1.
Nghe một chị bạn ở Sài Gòn kể trên FB về chuyện con chó bông nhà chị vừa chạy ra ngoài thì bị bọn trộm chó bắt mất. Chồng chị phải nhờ nhiều nhóm tìm kiếm xem tông tích con chó được đưa về đâu. Anh đến đúng nơi có con chó cưng. Họ ra giá chuộc lại là 4 triệu (khoảng $200). Anh “lạnh lùng” bảo chỉ chuộc với giá 1 triệu và để lại số phone.
Chị đi dạy về, sốt ruột, thương chó, đích thân đi chuộc nó với giá 2 triệu (chị bảo dù chúng có đòi 4 triệu chị vẫn chấp nhận. Tui từng viết bài về những người nuôi chó và thương nó như thế nào nên hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lòng của chị). Cứ hình dung như con mình, bị người ta bắt, chỉ trong một buổi gặp lại mà “cổ nó xây xát, đỏ ứng lên, một bên mắt bị đánh sưng húp, chân đi khập khiễng, bẩn thỉu kinh khủng” thì sẽ đau lòng đến mức nào.
Tui mừng cho chị cuối cùng đã tìm lại được “đứa con” của mình.
Tuy nhiên, đọc xong chuyện chị kể, có một điều cứ khiến tui suy nghĩ. Đó là chồng chị làm công an. Mà chị thì nhất định nghĩ “nó mà biết bác ý là CA có khi nó giết Bông luôn ấy chứ” nên chị phải hết lời năn nỉ để khi anh đến nơi chuộc chó thì đừng để bọn chúng biết anh là công an, bởi không thì không biết số phận con chó sẽ như thế nào.
Như vậy là sao?
Tui không nghĩ đây là một câu hỏi nhỏ.
2.
Tui gọi điện thoại phỏng vấn 1 cô đang là giảng viên một trường đại học, về 1 câu chuyện liên quan đến cô từ mười mấy năm về trước. Nói chung cũng chỉ là những chuyện vui, rất vui.
Khi tui mang câu chuyện đó ra kể lại cho một bạn đồng nghiệp mới nghe (đồng nghiệp này từ VN sang chưa đầy 1 năm, và có khoảng 10 năm làm việc trong các cơ quan nhà nước VN) thì bạn này nói ngay “Sao cổ dám nói chuyện với chị? Cô này gan quá!”
Tui chưng hửng. Ủa, sao lại không dám nói. Câu chuyện này là chuyện riêng của cổ, thì tại sao cổ không được quyền nói?
Bạn kia bảo, “Đó là qui định. Không ai được quyền tiếp xúc với báo chí khi chưa được phép của cơ quan chủ quản.” Và thái độ của bạn cho tui hiểu rằng, qui định đó là “bình thường” và không có gì phải phàn nàn với những qui đinh như thế.
Nghe vậy, tui chợt nhận ra là, mình đã bước ra khỏi nơi đó 10 năm nên nhìn lại, tui mới nhận ra được cái gì là bình thường và không bình thường ở nơi mình đã sống.
Thực sự, đôi khi đọc những chia sẻ của đồng nghiệp cũ về chuyện trường, chuyện lớp, chuyện xã hội, tui phải cố gắng lắm để không viết bất kỳ lời bình luận nào. Bởi lẽ, tui nhận ra cách nhìn vấn đề của tui đã khác bạn bè mình. Nên sẽ rất khập khiễng khi tui nói lên điều tui nghĩ.
Tui luôn nhớ đến câu miêu tả về nhân vật Mị trong tác phẩm Vợ Chồng A Phủ: “Ở lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi. Bây giờ thì Mị tưởng mình cũng là con trâu, mình cũng là con ngựa”.
Tui tâm đắc với câu đó lắm.
Ở lâu trong sự bị kiềm tỏa thì người ta không còn nhận ra mình bị kiềm tỏa nữa, mà xem việc chấp nhận nó như một lẽ tất nhiên.
Ở lâu trong sự mất tự do, thì người ta không còn nhận ra mình mất tự do nữa, bởi điều đó là không hiện hữu thì có đâu mà mất.
Ở lâu trong nơi mà nhân phẩm con người không được coi trọng thì mình cũng sẽ quên mất rằng trên đời này còn có cái gọi là nhân phẩm.
Và ở lâu trong nơi mà chỉ có sự im lặng, cúi đầu, phục tùng thì mình lần hồi cũng không nhớ ra rằng mình có tiếng nói và biết nói.
Chỉ có bước ra, nhìn lại, mình mới biết mình đã có gì.
3.
Nhiều điều nhảy lung tung trong đầu, chưa sắp xếp được để viết ra.
1;;Người giàu sang họ coi trọng thú vật,có người chơi chim,có người chơi chó.Họ quý thú vật hơn cả con người,
Cô giáo thắc mắc chồng của bạn cô giáo là côn an sao phải sợ côn đồ không dám cho tụi nó biết à,dể thôi,tui công an nó đi một đám thì cô hồn và du côn khác gì côn đồ.Tụi bắt trộm chó làm gì không biết chồng của chị bạn cô giáo là công an,nhưng công an Việt Nam họ chỉ làm tình làm tội người dân lương thiện thôi.Chứ với côn đò họ rất sợ,nhất là bọn côn đồ biết nơi ăn chốn ở thì làm thinh cho yên phận.Vã lại với người nghèo trong lu không gạo,bốn triệu là một gia tài,với công an chỉ là bạc cắc.
2;Rất tâm đắc với suy nghỉ của cô giáo,cho nên cái mỹ từ”tự do,no ấm,xã hội công bằng”của csVN chỉ là ảo tưởng.
Chỉ vì hai chử “Tự Do”mà hàng triệu Đồng Bào ta đã chết trên đường vượt biên,vượt biển.
