1.
Đổi giờ xong thì trời đổi luôn từ nóng sang lạnh, dù chưa phải là lạnh đến run cầm cập, nhưng cũng đủ để cho quếnh thêm cái mền lúc đi làm hay ra đường lúc chiều xuống.
“Bồ cũ” tui luôn bị dị ứng với mùa này, bổ nói tiết trời Mùa Thu làm bổ bị “depressed” ủ ê như nhớ người yêu cũ.
Tui thì lại thích mùa này. Bởi vì mùa này dễ mặc đồ đẹp, hahahaha. Và mùa này cũng dễ làm mình thấy lòng cứ như lửng lơ, bồn chồn, mênh mang, dễ mủi lòng, ủy mị. Và làm biếng 🙂
Mùa này Calif không có cảnh lá vàng lá đỏ lá tím rụng khắp lối như nơi nhà anh M&M, hay như trên đường từ DC đến New York, nhưng ở đâu quen đó, tui thích những sớm mùa này đứng nhìn ra sau vườn, thấy gió sắc se, thấy lá cành lay động, trong khi hai bàn tay tự ôm lấy cổ… cho ấm 🙂
Tui thích đi trong tiết trời lành lạnh này, rúc người trong chiếc áo ấm, hai tay thọc vào túi áo khoác dài, nghe gió len qua cổ, thấm qua mũi, vờn tóc bay. Lạnh. Mà phê. Mà thả hồn khắp nẻo. Và bao giờ cũng sẽ nhớ Đà Lạt. 12 năm rồi chưa trở lại Đà Lạt.
2.
Ngày mai này bắt đầu viết bài cho báo Xuân. Tối thiểu 2 bài. Biết trước bài đầu sẽ viết những ngày rong ruổi đây đó cùng còm sĩ lẫn còm lẻ.
Thấy mới đó mà đã chia tay với những ngày chỉ có ăn-chơi-ngủ-nói-cười hơn 10 ngày rồi. Vậy mà nghe sao như lâu lắm lắm, và giả như không ráng ghi xuống đôi dòng về những ngày đã qua thì chắc giờ này đã quên béng hết rồi.
Tự dưng nhớ bà đầm An Lành, người rất dễ hài lòng và “háp pi” với những gì mình có. Nhớ chỉ mua được 2 chai dầu gội đầu mà nường cứ dài giọng “Ai em háp pi. Ai em vé ri háp pi. Tối nay tui ôm hai chai này tui ngủ.” Hehehe
Nhớ nàng Cục Cục Cục đến từ xứ chuột túi kangaroo mà sau này tui đổi thành “Cục Quao”. Bởi sao? Cái gì nường nhìn thấy nàng cũng thốt lên “Quao! Quao!” Nhớ hơn 1 ngày đầu, nàng bị cha nội Ốc AB “lừa” hết cú này đến cú khác, nói gì ra nàng Quao cũng tin sái cổ. Nhưng chỉ hơn 1 ngày thôi, đừng hòng giỡn mặt với Quao, chưa nói hết ý là Cục Quao đã biết cười nắc nẻ rồi 🙂
Nhớ mợ Bidong. Nhớ 4 cái vali hành lý mợ vác theo (tính luôn cái túi bao tử không rời khỏi cái bụng, hehehe) làm tui cứ tò mò đi theo “dụ khị” mỗi khi thấy mợ ngồi sắp xếp hành trang “Chị chị, chị nói thiệt đi là chị mang cái gì theo dữ vậy? Chị cho em coi đi” Hahahaha. Nhớ lúc chuẩn bị xuống động, mợ đòi quay lại xe lấy cái nón. Sò sò thủng thỉnh “Chị ơi, xuống hang không có nắng” Hahahaha, cười đến chảy nước mắt 🙂
Lại nhớ sò sò và điệp điệp. Sò vốn ít nói. Điệp lại càng ít nói tợn. Đi theo hai nường suốt nửa ngày trời, tui khám phá ra là cả hai nàng cũng rất kiệm lời nói với nhau mà toàn dùng ký hiệu thôi mới ghê. Sò cầm này hình, chỉ đưa tay phẩy một cái, là Điệp tự biết đi đến đứng vào chụp hình. Ngược lại, điệp khều sò 1 cái, sò lập tức làm duyên ngay cho điệp bấm máy 🙂 Sau cùng, tui phải thốt lên, “Cuối cùng là điệp nói giọng bắc hay nam hay trung vậy?” hahaha
Nhớ cha Ốc AB. Mọi người thấy chữ AB mà “sợ” chả quá không dám hỏi nghĩa là gì, nhưng sau cùng nín không đặng cũng thỏ thẻ “AB là gì vậy?” – âm binh, AB là âm binh. Hahahaha. Nóng lạnh bất thường, buồn vui bất chợt nên chỉ có là âm binh mà thôi. Giờ mình về đến nhà mình rồi, không sợ bị đuổi ra sân ngủ với dế, không sợ bị bỏ đói khi không cho ăn bún cá hay phở hay canh chua cá mú chiên mắm ngò, nên mình muốn nói gì nói, làm gì nhau, hehehe
Lại nhớ Mr. M&M rất chi là cẩn thận và luôn giải thích đến tận đường tơ kẻ tóc thì mới thôi. Nhớ sáng sớm ổng đi ra phi trường lụm sò và điệp về. Ổng ngủ quên nên đi trễ hơn dự tính. Lát sau nghe ổng gọi “NL text dùm tui số điện thoại của sò nghe.” Tui ừ. Định tắt phone. Chuyện gấp, nói vậy là đủ rồi. Ai dè, M&M từ từ giải thích rằng thì là vì sao phải nhờ tui text, là rằng thì là ổng đến mà không thấy vỏ sò vỏ điệp đâu hết, là rằng thì là mà… hahaha
Lại nhớ lúc bà đầm hỏi có biết chỗ gọi là “Giọt nước mắt” ở đâu không. Mà bà đầm thì nói chuyện rất khoan thai từ tốn, bà đầm từ từ giải thích đó là gì, từ đâu mà có… Sau khi nghe xong thì kẹo sô cô la đủ màu cũng rất chi là từ tốn trả lời với gương mặt luôn rạng rỡ như vừa nghe tin người yêu cũ đi lấy chồng, “Dạ, em không biết, thưa chị.” Hahahahaha
Nhớ chị Bình và anh Hùng nữa, hai vợ chồng lúc nào cũng cười như hoa ngày Tết chứ không nhăn nhăn như tui.
