1.
Thời gian gần đây, trên các trang mạng xã hội ghi nhận lại những hình ảnh, mà mỗi lần đọc đến, nhìn đến, là tui thấy rõ một niềm xúc động xen lẫn sự ngưỡng mộ cứ ngập tràn trong tui. Đó là hình ảnh của những bình “trà đá miễn phí,” những thùng “bánh mì từ thiện mỗi người 1 ổ”, và khi những ngày Tết gần kề, lại có thêm “gạo miễn phí mỗi người một túi”.
Tui không biết ai là người đầu tiên khởi xướng ra những nghĩa cử này, chỉ biết tất cả đều bắt đầu từ Sài Gòn. Một Sài Gòn hào hiệp. Một Sài Gòn tình nghĩa. Một Sài Gòn chân chất đến giản đơn.
(Muốn nói thêm một ‘Sài Gòn bao nhớ’ – nhan đề 1 quyển sách của bạn tui, Đàm Hà Phú, nhưng sẽ để dành để viết thành một entry riêng, như lời cám ơn bạn đã nói dùm tui, và biết bao người khác, về ‘cái chất Sài Gòn’ không dễ nhìn bằng mắt mà phải nhìn bằng cả con tim, cả tấm lòng, để thấy hết vẻ đẹp đến vô ngần của nó).
Tui nhìn thấy ở những ngưởi làm công việc này một điều gì đó lớn lao lắm, mặc dù sẽ không ai trong số họ nghĩ rằng họ “lớn” đến vậy. Cũng như tui nhìn thấy ở bạn tui, người mà cách đây vài năm khởi xướng chương trình “Tàu hủ cho chùa” để một số còm sĩ trong blog này có cơ hội được tham gia đóng góp, một điều gì thật hay thật đẹp mà tui không làm được. Đó là cái cách họ trải lòng mình ra với tha nhân, đúng hơn là với những người bất hạnh hơn họ, nghèo khó hơn họ.
Tui không nghe họ than vãn. Tui không nghe họ chê bai. Thực ra, thoảng họ cũng nói đôi câu thể hiện sự bất bình, bất mãn, sự giận dữ với một xã hội còn quá nhiều những bất cập, bất công. Nhưng vượt lên hết, là họ làm, trong cách của họ, bằng sức của họ, để có mang lại những gì thiết thực nhất cho những phận người cần có sự tiếp sức, có sự nâng đỡ.
Tui muốn nói cám ơn họ, bởi họ làm cho tui thấy cuộc đời này đẹp lắm.
Tui muốn nói cám ơn họ, bởi họ làm tui tự hào khi nghĩ về nơi mình đã sống vẫn còn đầy ắp những con người hào hiệp, từ tâm và dễ thương đến vậy.
2.
Ngược lại với những người chỉ làm, vì họ không có thời gian nhiều để chê, thì ắt có những người chỉ thích chê, vì họ quá rảnh không có gì làm.
Họ chê bai, họ chỉ trích, họ dè bỉu đến là hay.
Dường như trong mắt họ, trên cái mảnh đất mà từ đó họ chui ra, không có bất kỳ một cái gì để họ có thể nhớ, có thể khen, có thể tự hào. Lạ quá!
Tui nói thiệt là tui chưa bao giờ có thể dành thiện cảm trọn vẹn cho bất cứ một người nào mà nói về nơi mình từng sinh ra, lớn lên bằng thái độ khinh rẻ.
Nếu không tìm ra được bất kỳ một góc phố nào để nhớ, không nhìn ra được một nét gì để yêu, không tìm được một ký ức gì để hoài niệm, thì coi như… vứt đi rồi.
Còn nếu có, hãy nhìn vẻ đẹp đó, nét đáng yêu đó bằng kính hiển vi.
Thay vì dành thời gian đi sục xạo, bươi móc, chỉ trích, hãy mang một bình trà đá ra trước sân nhà giúp nhiều người qua cơn khát, thì xã hội này, từng chút một, nó tự khắc đẹp hơn.
Có lẽ, từ trong gốc, trong trứng, trong cội nguồn văn hóa, người Việt chúng ta thường phê bình, chỉ trích, chê bai, trừng phạt hơn là khen ngợi, hay nhìn nhận cái tốt của người khác. Thấy những câu tục ngữ không, nào là mật ngọt chết ruồi, nào là thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, nào là thuốc đắng dã tật, … . Nhiều khi một lời khen đặt đúng chỗ có tác dụng gấp nhiều lần những đả kích chửi bới bâng quơ.
