1.
Nhận lời đề nghị của đài RFA là đi ra sân bay LAX làm dùm phóng sự đón nhà tranh đấu Tạ Phong Tần được đưa thẳng từ nhà tù ở Thanh Hóa ra sân bay Nội Bài rồi sang Mỹ, tui vừa thấy hào hứng vừa lo lo.
Hào hứng là vì biết với những chuyện như thế này thì có mặt tại “hiện trường” sẽ có nhiều điều thú vị lắm.
Còn lo là bởi đang cảm, người đau ê ẩm, cổ thì rát, lại nghe thêm lời nhắn gửi từ RFA là “nhớ làm dùm video luôn.”
Tính trong đầu là mang theo cái tripod, gắn cái phone lên quay chắc cũng ok. Ai dè đến giờ cuối mới phát hiện ra là cái tripod đưa cho 1 ông thần trong công ty đi công tác, xong, ổng liệng đâu mất cái đồ để gắn phone vào.
Giờ đó thì chả biết nơi nào bán. Thôi thì tùy cơ ứng biến.
Nhớ lời anh Điếu Cày nhắc: dừng mang sandal hay giày cao gót, ra những chỗ đó họ chen lấn giẫm cho sứt móng. Thế là tui xỏ đôi giày đi bộ vô, thay cái giỏ bằng cái ba lô, mặc áo tròng đầu, không nút cho dễ bề chen lấn 🙂
2.
Ra đến nơi, nhìn giàn giá của những báo đài khác, ngó lại mình thấy sao mà đơn giản như đang giỡn vậy nè. Nếu chỉ nói thấy ngại ngùng, mắc cỡ với thiết bị mình có – chỉ mỗi cái cell phone thôi, không có micro, tripod luôn – thì không đúng, bởi vì…. mất luôn cảm giác đó. Hahahaha, thực ra nếu mang cảm giác mắc cỡ vậy thì đã không làm việc được.
Lúc đó trong đầu chỉ còn biết là làm sao với những gì mình có trong tay vẫn phải có được sản phẩm mang về như đã hứa. Thế là để dự trù trường hợp phone quay không rõ tiếng, hoặc cái recorder bị khùng, tui bèn sử dụng luôn cả 2 món cùng 1 lúc.
Mời TNS Janet ra ngoài phỏng vấn để thấy được cái biển của phi trường LAX, tui kêu cổ cầm luôn trên tay cái recorder, còn tay thì cầm phone quay, cố gắng đứng gần gần để nghe tiếng. Với Điếu Cày và Uyên Vũ cũng thế. Đến lúc phải quay chính mình cho đoạn intro thì phải “chọn mặt gửi vàng”, nhờ
“bồ cũ” là không xong, vì thay vì quay mặt tui, ổng sẽ quay mấy cô nàng chân dài đi qua đi lại. Thế là chộp ngay anh chàng từng quay cho đài SBTN. Coi lại, đúng là mặt mũi mình không đến nỗi nào, dù rằng phải quay lần 2 (vì lần đầu thay vì bấm nút quay video thì chả bấm nút chụp hình!)
3.
Cũng trong buổi này, lần đầu tiên tui cự 1 “đồng nghiệp”. Gọi là đồng nghiệp vì họ làm công việc giống tui, chỉ khác là họ là Mỹ và báo họ nổi tiếng hơn với người Mỹ.
Lúc đó, tui đang kéo anh Điếu Cày ra bên ngoài để làm 1 câu phỏng vấn theo yêu cầu của RFA, thì bị Janet Nguyễn chặn lại nói “có báo OC Register muốn phỏng vấn Điếu Cày”. Tui chưa kịp lên tiếng thì 2 người, 1 chàng 1 nàng quay qua tui nói “Tụi tui là báo OC Register”, xong họ định bắt đầu ngay thì tui thấy đầu muốn bốc hỏa, ủa, OC Register thì sao chứ, mấy người cao to hơn tui, máy hình máy ảnh ngầu hơn tui, thì sao chớ. Tui mở to mắt bảo “Hey, tôi đang phỏng vấn người này. Nếu hai người muốn thì phải chờ tôi làm xong đã.” Hahaha, chắc nhìn mặt tui cô hồn quá, họ xin lỗi rối rít.
4.