Bao nhiêu con người có mặt trong chuyến đi là bấy nhiêu… quái kiệt, kể không biết bao giờ mới hết 🙂
3.
Hôm nay tui cũng kết thúc project viết về 10 nhà hàng do thằng Toyota bảo trợ. Thở phào.
Cái phim cuối cùng này, tui lôi hết gương mặt ladies của cả đám làm project lên ti di cho thiên hạ biết. Hahaha. Tui nhìn tui tui thấy mắc cười quá, ăn hàng như quỷ, hehehe
Nhưng mà “hậu quả” sau đợt này là bi giờ tui phải đi viết quảng cáo cho nhà hàng hơi bị nhiều, khách hàng đòi như vậy, nên cũng hơi… oải. Bởi viết quảng cáo khác hẳn viết tào lao kiểu tui khi tui tự bỏ tiền đi ăn và thích gì viết nấy, muốn chê mặt ông bả chủ đáng ghét khó ưa thì cứ chê, muốn nói món đó ngon nhưng hơi nguội cứ nói. Chứ không phải như quảng cáo lấy tiền là cái gì cũng phải khen, kiểu tô cháo lòng này có cái muỗng đẹp quá! hahahaha
Ai rảnh thì vô đây coi mặt mẹt của tui lần đầu lên phim nhiều như vầy nè
//view.nguoi-viet.com/5592362/player
Lát về tính sổ. Giờ lo tính làm sao để qua được 8 tiếng ngà ngọc, vì cái mũi cứ sụt sùi và nhảy lia lịa.
Dọng thuốc vô rồi, giờ cứ muốn lim dim. … 😉
LikeLiked by 1 person
Uống thuốc dị ứng chưa đủ, cần thuốc xịt vô mui Over counter hay toa Bác Si ( chửa cháy) Tôi đang dùng(Fluticasone Propionate) Nasal Spray. Chú Ken thử coi.
LikeLike
Mua thuốc rầy cho ổng xịt đi. 🙂
LikeLiked by 1 person
Nói chi nhiều cũng vậy thôi, hiểu nhau là được rồi. 😉 Cô cô này nha, đi chơi không lo ngắm cảnh chỉ lo ngắm người thôi là sao? 😆
Nói về chuyện đó đó. Tại vì hai phòng connect được với nhau. Một bữa sò thấy chị Bidong chạy qua nhìn xong chạy về. Không biết chuyện gì nhưng sò cũng không hỏi. Về sau sò nghe chỉ kể lại là. Chị Bidong nghe tiếng nói trong phòng, chỉ nghĩ hai người này vô phòng nói chuyện quá trời nên chì thò đầu qua dòm. Không dè chị Bidong chỉ thấy hai chị em đang ngồi im xem TV là tiếng người nói trong máy . 😛
LikeLiked by 2 people
🙂 🙂 🙂
LikeLike
Sau chuyến đi này, tui thấy có 1 người đang muốn bắt chước sò sò điệp điệp không nói năng chi mà chỉ dùng ký hiệu, đó là chị Bidong 🙂
LikeLiked by 1 person
Ai đã chọc dựng gì chị Bidong, nói tui tui xử đẹp cho! 😀
LikeLiked by 1 person
Nói nhiều quá hỏng tốt, nói ít ít lại cho nó lành! 🙂
LikeLike
á khẩu! 🙂
LikeLike
“Bidong chạy qua nhìn xong chạy về. Không biết chuyện gì nhưng sò cũng không hỏi.” – hehehehe, đầu hàng luôn 🙂
LikeLike
Cô cô, chứ còn gì nữa. Nếu người ta muốn mình biết thì trước sau gì mình cũng biết. Còn nếu không thì hỏi cũng vậy thôi. 😦
LikeLiked by 1 person
Đôi khi không có tính tò mò cũng tốt, biết nhiều mệt nhiều, biết it mệt it, không biết thì sẽ….không biết gì luôn! 😀
LikeLiked by 1 person
Trời chuyển lạnh …Ngọc Lan kể chuyện Tình Bạn Ấm Áp quý mến và vô giá NL ơi.
LikeLiked by 1 person
Xin phép cô chủ mang cái còm( cũ) về phim của PBS qua đây
@Toike, M&M
Tui có post cái link và hỏi ” tại sao ở thời điềm này, why now”, mà phần đông đều né, không muốn đề cập tới.
1- Murder cases, chưa tìm ra thủ phạm, xuyên liên bang , là thuộc Fed (FBI) , tại sao họ không tiếp tục tìm?
2- Ai hỗ trợ tài chánh cho cuốn phim này? Lý do gì đằng sau? Khán giả cho cuốn phim này sẽ là ai? Potential public policy or opinion? Dư luận của quần chúng VN và Mỹ ( ơ hờ hay phần nộ, hay ???)
3- Tui ở Bolsa trong thời gian đó, sự thật không biết và nghe nhiều về các điều này, hay mặt trận HCM, có thể vì nợ cơm áo thuở đó ( cày+ học)
4- Chính sách và đường hướng gì sẽ xảy ra, sau khi dư luận được ” dọn” theo chiều hướng này?
LikeLiked by 2 people
@Anh GLL: Những câu hỏi của anh GLL rất hay, nhưng em không dám lạm bàn vì hiện tại em không thể làm được điều gì cụ thể cho những gì xảy ra liên quan đến cuốn phim này. Suy nghĩ của em liên quan tới phim này như sau.
Thứ nhất, không có giới hạn thời gian nào cho việc điều tra về những cái chết oan khiên. Em đồng ý với anh Toi Ke là, với gia đình của những nhà báo bị giết, nỗi uất hận sẽ tồn tại mãi. Cách tốt nhất để đền bù cho người đã chết và thân nhân của họ, và để ngăn chặn những cuộc khủng bố có thể xảy ra trong tương lai, là tìm cho được tất cả thủ phạm và đưa họ ra trước ánh sáng pháp luật.
