Hehehe, đọc vô tựa là biết chơi ăn gian rồi 🙂
Nhưng không còn cách nào khác, bởi ngày thứ 8 về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm, chỉ kịp tắm thiệt lẹ, mặc sẵn luôn quần áo để 5:30 sáng là nhảy lên xe thẳng hướng New York mà tiến. Ngày thứ 9 thì về đến nhà đã hơn 3:30 sáng với một đôi chân không thể bước mà chỉ có thể lê và lếch nên chỉ làm được một việc là rửa mặt, thay đồ và ngủ. Ngày thứ 10 chuẩn bị hành lý, về đến nhà cũng hơn 11:30 đêm
Thế nên, bây giờ, ngồi ở nhà, sau khi đã thức dậy, bào xong 2 thau cóc, ngâm đường muối, thì viết nhanh, gọn, lẹ chuyện những ngày qua, còn chi tiết mổ xẻ thì sẽ hạ hồi phân giải 🙂
*Ngày thứ 8 – vẫn được xem là ngày chu du
Thủ lãnh vùng DC là Mr. M&M ngủ nằm mơ thấy tiên nữ, ngủ quên nên sáng ra đi đón hai nàng sò sò và điệp điệp (chị của sò sò) hơi muộn (nghe đồn là khi Mr. M&M đến nơi thì 2 nàng cùng tâm trạng ngó người qua kẻ lại như bà đầm An Lành lúc ngồi ở phi trường Tampa trong tâm trạng ngổn ngang không biết tối nay có cái mền nào đắp nếu phải ngủ lại sân bay hay không, hehehe)
Đón sò sò, điệp điệp xong, người hùng M&M phóng xe qua khách sạn túm luôn 3 mợ An Lành, Bidong và Cục Wow quay trở lại nhà, thảy thêm Ốc AB và tui lên xe cùng một núi thức ăn đã được M&M phu nhân chuẩn bị chu đáo, và trực chỉ động Luray Caverns mà lái.
Ngồi trên xe cứ bàn chuyện “cái động mình sắp tới là đẹp thế này hay thế khác” một hồi bỗng có tiếng ai đó cười hô hố, “Nói cho rõ là tụi mình đi động thạch nhũ nha, chứ nói ‘đi vô động’ ‘nghe mắc cười quá!” hahahaah, ừ đi động thạch nhũ nha.
Động thạch nhũ Luray Caverns đẹp như thế nào mọi người chịu khó Google đi, hehehe, không thì coi hình chứ khó mà có thể diễn tả cho hết được sự kỳ thú của thiên nhiên.
Nhìn sự kết tinh của thạch nhũ, mình muốn liên tưởng đến hình ảnh gì cũng được. Thiên hình vạn trạng.
Coi đá xong thì đến coi viện bảo tàng những chiếc xe, ngựa, xe thồ, xe hơi thời “tiền sử”. Nhìn chiếc Cadilac ở năm 1904, chiếc Ford thời 1906, Chevrolet năm 1915, Rolls-Royce 1932… mới thấy sự phát triển của người ta thần tốc đến mức nào. Và lúc này, ngồi nhin lại những tấm hình tui chộp được, bỗng nhớ lại câu nói của đứa bạn về lý do dẫn bước anh chàng đến với thú sưu tập đồ cổ: “Đầu tiên là vì mình cảm kích những món đồ họ làm ra, mình nhìn thấy được sự lãng mạn họ đặt vào trong từng sản phẩm đó…”
Từ dưới hang chui lên, nguyên nhóm bắt đầu thanh toán bánh mì, khoai mì, bánh tiêu, bắp nếp của M&M phu nhân trước khi đi Skyline Drive, xem lá vàng rụng rơi ở Shenandoah National Park.
Con người sống ở xứ sở này mà không trở nên đầm thắm, hiền hòa thì nghĩ cũng lạ 🙂 Bao nhiêu hình chụp cũng không thỏa mắt nhìn. Với tui, chỉ tiếc 1 chút xíu là giá như tiết trời hơi lạnh hơn một chút thì mùa thu trong tui sẽ viên mãn hơn, hehehe. Mọi người nói vừa dân Calif, vừa dân Florida sang nên mang theo bao nhiêu là ấm áp đến với đất thủ đô, hehehe.
Tối ngày thứ 8, sau khi chui động, lên rừng thì tụi tui xuống núi, ra ngay trung tâm Eden để góp mặt cùng thiên hạ.
Theo kế hoạch thì sẽ đi thưởng thức món vịt Bắc Kinh trứ danh nơi đây, nhưng niềm trông đợi sẽ được lại nhìn thấy con vịt ngồi chễm chệ trên đĩa, được người phục vụ đẩy ra tận bàn rồi trổ tài lạng miếng da mỏng dính ra, chỉ mình cách cuốn vào với bánh pancake với hành lá, chấm tương… đã bị mợ Bidong đập tan không chút thương xót chỉ vì nàng “ngán vịt” hay ghét Tàu nên ghét luôn món vịt Bắc Kinh của tui, hic.
Tuy nhiên thay vào đó thì biết đến nhà hàng Rice Paper. Vào Rice Paper, tui kêu bún mắm ăn cho bỏ ghét, hehehe.
Sau màn cơm ai nấy ăn, mì ai nấy húp, bún ai nấy mần thì cả nhóm lại chơi trò ăn vặt, kéo vào tiệm chè đang sắp dọn để mua sinh tố, chè, boba. Trong khi các mợ An Lành, Cúc Wow, sò sò, điệp điệp và tui hì hụp hút mấy hạt boba trong ly mãng cầu, sầu riêng, bơ, đậu xanh, thì nhìn lại, cũng duy nhất người chống Tàu triệt để là mợ Bidong ăn chè 3 màu để không có boba, hahahaah. Cười muốn chết 🙂
Rồi không biết mắc chứng gì mà cả cha Ốc AB, mợ Cúc Wow và bà đầm như muốn “ốm nghén” khi trong đêm hôm khuya khoắc xúm lại giành ăn cóc và xoài chua rồi nhăn mặt bảo “té tè”.
Cho các mợ về lại khách sạn, tui cùng lão Ốc chạy sang nhà đứa bạn “uống trà” trước khi trở về nhà chủ đất thủ đô ngủ. Dự định chỉ tạt vào “say hi” 5-10 phút, nhưng vô nhà rồi thì như vào mê hồn trận, ngẩn ngơ với các bộ sưu tập của bạn, từ rượu, hộp quẹt, cho đến đồng hồ, đèn dầu, xe hơi, sách vở… và cả đi xem cơ ngơi của bạn nữa. Nhưng trên hết tui vẫn thích cách nghĩ của bạn về những gì bạn đam mê, về những gì bạn hành xử. Bởi, với tui, đó mới chính là điều tiên quyết để dẫn dắt cuộc sống mình có trở nên hạnh phúc như mình muốn hay không. Cám ơn bạn Quỳnh :
* Ngày thứ 9 – Lếch cùng độc giả ở New York
Hehehe, lếch đúng nghĩa luôn, hehehe
Như ở trên đã nói, đêm thứ 8 sau khi từ nhà bạn Quỳnh về thì đã hơn 12 giờ, chỉ kịp tắm táp, chuẩn bị hành trang, ngủ vài tiếng, và 5:30 khởi hành đi New York.