Chúc ACE ngày đầu tuần cày cấy dzui dzẻ nghen 🙂
LikeLiked by 2 people
1. Ông là người chưa bao giờ nuôi chó mèo lâu năm trong nhà, đúng không 🙂
Và hình như lâu rồi ông chưa về VN đúng không 🙂
LikeLike
1- Con mẹ kia ở VN đang nấu cơm ngoài sau, nghe hàng xóm la, “nó bắt con chó bả rồi”, con chó già gần chết, đui, điếc … bả tính đem nó đi thú y chích cho chết cho nó khỏi đau đớn nhưng lừng xừng không biết sau khi nó chết xong bỏ xác nó đâu? nghe nói có dịch vụ lo chôn cho sạch sẽ vệ sinh, nhưng không tin sợ nó đem thịt đi bán, người ăn thịt chó có chích thuốc độc rồi bị chết theo thì đổ nợ…..
Bả lật đật chạy ra vừa chạy theo vừa la, kiếm người đi tìm để chuộc mạng con chó nhưng không kiếm được đường dây, buồn lan man không làm gì được một thời gian.
Bả không giàu mà thật sự là nghèo nữa, không có tiền nhiều đủ để ra ngồi tiệm ăn tô mì mà không phải suy nghĩ về những thứ khác cần thiết phải xài tiền hơn. Nhưng bả chịu cắn răng, nhịn nhiều thứ, chịu bỏ tiền ra chuộc, nghịch lý? Bả muốn chích cho nó chết mà, vậy có phải là tiện lợi hơn gì hết không? Bả nói con người có lương tri, đạo lý thì cái gì đúng thì phải làm chớ ngồi tính hơn thua, thiệt hại hoài thì mình còn ra cái thể thống gì nữa mà bàn…….wow, bà già 80 tuổi đòi dạy đời tôi?????? cà chớn thiệt. Sao tôi biết? bả là má tôi. hehehehehehehe.
Câu hỏi là tại sao người ta biết mình là công an thì con chó có thể mất xác, khỏi chuộc? chớ không phài ai sợ ai?
Câu giải thích của cha câu cá arizona, nói lên được một hiện tượng về cái bản chất của công án nhưng không thấy dính dáng về nhiều trực tiếp tới câu hỏi. Bạc cắc hay tiền giấy không là câu trả lời chính xác cho câu hỏi này, theo tôi nghĩ. Tôi sẽ nói câu trả lời của tôi sau, hé hé cái màn là thằng công an còn cũng phải khổ như người dân thường khác, nó cũng bị đè đầu đè cổ, nộp hối lộ, quì lạy thấy mẹ tổ nó luôn. Nhưng tôi dồng ý là nó sướng và ngồi trên đầu dân ngu cu đen…..
2- Đó là một phần lý do tôi ngồi viết còm ….. cái suy nghĩ thường lèo lái cái hành động, suy nghĩ đúng đắn thì mới hành động hiệu quả được.
LikeLike
Hehe ra mua càfê ngồi coi mấy cái còn thấy phần 2- tôi nói không rỏ. Vì vậy nói thêm cho rỏ:
Cái không đi ra khỏi, ngồi một cục tại chổ, có cái nhìn khác với thằng chạy ra chạy vô thấy nhiều chuyện khác, không giới hạn ở cái chạy thiệt bằng xe, máy bay, thay đổi cái chổ ở…. Mà nó còn thường được thấy trong cái đầu không muốn hay không có chất xúc tác để khiến mình suy nghĩ theo một lối khác, nên cứ lẩn quẩn suy nghĩ theo cái suy luận cố hữu của mình, cái suy nghĩ không chạy ra chạy vô ngoài cái hàng rào tưởng tượng trong đầu của mình.
Trước khi vô blog này quậy, thì tôi cũng thường đọc báo tiếng Việt, rồi coi còm của thiên hạ góp ý. Tôi thường hay vò đầu bức tóc, chửi thề vì thấy phần nhiều còm nó nằm ở hai thái cực đối nghịch dựa trên tình cảm và kinh nghiệm cá nhân, không để ý hay không thấy tới những dữ kiện thực tế mới hay mới biết có thể làm cho mình có một cái nhìn khác vả làm cho cuộc đối thoại có ý nghĩa và thích thú hơn cho tất cả mọi người tới đọc.
Rồi khi tôi tới cái blog này, thấy phần đông có cái nhìn trung dung hơn, có lẻ là do cái phương thức tự lựa chọn bạn còm ( vô cái blog mà chủ tớ bằng hữu có một cái mẩu số chung tối thiểu, không ai bắt vô, mình tự chọn vô ).
Rồi thấy, hê cái bầy này cũng tữ tế, cũng chịu khó suy nghĩ chửi lộn bảo vệ ý tưởng của mình, có chủ blog làm trọng tài, nhiều khi thổi phạt trật lất nhưng có còn hơn không, nhưng được cái có cái nền tảng trọng sự thật..,
nên từ đó có ý tưỡng làm ông kẹ tới luôn, già trẻ bé lớn gay straight kiến đen kiến đỏ hoà hảo cao đài gì không cần biết, quậy nát hết với một mục đích duy nhất là tạo ra chất xúc tác để cái đầu mình chạy ra chạy vô không ngồi lì một chổ.
Trong quá trình đó nếu may mắn kéo theo nhiều người bạn còm chạy ra như mình thì cảng tốt. Cho cái trao đổi nó thú vị hơn, thấy cái người ta thấy mà tôi không, để dể thông cảm hơn với cái người khác nói……
Giải mả vai trò ông kẹ, mystery revealed, chị bidong, chị AL happy, after all. Hahahaha. Viết trên phone, không đọc lại được trước khi post. Có gì sai, sữa sau.