Thứ hai, em phản đối mọi hành động khủng bố, cho dù nó được biện hộ, được nhân danh bởi những lý do cao đẹp nào. Người ta hay vin vào cứu cánh biện minh phương tiện. Em tin rằng chỉ có phương tiện tốt mới đưa đến cứu cánh tốt đẹp mà thôi.
Thứ ba, em phản đối những âm mưu đen tối, lợi dụng những hành động xấu gây ra bởi một nhóm nhỏ trong một cộng đồng để tạo một ấn tượng không tốt, sai lầm về cộng đồng đó, nhằm mục đích vô hiệu hóa những nỗ lực của họ trong những mục tiêu chính đáng.
LikeLiked by 2 people
Anh Gia có mấy câu hỏi hay quá. Like, thời điểm đó chúng tôi cây nhiều, học lóm chớ không điều kiện học ở trường, để lo cho mấy đứa nhỏ vỗ trường, phải chạy xe lên LA để mua gạo, nước mắm, đi đường trong không dám chảy Freeway. không có để ý về công đồng N/V.
Cảm ơn Anh Gia.
LikeLike
Cô N/L kể mùa thu nam Cali hấp vẫn yêu đời yêu thời tiết mình đang ở, còn thiếu ly trà nóng hay ly cà phê thì không gì bằng, tả cảnh , thời tiết và con người công nhân lúc này cô N/L viet bài tôi bèn luôn đó nhé. Like
LikeLike
1. Tui cũng thích trời lạnh, khỏi mở máy lạnh, đỡ hao điện, khỏi tưới cây, đỡ hao nước, bất cứ cái gì mà có chữ ‘đỡ hao’ là tui khoái liền! 😀
2. Chị Cục Cục thì dễ thương khỏi nói, tui đã dễ thương, chỉ còn dễ thương hơn! 🙂 Chị Bidong đem nhiều va li như vậy, tui biết lý do tại sao nè. Chỉ đi xuống thăm hang mà đem theo nón không phải chỉ sợ nắng, mà hình như sợ…lạnh mỏ ác! 😀
Hy vọng có diệp gặp được chị AL, điệp điệp, anh MM, chị Bình. 🙂
Còn cụ ỐC, một thời là ‘bồ tèo’ của tui, sao bây giờ ‘ra nông nỗi’ này vậy ta! Tui không có thắc mắc ỐC AB là gì, nhưng mà ‘âm binh’ thì tui không thể nào nghĩ ra được, để tui tra tự điển coi ‘âm binh’ còn nghĩa gì khác hông! 😀
3. Nếu có đi đến mấy nhà hàng ăn thử để viết quảng cáo thì nhớ hẹn tuần Christmas! 😛
LikeLiked by 1 person
Sao cái còm của tui nó đâu mất tiêu rầu! Hic
LikeLike
Kéo xuống đây cái nha ông GLL
Tui có post cái link và hỏi ” tại sao ở thời điềm này, why now”, mà phần đông đều né, không muốn đề cập tới.
Một trong nhiều lý do là hồ sơ liên hệ từ FBI, CIA và Immigration được declassified, nên có nhiều dử kiện mới với hàng ngàn hồ sơ liên hệ dược giải mả cho công chúng lục lọi coi được chứ lúc trước đó thì không dược coi. Project bắt đầu 2014, tác giả A.C. Thompson là phóng viên 12 năm từ San Francisco và làm việc cho ProPublica. Phim được sản xuất giửa ProPublica và Frontline.
1- Murder cases, chưa tìm ra thủ phạm, xuyên liên bang , là thuộc Fed (FBI) , tại sao họ không tiếp tục tìm?
a. Đó là lý do của việc làm phim này để đưa ra công chúng cho người dân hiểu về một bí mật là tại sao FBI không truy tố hay tiếp tục tìm với rất rất rất nhiều dử kiện thu thập từ cảnh sát địa phương, FBI. Những dử kiện đưa ra trong phim có rất nhiều là từ FBI files, cảnh sát địa phương files, phỏng vấn người trong files mà chưa bao giờ FBI phỏng vấn mặc dầu files của họ có tên những người liên hệ cách này cách khác này.
b. Tại sao FBI không làm lớn chuyện khi những vụ này xảy ra lúc
Một nguyên nhân chánh được nêu ra như là có thể là lý do nó như thế này. Có nhiều cách để bắt lổi nghi can là mặt trận HCM: 1) giết người để bịt miệng người tố cáo họ hay khác ý kiến họ, 2) bắt họ vì họ là người từ Mỹ mà xách động chiến tranh vô xứ khác theo đạo luật liên bang là trung lập không xía vô chuyện lật đổ chính quyền hay gây chiến tranh xứ khác, 3) lấy tiền dân góp kháng chiến bỏ túi riêng.
Số 1) chứng cớ có nhiều để kết luận mặt trận làm, nhưng chưa có bằng chứng là ai ra lệnh và ai bắn. Sau khi bắn mặt trận điều gởi thông điệp tời nhà báo hay bỏ lại tờ rơi là họ hành quyết vì mấy người này thân cộng chống mặt trận HCM, nhưng xài cái tên đại khái là “ hội diệt cộng sản …” và trước khi bắn thì người quen, thân nhân nạn nhân điều khai là nạn nhân bị ham7 dọa, mua chuộc cho sự im lặng không nói nữa, có nhiều khi là meeting để bàn cải. Vì vậy khó truy tố .
Số 2 ) Dể nhất và có đầy đũ dữ kiện để truy tố thành công sử dụng lý do này vì măt trận HCM tuyên bố trên công chúng về mục dích của họ là đánh phá, lật đổ CSVN, và khi truy tố thành công thì sẽ có thằng chịu không nổi tù tội khai ra chuyện ai ra lệnh, ai bắn để cho án nhẹ hơn. Nhưng đây thì yếu tố chính trị chi phối. Những năm này thì là chính quyền Reagan đang bí mật hổ trợ Afganistan, Nicaragua … để gây rối mấy xứ này. HCM quen Richard Armitage hồi Richard làm lính hải quân qua lại với nhau, sau này qua Richard quen với James Kelley. Cả hai Richard và James thời 80 làm nhân vật cao cấp ở bộ quốc phòng và cố vấn an ninh quốc gia cho chính quyền Reagan. Vì vậy họ không muốn vì chuyện mặt trận mà lòi ra mấy vụ khác quan trọng mà chính quyền Reagan đang làm, nên không và ngăn cản không cho option 2) xảy ra.