LikeLiked by 6 people
Hoàn toàn đồng ý với Bà Tám là “một lời khen đặt đúng chỗ có tác dụng gấp nhiều lần những đả kích chửi bới bâng quơ”.
Tui thích nhìn người khác ở điểm sáng của họ, cố bỏ qua hết những mảnh tối chung quanh.
Có những lúc tui cũng rơi vào chỗ chỉ trích, chê bai người khác, nhưng ngay khi sực tỉnh ra, tui thấy sao mà mình nhỏ mọn và hèn hèn làm sao 🙂
LikeLiked by 2 people
Khen là khen việc làm từ thiện kia kìa Ngọc Lan ơi. Còn chuyện đi lấy bánh mì nhiều ổ thì chưa chắc đã đáng khen, mà cũng chưa chắc đã đáng chê. Người phát hạnh bố thí đã cho thì không thể ngăn người ta lấy nhiều hay lấy ít. Thậm chí cũng không thể bắt người ta nhận nếu người ta không cần hay không muốn. Tuy nhiên cũng cần có những người ngăn cản, hay nhắc nhở, người tham lam hãy nghĩ đến người khác nghèo hơn mình. Khi mà xã hội có nhiều người vô ý thức, mà không ai ngó chừng hay can ngăn, chắc họ đem thúng đến hốt hết bánh mì rồi dông mất. 🙂
LikeLike
Tôi hiểu hết mấy cái ý về người tham lấy nhiều ổ một lúc hay người nghèo ít nhườn cho người nghèo nhiều hơn được nêu lên trong mấy còm trên. Theo tôi nghĩ như sau:
Làm sao mình biết là mình nghèo hơn người khác mà nhườn, mà nếu ai cũng nhườn hết thì ai ăn? hay là có một người nghĩ là mình nghèo nhất và lấy cho mình và lấy luôn cho con mẹ nghèo bệnh nằm một chổ không ra lấy được. Cái này nhiều người nói rồi rận trong chăn, áo thầy tu ….
Làm sao mà chia ra một cách rỏ ràng khen làm từ thiện và chê người lấy 2, 3 ổ hay đi honda ngon mà thò tay lấy. Ông GLL cũng nói rồi nó làm xe ôm cũng đói, coi chừng lầm.
Vậy thì làm sao làm từ thiện bánh mì tự động lấy này đây?, ai giử, ai coi chừng, ai làm sao? nếu vậy thì việc làm này không có hiệu quả gì hết, chẳng giúp được ma nào hết mà còn làm buồn lòng tất cả mọi người vì thấy cái xấu từ người cho là mình nghèo hơn hết ( ai biết ai ngèo) không xứng đáng thò tay vô lấy bánh mì mà không bị ai chừi.
Vậy thì đúng lý là mình phài chê là mấy thằng làm từ thiện này là dở, bày chuyện ruồi bu chẳng giúp gì ai cả, làm mà không nghĩ là cái đối tượng nghèo mình muốn giúp được cái vải gì cả. Rốt cuộc thì bỏ công sức chùa ra cho thằng ăn gian khốn nạn hưởng.
Khen cái chồ nào đây cái việc làm cho thằng cùi ăn bánh mì tự lấy ???
( còn tiếp, đón coi còm 2 về cái tôi thật sự nghĩ về cái làm từ thiện bánh mì tự lấy này …..)
LikeLike
Giờ còm tiếp.
Tôi thấy từ thiện “tự lấy” này, thường người làm bên VN họ hiểu rỏ hơn ai hết cái vấn nạn ăn gian trong xã hội hơn ai hết, nên thường thấy cái sản phẩm đem cho có giá trị rất là nhỏ ( nước trà đá, ổ bánh mì ( bao nhiêu không biết nhưng chắc không mắc), có mất mát nhiều ít gì cũng không sao, thế nào củng tới tay được đối tượng mà người làm từ thiện muốn giúp, ít nhiều không còn quan trọng nữa.
Tôi củng nghĩ, cái quan trọng là họ làm theo cái ý tốt của họ, họ cho rằng là ai lấy bánh mì củng là cần, nghèo hơn họ và đáng được giúp hết. Thành ra tôi nghĩ đó là lý do mà họ làm không cần quan tâm tới kiếm người kiểm soát, cầm cái cây khẻ tay thằng cùi nào nhìn sạch sẽ chút.
