảo vì ‘say đất’ sau 4 ngày, 5 năm đêm lắc lư theo ghe vượt sóng. Nhớ cái chợ nho nhỏ trước khu vực phỏng vấn của Cao Uỷ và các phái đoàn đệ tam quốc gia. Nhớ những hình ảnh trên hàng rào về vòng xoắn, về kế hoạch hoá gia đình, mà lúc đó mình chẳng hiểu là gì. Nhớ ông Mỹ Ramsey cao nghều nghệu phỏng vấn bàn hai, mà theo chị (quên tên) nói chính là nhân vật người Mỹ trong tấm bích chương ‘cô du kích nhỏ dương cao súng, thằng Mỹ lom khom bước cúi đầu’ được treo khắp 3 miền đất nước sau 1975.
Nhớ những lúc vào bệnh viện Sickbay khám tổng quát. Nhớ những ngày tới lớp học tiếng Anh với thầy cô thay đổi liên miên vì đi định cư. Nhớ cái thư viện với thật nhiều sách học tiếng Anh, và các tờ nguyệt san Việt Chiến, Dân Chúa, Văn Nghệ Tiền Phong. Nhớ những hôm sắp hàng lãnh phần gà, ăn dai như đang nhai cao su; những hôm đi hứng nước từ xà lang mang từ đất liền qua để uống và nấu ăn; và những hôm đi giật củi để nấu ăn, thằng em đứng kế đống củi, lượm và liên tục quăng củi qua khỏi đầu về phía sau, trong khi mình thì vừa né củi bay tới tấp, vừa lượm củi bỏ thành đống.
Nhớ cái miễu của ông già chết vì dừa rụng trúng đầu ngay sau khi ghe cập vào Bidong. Nhớ chiếc tàu sắt to lớn, rỉ sét, đầy vết đạn trên thành tàu. Người ta kể, người trên tàu chết hết sau khi bị cảnh sát Mã Lai bắn để đuổi đi nơi khác, không cho cập bến. Thân tàu đã được kéo ra giữa biển khơi cho chìm, nhưng chiếc tàu cứ vẫn trôi dạt về lại Bidong. Nhớ buổi trưa nọ chạy ra xem một chiếc ghe cập thẳng vào đảo để xem có người quen, chợt nghẹn ngào khi thấy một chị được khiêng vào bằng cáng vì đi không nổi. Ghe bị cướp. Nhớ anh Thiện nằm đong đưa trên võng kể chuyện võ sư Nguyễn Tiến Hoá hoá điên, xẩm tối lại ra ngoài biển múa võ, rồi khóc đau đớn sau khi mục kích vợ con mình bị hải tặc hãm hiếp rồi giết chết. Rồi lại nhớ những buổi chiều lén ba tui ra ngồi trên đồi tôn giáo, nhìn mông lung ra biển để thả hồn về với quê nhà.
Nhớ nhiều thứ lắm, nhưng chắc không tài nào viết ra đây hết. Nhớ âm thanh cuối cùng của Bidong là tiếng loa ‘Thông báo rời đảo, thông báo rời đảo…’, tiếp nối bởi giọng ca của Khánh Ly, Lệ Thu qua điệu nhạc chia lìa ‘nghìn trùng xa cách’, ‘ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về’, ‘giờ này còn nhìn nhau, nhìn đắm đuối như suối bền, nhìn suốt kiếp như chết mòn, nhìn hấp hối thương đau, ngày mai ta không còn thấy nhau’.
Và như người Do Thái mang trên người ngôi sao David, trong tim óc tôi mãi ghi nhớ số căn cước thuyền nhân của mình, số tàu SS-1021, PB-505.
LikeLiked by 9 people
Like
“…Và như người Do Thái mang trên người ngôi sao David, trong tim óc tôi mãi ghi nhớ số căn cước thuyền nhân của mình…”
Thanks M&M…
LikeLiked by 2 people
M&M viết như chưa bao giờ được viết.
Mỗi dòng chữ là một vết khứa
Mỗi con chữ là một hạt muối đọng lại từ nước mắt
Cám ơn
LikeLiked by 5 people
Tại TL rà trúng đài. 🙂 Cảm ơn anh Già.
LikeLiked by 2 people
Đọc thấy anh M&M kể toàn những chuyện buồn của người khác 😦 , còn ‘kỷ niệm đáng nhớ’ mà làm cho anh M&M nói là thời gian ở đảo là “giai đoạn đẹp nhất trong đời” thì ổng giấu biến! 😀
LikeLiked by 5 people
Hồi xưa trong lớp văn, cái này gọi là ‘lạc đề’. Đề một đàng, ý lại đàng khác. Hèn chi điểm văn của tui chỉ được 5 là tối đa. 🙂
Cái cách người trên đảo đối với nhau là điều đẹp nhất mà tui muốn nói đó Vân. Rời ghe bước lên bờ, thuyền nhân, như anh Toi Ke nói, như được sống lại sau một lần chết. Lúc đó, người Việt đối xử thật tốt với nhau. Người tới đảo trước luôn giúp đỡ cho người đến sau. Thấy việc cần làm là phần lớn cứ ra tay, không nề hà. Chỉ dẫn cho nhau cách trả lời phỏng vấn để không bị ‘xù’ (từ chối). Khi bị cảnh sát Mã Lai hà hiếp, thuyền nhân trên đảo đoàn kết, đứng chung, không để nạn nhân phải đối phó riêng lẻ một mình. Còn sinh hoạt trên đảo như làm vệ sinh công cộng, chiến dịch diệt chuột, chỉ cần khối thông tin thông báo trên loa, thì người người hưởng ứng.
Được sống trong một cộng động như vậy, dù cực khổ, nhưng vẫn thấy thật hạnh phúc.
LikeLiked by 5 people
“…Chỉ dẫn cho nhau cách trả lời phỏng vấn để không bị ‘xù’ (từ chối)…”
Ha ha mấy chục năm rồi mới nghe lại “Bidongese”. Lúc đó một điều kiện để được Mỹ chấp nhận cho xin đi Mỹ định cư là trước hết phải bị nước khác “xù”. Tui nhớ lúc đó tui xin đi Thuỵ Điển (Sweden) nhưng bị xù. Sao đó xin đi Mỹ, thuộc diện “hốt rác”,tức là diện ưu tiên chót, không có thân thuộc ở Mỹ…đồ rác ha ha ha
LikeLiked by 1 person
Thời “hàn vi” thì dễ có nhau, khi có tiền tài danh vọng vào thì gần như hết được như vậy rồi! 😦
LikeLiked by 1 person
Tôi nghe cái này nhiều và thấy một số.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ là thiên hạ đổi tánh tình, từ dể chơi và chấp nhận nhau khi hàn vì, và khi giàu thì nổi chướng cà chớn, không chơi với ai, hay chọn chơi với ai khác với lúc nghèo, cho thích hợp với cái hoàn cảnh giàu mới cho mình.
Cái tôi thấy khác là lúc hàn vi mới qua tỵ nạn thì có ít cái chọn lựa trong việc làm, việc giải trí, việc lo toan cho nhiều thứ khác, có cùng tâm trạng tỵ nạn mới qua nên dể thông cảm và gần gủi hơn.
Rồi sau này thì quá lu bu với những chuyện cần làm nên không có bỏ ra nhiều thì giờ để nurture (xây đắp?), maintenance (bảo trì?) những cái quan hệ với người khác như lúc hàn vi, và bây giờ cái hoàn cảnh nó cũng có nhiều thứ không còn giống nhau nhiều nữa. Thí dụ như hồi xưa , không có nhiều chọn lựa, đâu đâu thì cũng xúm lại nấu ăn, uống Budweiser ….giờ thì nhiều lựa chọn hơn thằng thích dồ tàu, cha kia thích ăn đồ Ấn Độ, lung tung cái gì cũng có, mà sở thích cá nhân nó không ai giống nhau, nên đâu thể có nhiều thì giờ để làm chung, chơi chung với nhau nhiều như hồi không có nhiều chọn lựa khác. We growth apart – more diverse…. Và đó là điều tốt chớ không phải tiêu cực.
Thành ra không phải con người đổi tính từ tốt ra xấu mà chỉ là cái hoàn cảnh sống khác nhau vì mình có nhiều chọn lựa khác available cho mình. Rồi mình có cảm tưởng là con người đổi tính vì tiền hay danh vọng mà chia rẻ nhau,
Tôi vẩn thấy thích enjoy chơi với bạn thân thuộc hồi thời cơ hàn khi có dịp (hầu như chúng bạn đều giàu có hơn và hay hơn tôi nhiều lắm), dù la nhận thấy rỏ cái khác biệt đặc trưng, cái quan trọng là mình có chấp nhận và tôn trọng cái khác biệt của bạn không hay là hai bên đều muốn my way mới là đúng, còn không thì chửi bới châm chích qua lại, rồi không thèm chơi với nhau nữa.
Và nhiều khi mình không có cái dịp hay không biết diển tả cái cái mình nghĩ với nhau, nên người thì nghĩ thằng kia chê mình nghèo, thằng nọ thì nói nó giàu làm phách. Nhưng thật sự bên trong nếu chúng ta đã là bạn tốt với nhau hồi xưa rồi thì chắc là phải có nhiều cái tương đồng để xây dựng đi tới chớ, chỉ là không biết nhắm vô cái giống nhau để thân nhau mà mình thường nhắm vô cái khác biệt để rời xa nhau.
Tôi không loại bỏ trường hợp nó chướng quá không chơi được, thay đổi quá nhiều, không còn cái gì giống nhau nữa, dù cố gắng thì flip cái finger luôn hahahahahaha. Chúng tôi flip lẩn nhau hai ba thằng bạn, rôi một thợi gian dài mấy chục năm sau đó, dường như hai bên đều thấy cái sai sót của mình nên gặp lại cũng OK.
LikeLiked by 2 people
Ủa, những buổi sáng trèo núi ngồi chồm hỗm như anh Joe kể, trên làm thơ, dưới thả mìn, gió thổi mát phao câu, không được coi là những “kỷ niệm đáng nhớ” và là “giai đoạn đẹp nhất cuộc đời” sao M&M?
LikeLiked by 3 people
Hahaha! Tui có nói là nhớ nhiều thứ lắm, không thể nào kể hết. Bây giờ thì thêm là: Nhớ nhiều thứ lắm, không thể và không nên kể hết.
Tui có một đồng nghiệp là giáo sư toán bán thời gian tại một trường đại học. Anh có lần khuyên tui trước một buổi họp với client rằng, “A trick in effective teaching is to always tell the truth, but not the whole truth.” Hahaha.
LikeLiked by 4 people
“Always tell the truth, but not the whole truth.” Hahaha. Kinh nghiệm cuộc đời chứng minh cho tui biết điều này đúng, hehehe
LikeLike
Wow số tàu của M&M dài quá hén. Còn số tàu của tui hình như là MT106 (lâu rồi không nhớ rõ, mà cũng không còn giấy tờ gì ghi số này ở đâu nữa hết!) MT là tượng trưng cho nơi xuất phát của con tàu tại Mỹ Tho. Tàu có 76 người, đến bến bờ Mã Lai vẫn nguyên vẹn. Tạ ơn Thượng Đế đã đưa tàu tui đến bến bờ tự do an toàn! 🙂
LikeLiked by 1 person
@Chị B: nói tới “Tạ Ơn Thượng Đế”, lần trở về này Tâm thấy có nhiều tấm đá được khắc để tạ ơn bề trên tuỳ theo tôn giáo của mình. Một anh kể. Muốn có một tấm bảng khắc để tạ ơn phải tốn 2 cái trứng gà. Trong khi một tuần lương thực phát là 4 trứng”. Họ bằng lòng nhịn ăn để có được tấm bảng khắc ghi tạ ơn đấng bề trên đã cho họ đến được bến bờ bình an. Rất cãm động.