Số 3) Thì xảy ra hồi 90 khi mốt số người trong mặt trận bị truy tố ra tòa tội biển thủ tiền đóng góp bỏ túi nhưng không ra tòa xử cho tới khi mấy năm sau thì luật sư bị cáo nói tòa chơi ăn gian ngâm lâu không ra xử, tòa nói Ok vậy bải nại. Dân chúng phóng viên hỏi ông truy tố, ổng nói oops tôi quên lâu quá sorry. Dân chúng đực người ra gải đầu chửi thề.
2- Ai hỗ trợ tài chánh cho cuốn phim này? Lý do gì đằng sau? Khán giả cho cuốn phim này sẽ là ai? Potential public policy or opinion? Dư luận của quần chúng VN và Mỹ ( ơ hờ hay phần nộ, hay ???)
a. Propublica, Frontline.
b. Propublica là tổ chức vô lấy tiền chủ đích là phóng sự điều tra chuyện nhức đầu, có hại cho dân chúng mà không ai la. Board directors và phóng viên là dân báo chí có máu mặt, technocrats, và theo tôi nhận ra một số tên thì là họ CH có dân chủ có và là những người chính giửa, không cực đoan. Frontline thì là của public broadcasting.
c. Khán giả cho cuốn phim là tất cả ai thích một xả hội công bằng, công lý rỏ ràng, không phải bắn chết người là xong, hăm dọa, tống tiền ai cũng được.
d. Dư luận tùy theo suy nghỉ, niềm tin,
3- Tui ở Bolsa trong thời gian đó, sự thật không biết và nghe nhiều về các điều này, hay mặt trận HCM, có thể vì nợ cơm áo thuở đó ( cày+ học)
a. Tôi không ở Bolsa, nhưng nghe nhiều về cái này. Năm trước trên forum báo NV có thằng cha nói với tôi là anh nói kiểu này chắc là ở Cali thì bị bắn nát. Thằng chả reference case của Bé Tư bắn người khác ý kiến về cờ vàng với Bé Tư.
4- Chính sách và đường hướng gì sẽ xảy ra, sau khi dư luận được ” dọn” theo chiều hướng này?
a. Không biết, remain to be seen at this time.
b. Theo tôi cần cái phóng sự này để chấm dứt trùm cờ làm bậy vô lối.
Nhìn lại mình thì thấy , người mình khi dựng tới cờ vàng thì tha thứ nhẹ tay cho những tội ác giết người dả man tàn bạo, nghĩ là nó thân cộng chết củng không sao, đại sự chống cộng trước quan trọng hơn ( giống Việt Cộng cứu cánh biện minh cho phương tiện, thằng nào nói khác ý bắn cho nó chết).
Tôi không quan tâm mấy về chuyện chính trị lớn nhỏ, với phim này tôi thấy rất chuyên nghiệp với cách điểu tra. Sự thật nó messy, uncomfortable. Nếu thấy cái phim này tiêu cực thì hảy nhìn thẳng vô mặt thân nhân của nạn nhân người bị bắn chết mà nói với họ we don’t really care much about the death of your husband, father, uncle …. Muốn đái vô cái privilige of having the freedom of speech thì cứ làm cho tới khi cái terror nó catch up tới mình thì mới thấy được sự mất mất. 🙂 🙂
LikeLiked by 3 people
Đàn ông “ít” có người khóc, nhất là trên phim ảnh có nhiều người nhìn thấy… Nhìn người con của người quá cố khóc thì chắc không phải họ “bịa” chuyện ra để đổ tội cho người vô tội? 9 chị 9 em không rành lắm, chỉ là cảm nghĩ của cá nhân vậy thôi! 🙂
LikeLiked by 1 person
You got it 🙂
LikeLiked by 1 person
Thực ra, tui không nghĩ film này tiêu cực, mà chỉ suy nghĩ trên căn bản:
1- Sai là sai, đúng là đúng, không ai hay bè phái nào có thể ngồi chồm hổm trên luật lệ ở xứ này, ngoại trừ có lý do “discrimination” nào đó 🙂
2-Nếu có bàn tay lông lá nào đưa vài Bó Franklin, nói làm film và cho chiếu lè lẹ lên thì sao? Phim này có ảnh hưởng gì tới biến đổi chính trị bên VN ( nếu xảy ra)( cause and effect)
3- Quần chúng Mỹ phần đông không quởn coi và
có ý kiến gì tới thiểu số VN ( Ghetto) giống như Mít mình không để ý tới cục bộ Mễ ở Cali. Nếu hot topic, tụi 20/20 đã làm rủi(?)
4- tui nhớ thời đó đi ăn phở Hoà ở đường số một, thấy mấy thùng xin góp tiền kháng chiến. Có người hỏi, tui trả lời thẳng: ưu tiên cho vợ con, gia đình bên VN, sau đó rủi mới tính:)
5- tui vẫn luôn nghĩ , họ chỉ là đám mafia không chuyên nghiệp 🙂
6- méo mó, nên tui vẫn dùng (5) why methodology 🙂
Cám ơn ông đã phân tích
LikeLiked by 4 people
Tui thấy, ở Mỹ có cái nguyên tắc là làm việc theo luật pháp. Cái đó là phía trên, số 1. Nhưng còn có phía dưới có nhiều thế lực…thì làm việc theo ý chí của các thế lực và nó dữ dằn lắm, có thể lủng đoạn nhiều chuyện theo chiều không gian ( những cấp cao, những chuyện lớn…) cũng như chiều thời gian (ví dụ…hơn 30 năm!). Nhưng vì làm “việc theo luật pháp” là nguyên tắc số 1, cơ bản…cho nên cuối cùng sai trái sẽ bị lôi ra.