Đi đón những nhân vật đặc biệt này thì lại có thêm kinh nghiệm là không được chắc chắn rằng họ sẽ ra ngay cổng mà mọi người vẫn thường ra. Vì như trường hợp Điếu Cày, hay kỳ trước nữa là 1 cô bé từ Cồn Dầu sang đều ra bằng ngõ đặc biệt khác. Mà minh thường dân nên nhiều khi chẳng biết trước. Thế là sau khi đã lủi vào chọn 1 góc ngon lành nhất để có thể nhìn thấy được người mình muốn đón từ trong đi ra, mà không bị bất kỳ ai che chắn, thì tui lại phải làm thêm việc là đưa mắt ngó coi đám người đông đúc kia vẫn chờ đó hay kéo đi đâu rồi để còn chạy theo. Đi làm 1 mình là như vậy. A tới Z. Không có ai tính phụ mình đâu.
Và quả thực, ngay tại mà “bồ cũ” kiếm được cho tui, tui đã ghi được hình ảnh đầu tiên của người vừa từ tù ra gặp được bạn bè mình ngay tại Mỹ. Hàng độc quyền. Hahaha.
5.
Và coi trên TV mọi người cũng sẽ thấy, có những lúc mà đám phóng viên, nhà báo phải chen nhau trong một số tình huống nào đó thì mới có thể có được thông tin, hình ảnh mà mình có.
Tui cũng không ngoại lệ. Hehehe, cứ nhìn hình ảnh, âm thanh mà tui có, thì phải hiểu tui ‘một mình chống mafia’ như thế nào.
Chỉ tiếc một điều là sau khi đã tách ra khỏi đám đông vì nghĩ mình đã có đủ những gì mình cần cho bài vở thì tui mới nhận ra là cái chân tui bị đau: không nhớ nó đau vì tui đã phải cố nhón chân trong suốt thời gian chen lấn quay phim hay là lúc tui đi theo cạnh Tạ Phong Tần và Điếu Cày lúc họ ra xe thì bị bước hụt chân xuống bậc thềm. Rồi cũng nhớ ra là cổ mình hình như đang đau. Hahaha.
6.
Về đến nhà đâu 11 giờ 30 tối. Tui ngồi làm một hơi vừa video để post youtube vừa âm thanh cho radio. Gửi hết mọi thứ cho đài xong, đi ngủ chắc cũng 3 giờ sáng!
Sự thú vị của nghề này là những lúc như vậy đó 🙂
7.
Đây là nguyên cái video tui chỉ ráp lại, không biết trim cho gọn, hahaha, biết là nếu tui rị mọ làm cũng được, nhưng thôi, cứ gửi vầy cho người chuyên môn họ làm lẹ hơn, từ từ tui học sau 🙂
Quá ngầu! Nếu xin vô OC Register làm chắc lương được double! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chưa chắc! Tội nghiệp NL one-man-band! NL là superwoman! 🙂
LikeLiked by 1 person
Gấp 3 nếu có cái micro/record nghề nghiệp hơn chút ( background noise)
( cái này là lỗi của RFA không cho nhân viên đủ đồ chơi)
LikeLiked by 1 person
Phần đầu NL giới thiệu tiếng nói hơi nhỏ nên bị âm thanh bên ngoài át tiếng nói.
LikeLiked by 1 person
Nói nhỏ cho giọng mình có vẻ nhỏ nhẹ, hehehe
Thầy Bà Tám theo NL blog đã lâu nhưng hôm nay mới xuất hiện ở đây. Welcome Bà Tám 🙂
LikeLiked by 2 people
Chúc mừng Cô TPT đã đến được miền đất tự do! Cầu chúc cô sớm ổn định cuộc sống! 🙂
LikeLiked by 2 people
Good story.
Bụp OC register vậy là good. Bravo.
Má chị này tự tữ chết phản đối chị bị bắt?
Chị sẻ thấy cá ra khỏi nước thì không còn hiệu quả nhiều nữa.
Tôi ũng hộ chị và mong cờ vàng không thay thế VC đàn áp làm khó chị. Giận quá thành ngu làm trì trệ mọi thứ.
LikeLiked by 1 person
Những người đấu tranh cứ bị đẩy đi lưu vong hết là tốt hay tệ. Bị ở tù chắc là không tốt rồi nhưng ra ngoài khó lên tiếng hơn còn ở lại.
