1.
Là ngày thức cho khuya rồi ngủ lại li bì 🙂
Đi chơi 10 ngày, trở về 1 tuần hơn rồi mà mọi việc vẫn còn lu xu bu, không thấy thời gian thở luôn.
Mà ghê hơn nữa là nhìn về phía trước, từ đây đến cuối năm, thấy ngập tràn việc là việc, mà nếu ai hỏi việc gì thì tui nói không biết đó là việc gì, hahahaha. Hay là tại cảm giác mình bận rộn với những điều tào lao nhiều quá nên cứ thấy mình bị xoay vòng vòng vòng.
10 ngày chu du rồi “lê lếch” cùng độc giả sẽ là đề tài cho bài viết báo Xuân của tui năm nay, mà giờ thì hạn nộp bài cho mọi người đã qua, chỉ còn tui được du di cho đến hết tuần sau (mà không du di cũng không được, vì tui không còn giờ mà, hehehe). 10 ngày với bao nhiêu là chuyện, giờ chỉ nghĩ đến việc gom hết lại trong 2,000 chữ coi bộ cũng mệt à nghen.
Đó là chưa kể, tui cảm thấy có rất nhiều điều thú vị phải viết ra từ chuyến đi này, ít ra là trên blog này cho mọi người coi chơi, mà cũng chưa có viết được. Bao nhiêu thành viên tham gia là có bấy nhiêu bài để viết, hehehehe, tui thì sẽ thoát nạn lên bàn mổ vì chắc chắn tui sẽ không tự kể tội mình rồi, kekekeke
2.
Tuần rồi có một chuyện quan trọng nhất mà tui phải làm là đưa thằng nhóc Bi đi đến khoa Nha của trường USC để mổ 2 cái răng.
Muốn kể chuyện này một chút là vì như thế này: thằng Bi đi niềng răng, nha sĩ chụp hình rồi chỉ ra là răng nó rất quái đản. Có 1 cái ở hàm dưới, thay vì mọc lên thì nó nằm ngang chàng bên dưới (nhìn bằng mắt thì không thấy cái răng đó đâu hết), hàm trên cũng có một cái mọc vô tổ chức vô kỷ luật.
Nha sĩ niềng răng bảo là gặp nha sĩ gia đình hỏi xem là những cái răng này có nên nhổ ra không và nếu nhổ thì sẽ nhổ bằng cách nào, nếu để thì có tác hại gì về sau.
Nha sĩ gia đình xem xét rồi nói phải qua gặp những nha sĩ đặc biệt (dental specialists) coi họ có ý kiến như thế nào vì ông cũng chưa gặp trường hợp này và cũng chưa hình dung là sẽ lấy 2 cái răng đó ra theo cách nào.
Theo lời giới thiệu, bồ cũ tui chở thằng nhóc đến gặp ông nha sĩ đặc biệt. Chỉ riêng công khám thôi là $200. Ông coi các hình chụp rồi phán: phải mổ lấy răng ra và để lấy được cái răng nằm ngang chàng bên dưới đó thì ông phải nhổ 3 cái răng ở trên. Đối với cái răng ở hàm trên cũng làm tương tự, tức cũng bứng 1, 2 cái ngoài thì mới lôi cái trong ra được.
Nghe tá hỏa lồng đèn. Răng mà ổng làm như cỏ, cứ thích là bứng, bứng càng nhiều càng tốt.
Thôi, quyết định lấy hẹn, mang nó lên trường USC, nơi có nguyên cái khoa Nha bự tổ bà chảng với đầy đủ các phương tiện hiện đại cho người ta coi. Đầu tháng 8 lấy hẹn mà đến giữa tháng 10 mới có chỗ. Nhưng thà là vậy.
Khi dẫn Bi lên đó, ông thầy kêu tụi sinh viên đưa Bi đi chụp CT scan và dặn “$50”. Khi đến nơi đóng tiền, người thu ngân bảo “$150” Nàng sinh viên thỏ thẻ, “Thầy nói $50.” Thế là họ thu $50.
Coi hình bọng xong, ông thầy bảo “không có lý do gì để chừa mấy cái răng vô kỷ luật đó lại. Sẽ mổ lấy nó ra. Dễ lắm. Cho nó ngủ chút là xong.”
Tiền mổ 2 cái răng là $880 (sẽ claim bảo hiểm coi họ trả lại cho nhiêu). Dĩ nhiên là rẻ hơn nhiều so với chuyện đi đến mấy ông nha sĩ chuyên khoa.
Ngày thứ Tư tuần rồi là ngày tui chở nó đi. Như bao cái mổ khác, nó bị bắt nhịn ăn uống từ 12 giờ đêm trước. Sáng lên đến nơi, ghi tên, cô nhân viên hỏi lại cặn kẽ là ai chở nó đi, xe đậu ở đâu, nhớ là không được kêu taxi hay Uber (sau mới biết là vì nó có chụp thuốc mê nên họ muốn make sure là bệnh nhân phải an toàn khi ra về, chứ bỏ lên taxi hay uber lỡ chở đi mất tiêu thì toi mạng)…
Chờ cho đã thì cũng đến lượt anh chàng sinh viên Ấn Độ ra dẫn Bi vô, kêu luôn mẹ vô để mấy ông bà giáo sư hỏi năm điều ba chuyện trong lúc đâm kim lấy máu nó. Rồi họ đuổi tui ra ngoài.
Ngỡ là lâu (vì những lần trước phải chờ Ti đến mòn mỏi) nên thủng thẳng chưa đến nhờ cô nhân viên đưa cho tờ “school note” để về nộp cho trường Bi xin cho nó nghỉ vài ngày. Ai dè tí sau là anh chàng Ấn Độ đi ra nói nhỏ nhẽ như con gái là Bi mổ xong rồi, lấy ra 2 cái răng. Anh chàng kêu tui mang xe đến ngay trước cổng để họ đẩy thằng Bi ra cho an toàn.
Thằng nhóc về ngủ li bì. Hôm sau thấy sưng mặt bên phải. Họ đã nói trước điều này nên không lo gì. Hỏi Bi đau không, nó nói hơi hơi, uống sữa, uống thuốc.