LikeLiked by 3 people
“hê cái bầy này cũng tử tế, cũng chịu khó suy nghĩ chửi lộn bảo vệ ý tưởng của mình, có chủ blog làm trọng tài, nhiều khi thổi phạt trật lất ” hahahahahaha, tui khoái ý này ghê, đặc biệt là cái vụ nhiều khi thổi trật lất, đúng y chang, hahahahah
LikeLiked by 1 person
@NL
Like
“…nhưng quan trọng là sau cùng, mình nói ra điều mình nghĩ trong sự tôn trọng lẫn nhau để người đối diện hiểu được minh nghĩ gì….”
LikeLiked by 1 person
@Ông Kẹ: đang đọc cái còm trơn tru như xe chạy êm ru bà rù…tới đoạn “hê cái bầy này cũng tữ tế” tôi thật sự bị khựng lại vì danh từ anh gọi còm sĩ trong đây là “cái bầy”. Khi học tiếng Việt tôi rất chú ý về cách xưng hô cho đúng để khỏi mít lòng và tỏ vẻ tôn trọng người khác. Tôi thấy bị xúc phạm khi bị gọi là “cái bầy” mà tôi là một thành viên. Đối với tôi kêu người khác là “cái bầy hay cái lũ là như có vẽ tỏ ra mình hơn họ nên mới xưng gọi miệt thị như vậy. Tôi biết anh không có ý như vậy, nhưng hy vọng anh thận trọng đọc lại còm trước khi post mặc dù viết trên phone để khỏi gây ra sự hiểu lầm không cần thiết.
LikeLike
Tui hiểu được tâm lý của Tâm khi nghe cách gọi này. Cảm xúc đó không hề sai.
Nhưng riêng tui thì không thấy mình bị xúc phạm, bởi vì tui hay tự gọi nhóm bạn của mình như vậy, kiểu như “nguyên lũ tụi mình” hay “nguyên bầy mình đi đâu đi…” Thành ra khi nghe Ông Kẹ nói vậy thì tui đã coi như ổng ở trong “cái bầy” đó 🙂
Hehehe, nhưng mà nói sao để không có người phiền lòng bầm gan tím ruột thì vẫn tốt hơn 🙂
LikeLiked by 1 person
NL giải thích cho tôi bên dưới hêhhe.
Ông đọc xong mấy cái còm bữa nay và cái còm tôi qua lại với chị AL trong cái entry rồi thì thấy lý do tôi xài chữ như vậy. Má tôi, tôi kêu con mẹ, tôi complain là bả day đời tôi như ông thấy trong cái còm trên…. Nhưng nó không có nghĩa tôi không kính trọng cha mẹ mình hay không sợ bị trời đánh vì ngạo mạn bất hiếu. Chỉ lả cách nói khó nghe có chủ đích để chuyên đạt ý tưởng tạo sự chú ý.
Context matter.
Nó giống như tôi trả lời ông Kenzip bắt lổi ông GLL. Cái bầy có tôi trong đó và chỉ dám nói khi coi đối tượng là phe ta thân tình, inner circle. Như Mỹ đen homeboys nói với nhau xài the N word.
Tôi regret ông nghĩ là tôi xúc phạm ông. Nhưng tôi lấy danh dự là tôi không có ý đồ đó. Và tôi sẻ không xin lổi và không thay đổi cách viết đó vì tôi tuyệt đối không có làm lổi gì cả. Ông giận tôi chịu chớ không biết sao giờ.
LikeLiked by 3 people
Cám ơn Ông Kẹ giải thích thêm. Đối với tôi khi đọc “tôi lấy danh dự là tôi không có ý đồ đó” câu nói này hơn một ngàn lời xin lỗi mà không thật tình. No worries, tôi không đến nổi dễ giận vì một câu nói đâu, chỉ muốn xác nhận là anh có tự đại khinh miệt tụi tôi hay không. I have bigger fish to fry….mới đi xa về ôm gối ngủ còn không có thời gian, đâu có thời gian ….. để giận hờn, trời ạ.
LikeLike
@Cô giáo: vậy nguyên lũ của cô giáo cuối cùng đi đâu chơi cuối tuần? Rồi nguyên bầy đi chơi có vui hông?……hehehe. Lúc mình tự gọi lũ và bầy thì nghe có vẽ bạn bè thân thương, còn bị gọi như vậy cô giáo phải đứng lại cự, đúng hông? 😆
Cự một cái rồi tiếp…..hehehe.
LikeLiked by 2 people
@ Ông nội Tâm: It is good that we have come to terms on this issue. Thanks for understanding.
Kỳ sau ông nổi chướng nữa, tôi gởi ông lên văn phòng chủ blog bắt úp mặt vô tường hahhahha.
LikeLiked by 3 people
@OK
Like your com above. Well said.
Mr. Chuyên viên gở mìn😄
LikeLike
@Tâm:
Cự hay không là ở chỗ mình đứng ở góc nào, trong tâm tình nào để nhìn vấn đề.
Rất nhiều lúc, như chính ông cũng thấy, có điều ông thấy bình thường, ông hiểu nó một cách giản dị, tự nhiên, thì người khác lại thấy chướng tai, là vô văn hóa, và ngược lại, cũng sẽ có cái ông nghe chướng tai, nhưng người khác lại thấy không có vấn đề.
Nhưng quan trọng là sau cùng, mình nói ra điều mình nghĩ trong sự tôn trọng lẫn nhau để người đối diện hiểu được minh nghĩ gì. Vậy là xong. Còn có chấp nhận cách giải thích, hay vẫn bảo lưu suy nghĩ của mình thì là quyền của mỗi người thôi, không thể kết luận đúng – sai trong những trường hợp như thế này.
