Gần 2 giờ sáng còn nghe mưa rỉ rả, nghe nước rơi tóc tách mà nhớ Sài Gòn quá!
Cali vốn ít mưa, lại thêm hạn hán suốt thời gian dài đến mức báo động nên mưa đến xem như là điềm lành, là điều không dễ thấy. Bởi thế cho nên hôm nay, lúc thằng Bi tỉnh tỉnh sau khi mê man trong cơn bụng, nhức đầu bởi “cúm bao tử”, anh chàng đút hai tay vào túi quần dài, lững thững bước ra khỏi phòng tìm mẹ, rồi đứng trong nhà ngó ra sân sau đang ướt sũng trong mưa và nói bằng cái giọng hài hước của thằng con trai đang ở tuổi dậy thì:
Hôm qua ở trường, cô hiệu trưởng nói “Cái này gọi là mưa. Mưa là cái mà các em chưa từng bao giờ thấy, đúng không? Chưa thấy mưa bởi vì đây là California!”
Ừ, trời mưa. Ở dí trong nhà nhìn ra sân thôi mà cũng nghe lạnh thấu vào trong ruột.
Đến trưa, bé Ti thay đồ đi học, trong khi mẹ và em đang ngồi nơi sofa lắng nghe… trời mưa. Cô nàng cụ bị xong rồi cười nói tỉnh rụi, “thôi, anh hùng đi học trong mưa đây.”
Dặn dò nó lái xe thật cẩn thận.
Thế nhưng chưa đầy 1 phút. Nghe tiếng gõ cửa “cọc cọc cọc”. Ngó ra thấy chị chàng. Mở cửa, thấy chỉ cười ngất bảo, “thôi, anh hùng bỏ cuộc, mưa thấy ghê quá, không đi học đâu!”
hahahha. anh hùng bỏ cuộc vì trời mưa! Có phải con tui không vậy trời. Mấy mẹ con cười ngất. Ừ, thôi ở nhà luôn đi con.
Học thêm 1 ngày cũng không vô được bao nhiêu chữ, mà tự dưng thấy trong lòng bất an nên không muốn đứa nào đi đâu hết. Ba mẹ con ngồi trên sofa, mỗi đứa ôm cái điện thoại coi phim, chơi game hay nói chuyện nhờ vả bạn bè lấy homework dùm, chuyện ai nấy làm, nhưng thấy bình yên, trong ngày mưa gió.
Từ tối mưa lại trở hạt, nặng hơn. Đọc còm của ông Tân Nguyễn viết về chuyện ngày xưa đi học đạp xe dưới trời mưa, lại càng thấy nhớ Sài Gòn.
Nhớ những buổi đi học đàn ra, mưa lất phất, không thèm mặc áo mưa, cứ thích đạp xe trong mưa như thế. Cũng không đạp xe thẳng về nhà, mà lại rẽ vào một lối nhỏ, chạy ngang qua nhà 1 đứa bạn, ngó vô, rồi chạy về. Vậy mà tự dưng thấy vui. (mà có phải thấy mặt bản đâu, chỉ là chạy ngang ngôi nhà, hehehe)
Nhớ thời trung học, cùng nguyên nhóm bạn đạp xe ra Sài Gòn, rồi đạp về, ngang Tao Đàn thì trời đổ mưa, chẳng đứa nào mang theo áo mưa. Thì thôi cứ gồng mình mà đạp về. Mấy thằng con trai thì gò lưng, hai tay nắm chặt ghi-đông, mình thì cũng vậy, nhưng rồi có lúc lại phải một tay cầm ghi-đông, một tay nắm áo kéo ra cho đừng bám vào da thịt 🙂 Lại nhớ 1 tên nói “Phải chi mang theo cục xà bông” hehehe, vừa chạy vừa thoa xà bông lên người, đến nhà thì cũng sạch luôn 🙂
Mà mưa Sài Gòn cũng rất quái. Vừa chạy qua khỏi một cơn mưa như trút nước, xe chạm bánh đến bên kia thì trời nắng! Cho nên có khi áo ướt đạp xe về nhà thì khô luôn 🙂
Nhưng nhớ mưa Sài Gòn thì lại phải nhớ mưa ngập đường, mưa tràn như nước lũ. Nước ngập đến 1/3 bánh xe còn cố bậm môi mà đạp, nhưng đến nửa bánh hơn thì chỉ còn dắt bộ. Mà dắt bộ xe trong biển nước thì cứ như người say rượu 🙂
Nhưng cứ nói mưa đêm thì lại nhớ đến cảnh nằm nghe mưa bắn nhẹ vào người trên căn gác gỗ, thấp lè tè. Gác nhà có một ô cửa sổ thật lớn, nhưng không có cửa, chỉ chống đỡ che đậy bằng 1 tấm tôn lớn. Nắng thì chống lên cho ánh sáng lọt vào. Mưa thì hạ xuống cho nước đừng thấm ướt.
Nhưng mà trời Sài Gòn vốn nóng. Lại thêm cả ngày mái nhà hứng bao nhiêu là nhiệt nên nó nóng như lò tắm hơi. Thế nên khi có mưa, là hiếm khi đóng kín cái cửa sổ dã chiến đó, mà cứ để, rồi nằm sát đó, để nghe gió mát từ mưa, nghe hơi nước mưa tạt vào. Ui chao là đã…
Sang Mỹ, đi toàn xe hơi, lại ở nơi hiếm mưa, nên hầu như 10 năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy áo mưa ngoài đường, người ta chỉ xài dù, hoặc mặc áo khoác có luôn lớp chống nước. Tui cũng không ngoại lệ. Vừa tiện lợi vừa sung sướng, nhưng lâu lâu, nhìn mưa, lại nhớ đến những chiếc poncho ngày xưa. Phải mặc sao cho khi đến trường không ướt áo dài, không ướt quần trắng, không ướt cả cặp táp… Hehehe, cũng là một nghệ thuật 🙂
Hình như mưa ngớt hạt rồi…
Đọc bài viết, lãng mạn và thơ mộng, của Ngọc Lan tôi nhớ mưa trong bài hát. “Đường về đêm đêm mưa rơi ướt bước chân em…”
LikeLiked by 2 people
Cám ơn Bà Tám. Nhờ mấy câu gợi nhớ đó mà em tìm ra bài này, nghe lâu lắm lắm rồi, giờ nghe lại trong ngày nằm vùi ở nhà, càng nhớ ngày xưa…
LikeLiked by 4 people
Trời mưa không biết làm gì, mở N/L blog là có cái gì để đọc và xem, cảnh cũ Saigon năm xưa thật là thú vị, những cảnh củ đó tôi đều biết đến, gợi nhớ nhiều kỷ niệm.
Cám ơn cô Ngoc Lan.