Ngày đi đến thủ đô tài chánh của đế quốc Mỹ là một ngày đặc biệt theo nhiều nghĩa 🙂
Để đến New York, tụi tui đã phải băng qua Virginia, Washington DC, Maryland, New Jersey và cuối cùng là New Yorkkkkkk. Vậy là hành trình tụi tui đi nhiều lắm chứ chẳng chơi nha, có 1 ngày mà đi biết bao nhiêu là tiểu bang chứ chơi đâu á 🙂
Đường về nơi có phố Wall Street làm bao người có thể thành tỉ phú trong tích tắc cũng như ngược lại, có quãng trường Times Square mà cứ hàng năm đến giờ khắc Giao Thừa bao nhiêu là người hướng về để đếm thời gian chờ đợi trái cầu rơi xuống báo hiệu một năm mới vừa in dấu, có dấu tích của Tháp Đôi lịch sử, có tượng Nữ Thần Tự Do mà giờ tụi tui gọi là “Chị”… đẹp mê man luôn với những hàng cây đổi màu bên đường.
Theo lời xúi giục của Tâm thầy lý, Mr. M&M gửi xe bên New Jersey và đón phà sang thăm Chị – biểu tượng mẫu mực của lý tưởng tự do. Nhớ lúc chờ chiếc phà chạy ngang qua trước mặt nơi đảo Liberty, mạnh ai nấy giơ máy hình mà chụp Chị mặc áo choàng đứng sừng sững, tay phải cầm ngọn đuốc giương cao, tay trái cầm tấm đá phiến có khắc ngày tháng độc lập của Hoa Kỳ, July 4.
Hehehe, tui cứ nhớ miệng mình lẩm bẩm, “Tui đã đến NY rồi, tui thấy Chị rồi” mà mắc tức cười. Thêm một điều nữa là không hiểu tại sao trước giờ trong đầu tui, Chị có màu trắng! Giờ thì tui nhìn ra màu xanh của ngọc thạch!
Thăm Chị trong chốc lát, lại xuôi phà về lấy xe chạy đến nơi khác gửi để bắt đầu vào New York City bằng xe lửa.
Chắc để người khác kể phụ tui, chứ một mình tui kể thì tui lãnh đạn một mình, hehehe. Bởi trong khi đứng chờ xe điện đến, sau khi chạy ngược chạy xuôi để biết chắc là mình đã đứng đúng nơi trạm xe, thì tui có nói với mọi người là “đây là một người khờ dẫn một đám khờ hơn lên tỉnh” hahahaha.
Mà thiệt là tình là nói ngay và luôn là nhìn cả nhóm rất là mắc cười, khác hẳn với dân thủ đô hành chánh và thủ đô tài chánh, chả trách sao lúc ở trên phà, nghe có 1 anh chàng nào nói bằng tiếng Việt là “Mấy chị ở Việt Nam mới qua hả?” hahahaaha, chịu không nổi luôn. Tui nghĩ bụng, hắn nói vậy còn là đỡ, chứ đúng giọng “bắc kỳ đểu” mà mợ An Lành hay nói tui thì phải là “Mấy chị ở miệt dưới mới lên hả?” hahahaha
Sau 3, 4 bận lộn ngược lộn xuôi, cả nhóm cũng đã lơ ngơ giữa lòng thành phố New York đông như mắc cửi để đi chuẩn bị gặp thêm một cặp còm sĩ nghe tên chưa biết mặt: vợ chồng chị Bình.
Ta nói nhóm đi chơi này lạ lùng vậy đó. Không quen không biết, không ở cùng thành phố, cùng tiểu bang, thậm chí có người từ Úc, có người từ Pháp, vậy mà cùng hội ngộ để đi ta bà. Mà là vui. Mà là cười. Cái gì cũng cười. Cười cái vui. Cười cái ngộ. Cười cái ngố. Và cười luôn cả cái quái dị. Hahaha
Mợ Bình thì thỉnh thoảng xuất hiện trong blog, nhưng Bình phu quân thì mới lần đầu xuất hiện. Mà tất cả như thân tình từ thưở nào. Không ai biết mặt mợ Bình, nhưng ngay giữa phố Tàu ở New York City, người đứng bên kia đường, nhóm đứng bên này đường đã nhận ra nhau để vẫy tay í ới. Và mợ Bình gọi đúng tên từng em một trước khi dẫn hết nhóm khờ ra tỉnh đi ăn.
Đã dẫn đi ăn món ngon vật lạ rồi mà mợ Bình còn phải chỉ cho cách ăn sao cho đúng điệu nữa, hehehe.
Ăn no cành bao tử xong là bắt đầu đi, lê và lếch cho biết thành phố New York với người ta.
Những nơi mình chỉ mới nghe trong báo chí, tin tức, giờ đứng trước nó, thấy lạ lắm, ngộ lắm, xúc động lắm.
Vui nhất là lúc đến nơi có con trâu vàng ở phố Wall Street. Ào vô chụp hình lấy hên. Một mình mình chụp với con trâu, tưởng là bình thường, ai dè đến khi mợ Bình và phu quân cũng nhờ chụp 1 tấm hình và nói rằng ở đó hơn 30 năm rồi mà chưa bao giờ có dịp được chụp như vậy, bởi lúc nào ở đó cũng đông như kiến. Mr. M&M cũng vậy, nói bao lần tới đây rồi mà cũng chưa được chụp với trâu. Hahaha thế mới biết nhiều khi chụp chung với thú mà còn quý hơn chụp với người là vậy, hahahaha
(À, mà sao không ai nhắc hùn tiền lại mua vé số hén!)
Ngoài chuyện đến ngó cầu Brooklyn, ngước nhìn xem trái táo mỗi năm bao nhiêu triệu người hướng mắt nhìn đếm thời khắc nó rơi xuống khi năm mới chạm vào, xem trung tâm Rockefeller, xem nhà thờ nơi Đức Giáo Hoàng đến thuyết giảng vừa rồi, đến Ground Zero… thì cả nhóm còn đến tòa nhà đẹp tuyệt vời của Donal Trump để đi…. tè, kekekeke
Nói chứ đến New York City thì không thể không hỏi lại câu chuyện của ngày 11 tháng 9. Mà cứ nghe người từng là chứng nhân kể là xúc động, là thấy mắt mình cay. Hình dung lại cảnh chị Bình lội vào thành phố bằng đủ cách để mang đứa con trai từ trường học về nhà mà cứ cắn chặt môi…. Đây là ngôi nhà thờ đứng vững trong trận khủng bố đó, là nơi người ta dán đầy những lời cầu nguyện, đây là nơi mà dòng người xếp hàng chờ hiến máu để cứu người đông đến mức mà thành phố phải yêu cầu họ trở về bởi có mấy người bị thương cần máu đâu, vì người chết… đã chết….
14 năm qua rồi, đến nơi này để thấy sự trỗi dậy từ đổ nát, mất mát, đau thương là như thế nào, để thêm tự hào, thêm ngưỡng mộ. Và xúc động.
Lần đầu tiên đi bộ nhiều như thế. Nhớ chị Bình cứ nói nắm tay chị nè, hehehe, một đứa tròn quay bám chặt tay một nàng U60, nương vào nàng để mà được nàng dìu đi 🙂
Chia tay mợ Bình và Bình phu quân khi đã 11 giờ đêm, cũng là chia tay New York City để trở lại New Jersey, lấy xe chạy về lại DC, về Virginia. Leo được lên giường là gần 4 giờ sáng.