Hôm nay thì gần như bình thường rồi, chỉ có điều nó nói vẫn chưa dám hả họng lớn tác hoác 🙂
Kể điều này để cho ai có gặp những trường hợp tương tự, nan giải chút thì nên tìm đến nơi chuyên nghiệp như vậy, chứ sao nhiều ông bà specialist của mình sợ quá!
3.
Ngày đổi giờ, cũng là ngày ngẫm nghĩ thêm điều này, sau khi lang thang đọc nhiều chuyện:
-Mình thường dễ dàng có nhiều lý do để giải thích, để bao biện cho những lỗi lầm mình gây nên, mình nhìn sự ảnh hưởng, tác động của việc làm đó đến với người khác một cách hời hợt, dễ dãi, kiểu như “đâu có gì ầm ĩ, chuyện nhỏ thôi mà làm gì ghê vậy, tôi đâu có ý gì blah blah blah”. Thế nhưng mình lại trở nên điên tiết, tức giận khi cho rằng người khác làm điều gì có lỗi với mình, bất chấp lời giải thích, bất chấp cái tâm muốn đi tìm sự thật sau đó. Mình thấy lỗi lầm người khác to như núi, lớn như biển. Hậu quả đó là gì? Mình chẳng còn gì hết.
Thiết nghĩ, phải nhìn ngược lại. Khắc khe với chính mình hơn, và dễ dãi với lỗi lầm của người khác nhiều hơn.
Mình sẽ có tất cả khi mình nhận chân đúng giá trị thứ mình có.
-Sống thật với chính mình, với tất cả những buồn vui, thương ghét, với tất cả sự nâng niu, trân quý những gì mình có với cái tâm trong sáng nhất, là điều không phải ai cũng làm được. Nhưng khi mình làm được, mình sẽ có nhiều thứ vô giá đến không ngờ.
Chân ai vô nhận, hehehe
Cô cô được thêm một giờ làm việc là lời rồi. 😆 😛
LikeLiked by 1 person
Sò sò ngồi canh ở đâu sẵn vậy trời 🙂
LikeLike
Vậy là câu nói ‘một ngày có 24 tiếng đồng hồ’ đâu còn đúng nữa đâu ta! 🙂
LikeLiked by 2 people
Mắc nợ là phải trả đó Hến, không có mất đi đâu đâu, đừng có ham. 😉
LikeLiked by 1 person
Phải chi mình được xài giờ Hawaii lúc đi làm, xài giờ DC để tan sở thì đỡ biết mấy hén! 😀
LikeLiked by 1 person
Ý này hay hén, chắc tui sắp nhiều cái đồng hồ giờ khác nhau đem để trong phòng mấy ông sếp quá 🙂
LikeLiked by 1 person
Xin cho luôn số phone của USC Dental để ai có cần thì gọi, khỏi réo CG!
2000 chữ không có bao nhiêu, bỏ tui ra là vừa đủ nha, làm ơn! 🙂
LikeLiked by 1 person
Bỏ Bidong Đâm Hơi ra thì còn gì giá trị bài của tui, hahahaha 🙂
Chị vô đây coi cái nào cần cho chị nha
http://dentistry.usc.edu/patient-care/services/
LikeLike
Ráng tìm số phone của chổ nào có thể bứng nguyên hàm răng mà sao tìm hoài hông thấy vậy ta! 😀
LikeLiked by 2 people
1 -800- 921 -2429 ( xài -chày) 🙂
LikeLike
Mười ngày mỗi ngày trăm chữ, mười người mỗi người chữ trăm. Xong, dễ như ăn chè Bamboo. 😀
LikeLiked by 1 person
Chè Bamboo chè Bamboo Mr. M&M ơiiiii 🙂
LikeLike
Bày đặt bon chen vô up load hình hôm đi chu du cùng mọi người lên 1 website để cho bà con vô coi cho dễ, mặc dù đã bỏ hết phin ra, những hình cảnh vật bậy bạ ra, vậy mà đến khi nhìn lại thì ra tui copy đến hơn 750 tấm. Giờ nó báo là mới up load được 52 tấm, còn 700 tấm nữa, hu hu hu, Hơn 1 giờ sáng rồi, thôi, ai canh chừng đi, tui đi ngủ đây
LikeLike
Bà xẩm đừng nói chưn sơn móng xanh màu. …mắt em là của tui đó nha!
Nhớ cái hôm lội cát biển Siesta Key, bà xẩm tự dưng kêu hết cả đám chìa chưn khoe móng để bả chụp hình. Vậy mà ai cũng líu ríu nghe theo :).
Cuộc vui nào cũng tàn, vì có tàn cuộc vui này thì mới có cơ hội để xây cuộc vui khác.
Nhưng dù cho có tan hay tàn, dư âm vẫn còn nguyên trong tui.
Vẫn mong gặp lại tất cả.
À, chắc tui phải làm. … phóng sự bằng hình về từng đề tài, chẳng hạn Ăn hoặc Ngủ quá. Vì có quá nhiều hình của mấy chị em nhìn tếu không thể tưởng. 🙂
Chuẩn bị cười hay. .. khóc thét lên đi nha 🙂
LikeLiked by 2 people
Chuyện Bàn Chân: Người nào có bàn chân, đẹp, tròn trịa, giàu sang, phú quý, Flat Feet đi lính không nhận. Người có bàn chân gân guốc, ốm, ở dưới bàn chân lõm vô, đi bộ ngon lành, chạy nhảy hết sẩy, lao động tốt.J/K
LikeLiked by 1 person
@Ken Zip: Chân ông màu tím!
LikeLiked by 1 person
Chân tui móng bị bầm tím vì bị bà đạp thì có ! 😦
LikeLike
” Mình thấy lỗi lầm người khác to như núi, lớn như biển. Hậu quả đó là gì? Mình chẳng còn gì hết.”
Tui kết câu này.
Nhưng đôi khi tui nghĩ thà mất hết tất cả, còn hơn tiếp tục bị xem như một đứa khờ vì sự cố ý của người khác, chứ không phải vì vô tình.
Lỗi lầm thì có thể tha thứ được.