Chờ ông ngủ cho đủ đi rồi nộp bài tiếp. Vì nhiều người không chấp nhận được cách suy nghĩ hay cách nói cà chớn của tui nên họ tẩy chay tui, thì tui cũng đành chịu, đâu làm gì được. Ông chưa tẩy chay tui thì tui réo ông tiếp 🙂
LikeLiked by 2 people
@Thay Ly
Vui quá vì lần đầu tiên nhận thấy thầy Lý biết “giận hờn”. Chỉ là chuyện nhỏ, lý do kỹ thuật, hiểu lầm thôi thầy Lý. Với lại hơi sức đâu tính chuyện lỗi phải với “I care” để làm gì?. Phần đông mọi người, trong đó có tui, đều thích cách viết như bửa củi của “I care”, lôi cuốn được nhiều người đọc.
Đây là thơ của sư phụ Vũ Hoàng Chương:
“Lũ chúng ta lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh.”
Càng đọc càng thấm thía.
LikeLike
@kenny: hehehe, chổ người ta giận mà anh đứng vổ tay la vui trời. 😆 TL lúc nào cũng ngưỡng mộ sự hiểu biết của Ông Kẹ, tôi có nói là ở đời mà có nhiều người như ÔK thì cuộc đời vui, đẹp hơn. Cái mà tôi thích ở ảnh nhiều là kiểu đàn anh, lúc nào cũng có ý làm mentor cho những người trẻ hơn. Ảnh có kiên nhẩn, nhiều lúc tụi tôi bựa mà ảnh cũng cố gắng tìm hiểu cách nhìn từ góc của tụi tôi mà giải thích. Tôi thấy ít có lớp đàn anh nào mà chịu bỏ thời gian ra làm chuyện như vậy.
TL coi blog này như ở nhà, nên nhiều lúc cứ vô tư nêu suy nghĩ chứ đâu có giận hờn ai làm gì cho hao sức, để sức làm việc khác….khà khà khà
Câu thơ anh đưa ra nghe còn nhẹ
“Lũ chúng ta lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh.”
Nhưng mà sửa một chữ nghe nặng thiệt. Tiếng Việt mình phong phú là ở cách xưng hô đúng không?
“Lũ chúng bây lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh.”
Ai mà nói như vầy là cự tới cùng à 😆
LikeLike
MG cũng qua Mỹ cùng thời gian với cô giáo và rất đồng cảm với cảm nhận này của cô giáo. Chiều rảnh sẽ viết dài hơn chút về những chuyện này.
LikeLiked by 1 person
Ở Mỹ, có những nghề nhạy cảm như luật sư, cảnh sát, nhân viên của các dân biểu, v.v., khi nói chuyện với báo chí dù là về chuyện riêng cũng phải (hoặc ít ra là “nên”) cho sếp biết
LikeLike
Yep, ngay cả làm gác dan trong công ty tư nhân, nếu nó có thể liên quan gì tới cái hãng mình làm trực tiếp hay gián tiếp.
LikeLike
Tui nghĩ là tui biết phân biệt được cái gì có liên quan và không liên quan để hiểu là mình đang viết gì 🙂
LikeLike
Ý tôi nói là không phải chỉ VC mới kiểm soát cái gì nói hay không được nói mà là tất cả những ai đang nằm trong cái khế ước ký kết (làm việc ăn lương) đều phải để ý khi nói chuyện với báo chí, chớ không phải nói NL không phân biệt được. Ngồi trong hãng nhận điện thoại từ báo chí hỏi về má vợ mày ngoại tình, không gì thì không sao, lòi ra cái gì ra ngoài, ảnh hưỡng tới hãng (thật hay perception gì) nó cũng móc ra đổ thừa.
LikeLike
Chính xác. Đồng ý với OK.
LikeLike
Cô giáo thì không được xếp vào loại nghề nhạy cảm chứ hả sếp 🙂
LikeLike
1. 20 năm trước, khi mà internet VN còn chui, MG cũng đã có internet ở nhà, cũng chui vô mấy cái forum của Việt Kiều, đọc thấy sao mà họ “phản động” quá. Giờ MG trích dẫn mấy bài báo trên này cho mấy bạn bên đó đọc, cũng bị gọi là “phản động”. Nhẹ nhẹ thì nói sao mày quan tâm chính chị, chính em chi cho mệt. Lúc đầu MG còn cãi, nói tụi bây không có thông tin, tụi bây bị bịt mắt, tụi bây không hiểu thế nào là tự do ngôn luận… bla bla bla. Nhưng rồi MG lại nghĩ lại, mình nói kiểu đó tụi nó tất nhiên tự ái, và phản ứng đầu tiên là nó sẽ reject cái thông tin mình chuyển tải. Nên bây giờ mỗi lần hễ tụi nó hỏi thì mình sẽ nói tại tao thấy những thông tin này có thể liên quan tới chuyện làm ăn của tụi mày, biết đâu giúp tụi mày quyết định chuyện mua chứng khoán, vàng hay đô la… hoặc những vấn đề tương tự. Giờ thì lâu lâu nhận inbox kêu gửi thêm bài cho tụi nó coi.
2. Nhờ facebook, bây giờ ở VN mọi người đã xem được, biết được những thông tin “lề trái”, họ có nhiều thông tin hơn, biết được nhiều sự thật hơn. Đã có nhiều người không còn sợ hãi nữa, nhiều người công khai phản đối chính sách của chính quyền. Số đông họ không bày tỏ trên wall của mình, nhưng nếu vào fb của những facebooker nổi tiếng thì cũng có rất nhiều comment bày tỏ chính kiến của mình.
3. Thông tin nhiều hơn, người ta ý thức được sự mất tự do, ý thưc được cuộc sống bấp bênh trong nước. Họ bắt đầu lo cho thế hệ mai sau. Người có tiền thì cho con đi học nước ngoài, tìm cách định cư ở nước khác. Người ít tiền hơn thì bắt đầu biết phản đối những chính sách đi ngược lại lợi ích của chính bản thân và cộng đồng học đang sống.
4. Mình may mắn được sống ở đây, có được nhiều thông tin, nếu còn chút thương yêu người trong nước thì tìm cách chuyển tải những thông tin hữu ích cho họ. Và cũng nên chọn lọc thông tin chút, chứ nói thiệt FB giờ thật, ảo khó phân biệt.