LikeLiked by 3 people
SS là mã số của ghe đăng ký ở Sài Gòn đó chị Bidong.
LikeLiked by 1 person
PB 505 là tàu 505 lên đảo?
LikeLike
Thời tui ở Bidong, mỗi lần khối thông tin gọi gia đình nào, đều dùng cả hai số: số tàu nguyên thuỷ và số PB. Tui đoán số PB dùng cho đợt nhập trại. Thời đó, tàu Blue Dart không chở người từ trại chuyển tiếp Marang vào trại mỗi ngày, nên có khi một đợt nhập trại có người đi trên hai ghe khác nhau.
LikeLiked by 2 people
@M&M
Thanks.
Thời tui lúc đó, họ cũng dùng số tàu (KG 1234, MT3456..) và số thứ tự của tàu lên đảo…
LikeLiked by 2 people
@Anh M&M: có bộ nhớ tốt. Chuyện trên đảo đối với Tâm nó khó quên, nhưng mà nhớ chi tiết như anh thì hoàn toàn không nhớ. Nhờ chuyến đi này mới biết rỏ hơn về cuộc sống ở đảo lúc bấy giờ. Một điều thú vị trong chuyến đi tình cờ gặp lại một người đi cùng tàu lúc rời VN. Hàn hiên tâm sự hết bình trà này tới bình trà kia về câu chuyện vượt biên của hơn 30 năm trước mà vẩn chưa hết chuyện.
LikeLiked by 4 people
Hehehe, chỉ có thật sự rung động trong con tim thì mới viết quá hay và chi tiết như vậy.
Tôi cũng có số tàu PB 2 trăm 3 trăm gì đó quên mất tiêu rồi. Ông nhớ tên rõ ràng chuyện của mấy chục năm về trước, tôi chịu thua, nhớ cái mặt nhưng không nhớ được tên.
Tôi có cái giống hệt ông trong cái nhận xét về khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mình là thời gian sống trên đảo tỵ nạn. Sẻ chia sẻ suy nghĩ này khi có chút giờ.
LikeLiked by 3 people
Anh Toi Kẻ và Thầy Lý: Có những chuyện không sao quên được, dù xảy ra lâu cách mấy, và cũng có những chuyện xảy ra thật gần nhưng lại không tài nào nhớ nổi, chẳng hạn như cái honey-do list của bà xã. 🙂
LikeLiked by 4 people
Chuẩn bị đi ngủ, đọc những dòng này, chảy nước mắt…
LikeLike
Cám ơn Thầy Lý Tâm, Joe, Ông Kẹ, M&M, Bidong với những tâm sự vượt biên thật cảm động.
Tháng Tư đã đến Ngày Quốc Hận, đọc những tâm sự của các bạn thời trẻ của nước Việt sau 1975 ” khóc cười theo vận nước nổi trôi, …” nước Việt Nam ơi !
LikeLiked by 3 people
Thâ’y thu’o’ng qua’ ! Mong rằng moị ngù’o’i đã thành đạt, sô’ng bình an hơn.
LikeLiked by 2 people
Thanks An Lành. Không biết tại sao nhưng J rất thích còm của chị😄
LikeLike
Anh Joe, tại vì đọc còm của chỉ xong thấy rất An Lành. 😉
LikeLiked by 1 person
Like
Ha ha ha…lúc còm, đọc còm đảo Bidong…lòng mình cũng rung rinh. Có những cái tưỡng nó đi đâu mất, bây giờ sư huynh của Sò khui ra..😄
Nhưng mà mà nó đúng băng tần, làm tui với mọi người trở lại đảo, sống lại ngày tháng đó, có những cái tự nó quên, cố ý quên sống lại..nên bồi hồi…may là chị An Lanh thảy cái phao Peace…
LikeLiked by 1 person
@cha nội T3CB
Like like like
và enjoy còm của T3CB. Tui chỉ có coi còm mà cũng cảm nhận công lực của thầy thiệt là sung, mỗi câu đọc mà thấy toé lửa😄😜😎 Theo tui, từ ngày tui la cà vô xóm xạo xạo tới giờ, bài này đối với tui hay nhất của OK. tui vừa đọc vừa thấy cái spirit thật tự do
Qua bài còm, Những ngày tháng đó, chỉ có một người trẻ và một cuộc đời. Không có một gói hành trang gì cả. Chỉ có: một người, đời và tự do.😄. Vậy mà, hành trình đó mang lại nhiều lợi lạc cho hành giả cũng như đọc giả😜
Vậy là, đã trở lại Bidong rồi nhé! Cho dầu là đã ở Bidong hay không không quan trọng. Cái hay là mọi người trở lại đó bằng kể chuyện, ngồi nghe, cảm nhận, hít hà cái chua cay, mằn mặn với nước mắt cọng mì, và cơm trắng mà đồ ăn là nổi nhớ nhà…Không có người nghe thì làm sao có người kể😄
Tất cả sự trở lại này là sự chia sẽ…là một mảnh gương soi, mà biết đâu sao đó sẽ có thêm nhiều bình an. Peace😄
Một lần nữa, những ngày tháng ở Bidong quá là kỳ diệu…
LikeLiked by 4 people
Hôm nay là ngày Cá tháng 4, có ai định “cá” hông?
Còn tui, tui cá là từ đây đến Cá tháng 4 năm sau, tức la trong 12 tháng, chính trị ở VN sẽ có nhiều đổi mới…rất tưng bừng…
Mọi người nghĩ sao, có ai dám…cá?😄😜😎
LikeLike
Tôi nghe thầy giáo đòi về VN lấy người tình cũ, tình đầu gì đó, ôi hấp dẩn quá 🙂
LikeLiked by 1 person
@Bidong and @Toi Ke:
Xin phép khiêng còm ra cho mọi người dể chia sẽ, tui thấy cái này hay hay. Thanks😄😜😎
Bidong March 31, 2016 at 7:09 pm còm:
Thời “hàn vi” thì dễ có nhau, khi có tiền tài danh vọng vào thì gần như hết được như vậy rồi!😦
Toi Ke April 1, 2016 at 11:02 am còm
Tôi nghe cái này nhiều và thấy một số.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ là thiên hạ đổi tánh tình, từ dể chơi và chấp nhận nhau khi hàn vì, và khi giàu thì nổi chướng cà chớn, không chơi với ai, hay chọn chơi với ai khác với lúc nghèo, cho thích hợp với cái hoàn cảnh giàu mới cho mình.
Cái tôi thấy khác là lúc hàn vi mới qua tỵ nạn thì có ít cái chọn lựa trong việc làm, việc giải trí, việc lo toan cho nhiều thứ khác, có cùng tâm trạng tỵ nạn mới qua nên dể thông cảm và gần gủi hơn.
Rồi sau này thì quá lu bu với những chuyện cần làm nên không có bỏ ra nhiều thì giờ để nurture (xây đắp?), maintenance (bảo trì?) những cái quan hệ với người khác như lúc hàn vi, và bây giờ cái hoàn cảnh nó cũng có nhiều thứ không còn giống nhau nhiều nữa. Thí dụ như hồi xưa , không có nhiều chọn lựa, đâu đâu thì cũng xúm lại nấu ăn, uống Budweiser ….giờ thì nhiều lựa chọn hơn thằng thích dồ tàu, cha kia thích ăn đồ Ấn Độ, lung tung cái gì cũng có, mà sở thích cá nhân nó không ai giống nhau, nên đâu thể có nhiều thì giờ để làm chung, chơi chung với nhau nhiều như hồi không có nhiều chọn lựa khác. We growth apart – more diverse…. Và đó là điều tốt chớ không phải tiêu cực.
Thành ra không phải con người đổi tính từ tốt ra xấu mà chỉ là cái hoàn cảnh sống khác nhau vì mình có nhiều chọn lựa khác available cho mình. Rồi mình có cảm tưởng là con người đổi tính vì tiền hay danh vọng mà chia rẻ nhau,
Tôi vẩn thấy thích enjoy chơi với bạn thân thuộc hồi thời cơ hàn khi có dịp (hầu như chúng bạn đều giàu có hơn và hay hơn tôi nhiều lắm), dù la nhận thấy rỏ cái khác biệt đặc trưng, cái quan trọng là mình có chấp nhận và tôn trọng cái khác biệt của bạn không hay là hai bên đều muốn my way mới là đúng, còn không thì chửi bới châm chích qua lại, rồi không thèm chơi với nhau nữa.
Và nhiều khi mình không có cái dịp hay không biết diển tả cái cái mình nghĩ với nhau, nên người thì nghĩ thằng kia chê mình nghèo, thằng nọ thì nói nó giàu làm phách. Nhưng thật sự bên trong nếu chúng ta đã là bạn tốt với nhau hồi xưa rồi thì chắc là phải có nhiều cái tương đồng để xây dựng đi tới chớ, chỉ là không biết nhắm vô cái giống nhau để thân nhau mà mình thường nhắm vô cái khác biệt để rời xa nhau.
Tôi không loại bỏ trường hợp nó chướng quá không chơi được, thay đổi quá nhiều, không còn cái gì giống nhau nữa, dù cố gắng thì flip cái finger luôn hahahahahaha. Chúng tôi flip lẩn nhau hai ba thằng bạn, rôi một thợi gian dài mấy chục năm sau đó, dường như hai bên đều thấy cái sai sót của mình nên gặp lại cũng OK.
LikeLiked by 1 person
Like
Nhiều cái hay, cần si nghĩ😄
“…We growth apart – more diverse…. Và đó là điều tốt chớ không phải tiêu cực…”
Growing apart không những giữa bạn bè, mà còn growing apart giữa vợ chồng…vậy tính sao đây?…tích cực, tiêu cực, hay tiêu tùng😎
LikeLiked by 1 person
Coi cái gì vợ chồng trân quí chung giống nhau đủ để thắng cái khác nhau không?
Nếu không, thì “găp nhau làm ngơ” chớ sao?
Có những thứ không như mình muốn được, thì chịu, nhưng phải making sure là hai bên phải nói với nhau, suy nghĩ cẩn thận, time out period, rồi nói, rồi suy nghĩ, time period again rồi mới cắt dây thung quần.
Tích cực là mổi cá nhân biết cái gì mình thích và quan trọng với mình bây giờ, tiêu cực là nó disrupt cái mình có giống nhau lúc trước, tiêu tùng là chia tiền $ và mấy đứa con nó spend time in 2 places.
LikeLiked by 1 person
who can say the next marriage will worse than the previous one?
Thành ra chia tay cũng không phải dead end. Chỉ có tiền bạc là chết dí khi mình không còn ở tuổi làm ra nhiều nữa mà phải chia hết, bỏ mạng sa trường ông ơi. Giải quyết được vụ tiền, thì là một sự giải thoát cho người bị bí, tôi nghĩ vậy, tích cực chớ.
đừng quan tâm nhiều về cái tôi nói về ly dị, tôi không có kinh nghiệm thật vụ này, hear say không thôi.
LikeLiked by 2 people
Thanks.
Tui thấy cuộc sống hiện đại cũng khiến người sống trong đó có nhiều thay đổi về hôn nhân, mối quan hệ vợ chồng, cho nên chuyện growing apart thành một thực tế? tiêu cực hay tích cực, chấp nhận hay không…
LikeLike
1- Nói tới cái này, thực sự con người không thay đổi, mà hoàn cảnh thay đổi làm người có vẻ đổi thay, nhất là hạn hẹp thời gian hơn. Đừng nên trách ai hay trách mình, mà mở rộng sự thông cảm.