Cái quan trọng hơn, tôi thấy, mà nó đã trở thành sự thật như ông GLL nói trong cái số 4) ……. nó trở thành một phong trào có nhiều người bắc chước làm và càng nhiều người làm, nhiều thằng cùi được no bụng. Ăn gian hay không không còn là vấn đề chết sống phải cần lo liệu của cái việc làm này nữa.
Khi nó trở thành việc phổ biến thì cái vần đề ai canh chừng không cho ăn gian nó được tự giải quyết bằng cái tự phát từ những người chung quanh đó, nếu có nhiều chổ giúp thì có nhiều bánh mì hơn, hy vọng hy vọng hy vọng thằng cùi sẻ ngán và không cần lấy thêm mà lấy vừa đủ.
Thành ra tôi kết luận trong trường hợp trà đá, ổ bánh mì không nhỏ xíu thì tôi khen mà không chê thằng ăn gian. Hey, nó mà thèm khúc bánh mì không, ngày nào củng phải tới giành ăn, thì là nó nghèo hơn người cho và nhiều người nghèo khác rồi. ( tôi lấy kinh nghiệm giồng như ăn cơm tháng, trả tiền mà ăn một hai tháng là chạy, nhìn thấy cái gà mền là khóc, nên không chết đói mà ăn bánh mì không mổi ngày không bị chán?? )
LikeLike
Ổ bánh mì cho người đói rất là quí, nhớ thời SV, cuối tháng đói lả, ổ bánh mì xịt chút tàu vị iểu ” Con Mèo” ( có ai còn nhớ?) hay chút muối tiêu, nhiều bữa cô bé bán bánh tội nghiệp dưới cho chút nước thịt, ngon bá cháy.
Ghi sổ bánh mì hoài, kỳ, ghi sổ hàng cơm bình dân, lâu lâu được thêm miếng cháy vói chút nước mắm mỡ hành. Tuyệt cú mèo 🙂
Hạnh phúc.
La vie en rose
LikeLike
Hôm nay đưa Mr. Táo, tự Apple về trời. “Cờ bay ngựa chạy, đưa ông Táo về trời.”
LikeLiked by 2 people
Ừa hén, tại sao kêu là ông Táo, mà không kêu là ông… Cam, ông Quít, ông Xoài, ông Ổi! 😀
LikeLiked by 2 people
Sau 22-23 năm đưa Ông Táo cùng “bồ cũ”, lần này không thấy ổng “đốt tàu đốt ngựa” cho Ông Táo về trời, tui mừng muốn chết, cầu trời ổng cứ vậy mà “phát huy”, tui hãi cái chuyện đốt giấy tiền vàng bạc lắm mà không dám hó hé vì sợ “xúc phạm tín ngưỡng” 😦
LikeLiked by 1 person
Coi chừng năm nay ổng quên, năm sau ổng đốt gấp đôi! 😛
LikeLike
Để làm được những công việc từ thiện này không dễ dàng chút nào. Trước nhất là người đó phải có lòng từ tâm, rồi phải được sự ủng hộ của gia đình, và còn phải có khả năng vượt qua những lời dèm pha của những người hay chê bai, chỉ trích.
Thật đáng ngưỡng mộ!
LikeLiked by 4 people
Có lòng từ tâm là được rồi, có sự ủng hộ của gia đình càng hay, chứ mắc chi phải đeo thêm cái sự dèm pha của thiên hạ cho mệt vậy 🙂
LikeLike
Miệng lưỡi người đời mà, ít nhiều gì cũng làm mình dao động, cho nên phải biết cách vượt qua. 🙂
LikeLike
Hổm rày tui cũng có ý cảm kích về chuyện thùng bánh mì “từ thiện”, nhưng mà tui cũng có chê à nghen, tui chê mấy người đi xe gắn máy “xịn” mà cũng thò tay lấy mấy ổ bánh mì mà đáng lý ra phải dành cho những người cơ khổ, tui chê mấy bà lấy hai, ba ổ trong khi người ta nói chỉ lấy mỗi người 1 ổ mà còn trả treo: “tui lấy cho người khác chớ có ăn uống gì đâu!”
Như vậy là tui có khen, nhưng tui cũng có quyền chê à nghen.
LikeLiked by 5 people
Tui ủng hộ, người bảo trợ và cả người đi xe (ghé lấy trên một ổ.)