Đánh một giấc, thức dậy, chuẩn bị hành trang trở về Bolsa.
Kết thúc 10 ngày 10 đêm chu du và lê lếch cùng độc giả!
My god, đoàn hùng binh này đi oanh tạc từ 5:30 sáng hôm trước đến 4:00 sáng hôm sau mới về lại nhà. Phải nói đúng là dân chơi thứ thiệt rồi….hehehe. Sau chuyến chu du đi xem thắng cảnh express kiểu này tui nghỉ phải xin nghĩ thêm vài ngày lấy lại sức mới đi làm lại được 😆
Mai mốt cô giáo có dự định đi chu du như vầy nữa nhớ cho tui biết trước nha, để tui….ở nhà chờ đọc tường trình, chứ sức đâu mà đi như vầy trời…..hehehe. Dù sao cũng cám ơn NL đi chơi còn nghĩ tới còm sĩ ở nhà mà tường trình cận kẽ về chuyến đi. Ngồi nhà uống trà đọc entry quá đã.
LikeLiked by 4 people
Giờ mới biết tại sao mọi người nhắc ông suốt trong chuyến đi, vì ông nói chuyện “đâm hơi” ngày càng thấy ớn luôn, hehehe
Nghe đồn lần tới mọi người sẽ oanh tạc nhà ông đó 🙂
LikeLike
@Cô Giáo: hehehe, nhắc để coi tui thích gì đặng mua quà tặng làm lưu niệm hả? Thôi ACE đi chơi vui vẻ thôi mua quà cáp cho tui làm gì. Thứ mấy tui ghé lại lấy? 😆
Những gì tui học tốt hay xấu đều từ blog này ra. Lúc mới bước vô đây chơi, tui tân như tờ giấy trắng. Ai viết sạch, tui học sạch. Rồi gặp Ông Trùm ổng làm tui hơi bị nám đen với lối viết quăng lựu đạn. Hy vọng một ngày nào đó ổng truyền cho tui hết bí kíp viết kiểu ai đọc cũng muốn thấy mặt để….rượt 😆
Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi có lời mời là vợ chồng tôi sẵn sàng tiếp đón Cô Giáo và anh chị em có dịp ghé chơi cho biết nhà. Cái nào nói chơi nói, cái này nói thiệt.
LikeLiked by 3 people
Tui có nói ông mời lơi đâu, không mời cũng tới mà, hehehehe.
Nhưng bỏ nhỏ trước là ông nên “tham khảo” trước với chủ đất Florida và người hùng DC là mấy mợ quậy đến mức nào, eo sèo ra làm sao rồi hãy tìm đường mà …. rút êm, hahahah
LikeLike
Cám ơn NL đã cho tui tháp tùng chu du hàm thụ suốt 7 ngày liên tiếp, đến ngày thứ 8 thì bị lạc mất đoàn mãi đến hôm nay NL về lại Bolsa mới được nghe kể lại mấy ngày ở Bắc Mỹ. Ờ, mà đọc bài này làm tui thắc mắc không biết chữ “lê lết” đúng hay “lê lếch” là đúng nữa, cô giáo coi lại dùm.
LikeLiked by 3 people
Lê lết là chữ cũ, của người ta. Chữ mới của bả phải là lê lếch. 🙂
LikeLiked by 3 people
Chắc bả muốn nói là lê thê lếch thếch nhưng cắt xén thành lê lếch
LikeLiked by 2 people
Đúng rồi đó, chú Tư Ếch giải thích không chê được, hehehe
Từ đây lê lếch = lê thê lếch thếch, đừng có ai bắt bẻ chi cho mệt 🙂
LikeLiked by 1 person
@Ken Zip:
Tui viết đọc ra chữ lê lếch là giỏi rồi ông ơi 🙂
LikeLiked by 1 person
Một chuyến đi để đời! vui vẻ được các người bạn địa phương hướng dẫn thật tuyệt vời, những thắng cảnh đáng đi đáng nhớ. Chúng tôi ở nhà cũng được vui lây và theo dõi bước đường đoàn du lịch đã đến và đã đi qua. Cám ơn cô N/L đã trường trinh đầy đủ vui vẻ đã mấy ngày qua.
LikeLiked by 2 people
hehehe, thật ra viết trước hết là cho NL, vì sợ sẽ quên nhiều chi tiết khi cần phải viết bài 🙂
Sau là viết cho những ai buồn tình đời đọc chơi cho quên đời trong chốc lát, hehehe
LikeLiked by 2 people
14 năm qua rồi, đến nơi này để thấy sự trỗi dậy từ đổ nát, mất mát, đau thương là như thế nào, để thêm tự hào, thêm ngưỡng mộ. Và xúc động.
LikeLiked by 3 people
Mợ Bình thì thỉnh thoảng xuất hiện trong blog, nhưng Bình phu quân thì mới lần đầu xuất hiện. Mà tất cả như thân tình từ thưở nào. Không ai biết mặt mợ Bình, nhưng ngay giữa phố Tàu ở New York City, người đứng bên kia đường, nhóm đứng bên này đường đã nhận ra nhau để vẫy tay í ới. Và mợ Bình gọi đúng tên từng em một trước khi dẫn hết nhóm khờ ra tỉnh đi ăn.
LikeLiked by 1 person
Lần đầu tiên đi bộ nhiều như thế. Nhớ chị Bình cứ nói nắm tay chị nè, hehehe, một đứa tròn quay bám chặt tay một nàng U60, nương vào nàng để mà được nàng dìu đi 🙂 Tôi thích hành động này, coi thân thương tình chị em nắm tay nhau (dung dan dung dẻ) (không biết có đúng không) nhưng bây giờ họ có cái nhìn khác, nhưng tôi vẫn thích như vậy.
LikeLike
LikeLiked by 1 person
He he thank you very much Cô Giáo. Sau loạt bài du lịch này, tui chiêm nghiệm một điều là NL viết ăn uống đã hay mà viết đi chơi cũng tám cân nữa lạng. He he, tui tưởng tượng một ngày nào đó, trên đài NV: …A lô, đây là Ngọc Lan, Míss Ăn Chơi, tường trình từ Hoa Thịnh Đốn..😄😎😜
LikeLiked by 2 people
hahaah, tui kết câu “A lô, đây là Ngọc Lan, Míss Ăn Chơi, tường trình từ Hoa Thịnh Đốn…”
Chỉ sợ mai mốt có câu “Đây là Ngọc Lan, Miss Tửng, tường trình từ Bệnh viện tâm thần…” hehehee
LikeLike
Tửng tửng mà hay, tôi thích, còn chuyện tương lai ai biết trước! Nghe các Mợ đi du lịch mà thấy ớn luôn, nào là đi tàu bay, tàu thuỷ, tàu xe, tàu bộ, nếu là tôi chắc phải 2 tháng không biết hết chưa!!!