LikeLike
Cám ơn Ngọc Lan về bài hát. Ngoài được nghe bài hát còn được nhìn hình ảnh Sài Gòn xưa của những năm sáu mươi. Miền Nam ngày ấy mưa nhiều, tôi có thể “nhắc” nhiều câu hát xưa về mưa. Tôi thích bài hát này có lẽ vì nó là một bài Tango. Tango dù lời có buồn nhạc vẫn có vẻ vui rộn ràng.
LikeLike
Cô Váo tả mưa Sài Gòn mà còn quên cái vụ buổi tối ngay khi mưa vừa tạnh, đi qua những căn nhà có nhiều cây to để càm mùi hương ngọc lan trong không khí ước sũng. Lúc đó phải đi xe gắn máy hay đi xe đạp mới hít hà được cảm xúc.
Đi qua nhiều nơi vẫn chưa tìm lại được cái miên mang đó. Có một lần thấy như gần giống ở Hawaii. Nhưng Hawaii là Hawaii và Sài Gòn vẫn là Sài Gòn.
Chúc ACE một ngày vui, và nếu có thể, trùm mền đọc tiểu thuyết.
LikeLiked by 4 people
Những xóm em ở ngày xưa lại không có cây ngọc lan, chắc xóm nhà nghèo nên không có, hehehe.
Em biết trên đời có cây ngọc lan là khi 15 tuổi, cuối năm lớp 10 đi tham dự 1 lớp tập huấn, nơi trường đó có cả rừng cổ thụ cây ngọc lan, thơm đến nhức đầu 🙂
LikeLike
Chị Xi-Cu-La nhắc Hawaii mà em lại nhớ những hàng phượng vĩ ở Key West nở cuối tháng 10 🙂
LikeLike
Sẻ không còn Sài Gòn thiệt ngoài đời nữa, nhưng trong máu vẩn còn …. hehehe
Sài Gòn ngày đó tôi xa người
Bở lại thành phố với bao mộng mơ
Sài Gòn người tình mến yêu ơi
Người đang giữ tim tôi
Từ một kiếp sông xa xôi
Sài Gòn trời rực nắng ban ngày
Ðường bừng nắng em về
Dịu dàng nón lá mội cười
Giờ thì đã lỡ xa nhau
Những con đường nào đã đổi tên
Những phố phường dù đã đổi thay bao lần
Sài Gòn ngày mưa hay nắng
Sài Gòn giờ đây xa vắng
Em ơi Sài Gòn, em ơi Sài Gòn….vẫn mãi trong tôi…
Nghe cho đở nhớ, hình của ai không biết nhưng cái thời trong hình đó thì thấy giống giống …… hahahaha.
LikeLiked by 2 people
Yeah, rất giống thiên hạ hồi thời đó. Con trai thì tóc như Adamo hay Cloclo – Claude Francois
LikeLike
Melody và lyrics đều hay. Cung tuổi nhau con trai ngồi cạnh con gái hay cười như nghé vì khờ khạo hơn.
LikeLike
Không đâu ! Sao mình lại nhớ đến mùi hoa thiên lý : hay quá há . Mỗi người mỗi kỹ niệm cùng trong một hoàn cảnh. Bên này cũng đang mưa ướt đường, làm biếng nên ở nhà lôi kitchenaid ra làm homemade paste spaghetti, bây giờ đang làm sauce bolognese với réd wine là song cơm tối với salade. Có quyền surf blog, fb và đọc sách (multi tasked woman)….
Bà con cô bác làng trên xóm dưới cuối tuần vui vui nhe
LikeLiked by 5 people
Mới thứ 5 mà chị đã phè rồi hé! 🙂
LikeLike
Nhớ bài học căn bản về chuyện cách cầm chai rượu, rót rượu của Bà Đầm 🙂
LikeLike
Sao không học luôn cách uống! 😀
LikeLike
He he , hay w á dưng mà sao không có giọt mưa trên lá hỉ. Mưa mà ngồi quán nước quay ra ngoài dòm mấy cô bị mưa ướt thấy vui gì đâu
LikeLiked by 1 person
Welcome Còm sĩ Đảo mộng Sơn đến với NL’s blog! Đề tài mưa coi bộ hấp dẫn cho mọi người! 🙂
LikeLiked by 1 person
Tui là còm dạo mừ, chưa lên còm sĩ, hồi xưa tui làm y tá cũng đi chích dạo không hà.
LikeLiked by 2 people
Sáng giờ đọc còm của ĐMS tui cười hoài, chẳng biết cười giống gì! 😀
Ủa, mà dạo này cái danh hiệu Đệ Nhất Tửng là ai đang nắm vậy ta! 🙂
LikeLiked by 3 people
Y tá hồi xưa chích dạo xài cây kim nấu đi nấu lại sau khi xài chớ không bỏ và lâu lâu phải lấy ra mài lại cho nhọn dể đâm cho ngọt. nghĩ lại thấy teo hết 🙂
LikeLiked by 4 people
Hồi nhân loại còn hiền lành, đau bịnh uống thuốc qua loa cũng khỏi. Sau này dữ tợn ,đau nhiều khi phải chích thuốc mới hết, cứ cái đà ác dần thế này, ông Trời ổng sai con trùng khác xuống w uậy, có chích nó cũng nhe răng cười tui e rằng lúc đó phải ngâm thuốc chích không ăn thua. Mà lúc đó ai làm nghề ngâm dạo cực lắm vì phải chở cái thùng ngâm đi, nhà nào có bồn tắm đỡ hơn vì chỉ pha thuốc vào bồn cho bệnh nó ngâm. Dưng mà nghĩ cái cảnh gặp đứa nó chảnh, ngâm xong nó bắt lôi khăn lông 100% Egyptian cotton ra lau mình mẩy bôi lô sần cho nó bắt ngán. Mà có nhiều đứa chảnh mà tối dạ, dặn nó ngâm 1 ngày 3 lần nó cứ ngâm 1 lần 3 ngày…khóc tiếng Lào lun 😎
LikeLike
Đảo Mộng Sơn tức là Đảo Mơ Núi, còn mơ núi đôi hay núi đồi thì hỏi Hến hay thầy Lý, hehehe
LikeLiked by 1 person
Đâu dám mơ sang dữ vậy, cỡ cái ụ mối hay cái ụ súng là become a truly happy man rồi. 😀
LikeLiked by 1 person
Núi đồi thì hỏi tui, núi đôi thì để thầy Lý! Hahaha
LikeLike
Hold it. Tự nhiên ở đâu tui bị dính vô những lời gièm pha (scandal) vụ núi đôi, núi lòi vậy ta. Tức chớ, tại vì xưa nay tui đàng hoàng nhất trong đám lộn xộn mà. Đúng là:
Gần mực thì đen
còm chơi qua lại với Hến
đời tui giờ còn đen hơn mực tàu….:lol:
LikeLiked by 2 people
Mùi hoa thiên lý có phải là hoa dạ lý hương không chị AL? Cái mùi hoa đó cũng gợi nhớ nhiều à nha.