Ví dụ, theo như video, thì hồ sơ các vụ án được cung cấp, phô tô cho phóng viên có quá nhiều chi tiết bị xoá trắng. Tại sao bị xoá? Ai và bằng cách nào đã khiến những thông tin đó xoá trắng? Theo như video, thì với những gì xãy ra 30 năm trước thì nếu chỉ đơn thuần là thù hằn cá nhân hoặc chuyện chính trị thông thường thì đâu cần phải xoá trắng. Mà nếu xoá trắng vì lý do RẤT LÀ nghiêm trọng ảnh hưởng tới an ninh quốc gia thì tại sao làm chưa tới nơi tới chốn rồi bỏ đó mặc kệ? Có Một cái gì mâu thuẩn ở đây cho nên báo chí mới vào cuộc mà điển hình là việc có một chương trình như chương trình Frontline như vầy, thúc đẩy hô sơ này phải được mở lại để ánh sáng công lý rọi vào làm rỏ.
Nếu hồ sơ điều tra lại, thì động tác đó khẳng định như đã nói phía trên, là ở Mỹ là làm việc theo pháp luật. Chỉ tiếc là bỏ xó mấy chục năm, gia đình những người bị hại đã suffered quá nhiều quá lâu và với họ, công lý ở đâu?
LikeLiked by 2 people
Cái tên của cuốn phin này rất mis leading :
1- ” terror” : khủng bố hay khủng khiếp ??
Tui với bác Mathews ờ thời đó đâu thấy gì? Khủng khiếp như vụ bắn máy bay Nga?
2- “Little SG” Hủi đó chưa có little SG, chỉ vài tiệm lặt vặt ở đường số 1( phở Hoà, quán ăn số 1, ngoi chợ nhỏ). Muốn đi mua vịt heo quay, đi chợ là phải len phố Tàu, LA
LikeLiked by 3 people
Ông nói không sai, catch phrase sell story .
Tôi cũng nghĩ như vầy:
Terror cho 5 ngươfi bị bắn và thân nhân họ, terror cho phóng viên muốn nói và đi tìm sự thật, terror cho người muốn nói ỷ kiến mình mà không phải nhìn trưởc sau lo ngại….
Khi tôi còn là young gun 20 mấy năm về trước. Ngay trước khi có một vụ restructure, tôi được instruct/ train đế giải quyết vẩn đề cho đàng hoàng cho tất cả người bị ảnh hưởng. Sau buổi hợp nói chuyện qua lại với cha deparment head, tôi nói một cái ý đại khái là chuyện cần phải làm, nhưng chắc không ảnh hưởng nhiều tới nhóm của mình nhiều lắm. Ông sếp cười nhẹ, nhìn thắng vô mặt tôi nói, ” mày nói không sai, nhưng nểu là mày bị ảnh hưởng thì chắc chuyện phải làm đó có còn chắc lả chuyện cần làm không? Một người bị ảnh hưởng thì cũng là nhiều rồi, ngoài sau một người là cả mòt gia đình nhiều người”
Giây phút đó , lời nhắc nhở đó stay với tôi tới bây giờ. Theo tôi, that component is a major piece of leadership is all about.
LikeLiked by 2 people
Tui thì nghĩ nhan đề là một ẩn du.
Không có lý do gì mà anh chàng AC Thompson và đồng nghiệp của anh lại không nhớ là 2 nhà báo họ đề cập đến không phải bị giết ở “Little Saigon” trong 1 ý nghĩa địa lý.
Mà chữ “Little Saigon” ở đây muốn nói đến nơi có đông người Việt Nam, nó được xem như 1 biểu tượng. Chỉ cần nói “Little Saigon” là trong đầu bất kỳ ai, cả người bản xứ, đều sẽ nghĩ ngay đến “Việt Nam”
LikeLiked by 1 person
Má đi viết bài ăn mướn nhớ footnoting là commercial project, chớ để tưởng bở vô xong cũng thấy cái muỗng đẹp thì toi mạng.
Ba cái má đi ăn chè điệu điệu thấy mệt luôn hâhha. That scene was good idea though. It lighten the piece and give it some fun with a tad of human touch.
LikeLiked by 2 people
Chời chời, nói gì nói những món tui giới thiệu tui nói ngon là ngon nha. Còn nếu không ngon là tui không bao giờ có chữ ngon đi kèm theo 🙂
Còn món nào tui nói ngon mà ai đi ăn thấy dở là tại vì người đó không thấy ngon thôi, hahahaha, ăn uống tùy khẩu vị mà 🙂
LikeLiked by 1 person
What if?
Coi bộ cô giáo làm cái VN Foods Channel TV được đó .
Chưa chắc giàu lẹ như nghề giữ rối tơ lòng
nhưng được ăn” thử” đủ thứ món:)
LikeLiked by 3 people
hehehe, ăn thử thì thích, nhưng thử để viết bài thì cũng không mấy thích 🙂
LikeLike
Coi cái bài viết chè của bà nội ăn vặt, một số ý tưởng ăn uống lảm nhảm lòi ra viết xuống cho thiên hạ coi đở buồn….. một cách xả stress rất hiệu quả….. 🙂
Chè 3 màu nghe nói miết, nhưng từ thời cha sanh mẹ chưa bao giờ ăn coi nó ra sao mà thiên hạ ai cũng hít hà như là God ban tặng cho người thiện tâm. Hâhhahaha
Chẽ xôi nước là favorite, lúc nhìn thấy màu như banh bi da thấy lạ, nhưng trong đầu nghĩ không biết cái màu nó có ảnh hưởng gì với cái tâm lý của cái khẩu vị ăn ? Vì nhìn giống đồ chơi…….But lại but nữa… (Cái tôi sắp viết ra đây tôi nghĩ tác giả phải bao tôi tô mì triều châu ngon nhất ở “bải khủng bố saigon nhí”)
Dó là những câu giải thích về cái màu được tạo dựng từ những cây trái lá tự nhiên. Cái ảnh hưởng nó có hiệu quả một cách tức thời, ào vô một cái, xoá bỏ cái nghi ngờ trong cái tâm lý coi xôi nước như banh bi da và nhanh chóng hiện ra trong đầu như kiểu Archimedes quên bụm chim nhảy ra khói bồn tắm và mừng rở la eureka vậy. 180 độ quay ngược, tôi vote cho cái xôi nước techiquecolor với lời giải thích về cái màu từ dâu tới là “the most innovative xôi nước ever”, mặc dầu chưa ăn, nhưng biểt chắc là ngon như là kiểu truyền thổng mà còn đưa món ăn ra xa hơn cái nội nguyên thủy mộc mạc tới cái đòi hỏi khắc khe của thế kỳ 21, một sự hài hoà của khẩu vị, hình ảnh trình bày và tất cả là từ sản phẩm tự nhiên đển trực tiếp từ trời đất.