Hùi xưa lê lết quán , uống 1 ly caphe, một bình nước trà nhưng châm nước sôi , trà ,thêm vài lần, ngồi 8 vài tiếng, xong còn oai hùng ghi sổ :). Bây giờ ai có thì giờ đó?
2-Tháng 4 lại gợi nhớ tới cuốn phin đen trắng, mờ mờ nhưng rõ nét, của những ngày cuối từ Đà Lạt di tản về SG, những ngày đêm lo âu, bon chen, mánh mung tìm một lối đi. Tuổi quá trẻ, kiến thức quá bé, và túi thì thật rỗng, nhưng vẫn phấn đấu, vui để sống còn, như một phép lạ, đi lộn vào xà lan.
Cuốn phin có Subic Bay, Guam, xong rủi Fort Chaffee . Chưa trở lại Guam, nhưng đã trở lại Subic Bay và Fort Chaffee (không cần mua cả chiếc máy bay như OK) .Nỗi khắc khoải, vết thẹo lu mờ đi phần nào sau lần viếng thăm. Nhưng Tiếng thở dài theo cả đời.
Tháng 4/2014, với các con , dâu, rể ngồi vỉa hè uống bia, và kể về chuyến đi ngày ấy, như là chuyện cổ tích để các con kể lại cho cháu sau này.
Bia nhạt nhạt nhoà trên bóng đêm SG
và có hương Vị của muối.
3- Tháng tư của P. Bidong, của SG hỗn loạn, của biển khơi ngoài VT, Subic Bay, Guam và các trại tị nạn trên xứ HK.
Tháng tư này VN có thay đổi hay có khá hơn ? Từ dưới đáy, chỉ có chọn lựa duy nhất là cố ngoi lên, nhưng có cần thêm vài chục năm nữa không? Lại thêm tiếng thở dài cho nhiều triệu triệu người.
LikeLiked by 3 people
Like
Cảm động…Thanks GLL
LikeLike
Nhớ lại quá khứ sợ và rùng mình. Không biết làm sao chịu đựng nổi vượt qua gian nan thử thách, nửa đêm chợt thức giấc nhớ chuyện xưa làm mình đổ mồ hôi, làm 1 ly nước ấm uống 1 hơi và cố quên đi tiếp tục sống thanh thản cho hết kiếp người. Anh Gia nhắc lại làm mình chợt tỉnh, mà lâu rồi quên đi ngày ấy năm xưa!!!.
LikeLiked by 3 people
Mua vé Round Trip, chớ mua One Way là phiên lắm Bác Tôi Ke ạ.
LikeLiked by 1 person
Moi Quy Vi Xem Giai Tri:
LikeLiked by 1 person
Buỗi sáng tháng tư..
suy nghĩ Sài Gòn nhân dịp nghe dẹp người bán hàng ở lề đường để có chổ đi bộ?
Khi nhắc đến Paris, thủ đô nước Pháp, tuy tui chưa đến đó, nhưng hình ảnh những tiệm cà phê mà thực khách ngồi tràn ra vỉa hè, thơm phức mùi cà phê hay bán mì…nổi lên trong óc tui…rất hay…đầy tính nhân văn, bản sắc…
Còn Sài Gòn, nếu không có những “…con đường Duy Tân, cây dài bóng mát…”, hay những hàng bò bía, xe mì, gánh chè đầu đường hay ngoài vỉa hè thì chúng ta sẽ nghĩ gì mỗi khi nhớ tới SG? Mình sẽ nói nó sẽ sạch, đẹp, hiện đại như Thành phố A, B..? Bản sắc SG ở đâu?
có người phải buôn bán ngoài đường tại nghèo, gia đình con cái phải có cái ăn cái uống. Thêm nữa, khi đã cho người dân có tự do đi lại thì đã tạo ra một vấn đề “di dân mini” từ ngoại thành vào thành phố lớn như là SG rồi. Đây là thực tế.
Đồng ý là tư duy của người qui hoạch cho dỉ nhiên muốn thành phố được hiện đại như những thành phố khác trên thế giới. Cái đó tốt. Nhưng việc qui hoạch này mà không bao gồm bóng dáng người bán hàng vệ đường thì sẽ thiếu thực tê, không nhân bản và không có bản sắc.
Theo tui, để qui hoạch, nên có tình có lý, có thể tạm phân loại các con đường thành các loại A, B, C va D. Những con đường lớn A và B thì có thể cấm người bán hàng ở lề đường. Làm như vậy, nó sẽ không làm cản trở lưu thông, có ngăn nắp và hiện đại.
Thứ nhì, những con đường nhỏ loại C, D thì nên qui hoạch cho dân buôn bán, để người nghèo có nhu cầu làm ăn, kiếm sống vẫn có cơ hội. Qui hoạch có nghĩa là thiết kế sao cho có chổ để đi, để buôn bán, để ở đàng hoàng. Lúc đó, giá trị của thị trường của những căn nhà trong những đường nhỏ tăng lên vì có thể buôn bán vệ đường. Điều đó sẽ làm người có nhà ở đường nhỏ đở “tức” vì giá trị căn nhà họ lên.!
Nếu làm được như vậy, mọi người sẽ có những con đường lớn khang trang, hiện đại, rộp bóng cây lề đường, phố đi bộ. Sau đó, ai mà có nhu cầu ăn uống thì quẹo xe vô, hay là đi bộ vô các con đường nhỏ để ăn mì, bánh cuốn, bò bía…thoả thích😄
LikeLiked by 1 person
Nói chuyện với chính quyền VC thì chắc nói với “cây cột” sướng hơn! 😦
LikeLike
Tôi cũng được trời ban cho có số sống ở nước ngoài sau khi 2 lần vượt biển mới thành công. Đi từ Sài Gòn ngày 3/25/1981 xuống tới Bà Rịa thêm 1, 2 đêm để đi miệt vùng khỉ ho cò gáy, muỗi nhảy đầm Díco từng cặp từng cặp trong ghe, trong khi tui đang nuốt những hạt cơm khô bữa tối để vội vã chạy đi lên ghe lớn và tới đảo Pulau Bidong đúng vào ngày 4/01/1981 số thứ tự trên đảo là PB-085 tui ở khu D , tới đây “giường” đã có sẵn chắc anh Joe đóng dùm…
Cái đêm trước khi tới đảo tui thấy từ xa giàn khoang bự lắm mà sao đi hoài hỏng tới, gần sáng thì bắt đầu thấy đảo hiện lên từ đằng xa, gần tới đảo mọi người mừng đến nỗi nhảy xuống biển lội vào, tui sợ chết không lội, tài công kéo thuyền gần lại nước tới khoảng bắp đùi tui bắt tui nhảy xuống ướt nhẹp cộng thêm 6 ngày trên biển bị say sóng, tui như người chết thèm ly nước lạnh tầm thường mà trên ghe chỉ cho ngậm cục đá cục nhỏ xíu để cầm hơi. Trên đường đi bị tàu cướp Thái Lan “hỏi thăm” 2 lần, nhưng may mắn khg ai bị giết.
Ờ được vài tháng tui thấy họ xây thêm khu F(lâu quá khg nhớ rõ E hay F) là những gian lớp học dạy tiếng Anh, hể rảnh là tui đi băng qua cái giếng rồi tới khu này , đứng ở bên ngoài mỏi lắm để nghe ké thầy giảng dạy tiếng Anh suốt buổi, coi như nhồi vào óc tui được chữ nào hay chữ đó. “Thầy” đây là những người vượt biên giống mình biết chút ít tiếng Anh dạy lại cho những người trên đảo. Ở đảo vui lắm có nhiều kỷ niệm mà khg rảnh kể hết được.
Sống được khoảng 7 tháng tui thuộc diện Hốt Rác, cuối cùng có cặp vợ chồng ở New York chịu bão lãnh tui và tui phải qua thêm vài tháng nữa ở trại Bataan Philippine thuộc vùng 4 , học tiếng Anh rồi mới cho đi định cư Hoa Kỳ.
LikeLiked by 3 people
Like.
Mấy chục năm đã qua. Vậy mà nghe chị kể vẫn có những cảm giác thật: nghe ghe chi bị Thái land hỏi thăm thấy hết hồn, nghe chị bình an tới đảo Bidong thấy mà mừng…😄
Hi hi, tàu tui tới sớm (nhiệm vụ chặt cây đóng gường cho Ông Kẹ, anh M&M, chị Bidong, thầy Lý và chị,…ha ha). Không nhớ rỏ nhưng là tàu tui số thứ tự có mười mấy à. Tàu chị thứ tự 85 vậy là biết đâu đã từng gặp nhau trên đảo. Lý do là lúc đó ra đi dữ lắm. Nhiều khi một ngày mà có tới mấy ghe lên đảo…Hồi đó bãi trước muốn đi bộ ra bãi sau thì có con đường đất. Tui nhở khúc giữa, gần đường này, mà cũng gần cái giếng nước to…
Đúng là có nhiều kỷ niệm vui buồn, kể khó hết😄😜😎
“… “giường” đã có sẵn chắc anh Joe đóng dùm…”
hi hi, cho tui địa chỉ để tui gởi bill cho chị (sẽ tính
giá mềm tuy là giường cứng, cấn) j/k
LikeLiked by 2 people
@Jo Jo: số tàu còn tùy thuộc từ đâu tới, chữ tắt của địa điểm xuất phát rồi mới tới số thứ tự. B. không nghĩ là JJ gặp Tiny ở đảo, vì JJ đi từ 1-2 năm trước khi T. đến đảo, nếu có gặp thì chắc JJ phải thuộc diện “hốt rác” thôi! hahaha 🙂
40+ năm, giá cả vật giá lên, tính làm sao cho đủ vốn tiền làm giường đây?
LikeLike
Like
Đọc còm chị làm tui nhớ chiếc táu tui đi. Nói tàu cho nó bảnh chứ nó là chiếc ghe. Tuy không chỏ nhưng tui nhớ lúc dưới hầm tàu thì mọi người xếp hàng ngồi hai bên (như ngồi xe lam hồi xưa). Tại vì ghe nhỏ nê ai mà dỗi chân dài ra thì người đối diện co lại. Rồi khi say sóng thì có người ói tùm lum..cũng phải chịu. Đi vệ sinh thì đàng sau tàu có mấy tấm ván chắn lại làm toi lét. Cứ tưởng tượng ai à xui ngồi mà trượt chân thì chỉ có rớt xuống biển mà chết…
Chuyện vượt biên, ở đảo hình như là cơn ác mộng, hình như nhiều lúc cố ý bỏ quên. Nhưng mà làm sau quên được khi mà dầu muốn hay không, nó đã trở thành một phần cuộc đời, nó shock mình quá dữ nên không quên được.
Cho nên khi nghe ai còm tới, nhắc tới…là lại tự nhiên muốn nghe thêm, muốn nói thêm…
Hi hi, lúc rảnh chị kể thêm, nhứt là vụ cướp Thái lan hỏi thăm…
LikeLiked by 1 person
@Tiny: lặn lâu quá hôm nay mới trồi lên nha! j/k
Ủa mà sao hồi đó ở trại T. không ghi danh rồi vào lớp học ngồi đàng hoàng mà phải đứng ở ngoài mà “ngóng mỏ” vào là sao? 🙂 Tui ước gì hồi xưa ở trại có máy chụp hình thì tui sẽ ghi lại hết những kỹ niệm ở đảo! Bây giờ càng nghe mọi người kể thì tui càng không thể nhớ những gì muốn nhớ cho rõ ràng hết. Đúng là già rồi đầu óc lú lẫn hết rồi! 😦
LikeLike
Hi Chị Bidong,
Em cũng muốn ghi danh học lắm nhưng khg được vì nó cho người nào tới đảo trước thì ghi trước, tới sau thì ghi danh sau, phải đi theo thứ tự. Khi gần tới em thì sắp sửa đi Phi nên em khg ghi danh nữa.