1- Từ thiện là từ tâm , đứng nên đánh giá bằng bề ngoài , tội nghiệp. Đi xe cũng có thể làm xe ôm hay Uber ? Hoàn cảnh và nối khổ riêng, không đắp cùng chăn, đâu biết chăn có rận
hay không??
2-tiện cho người muốn giúp, đóng góp, xàng qua, đưa cái phong bì, lòng thanh thản (?)
3- người SG luôn dễ thương, trừ vài người qua Bolsa:)
4- phong trào này lan tới nhiều nơi trên VN, một ngụm nước mát giữa trưa hè
LikeLiked by 6 people
Đồng ý.
Tôi cũng nghĩ là cái ý tưởng “từ thiện” là một chuyện đến một cách tự nhiên từ cái sự thông cảm với cái nghịch cảnh của người khác , nó không tính toán là lợi hay hại hay là đúng hay sai , cần thiết hay không, điều kiện này hay nọ. Mà nó chỉ có một mục đích duy nhất là giảm được cái khó khăn , cái đau đớn của một con người khác, giống y hệt như chính bản thân mình, nhưng kém may mắn hơn nhất thời, mà mình muốn giúp.
LikeLiked by 2 people
Tui hiểu được tình cảm của chú Tư Ếch khi “chê” những người “được cho là có điều kiện khá giả” mà lại cũng đi lấy bánh mì từ thiện. Tuy nhiên, nếu nhìn theo một hướng khác, rằng, họ thật sự cần, họ “đói”, và ổ bánh mì đó có ích cho ai đó, thì mình sẽ thấy vui vẻ hơn.
Ở chỗ này, lại phải quay ngược lại cái entry “quýnh giá người khác” mà tui vừa viết tuần trước. “Chiếc áo không làm nên thầy tu” – bản thân tui trải qua nghịch cảnh này rồi nên sự cảm thông trong tui có khác. Tui nhớ lúc còn đi học cấp 2, cấp 3, không hiểu vì lý do gì, tụi bạn cùng lớp vẫn nhìn tui trong hình ảnh “con nhà giàu”, trong khi thật sự tui nghèo muốn chết, đôi khi nhìn tui nó ăn hàng trong căn-tin trường mà tui thèm lắm, nhưng chẳng lẽ nói “cho tao xin miếng” 🙂
LikeLike
Làm Từ Thiện thường cho những người nghèo, những người giàu sang muốn nhận cũng cho luôn.
Tiện cho người muốn giúp, đóng góp, xàng qua, đưa cái phong bì, lòng thanh thản (?) Tôi thic cau nâu này của anh Gia. Người Saigon 9 nút.
LikeLiked by 2 people
thích
LikeLike
Hồi lâu lắm, ở quê những con đường làng có người để khạp nước mưa với cái gáo dừa có cán để khách đi đường mùa hè ai muốn uống thì tự nhiên. Có khi ghé vô nhà ăn miếng trầu, nói vài câu chuyện, Cám ơn chị Năm nha rồi đi tiếp.
LikeLiked by 4 people
Trong khạp có vài con lăng quăng trong đó, nước mưa trong khạp uống mát như nước tủ lạnh.
Hồi còn nhỏ thấy bà cố có mấy bà bạn ưa ghé chơi, bà thì bán nhang, bà thì bán gạo, bà bán lac xoong….nói sao bà cố có bạn nhiều vậy? lớn lên thì mới biết là có bạn gì đâu, họ bán hàng cho mình, rồi muốn tán dóc, ăn trầu, nghĩ giải lao nên ghé vô thăm chút rồi đi bán tiếp.
Life is wonderful.
LikeLiked by 4 people
Tui kết entry này 😄
Nên làm hay nên chê? Theo tui thì chịu khó học để làm, làm nhiều…nhưng lại khoẻ. Song song đó thì chịu khó học để bỏ bớt cái tật chê, buông bỏ càng nhiều, càng tốt, càng khoẻ….
Nhưng mà bỏ khó lắm😄😜😎
LikeLiked by 2 people
Sài Gòn có nhiều cái hay. Từ vùng đất hoang + 200-300 năm+ di dân các nền văn hoá Chàm, Việt, Hoa, Pháp, Mỹ, Ấn…hầm bà lằng+ thời thế, Pháp đô hộ, chiến tranh…= Tạo ra Sài Gòn, người Sài Gòn mà trên trái đất này, chỉ có 1 không 2😄
Mến chào Sài Gòn với mưa, lá me, trà đá free, cơm 2000😄
LikeLiked by 3 people
Go SG!