LikeLiked by 3 people
Chị xi-cu-la ui,
Nhắc đến hoa thiên lý, nhớ câu ” Tóc em dài, em cài hoa thiên lý.”
Cả nhà còm ui, nhắc đến mưa nhớ bài hát vui vui hồi còn nhỏ, trong xóm nhỏ, tụi nhỏ hay hát ” Còn chi thú bằng vào ngày mưa thả thuyền, ngồi bên hiên cùng chờ mong nước lớn…”
LikeLiked by 4 people
Ðúng là nó đó XCL ! Mùi dể thu’o’ng há
LikeLiked by 1 person
DQ xí xọn mang Hoa Thiên Lý vào cho chị xi-cu-la ngắm nè:
LikeLiked by 5 people
Bạn Dã Quỳ khoe hoa thiên lý trong vườn nhà lại chợt nhớ là nên réo Sò Sò nếu không đi cắm trại xứ xương rồng thì kéo qua xóm Cao Bồi lăn lóc trong gia trang của Quỷ Dà cũng hay lắm đó, hehehe
LikeLiked by 1 person
Cô cô, chơi luôn. Ủa bạn Dã Quỳ là hàng xóm của chị Xi-cu-la phải không cô cô
LikeLike
Chị Xi-cu-la ở đâu ạ? Hổng chừng là hàng xóm của DQ cũng hổng chừng luôn. 😉 :p
LikeLike
gia trang của Quỷ Dzà lúc nào cũng mở cổng đón khách phương xa mà chị NL ơi!
Khi nào Sò Sò (úi, Sò Sò là ai hả chị NL??) , chị NL hay ai ghé thăm xóm Cao Bồi thì cho DQ biết heng.
TB: Chị NL làm em nhớ mùa hè năm đó chị ghé đây mà em thì ngồi lâu hổng được á 🙂 🙂
LikeLiked by 1 person
Thanks.
Bây giờ tôi mới biết hoa thiên lý ra làm sao. hahahahaha
LikeLiked by 1 person
vậy mai mốt thấy nhà ai có mấy dây hoa Thiên Lý như này thì nhớ ghé xin về xào với thịt bò nha bác 🙂
LikeLike
Cám ơn bạn DQ. Nhớ dạ lý hương ở nhà lá nhỏ hơn mà. Ý quên cái gì bên mỹ cũng bự chà bá luôn..LOL
LikeLiked by 2 people
chị xi-cu-la ơi, theo DQ biết thì hoa dạ lý hương có hình dáng gần giống Thiên Lý, nhưng không phải Thiên Lý ạ. Cây dạ lý hương thì lá nhỏ hơn cây Thiên Lý, hoa màu nhạt hơn và thơm hơn nữa, đặc biệt về đêm. Còn hoa Thiên Lý thì sáng, trưa, chiều, tối đẹp thơm ngát.
hoa Thiên Lý ăn được, chứ dạ lý hương thì DQ hổng biết có ăn được hông, vì chưa ăn bao giờ 🙂
LikeLike
Bông nầy màu gì vậy? Đẹp và tươi mát. Tôi có thấy màu trắng cũng đẹp và thơm.
LikeLiked by 1 person
dạ thưa hoa Thiên Lý này màu xanh lục ánh vàng (như trong hình) vậy đó.
Nếu là màu trắng thì chắc là dạ lý hương chứ không phải Thiên Lý ạ.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn Cô, A thì ra là thế! Thiên lý hình như hiếm thấy hơn thì phải? Nam Cali thì Dạ lý nhiều, tôi kiếm thử có không mấy Nursery V/N chung quanh đây.
LikeLike
Nếu mấy nursery VN mà cũng hổng có bán giống hoa Thiên Lý thì nhiều khi mấy Nursery của Mỹ cũng có ạ. Họ hay ghi là “Tonkin Jasmine” hay “Pakalana Vine” đó.
LikeLiked by 2 people
Lan nằm nghe tiếng mưa đêm 🙂
Vân ngồi nhăn nhó, đầu rêm cả ngày 😦
Lan mơ quần trắng áo dài 🙂
Vân lo không biết đi cày nổi không 😦
Nhưng dù đầu nhức, mưa giông
Vẫn mong hội ngộ ngay trong sòng bài 😀 😛
LikeLiked by 3 people
Bệnh đến đâu, đánh bài là hết ngay! 🙂
LikeLiked by 1 person
Không biết quánh bài, quánh lộn thì biết chút chút! 😀
LikeLiked by 1 person
Đưa tiền đây quánh cho 🙂
Mai đi rồi chưa ai cho tiền làm vốn hết trơn, hic hic hic
LikeLike
Đưa tiền mà còn bị quánh là sao! 😀
LikeLike
Hay qua’ ! Like – Like
LikeLiked by 1 person
Mời cả nhà nghe nhạc Mưa và “QUÊN ĐƯỜNG VỀ…”
LikeLiked by 1 person
Like. Toi Ke hát bài này thì Vũ Khanh chắc không còn job cầm ca nữa hahahahahahaha. Nổ có hạng 🙂
LikeLiked by 3 people
Chị khen em hả chị! 😀
Mà cho dù không phải cũng ừ đại dùm em nha, khen đâu cũng vậy khen đây cám ơn! 😛
‘Tui xin người cứ gian dối, nhưng xin người …ừ dùm cho tui “
LikeLiked by 1 person
AL khen Vân đó ! Phải công nhận Vân giỏi thiệt : nâú ăn ngon, văn chu’o’ng lai láng và lanh chanh cũng không vù’a. Hay ! Hay !
LikeLiked by 3 people
Ghét.
LikeLike
I’m ké
LikeLiked by 1 person
Chị AL dễ thương hết biết! Hehehe
Nhắc mới nhớ, quà của chị AL gởi cho em đang nằm ở phương trời nào quậy! Hay là ‘giao trứng cho ác’ nữa rầu! 😀
LikeLike
Uả ! NL không có đưa cho Vân sao ? NL có noi’ liê`n lúc đo’ và V co’ ca’m o’n AL mà ! Sao ky`dzậy : hay là lao xao chia phâ`n rôì quên. Vân hỏi NL dùm AL.
LikeLike
Khổ ghê, quà gì thì đã báo ngay từ lúc đó. Còn nàng Vân qua đây hết bệnh thì tám búa lua xua nên quên hỏi mang về thôi 😦
Tui đã lấy báo Xuân và quà bỏ vào túi để mai mang theo trao tận tay. Làm ơn nhớ nhắc để lấy không thôi nó lại nằm yên trong giỏ xách rồi nói giọng này nghe khó chịu ghê!