Theo em thấy những nước ở tị nạn sướng nhất là Singapore đó, anh chị của chị quá Lucky.
LikeLiked by 3 people
(Trên đường đi bị tàu cướp Thái Lan hỏi thăm 2 lần, nhưng mày mắn khg ai bị giết). Chắc trên tàu không có đàn Ông? không kháng cự trấn lột sạch nữ trang vàng rồi bỏ đi trong cái nguy hiểm cũng có cái may, còn người còn của. Có nhiều người bỏ mạng vung biến Thái Lan, sự việc này tôi biết cho không phải nói khơi khơi.
LikeLike
Anh Joe,chú Brea
Vụ cướp Thái Lan thì T nhớ như sau:
Biển đang êm đềm khg gió, khg bão, khoảng giữa trưa bỗng nhiên từ ở trên boong tàu ông chủ ghe chạy xuống nói : cướp, cướp, bà con ôi…mọi người hãy bình tĩnh nó đang tiến tới tàu mình… sau khi dứt tiếng của ổng thì tự dưng T nghe 1 cái bịch , quay lại hướng theo tiếng đó thì T thấy có 1 chị khoảng chừng hai mươi mấy xỉu xuống và có chị của chỉ kiếm quạt quạt vô mặt chị bị xỉu và giựt tóc 2 bên để chỉ tỉnh lại, được muoi phút thì chỉ tỉnh và khóc quá trời. T thì lúc đó thuộc loại ngây thơ quá khg biết lý do gì, sau nầy thì mới hiểu ra là chị ấy sợ bị hiếp nên xúc động.
Rồi cái gì tới thì tới, tụi Thái Lan nó nhảy từ trên xuống tàu của mình, thằng nào thằng nấy mồ hôi nhể nhảy, tóc quăng tít tò lò, già có, trẻ có, đen thui thùi lùi, nó ra lệnh làm dấu và lùa tất cả đàn ông phải đi qua bên tàu của nó, còn lại chỉ toàn đàn bà, nó bắt đầu túa ra mò từng người, tụi nó chắc học ở đâu mà nó mò trên cổ áo sơ mi, bắt đầu góc nhọn cổ áo nó lấy tay rờ rờ coi thử có sợi dây chuyền may lòn ở bên trong vải khg, xong rồi ở bên trong chân bâu chạy chung quanh cổ áo, tới đường nẹp chạy dài từ trên xuống chỗ đơm mấy nút áo, xong tới áo Bra, rồi tới lưng quần, xong tới đường dài ống quần từ trên xuống, nó nghi mình may nhét sợi dây chuyền dài theo ống này, đây là cướp lần thứ nhất, nó lấy cũng 1 mớ, tới khi cướp lần 2 thì đâu còn của cải gì nữa nhưng nghe xì xào 1 cô trên ghe bị hiếp, khi lên đảo nhìn kỹ thì cô này đẹp lắm, lần 2 nó cho đá bào , đá cục, là loại nó ướp để cho cá khg hư, đưa cho mình uống nên hôi mùi cá quá chừng.
Ghe của anh Joe may mắn là đi vệ sinh ở đằng sau, chớ ghe mình thì đi vệ sinh coi như phải ở trước mặt “bá quan văn võ” 2 bên 8 hướng, nên phải nín chờ : màn đêm buông xuống, gió ngàn vi vu, lấp lánh vì sao, mới ra tung hoành…
LikeLiked by 3 people
Đọc mà muốn nín thở!
LikeLike
Ghe của Bi đi, lúc mới khởi hành thì cũng có nhà cầu sau ghe nhưng không lâu sau thì mạnh ai người ấy tự giải quyết tại chỗ luôn! Bi ngồi gần cửa sổ, trong ghe mùi hôi nồng nặc, lúc sóng lớn đánh vào thì người ướt như chuột lột, sau 1 lúc thì khô và cứ lập đi lập lại như vậy, nhưng lúc nào tỉnh táo thì bao nhiêu quần áo dơ vung vẫy chung quanh thì Bi liệng luôn xuống biển cho sạch sẽ! Lúc ghe đổ bộ, đâu có ai còn tâm trí để mang hành lý của mình mà chỉ “bỏ của chạy lấy thân” thành ra những gì Bi quăng đi cũng không đến nỗi tội lỗi lắm! Thật hãi hùng. 😦
LikeLike
Like
Đọc còm chị mà ắn tượng hai chữ hãi hùng.😎
Tui nhớ trong hành trình, hãi hùng nhất là khi biển động dậy sóng lớn! Cứ nghĩ coi, chiếc ghe/tàu mà mọi người phải xếp ngồi như hộp cá mòi: lưng dựa hông ghe, mặt đối diện, chân người này dỗi thẳng thì người đối diện phải co lại… Từ bề ngang như vậy có thể phỏng đoán chiều dài ghe.
Vậy mà ghe chở hơn một trăm người! Ghe củ, đã nhỏ, lại chở hơn trăm người, sóng vổ thân tàu tàu thì tàu kêu ọt ẹp, ọt ẹp…
Khi biển cả nổi sóng thì hãi hùng lắm. Trong ký ức tui thì nhiều lúc mũi tàu với con sóng là 90 độ, cứ như “chẻ” con sóng (có phải tàu phải chạy vậy mới không bị sóng nhấn chìm? Nhưng mà nhồi thấy bà!)
Cứ như vậy, sóng mỗi lần tới là tàu lại bị nhồi xuống, đẫy lên..như vô cùng tận! Còn chiều cao con sóng? ..ôi thôi, nó cao hơn tàu, cao hơn cả những người chui ra để ngồi phía trên tàu như tui…
hãi hùng lắm!
LikeLiked by 1 person
Thêm:
Có một bữa
Vượt biên…
Có một bữa, máy hư, máy bơm nước hư, hên là biển lặng. Tàu vô nước máy bơm hư nên đàn ông thành niên hì hụt lấy thùng, can..bất cứ cái gì..để tát nước. Tui vừa tát nước đổ xuống biển vừa nhìn mặt biển phía dười. Tui nhớ lúc đó biển thật sâu thẳm, như không đáy và quá bao la…
Sao bao năm, tui vẫn nhớ một cảm nghĩ của tui lúc đó: nếu mình nằm trong dòng nước đó…tự nhiên, thấy thât nhàng, không còn sợ…ha ha
LikeLiked by 1 person
@Jo Jo: có lúc Bi nhìn ra cửa sổ, thấy sóng cao hơn ghe và ghe thì giống như là món đồ chơi hồi xưa mình xếp bằng giấy vậy! Vì bị ám ảnh mà sau khi định cư mấy chục năm mới dám đi cruise chơi! Ghe với tàu thì khác nhau quá chừng phải không? 🙂
LikeLike
Lâu quá mới thấy lại chị Tiny! Vẫn còn nhớ câu chuyện ‘tiếng gà gáy’ và chuyện ‘cái bô’ chị đã từng kể.
LikeLike
Hi Vân,
Hình như “Bề trên” hỏi thăm, rồi mới tới tàu cướp hỏi thăm, Tiếng gà gáy cộng thêm tiếng khóc ai oán của người mẹ làm mình tới giờ này cũng khg sao quên được , Bề trên người khuất mặt chắc phù hộ đó, vì đi 5, 6 ngày mà mọi người coi như bình an, mũi tàu bị bể cũng khg sao
Mỗi lần rảnh là vô FB thấy những món ăn của Vân rất thích,
ước gì trời cho mình có khiếu nấu ăn nhỉ, nấu khg biết mệt và thích thưởng thức.. .
LikeLiked by 4 people
Tui thì không ở Bidong, nhưng ở trại Singapore và Galang 1, zone 8. Có ai ớ trại này không? Ở Singapore, tui nhớ được đi ra trại đón xe bus đi shopping.Trại phát tiền cho mĩnh tự túc nấu ăn nên ăn dè xẻn thì có tiền dư. Hồi đó có câu trại Singapore là thiên đường ty. nạn. Có gia đình khi đi định cư họ mua ma’y casette, đồng hồ đeo tay Seiko đem theo. Galang1 khi tui đến thi barack chỗ ở rất tốt. Tui may mắn không phải ở lâu, là người trong tàu tui được đi định cư sớm nhất. Bà con nào có chuyen gì để kể về Singapore hay Galang 1 không?
LikeLiked by 3 people
Like
J cũng nghe nói trại ở Singapore đở lắm. Hình như có cho phép người tị nạn ra ngoài, đi làm thêm? Rảnh kể thêm nha chị…😄
LikeLike
Lúc đó có tất cả bao nhiêu trại tị nạn : Mã Lai, Indo, Singapore, Hồng Kông, Phi, Thái Lan,… Vậy trại Pulau Bidong là đông nhất phải không?
LikeLike
Mấy trại bênThái Lan chắc đông hơn Bidong.
Phi ngoài một số nhỏ tới trực tiếp từ Việt Nam, Phi là trại chuyển tiếp (processing center) cho hầu như tất cả tỵ nạn Việt, Miên , Lào, từ các trại khác, được nhận vô Mỹ, tới đó 3-4 tháng học về đời sống Mỹ trước khi đi vô xứ Mỹ. Một số ít đi Pháp, Úc Canada cũng tới đây trước khi vô xứ mới. Cái trại đó là trại Bataan.
Bên Indonesia, một phần của trại Galang cũng là trại chuyển tiếp giống như vậy nhưng ít hơn Bataan. Cho nên tỵ nạn được nhận vô Mỹ, có người tới Phi, có người tới Indo. trước khi vô Mỹ.
LikeLike
Like
Thêm:
Nếu tui không lầm, thì khi được chấp nhận định cư, tị nạn ở đảo Bidong ngồi tàu ra thành phố ở đất liền tên Trenganu gì đó. Ở đó có trại để tị nạn làm thủ tục giấy tờ, khám bệnh. Ai mà có bệnh thì phải ở lại đê uống thuôc, tái khám…ok mới đi. Sau đó ngồi xe đò ra thủ đô Mã-lai là Kuala Lumpua… lên máy bay đi Mỹ. Hình như lúc đó chuyến bay cho tị nạn là ban đêm. Chỉ nhớ lên xe đò ban đêm, dưới ánh đèn vàng, mọi người bề ngoài lên xe, xuống xe một cách yên lặng. Nhưng trong lòng chắc có nhiều nỗi niềm: vui vì biet mình đi định cư, buồn vì lại phải xa cái đảo lạ mà quen, tự hỏi rồi sau nầy cuộc sống mới sẽ ra sao?…
Tóm lại, tất cả không rỏ lắm, chỉ biết nói chung được đi định cư là mừng chớ biết đâu là đâu đâu😄Mình cứ như con vịt, trên tay cầm cái tui cái túi plastic bự tổ mà trong đó là tất cả giấy tờ, hồ sơ, hình x quang tìm phèo phổi… đi theo mọi người như đàn vịt, người lùa đàn vịt tới đâu thì mình đi tới đó…nghĩ lại thấy mắc cười…ha ha
LikeLiked by 1 person
Hình như chỉ có những người ưu tiên 2-3-4… là phải đi Phi, còn ưu tiên 1 thì đi thẳng sang Mỹ? Bi đi theo #1 nên không bị đi Phi, không biết có đúng không?