LikeLike
Hehehehe Đói thì cho ăn, khát thì cho uống, bệnh thì ủi an giúp trị cho lành, chết thì phụ chôn cất cho tử tế. Nhà thờ tôi làm mấy chuyện đó hàng ngày, tôi góp cho tiền nhà thờ hàng tuần để nuôi bà góa có con, giúp tỵ nạn ….. sao không ai nói tôi tốt hay ngưỡng mộ hay chửi bới chê khen gì tôi hết vậy??????????????????!!!!!!!!!!!!
Tôi thấy rác xả bừa bải tôi lụm lên, tôi thấy ông già té lên té xuống tôi đở dậy, tôi vô trường họp giúp mấy dứa nhỏ học cho gỏi mai mốt kiếm ăn tốt, sao không ai nói tôi tốt hay ngưỡng mộ hay chửi bới chê khen gì tôi gì hết?????????????????????????????!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi la lên khi thấy thằng con người khác bị nạn sao không ai khen hay ngưỡng mộ hay chê khen chửi bới gì hết vậy?????????????????????????????????????????????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
LikeLiked by 2 people
Ông ngon thì rủ mợ
chủ blog ra parking lot:)
1- mấy cái ” từ thiện” trên ông làm âm thầm, may ra chỉ có IRS biết, và chính ông biết. Không PR, không len fb, không có người viết nhật trình tới đánh bóng hay đánh cho gục. Thì si mà khen, chê hay đánh giá được ? Kk
2- tui rất nhột khi nghe chuyện từ thiện, vì biết mình chưa đóng góp đủ. Như thế nào là đủ? Như thế nào là còn thiếu?
3- cũng như tui mắc cở vì chưa trả đủ cái ân tình của xứ sở này, tuy là đóng thuế 40 năm nay, và biết rằng mình còn nợ ( con cháu trả dùm). Gởi tiền về giúp lò bánh mì hay ra giúp anh chị homeless ở góc đường?? Câu trả loeif đẹp nhất là cả hai, nhưng không thực tế chút nào 🙂
4- bỏ tiền vào nhà thờ, đối với tui là một nhiệm vụ, để chi phí cho cơ sở và dịch vụ . Tui cần phải đi thăm các tu sĩ nơi viện dưỡng lão. Họ phục vụ cả đời, và bay giờ neo chiếc trong xế chiều của cuộc đời .
Nói gì thì nói, mời người bán vé số , em bé đánh giày ly caphe, tô phở, thấy
cái củ tỉ thoải mái , và thấy vỉa hè SG chưa bao giờ thay đổi, vẫn đầy tình người, chẳng cần tới cái kính hiển vi ông ạ 🙂
chăng
LikeLiked by 2 people
Dont be too hard on yourself. Even the though is still count.
LikeLike
Miss the “t”
LikeLike
He he,
Tui khen ông, ông cũng làm
Tui chê ông, ông cũng làm
Ông là vậy, vậy là ông, phải vậy hông, ha ha😄😜😎
LikeLiked by 2 people
Hehehe ý gần giống vậy.
LikeLike
“…Tôi thấy rác xả bừa bải tôi lụm lên, tôi thấy ông già té lên té xuống tôi đở dậy,..”
Gần nhà thầy 3 có nhà cho mướn không vậy thầy?😄😜😎
LikeLiked by 2 people
Hêhhehehe tôi người SG mà.
Ý tôi muổn nói là nhiều phần chỉ cần sống cho tốt, thấy cái gì làm được trong khả năng của mình thì làm như một chuyện tự nhiên, đừng so đo, đừng nghĩ ngợi chi hết. Vậy mà mổi người một chút, thì lại tạo ra một việc từ thiện vĩ đại, tạo cái bình an trong cuộc sống cho cả một đống người, trong đó có cà chính bản thân mình.
LikeLiked by 2 people
Bác đâu cần ai khen, chê, Ông Chúa và Bề Trên biết đến những việc làm của Bác là đủ rồi.
LikeLiked by 2 people
Ổng trên trời nói “tao muốn mày giúp thằng cùi chớ báo cho tao biết chi?”