LikeLiked by 1 person
“nghe đồn là khi Mr. M&M đến nơi thì 2 nàng cùng tâm trạng ngó người qua kẻ lại như bà đầm An Lành lúc ngồi ở phi trường Tampa trong tâm trạng ngổn ngang không biết tối nay có cái mền nào đắp nếu phải ngủ lại sân bay hay không.” Thật ra, lúc tui bước vào phi trường thì Sò sò và Điệp điệp đang chạy vòng vòng cái conveyor belt để rượt theo hai cái vali. 🙂
“Để đến New York, tụi tui đã phải băng qua Virginia, Washington DC, Maryland, New Jersey và cuối cùng là New Yorkkkkkk.” NL quên kể đến Delaware, tiểu bang giữa MD và NJ. Chắc lúc đó cô giáo đang xuýt xoa hai hàng lá vàng ở bên đường.
Kết thúc câu chuyện kể về chuyến đi, chắc không gì bằng mời ACE nghe bài “Niệm Khúc Cuối” của Ngô Thuỵ Miên qua tiếng hát của chị An Lành, người đã “dễ hơn 30 năm chưa hát nhạc Việt Nam”: https://youtu.be/OqA6ISQVzp4
LikeLiked by 3 people
“… lúc đó cô giáo đang xuýt xoa hai hàng lá vàng ở bên đường…”
Hi hi, tui lót dép ngồi để đợi…khi nào CG rãnh sẽ còm một bài…Mùa Thu Lá Bay🍁🍁🍁
LikeLiked by 1 person
Trời ơiiiiii, mấy người này chơi xấuuuuuu, lúc tui ở đó không cho tui hát nha, đợi tui về mới lôi karaoke ra nha, nhớ đi, chơi xấuuuuuuuu, hic
hehehe, nói chứ không ngờ chị An Lành hát quá dữ, hèn chi hôm tối trên đường từ Key West về, bà đầm bị tụi tui tra tấn lỗ tai quá mạng, hehehe
Vậy tính ra là tui được qua thêm 1 tiểu bang nữa hả? hehehe, vậy là phải kể là trong 1 ngày, tui đã đi qua 6 tiểu bang hả? Yayyyyyy
Vụ sò sò điệp điệp tui nghe trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh chứ ai biết đâu, thay vì chạy vòng vòng nơi lấy hành lý, mình bonus luôn là chạy bộ vòng vòng phi trường luôn đi cho tăng thêm kịch tính, hahahaha
LikeLiked by 1 person
“Trời ơiiiiii, mấy người này chơi xấuuuuuu, lúc tui ở đó không cho tui hát nha, đợi tui về mới lôi karaoke ra nha, nhớ đi, chơi xấuuuuuuuu, hic”.
Hahaha, chờ coi anh M&M giải thích sao đây? Cô Giáo có giọng hát bô lê zô (bolero) truyền cãm lắm mà sao bị dìm tài năng rồi.
Wow, phải khen chị AL có giọng hát nghe hay và hợp với nhạc NTM.
LikeLiked by 3 people
@NL và TL: Cái vụ hát karaoke tới Chủ Nhật mới có đã được NL ghi rõ qua 2 bài vừa rồi mà:
– “Ngày thứ 7 của chuyến chu du có 1 không 2 này là một ngày ngủ gà ngủ gật, hehehe” … “Đêm đầu tiên ở nhà dân Virginia tui đẩy một giấc như chết, bù cho những ngày giấc ngủ chỉ đếm chưa hết nửa bàn tay.”
– “ngày thứ 8 về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm”
– “Ngày thứ 9 thì về đến nhà đã hơn 3:30 sáng với một đôi chân không thể bước”
Cho nên, (1) muốn hát cũng không hát nổi, và (2) bộ muốn hàng xóm kêu phú lít tới niêm phong nhà tui hả?
🙂
Nhân tiện, xin mời anh chị em xem buổi lễ Changing of the Guard mà chị An Lành, chị Bidong và Sò đã mục kích tại Tomb of the Unknown Soldiers ở Arlington National Cemetery.
Phần 1: https://youtu.be/AQEv0zc647U
Phần 2: https://youtu.be/Vk0qO1O2_O8
Phần 3: https://youtu.be/bvSSKQ7RoMk
LikeLiked by 2 people
Vậy là anh M&M không biết máu văn nghệ của Cô Giáo rồi
– “Ngày thứ 7 của chuyến chu du có 1 không 2 này là một ngày ngủ gà ngủ gật, hehehe” … Nhưng mà nghe tới karaoke, tay cầm micro phone là mắt cổ sáng lên và tỉnh ngủ liền. 😆
“Đêm đầu tiên ở nhà dân Virginia tui đẩy một giấc như chết, bù cho những ngày giấc ngủ chỉ đếm chưa hết nửa bàn tay.” Còn thời gian hát thì phải 2 bàn tay cộng lại mới vừa…hehehe
– “ngày thứ 8 về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm” đâu có sao, hát tới 3:00 giờ sáng còn được mà
– “Ngày thứ 9 thì về đến nhà đã hơn 3:30 sáng với một đôi chân không thể bước” chân không thể bước, nhưng hát thì bằng miệng. Vẩn có thể ngồi một chổ với remote control hát được. 😆
Nói thì nói vậy chứ Cô Giáo cũng thông cãm cho, gia đình anh M&M ở đó cũng lâu, hàng xóm tốt ảnh không muốn nhà bị niêm phong và dọn đi trong lúc này…..khà khà khà.
Có ai high five với tui hông hay là để tui với trời bơ vơ chiều nay có cái hẹn ngoài parking lot một mình?
LikeLiked by 5 people
@TL: Hahaha. Không biết sao, lúc ghi những lý do trên, tui đã mường tượng đến cái còm trả lời giống như vầy từ ông, từ Trùm Sò. Và cứ y như rằng…
Tui mà là ông thì chiều nay chịu nhục, trốn cái hẹn ở parking lot.
LikeLiked by 3 people
Buổi lễ đổi ca trang trọng và tôn nghiêm, la, có nử quân nhân, lan dau duoc xem.
Cam on M&M.
LikeLike
Mãi đến hôm nay tui mới có dịp nghe chị đầm hát nha ;). Nghe đã lỗ tai quá !
Hèn chi hôm đi ăn tôm luộc, chị đầm cứ nhất định bịt tai ngủ, mặc cho hai thằng tui ngồi ở ghế trên cứ nhớ đến đâu là vừa hát vừa bè đến đó.
Nhưng vui thiệt, biết đến chừng nào có dịp tề tựu như vậy nữa hen….
LikeLiked by 2 people
Thèm!!!!!!!!!!!!!!!! Lâu lắm rồi tui chưa về lại NY, phải công nhận cô giáo và các anh chị em quá chì luôn.Tui cũng nghỉ như TL,đi chơi kiểu EXPRESS mỏi chân chết cha luôn hehehehe.Ở nhà đọc tường trình của cô giáo đã hơn 🙂
Anh M&M sao không dẩn các mợ và anh Ốc chui qua Holland turnel cho biết.Hồi xưa tui học sinh choi choi bọn tôi hay đi qua ngã này vào NY,gặp đường Canel quẹo phải đến CN town đi chợ cọ(cuối tuần China town rất đông,lách cở nào cũng va chạm nên tụi này đặt là chợ CỌ 🙂 ) .đi bộ một khúc đường là có bản cấm xã rác,ai xã rác bị phạt $50.Mà chu choa mịa ơi rác ơi là rác,thập niên 80,$50 lớn lắm,tui làm bus boy lương chỉ có$2.25 một giờ nên chả dám xã rác thử coi có ai bắt không hahahahahaha.Không biết bây giờ phố TÈO NY có đở hơn xưa hay không?