LikeLiked by 3 people
Đồ phản động hâhhaha.
Cái còm này a solid 10, cũng như bài entry cũa NL là solid 10. Bravo.
Cái này mới thật sự làm tôi tự hào là người VN. Khi thấy những người phụ nữ trẻ bạn còm mà tôi biết, đưa ra những suy nghĩ rỏ ràng, chính xác, về một đề tài cần thiết quan trọng một cách tự nhiên thẳng thắn.
Tôi thấy bạn bè, người thân anh em họ hàng bên đó nó ngu thấy thương luôn.
Ngu vì thiếu thông tin chớ không phải là ngu ngu tự nhiên , cộng với cái tự ái rỏm nên mọi chuyện trầm trọng hơn, chia rẻ sâu sắc hơn.
Tôi hoàn toàn đồng ý người có nhiều cơ hội như bên này có trách nhiệm truyền bá thông tin cho anh em bên nhà thấy được cái gì là sự thật, cái gì mà họ thiếu mà không biết cho một cuòc sống xứng đáng mà họ phải có được.
LikeLike
Cái vụ ‘Bước ra, nhìn lại, và biết mình có gì’ này coi bộ hay à ta!
Sáng ngủ dậy, bước ra khỏi giường, nhìn lại, thấy một ông đang nằm ngáy khò khò, biết mình có chồng.
Tập thể dục, tắm rửa xong xuôi, bước ra khỏi nhà leo lên xe đi làm, nhìn lại coi cửa nhà đóng chưa, biết mình có cái nhà.
Chiều mệt phờ râu, bước ra khỏi sở làm, nhìn lại coi đèn đuốc tắt chưa, biết mình có cái job! heheheh!
LikeLiked by 1 person
1 – my take on cái câu hỏi lớn:
Khi mình bị ăn trộm, thường thì đi báo công an hay cảnh sát để họ điều tra giúp mình tìm lại và phòng ngửa cái chuyện đó xảy ra cho người khác. Cái cha nội công an mất chó thì lại không có niềm tin vào cái job, cái chức năng việc làm của cơ chế của mình, mà phải bỏ tiền túi ra đi chuộc cho chắc ăn. Tin làm sao được khi cái job phải bỏ tiền ra mua, phải đút lót, nịnh hót sếp thì nó mới cho ngồi đó, không thì cái job sẻ được ban phát cho thằng khác chi tiền nhiều hơn, nịnh hót hay hơn, nghe lời để dạy hơn.
Bộ phận công an trong một thể chế độc tài là công cụ để bảo vệ thể chế, ai nói bậy bạ không hợp lổ tai nó thì bị bóp cổ, giết chết. Vì vậy quen thói bắt nạt ngông cuồn nên vô trả giá rồi bỏ đi bảo người ta phải gọi lại mình như thái độ bố già không coi ai ra gì, mạng mày trong tay tao.
Vậy thì tại sao lại không dám chỉa súng vô mấy thằng bắt chó buộc nó trả lại lập tức, không trả một cắc?
Là vì thằng bắt chó nó nộp tiền cho ngay cùng ông sếp của cha công an đó hay bạn của ông sếp hay sếp của sếp. Thành ra muổn trả một chút cho trơn tru, để nó có tiền chun cho mấy sếp và làm ăn cho vui vẻ cả. Thẳng nào chết? Thằng dân cùi mất chó gánh hết.
LikeLiked by 2 people
Cám ơn Ông Kẹ đã nói đúng điều tui suy nghĩ.
Cuối cùng, người dân trong một xã hội như thế thì biết trông chờ vào cái gì để bảo vệ cho mình, khi mà ngay chính công an cũng không biết làm gì trước bọn tội phạm?
Một trong những lý do đẩy tui quyết định làm dân tị nạn là ở điểm này, là khi trong đầu tui câu hỏi “Lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, ai là người bảo vệ cho tui, cho gia đình tui?” Câu hỏi này mỗi lúc một lớn, lớn và tui ra đi…
LikeLiked by 3 people
…hoan ho va nguong mo Co Giao da co quyet dinh qua dung, cho Ti voi Bi duoc nho.
LikeLiked by 3 people
Như sò có hứa với chị Phước:
“…hoan hô và ngưỡng mộ Cô Giáo đa có quyết định quá đúng, cho Ti với Bi được nhờ.”
LikeLiked by 1 person
Cam on so, da thuc hien loi noi, trong luc hop com, bo dau tieng Viet dum, cho moi nguoi de doc, nhung chu “da” con thieu cai dau ” muoi muoi” oi.
LikeLiked by 2 people
Hy sinh đời Cô, củng cố đời con😜
LikeLike
Chị Phước được voi đòi hai Bà Trưng nghen 🙂
LikeLiked by 1 person
Còm này khỏi bỏ dấu dùm tại chị Phước viết riêng cho sò nhưng sò đọc vậy hiểu rồi. 😉
LikeLike
“Lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, ai là người bảo vệ cho tui, cho gia đình tui?”
ngắn gọn, nhân bản, quá hay, gói đầy determination, nhiều năng lượng để thúc đẩy mình vượt khó khăn, vượt cái xa lạ, làm lại từ số 0. You are the woman!
Tặng CG lần nữa😄
“My mission in life is not merely to survive, but to thrive; and to do so with some passion, some compassion, some humor, and some style” ― Maya Angelou
LikeLiked by 1 person
Cám ơn anh Joe, tui rất thích câu này 🙂
Có những câu nói, bình thường vẫn chỉ là một câu nói, nhưng có những khi nó lại là chiếc phao để mình bám vào, thu thêm nghị lực, và bước tiếp.