LikeLiked by 1 person
Một câu hỏi rất hay, thế nào cũng phải mổ xẻ 🙂
LikeLiked by 1 person
Trong nước bị tù đày, trù dập ngất ngư, có muốn kiên trì nhưng sức người có hạn! Go with the wind! Dù sao những người này cũng có lòng với đất nước! Nước Việt Nam sẽ đi về đâu trong tương lai? Buồn! 😦
LikeLiked by 3 people
Nếu tốt VC đâu thả ra cho đi.
Ở ngoại quốc lâu không còn đi sát với chuyện trong nước , nói không ai nghe, không còn nguy hiểm cho chế độ nữa.
Nội cái kiếm sống ở đây là quoải rồi làm sao đũ giờ đấu tranh, ai nuôi? Có nguời nuôi thì là làm mọi cho chủ, cờ vàng dí đòi ngồi trên đầu không nghe nó tẩy chay trùm cờ cho chết, tứ bề thọ địch cả VC lẩn Việt Kiều, mở miệng mà nói bức xúc thì cờ vàng nó cho bức luôn. Riết chán rồi bị fade away. Nhìn lich sữ thì thấy người bị đi dày ra khỏi xứ như mấy ông vua thời pháp thuộc, những người đấu tranh nhân quyền bị đày qua Mỹ trứớc đây, đâu còn hiệu quả nữa. Nguyễn chí thiện thì bị cờ vàng nói làm thơ giả, điếu cày bị dí cờ vô mặt, Cù gì quên tên rồi cũng xong xuôi luôn.
Tách người đấu tranh cho dân VN ra khỏi VN thì như tình yêu long distance vậy. Mấy triệu người tỵ nạn đấu tranh không ngừng nghĩ đâu thua gì những chiến sĩ đấu tranh đâu, nhưng đấu tranh ở LA không hiệu quả bằng đấu tranh ở HN, cũng không có gì thay đổi nhiều ngoài chào cờ hát quốc ca.
Khi ra ngoài thì là support đấu tranh chớ không còn là lead hay direct đấu tranh, vì vậy cái vai trò và hiệu quả hầu như bị giảm rất nhiều hay không còn nữa.
LikeLiked by 4 people
hoàn toàn đồng ý 🙂
LikeLike
Không biết NL có phiền khi đề cập một chút về chính trị ?( nếu phiền, xin vui lòng cứ delete, Thx)
Trả lời câu hỏi của Sò : lưu vong, tốt hay tệ?
Câu hỏi này có bao hàm các câu hỏi:
1- tại sao phải lưu vong?
2-Có phải tất cả các người đấu tranh đều bị lưu vong? Hay là chỉ một phần nhỏ? Tại sao?
3- những người đang lưu vong đã làm được gì?
4-nhìn lại lịch sử thế giới , đã có tổ chức ” tranh đấu” nào lật đổ được chính quyền hiện tại từ nước ngoài?
5- kỳ vọng của người trong nước với người tranh đấu lưu vong?
6- kỳ vọng và hy vọng của người Việt sống nước ngoài? Có ưu tiên không?
Trả lời nhưng câu hỏi này, chúng ta sẽ có cái nhìn trung thực và thực tế hơn.
Cám ơn
LikeLiked by 1 person
Hi hi, like.
-CG coi bảnh gái với áo đen nhu vầy, đeo thẻ đàng trước,…thấy hay 😄
-ra Home Depot mua vài cộng thun loại bự bụ dài một hai gang tay, để trong bóp. dây thum rất tiện để khi quên đem đồ gắn máy móc thì lấy dây thun quấn tiện lắm. Chủ yếu chỉ là định vị, xài trong vòng 5, 10 phút thì tiện lắm. Ý kiến riêng của tui.
– ha ha, chúc mừng NL kiếm được vị trí để camera. Vị trí quá đã, vững không ai đụng rung. Tui cảm nhận được cái happy khi kiếm được chổ hay góc nhìn.
– có câu hỏi để học hỏi: khi phỏng vấn thì có phải buổi là như một bài văn? Nếu vậy thì có mở đầu, thân bài, kết luận? Nếu vậy thì cảm tưởng của tui là mấy khác hình như hỏi tùm lum? nhứt là thời gian ở phần cuối tui cảm thấy họ vẫn hỏi các câu nên dành cho phần mở đầu, thân bài?