LikeLiked by 4 people
@LNT: chợ Cọ nghe hay hay, thời 80’s Chinatown có một sức thu hút cho người Việt mình vì ngoài tới đó ăn nhà hàng VN (phở là chính), cơ hội gặp người Việt, lúc đó người mình gặp nhau ngoài đường ít nên quý, đi kiếm tape nhạc VN về nghe, đi mua đồ chạp khô chất đầy xe và có dịp gởi tiền về cho thân nhân bên nhà. Mỗi lần nghe hoặc được cho đi Chinatown NY là mừng lắm. Đi cả ngày từ đầu trên cho tới cuối đường Canal. Vậy mà còm sĩ ở đây xung lắm. Có 10 tiếng mà mấy người đó dự định đi hết nguyên cái Manhattan len đến Uptown luôn nào là
Ghé Chinatown gặp chị Bình, ăn lunch 2 tiếng xong đi
Statue of Liberty
9/11 Memorial
Wall Street
Brooklyn Bridge
Central Park
Times Square
Tui định cản nhưng sợ bị xỉa vô mũi phung máu cho cái tội không đi mà lại bàn ra. Tui định tặng cho cặp võng để 2 người khiêng, một người ngồi nghĩ để mới đi hết những nơi họ muốn đi hết trong một ngày…..hehehe.
LikeLiked by 3 people
Cái này là kiểu ” cưỡi ngựa xem hoa” Thầy Lý ạ 🙂
LikeLike
Sao tui không nghĩ ra việc khiêng võng hén, hahahaha
Đúng là đầu óc thầy lý ngày càng super tưng super tửng, chịu không nổi luôn 🙂
LikeLike
@lenguyentran
hôm đó mà qua bằng ngõ Holland tunnel nữa là kẹt ít nhất một tiếng nữa, tunnel nầy bây giờ lúc nào cũng kẹt xe hết á. Chinatown giờ không còn tiệm Vietnam nhiều như hồi xưa đâu anh, nhưng chổ mình đi gởi đồ về VN như Thuận Nguyên, Hòa Thành đều đóng của hết rồi, nhớ ngày xưa ở những năm chín mươi mấy nguyên khu Canal Broadway toàn là người Vietnam buôn bán, còn đảng born to kill làm nhức đầu cảnh sát lắm…
LikeLike
Hahah, ái náy quá, ái náy quá, hôm đó cô giáo với chị An Lành chắc mỏi chân và đau chân lắm. Chị Bi đi bộ quá giỏi, chị Cúc nữa, Sò Sò và Điệp Điệp thì khỏi nói rồi. Để coi, bữa hôm gặp nhau ở Chinatown cũng đã gần 3 giờ trưa rồi, ăn uống xong, thả bộ tới City Hall, đứng ở đầu cầu Brooklyn xem thiên ha qua lại, rồi qua Freedom tower, đi thăm Wall Street va thăm con bò. Xong lấy subway đi lên 5th Ave (lúc đó không phải là rush hour, cho nếu không subway sẽ chen cho mệt nghỉ), xuống ở đường 59, tính thăm Central Park, nhưng tối rồi lại hôm đó hơi lạnh nên thôi, dọc 5th đi xuống một chút tới Trump Tower, rồi tới thăm nhà thờ đã tốn cả trăm triệu nhà để tu sửa (trước đó nhà thờ lúc nào cũng trong tình trạng sửa chữa tân trang), tới Rockefeller Center rồi rẽ phải ở đường 42 tới Times Square, tổng cộng đi 17 con đường ngắn (ở Manhattan, khoảng cách đường thì ngắn, ave. thì dài lắm…), tui cứ hỏi cô giáo mệt không, cô giáo cứ hùng dũng trả lời là “cứ đi, em đi được” haiza, phải biết thì đừng đi nhiều vậy.
LikeLiked by 4 people
Hehehe, trời ơi giả bộ kể khổ cho vui đời thôi chị Bình ơi. Em ôm cánh tay chị hôm bữa nên đi đến đâu cũng đến hết, hehehe.
À, mà cuối cùng cái con mà mọi người xúm lại chụp hình là bò hay trâu vậy??????? Hahahaha
LikeLiked by 2 people
con bull, con bò mọng? con bò đực? những ai chơi chứng khoán thích bull market lắm. Humm, bữa đó quên xoa mũi, kéo sừng và vỗ đít nó 🙂 Ngày hôm sau tui đi chợ có mua vé số, trúng lớn thì bắt đầu tính đi chơi vòng quanh thế giới hén 🙂
LikeLiked by 3 people
@ Chị Bình: hahaha, không phải ra đường muốn xoa mũi, kéo sừng và vỗ moon ai cũng được nha chị Đi làm mà quen tay cứ như vậy là lên gặp HR viết kiểm điểm cả ngày đó…..khà khà khà. Bull là bò đực, chị.
Cô giáo à: người đi làm kêu là trâu. Còn người có tiền chơi chứng khoán thì là bò. Nên biểu tượng đó là là hình con bò đực ấy…..khà khà khà.
Chọc được 2 còm sĩ, giờ moi đi ngủ đây. Chắc sẽ là yên giấc lắm lắm 😆
LikeLiked by 1 person
Con bòa, hỏng phải con châu ! 😉
Mà người tàu trâu hay bò gì cũng gọi là trâu hết, chỉ khác là hoàng ngưu là bò mà thủy châu là trâu. 😉
LikeLike
Cuối cùng kêu bò cũng đươc, trâu cũng được, lại thêm người nói đực người nói cái, vậy tui nghĩ cuối cùng đây là con… bò Pê-đê , hehehhee
LikeLike
Người địa phương tưởng phái đoàn Đại Gia Trung Quốc đi du lịch sứ Mỹ Quốc. Thấy mấy tấm hình chụp ngầu lắm.
LikeLiked by 3 people
@Tâm, M&M:
Hai ông nhớ cho kỹ nha, nghe cho kỹ nha: thù này tui sẽ trả! Tui mà khg trở lại nhà ông M&M, không đột nhập nhà ông Tâm tìm cho bằng được chỗ có karaoke, tui canh 2 ông ngủ, tui hát tới sáng luôn thì tui không phải là là là Lan… ù nữa!
Nhớ đó.
(Tức quá, grrrr, tức quá. Nhà ông M&M còn dư ly chè Bamboo nào khg cho tui ăn miếng hạ hoả coi? Grrrrrr)
LikeLiked by 3 people
Nói tới chè vì bà sẫm khoái chè nên tui có mua bạch quả, đậu bảy màu, nước cốt dừa. .. để cho bà nấu, nhưng vẫn khg có thì giờ nổi lửa, thôi thì để đó chờ dịp khác.