LikeLike
(Là vì thằng bắt chó nó nộp tiền cho ngay cùng ông sếp của cha công an đó hay bạn của ông sếp hay sếp của sếp. Thành ra muổn trả một chút cho trơn tru, để nó có tiền chun cho mấy sếp và làm ăn cho vui vẻ cả. Thẳng nào chết? Thằng dân cùi mất chó gánh hết).
Toi thic cau nay
LikeLike
Hay là cái nhóm bắt chó Băng Đảng nó lớn quá, và liều mạng cho người công an lo sợ đụng chạm đến tính mạng hắn và gia đình?
LikeLike
Ông câu cá cũng nói như vậy.
Nhưng theo luật giang hồ, để tồn tại, thuờng ăn cướp không dại gì hù doạ và cho thằng mà cái job nó là đi bắt mình cơ hội để bắt mình ( giết công an, cảnh sát). Lấy tiền mua nó, để nó bảo kê mình ăn cướp lợi hơn gây nó.
LikeLike
(có chủ blog làm trọng tài, doi khi thổi phạt trật lất nhưng có còn hơn không, nhưng được cái có cái nền tảng trọng sự thật..,Trật tự trong sân chơi.
LikeLiked by 1 person
@OK,
Hi hi, xin phép OK rinh 99% bài ra còm cho dể cho mọi người. Bản thân tui rất cảm động thấy OK trải lòng với mọi người, cho ACE biết thêm cái suy nghĩ về cái blog nhỏ nầy cũng như những điều làm cho OK cũng như mọi người tự mình dừng chân, ngồi than thở, động viên khi người khác gặp khó khăn. Cái chân tình đó đối với tui bự lắm, còn văn từ thì không quan trọng cho lắm. Đọc lại sẽ thấy những cái tui nói trên. Tui sẽ còm tiếp😄
“…Cái không đi ra khỏi, ngồi một cục tại chổ, có cái nhìn khác với thằng chạy ra chạy vô thấy nhiều chuyện khác, không giới hạn ở cái chạy thiệt bằng xe, máy bay, thay đổi cái chổ ở…. Mà nó còn thường được thấy trong cái đầu không muốn hay không có chất xúc tác để khiến mình suy nghĩ theo một lối khác, nên cứ lẩn quẩn suy nghĩ theo cái suy luận cố hữu của mình, cái suy nghĩ không chạy ra chạy vô ngoài cái hàng rào tưởng tượng trong đầu của mình.
Trước khi vô blog này quậy, thì tôi cũng thường đọc báo tiếng Việt, rồi coi còm của thiên hạ góp ý. Tôi thường hay vò đầu bức tóc, chửi thề vì thấy phần nhiều còm nó nằm ở hai thái cực đối nghịch dựa trên tình cảm và kinh nghiệm cá nhân, không để ý hay không thấy tới những dữ kiện thực tế mới hay mới biết có thể làm cho mình có một cái nhìn khác vả làm cho cuộc đối thoại có ý nghĩa và thích thú hơn cho tất cả mọi người tới đọc.
Rồi khi tôi tới cái blog này, thấy phần đông có cái nhìn trung dung hơn, có lẻ là do cái phương thức tự lựa chọn bạn còm ( vô cái blog mà chủ tớ bằng hữu có một cái mẩu số chung tối thiểu, không ai bắt vô, mình tự chọn vô ).
Rồi thấy, hê cái bầy này cũng tữ tế, cũng chịu khó suy nghĩ chửi lộn bảo vệ ý tưởng của mình, có chủ blog làm trọng tài, nhiều khi thổi phạt trật lất nhưng có còn hơn không, nhưng được cái có cái nền tảng trọng sự thật..,
nên từ đó có ý tưỡng làm ông kẹ tới luôn, già trẻ bé lớn gay straight kiến đen kiến đỏ hoà hảo cao đài gì không cần biết, quậy nát hết với một mục đích duy nhất là tạo ra chất xúc tác để cái đầu mình chạy ra chạy vô không ngồi lì một chổ.
Trong quá trình đó nếu may mắn kéo theo nhiều người bạn còm chạy ra như mình thì cảng tốt. Cho cái trao đổi nó thú vị hơn, thấy cái người ta thấy mà tôi không, để dể thông cảm hơn với cái người khác nói……
Giải mả vai trò ông kẹ, mystery revealed…”
LikeLike
Ha ha,
tui đọc còm tui thấy tình cảm lắm, ổng trải lòng với mọi người như ACE em một nhà. Ai rảnh đọc lại sẽ thấy nó bàng bạc cái tình cảm đó. Những cái như vậy không nhiều, nên thuộc loại hàng quí, hiếm😄 biết đâu sẽ đọc được thêm nhiều bài như vậy của mọi người😄
Còm OK nói lên nhiều điều tại sao tui tham gia blog này: Rộng rải để mọi người có thể nghe và nói, vổ vai an ủi khi có người kẹt, bà chủ tử tế, trọng sự thật, nói và nghe để học hỏi cũng như chia sẽ cho người khác…
những cái mạnh của blog này, sẽ làm cho blog hay hơn, người nói, nghe hay hơn. Tui tham gia và thích cái blog này là như vậy.😄
LikeLike
1. Con chó. Tai sao? Không biết. Nhứt là tại sao ổng có người chỉ ổng tới đó nhưng lại không lấy được nó về? Nhưng có trường họp ở đâu xa lắm chứ không phải ở SG, báo hay đăng có kẻ trộm chó bị dân bắt, đánh mềm xương. Vậy là sao?
Dầu sao, mừng thú cưng thoát nạn về được, tội là nó bị hành hạ…
LikeLike
(Báo hay đăng có kẻ trộm chó bị dân bắt, đánh mềm xương. Vậy là sao? ) Co, tôi có đọc bản tin đó và có hình, dân làng phần nhiêu là những người trẻ đã bắt và đánh 2 thanh niên bắt trộm chó, hình như có người bị chết?, nằm lê liệt dưới đất nhìn thấy thế thảm và bất nhân quá? Người dân làng bu lại xem hơi đông và thân nhân chưa có tới được để nhận!