Đơn đặc hàng: lùng kiếm cháo đậu đen lá dứa, me xay miếng ăn với muổi ớt.
LikeLiked by 4 people
Chè đậu đen lá dứa hay cháo? Tui chỉ biết cháo đậu đỏ nước dừa, chưa nghe qua cháo đậu đen bao giờ! 🙂
LikeLiked by 1 person
Cháo đậu đen lạt không phải chè ngọt.
LikeLike
đậu đen hay đỏ Ông Kẹ? Tui nghi quá, hahahaa
LikeLike
Tôi khổ vì món đó một thời gian dài trước khi thích nó nên nhớ rỏ ràng lắm. Má tôi thích nên bả bắt tôi ăn.
Bà bán là người bắc, tôi nghĩ là món BK???? Thiên hạ BK, help please. Có món này mà.
LikeLiked by 2 people
@OK :cháo đậu đen thì ở nhà AL có ăn nhưng không có lá dứa (không có trong thức ăn nguyên thủy BK). OK đặt hàng me xay : có phải là miếng tròn tròn, bán từng xấp, hơi nhám nhám, ngọt ngọt chua chua và hơi chát. Nếu mua được thì cho AL ké với, gửi qua FedEx bao nhiêu AL cũng chịu hic hic : tự nhiên thèm, ông này dã man!!
LikeLiked by 2 people
@ok, tui nhớ là đậu đỏ mà khi màu đậu hoà với màu cháo trắng thì thành màu như là màu rượu chát. Thả chút xíu đậu phọng( grinded) với đường, muối…hết xẩy con cào cào😄
LikeLiked by 2 people
Nhắc cháo đậu đỏ tự dưng thèm, nhưng ngoài muối đậu phải có thêm chút nước cốt dừa nữa, hehehe
chắc mai mốt phải nấu ăn quá 🙂
LikeLike
@al, me đó đúng như al nói. Lúc nhỏ sợ nhất cái vị chát và nhất là nham nhám đến “sàn sạng'”😄
LikeLike
Má ơi, thầy lý Tâm lên kế hoạch nhanh nhanh đi tìm xem Ông Kẹ này ở ngoài đời thường có yểu điệu thục nữ, nói năng nhỏ nhẻ giống Trùm Sò không mà trên blog ổng còm kiểu quăng lựa đạn y chang như lão Trùm, cái đầu ổng liên tưởng hình ảnh khủng khiếp quá 🙂
LikeLiked by 1 person
@OK, AL
Me xay miếng dẹp dẹp chát chát ̣vì xay chung với hột ăn với muối ớt mà phải ăn ở trước cổng trường thì mới tới.
Cháo đậu đỏ nước dừa rắt chút mè rang ăn với cái gì mă ̣n cũng ngon. Chè đậu đen mới có lá dứa.
Cháo đậu đen lá dứa chắc là home made “make in maman” quá đi.
LikeLiked by 2 people
Make in maman – Made in Maman
LikeLike
Ông Kẹ đặt hàng đi, o Tình Vờ đóng gói gởi qua món cháo đậu đen lá dứa
LikeLiked by 4 people
Many Thanks O. You are so nice.
LikeLike
Lâu lắm lắm rồi mới nghe lại nick name Tình Vờ, hehehehehe. cả một thời gian vui nhộn trở lại hé nường Tình Vờ 🙂
LikeLike
Muốn order hết mấy món chè dọn ra trên bàn đó chắc cũng khẳm tại à! Hehehe!
Lần sau có cần người đi theo ăn thử thì kêu tui nha, nhìn ba mợ ăn thấy ‘quoải’ quá! 😀
Mà phải công nhận chè ba màu ở tiệm này quá ngon! 🙂
LikeLiked by 2 people
Ăn chưa mà biết ngon? Hôm nào rủ nhau đi ăn chè? 🙂
LikeLike
Ăn vài lần rồi, ngon lắm! 🙂
LikeLike
Tui ăn sao mà oải? nhiệt tình vậy thôi chứ, hehehe, thiệt ra trong bản gốc có nhiều chỗ mắc cười lắm nhưng anh chàng làm phim sợ nên không dám để lại 🙂
LikeLike
Chị Bidong đòi đi ăn chè??? Mậpppppppp lắm đó chị ơi, hahahaha
Cái gì ăn mập là 1, Trung Quốc là 2 thì phải né chị Bidong á 🙂
LikeLiked by 3 people
Nếu mập mà đáng thì tui vẫn ăn! Nhưng TQ thì thà tui nhịn đói còn hơn ăn nó! 🙂
LikeLiked by 1 person
Còn tui thì chỉ né ăn ….đạn với ăn đục thôi à! : P
LikeLiked by 1 person
Cali đã thật sự vào Thu.
Sáng nay mở cửa ngọn gió đã dịu dàng chạy tuốt vào nhà. Như một người thân quen đi xa bây giờ gặp lại. Gió lùa vào mát cả mặt, nghe mơn mơn thật dễ thương.
LikeLiked by 2 people
Wow, hôm nay chú jcbrea viết 1 câu nghe mượt mà như thơ á 😉
LikeLiked by 1 person
Năm nay mua hè lâu và nóng quá, cho nên những con gió mát làm mình tươi tỉnh lại, và đang trông những con mưa đêm ru ngủ, cây cỏ được sống lại!.
LikeLike
Năm nay mua hè lâu và nóng quá, cho nên những con gió mát làm mình tươi tỉnh lại, và đang trông những con mưa đêm ru ngủ, cây cỏ được sống lại!.
LikeLiked by 1 person
Hay ào nha. Cố gắng làm thêm vài bài thơ nha bác. Tui đọc thấy hay hay. Không cần phải theo luật thơ. Thể tự do vậy mà có feeling vậy là quá tốt. Cố lên😄😄😄
LikeLiked by 3 people
Thơ Nói!