LikeLike
Ủa, vậy là trăm sự tại tui hả ! 🙂
Để ghi tờ giấy dán lên trán cho khỏi quên! : D
LikeLiked by 1 person
Chị khen em hả?
Ừ đại đi, người khác khỏi giành 🙂
LikeLiked by 1 person
Đi vô blog mà tưởng đâu đi buôn chợ đen, giành với giựt! Hahaha
LikeLike
Hai chị em nhà còm này nói chuyện tếu à nha (nghe mắc cười). Lâu ngày không gặp Tám nhiều quá quên, chuyện nhỏ. Cuối tuần đi mua Báo Xuân Người Việt.
LikeLike
Mưa từ Cali kéo dài qua đến xứ cao bồi rồi nè chị ơi. Hôm qua cũng sấm sét, mưa bão vần vũ quá chừng. Rồi thì thèm tô phở hay nồi lẩu nhúng quá mạng luôn 🙂 🙂
Mà mưa rỉ rả ngoài kia nên cả nhà tha hồ ôm nhau ấm áp trong nhà, khỏi cần đi đâu hết trọi heng. 🙂
À quên, Bi nhà chị đỡ đau bụng nhiều chưa? Mùa này, tụi nhỏ cũng hay bị lắm. Cả nhà bình an hết nha!
LikeLiked by 3 people
“mưa rỉ rả ngoài kia …tha hồ ôm nhau ấm áp”, cái vụ ‘mưa ôm’ này coi bộ có lý à ta! 😀
LikeLiked by 4 people
há há há, có vụ “mưa ôm” mà nghĩ hoài hổng ra. Chị Mây hay thiệt ta 😉 :p
LikeLiked by 2 people
“mưa rỉ rả ngoài kia …tha hồ ôm nhau ấm áp”, cái vụ ‘mưa ôm’ này coi bộ có lý à ta! : Rồi dạy nấu nướng ăn rồi ôm tiếp ( Khoai lan, chuối chưng, chuối nướng, bánh phồng, tráng Bến Tre nướng ăn những ngày mưa dông nhớ hồi nhỏ quê nhà!
LikeLiked by 2 people
Chuối chưng chắc phải mấy chục năm rồi chưa ăn……
Hồi nhỏ ghét ăn khoai, giờ thì làm 2, 3 củ một hơi luôn. Hèn chi lên pound để dàng.
LikeLiked by 1 person
Tui ăn chè có chuối, nước dừa, bột bán…vậy là chuối chưng hay là chuối xào dừa?
Còn khoai lang, nhớ hoài hồi xưa cũ khoai khi bẻ, thịt vàng và óng ánh như là vàng…mà bây giờ không còn thấy ở SG hay ở Mỹ. Mỗi lần vô siêu thị Nhật thấy họ bầy bán khoai lang, giá mắc, mua ăn thử thấy cũng bình thường và hay nhớ khoai lang ngày xưa vàng óng ánh…😄
LikeLiked by 3 people
Bác Tôi Ke làm ơn gởi địa chỉ đến cô N/L để nhận quà mọn: In & Out Double double cheese burger from Cali.
Cảm ơn cô N/L hình như quà đã được để trên bàn làm việc của Cô rồi.
LikeLike
Chuối xào dừa: chuối mới vừa chín tới còn hơi cứng, xắc ra từng miếng nhỏ. Chuối chưng: chuối chín muồi để nguyên trái, rồi thì làm nước dừa khô, bột bán ,cho chúc đường chúc muối, hành lá đổ lên trên thêm đậu phọng. hết sẩy. Ở Nam Cali có bán khoai lan tím và khoai lan Nhựt ngon.
LikeLiked by 2 people
Trong nhà nhà bạn Dã Quỳ cắm trại còn được mắc gì đi đâu 🙂
Bi hôm nay bớt nhiều, nhưng vẫn bắt nó nghỉ ở nhà (để mình nghỉ theo, hehehe). Hy vọng mai khỏi hẳn 🙂
Cám ơn bạn hiền 🙂
LikeLiked by 1 person
ủa, cô NL có thiên lý nhãn hả ta? Sao biết tụi nhỏ có cắm trại trong nhà mấy hôm nay? 🙂 🙂
Trời se lạnh lại mưa nên tụi nhỏ lôi lều bạt ra giăng giả làm cắm trại và còn nướng marshmallow nữa kìa. 🙂 🙂
Anh Bi bớt nhiều là mẹ NL cũng bớt lo heng. Đỡ mơ hoảng sợ như hôm nọ chưa ạ ? 😉
Mẹ NL lấy cớ nghỉ nhà (để ngủ) phải hông?
LikeLiked by 1 person
Bài viết từ báo NVO …….
Không phải ngu hay đâm đầu dưới cát hay điếc không sợ súng mà là trả lại những gì mình nhận được khi mình trong hoàn cảnh tương tự, không nhà, không xứ sở, bị áp bức, bị ruồng bỏ, chỉ có cái xà lỏn và một lòng mong muốn, quyết tâm tạo nên cuộc đời mới ổn định, bình an …… Không có những nghĩa cử cao đẹp, nhân ái, đón nhận thì tôi chắc đã không còn tồn tại nói chi có được một cuộc sống bình an như ngày hôm nay.
Hate all you want, afraid all you can, mislead all you wish …. the truth never change. Người tỵ nạn cần được giúp và họ không khác gì tôi ba bốn mươi năm trước.
Thuyền nhân Việt ở Canada chung tay giúp người tị nạn Syria
Wednesday, January 6, 2016 6:10:42 PM
OTTAWA, Canada (NV) – Tri ân đất nước, xã hội Canada đã cưu mang mình trong đợt di tản thuyền nhân lớn nhất trong lịch sử đất nước này, người Canada gốc Việt từ khắp các tỉnh bang Canada đang mở rộng tay giúp tị nạn Syria trong tinh thần đền ơn đáp nghĩa.Những ngày qua, kể từ khi xảy ra cuộc khủng hoảng tị nạn Syria vốn có thể xem như cuộc khủng hoảng tị nạn lớn thứ nhì sau đợt tị nạn thuyền nhân Việt Nam trong thập niên 1970, trên truyền hình quốc qia, truyền thông Anh ngữ tại Canada đều nhắc lại những câu chuyện thuyền nhân. Đặc biệt, không phải chỉ nhắc đến ký ức bi hùng của những thuyền nhân, lòng nhân đạo của Canada mà còn cả những bàn tay, tấm lòng rộng mở của các thế hệ thuyền nhân người Việt ở khắp các tỉnh bang, từng đến Canada trong 35 năm trước đây, đang lặng lẽ chia sẻ, giúp xoa dịu cuộc khủng hoảng tị nạn Syria.