LikeLiked by 2 people
@ Ông Kẹ:
Cò Chúa nghe ông là đủ rồi. Ông hét bể nhà tui rồi, điếc tai quáaaaaaaaaaaaa
LikeLiked by 2 people
Tôi thường xuyên thắc mắc là tại sao có một số người luôn luôn quảng đại, trong khi đó có một số người không thể như thế được. Tôi xem xét ở nhiều khía cạnh khác nhau, như là tính cách của người đó, giới tính, kinh nghiệm sống và học vấn, nhưng tôi không thể tìm thấy mối liên hệ nào cả. Một ngày, tôi khám phá ra rằng, một người quảng đại là có liên hệ đến thiện niệm hay tư tâm của người đó. Nếu bạn là một người lương thiện, mặc dù bạn không có quyền hành, sự giàu có, hay danh tiếng, bạn vẫn có thể cho người khác rất nhiều điều. Nhưng nếu bạn là người ích kỷ và có tư tâm, mặc dù bạn có rất nhiều thứ, bạn vẫn không thể cho ai một thứ gì và luôn luôn giữ lấy của cải của mình. Cổ nhân có câu: “Tâm để vô tư thiên địa khoan, tư tâm điền hung thốn bộ nan” (Với một người vô tư, trời đất trở nên rộng rãi vô cùng; với một người ích kỷ, mỗi bước đi đều thật nặng nề).
Luom ve day.
LikeLiked by 2 people
Lòng từ thiện và tính ích kỷ giống như thiên đàng và địa ngục trong tâm. Thể hiện lòng từ thiện hay tính ích kỷ là sự chọn lựa của mỗi cá nhân, và nó quyết định tương lai của một người. Hướng theo lòng từ bi, bạn đã chọn lựa lên thiên đàng! Hướng theo tính ích kỷ, chắc chắn là bạn đã chọn xuống địa ngục.
Tác giả: Định Bình.
LikeLike
Cô giáo viết:
“Cũng như tui nhìn thấy ở bạn tui, người mà cách đây vài năm khởi xướng chương trình “Tàu hủ cho chùa” để một số còm sĩ trong blog này có cơ hội được tham gia đóng góp ”
À chuyện “Tàu hủ cho chùa” làm tui nhớ lại chuyện cách đây cũng 2-3 mùa mưa gì rồi. Có lần cô giáo xin còm sĩ tụi tui vài đồng giúp tàu hủ cho chùa (miệng thì nói xin, 2 tay bả đưa lên hỏi $2 đâu….hehehe). Lúc đó tụi tui bàn sung lắm, nói là cho 1 miếng tàu hủ thì ăn hết thay gì chỉ họ làm tàu hủ thì có ăn dài dài. Có còm sĩ viết là đem hột đậu nành về phát nương trồng, tui ngứa nghề nói tới khi ra đậu, mua cái máy làm tàu hủ. Máy xay ra nước thì làm sữa đậu nành còn cái xát, cái bã thì cho ra tàu hủ ăn….hehehe. Giờ nghĩ lại thấy gan cùng mình, chưa bao giờ vô bếp mà chỉ cách làm tàu hủ kiểu đó không bị dân làng còm sĩ trong đây đang xúm lại đánh bằng đòn gánh mới ghê 😆
Một lần về VN đi công tác, tui nhờ cô giáo kết nối tui với người thường lên chùa cho tàu hủ. Ảnh rủ tụi tui muốn đi thì sẵn ảnh đi rồi cho tui đi theo cho biết. Tui dự định sẵn trong đầu, nếu thuận tiện bàn với ảnh kế hoạch trồng đậu làm tàu hủ ăn quanh năm 😆
Tới chùa, một đàn con nít từ 2-3 tuổi đến 7-8 tuổi ở đâu mà đi ra từ cái phòng nhỏ. Tui tưởng mấy đứa nhỏ ở xóm kéo qua chơi. Những đứa trẻ để đầu 3 giá, bận áo màu lam. Ảnh kể là mấy đứa này con mồ côi, bị bỏ trước chùa rồi sư cô đem vô nuôi. Có muốn đem lên chính quyền trình trả về cho ba má nó nhưng mà biết ba má nó là ai ở đâu mà đem trả. Thế là sư cô nuôi, cứ lâu lâu thì xuất hiện một bé, cho tới quay lại thì thành một đàn (khoãng 20 em), lúc đó tui bị ngộp. Xưa nay tui nghe mồ côi thì một đứa hoặc 2 chị em nó mồ côi, chứ ở đâu ra một đàn mồ côi cùng trang lứa. Sư cô thì già (chưa đến nổi cặm cụi), rồi có những người hơi lớn tuổi neo đơn lên chùa làm công quả phụ giúp trông nôm đám trẻ để được bữa cơm. Đó là những gì tui nhìn thấy, nhưng nhìn cảnh thì cũng biết là “kèo nương cột, cột nương kèo” sống vào nhau và giúp nuôi mấy đứa nhỏ mồ côi mà tui coi mấy đứa nhỏ này là những mảnh đời bị bỏ quên và cũng còn may mắn có sư cô đem về nuôi.