LikeLike
Luom dem ve day: Di Xem Xiec Cung Cha: Lúc còn là một thiếu niên, một lần, tôi được cha dẫn đi xem xiếc. Khi nhập vào hàng người đang xếp dài trước quầy vé, tôi chú ý đến một gia đình đứng ngay trước chúng tôi. Họ có đến những 8 đứa trẻ mà đứa lớn nhất có lẽ chưa đến 12 tuổi. Nhìn dáng vẻ những đứa bé ấy có thể đoán được gia đình chúng không giàu có.
Quần áo chúng không phải loại đắt tiền nhưng sạch sẽ và tươm tất. Và đó là những đứa trẻ biết cách cư xử. Cứ nhìn cái cách từng 2 đứa một nắm tay nhau xếp hàng sau bố mẹ chúng thì rõ. Chúng nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con voi và những trò xiếc khác mà chúng sẽ được xem tối nay. Rõ ràng chúng chưa từng đến rạp xiếc bao giờ. Buổi tối ngày hôm nay thật sự rất đặc biệt với cả 8 đứa trẻ ấy.
Cha mẹ chúng đang đứng ở đầu hàng với vẻ mặt hãnh diện nhất mà họ có thể. Người phụ nữ nắm lấy tay chồng, nhìn ông một cách dịu dàng. Ngay lúc ấy, người bán vé ngẩng lên và hỏi người đàn ông số vé ông ta cần. Người đàn ông trả lời đầy hứng khởi: “Cho tôi 8 vé trẻ con, 2 vé người lớn để tôi có thể dẫn cả nhà mình vào xem xiếc.”
Nhưng, khi người bán vé báo giá của 10 chiếc vé, bàn tay người vợ đột ngột rời khỏi tay chồng, đầu bà ta gục xuống. Mặt người đàn ông hơi tái đi. Ông ta tiến lại quầy vé gần hơn và hỏi : “Anh nói giá bao nhiêu?”
Người bán vé bình thản lập lại giá của 10 chiếc vé, nhưng người đàn ông không có đủ tiền. Làm sao ông ta có thể quay lại và bảo với 8 đứa con của mình rằng ông ấy không đủ tiền để dẫn chúng vào xem xiếc?
Chứng kiến tất cả những gì xảy ra, cha tôi lặng lẽ lấy từ trong túi ra tờ 20 đô và thả xuống đất. Sau đó, ông cuối xuống nhặt lên và vỗ vai người đàn ông, nói rất tự nhiên: “Xin lỗi, thưa ông, cái này vừa rơi ra từ túi ông”.
Người đàn ông hiểu những gì đang diễn ra. Ông không cầu xin của bố thí nhưng rõ ràng ông có thể đoán đây là sự giúp đỡ trong một tình huống ngặt nghèo.
Bối rối trong giây lát rồi ông ấy nhìn thẳng vào mắt cha tôi, chụp lấy tay cha bằng cả hai bàn tay như muốn vắt kiệt tờ 20 đô, một giọt nước mắt rơi lặng lẽ xuống má, đôi môi mấp máy một cách khó khăn: “Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều. Điều này thật sự ý nghĩa với gia đình tôi lúc này”.
Sau khi nhìn cả gia đình người đàn ông khuất sau cánh cổng rạp xiếc, tôi và cha đón xe buýt về nhà, đơn giản bởi vì số tiền còn lại trong túi cha không đủ để mua vé cho hai cha con. Thật sự thì chúng tôi cũng chẳng dư dả gì! Nhưng tôi không hề giận cha. Những gì cha đã làm lúc đó đáng giá hơn cả ngàn buổi xem xiếc.
LikeLiked by 5 people
Đọc câu chuyện mà cay mắt.
Cám ơn chú đã sưu tầm 1 câu chuyện quá đẹp về tình người
LikeLiked by 2 people
LikeLike
OK
Coi chừng bị trúng kế của NL
Kỳ này cổ quảng cáo chè
Kỳ tới cổ sẽ đóng phin quảng cáo thuốc Metformin
( trị cao đường)
Kkkkk
LikeLiked by 2 people
Hahaa! GLL biết tuốt!
LikeLiked by 1 person
Oh oh lọt vô bẩy quảng cáo của mợ rồi 🙂
LikeLike
hehehe, mấy ông này nghe ngờ kẻ xấu, ý quên, nghi ngờ lòng tốt của tui, hehehe
Sống trên đời mà không ăn chè 3 màu thì thì thì…. thành ông kẹ, ông già hết, hahahaha
LikeLiked by 1 person
Luom đem về đây: Tấm Lòng Thương Tưởng.Trong nghĩa trang, một ông dọn cơm canh cúng trên mộ vợ. Một ông người bản xứ thành kính đặt bó hoa trên ngôi mộ bên cạnh. Lễ bái, cầu kinh xong, ông bản xứ hỏi ông Việt nam.
“bộ ông tin rằng vợ ông có thể về ăn được những thức ăn ông cúng như vậy chăng?”
Ông Việt nam bình thản hỏi lại.
“bộ ông cũng tin rằng vợ ông có thể về ngửi được bó hoa ông đặt trên mộ kia chăng?”