Hình ảnh những người tị nạn Syria. (Hình: Thao Choi)
Từ những đóng góp đơn lẻ (mua áo ấm, chăn mền, đồ gia dụng đến hiến tặng các gia đình tị nạn Syria) đến các nhóm, hội đoàn tổ chức khác nhau đang tổ chức các đợt quyên góp tài chính, giúp người tị nạn Syria qua hình thức bảo trợ tư nhân.
Ở Alberta, phía Tây Canada, khi được biết sẽ có từ 2,500 đến 3,000 người tị nạn Syria đến định cư tại đây, theo ước tính của thính quyền tỉnh bang, một số cựu thuyền nhân tại Calgary tổ chức một bữa ăn tối gây quỹ hôm 6 Tháng Mười Hai, 2015.
Đó là Hiếu Ngô, trốn khỏi Việt Nam vào năm 1990, hiện là giáo sư về công tác xã hội tại đại học Calgary; Quang Trinh, chủ tịch Hội Thanh Niên Việt Nam Calgary (CVYA); Bác Sĩ Judy Lưu, chào đời tại trại tị nạn ở Indonesia, hiện đang làm việc tại bệnh viện Saskatoon; cùng các cựu thuyền nhân trong cộng đồng như Peter Phan, Thạch Nguyễn…
Ở Ontario, nơi tập trung người Việt đông nhất Canada, một thuyền nhân khác đến Canada với cha mẹ mình 34 năm trước đây, muốn “trả nợ ân nghĩa” bằng cách tài trợ 14 người tị nạn Syria, với chi phí ước tính khoảng $64,000.
“Tôi muốn tôn vinh, không chỉ những nỗ lực hy sinh của cha mẹ mình mà con là sự hào phóng của người dân Canada ngày ấy,” Triệu Nguyên, một kỹ sư tại Hamilton, Ontario, nói với đài CTV News, giải thích lý do tại sao họ tài trợ cho gia đình Al Rahmo, có 14 người trong đó có 12 trẻ em từ 1 đến 20 tuổi.
Từ Sudbury, Ontario, Bác Sĩ Ewing-Bùi cho biết ông rất khó chịu khi nghe về những loại suy diễn kết hợp người Hồi Giáo với chủ nghĩa khủng bố và nghi ngờ về cam kết chấp nhận người tị nạn Syria của chính phủ Canada.
“Bản thân tôi là một người tị nạn và tôi đã nhìn thấy sự hào phóng đáng kinh ngạc của người dân Canada vào thời điểm đó,” ông nói. “Chúng ta có thể giúp lập lại lòng hào phóng ấy một lần nữa. Họ (những người tị nạn) sẽ trả lại đất nước này trong nhiều cách khác.”
Thoạt tiên, David nhận tài trợ cho một gia đình Syria, nhưng sau khi nhận ra điều này quá nặng nề đối với mình, một bác sĩ giải phẫu, một người cha bận rộn với bốn đứa con, anh đã tìm đến bạn bè, khuyến khích họ quyên góp chung vào nỗ lực bảo trợ và tham gia Sudbury Project Hope, một nhóm các tình nguyện viên đang làm việc để mang chuẩn bị đón hai gia đình tị nạn tới Sudbury vào cuối mùa đông.
Tại Toronto, Liên Tang là một trong số những gia đình thuyền nhân. Khi trốn khỏi Việt Nam với người em trai, cô chỉ mới 11 tuổi. Hai chị em đến trại tị nạn ở Malaysia và được Clayton và Rosemary Connell, một cặp vợ chồng người Canada ở Ontario, bảo lãnh. Không máu mủ, huyết thống nhưng gia đình Connell đã giúp bảo trợ cả gia đình sang đoàn tụ, trong đó có Tom Tang, hiện đang cùng Liên Tang và những cựu thuyền nhân khác dẫn đầu một nỗ lực trong cộng đồng Việt Nam thông qua tổ chức Lifeline Syria để giúp tài trợ cho các gia đình tị nạn Syria sắp đến Canada.
Trong những câu chuyện thuyền nhân, nhật báo Globe and Mail vừa có bài viết về Đỗ Kỳ Anh, cựu chủ tịch Hội Người Việt Toronto, chủ tịch VOICE Canada, người đang cùng Tom Tang, James Nguyễn, Lê Lương, tổ chức quyên góp $100,000 giúp tị nạn Syria.
Đỗ Kỳ Anh, người đã rời Việt Nam ở tuổi 17 vào Tháng Mười Hai, 1978, trong bốn đêm đen trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ đến Malaysia, nói với Globe and Mail: “Nỗi sợ lớn nhất là không biết những gì sẽ xảy đến với mình, không biết có được nước nào nhận để có thể ra khỏi trại tị nạn đi định cư.”
Nhớ lại hoàn cảnh của mình cùng khoảng 300 người khác phải ẩn mình trong chiếc thuyền gỗ dài 18 mét, rộng 3 mét rưỡi, anh nói: “Đó là những đêm đen sợ hãi, hoàn toàn là bóng tối, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Khi đến được trại tị nạn, điều đầu tiên tôi viết về khuyên người thân còn lại là nhà là đừng đi, nhiều rủi ro lắm.Tôi may mắn đến nơi an toàn nhưng xin mọi người đừng làm theo tôi.”
Đời sống khổ cực tại trại tị nạn, ám ảnh của cướp bóc, hãm hiếp trên biển và nỗi lo của việc phải đối phó với sự bất định là những dấu ấn giờ đây đang sống lại với Đỗ Kỳ Anh khi anh đọc những câu chuyện về tình cảnh hiện tại của người tị nạn Syria trong những gì được coi là cuộc khủng hoảng tị nạn lớn nhất kể từ sau Thế Chiến 2. Anh đã huy động cộng đồng Việt Nam tại Canada để giúp tài trợ người tị nạn Syria như người Canada từng giúp mình trước đây,
Đỗ Kỳ Anh, Lê Lương, Tom Tang và James Nguyễn chỉ biết chút ít về ba gia đình mà họ bảo trợ, một số là người thân của Loae Almously, một kỹ sư 34 tuổi, người tị nạn Syria đến Canada vào Tháng Sáu mà Lương tình cờ gặp. Những người còn lại là người thân của một người bạn của Almously.
Almously cho biết ngôi làng của mình, Khirbet Ghazaleh, đã bị đánh bom, nhà của gia đình ông bị phá hủy. Tất cả mọi người trong làng đều phải chạy trốn, một số người chạy sang Jordan. Bây giờ, thị trấn của ông là một căn cứ quân sự cho chính phủ. Ông mong muốn được tái hợp với các thành viên trong gia đình của mình. “Tôi rất mừng khi thấy mọi người rộng lòng bảo trợ cho cho những người mà họ không quen biết,” ông nói với tờ Toronto Star. “Tôi thực sự hạnh phúc vì gia đình mình sẽ được đến đây nhờ những người tốt bụng.”