LikeLike
Yes, tỵ nạn hạng 1 có sponsors là cha mẹ anh chị em ruột nên không cần process ( có nguời lo) gì nhiều nữa nên không ghé processing center.
LikeLike
@OK,
Hèn chi tui thuộc ưu tiên “hốt rác” nên phải qua processing center. Những ngày ở đó, thời gian với tâm lý chờ đợi, nôn nóng…sau mà thiệt là dài…ha ha
LikeLike
Anh chị của Bi đã đến đảo Singapore khoảng cuối năm 78. Nghe kể ở đó sướng lắm đó. Tuy nhiên, gia đình của chị (vợ chồng & 4 đứa con) phải đi định cư ở Na uy vì tàu NU vớt, không còn chọn lựa nào khác! 😦
LikeLike
Xin báo cáo với cả nhà là tui bơi về tới nhà gần nữa đêm. Sau cả tuần đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, Lê lết bến tàu mỗi ngày để đến Bidong làm việc. Thân xác hoang tàn không nhận ra, về tới nhà xoi gương mới thấy mình đen như Mã Lai.
Sáng nay vô chổ làm quên tiếng Mỹ….hehehe. Cả tuần sinh hoạt ngoài trời, giờ ngồi trong building thấy nó sung sướng gì đâu.
Trở về Bidong là muốn nhìn lại nơi khởi đầu của cuộc hành trình. Tôi vui sướng vì đã làm được một ước muốn khi sức khỏe còn cho phép.
Trong nhóm đi có một người bên truyền thông, tường trình về chuyến đi. Đây là cái clip của người bạn trẻ tên Thi
LikeLiked by 5 people
Chúc mừng thầy Lý đã hoàn thành được ước mơ của mình nha!
LikeLiked by 1 person
Bửa nào rảnh ghi lại cảm tưởng cho thiên hạ nghe. Đừng để lâu quá nó nguội, quên.
Muốn nghe suy nghĩ của người trở lại, nhất là những người khi con ở đảo là baby bây giờ trưởng thành. Coi cái nhìn của họ khác với người lớn như thế nào.
Ganh tỵ với ông quá, có cơ hội được trở về ” nơi khởi đầu của cái hành trình”, rồi thân xác hoang tàn, vui quá xá …. Live life to the fullest.
Rất là nhiều khi mình thích cái hưỡng thụ dính dáng tới thân xác cho khỏe, cái gì cũng kiếm cái thoải mái, ngon lành mà quên đi cái tinh thần, cái mind, cái soul nó cần cái foods như những chuyến du lịch như ông đi Bidong vây, một trải nghiệm thật, nóng nảy, dơ dáy, mệt mỏi, bờ bụi làm việc nhóm chung. Không ngạc nhiên khi thấy ông có cái nhìn, cái cuộc sống cân bằng, vui vẻ, lạc quan. Không như tôi, co cụm, work and work, so grumpy, oh man ….
LikeLiked by 5 people
@Ông Kẹ: yes, one life to live and live life to the fullest. Những lúc sau này tôi thấy cái gì mình có thể làm được hôm nay thì làm. Đâu biết trước được cuộc sống ngày mai sẽ ra sao.
Yes, tôi sẽ cố gắng ghi lại trãi nghiệm của chuyến đi mà tôi may mắn có được. Hy vọng từ đó còm sĩ ở đây có hứng thú trở về Bidong 1 lần. Những buổi sáng đi tàu ra Bidong đi làm, nhìn biển cả mênh mông nhấp nhô sóng tôi thấy người Việt mình đúng là “điếc không sợ súng”, quá lều khi ra đi trên những chiếc ghe mỏng manh, thiếu thốn mọi thứ và ít có chuẩn bị để đối phó với những trắc trở trên đường đi. Cơ hội chết trên biển nhiều hơn là sống và đến được bờ.
Trở lại Bidong lần này nhắc cho tôi biết vì sao tôi có mặt nơi đây, cho tôi thêm nghị lực để đi tiếp phần đường còn lại.
LikeLiked by 1 person
Like.
Good job, thầy Lý
😄😜😎
LikeLike
Ha ha
Thầy còm tui đọc thấy quá cực: bơi nè, hoang tàn nè…cực hơn đi vượt biên😄. Rảnh vừa nghĩ mệt vừa thành khẩn khai báo…chứ để lâu nó lạnh😄
Trở vê một điểm khởi đầu quan trọng của đời mình là dịp để bùi ngùi thân phận làm người sao cực quá? Để thấy cái phước mình có? Để biết từ hôm nay mình sẽ làm gì? He he, tui lót dép dành chổ trước từ bữa tới giờ đê ngồi ngồi nghe “tiếp theo”…
Chúc TL và ACE ngày vui😄
LikeLiked by 2 people
Anh Joe: Trở về một điểm khởi đầu quan trọng của đời mình là dịp để
Bùi ngùi thân phận làm người sao cực quá? No
Để thấy cái phước mình có? Yes
Để biết từ hôm nay mình sẽ làm gì? Yes, tui coi cuộc đời như cuộc chạy marathon. Lúc bắt đầu chạy ở điểm xuất phát, đất hẹp người đông, có khi vô tình dẫm lên chân nhau. Cố tìm con đường rộng mở để chạy cho bản thân, để cảm nhận cái thành quả bao nhiêu ngày luyện tập, chạy như ngựa mới được sút chuồng. 13 miles còn lại, mình phải biết sức lực của mình, cùng giúp nhau về mặt tinh thần với những người đồng hành bạn chạy trên đường, một lời an ủi khuyến khích cũng là sức lực, giúp nhau để cùng nhau về đến đích.
Rờ trúng đài anh Joe kể chuyện trên đảo của những người đến trước nghe đã đời. Anh còn quên về chuyện khu biệt lập thanh nữ mà hàng đêm gần 10 giờ (giờ giới nghiêm). Có mấy anh, mấy chị giã vờ xách cái sô nước, lẽng kẻng ra khu nhà tắm để hẹn hò…..hehehe.
LikeLiked by 2 people
Vượt biên…
Ngày x
Ghe chạy tới Mã Lai, tấp vô một làng biển. Moi người lội lên bở. Lúc đó, dân làng lưa thưa ra coi. Bắt đầu ném đá…Hai bên tiến gần. Mấy đứa đàn ông bản địa bắt đầu trở chứng. Họ có người cầm theo cả súng đi săn bắn. Thanh niên bản xứ thấy đàn bà phụ nữ bắt đầu sờ mó. Phụ nữ bắt đầu phản đối, la hét…Thanh niên cùng ghe nhảy ra đố mặt, bênh vực phụ nữ..xung đột bắt đầu. ..Hình như có người ( là một cô giáo?) trong làng chạy ra ngăn cản thanh niên trên đảo….
(Còn tiếp) ha ha
LikeLiked by 1 person
Ông biết tại sai nó không rờ phụ nữ khác mà xúm lại rờ ty nạn Việt Nam? Seriously. no joke.
LikeLike
Cái này chờ OK cho biết lý do….
Lúc đó, ai cũng sợ, cũng liều, thí mạng cùi…
LikeLike
Tui nghĩ vì người VN mất nước & chính quyền mới không bênh vực người dân của mình, không có luật lệ rõ ràng nên tụi nó dễ thoát tội nên làm càng mà không sợ bị bỏ tù? Hồi đó tui lên đảo đầu tiên là 1 bãi biển, chưa phải là PB, tụi lính ML thừa cơ hội buổi tối khi mọi người ngủ thì nó định dở trò ăn trộm & rờ mó phụ nữ, nhưng may là có mấy ông canh thức để tụi nó không dám ra tay! 😦
LikeLike
Hêhhe cái gì cũng đổ thừa VC hết.
Không phải tại VC dở mà hải tặc thái, mã, tấn công đàn bà tỵ nạn.
LikeLike
Tôi là tị nạn nhưng không ghé Bi Đông, nhưng nhận 2 gia đình tị nạn từ Bi Đông.
Làm 2 đợt, tất cả 5 người, cháu tôi và cháu của nhà tôi, họ ra đi từ Mỹ Tho và Cần Thơ.
LikeLiked by 1 person
(Phần 2)
Đường về Bidong xa thăm thẳm. Tôi rời phi trường Los Angeles tối thứ Năm, sau nhiều tiếng bay, chờ chuyển tiếp ở Guangzhou, China. Cuối cùng hai anh em tôi cũng đến thủ đô của Mã Lai, Kuala Lumpur chiều thứ Bảy.
Sau khi đi gặp và tháp tùng với nhóm thiện nguyện viên đi trùng tu di tích ở đảo Bidong. Tụi tôi đi ăn tối để có dịp làm quen với anh chị em trong đoàn. Trong chuyến đi này tôi thấy ai cũng thân thiện, dễ mến. Họ đến từ nhiều quốc gia: Úc, Mỹ, Canada, Phillippines, Thái Lan và Mã Lai. Về tuổi tác thì có một cháu 14 tuổi thế hệ thứ 2 của thuyền nhân năm nào, đi cùng người cha cho đến 1 vài bác ở tuổi 70 cũng hăng say tham dự.
Phần đông là cô chú và anh chị em đã một thời gắn bó với Bidong có người đã trở lại Bidong vài lần, có người khi đến đảo còn nhỏ muốn trở về nhìn lại Bidong lần đầu sau nhiều năm. Có một vài bạn trẻ chưa một ngày sống ở Bidong, muốn đến Bidong cho biết và tìm hiểu thêm về thuyền nhân vì khi các bạn này sinh ra và lớn lên ở Việt Nam sau thời điểm cao trào của những người bỏ nước ra đi trên những con thuyền mong manh. Sách giáo khoa trong trường ở Việt Nam không có ghi lại hay viết về chương sử bi thương này. Sau khi ra trường và đi làm thì họ nghe về người tỵ nạn và các bạn trẻ này muốn hiểu biết thêm về thuyền nhân nên tham gia chuyến này. Cho dù họ có lý do riêng khi đến Bidong, nhưng đều có chung một tấm lòng là tình nguyện tham gia cho công việc chung, đóng góp sức lực để bão tồn, gìn giữ di tích tỵ nạn ở đảo Bidong.
Chủ Nhật, cả đoàn cuốn gói ra phi trường để đi chuyến bay nội địa 1 tiếng đường bay đến một tỉnh nhỏ là Kuala Terenganu. Trong lúc chờ mọi người có mặt đầy đủ ở lobby của hotel. Tôi giới thiệu tên mình, đến bắt chuyện xã giao với một người bạn trẻ. Khi nghe tôi nói đi tàu MB279 đến Bidong tháng 12/1984 thì mắt anh ta sáng lên, mở to hơn và nói “tôi cũng đi tàu đó đó, vậy là mình đi cùng tàu”. Lúc này thì tôi cũng vui mừng được gặp lại người đi cùng tàu, nhưng không tài nào nhớ nổi là vì anh ta ra đi lúc 12 tuổi. Tụi tôi nhận ra nhau chỉ vì nhớ số mã thứ tự tàu mà người ta đã đánh dấu cho chúng tôi khi đến đảo. Tôi nghĩ không ai có thể quên số tàu của mình đến khi nhắm mắt. Mặc dù đi chung tàu nhưng có những chi tiết cần kể lại cho nhau nghe để hình ảnh của những ngày vượt biên trên biển hiện về rỏ hơn. Tân, người bạn ở Úc, kể một chi tiết mà anh nhớ hoài là khi được tàu Thái Lan tiếp tế cho nước sau 2 ngày rời khỏi Việt Nam, trên tàu hết nước đã lâu mọi người đều khát. Khi có nước thì một chú đã lớn tiếng bảo vệ nói phải cho tụi nhỏ uống trước. Tân nhớ hoài câu nói đó và lòng tốt của chú đã cứu được cả đám nhỏ tụi tôi. Tôi cho Tân biết chú đó ra đi vĩnh viển trong đêm đó và xác được gia đình thả xuống biển. Theo con sóng, xác chú trôi dạt vô bờ Terenganu này và được chôn cất ở đây. Đoàn chúng tôi nghỉ lại đêm ở Terenganu một đêm chờ sáng ra bến tàu qua đảo.