LikeLiked by 2 people
Đọc entry này mới nhớ tới “Giọt Nước Mắt” của chị An Lành. Hôm đó, theo chương trình đã định, nhóm sẽ gặp vợ chồng chị Bình ở Chinatown khoảng 1 giờ rưỡi. Nhưng vì 11 giờ mới tới NJ và vì là off season, nên phải đợi khá lâu mới có phà đi / về Statue of Liberty Island, nên tới 1:30 mới khởi hành đi Secaucus để lấy xe lửa sang NYC. Lúc chị AL hỏi về “Giọt Nước Mắt” trên xe cũng là lúc đầu óc tui đang bận rộn về việc trễ hẹn với chị Bình và theo dõi gps để tìm đường đến Secaucus, nên chỉ đành trả lời ngắn gọn với chị AL. Em xin lỗi chị AL! :-). Mà chị AL ơi, em có coi bản đồ rồi và thấy đài tưởng niệm này cách chỗ của mình lúc đó khoảng 20 phút lận. Mình mà tới đó, trong nhóm chắc là đã có “Giọt Nước Mắt” thật. 🙂
Ủa, “gương mặt luôn rạng rỡ như vừa nghe tin người yêu cũ đi lấy chồng” là gương mặt như thế nào vậy ta? Chắc là “âm binh” dữ lắm. 🙂 Mấy bữa nay chỉ thấy cô giáo viết về còm sĩ, còm lẻ, chưa thấy ai viết về cô giáo, nên tui muốn viết một chi tiết về cổ để anh chị em biết. Một điều mà tui nhận thấy là cô giáo cũng tháo vát lắm và là người, khi có điều chi muốn làm, thì cố làm cho được. Một chuyện nhỏ là, trên đường về, không biết cái phone của tui bị mắc chứng gì mà khi hết pin thì lại không re-charge được. Mới đầu, tui tưởng cục pin bị hư nên nhờ cô giáo thay giùm vào cục pin sơ cua, vì tui phải lái xe. Cô giáo và cụ Ốc hì hục thay giùm rồi mà cũng không charge được. Trong bụng tui cũng hơi lo, tưởng là phone có vấn đề. Vậy mà cổ kiếm đâu ra sợi dây khác, thay vào và cho tui hay, “dây của ông bị hư rồi ông ơi, phone charge được rồi nè.” 🙂
Cũng tội cô giáo, gần 12 giờ đêm mới bắt đầu lái xe về, nên trên xe mọi người đều ngả ra khò hết. Vậy mà cổ ráng thức để nói chuyện với tui cho tui bớt buồn ngủ. Mà rồi, cổ cũng buồn ngủ và thiếp đi. Vậy mà khi cổ giựt mình, cổ hỏi tui như đang …mớ, “rồi thằng Mưa con anh M&M nó muốn học cái gì sau này?” Tui trả lời cổ xong, quay qua thì thấy cổ thăng mất tiêu rồi. Hehehe. Cám ơn cổ nhiều đã ráng thức với tui. Cổ thăng xong là tới phiên tui buồn ngủ. Tui ráng lết về tới Maryland, ghé vào rest area để nhờ cụ Ốc lái về nhà.
Thứ Bảy sau khi mọi người ra về, vợ chồng con cái nhà tui kéo nhau ra hốt lá. Oánh một mạch đến chiều xong sân trước và sau, hốt được 30 bao 45 gallons. Vậy mà hôm nay lá lại ngập đầy sân trở lại, cứ như là không có chuyện xảy ra tuần trước cả. Có ai sắp dzìa DC không, nhớ hú, để tui rủ dzìa hốt lá đợt hai nghen. Kinh nghiệm này hổng phải ở đâu cũng có. 🙂
LikeLiked by 5 people
Ờ, “rồi thằng Mưa con anh M&M nó muốn học cái gì sau này vậy?” hahahahaha, may là tui mớ mà hỏi đúng, chứ không hỏi “rồi thằng M&M con Mây&Mưa nó muốn học cái gì sau này?” hahaha
Tui nghĩ ông sô cô la đủ màu này khi nói “Một điều mà tui nhận thấy là cô giáo cũng tháo vát lắm và là người, khi có điều chi muốn làm, thì cố làm cho được” là vì “ấm ức” chuyện tui tháo banh ta lông cái áo giáp của phone ổng đó, trong khi ổng vừa lái xe vừa cố ngăn cản “thôi kệ đừng tháo, nhờ nó mà cái phone rớt xuống cầu tiêu rồi mà vẫn còn chạy tốt” hahahaha
“hốt được 30 bao 45 gallons”?? Thiệt là hên quá, phải ở lại chút nữa ổng bắt ra hốt lá chết dịch rồi, kekekeke
LikeLiked by 4 people
Mỗi lần tui coi phim với Rồng là tui ngủ, ngủ gà ngủ gật, đến khi giựt mình dậy tui hỏi ‘có ai chết chưa?’ 😛
LikeLiked by 1 person
Sức 2 ông M&M & ốc lái xe tui phục sát đất! Bravo! 🙂
LikeLiked by 2 people
Tui thì không chỉ phục chuyện hai ông lái xe mà còn quá nể chuyện hai ổng rất là rành về nơi chốn đưa mình đến chơi, cứ như mọi thứ trong lòng bàn tay mấy ổng, và cứ đụng vào là mấy ổng tuôn ra thao thao bất tuyệt.
Tui nghĩ giá mà tui chỉ được 1 phần kiến thức, sự hiểu biết và trí nhớ như 2 ông này thì giờ này chắc tui cũng ngon lành cỡ… hai ổng vậy, hahahaha
LikeLiked by 2 people
“Tui nghĩ giá mà tui chỉ được 1 phần kiến thức, sự hiểu biết và trí nhớ như 2 ông này thì giờ này chắc tui cũng ….thành âm binh luôn” Hehehe
LikeLiked by 2 people
Cũng dám lắm á, hahahaa
LikeLike
Một điều mà tui nhận thấy là cô giáo cũng tháo vát lắm và là người, khi có điều chi muốn làm, thì cố làm cho được. Một chuyện nhỏ là, trên đường về, không biết cái phone của tui bị mắc chứng gì mà khi hết pin thì lại không re-charge được. Mới đầu, tui tưởng cục pin bị hư nên nhờ cô giáo thay giùm vào cục pin sơ cua, vì tui phải lái xe. Cô giáo và cụ Ốc hì hục thay giùm rồi mà cũng không charge được. Trong bụng tui cũng hơi lo, tưởng là phone có vấn đề. Vậy mà cổ kiếm đâu ra sợi dây khác, thay vào và cho tui hay, “dây của ông bị hư rồi ông ơi, phone charge được rồi nè.” 🙂 Hoan Ho co N/L. Like
LikeLiked by 1 person
Có ai trùm mền ngủ giống tui hông ta?. Vừa ngủ vừa theo giỏi chuyện buồn vui trên đất hiền. …
LikeLiked by 1 person
Ủa, mền thì để trùm ngủ, chẳng lẽ trùm để…tắm! hahah!
LikeLike