Nhiều khi mình ở ngoài không biết cứ ngở là dể, nhưng một đám con nít với người già lấy đâu ra sức trồng trọt làm tàu hủ. Họ hoàn toàn sống nhờ bá tánh. Xưa giờ nói đến từ thiện thì tui cứ nghĩ : từ thiện từ trong nhà hoặc ăn cây nào rào cây nấy. Nhưng nếu có dịp về VN về những vùng sâu vùng xa, thấy 1 chút của mình nó có thể trải và bao rộng lớn hơn cho nhiều trẻ mồ côi. Còn nếu đã muốn làm từ thiện, gởi cho ai thì cũng nên tin tưởng hoàn toàn vào người ta. Vì người có thiện tâm đem công sức ra làm thì họ làm với tất cả tấm lòng cho những mảnh đời bất hạnh hơn họ.
LikeLiked by 3 people
Tui đang đi kiếm lại bài nói chuyện vụ tàu hủ đó mà kiếm chưa ra 🙂
Đúng là có nhìn người ta làm mới thấy lòng người trải ra cho tha nhân lớn lao và đáng ngưỡng mộ đến chừng nào, mình thỉnh thoảng đóng góp chút tiền, chả là gì hết so với việc làm của họ.
LikeLiked by 2 people
Một hôm ghé chợ Quang Minh trên đường Brookhurst, trước chợ có thùng báo, tôi bỏ 25 cents để lấy tờ báo thì có hai ông và một bà chạy lại nói: ông cho tôi xin một tờ. Tôi gặp cảnh này hoài, đột nhiên tôi nhăn mặt, thò tay vào thùng rút ra một tờ báo và đóng sập cửa thùng báo lại trước sự chưng hửng của những người đứng đợi. Tôi lấy trong túi ra 3 đồng quarter đưa cho mỗi người một đồng và nói các ông bỏ vào thùng và lấy ra một tờ báo đem về đọc, chứ đừng bỏ một quarter mà lấy ra nhiều tờ coi không được, có một người Mỹ đang đứng kia nhìn mình kìa. Tôi định nói vài điều nữa thì người đàn bà ném đồng quarter trả lại và nói: đồ phách lối. Tôi sợ quá bỏ đi một nước không dám quay lại, đi qua chỗ người Mỹ đang đứng, tôi nhìn thấy ông giơ một ngón tay cái lên tôi nói: thank you.
Dem ve day.
LikeLike
@ NL
Thấy báo người Viêt phần điểm tin buổi sáng:
Giáo hoàng Francis: những kẻ tu hành ngồi lê đôi mách hãy tự cắn lưỡi mình.
Tôi đọc trên The Guradian, thấy nói là ” Bite your tongue, hard” ….. Dịch nguyên văn kiểu google không chính xác mấy.
“Bite your tongue” là idiom với nghĩa là “ráng đừng nói ra”
Check with producer về cái này ….. Thanks
LikeLike
Danh từ vỉa hè: keep your mouth shut
Giang hồ Bolsa: không biết thì dựa cột mà nghe
Kkkk
LikeLike
Tùy theo tình huống, chữ ‘Bite your tongue’ hoặc ‘bite my tongue’ có nhiều nghĩa, như là ‘Giữ im lăng’, ‘không nói ra’, ‘câm họng!’, ‘câm miệng!’, ‘im!’
Nhắc đến chữ ‘im’, tự dưng nhớ đến một thời….’oanh liệt’ 😀
LikeLike
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=221950&zoneid=1
Giới thiệu hấp dẫn quá! Đón đọc nha bà con. 🙂
LikeLiked by 3 people
Thanks M&M cho biet tin tuc.
9:30 PM roi ma sao bai viet cua NL , chua thay xuat hien tren nguoivietonline ?
Sorry sao hom nay computer cua tui khong co dau sac huyen ???
LikeLike