Và, trong nhiều bàn tay đóng góp hiện nay, đa phần từ lòng trắc ẩn và mối đồng cảm sau khi nhìn thấy bức ảnh của bé Allan Kurdi chết đuối trên biển, có một cô gái trẻ đặc biệt hơn, người chưa từng hoạt động cộng đồng, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy một con thuyền nhỏ chở người tị nạn trong một chuyến đi du lịch hè cùng gia đình, đã quyết định phải làm một điều gì đó để giúp “những con người đồng cảnh ngộ với mình trong hơn 30 năm trước.”
Nói chuyện với phóng viên Người Việt tại Toronto, Thao Choi kể lại: “Khi ấy là Tháng Bảy, cả gia đình đi du thuyền trong vùng biển Địa Trung Hải. Một buổi sáng từ cảng Taormina, Ý, em tình cờ nhìn thấy một con tàu của những người tị nạn Syria. Đó là một chiếc thuyền nhỏ, những người Syria ngồi trên khoang thuyền, họ ngước nhìn lên con tàu du hành sang trọng, tất cả cùng đưa tay vẫy. Ánh mắt của họ, đặc biệt là của những đứa trẻ ngước nhìn lên, khiến em bật khóc.”
“Em đã suy nghĩ suốt chuyến đi chơi Hè và buồn khi thấy lịch sử lặp lại một lần nữa. Hình ảnh những người tị nạn ngồi trên khoang tàu mang về hình ảnh của chính em 35 năm trước, cũng đã ngồi trên khoang tàu vô định, tự hỏi số phận của mình sẽ về đâu? Ngay lúc đó, em muốn cho họ biết rằng, họ không đơn độc.”
Trước khi đặt chân đến Canada, gia đình của Thao đã vượt biển tám lần trước khi thành công vào Tháng Năm, 1980. Trong những lần vượt thoát đó, là một lần tưởng bỏ mạng trong lòng đại dương.
Hết chuyến đi chơi Hè, khi ký ức về con tàu tị nạn chưa tan trong thì bức ảnh bé Kurdi chết đuối trên bãi biển xuất hiện trên báo chí, khiến Thao Choi quyết định phải làm một điều gì cụ thể hơn. Cô thành lập Families In Deeds, sử dụng mạng xã hội và những mối quen biết từ chồng, đồng nghiệp để bắt đầu một chương trình gây quỹ giúp tị nạn Syria. Ngày 9 Tháng Giêng này, từ một người “chưa bao giờ tổ chức một sự kiện công cộng nào,” (cô thú nhận) nhóm Families In Deeds của cô tổ chức một đêm vũ hội hóa trang (New Year Masquerade Gala) gây quỹ giúp tị nạn Syria.
Khi được hỏi cô nghĩ gì về một số ý kiến còn chần chừ trong dư luận lo ngại làn sóng tị nạn Syria có thể mang đến những nguy cơ về an ninh, Thao nói ngay: “Đứng trước người chết đuối, mình hãy cứu họ ngay chứ không nên băn khoăn hỏi gì về thành phần, tôn giáo, chính trị của họ.”
Hơn 35 năm đã qua đi kể từ cuộc di tản thuyền nhân, ngày nay, từ mọi miền đất nước Canada, nơi từng cưu mang mình, nhiều người Việt đang mở rộng tay với người tị nạn Syria. Như Đỗ Kỳ Anh đã nói với tờ Globa anh Mail: “Đó là điều tối thiểu mà chúng ta có thể làm.” (L.Q.T.)
LikeLiked by 8 people
Xúc động quá!
LikeLiked by 1 person
Like
“…Đứng trước người chết đuối, mình hãy cứu họ ngay chứ không nên băn khoăn hỏi gì về thành phần, tôn giáo, chính trị của họ…”
Ý nghĩa của nhân bản là như vậy, không cần màu mè, chủ nghĩa, triết học…..
LikeLike
Like.
Tui cũng nghĩ vậy. Tui cũng lo lắng như những người khác. Tui thấy, trong bối cảnh bên tám, bên nữa lạng, họ có quyết định giúp người khác rất là quả cảm, nhân bản. Tui nghĩ đây củng biểu hiện sự tự do ngôn luận thiết thực, bằng hành động.
Tui liên tưởng có người khi nói đến tự do là được biểu tình, la hét. Hở cái là biểu tình thì dể quá. Ai lại không thể đi biểu tình trong ngày trời đẹp, cơm nước đầy đủ…
LikeLike
Thêm:
Tự do ngôn luận là khi một ngài muốn ra làm tổng thống có những tuyên bố kỳ thị chủng tộc thẳng thừng thì mình có dám đứng trước đám ông ta cũng như đám đông đó… Biểu tình?
LikeLike
Mới 5 giờ sáng, sửa soạn đi Gym, mà nhiều còn ướt át quá, nên cầm lòng không đặng
1- Hoa thiên lý, nhớ cái gian hoa này của tuổi thơ, và nhưng bát canh nấu thịt lạc ngọt tới củ tỉ
2-Hoa ngoc lan ( không capital) , ngửi thoang thoảng thì ngọt ngào như mối tình đầu, mà ngửi nguyên rừng là giống như bị tra tấn bởi mối tình già, cũng may, già nén tai nghễnh ngãng.
Ôi những con đường xưa, Ngô thời Nhiệm, Mạc đỉnh Chi, Tú Xương …
3- ngắm núi đôi hay núi đồi, thiếu cái dấu huyền là có thể từ chết tới bị thương, nhát là dưới mưa SG.
Nhớ bữa đi thi TT năm ấy, đứng chờ ban tới ghé đón cùng đi thi, trời chợt mưa rào, và một nàng quen quen chạy ào Honda qua, áo pull đinh chặt núi đồi, và cả núi đôi, no bra. Bữa đó chút xíu nữa là rớt TT, đi TS, bồ qua Mỹ nuôi con
Haha sorry , hơi ” bố già” chút
LikeLiked by 1 person
Xin cho hỏi 1 chút. Tại sao mấy ngày qua tui không mở được NVO? Hỏi người khác thì họ mở OK. Tui xài FireFox, còn người kia xài Explorer. Tui không có thay đổi settings gì hết mà sao tự nhiên nó nằm vạ, là sao? Ai biết xin chỉ giúp! Cám ơn rất nhiều. 🙂
LikeLike
Hổm rày mưa quá con cáo của chị bị tắt mất cái đuôi lửa rồi chỉ còn fox thôi. 🙂
LikeLiked by 1 person
Đã sò ít nói đến độ đặc biệt mà giờ còn có thêm miếng băng keo dán miệng nữa thì coi như… chỉ còn viết thôi 🙂
LikeLike
Có báo lên lỗi gì không Chị ?