Cố tình thì đành chịu, không chấp nhận được.
Hehehe, tui bị kêu bằng cụ có lẽ vì tính cố chấp như vậy !
LikeLike
“Nhưng đôi khi tui nghĩ thà mất hết tất cả, còn hơn tiếp tục bị xem như một đứa khờ vì sự cố ý của người khác, chứ không phải vì vô tình.”. Tui cũng kết câu này, và đó là lý do tui đã ‘cho ra đi một cách không thương tiếc’ một người bạn…trời ơi đất hỡi.
LikeLiked by 1 person
Haha, bạn mà đất hỡi trời ơi là sao vậy Mây cô nương?
LikeLike
Bạn trời ơi đất hỡi là bạn mà mỗi khi nghĩ tới, mình chỉ còn biết kêu trời thôi.
LikeLiked by 1 person
Ủa, sao kêu trời mà nghĩ đến bạn?
Bạn ơi khác với trời ơi chứ ! 🙂
LikeLike
2-
Câu này tui học từ ông già tía của tôi, nhớ lõm bõm ” học như nghịch thủy hành châu, bất tiến tất thoái”. Đại khái là việc học hành cũng như chèo thuyền trên dòng nước ngược, không cố gắng chèo thì sẽ bị đẩy xuống”.
Mấy cha chuyên nha có bằng cấp từ ..kiếp trước, cứ vậy mà mần nghề, mà rút tiền thiên hạ, không chịu đi trau dồi kiến thức. Trong lúc kỹ thuật, khoa học tiến triển mỗi ngày.
Răng của người ta mà xem như răng rắn, muốn nhổ là nhổ.
Làm tui nhớ lại cái thời của anh chị em tui, cứ đau răng chịu không nổi nữa là đi gặp nha sĩ để …bứng, khỏi trám triết chi lôi thôi.
Tệ hơn nữa là có gánh Sơn Đông mãi võ nào đến là hả họng ra ở giữa chợ cho mấy thầy …nhổ răng không đau. Có khi cái răng đang lành lặn thì bị lôi ra ngoài, hỏi tại sao thì được trả lời là … đã nói nhổ răng không đau rồi mà 🙂
LikeLiked by 1 person
ồ, nhớ thời mấy cha Sơn Đông Mãi Võ nhổ răng giữa chợ ghê thiệt, rồi còn thêm màn cho uống thuốc xổ lãi nữa, hahahaha, khiếp thiệt. Mà nghĩ lại thấy dân mình cũng tội nghiệp quá 😦
LikeLiked by 1 person
“Sống thật với chính mình, với tất cả những buồn vui, thương ghét, với tất cả sự nâng niu, trân quý những gì mình có với cái tâm trong sáng nhất, là điều không phải ai cũng làm được. Nhưng khi mình làm được, mình sẽ có nhiều thứ vô giá đến không ngờ.”
Tui cũng khoái câu này nữa.
Nhưng cho tui hỏi là nếu khi mình tìm gặp được những gì đã xô mình ngã, làm mình đau, mình khắc khoải, dù cho thời gian đã trôi qua 9, 10 năm, giờ mình lại cuống quýt với nó, và mình cố tình làm đau lòng những gì mình đang có trong hiện tại một cách tàn khốc nhất. Thì sự ” vô giá đến không ngờ” không đến từ “cái tâm trong sáng nhất” không, bà xẩm 🙂
Tui hay đọc vu vơ, gặp dịp thì hỏi vu vơ chơi cho vui. 🙂
LikeLike
Không đến từ = có đến từ
LikeLike
Tui thấy trong câu hỏi của ông có luôn câu trả lời rồi 🙂
LikeLike
2. Ông ‘nha sĩ đặc biệt’ này nhổ răng tính tiền từng cái cho nên nhổ càng nhiều càng tốt, phải công nhận là ổng ….đặc biệt! heheheh! Bi ô kê là mừng rồi. 🙂
Hồi mới qua Mỹ tui cũng đi nha sĩ mổ lấy ra hêt hai cái răng khôn chưa mọc, tại vì mất hết hai cái răng khôn nên giờ nhiều khi tui thấy tui ngu ngơ quá chời! 😀
LikeLiked by 3 people
Tui cũng vậy, bị nhổ mất 4 cái răng khôn, 2 trên 2 dưới. Bi giờ tui muốn đi trồng lại cho … đỡ ngu ! 🙂
LikeLike
tui cừ chắc chết quá! hahah!
LikeLiked by 1 person
Vậy thì cứ tự nhiên cừ, cừ nhiều nhiều vô cho…. nhà quàn họ nhờ hehehhe
LikeLike
Người thì “ngu ngơ”, người thì “ngu”, bao nhiêu cái khôn thảy ra tui lụm hết cho 🙂
LikeLiked by 1 person
“…Mình sẽ có tất cả khi mình nhận chân đúng giá trị thứ mình có…” Theo cách tui hiểu thì câu trên có nghĩa là khi biết giá trị cái mình có thì mình sẽ có tất cả. Tui nghĩ là đó chỉ là phần đầu, phần biết, phần “tri”. Phần thứ hai là phần thực hành, phần ” hành” cũng không kém phần quan trọng. Tri hành hợp nhất…mình sẽ có….
Mà có tất cả là tất cả cái gì hén?
LikeLiked by 1 person
Tất cả là” tất cả tương lai mai sau quê mẹ đẹp giàu ” 🙂
Có ai còn nhớ bài hát có câu này hong hén!
LikeLike
Thời buổi gu gồ mà đi hỏi mấy câu này. muốn nghe hông, tui làm nguyên bản cho nghe, bảo đảm không thua gì bàn Niệm Khúc Cuối của chị AL đâu á! 😀
Ủa, mà chị AL hát Niệm Khúc Cuối, vậy rồi ai hát Niệm Khúc Đầu?! 😛
LikeLiked by 1 person
Sò sò hát Niệm Khúc Đầu, Điệp Điệp hát Niệm Khúc giữa. Chị Bidong hát bài niệm khúc chót ! hề hề
LikeLike
Tui nghĩ ‘Có tất cả’ trong bài này là nói về tình cảm bạn bè, sự quí mến người khác dành cho mình, Chứ hông phải ‘có tất cả: tiền tài danh vọng’ như trong phim xã hội đen! 😀
LikeLiked by 1 person
Tất cả là tất cả, khg chừa thứ gì cả !