Thứ Hai, vì mỗi lần đi là một lần khó, ban tổ chức muốn nhân cơ hội viếng thăm hai nghĩa trang của làng ven biển này, nơi mà có nhiều ngôi mộ chôn cất những phận người đi tìm tự do, nhưng không được may mắn để nhìn thấy bến bờ. Xác họ bị nước cuốn trôi vào bờ và dân làng vớt xác vô chôn. Tôi thấy có nhiều ngôi mộ không ghi ngày sanh tháng đẻ, chỉ có ghi ngày chết, ngày mà xác được tìm thấy và chôn. Tôi không khỏi nén nổi xúc động khi thấy một vài nắm mồ chôn tập thể của những người đi cùng tàu khi họ nhìn thấy đất liền nhưng bị cơn bão bất ngờ đánh chìm tàu. Anh em tôi và Tân có nói là ráng tìm kiếm coi có được gặp ngôi mộ của chú đi cùng tàu, người lo cho nước tụi tôi uống để tụi tôi thấp một nén hương cho chú, để biết tên một người tốt bụng. Khi cùng một cảnh ngộ mới thấy tình đồng bào cao lớn bao che cho nhau quên cả thân mình.
Khi đoàn trở lên xe bus đi ra bến tàu, chú Đức làm cả đoàn im lặng tưởng nhớ tới những người kém may mắn bằng bài ca “Xác em nay ở phương nào”. Chú hát không đàn, không nhạc nhưng nhiều cảm xúc. Lời bài nhạc như rót vào tận trái tim, nghe sầu bi ai oán.
Xác em nay ở phương nào
Tấp sang đất Thái hay vào Nam Dương
Có khi xác vượt trùng dương
Trôi về Bắc Mỹ trách hờn người yêu
Biển lớn cuốn em đi
Biển lớn cuốn em đi
Rồi xa, rồi xa, rồi xa mãi
Biển ơi, trả cho ta …
Biển ơi, trả cho ta …
xác em yêu
xác em yêu
Ra bến tàu, chúng tôi chưa được đi đến Bidong như dự định lúc ban đầu. Nghĩa là từ Terenganu sẽ đi tàu đến đảo Bidong. Cắm trại ngoài trời, màn trời chiếu đất 5 ngày để có thời gian làm việc trên đảo. Anh trưởng đoàn cho biết vào phút cuối Bảo Tàng Viện Terengganu là cơ quan cai quản đảo Bidong và cũng là nơi phải xin phép trực tiếp khi muốn ở qua đêm hay thực hiện các dự án trên Bidong. Họ không chấp thuận cho cả đoàn 30 người cắm trại qua đêm như vậy.
Ban tổ chức liền có kế hoạch để đối phó là sẽ ở một đảo gần Bidong là đảo Redang nơi đã được nghành du lịch phát triển thành những khu resorts có dịch vụ ghe tàu đưa đón qua Bidong hàng ngày nếu ai có nhu cầu. Từ Redang đến Bidong là con đường ngắn nhất cũng cả tiếng đồng hồ đi bằng tàu.
3:00 chiều thứ Hai đoàn xuống tàu ở Terengganu để qua đảo Redang. Đoàn sẽ dùng đảo Redang làm nơi ăn ở và mỗi sáng đi tàu qua Bidong làm việc và trở về vào lúc chiều.
Tính từ ngày từ giã vợ con để lên đường chiều thứ Năm, cho đến hôm nay là chiều thứ Hai mà tôi vẩn chưa được đặt chân lên Bidong. Sự chờ đợi càng làm tôi nôn nóng muốn nhìn thấy lại Bidong yêu dấu.
Mõi chân rồi, cho tui dừng ở đây. Phần 3 sẽ viết tiếp về những ngày làm việc trên Bidong.
LikeLiked by 5 people
Nghe kể thấy chuyến đi cũng gian nan hén!
Ông kể tỉ mỉ chi tiết, có đầu có đuôi, làm cho người đọc có thể hình dung được những diễn biến đang xảy ra. Thanks a bunch! 🙂
Ủa, mà ông bắt đầu gõ chữ bằng chân từ hồi nào vậy! 😀
LikeLiked by 3 people
Cám ơn Tâm và phái đoàn trùng tu của hội Văn Khố Thuyền Nhân. Việc làm của Tâm và phái đoàn thật là có ý nghĩa, nhất là đối với những gia đình có thân nhân mất tích trên đường vượt biển, vượt biên. Vợ tui có một người dì ruột, một người anh ruột và một người em trai ruột, 3 người mất tích trong 3 chuyến đi khác nhau. Có thể một trong những ngôi mộ của thuyền nhân vô danh, hoặc những ngôi mồ chôn tập thể mà Tâm và các bạn trùng tu, đã là nơi an nghỉ của người thân trong gia đình.
LikeLiked by 3 people
@anh M&M: mất 3 người thân trong 3 chuyến đi khác nhau….nghe mà nhói tim. Xin chia buồn cùng chị P.
Trong chuyến đi có một cô lớn tuổi không ngại đường xá xa xôi cũng mong tìm kiếm mộ người thân. Tui không có nghe hết câu chuyện từ đầu, chỉ nghe được là khi tàu thấy đất liền và người trên tàu nhốn nháo lo nhảy xuống bơi vô. Tay của người phụ nữ đang bồng con nhỏ bị rớt xuống nước, chỉ nhảy theo xuống vớt, nhưng bị chìm. Rồi anh chồng xoay qua thấy cảnh 2 mẹ con bị rớt ảnh cũng nhảy theo để cứu. Không may cả 3 đều bị chết trong cuộc hổn độn khi tàu đã đến bến bờ.
Đi và nghe những câu chuyện thật không hư cấu từ người thân kể lại tui thấy không phải ai đi cũng đến được bến bờ bình an.
Sorry, lại phải kể chuyện buồn sáng thứ Hai
LikeLiked by 2 people
B. cũng có người em họ con của Cậu khi đi vượt biên không lâu sau năm 75, cô này biết bơi rất giỏi. Khi tàu cô đi được tàu khác vớt, mọi người tranh giành nhau sang tàu mới làm tàu của họ bị lật, cô đã rơi xuống biển, nhưng vì lúc đó cô bị bệnh nên đã bị chìm vào đại dương! Thật là thương tâm chỉ vì sự tranh giành sự sống khi vừa có tia hy vọng cho một cuộc sống mới mở ra!
LikeLiked by 1 person
Cám ơn anh Tâm đã cho những bài học cao quý về tình người.
Chắc đời này T khg thể nào trở lại được đảo Bidong để thăm viếng , rất nuối tiếc.
Từ Cali tới Texas mà T chưa tới được huống gì đi nước ngoài.
Chúc anh Ngủ ngon ngày mai có phần kế tiếp nha
LikeLiked by 2 people
Từ xóm nhà lá lên khu nhà lầu nè anh M&M 😀
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=225666&zoneid=23
LikeLiked by 2 people
Phần 3 – cho coi phim ….. khỏi viết 😆
Không biết ông này quay lén lúc nào và ổng có nội công bay bổng ra sao không biết, nhưng ổng quay lại quang cảnh Bidong từ trên không rất đẹp vì vẽ hoang vu của hòn đảo ngày nay.
Enjoy …..
LikeLiked by 4 people
Cám ơn TL. Tui nhớ ghền đá ở gần cuối của clip! Hình như đó là bãi biển ở khu C lúc xưa, nơi có các quán cafe? Thật bùi ngùi xúc động khi coi clip, cảm xúc được nhìn lại chốn xưa “in-person” sẽ còn dạt dào đến dường bao!
LikeLiked by 1 person
1- Good job, thầy Lý. Thx
2- nhớ lại hùi xưa , 15-18 năm(?), có nguoi bà con về Bidong tìm mộ cha, may mắn tìm được và mang tro qua bên này. Là một trong nhưng chuyến về thăm đầu tiên, nên rất nguy hiểm , báo NV có bài kỳ đó
LikeLiked by 1 person
Hình như là Cô Giáo bỏ blog đi chơi. Tui thấy chưa đổi entry, nên lén vô viết tiếp……hehehe.
Sáng thứ Ba: ngày ra đảo Bidong để bắt đầu đi làm việc, ngày đầu tiên trở về thăm lại mảnh đất Bidong nơi tôi tạm dung của 32 năm trước.
Theo chương trình của ngày là sáng thức dậy ăn sáng và ra bến tàu lúc 8:00am. Đi tàu qua đảo Bidong làm và trở về lúc 5:00 chiều. Trưa thì có cơm phần ở resort làm sẵn từ phần để đem theo. Đi bằng tàu loại cano cao tốc, lướt trên những con sóng, nước tạc vào 2 bên người ngồi. Mỗi lần theo con sóng lên cao và tàu dập xuống là như những gáo nước được tối tấp tạc vào ướt cả người. Nước biển ấm và mát làm tăng thêm phần thích thú cho chuyến đi, mọi người trên tàu lộ vẽ thích thú và chờ đợi những con sóng lớn để được ướt. Nét mặt ai cũng hớn hở, có người còn pha trò nói. Tầu bị dập liên tua như vầy, mấy ông ngồi phía trước cẩn thận coi chừng thành trứng omelette. Từ những lời pha trò, tràng cười tiếp sau đó làm khoãng cách của chúng tôi được gần với nhau hơn, chúng tôi trở thành một đội.
Tàu chạy được 15-20 phút giữa sóng nước mênh mông, không thấy bờ là đâu. Có người đưa tay chỉ về phía trước nói Bidong kìa, đảo cá mập kìa. Từ xa tôi thấy mờ mờ những dãi núi nhô lên. Lòng thêm háo hức, tàu chạy với tốc độ nhanh, đảo đã hiện ra trước mặt. Tàu cano lướt sóng, phóng nhanh thêm 30 phút mới gần tới đảo. Tôi nhớ lúc đi vượt biên cái cảm giác cũng xôn xao sau 3 ngày lênh đênh trên biển và khi thấy dãi đất liền xa xa, mờ mờ.