1> Chị thử hit thử “F5”
2> Clear cache theo hướng dẫn của cái link này (chỉ 1 phút thôi)
http://pcsupport.about.com/od/maintenance/ht/clearcacheff.htm
3> Nếu vẫn không mở được thì Chị email cho Tân cái screen shot coi coi bị gì nha chị.
nguyen.tan@nguoi-viet.com
LikeLiked by 1 person
@Bidong:
Quên giới thiệu với chị răng ông Tân Nguyễn này là người chịu trách nhiệm website NVO đó, cho nên chị cứ tự nhiên níu áo ổng khi không coi được 🙂
Thank you anh Tân 🙂
LikeLiked by 1 person
‘Hit’ F5 không work thì ‘hit’ ai?! 😛
LikeLiked by 1 person
Thì đành phải ngồi mà hic hic…thôi😄
Chị Bi đông kỳ này mà liệng máy ra đường thêm lần nữa thì….Thì tui cũng đi lượm lại tặng chị thêm lần nữa😄😈😜
Chào và chúc NV, Bi đông, và mọi người ngày vui..ha ha
LikeLiked by 3 people
Chúc quánh đâu thắng đó nữa! 😛
LikeLiked by 1 person
@Tan Nguyen: Đây là message B. nhận được cho tới giờ phút này. Nhấn F5 mà không có message gì hết! 😦
—————————————————————-
404 – File or directory not found.
The resource you are looking for might have been removed, had its name changed, or is temporarily unavailable.
LikeLike
Tại vì F5 button này made in China
Kkkkk
LikeLiked by 1 person
Cái “nút” này😄Made in China có thể bởi:
– nhân công… Trung Quốc
-thiết kế, qui cách…bản quyền của Mỹ
-nhựa… của Taiwan
-máy móc để dập khuông, ép nhựa…của Âu châu
LikeLiked by 2 people
@TN: B. “mò” và “clear history manually” chứ không dùng F5, và đã mở được NVO rồi! Just FYI.
@CN: chị làm giống em, clear history khi chị không mở được NVO, hy vọng là vậy.
LikeLike
Đi nộp đơn xin việc sửa computer được rồi! 😀
LikeLike
Ha ha ha
Chỉ mà sửa không được…liệng ra đường….mắc công tui đi lượm ve chai😄😜😈
@Bidong: Chị nói vụ này tui mới nhớ độ rày tui lên mạng bằng ipad, có khi chỉ có cái ” khung” của trang đó hiện ra, còn nội nội dung, chữ nghĩa, hình bóng…hổng thấy…
LikeLiked by 1 person
Đúng rồi, sò cũng gặp y chang anh Joe vậy trang web NVO. Không biết tại sao, sang mượn máy hàng xóm thì không sao.
LikeLike
Bình Luận của bác Ngô Nhân Dụng nhân dịp tổng thống Obama nói chuyện về súng vừa rồi.
Trích một phần của bài bình luận:
“…Mỗi năm trung bình có 30,000 người Mỹ chết vì súng. Sau cuộc khủng bố 11 Tháng Chín, 2001, đã có hơn 400,000 người bị giết, trong số đó chỉ có 45 người do khủng bố gây ra. Trong mười năm qua, bốn triệu người Mỹ bị tấn công bằng súng. Cùng thời gian đó, 446 nhân viên công lực bị bắn và hơn 20,000 trẻ em dưới 18 tuổi chết vì súng. Con số những người tự sát bằng súng cũng hơn 20,000. Trên thế giới không một quốc gia nào sống chết với súng nhiều như vậy….”
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=220384&zoneid=7
LikeLiked by 1 person
HÃY XEM HÔN NHÂN LÀ BÀI TOÁN KINH DOANH !
Các chị em ạ,
E ly hôn đến nay cũng 2 năm rồi, tập sống cuộc sống 1 mình thì chắc từ lúc mới cưới, từ khi con em chưa ra đời ý chứ. Cho nên là ý, em quen vs sự cô đơn, tự do thoải mái rồi, giờ hỏi em là ” hồi em phát hiện chồng có bồ thì tâm trạng em ra sao?” thì đúng là đánh đố em….. Vì cái quá khứ đó e đã quên từ lâu, còn chẳng bao giờ nghĩ đến nữa luôn, hoặc có ai hỏi em là ” tại sao 2 vợ chồng ly hôn ?” thì e cũng chẳng muốn kể, đơn giản vì ko còn nhớ và ko muốn nhắc đến.
Ai cũng bảo ước gì được mạnh mẽ như em, nhưng ko ai sinh ra là đã mạnh mẽ cả, nhất là đàn bà chúng ta. Cái gì cũng có sự ” tập luyện ” cả đó. Mọi người bảo em là lạc quan, mạnh mẽ, nhưng thực chất ko phải. Em là giấu cảm xúc giỏi mới đúng. Như kiểu đau nhưng ko cho phép mình khóc, chán uất ức nhưng không được gào, hờn dỗi ghen tuông nhưng ko bao giờ thể hiện, yêu nhiều cũng như ko yêu . Lúc nào cũng tỏ ra ” bà mày ko quan tâm…..bà mày ko để ý”, nhưng có lẽ chính như thế mới làm đối phương để ý đến mình.
E có 1 người chị, người chị quen qua fb. Chị ý may mắn hơn e rất nhiều, lấy được chồng giàu và giỏi lại còn tâm lý. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, vì cuộc đời vốn dĩ đã có câu :” trai tài gái sắc”, c ý đẹp, tâm tốt nên xứng đáng được hưởng những thứ đó. Được đi ăn, đi chơi, được tặng những món quà đắt tiền, cuộc sống cứ ngỡ như tiên. Thế nhưng đùng cái chồng có bồ. Chỉ trong 1 tuần thôi mà nhìn c ấy tiều tuỵ hơn rất nhiều, bị sốc vì cái cảm giác bị phản bội trong cơn say hạnh phúc còn đau gấp trăm lần những cái khác. Đó là lý do tại sao có câu :” không được ngủ quên trên chiến thắng” 1 tuần đầu là sốc, ốm liệt giường. Tuần thứ 2 là bắt đầu gào thét loạn xạ, chửi rủa không tiếc lời, căm hận thấu xương thấu tuỷ và đòi ly hôn. Nói ly hôn vậy thôi chứ thực chất c ý rất sợ ly hôn. Tuần thứ 3 bắt đầu khóc nhiều hơn, nỗi đau nhiều hơn khi thấy chồng mình vẫn dửng dừng dưng và rồi c đó xuống nước van xin hạnh phúc, van xin chồng nghĩ đến con và bố mẹ 2 bên. Anh chồng vẫn mãi những lời hứa hươu hứa vượn rằng sẽ kết thúc nhưng thực chất đang chăm cả bồ lẫn vợ. Bần cùng bất đắt dĩ, chị doạ tự tử. Anh chồng thấy vậy và nói :
– “Em có chết thì anh cũng đau khổ 1 vài tuần đầu và ân hận 1 vài tháng sau mà thôi, nhưng rồi anh vẫn sống tốt. Và rồi anh sẽ lại lấy vợ nữa và cô ý đường đường chính chính bước chân vào nhà này mà không bị thiên hạ dị nghị, ko bị láng giềng gièm pha. Nếu em thích như thế thì em cứ làm”
LUOM DEM VE DAY.