Nói tới nấu nướng thì … để khi khác kể, giờ bận rồi 🙂
LikeLiked by 1 person
Nói tới đi chơi mà trong chuyến đi nào có anh M&M thì mọi người trong đoàn là quá sung sướng rồi, anh lo lắng cho mọi người từng li từng tý, mình đi không đã mỏi, mà anh còn mang theo cái máy ảnh to đùng, nặng chịch để chụp hình cho cả đoàn, anh sẵn sàng nằm lăn ra đường để lấy được góc cạnh đẹp cho mấy chị, làm cảnh sát NY nhìn lỏ mắt, tưởng đâu là đang chụp hình cho mấy người mẫu “miệt dưới” heheh. Ảnh vui vẻ kể chuyện đủ thứ, có ảnh là quá vui, nói chung là cảm ơn anh M&M lắm lắm. Anh Ken thì không biết bình thường thế nào, nhưng hôm đó anh nghiêm nghị lắm, tui hỏi nho nhỏ Ngọc Lan là “sao không thấy anh Ken cười vậy?”, tui thì rất ấn tượng về mấy ông bodyguard của Đức Giáo Hoàng, tướng tá anh Ken cũng cool như vậy đó, miễn là có ảnh bên cạnh là mình cứ việc yên tâm, không sợ ai hết, xảy ra chuyện gì là có anh Ken lo, heheh. Tui gởi mua hai bộ bài tứ sắc cho má tui, NL và anh Ken cho tui tổng cộng mười lăm bộ luôn, cảm ơn NL va anh Ken nhiều lắm nha. Quành lại tui cũng phải có lời cám ơn ông Hia của tui, trước khi đi chơi, nghe cô giáo tường trình là lúc nào cũng bị đi lạc, nên tui dặn đi dặn lại là phải nhờ ổng tìm hiểu đường đi nước bước, không cho đi sai dù chỉ một con đường 🙂 yeh, ổng hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, không có chỗ nào phải đi qua đi lại. Nói tới tiệm ăn, tiệm Joe Shanghai là một trong những điểm đến của khách du lịch lúc ghé Chinatown, chớ dân local hổng chen nhau ăn ở đây đâu (đây là lần thứ hai tui ăn ở chỗ này), soup dumpling đúng ra phải căng mọng, tràn đầy nước soup, nóng phỏng miệng, nhưng ngày hôm đó thì lại giống như over cook, chẳng lẽ họ sợ khách phỏng miệng rồi thưa kiện? hoặc chẳng lẽ thấy vợ chồng tui tới sớm đặt bàn nên họ chuẩn bị trước? nhưng ông chồng tui chú ý nhìn những bàn kế bên thì dumpling của họ cũng giống như của mình. Thật ra dim sum ở chinatown ngon, nhưng tới giờ đó thì hết dim sum rồi. ACE đi chơi tới 9 ngày rồi, ngày cuối mới tới NYC nên đã qua mệt mỏi rồi, mà tui còn đưa đi nhiều nơi qua, thôi thì như Ngọc Lan nói là “một ngày không quên” 🙂
LikeLiked by 4 people
Chị Bình,
Công nhận Dim Sum ở ChinaTown NY ngon, như ở HongKong hay Quang Châu, thí dụ như tiệm Jing Fong( tiệm đó chứa 500/700 người?)
Tui thường ghé NYC nhưng chưa bao giờ được vỗ mông hay chụp hình vói con bull 🙂
LikeLike
anh già ơi, đúng là tiệm đó ăn ngon , nhưng mà tiệm lớn quá, kỳ trước tới ăn vào ngày cuối tuần người đông nghẹt, ồn ào dễ sợ. Chinatown khó đậu xe, nên tui ít lên trển lắm, già lấy xe số 7 đi tới cuối trạm Flushing, hoặc tới 8 Ave. bên Brooklyn nghe nói cũng có những tiệm ăn ngon lắm.
LikeLiked by 1 person
Chỉ Bình,
Nói chung là đồ ăn ở NY ngon, tuy hơi cao giá, tui cũng thích đồ Ý Ở NY lắm, hay ăn brunch ở Brooklyn, gần chân cầu.
Muốn Hà tiện, chung tui hay ăn ở
happy hours, ăn
Tới NY, tui chỉ đi subway, Uber hay lô ca chân
vì tìm chỗ đậu xe khó và mắc.
Thích NYC vì giống Âu chau, mà không phải nói tiếng Tây, Ý bằng tay:)
LikeLiked by 3 people
ăn ở tiệm nào anh già?
LikeLike
@ chị Bình
Cảm ơn chị Bình và anh H. nhiều nhiều lắm lắm.
Nhờ có anh chị nên ốc ken mới biết là ở NY có những món ăn vừa lạ vừa ngon.
Và phải công nhận anh chị khỏe thiệt, cứ bước ào ào mà miệng vừa cười vừa nói, tay vừa đưa cho bà sẫm níu, tay vừa chỉ giới thiệu danh lam thắng cảnh.
À, hôm đó ốc ken bị. ..nhức răng nên biếng nói biếng cười, mặt mũi như bị toán báo 🙂
Gặp được chị Bình, người ốc ken ái mộ đã là vui rồi, mà còn được biết đến phu quân của chị nữa, quả là niềm vui nhân đôi.
Hy vọng sẽ có chuyến đi kế tiếp nữa, để còn được quánh bài tứ sắc.
Viết còm bằng sờ mát phone trong lúc xa nhà, chợt nhớ đến cái laptop mấy tuần nay nằm chỏng chơ đợi chủ.
LikeLiked by 1 person
Đúng là một ngày không quên mà chị, hehehe. Mà cũng đúng luôn là Hia của chị hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, không chê vào đâu được, nhất là lúc kiên quyết không cho Mr. M&M lang thang vô Central Park, kekekeke
Còn Mr. Ken thì hôm đó bị… táo bón đó chị (chị không để ý là ai cũng né ổng hết sao, hehehe)
LikeLiked by 1 person
Mắc gì né ; (
LikeLike
@Chị Bình: Một trong những điều em nhớ nhất là lúc em đứng ở góc Broadway và Canal, vẫy tay với một couple, đứng ở góc chéo bên kia, với người đàn bà tay cầm phone, mắt lướt nhìn đám đông như đang tìm kiếm ai đó. Em chưa bao giờ gặp anh chị, nhưng linh tính cho em biết người đàn bà đó là chị Bình. Và chị đã vẫy tay trở lại. Khi gặp nhau, chị chỉ từng người, gọi tên vanh vách.
Một điều em nhớ nữa là anh H. thật là hiền, hiếu khách, và …nghe lời chị :-). Lúc ở nhà hàng, chị cứ kêu anh ‘service cho khách đi’, làm anh luôn tay gắp món ăn cho em, vì em là ‘khách’ ngồi cạnh anh. Ngại muốn chết, nhưng nhờ vậy mà em được ăn nhiều món soup dumpling thật là ngon, không bị ai giành. Hahaha.
Lại nữa, có thêm anh chị, em không còn bị mọi người than phiền là sao đi nhanh quá, bởi vì anh chị đi còn …nhanh hơn em. Đúng là dân NY thứ thiệt! 🙂
Em cám ơn anh chị đã đãi một bữa ăn thật ngon và hướng dẫn nhóm đi chơi ở NYC. Em cũng cám ơn anh H. lúc nào cũng đi phía trước để tìm đường, tìm rest room, tìm metro, vv…, để mọi người không phải đi tới đi lui (như lúc em làm hướng dẫn viên). 🙂
LikeLiked by 4 people
Nhất là để em khg bị Lan Ù càu nhàu 🙂
LikeLike
Hahaha
LikeLiked by 1 person
2 ngày chu du quá vui từ DC đến NY. Mai mốt đi nữa réo điệp điệp nhen cô cô
LikeLiked by 2 people
Ui trùi ui, đi cùng điệp điệp 3 tháng 10 ngày, giờ mới nghe được 1 câu nhiều chữ, chứ hổm rày toàn thấy cười và ra dấu không à, hahahaha. Chắc đi mua vé số quá 🙂
LikeLiked by 1 person
@ Nl
Hhahhaha, tui đã vốn ít nói mà gặp hai chị em cùng họ với ốc biển, nhất là ĐĐ càng ít nói tàn bạo luôn !