LikeLike
Hình như blog này còn xài giờ Arizona thì phải! 🙂
LikeLiked by 1 person
Hừ, giờ AZ có là cái gì đâu mà phải còn xài. Cali đang xài giờ FL ! 🙂
LikeLike
Đi ăn phở nha! 😀
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=216834
Đến giờ tui mới biết gầu là miếng thịt nào trong tô phở. Lần sau qua CA sẽ ghé tiệm này ăn lại.
Ủa, mà nếu muốn mua gầu ở chợ Mỹ thì phải nói làm sao ta, có khi nào nói ba chớp ba nháng thành gâu gâu rồi người ta bán cho mình thịt cầy hông trời!!! 😛
LikeLiked by 2 people
Còn tui gầu mà tui nói gấu gấu, chắc là sẽ có con gấu mẹ vĩ đại ra ượt chạy bỏ bà á hahahhha
LikeLike
Ngán phở rồi, giờ muốn ăn nem thôi.
Nhưng phải công nhận bà chằng tả món gầu tới thật. Ngán mỡ mà đọc bả lại muốn thèm gầu mới chết chứ.
Lần tới về thế nào cũng kêu cho ” tiểu nhị, cho ta một tô phở gầu ” hehehhe
LikeLiked by 1 person
goị là brisket ?
LikeLiked by 2 people
Dạ đúng, gầu bò là brisket point.
LikeLiked by 1 person
Thank you! Kỳ này đi chợ Mỹ sẽ để ý coi họ có bán không, nếu cho thì càng tốt! 😀
LikeLiked by 1 person
Nếu nó khg cho thì nhớ năn nỉ nha ! 🙂
LikeLike
Hmm, dòm miếng gầu trong hình thấy giống giống chadolbagi (Korean beef brisket) tháy mỏng để họ ăn barbecue hay nhúng kiểu Shabu-shabu.
Để lần sau nấu phở thay gì mua thịt bò tháy lát mỏng, lại tiệm ĐH mua gầu về bỏ vô phở, tui nghĩ ăn nó cũng ra mùi thịt bò. 😆
LikeLiked by 2 people
Vài miếng cho 1 tô phở thôi, TL. Nhiều ngán lắm.
Tui nghĩ nấu phở bò cho dậy mùi là nên để lớp mỡ bò lại, đừng vớt ra. Lớp mỡ này có tác dụng ngăn bay hơi và giữ nóng lâu khi ninh liu riu lửa. Đến khi nào ăn mới vớt bỏ, nếu khg muốn chết 🙂
LikeLike
dù nơi này có anh chàng điều hành quán có bộ mặt hơi khó ưa, Là con của bà chủ tiệm Kim Quý, Ông già thì không thấy nửa, chỉ có 3 mẹ con điều hành tiệm, Bả thì chạy lên, xuống bếp, con gái thì cash desk, chàng khó ưa chỉ bàn: muốn ngồi đâu thì ngồi.
Like · Reply · 11 hrs
LikeLiked by 1 person
Đọc bài nem nướng của NL, tui tự dưng thèm nem nướng khủng khiếp. Mà phải là nem nướng Ninh Hòa kìa, Nem nướng Nha Trang thì hỏng thèm, vì nó đã lai rồi, mặc dù NH và NT chỉ cách nhau có hơn 30 cây số.
Ninh Hòa có nhiều món địa phương ăn tàm tạm được, nào là bánh ướt cầu Bến Gành, bún lá cá giầm Ninh Hòa, có chả lụa, có nem chua. Món nào cũng ghi đậm nét đặc thù của vùng đất vừa có sông có núi, vừa có suối có biển. Nhưng đặc sắc nhất phải nói đến món nem nướng, mà những người con của đất Ninh, thế hệ nào cũng vậy, cho dù có đi xa hay ở gần cũng không thể nào quên được.
Tui nghĩ tui có “ thẩm quyền” để loạn bàn về món nem nướng đã nức tiếng gần xa này.
Nem được làm từ thịt heo. Ngày xưa chưa có máy xay thịt nên nem phải được giã nhuyễn. Heo mới ra thịt còn nóng ấm, người làm nem phải sắt nhỏ bỏ vào cối đá, tay trộn thịt, tay cầm chày gỗ mít giã mạnh và đều. Cây mít già có sớ gỗ rất dai, dùng làm chày giã thì nem rất mau “chín”, và khỏi lo nem trộn lẫn với vụn gỗ. Sau đó họ trộn gia vị nào muối nào tỏi nào nước mắm… để trở thành một món thịt có tên là nem mà các bạn đã từng thấy qua.
Cách làm nem thì người ta có thể chỉ dẫn một cách dễ dàng, nhưng món nước chấm thì hầu như ít ai chịu chỉ, vì đó là bí quyết bí truyền. Họ chỉ truyền lại cho con trai hoặc con dâu, còn con gái thì đừng hòng vì nữ sinh ngoại tộc. Khổ đời !
Tui nghe cô tui nói lại có lần bà trả đến mấy lượng vàng để “ xin” công thức của bà bốn Cửu, vị “ tổ sư bồ đề” nghề làm nem nổi tiếng quê tui, nhưng bà nhứt định không là không.
Món nước chấm đặt biệt đó mới là món chính, không có nó thì không thể nào ra hồn của món nem cho được.
Kèm theo với nem nướng là chả ram. Quê hương tui có một loại tôm đất, nhỏ bằng ngón tay thôi, nhưng không hiểu sao nó ngon lạ lùng. Chỉ với con tôm đất quê mùa đó kèm theo cọng hành lá rồi cuốn lại với bánh tráng thành từng cuộn nhỏ bằng lóng tay, đem chiên cho vàng rộm lên. Rồi cái vị dòn rụm của chả ram, vị thơm nồng nàn của đủ các thứ rau đi cùng với vị thơm đậm mùi tỏi của miếng nem sao mà nên duyên nên nợ đến thế vậy trời.