LikeLike
Coi vậy mà hôn nhân khó chứ đâu phải dễ, hu hu. 😢
LikeLike
LikeLiked by 1 person
Lượm về đây, đọc cho biết, miễn bàn! 🙂
http://www.propublica.org/article/terror-in-little-saigon-vietnamese-translation
LikeLike
@chị AL: em đã nhận được quà rồi, em thích lắm, em cám ơn chị nhiều nhiều . 🙂
Thank you chị Lan ù luôn! 😀
LikeLike
Hì hì,
Tui lót dép để coi…khoe quà😄
LikeLiked by 1 person
Bác Tôi Ke làm ơn gởi địa chỉ đến cô N/L để nhận quà mọn: In & Out Double double cheese burger from Cali.
Cảm ơn cô N/L hình như quà đã được để trên bàn làm việc của Cô rồi.
LikeLiked by 1 person
Thiệt hả chú?
NL khg có ở tòa soạn 🙂
LikeLiked by 1 person
Thấy 5 người hiệp sĩ lên đồi đóng phim, tôi thỉnh thoảng đi lên đôi gần nhà con tôi, lên cao nhìn xuống có cảm giác là lạ và không khí thật trong lành, con tôi sợ tôi té không cho đi một mình.
Thiệt, mấy cô ở văn phòng trước nói Cô đi phép, không sao Cổ về cũng được, có trả cước phí luôn rồi.
Chúc Cô Dượng đi chơi vui vẻ và an toàn.
LikeLiked by 1 person
Bí mật giữa hai người đàn ông
Một luật sư làm việc trong một bộ lạc da đen. Ngày kia, có một anh chàng da đen đến gặp ông ta và nói :
– Vợ tôi vừa mới sinh con, thằng bé da trắng. Ông là người da trắng duy nhất ở đây!
Luật sư uống một ngụm trà và ôm tồn bảo :
– Đúng là trong tự nhiên có những điều không thể giải thích được. Ví dụ, anh hãy nhìn đàn dê kia. Tất cả đều màu trắng ngoại trừ con dê đen này. Chuyện cũng tương tự vậy thôi.
Mãi lúc sau, người da đen mới gật đầu và nói :
– Thôi được, tôi sẽ giữ bí mật về thằng con da trắng của tôi nếu như ông cũng giữ bí mật về con dê màu đen kia.
LikeLiked by 1 person
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì bạn cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Vậy thì, bạn ơi, hãy đừng chỉ nhìn cuộc sống bằng đôi mắt, mà hãy dùng trái tim yêu thương của bạn. Bởi vì chỉ có tình yêu thương mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Nguồn: Tinhhoa
LikeLiked by 1 person
Thanks jcbrea lượm về cho mọi người đọc. 😄😜😎
Riêng tui, tui thấy nhiều ý tưởng hình như trên mây. Thí dụ, không có ( học được hay người khác cho) thì làm sao mình có thể cho đi hay truyền tải cho người khác…cái mình không có?
Thành công và nghĩa của thành công? He he, hai cái quan trọng như nhau. Không có 1 thì đâu có 2😄
He he nhớ tui hả: tui sẽ nói với người là: Nhớ chi mất công. Quan trong là đã ” truyền tải” cho tui bao nhiêu…ha ha j/k
Chúc mọi người ngày vui
LikeLiked by 2 people
CHÚT NHỚ TÌNH QUÊ
*
Image
Con cá trê vàng nướng
Dầm nước mắm gừng cay
Canh bầu nấu tôm bạc
Xa quê vẫn nhớ hoài…
Đôi bàn tay của mẹ
Khéo léo từng bữa cơm
Chăm sóc đàn con trẻ
Cay mắt khói chiều hôm….
Ngày con theo lộ 7
Xuôi Nam giữa đạn thù
Mây tháng tư oan trái
Che đất trời âm u…
Con về ôm lấy mẹ
Thoát chết như trong mơ
Mẹ xoa đầu thằng bé
Mừng gặp con bất ngờ…
Canh bầu nấu tôm bạc
Cá trê nướng thật vàng
Mẹ bới cơm đầy chén
Lòng chưa hết bàng hoàng…!
Bây giờ con xa mẹ
Ray rứt nỗi ly hương
Nhớ cá trê vàng nướng
Bàn tay mẹ thân thương…
Mẹ trong cõi vĩnh hằng
Có hiểu được lòng con
Thiếu bàn tay của mẹ
Đủ đầy vẫn héo hon…
thylanthảo
LikeLiked by 1 person
Like and thanks
LikeLike
vua, chúa, nữ hoàng, bá quan văn còm vỏ sĩ 😄😜😈đâu hết trơn. Sao chỉ có mình tui đứng quét…sân
LikeLiked by 3 people
Lên chức “ông Từ” còn gì hơn? 🙂
LikeLike
@Anh Joe: hahaha, cuối tuần đi chơi, thứ Hai mới vô làm lại chưa nóng máy, từ từ mới còm nổi. Quét sân có chút xíu mà la um xùm. 😆 Để tui giúp anh réo chủ xị.
Chim ưng gọi Đại Bàng, chim ưng gọi Đại Bàng cô giáo. Chúc đại bàng xà cánh xuống đâu thì hốt bạc tới đó nha. Hốt đủ 1 bao 3 gang thì hả về. Hốt được bao nhiêu rồi? báo bà con biết để mừng chung vui.
LikeLiked by 2 people
Cô cô xà xuống sau lưng sư huynh kìa, coi chừng thước bảng. Cô cô tính chừng nào mưa đêm trở lại OC mới xuất hiện lận mờ.
LikeLiked by 2 people
Tìm bao đựng tiền mang về mà ông M&M ổng lấy đựng lá rụng sau vườn nhà ổng hết trơn nên coi như…. trắng tay 🙂
LikeLiked by 1 person
ha ha
LikeLike