Đặt bước chân đầu tiên trở về nơi mình hằng ao ước trong tâm trí, nơi mà mình nghỉ sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa. Cái cảm giác nó sung sướng tận cùng. Cây cầu jetty cũ kỷ ngày nào được thay thế bằng cây cầu xi măng mới với mái ngói che nắng mưa khang trang hơn. Từ cầu nhìn về ngọn đồi tôn giáo bên tay phải, những cánh buồm sừng sững đứng là dấu tích của thuyền nhân. Mọi cảnh vật đều xa lạ với tôi, từ cây cầu jetty này, đi thẳng vô đảo nơi mà khi có tàu vượt biên được đưa vô thì đồng bào nhốn nháo chạy ra coi người mới tới đảo, để mong thấy được người quen. Lao xao câu hỏi “Tàu đi vượt biên từ đâu vậy?” là những gì tôi còn nhớ, nay thì rất im lìm, tĩnh mịch chỉ nghe tiếng sóng vỗ bờ, cây cối mọc um tùm dày đặc như bao phủ cả đảo, để chôn đi một quá khứ của những thuyền nhân, cây cối mọc càng lấn chiếm ra bờ biển. Tôi cố hình dung, nhưng hoàn toàn mất phương hướng. Có mấy người ở đảo lâu ngày, đứng trước đám rừng rồi chỉ và giải thích cho tụi tôi đây là khu tiếp liệu, cổng chào Welcome to Pulau Bidong bên này, Sick bay, đường lên Cao Uỷ hướng này. Tôi chỉ biết đứng ngẩn ngơ. Bidong ngày nay đã thay đổi vì thời gian, tôi có cảm tưởng nó được từ từ hoàn trả lại với vẽ hoang vu trước khi có thuyền nhân khai phá để làm đất tạm dung.
Ok, tour nhiêu đó đủ rồi. Bắt tay vô làm việc. Trước hết là phải khiêng hết đồ trên tàu xuống để tụi nó trở về. Trể thời gian nó tính thêm. Chú Khôi nói “Anh em vô đội hình kiến như lúc đi thủy lợi, để khỏi phải vác đi xa”. Má ơi, mình có đi lính hay đi thủy lợi ngày nào mà biết “đội hình kiến”. Phản ứng tự nhiên là cứ vô hàng, người này cầm, chuyền cho người kia. 2 người nhảy lên tàu, chuyền đồ ra. Có người đi thẳng xuống nước đứng cạnh tàu, đưa ra cái gì thì chuyền tay đưa lên bờ. Với nhân lực sung, khoãng nửa tiếng là đem hết đồ từ tàu lên tới bờ: máy bơm nước, ống nước, high pressure washer – máy xịt nước, máy cưa, cắt cỏ, máy thổi, thùng nước sơn, cọ, đồ vàng mã, nước uống, thức ăn trưa etc.
Chưa kịp selfie vài bô. Lại bị vô “đội hình kiến” từ bờ đem đồ tới chân đồi tôn giáo. Từ đó anh chị em nào thấy khiêng được cái gì, rồi leo lên những bậc thang thì tới đỉnh. Máy móc nặng thì cứ 2 em, mỗi người một bên cứ vậy mà làm. Người lên kẻ xuống bậc thang, có lúc tránh sang bên để nhường đường cho người lên dốc đang mang đồ nặng khỏi phải dừng chân.
Nắng lên cao, thấy nóng nhưng nhờ cây cối che bóng mát cũng không đến nổi nào. “đội hình kiến” giải tán, giờ được phân chia theo nhóm: gắn máy bơm nước, set-up máy xịt nước, cắt cỏ, cắt cây, thắp hương, sơn phết tượng Phật, kẻ lại các bãng tưởng niệm. Anh trưởng đoàn không cần biết ngoài đời ai làm nghề gì, chỉ nhìn dáng mà thấy thích hợp cho công việc lúc đó là giao. Anh L. có dáng vóc cứng rắn, được đưa cho cây cưa máy để cắt những cây leo phủ trước những nơi phải rửa và sơn. Anh xoay qua tôi cười cười nói nhỏ “Ai biết xài cưa máy bao giờ, nghe tiếng cưa máy là run rồi”. Chưa kịp khuyên anh L. làm cẩn thận, safety first, thì K. lôi cuộn ống nước kéo đi rồi vừa đi vừa bảo tôi theo giúp hắn. K là một người trẻ năng động nhất trong nhóm. Cách làm việc nhanh nhẹn. Hắn cầm ống nước khum người chui vô lùm cây, tôi nghe lào xào tiếng lá khô, tuột con dốc hắn xuống gần tới bờ biển. Giúp K kéo được ống cho thẳng và đưa máy bơm nước xuống. Thì tôi mới biết là bị phân công vô nhóm gắng máy bơm từ biển lên đồi nơi những cánh buồm, để có nước cho nhóm khác dùng máy xịt nước rửa cánh buồm, tượng chiếc tàu và nhà thờ bị đóng rong trước khi sơn.
Tôi thấy cái hay của nhóm là không ai phàn nàn khi được giao việc có những lúc không cần giao họ tự tìm kiếm việc để làm, để giúp người khác. Họ làm với tất cả sức họ có. Những ngày di chuyển, giờ giấc ngũ có thể bị đảo lộn, ăn uống ẩm thực lạ mùi vị, sóng nước làm người ói mữa. Nhưng khi bắt tay vào việc, thì mọi thứ khác không còn là điều đáng quan tâm. Tin thần làm việc của họ rất cao. Ai làm được cái gì thì làm và họ làm với tất cả tấm lòng để xong công việc như dự định. Khó mà tả hết ai làm việc gì sau đó vì lúc nào tôi thấy ai cũng hăng say làm. Có khi điều động cả nhóm xoay qua sơn tượng, xong thì kẻ bãng, khi thì lần theo nét khắc trên mộ để viết tên lên cho rỏ những ngôi mộ.
Cứ như vậy mà làm. Trong 3 ngày, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm. Nhóm đã làm được những gì anh trưởng đoàn VKTN dự định (Hết).
LikeLiked by 3 people
Like
Thanks TL thăm đảo cũng như ghi lại chuyến đi cho mọi người. Tui đọc một cách thích thú…cũng như…hình như đã trở lại chốn xưa xuyên qua bài viết. Thanks again và khi nào họp còm, tui phải mời TL ly cà phê 😄😜😎.
LikeLike
Thanks thầy lý for an elaborated trip report. Tôi đọc thích lắm. After all, thấy yên lòng khi đảo Bidong trở lại cái đẹp tuyệt vời mà thiên nhiên giành cho nó, không có cái bừa bãi, xâm lấn đào xới, rác rưới dơ dáy như khi nó cưu mang người Việt tỵ nạn cộng sản.
Chương sách tỵ nạn Bidong được khép lại, cất kỷ lưởng như kỹ niệm trong tiềm thức, nhường chổ cho cái thật tế với mục đích mới của con sâu tỵ nạn trở thành con bướm người Mỹ gốc Việt, bay bỏng lên cao trong bầu trời trong sáng, đầy hy vọng, đầy cơ hội, góp phần đươm bông kết trái, tạo ra một xã hội tốt đẹp ở xứ sở mới này. Go Việt! Go.
Nhờ đọc phần 3 mới rỏ lả xểp hàng kiến không phải chỉ để chuyền những chai nước nhỏ xíu mà thôi. Hâhhaha coi như góp ý cho người biết bay quay video, chỉ show kiến tha chai nước uống mà không show kiến tha mấy thứ to bự hơn.
LikeLike
Like
“… con sâu tỵ nạn trở thành con bướm người Mỹ gốc Việt, bay bỏng lên cao trong bầu trời trong sáng, đầy hy vọng, đầy cơ hội, góp phần đươm bông kết trái, trái…”😄
LikeLiked by 1 person
Cám ơn chú Tâm đã đi hoàn thành công việc tốt đẹp và có nhiều ý nghĩa cho người tỵ nạn cùng những người vắn số không đến được bờ Tự Do. 2 chữ Tự Do trả giá quá đắc cho thuyền nhân V/N. không biết nói gi hơn. Like.
LikeLiked by 2 people
Công việc gìn giữ di tích tỵ nạn và trùng tu mồ cho đồng bào bỏ mình ở ĐNA là việc làm của chú Trần Đông. người sáng lập ra hội Văn Khố Thuyền Nhân VN, đây là việc làm chú Đông bỏ nhiều năm ra tạo dựng. TL chỉ là một trong những 29 thành viên được tham gia trong chuyến này. Không dám nhận credit về cho mình.
Dạ, đúng vậy vì hai chữ Tự Do mà người VN đã trả giá quá đắc.
LikeLiked by 1 person
@Ông Kẹ: rất thích câu nói này “con sâu tỵ nạn trở thành con bướm người Mỹ gốc Việt, bay bỏng lên cao trong bầu trời trong sáng, đầy hy vọng, đầy cơ hội, góp phần đươm bông kết trái, tạo ra một xã hội tốt đẹp ở xứ sở mới này. Go Việt! Go.”
CHUYỆN HẬU TRƯỜNG. Thấy anh Joe đãi ly cà phê, tui cố gắng viết thêm phần này coi có được thêm tô phở hông 😆
Trong chuyến đi này tôi được quen biết và làm bạn với một số bạn trẻ. Những người ra đi lúc 8-14 tuổi, sau hơn 30 năm, những đứa trẻ đó nay cũng thuộc hàng trung niên. Cái gầy gòm, ốm yếu, khẳng khiu của năm xưa, nay được thay da đổi thịt, với sự lạc quan và tự tin. Lứa tuổi minor, tuổi teen khi đi định cư ở nước ngoài được hội nhập đúng lúc, đúng môi trường họ trở thành bác sĩ, kỷ sư, kế toán, họa sĩ, business owners. Cho dù họ có thành đạt cở nào, nhưng sinh hoạt chung cả tuần tôi thấy họ rất là khiêm tốn, hoà đồng, thân thiện và dễ mến. Hình như là được đào tạo, huấn luyện cùng một lò….. tỵ nạn mà ra, ý tưởng, suy nghỉ, nói chuyện ngang ngang y chang như nhau 😆
Mặc dù mới gặp nhau lần đầu, nhưng cảm thấy là bạn thân từ hồi ở đảo….hehehe. Thời gian sau khi đi làm ở Bidong về lại khu resort là cứ tụ lại, kéo nhau đi tắm biển, ngồi nhăm nhi trà sữa (hổng thấy ai hứng thú uống bia, hút thuốc…như mấy U60-70 trong đoàn), xúm lại nghe kể chuyện ma, ngồi tán dóc đến nửa đêm. Có đêm hứng quá kiếm trò chơi tuổi thơ ra chơi: kéo U70 lão gia của trưởng đoàn rủ ra chơi tạt lon, cung chân lên đá gà, đá banh ì xèo với nhân viên Mã làm trong resort ầm ầm cả xóm vắng. Cũng may là cái resort mới xây xong, cách biệt và hẻo lánh nên chỉ có phái đoàn VKTN đặt phòng cả dãy, họ cũng dể trong vấn đề làm ồn vì chỉ có phe ta.
Đây không phải là chuyến tổ chức đầu tiên của Văn Khố Thuyền Nhân, nhưng những chuyến trước đây tập trung về tìm kiếm trùng tu mồ mã, về tâm linh nhiều. Chuyến này dự định cắm trại nằm đất cả tuần nên đám trẻ nó ghi danh nhiều hơn. Quậy quá, không biết chú Trần Đông có còn cho tụi này đi nửa không khi nghe tới tên 😆
Trong buổi tiệc chia tay, chú trưởng đoàn và phó đoàn phục vụ văn nghệ tại chổ bài “Xin anh giữ trọn tình quê” đầy cãm xúc.
“Chung vui đêm này cho trọn tình yêu thương
Đẹp tình quê hương mai tôi về chúng mình đôi đường
Giờ phút phân kỳ ai lên đường ai vấn vương
Mình thương, thương nhau trong đời
Thương nhau trong lời yêu nước Việt mà thôi
Xin nhớ anh ơi! ”
Các chú như muốn nhắn gởi với đám trẻ là
“Anh ơi cho dù anh trở về quê hương hoặc còn tha phương
Xin anh còn giữ vẹn câu thề
Dù gió mưa về vẫn một lòng yêu mến quê
Ngày mai ta xa nhau rồi nhưng tin trong đời anh sẽ còn gặp tôi ”
Một chuyến đi khó quên…… (Hết 2 hehehe).