Cuốn nem đầu tiên tui được ăn là vào dịp Tết ở gánh nem của bà Năm Thảo, lúc tuổi đâu chừng mười hai hay mười ba. (Nhắc đến bà,tui bảo đảm từ trang lứa của tui trở lên đố ai mà không từng biết qua món nem của bà. ) Bà chỉ bán đúng ba ngày. Mùng ba cho đến mùng sáu. Qua năm sau bà mới bán trở lại.
Chỉ với một quang gánh với cái bàn thấp lè tè, chung quanh vài cái ghế đẩu nhỏ tí xíu. Ai đến trước được bà bán trước, đến sau cứ việc đứng chờ. Từng viên nem hồng hồng lẫn những vụn mỡ trăng trắng, tròn dẹp nho nhỏ như những trái bóng bàn được bà xiêng vào những que tre tươi, mỗi que đâu được vài ba viên, rồi bà bỏ lên bếp than, tay quạt tay trở. Mỡ nhễu xuống than hồng xèo xèo, khói bốc lên mù mịt. Tuy vậy tui chẳng những không tránh khói mà cố hỉnh mủi hít lấy hít để. Cái mùi của nem nướng sao mà nó mê ly đến độ bây giờ tui vẫn có thể nhắm mắt mà nghe ra được mùi thơm quyến rũ đó.
Bà cầm láy cây kéo nhỏ vừa cắt vừa tuốt hết những viên viên nem lên chiếc bánh tráng mỏng còn in rõ nét của phên tre phơi bánh. Bà cho thêm nào rau, nào khế chua, nào chuối chát. Nhón thêm miếng chả ram, bà bằm dưa leo vào rồi cuốn chặt lại. Múc một vá nước tương vào cái chén sành nhỏ, bà đưa cho cái thằng đang chú mục vào đôi tay thoăn thoắt của bà mà miệng ứa đầy nước miếng. Chấm ngập cuốn nem, đưa lên miêng cắn. Ui chao! Thiệt là đã điếu !
***
Cái gì mà bắt đầu bằng chữ ngày xưa, với tui, thường là một cái gì đó như là chuyện cổ tích. Mê lắm, say đắm và cũng nhớ nhung nhiều lắm. Cũng như bây giờ ngồi viết lại món nem nướng của ngày xưa, tui cứ tưởng đâu đang ngồi bó gối thèm thuồng chờ đợi cuốn nem nóng ấm thơm mùi quê hương.
Bà mất lâu rồi. Nhưng món nem của bà con sống hoài. Đi đâu mà gặp lại đồng hương, tụi tui thường rủ rê “ Tới nhà tui đi, tui đãi cho món nem của bà năm Thảo!”
LikeLiked by 5 people
Hay à nha. Đọc thấy nem ngon và bài của anh Ken ” ngon” không thua món nem được giới thiệu. Thanks. 😀
LikeLiked by 2 people
Đồng ỳ với anh Joe là ông này viết bài về nem Ninh Hòa rất tới 🙂
LikeLiked by 1 person
Tui là người Việt gốc nem mà. Thánh khều có lời khen để khích lệ mầm non văn nghệ 🙂
LikeLike
Có dịp ghé nhà tui đi, anh Joe. Sẽ làm nem nướng đãi anh dùng thử 🙂
LikeLike
Thanks anh Ken. 😄
Trong còm nem bà Năm Thảo, tui khoái đoạn thịt thái nhỏ, bỏ vô cối đá, dùng chày gổ mít giã…đúng là cách làm đặc sản rất ấn tượng…
LikeLiked by 1 person
@ anh Joe
Ngày xưa làm theo cách tiểu thủ công nghệ, cho nên rất chậm hen. Không biết quết bằng tay với xay bằng máy có khác nhau không nữa.
Cảm ơn anh nha:)
LikeLike
Có mấy cục nem mà viết cho cả đống, đọc phát mệt! 😀
Chắc nay mai phải đi mua cục thịt nạc vai về làm nem nướng quá, nghe diễn tả chịu không nổi. Cám ơn đã chọc thèm người khác nha! 🙂
LikeLiked by 3 people
Ủa, cũng biết làm nem nướng nữa à? Sao hay vậy ta 🙂
Cảm ơn cái còm vừa khen vừa rủa nha 🙂
LikeLike
Muốn tui nói ra thì tui nói: món nem nướng là do ông chỉ cho tui, rất là ngon. Được chưa! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chưa được ! 🙂
LikeLike
Cô V/N món nào Cổ làm cũng được, sạch sẽ, ngon, chưa ăn nhưng nhìn thấy mấy món Cổ làm xong thấy muốn ăn, còn trinh bày chụp hình đưa lên nữa thấy hấp vẩn.
LikeLike
@Ốc: computer bỏ trong kẹt một thời gian, anh đem ra viết cũng còn nhuyễn nhừ chưa bị rĩ sét hay lục nghề he. Tã quá tới làm tui đọc tới đâu là cứ cuốn cuốn miếng nem đến đó, thêm rau với lá xoài non, rồi chã ram có con tôm, tới lúc định chấm vô nước sauce thì đụng phải màn hình của iPad mới biết mình đang đói bụng và đang mơ có được cơ hội cầm lại cuốn nem nướng do chính tác giả rủ rê về nhà và được đãi một chầu nem nướng của tỉnh Ninh Hoà, huyện Florida như hồi tháng Giêng….hehehe.
Thích cách viết về thức ăn và được học hỏi thêm về văn hóa ẩm thực của miền Ninh Hoà. Bài viết hay. Viết như vầy thấy dễ đọc và thoãi mái tâm hồn 😆 two thumbs up, Ốc !
LikeLiked by 2 people
“Viết như vầy thấy dễ đọc và thoải mái tâm hồn 😆 two thumbs up, Ốc !”
hahahahaha, tui hiểu thầy lý muốn nói gì đó, hahahaha, viết vầy dễ đọc và thoải mái tâm hồn; viết khác dễ đục và bực bội tâm can, 🙂
LikeLiked by 3 people
@ Cô Giáo: hahaha, nói ra như vậy cơ hội tui được cầm lại cuốn nem nướng của tỉnh NH huyện FL làm sao còn trời 😆
@Ốc: người viết tội một, người đem cái ý người viết ra, viết lại cho thẳng là tội….nhiều hơn.