LikeLike
mấy khác hình như hỏi tùm lum= mấy phóng viên khác hình như hỏi tùm lum
LikeLike
Tui làm gì có chỗ đặt camera! Chỉ có cái phone tui cầm trên tay và quay thôi. Mà chắc nhờ vậy nên tui dễ chen vô hơn người khác, hahaha. Mà nghĩ cũng vì cầm phone trên tay nên nó không bị rớt, chứ hình dung đông vậy mà gắn phone vào tripod dám nó bay xuống đất rồi 🙂
Câu hỏi lung tung là vì mạnh ai nấy hỏi, rồi tùy theo việc mình về edit lại chứ làm sao biết ai muốn hỏi cái gì. Cũng đâu phải là chỉ có 1 mình mình hỏi đâu, hehehe
LikeLike
Hay à nha. Vậy là cũng tay cứng đá mềm😄nên hình không thấy rung rinh gì hết. Hay ở chổ không rung. Hay là mua cây monopod có mười mấy đô trên amazon.com như sau:
http://www.amazon.com/Dolica-WT-1003-67-Inch-Lightweight-Monopod/dp/B000VZS2EU/ref=sr_1_8?ie=UTF8&qid=1442804715&sr=8-8&keywords=M%C3%B4npod
He he cây monopod tiện. Lúc cần…dán băng keo vô xài. Có nó thì giải quyết được chiều lên xuống. Còn chiều trái phải vẫn phải tự giữ nhưng cũng đở lắm. Lúc không xài rút lại thành khoảng 2 feet. Hay là đi đâu làm gậy. Ha ha ha
Còn cái hay nữa: gặp mấy đứa khác dành chổ..hẹn ra parking lot lấy cây này nện, đập cho chúng hết dám dành chổ của…bà bà 😄😄😄
LikeLiked by 2 people
Hôm nay anh J. hăng quá há, dám bày cô giáo quýnh lộn! Chắc tại ăn nhiều bánh mì thịt? 🙂
LikeLike
Ha ha ha
LikeLike
Tôi thật sự xúc động khi nghe những lời đầu tiên trên xứ sở tự do và thấy những giọt nước mắt vui mừng của chị Tạ Phong Tần. Xin chúc mừng chị đã qua những tháng ngày tù tội, bị dằn vặt thể xác lẫn tinh thần.
Nhà cầm quyền Cộng Sản VN (CSVN) đưa những người như anh Điếu Cày và chị Tạ Phong Tần thẳng từ nhà tù sang Mỹ, theo tôi, vì họ sợ những người như anh chị. Mai này, nếu Trần Huỳnh Duy Thức ra tù, có lẽ anh cũng sẽ được đưa qua Mỹ như vậy. Vì áp lực của chánh phủ Mỹ trong cuộc thương lượng giữa đôi bên về sự hợp tác kinh tế và quân sự, CSVN phải thả tù nhân lương tâm; nhưng họ không dám để những người này ở VN vì Điếu Cày và Tạ Phong Tần đã vượt lên sự sợ hãi, dám nói, và quan trọng hơn, dám làm. CSVN qua bao năm nay vẫn cai trị trên sự sợ hãi của người dân. Điều mà họ lo nhất là người dân không còn biết sợ nữa. Nếu Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Trần Huỳnh Duy Thức ở VN, cái dũng khí của họ sẽ lôi cuốn nhiều người khác rút ra khỏi cái kén sợ hãi, cái thái độ dững dưng, và cái tâm trạng hèn kém của họ. Và một khi có thật nhiều người không còn chịu nhục nữa, người ta sẽ dẹp đi cái bọn cầm quyền ngu dốt, ác với dân, hèn với giặc, bán nước để vinh thân, phì gia.
LikeLiked by 4 people
Rất bản lĩnh , tự tin. Hoan hô Ngọc Lan.
LikeLiked by 2 people
Cám ơn chị Thu Dung 🙂
LikeLike
Câu hỏi bên lề cho NL
Vào NV coi mấy cái hình đón chị TPT, không thấy hình nào có cô giáo cầm micro phỏng vấn ?
( thấy mấy cái trong fb rất sáng giá. Tui không có gì đố kỵ với TBS TB, nhưng tui thích coi hình người thật, việc thật hơn)
Hỏi là trả lời, nên hổng cần trả lời 🙂
Kkkkk
LikeLiked by 2 people
Dont know what are you talking about ? TBS TB ?
LikeLike
Bố Già Lụm Lon thảy móc câu người khác chi vậy trời 🙂
Bolsa gió tanh mưa máu, tui không muốn gây thêm khói lửa, hehehehe
LikeLiked by 1 person
Typo: tns tb = thượng nghị sĩ tiểu bang
( hình bài cũng có mợ)
LikeLike
Thanks.