LikeLike
Ông Nội Tâm, ha. ha. ha… Tự nhiên thấy bật cười chớ không có ý nghĩa gì hết. Lâu rồi không thấy và nghe! Ủa mà sao cau có khi Replay có khi không? Help Pl!
LikeLike
Kiếp Cầm Chim!!!. Một hôm, bữa cơm chiều không thấy bố về , cả nhà đang lo lắng . Tới tối ông về nhà , đầu quấn băng trắng hếu . Ông sụt sùi kể lại việc bị tụi du đảng ăn cướp cái xe xích lô . Ông đánh nhau với tụi nó bị lỗ đầu phải vô nhà thương băng bó vết thương. Suốt đêm ông lên cơn sốt rên hừ hừ làm tôi đứt từng khúc ruột. Tôi quyết định nghỉ học luôn. Sáng hôm sau tôi lặn lội đi gõ cửa nhà giàu, xin ở đợ kiếm tiền giúp bố. Tôi đi cả ngày cũng chả ai dám mướn.
Mấy tuần nay bố nằm nhà than vắn thở dài không biết làm cái gì để sống . Mọi chi tiêu trong nhà đều nhờ vào cái xe bán thuốc lá và vé số của mẹ, chẳng đủ mua gạo mà ăn . Hai đứa em đói nheo nhóc, khóc lóc suốt ngày. Tôi cầm lòng không được, bèn âm thầm qua bên cái động đĩ gần nhà , xin bán trinh . Bà chủ động hẹn tôi 3 ngày sẽ dẫn mối cho tôi.
LikeLike
hehehe, chú jcbrea copy lại truyện sao không copy hết một lượt mà cứ từng khúc từng khúc chi vậy 🙂
LikeLiked by 1 person
Tại có nhiều người ăn lạc, câu chuyện này nó mặn mà sợ bị la!
LikeLike
Năm nay, tôi có duyên tiếp đón vài người bà con và bạn bè từ Việt Nam sang Mỹ chơi lần đầu. Nhiệm vụ của tôi bao giờ cũng là đưa khách phương xa thăm viếng những thắng cảnh của thủ đô Hoa Kỳ. Nhưng điều tôi thích làm nhất là đưa người thân, bạn bè đến toà nhà Quốc Hội, toà Bạch Ốc và Tối Cao Pháp Viện, nơi làm việc của ba ngành Lập Pháp, Hành Pháp và Tư Pháp của Mỹ. Đây là dịp để tôi giải thích cho người thân như thế nào là một thể chế dân chủ đích thực. Người thân của tôi rất ngạc nhiên khi họ đã có thể ngang nhiên bước vào Quốc Hội, nơi luật pháp, ngân sách quốc gia được ban hành; rồi được vào phòng xử, ngồi đối diện với 9 chiếc ghế uy nghi của các vị chánh án Tối Cao Pháp Viện. Họ cũng đã có dịp thấy cách tiếp xúc lịch sự, hoà nhã của những người cảnh sát Thủ Đô (Capitol police) và cảnh sát thuộc lực lượng secret service, không hề có thái độ kiêu ngạo, vênh váo và hù doạ. Qua những chuyến viếng thăm đó, người thân của tôi đều tấm tắc ngợi khen về vận hành của nền dân chủ ở Mỹ và tinh thần thượng tôn pháp luật của cơ cấu xã hội Mỹ.
Vào đầu thập niên 90, cùng lúc với những đợt sang Mỹ định cư của người Việt qua các chương trình con lai và HO là sự xuất hiện của du học sinh từ Việt Nam tại các trường đại học của Mỹ. Rất nhiều người bạn của tôi lên tiếng phản đối, chỉ trích sự có mặt của những du học sinh đó, cho rằng phần lớn trong số họ là ‘con ông, cháu cha’ của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam (CSVN), và rằng kiến họ học được ở Mỹ chỉ giúp cho bản thân họ dễ dàng thăng tiến trong guồng máy cai trị của CSVN mà thôi. Vào thời gian đó, quả thật phần lớn những du học sinh là ‘con ông, cháu cha’. Nhưng tôi nghĩ khác. Tôi ủng hộ việc du học sinh có mặt tại những trường đại học của Mỹ. Đây là dịp để cho họ có dịp được tiếp xúc với tư tưởng và có kinh nghiệm trực tiếp về dân chủ, tự do và bình đẳng. Và sẽ có người trong số họ đặt câu hỏi: Tại sao người Việt thông minh như vậy, cần cù, chịu khó như vậy, mà đất nước Việt Nam lại nghèo, văn minh lại tụt hậu như vậy? Để rồi, khi trở về nước, họ sẽ góp phần vào những thay đổi tận gốc rễ của xã hội Việt Nam.
LikeLiked by 3 people
Like.
Dân nào ở nước nào không thông minh, chịu khó, cần cù? Nếu như ai cũng thông minh. chịu khó, cần cù thì trong cuộc chạy đua toàn cầu này, ăn thua ở cách tạo môi trường cho người ta cống hiến cái thông minh, cống hiến cái chịu khó, cần cù…
LikeLike
Hehehe.
Cái nhận xét này good.
Chỉ ra hiện tượng thường dể hơn là làm sao làm cho tốt đây.
Tạo ra môi trường cho người ta cống hiến …. cái đó đi học nó kêu là Management.
Tranh cử sơ bộ, cái này, nghe Donald Trump nói hoài thấy cười luôn. Khi bị người ta hỏi mầy phải làm sao, đưa ra chi tiết đây….Mày không biết phải không? Trump nó trả lời:
” tao không biết chi tiết, nhưng tao biết mướn cái thằng biết chi tiết giỏi nhất làm cho tao, cái đó gọi là management, chính trị gia bây giờ nó ngu quá không biết management nên cái gì cũng làm không hiệu quả, bầu cho tao, tao manage cho coi, không tốt không ăn tiền”
Polls cho nó lên điểm ào ào …… crazy hả?