LikeLiked by 3 people
@ TL
Cảm ơn cảm ơn bạn tui!
Vẫn còn nhớ lá xoài non hen 😉
Tên của ông đã nói lên rất nhiều cho nên ông đừng ngại tui kg hiểu ông. Vẫn chờ ông dắt Long cô nương và nhị vị tiểu thơ đáo gia, thích cuốn nem nữa thì tui sẽ làm nem cho ông cuốn. 🙂
@ bà xẩm
Nói thật lòng tui viết được bài này cũng từ cảm xúc qua bài nem của bà. Nhớ chuyện xưa, và nhớ chuyện vừa qua, cũng là món nem nướng đãi bạn hiền ghé thăm.
Cảm ơn NL đã túm nó quăng lên báo, đã vậy còn hối làm tui phải moi từ blog ra, sửa vội rồi trình cho bà.
Giờ thấy được ACE đọc và khen, sướng quá chừng. 🙂
LikeLiked by 1 person
Một đoản văn tuyệt vời về món nem Ninh Hoà. 🙂
LikeLiked by 1 person
Chúc Mừng Cô N/L đã làm răng cho cháu, nghe kể chuyện răng khôn của cháu mà phát lo, nếu tôi là cha mẹ cũng ráng lo cho các cháu, đi được đúng Thầy đúng bệnh viện hay quá. Chúng tôi cũng được làm rạng 2 cháu gái xong lâu, bây giờ tôi phiên tôi làm răng, 2 cháu hỏi: Ba có cần con trả không? Tôi: Thôi ba còn trả được 2 con khỏi lo.
LikeLiked by 2 people
Trời!!!! Sao chú không nói, “Ba không cần nhưng có cô Hến trên blog cần!” Thiệt tình! 😀
LikeLiked by 3 people
Lời đề nghị, ướm lời, ngõ ý… vô cùng dễ thương đến phát ghét 🙂
LikeLiked by 1 person
Bài Học Để Quên Lại: Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta không dấu vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ăn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế.
Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi dìu cha ra về.
Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái gì đó ở đây không vậy?”
Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên gì ở đây ạ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên, anh đã để quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con, và để quên lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.
Nhà hàng chìm vào yên lặng…
Từ Facebook của Saradha Jitendran/Bản dịch của Ks. Thái Vũ
LikeLiked by 3 people
Đọc rồi, đọc lại vẫn thấy thích như thường. Cảm ơn anh! 🙂
LikeLiked by 2 people
1.
Câu này nghe vui nha : “từ đây đến cuối năm, thấy ngập tràn việc là việc, mà nếu ai hỏi việc gì thì tui nói không biết đó là việc gì, hahahaha.”
Cũng như hôm nay ở chỗ làm, khoãng 5 giờ là thấy trời xụp tối. Tui thấy ai cũng tất bật, nhanh nhanh tắt computer, tắt đèn ở bàn làm rồi good night ra về. Mà mấy người này thường ở lại làm đến 6 giờ, hôm nay tự nhiên thấy rào rào ai cũng ra về. Tui tưởng họ đi ăn tiệc mà không rủ, tui mới hỏi thì biết là tại trời tối rồi, phải về sớm. Tui nghĩ 1 là họ sợ ma, 2 là họ cốt…..gà, thấy tối một chút là phải về kịp lên chuồng. Ngồi một mình ở chỗ làm thêm 30 phút, thấy rợn rợn vì nguyên dãy làm việc tự nhiên vắng hoe, đèn đuốc không có người chuyển động, nên bị tắt từng khu. Tui tính rồi, ngày mai thấy tối một chút là tui cũng cuốn gói về theo, nếu có ai hỏi thì tui nói không biết tại thấy người ta bỏ chạy tui cũng chạy theo cho….vui. :lol
LikeLiked by 6 people
Nghe thầy lý nói “nếu có ai hỏi thì tui nói không biết tại thấy người ta bỏ chạy tui cũng chạy theo cho….vui”, tự dưng tui nhớ chuyện hồi nhỏ: ở nhà ai cũng sợ ba tui, mỗi lần ba tui làm gì thì không đứa nào dám ngồi không, phải lăng xăng làm gì đó cho có chuyện. Đến khi ba tui đi tìm món đồ gì, cả đám cũng bò đi tìm, ra vẻ sốt sắng lắm. Nhưng rồi đứa này hỏi nhỏ đứa kia “Kiếm gì vậy?” – đứa kia bảo “Ai biết đâu, thấy kiếm thì cứ kiếm!” hahahaha, giờ mỗi lần mấy anh em nhắc lại còn cười muốn chết 🙂
LikeLiked by 5 people
Muốn viết một bài về đề tài ‘Sợ Ba’ mà chưa đủ ý để viết. 🙂
LikeLiked by 2 people
Viết về ” sợ tui” trước đi 🙂
LikeLiked by 1 person
Coi chừng hổng phải người ta sợ ma mà là người ta sợ…ông! 😛
LikeLiked by 1 person
Haha haha, chuyện của bà chằng và Thầy Lý kể cười mém móm luôn. Giống như ” tấp tểnh người thi, tớ cũng thi. Sờ bụng thì khg một chữ gì” 🙂
Cũng vậy, cái thời nhà nhà sắp hàng, người người sắp hàng của. .thế kỷ trước ở cái nước có tên CHXHCN Việt Nam, đang đi trên đường mà thấy thiên hạ ùn ùn chạy đi sắp hàng là thế nào ta cũng phải nhào vô nối đuôi cho bằng được, khg cần biết món hàng đó là cái giống gì, ta có “nhu cầu” hay có tiền để mua sắm khg. Cứ rồng rắn trước cái đã, rồi hạ hồi phân giải.
Nhiều khi cửa hàng mậu dịch quốc doanh chỉ bán độc một món hàng dành riêng cho đàn bà con gái, thế là ta chửi um lên, rồi như mèo cắt tai lặng lẽ rút lui, ta cứ thế vừa đi vừa thắc mắc tại sao sao trời không mọc giữa ban trưa.