LikeLiked by 8 people
Bravo, hay quá sư huynh. Thế nào sư huynh cũng được tô phở. Muội gởi thêm cho sư huynh ly trà sửa boba.
LikeLike
FYI:
Tui lúc trước thấy trà sữa boba “nhảm nhí” nên không uống. Vậy mà độ rày có người giới thiệu tui đi thử trà sữa của chuổi tiệm Taiwan tên là O O Tea thì thấy quá hay và ghiền mấy bữa nay 😄
Già cách mấy vẫn còn nhiều cái phải học hỏi!
LikeLiked by 1 person
Lần tới họp còm, thế nào TL cũng được mời tô phở xe lữa! 🙂
LikeLike
@Sò sò, Bidong…
Có câu hỏi nè: Tụi mình kêu cà phê, trà sữa boba, phở…đãi ổng ăn vậy, ổng còn chạy bộ được hông ta? Ha ha
Chúc Sò sò, Bidong và mọi người…happy day😄😜😎
LikeLiked by 3 people
Like
TL còm dài như đoàn xe lửa, ai mà mời là phải mời tô phở…đặc biệt xe lửa😄😜😎
Good job…have a good day😄
LikeLike
Xin mời chú Tâm tô phở Kim Quý nếu có dịp, Thứ Bảy Chủ Nhật hơi đông.
Viết bài hay quá đệ tự của N/L. Đọc sau thấy ngắn, mau hết.
Một chuyến du lịch thú vị và nhiều ý nghĩa.
LikeLiked by 3 people
Wow, cám ơn chú jcbrea. Sung sướng vậy. Vô blog phá còn được mời phở 😆
Còn việc bái sư học đạo, làm đệ tử chân truyền cho N/L thì chưa dám nghỉ tới, chỉ muốn làm “còm sĩ thúi……hehehe” đi chọc phá thiên hạ cho vui thôi.
LikeLiked by 2 people
Cảm nghĩ nhân đọc một mẩu tin co gái bị giựt điện thoại trên đường phố Sài Gòn…
http://tuoitre.vn/tin/phap-luat/20160411/co-gai-khoc-tuc-tuoi-duoi-theo-ten-cuop-giat-dien-thoai/1082731.html
Tệ nạn thì ở đâu, nước nào…đều có. Tệ nạn dưới thể chế nào cũng có. Chưa chắc dưới một thể chế khác thì sẽ hết cướp giựt?
Để cho tệ nạn xảy ra đều đều như cơm bữa, để người gây án thong đong cướp giụt…là một sự việc rất kỳ lạ trong công việc cung ứng một môi trường sinh hoạt ăn toàn…
Ai sẽ xin lổi cô gái này bị giụt, té xe? Ai sẽ xin lổi khi mà trong vòng 5 năm nữa cô gái đó bỏ đi sang một nước khác làm việc, cống hiến tài trí cho sở tại đó? Ai sẽ xin lổi vì để cho kể giật đồ ung dung hành sự?
LikeLiked by 1 person
Bắt được tên giựt dọc rồi trả phone lại cho khổ chủ là tiến bộ lắm rồi, còn đòi xin lỗi nữa, anh Joe này đòi hỏi nhiều quá! 😀
LikeLike
Nhưng mà, tui chấp nhận lâu lâu giựt…mà người giựt thì phải sợ, mặt xanh như lá chuối, run bần bật..khi giụt của người cô thế. Chứ thong đong như vậy…kỳ lạ
Mà ờ hén…chăc tui càng già, càng khó chịu, hay đòi hỏi😄😜😎
LikeLike
Hehehe
Xin lỗi người ngoại quốc để quay phim chơi cho có thôi, mà sao ông này khó tính quá nha. 🙂
Người VN thì khỏi xin xỏ gì hết, nó ráng chịu riết quen rồi.
Để cho thấy VC sợ người ngoại quốc, thí dụ như TC chiếm đất, công nhân TC qua VN làm việc, quậy phá, bụp luôn người Việt, mà chính quyền sở tại không dám hó hé cự nư …. còn đối với dân mình thì chẳng có trách nhiệm gì hết, thằng dân nào cự nự thì nhốt cổ nó.
Khi quyền hành nằm trong cây súng của chánh quyền thì là như vậy.
Tôi đọc sách, nghe nói người Việt bất khuất, can đảm, tự trọng lắm so với mấy người xứ khác. Nhưng sự thật thì thấy người Việt dể chấp nhận và chịu khó nhẩn nhịn chịu đấm ăn xôi còn mấy cái virtue tốt khác thì thấy lai rai chớ không là một đặc thù của số đông hay tiêu biểu của dân tộc. Thí dụ cụ thể là thanh niên bầy nầy tới bầy khác chạy xe đua nguy hiểm can đảm liều mạng không sợ chết sống gì hết, cấm không hết được, nhưng kêu đi lính hay làm cứu hỏa thì không nghe nói tham gia hăng hái gì nhiều. Ra đường cọ quẹt thì sừng sò can đảm đánh nhau đổ máu không chịu thua thiệt gì hết với người đồng bào khác nhưng dụng công an vòi tiền thì ngoan ngoãn đưa.
LikeLike
Ha ha. Khó tính chắc tại già😄😜😎
Theo tui, cần gì xa xôi, chỉ cần “tề gia” sơ sơ cũng sướng rồi. Làm sao để:
-đi ngoài đường dân không phải mỗi giây sợ giựt đồ.
-Mua gói xôi, ăn nhẹ nhàng, khỏi phải vừa ăn vừa sợ hổng biết người bán bỏ gì trong đó. –Vừa đi vừa mở rộng lá phổi hít không khí sạch, khỏi sợ ô nhiểm…
Chời ơi, ba cái đó là trong nhà, tự có thể làm được, làm được mình hưỡng. Mà khi làm được thì tự nhiên người ta nể mình…không cần quay phim gì hết mắc công😄
LikeLiked by 2 people
Thêm một cái nữa nè. Xe đụng chết
mất thắng? mất lái? đạp nhầm chân ga? chạy lên xa lộ ngược chiều cho lẹ? Tổ cha nó mấy thứ gì kỳ vậy?
Bây giờ thì thấy street /highway không ổ gà – bảng báo rỏ ràng, DMV, yearly safety inspection, DUI phạt nặng, public education, driving Ed, commercial licences, lề luật hẳn hoi, khó thấy mụ nội, nó quan trọng như thế nào để ra dường ít bị tai nạn chết như bên VN, right?
Chỉ một chuyện xe đụng thôi mà thấy phài bao nhiêu cơ quan, luật lệ, tiền bạc chi phí vô thì mới hạn chế được rủi ro. VN làm sao đây? lập đường xe tiên tiến, xa lộ văn hóa, con người lái xe theo gương cha nội râu để hết bị xe đụng? nonsense.
LikeLike
VN còn thứ hay nữa, call 1 800 xếp lớn, để khóc xin thay bảng đậu xe. Giống như ông gọi thống đốc California Petre Wilson xin đổi bảng speed limit ở gần tiệm phở dưới bolsa vì thiên hạ vô ăn đông kẹt xe.
Weird, xếp lớn làm chuyện nhỏ xíu, khơi khơi, không cần biết lợi hại gì hết, tùy tiện làm cho thấy mình làm something. Absolute power concentrated in one person nó weird như vậy đó.
LikeLike
3 thứ ông nói nghe như chuyện dể làm nhưng khi áp dụng vô xã hội cho nó work good lại là chuyện khó khăn và đòi hỏi nghị lực, quyết tâm, tiền của, luật lệ cũa nhiều thành phần liên hệ.
Nhớ thời mình mới tới Mỹ cũa thời 80s, crime hoành hành, cần tới cả chục năm mới ra được cái crime bill của Clinton ( vợ nó đang bị chửi về vụ này)
Hít khí trời trong sạch, GOP Mỹ vẩn còn nói mấy thằng green khùng, no science behind it.?”? 😦
Kiểm tra thực phẩm, khi thằng nghèo không có tiền ăn gói xội hơn 10 cents, thì khó mà kiếm ra nguyên liệu sạch để có lời, thành ra cứ đi moi thùng rác, bỏ thuốc tẩy vô cho hết thúi mới kiếm lời được, Không biết hỏi chị Bidong giải thích thêm cho tại sao đồ ăn dơ 🙂
Tất cả những thứ trên trước hết chánh quyền phải có tiền mới bắt đầu được, mà tiền thì bị chạy vô túi vài ngàn người giàu nứt trứng vì ăn cướp, gian dối via quyền hành độc tôn của mình, thành ra bao nhiêu khổ sở trong xả hội đổ đầu thằng nghèo hết.
LikeLiked by 1 person
Nói tời vụ ” bảng đậu xe” , tui ghét nhất nhìn mấy mợ Á Đông, đi xe láng, khỏe mạnh, hìgh heel nhún nha nhún nhảy , mà treo cái bảng xanh xong đậu vào chỗ ” handicap “.
Còn khoe đi gym tuần vài lần mà đậu xe thì gian manh tìm chỗ đậu gần nhất 🙂
Nói gì tới VN
Tiểu quốc VN của Cali đây nè 🙂
LikeLiked by 1 person
Kiếm đâu ra cái tag handicap để treo ?
Chắc mua hay mượn của thằng cùi để xài?
Cảnh sát có quyền challenge mấy má đó nếu thấy họ có tag cùi nhưng không bị cùi, ra khỏi xe đi tính bơ nhanh nhẹn ngon lành?
LikeLike
Cái đó là đề tài mới của bà chủ blog khi chán ” vào tủ ra khám”
Kkk
LikeLike
Luom dem ve day:
không hân hạnh được làm thuyền nhân
nhắc chuyện vượt biên vẫn xót lòng
gió bão trời mây dồn sức đánh
nhúm người kiệt sức giữa mênh mông
có lẽ Thánh Thần Phật Chúa … xa
thấu mà không kịp cứu phong ba
câu kinh yếu sức tàn hơi đọc
gió tạt vào chân nước vỡ òa
Thủy Mộ Viên Linh (*) táng mấy người
hàng nghìn hàng vạn cũng như nhau
cá ăn sóng xé rong xanh đậy
hồn lặn hay bay đến những đâu ?
chẳng được là người dám vượt biên
hình dung không rõ dưới lòng thuyền
người vô trật tự nằm như sắp
bó gối nhìn nhau cầu Phật Tiên
trời nước bao la vũ trụ mù
hay là ảo ảnh cõi chân như
thuyền là chiếc lá tre trôi nổi
chìm xuống nhô lên nặng ngậm ngùi
LikeLiked by 1 person
Gỏ cữa…cóc cóc cóc. Có ai ở nhà không? Sao mà im lìm vậy ta…
LikeLiked by 1 person
Chắc cô giáo bận lo cơm nước rồi! 🙂
LikeLike
“Ù” mê ” Béo” nên bỏ bờ ( lốc)
Kkkkk
LikeLike
Nói nghe thấy ớn! 🙂
LikeLike
Doctor Zhivago.
Mời mọi người nghe nhạc chủ đề của phim Doctor Zhivago…
Một cuốn phim của ngày xưa thân ái…
LikeLiked by 1 person
Nghe bài này lời Việt nhiều lần mà khg biết là từ bộ phim này! Thanks anh Joe! 🙂
LikeLike
Lâu quá hổng thấy bà chủ bờ lóc.
Bà chủ có thể ho, thằn hắn…để tui đở lo, khỏi phải gọi 911, tìm trẻ lạc 😄😜😎
LikeLike