Anh thông cảm, photo op là big part of the job của tụi em, politicians. 🙂 🙂 and also good for TPT as well. Tưỡng tượng TPT chụp hình khi tới Mỹ với O kẹ blog NL ra đón thì sự nghiệp của cô ấy cũng chấm dứt không kèm trống gì hết luôn. Right? 🙂
Cái hình trong bài pv bữa nay trên NV mới real bad. TPT nhà đấu tranh tới Mỹ một ngày sau trở thành tư sản ngồi salon ôm chó kiểng với bạn bè như lifestyle của tài tữ hạng ba Hollywood . Cái thằng cha nào gởi tử phong trào đấu tranh cái hình đăng báo bữa nay cần bị đuổi vì nó phản cảm và send wrong message to dân bên VN và dâng cho VC cơ hội bằng vàng để xuyên tạc.
LikeLiked by 1 person
Hình của NVO khi làm phỏng vấn đó ông ơi, not by NL, nên tui nói ” hỏi là trả lời”
A little nearsighted , haizzz
LikeLiked by 1 person
Understand.
Paragraph 1- hình Dân Huynh NVO, tôi nói về cái tôi nghī về tại sao chánh trị gia lúc nào cũng có mặt trong hình, như ông nhận xét và nêu lên.
Paragraph 2 – nói về bài phỏng vấn TPT một ngày sau khi tới Mỹ của Hà Giang đăng hôm nay trên NVO. Trong bài này đăng hình do cha nội nào từ hội đấu tranh chụp TPT tại nhà bạn, trong hình bạn và cô ôm chó kiểng, ngồi salon làm kiểu.
LikeLike
Đăng hình hay không là tủy chủ đất ( NVO) 🙂
Nên đăng cái hình đang quỳ cầu nguyện chịu tang người mẹ
LikeLike
Vậy chủ đất lẩn người cung cấp hình đều không có cái nhìn xa từ cái lăng kính PR này.
Nếu có hình cô khóc chịu tang mẹ là best. Agree.
LikeLike
@To “mấy ông già” :
Vấn đề là có ai chụp ra được cái thần thái đó không
và, quan trọng nhất, nhân vật chính có được cái thần thái đó để người khác chụp hay không nữa.
(Nói ít, hiểu nhiều tiếng Anh gọi là gì nhỉ , hehehe)
LikeLike
Cái hình có thần thái gì đó không quan trọng, được đua ra như một thí dụ để diển tả cái điểm về tầm quan trọng của cái hình minh hoạ trong bài viết.
Chắc chắn là nếu không thật mà chế ra thì khó mà đạt được mục đích mà mình muốn người đọc cảm nhận.
LikeLike
Ông Kẹ đừng nên đòi hỏi điều mà người ta không có khả năng nghĩ tới 🙂
LikeLike
Mợ đứng đó từ đầu đến đuôi ai đuổi đi cho được 🙂
LikeLike
Thấy trên NVO chỉ có bài viết của HG, đoán là chuyến này cô giáo chỉ đánh lẻ cho RFA, dzậy có bị ‘conflict of interest’ không cô giáo?
Nếu chẳng may không phải đám OCR mà là đám NV nhảy dzô giành phỏng vấn Điếu Cày thì xử ra làm sao? Mặt hầm hầm cự nự (rồi về tòa soạn lãnh đạn) hay đứng qua một bên cho họ phỏng vấn trước (mà bụng tức ành ạnh)?
LikeLike
Chuyện tui làm “thông tín viên” cho RFA là được sự giới thiệu của chính sếp tui và như thế là phải được sự chấp thuận của tờ báo.
Cho nên, trong trường hợp này, tui hành xử trong tư cách đại diện cho RFA, thì OCR hay NV cũng đều như nhau 🙂
LikeLike
Thông tín viên là freelance? Làm theo đơn đặt hàng, tính tiền từng cái?
Lúc đầu tôi cũng tính hỏi cái cha nội TS hỏi mà ngại không dám, sợ ma cắn 🙂 🙂
Thanks TS.
LikeLiked by 1 person
Lại chuyện bên lề:
Không thấy hình bồ cũ và xếp cũ với ” quần chúng” , ” người dại dột tránh nơi…..”
Kkkk
(Btw, cô gái nuôi bồ cũ kỹ nên ông sắp bằng xếp cũ rủi).
Thui tui về am tu tiếp
LikeLiked by 1 person