Rõ khổ ! 🙂
LikeLiked by 4 people
“tấp tểnh người thi, tớ cũng thi. Sờ bụng…chợt nhớ ổ bánh mì” 😀
LikeLiked by 3 people
Tấp tểnh người nhai tớ cũng nhai
Chả biết rằng nhai phải cái gì… 🙂
LikeLiked by 2 people
Bà con nào quên đem đồ ăn trưa thì đi ăn crawfish nè! 🙂 Ăn xong đừng đánh răng, trở vô chổ làm, tìm ông sếp nào khó ưa nhứt, ngồi tán dóc với ổng cho bỏ ghét! 😀
http://www.nguoiviettv.com/di-an-crawfish-o-the-boiling-crab-2/#
LikeLiked by 2 people
Bài này rất hay, từ giọng đọc, hình ảnh, đến cả cái người quen quen ngồi ăn thử! 🙂
LikeLiked by 2 people
Đây là bài mà tụi tui phải đi quay lại lần thứ 2 🙂
Hay nhờ người ngồi lủm lia lủm lịa đó 🙂
LikeLiked by 1 person
Nếu rủ nhau đi đâu ra ngoài ăn tối, 10 lần như 1 chỉ cần nói là đi The Boiling Crab là ít có đồng nghiệp nào của tui từ chối hết. Có đứa cần phải về rước con sớm hoặc năn nĩ tụi tui ăn trể trể một chút để nó kịp về lo cho mấy đứa nhỏ xong rồi tranh thủ chạy ra. Một trong những nơi tui thích đến mặc dù chạy ra hơi xa.
Bài phóng sự hay cô giáo (không ngờ chuyên nghiệp vậy…..hehehe). Tui chỉ có complain là sao cô giáo ăn crawfish phí quá….phải nhai nát đầu, chứ vứt bỏ uổng của quá….hehehe.
Mấy người này chơi ác, cứ gần giờ cơm chiều cho coi mấy cái phim ảnh, bài viết toàn đồ ăn ngon rồi sao về ăn cơm chiều 😆
LikeLiked by 3 people
Bữa nào tui về. ..phép, rủ TL cùng xóm nhà lá ra đó chạp chạp, nhai luôn đầu nha. Tui kg hảo cá bò lắm, nhưng đọc những gì bà chằn viết, tự dựng nhỏ dãi. 🙂
LikeLiked by 1 person
Quay đi quay lại là có nghĩa trở lại ăn thêm lần nữa hả? 🙂
Nói chơi thôi tui đâu còn lạ cái tính làm việc cầu toàn của bà nữa đâu mà phải khoe.
Còn cái vụ bà lủm lia lịa thì cũng khỏi phải khoe 🙂
LikeLiked by 2 people
Bài này và phim này phải nói là bả xuất thần hay sao á. Không còn chỗ nào chê. ! 🙂
LikeLiked by 1 person
@ Mây
Thí dụ khg còn răng thì phải quánh cái gì? Ăn xong xúc miệng bằng dầu gió được o? 🙂
LikeLike
Không còn răng để quánh thì đi tìm cụ Ốc mà quánh!
LikeLike
Ăn « Thông minh »
Ăn có đủ chất dinh dưởng nhưng phải lành mạnh cần thiết cho sự sống, không sanh bịnh hoạn, được báo chí pháp trong gần đây gọi chung là « Ăn Thông minh » .
« Ăn Thông minh » là tựa của chủ đề của tuần báo Le Point phát hành ở Paris hôm 15/7/2015 . Dưới tít chánh còn thêm « Những sự thật và những lừa gạt về sức khỏe » .
Cuối tháng 9/2015, tuần báo Marianne tiếp theo cùng chủ đề, với cái tít làm cho người đọc liên tưởng tới một thứ lời hịch hay của một bản tuyên ngôn « Mời Công dân ăn » . Mà thật, tiếp theo là « Bản Tuyên ngôn của chúng ta chống lại cái ăn nguy hại».
Trước đó, Tuần báo Le Nouvel Observateur, số phát hành đầu tháng 6/2015, chạy tít khá thật thà « Và chúng ta đừng ăn thứ gì nữa ? » . Với hình chiếc Hamburger khổng lồ còn kèm theo « Điều tra về Junk Food ». Phải nói chưa bao giờ dư luận Pháp tỏ ra quan tâm đặc biệt đền sức khỏe và thức ăn như vậy.
LikeLiked by 1 person
“Thiết nghĩ, phải nhìn ngược lại. Khắc khe với chính mình hơn, và dễ dãi với lỗi lầm của người khác nhiều hơn.” Tui rất thích câu này. Vị thầy trong đạo của tui cũng vẫn thường nhắc nhở học trò của ngài như vậy.
Tui xin thêm vào vế đầu một chút, đó là: Với những lỗi lầm đã qua của mình, mình nên nhớ để tránh tái phạm; tuy nhiên, mình nên tha thứ cho chính mình. Có người, vì không tha thứ được cho chính mình, đã đi đến con đường huỷ hoại đời mình. Vả lại, nếu mình không tha thứ được cho lỗi lầm của mình, thì cũng khó mà tha thứ lỗi lầm của người khác.
LikeLiked by 5 people
Lúc nào cũng thích đọc những gì anh MM viết về những chuyện tương tự như vầy! 🙂
LikeLiked by 1 person
Cám ơn Hến. 🙂
LikeLike
Hi hi,
Thương người như thể thương thân, cho nên tui cô gắng thương “người” và ” thân” đồng đều. Một tiêu chuẩn, dể quản lý, khỏi có ai ” cành nanh” 😀
Cũng xin chia sẽ một bài kệ (phải kêu là kệ hông ta?), nghe đã lâu vẫn thấy thích….
Thức dậy miệng mĩn cười
Hai mươi bốn giờ tinh khôi
Xin nguyện sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời..