Chỉ cười cười rồi…ngắm nhìn xa xăm thôi hehhehhe
LikeLike
Trời quơi, giờ tui mới biết chắc Điệp Điệp là ai rồi. Mà ĐĐ về nhà hồi nào mà trong hình chụp với những người còn ở lại hỏng thấy ĐĐ ? 🙂
LikeLike
WESTMINSTER (NV) – Đầu tư kinh doanh là chấp nhận rủi ro. Với Việt kiều đầu tư tại Việt Nam, rủi ro càng cao hơn, bởi những khác biệt trong môi trường đầu tư kinh doanh giữa hai quốc gia. Điều quan trọng, nếu không tìm hiểu kỹ luật pháp Việt Nam để được tư vấn kịp thời, cũng như không có mặt thường xuyên tại Việt Nam, thì công việc kinh doanh có thể mang đến hậu quả khó lường.
Bao Nguoi Viet.
LikeLiked by 1 person
Coucou bà con,
AL là người cuối cùng về tới nhà sau chuyến họp còm quá vui và quá sống động. Trước khi quên vì jet lag, AL xin cảm ơn cô giáo, Ốc chảnh, M&M và chị Bình + Hia của chị B :vui quá là vui.
Có ai chỉ cách cho AL post hình lên blog được không :hôm trước NL có chỉ cách trên Facebook và quên hỏi cách trên blog.
Bây giờ là giờ chịu thua vì mở mắt không ra: đi ngủ rồi tính chuyện sau nhe.
LikeLiked by 5 people
Cho Bi ăn theo với chị AL với nha! Cám ơn tất cả còm sĩ trong chuyến đi này. Cũng phải cám ơn gia đình của ốc, M&M và chị Bình thật nhiều vì không có những người này thì niềm vui sẽ không được trọn vẹn! Không đủ lời đủ chữ để cám ơn hết nhưng sẽ nhớ mãi tấm lòng thật chân thành & tận tâm của mọi người dành cho nhau.
@Chị AL: Hình chỉ có NL mới post được thôi chị ui. Chị nhớ gửi cho em hình chị có nha! Em vẫn còn bị jet lag nên không viết nhiều được! 🙂
LikeLiked by 2 people
Tui biết cách post nè ! Muốn tui chỉ khg?
Tui đang ở phi trường Phoenix, thấy tui đi chơi kỹ chưa, mọi người đã về đến nhà, riêng tui thì chưa 😉
LikeLiked by 1 person
đi Arizona hả anh Ken, có thăm Vân không?
LikeLiked by 1 person
Dạ khg, em về Orange County có chuyện cần phải về. Trên đường về lại fl, em chuyển máy bay ở Phoenix.
Chưa thấy phi trường nào mà em cuốc bộ hơn 2 miles từ ga A đến B. Mệt lè lưỡi !
Lần sau sẽ né AZ 🙂
LikeLike
Nhìn hình bồ tèo chút xíu không nhận ra,
Có thể vì sang hơn 🙂
LikeLiked by 1 person
Coucou chị AL,
Vẫn còn ở Poa-ri, phải chi được shake hand chị há. Bị décalage d’horaire nhiều không chị?
LikeLike
@xcl :ha ha, giờ này đang chơi game nè : décalage horaire hết ga . XCL có phone không vì mình không biết long thể như thế nào ngày mai: je suis libre demain, cuối tuần thì kẹt rồi . Moi aussi j’aimerais te dire bonjour.
LikeLike
Désolée chị. Moi aussi, j’aimerais bien te dire bonjour mais je pars demain pour Houston. Hôm nay đi Salon du Chocolat ở Porte de Versailles nguyên ngày nên hết xiú quách rồi. Băy giờ là gần hai giờ sáng, không dám nói téléphone vì ở nhà nhỏ bạn mà nó thì đang ngủ. Vừa mới sắp valise xong muốn xỉu luôn.
En faite, số portable của mình bên này là 07 89 87 92 55. Hehe không ngại cho số diện thoại vì chỉ là số SIM Card thôi. Bonne nuit chị.
LikeLike
Đi call chi hết ngủ luôn
Kkkkk chạy
LikeLiked by 1 person
Phá tui nhe…
LikeLike
@AL, Toussaint có đi chơi đâu không chị?
LikeLike
Bonne nuit à toi aussi et bon voyage. Cũng không dám gọi Phone giờ này vì ông hàng xóm sẽ xì nec :uổng quá há! !
LikeLiked by 1 person
Lần tới họp còm ở TX thì nói đến tét miệng luôn! 🙂 Có đi nhớ rủ em nữa nha!
LikeLiked by 1 person
@chị Bình
Một trong các tiệm tui thích ( ngon, vừa túi tiền)
Là: The Mermaid, 570 Ansterdam avenue, ( houses 87-88th) phone 212-799-7400 RSVP
Happy hours : 4-7:pm
Oyster : 1 tì/con, appertize khoang 7-10, wine: 1/2 prize , main course: $$
LikeLiked by 1 person
Typo : Amsterdam ave
LikeLike
Thông Báo, thông báo, chú KenZip có người Anh Rể vừa qua đời! Chia Buồn Gia Đình Chú KenZip!
LikeLiked by 1 person
Cảm ơn anh đã thông báo và chia buồn. Mọi chuyện đã xong và Ken cũng đã về đến nhà.
LikeLike
@Ốc Kent,
Chưa từng gặp mặt mà như đã bao giờ. Xiết tay thật chặc như một lời chia buồn, Ốc nha.
LikeLiked by 1 person
Cám ơn chị Xi-cu-la với cái xiết tay thật chặc ! Chị biết không, trong vòng 2 tháng ốc ken mất 2 ông anh rể. Buồn hen !
LikeLike
Buồn chứ, thà người ta bỏ mình ̣để đi với người khác để còn hy vọng còn có cơ hội gặp lại chứ qua đời thì mãi mãi…
LikeLiked by 1 person
Trời, “thà người ta bỏ mình để đi với người khác để còn có cơ hội gặp lại” để chi vậy nường?
Chọc tức nó, hay thụi nó? hehehehe
LikeLiked by 2 people
Những ngày vui đã qua, qua rất mau. Hôm nay thật sự ngồi ngẫm nghĩ lại những ngày đón bạn bè qua tui chơi, cùng rong chơi đây đó.
Cám ơn Ngọc Lan, chị An Lành, chị Cúc và Chị Bidong rất nhiều khi nhận lời mời của gia đình tui để đến nơi tui ở, để có những trận cười vui hơn Tết mà khá lâu rồi tui chưa hề có lại.
Cám ơn M&M, P + 2 cháu và H. đã rất nhiệt tình và chu đáo đón tiếp tụi tui ghé thăm.