Rảnh, anh M&M có thể cho biết thêm bài này😀
LikeLiked by 2 people
@Anh Joe: Đây là bài một trong những bài kệ thực tập chánh niệm (mindfulness) do Thầy Nhất Hạnh làm. Thầy có giải thích về bài kệ này ở đây nè anh: http://www.thuvien-thichnhathanh.org/index.php/kinh-gi-ng/38-truyn-thng-sinh-ng-ca-thin-tp-ii/887-tts-quyn-02-chng-02-2-3-thin-phai-vo-ngon-thong?showall=&start=8.
LikeLiked by 1 person
Thanks
LikeLike
Tối nay về coi. Thank you anh MM! 🙂
LikeLike
Ai muốn coi Terror in Little Saigon thì có thể coi online nè
http://video.pbssocal.org/viralplayer/2365598384?chapter=1
LikeLiked by 1 person
Coi xong. Thanks.
Chương trình Frontline lúc nào cũng chất lượng, làm người đọc phải suy nghĩ…
LikeLiked by 2 people
http://speedfixtool.com/lp900/tbl/la2-2-freescanms-2.html?ad=31247211881&geo=us&pid=yho&plc=sfx1&adid=1rnteyc&gid=%7BADGROUPID%7D
LikeLike
Cám ơn NL. Tôi vừa xem xong phim tài liệu này và có thật nhiều mixed feeling. Tôi có nghe về K9 của những thập niên 80, 90, và đọc về những vụ ký giả VN bị giết và khủng bố. Điều mới tôi biết được từ phim này là giả thuyết rằng chính phủ liên bang Mỹ có thể có liên hệ.
Tuy nhiên, khi xem phim này, tôi có cảm tưởng mình đang xem một phim tài liệu về tổ chức KKK, với cộng đồng Việt Nam hải ngoại là những người da trắng ở Alabama hay Misissippi, lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ confederate, và các cựu quân nhân trong những bộ quân phục là những thành viên KKK mặc áo choàng trắng.
Để tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của các ký giả, có cần phải tạo một ấn tượng như thế về cộng đồng VN? Sau khi xem phim này, người Mỹ sẽ nghĩ như thế nào về về lá cờ Việt Nam và về những nỗ lực hiện nay của người Việt hải ngoại trong việc tiếp tay cùng người trong nước tranh đấu cho tự do, nhân quyền và dân chủ?
LikeLiked by 3 people
Hôm nay là thứ sáu của tui rồi, cuối tuần này quởn sẽ coi phim tài liệu này. Hôm qua có nghe Rồng nhắc tới, thì ra ổng đã ‘ăn gian’ coi trước tui! 🙂
LikeLike
Có người cùng suy nghĩ như anh M&M trong bài này:
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/about-film-terror-in-littl-saigon-11052015055421.html
LikeLike
Chưa có đũ nhiều thời gian coi cái này. Sẻ coi cho tường tận rồi nói chi tiết hơn về cái suy nghĩ cá nhân cũa mình về sự việc này
Cái rỏ ràng nhất làm tôi trăn trở, chứi thề văng nước miếng tùm lum la lả cái không nhiều ngưởi quan tâm tới mà tôi nói đi nói lại chửi lộn với nhiều còm cà chớn chống xâm lăng …. Where the f–k was police ? Tại sao không thấy police nó chửi tiếng nào hết khi có năm con nguời mít bị bắn chểt dả man mà không điều tra gì hết????? Mạng người thiểu số rỏ ràng không phải làm cảnh sát Mỹ bận tâm. Thứ một thằng trắng bị đánh thôi chứ chưa nói tới bắn chết thì cảnh sát nó lùng bắt cho ra thủ phạm mới thôi.
Có nhiều yếu tố để giải thích cái bỏ thí của cảnh sát này. Ít bữa quởn nói tiếp.
Về cái impression của cha nội kẹo sô cô la M&M 🙂 , tôi đồng ý một phần nhỏ về cái dường như xuyên tạc lôi đầu cả lủ Mít Hoa Kỳ vô như là một bộ lạc man rợ …. Chút viết tiếp, cà chớn gọi cần hỏi cái gì ?
LikeLike
Ông Kẹ nói ý giống ông Đỗ Dzũng sếp tui 🙂
LikeLike
Tôi viết tiếp ý kiến phản biện về cái ý của bác M&M. …. còm dài 2215 chữ, tốn hơn cả tiếng, hay lắm tôi nghĩ, xong post mà quên cái tên nên error mất hết….. Cà chớn thiệt…. Đã không có giờ nhiều, ráng còm mà còn mắc eo.
Sorry, khi rảnh viết lại, I promise. Khi nào? Chưa biết.
Nite thiên hạ.
LikeLiked by 2 people
Chời,,,,,,đúng là đã nghèo còn mắc cái eo!
Từ từ lục lại trong trí nhớ còm lại…quan trọng là thấy OK đi giang hồ xong, dzìa xóm thăm lại ACE là vui rồi. Mà tui đoán là ông dzìa thì xóm sẽ tám như bắp rang cho coi! Welcome back again and again😀😈😉
LikeLiked by 1 person
How to Fix a Slow Computer, Tôi chưa có thử, người nào có computer củ thử sưa thử coi.
LikeLike
Máy mà chậm là sao ta, vậy là kể như cái câu ‘nhanh như máy’ là trật lất rầu! 🙂
LikeLike
Xin lỗi , con tôi nói: Don’t use it dad! Talk to John first. It scans your computer for passwords and get into important
accounts and steal your money!
LikeLiked by 1 person
Talk to John first, talk to Hến second. 😀
LikeLiked by 2 people
Second that 😀
LikeLike
Cuối tuần anh ba mới thăm ba nó, có tuần bận đi đâu thì không có ghé, nhưng phải ghé để nhận thức ăn V/N chớ lâu không ăn thèm lắm của mẹ nấu.
LikeLike
http://www.vitality101.com/Fun/lion-kisses-rescuer
LikeLike
Đến tuổi này rồi, bạn có giấu của cải, tiền bạc ở chỗ nào, con rơi con rớt ở đâu, xin thành thật khai báo kẻo không còn kịp nữa. (Tôi). Like.
LikeLiked by 1 person
NL, tui có coi qua đoạn film đó, cảm xúc lẫn lộn. Mong muốn được biết cảm tưởng của mọi ngưởi.
LikeLike