Cám ơn những món quà của chị Nhà, chị Doan từ xa gửi đến mà tui xem như đó là sự góp mặt gián tiếp với các bạn còm.
Cám ơn những cái ôm thắt chặt tình thân khi gặp 2 chị em SBQ ở WDC, vui quá cừng là vui.
Cám ơn anh chị Bình khi lần đầu gặp nhau ở NY mà cứ ngỡ đã biết nhau lâu rồi.
Những ân tình này làm sao quên cho được.
vẫn mong sẽ có dịp gặp lại tất cả. Mong lắm.
Nếu được thì năm tới xin ghé lại nhà tui, rồi sẽ cùng chu du cuối trời quên lãng nữa nha. 🙂
LikeLiked by 3 people
ừ, ngày vui qua mau, càng mau càng tốt, không thôi vui quá quên về 🙂
LikeLiked by 2 people
LikeLiked by 1 person
LikeLiked by 2 people
LikeLiked by 2 people
LikeLiked by 2 people
Sáng nay đổi giờ, và chủ nhật nữa chứ, nhiều freetime , vào thăm cả nhà Còm. Xem hình Ốc “khoe quà” , con cua tặng Ốc là theo gợi ý của Bidong đó. Những hình Ốc và M&M chụp, cn được xem qua , thấy xóm nhà còm ở Florida và Washington D.C xôm tụ quá xá là vui.
Hè 2016, xin mời cả nhà còm qua Oregon, tháng 6 là tốt nhất cho mùa hè, vì Oregon mưa nhiều , mùa hè chỉ có 4 tháng thôi à…
Hàng xóm bạn còm là Diệu Quách ở Seattle bang Washington là gần nhất ? nghe đồn Ông Kẹ ở Oregon ? ông Tâm Thầy Lý và anh Già chu du năm Châu , bốn Biển có dám ghé Oregon một lần ? TL Tâm nhớ đem theo võng , để chi ? để cn dẫn đi leo núi, đi xem các thác đẹp, hùng vĩ ở nơi đây, dòng sông Columbia thơ mộng… Các Còm Nữ cứ việc đi guốc cao gót, ông Tâm đã sẵn sàng đem theo nhiều cái võng, để chi? hãy hỏi Tâm TL ? nhớ nha Tâm .
Chúc cả nhà chủ nhật vui vui nhen.
LikeLiked by 4 people
Hoan hô CN 2 tay 2 chân luôn! Còm sĩ có thể cắm trại ở Park ngay cạnh nhà của CN! 🙂
LikeLiked by 1 person
@Chị Nhà: sáng nay đổi giờ, thức dậy thấy cả nhà còn yên giấc, và dòm đồng hồ thấy còn sớm, lăn qua nướng bên kia luôn. Nướng hai bên khét đều hết nhưng vẩn chưa đến trưa…..hehehe.
Vô blog đọc được cái còm của chị Nhà nó mát ruột làm tỉnh ngủ. Với lời mời chân tình như vầy làm sao mà không nhận lời cho được, mặc dù biết còn 8 tháng, lúc đó công tác đột xuất đi ở đâu thì chưa biết, nhưng giờ thì chị cho TL đặt 1 tụ mở hàng cho xôm xóm nhà lá 🙂
8 tháng để TL chuẩn bị đi học chụp hình, sẽ cống hiến những tấm hình họp còm đặc sắc cho bà con nào không đi nhìn thèm chảy nước miếng cả thao luôn, còn hình chụp ra mà xấu vẩn dùng được cái thao nên khỏi lo….. :mrrgreen:
Chú Già ráng đi nha, mình lên núi, bủa lưới bắt Ông Kẹ cho mấy nường biết mặt. Bà con có dịp gặp tui là cứ hỏi thăm Trùm Sò, rồi hỏi về Ông Kẹ hoài nhiều khi tui thấy tủi là không ai có lời hỏi thăm tui một câu cho sức khoẻ. Nhưng tui sẽ vì việc lớn, đây là dự tính cho tháng 6: kéo TS, gặp cho được Ông Kẹ rồi kéo tới Chị Nhà làm ngạc nhiên chơi….mơ tới đây tự nhiên alarm báo thức. Dậy kiếm gì ăn, đói rồi.
Cám ơn Chị Nhà có nhã ý hay, sẽ cố gắng biến giấc mơ thành sự thật.
LikeLiked by 4 people
Chị Nhà không mời tôi, giận rồi không thèm đi (nói giởn)
LikeLiked by 4 people
jcbrea ui , tui mời cả nhà lận mờ, cả nhà là có cả jcbrea nữa mà. Chúc cả nhà bữa cơm chiều vui vui vui nhen. Hình như nghe đồn …jcbrea là Mathew xa xưa trong căn nhà này , đúng không nà ? vụ này chắc NL rành ? đang ráng tìm ông Kẹ khắp Oregon này…hihihi…
LikeLiked by 4 people
OK lại “thất lạc” nữa rồi! Cả anh J. hổm nay cũng hỏng thấy luôn! 😦
LikeLike
@bidong,
Hi hi, Đang đi tìm em bé Liên Xô thất lạc nên cũng lạc luôn😆J/k. He he đọc còm thấy ACE đi du lịch như vậy mà vui quá chừng . Cám ơn CG nhìn xa hiểu rộng bày bờ lốc để mọi người họp mặt. Tui cũng để ý thì thấy thời đại digital này thì blog không ảo đâu. Thêm nữa, biết tui khoái nhất là cái gì không? Tui khoái nhất là mọi ngươi mới đi FL về là CN đã lên lịch cho tour kế. Chời ơi, cuộc đời nầy mà là những chuổi du lịch thì đã biết mấy…why not?
He he, cả xóm biết đâu sẽ mọi người đi chơi và sắm cái áo thun có slogan “TOO MANY TOURS, TOO LITLE TIME😆”
LikeLiked by 4 people
Cảm ơn chị nhà có lời mời, ốc chưa hứa nhưng sẽ cố gắng bò qua. Chắc phải bò từ bây giờ quá! 🙂
Cảm ơn chị Bidong đã gợi ý món quà quá hay, vì sư tử cũng hay âu yếm gọi Ốc ken là cái thằng cha ngua như cang ! 🙂
LikeLiked by 1 person
@ anh Joe
Ảo là vì mình muốn ảo, chứ thời đại nào cũng vậy, nếu thật lòng với nhau thì hang cùng ngõ hẻm nào cũng tay bắt mặt mừng được hết :).
” Thấy đời là những chuyến xe “, cứ nhảy lên bất cứ chuyến xe nào mà mình có đủ duyên, đừng nghĩ nó là ảo!
LikeLiked by 1 person
Trick or Treat! 🙂
LikeLiked by 2 people
Hỏng biết 🙂
LikeLiked by 1 person
Dù chỉ gặp thoáng qua trên đường hay chỉ nhìn nhau trong giây lát cũng có thể là đã phải mất cả ngàn năm chờ đợi trong nhiều kiếp trước. Hết thảy đều là duyên. Vậy nên hãy kết thiện duyên trong kiếp này.
LikeLiked by 4 people
M&M cũng nói như vậy trong chuyến họp còm vừa rồi! Tư tưởng lớn gặp nhau! 🙂
LikeLiked by 2 people