LikeLiked by 2 people
Hôm nay Donald Trùm bắt đầu chỉa mũi dùi vào người gốc Á Châu. Liệu hồn giữ mạng nhớ nhé ông Kẹ!
LikeLike
hehehe.
Trump chống hết tất cả mọi người ngoại trừ Trump himself. hahahaha
Do not worry, I dont think he will last long. Cái mình thấy là chả đang đóng kịch đó, không chối cải được cái salemanship quá cở thợ mộc của cha nội đó.
LikeLike
Thử tưởng tượng sẽ có ngày Donald Trùm lên làm Tông Tông nước Mỹ, chắc mình không còn đất để dung thân, đành fải xin Visa về lại cố hương. Buồn quá đi chứ!
LikeLike
Tui cũng đồng ý với suy nghĩ của anh M&M.
Để mở mang một dân tộc, không gì hơn là cho họ được đi học, hoặc dạy họ cách bắt chước, nhưng phải là học từ những nước văn minh, tiên tiến nhất, còn không học được thì chỉ họ cách bắt chước cũng được. Cứ bắt chước cách người ta làm từ những điều đơn giản nhất nhưng lại nhân bản và hiệu quả nhất cũng đủ. Chứ cứ nhốt họ hoài trong những cái rọ, đẩy họ mãi lọt vào đáy giếng thì suốt đời họ cũng chỉ nhìn thấy bầu trời bằng có miệng giếng mà thôi.
LikeLiked by 3 people
Muổn thay đổi thì phải biết cái mới tốt hơn nó ra làm sao mới bắt chước được, nên trao đổi qua lại, dưới nhiều hình thức này nọ, rất có lợi trong trường hợp VN.
Một nhận xét thấy rỏ nét, mặc dầu chưa thể thay đổi tận gốc rể, nhưng trong cái quá trinh thay đổi đó với 2 thí dụ trước mắt là NL, MG . Mà như MG nói trong còm trên thì người nào có cơ hội lả chạy ra ngoại quốc sống. TC cũng vậy, bỏ chạy hết làm nhà Cali lên giá vì TC chạy qua mua hết.
Vậy thì tại sao lại chống giao lưu, city kết nghĩa? Thật sự sợ VC tới mức độ bỏ qua một giải pháp mà đã thấy được là có hiệu quả (an approach has proven to be effective). Có phải thù hận che mất lý trí, làm người ta mất đi tính can đảm cần thiết để đi tới, dám làm chuyện tạo ra chất xúc tác cần thiết để thay đổi vận mạng đất nước theo chiều hướng tốt hơn?
Đồ khùng chết nhát hay là khôn ngoan nhất định không?
LikeLike
Đọc còm của Anh M&M và NL , tui chợt nhớ đến bài viết này , không rõ tác giả là ai . Xin gửi để mọi người cùng đọc .
Hàn Quốc:
Thập niên 60, Hàn Quốc là 1 trong những nước nghèo nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn Quốc quyết định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về dịch sang tiếng Hàn và giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích vì tính sĩ diện của người Hàn Quốc rất cao, lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa. Nhưng họ vẫn quyết tâm thực hiện, vì để có chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả trăm năm cải biến từ cách đào tạo của giáo dục phương Tây phù hợp với đặc trưng châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng [Emperor Meiji Period]. Ðể rút ngắn thời gian, chẳng có cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, để còn lo việc khác nữa. Vì Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.
Ðúng 20 năm, đến 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn lại khủng khiếp như thế. Ô-tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo…bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó, dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn Quốc đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào. Trên Tivi chỉ có 2 chương trình là “dạy làm người” và “dạy làm ăn”, từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng, đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, đến cách tạo dựng một nhà máy. Từ một dân tộc “xin việc”, tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy tại Hàn Quốc và thuê lao động Hàn, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi “cho việc”, tức xây dựng các nhà máy ở nước ngoài và hàng triệu người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines đứng xếp hàng xin các ông chủ Hàn Quốc cho họ việc làm. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi cho việc người khác.
Năm 1988, pháo hoa thắp sáng 2 bờ sông Hàn, người Hàn Quốc ôm nhau và cười trong nước mắt, hơn 100 quốc gia giàu có nhất trên thế giới miễn visa cho họ, Hàn Quốc giờ đây đã bước chân vào nhóm 24 quốc gia thịnh vượng nhất loài người. Nhưng thách thức mới lại xuất hiện, vì bây giờ không phải là Nhật Bản nữa, mà là Hồng Kông và Singapore, 2 cực hút nam châm của cả châu Á về tài chính, thương mại và giải trí. Phim Hồng Kông tràn ngập thị trường và không có đối thủ. Người Hàn tuyển chọn ngay 2000 sinh viên ưu tú nhất, cử sang Holywood, điên cuồng học hành, từ đạo diễn, diễn viên, phục trang đạo cụ …4 năm sau tốt nghiệp, năm 1992, những bộ phim Hàn Quốc đầu tiên ra đời như Cảm Xúc, Mối Tình Ðầu, Hoa Cúc..với một thế hệ diễn viên đẹp từng milimét và hợp nhãn người châu Á. Ngành làm phim phối hợp với ngành thời trang, mỹ phẩm và hàng tiêu dùng, bắt đầu xâm nhập vào các thị trường. Ðại sứ quán Hàn Quốc tại các nước có nhiệm vụ dịch thuật ra tiếng địa phương và tặng không cho các đài truyền hình, tạo ra làn sóng Hanluy nổi tiếng. Người Nhật điên cuồng, người Trung Quốc điên đảo, các nước Ðông Nam Á thì chỉ biết ụ pa ơi, ụ pa hỡi. Phim Hồng Kông bị đá văng ra khỏi thị trường cho thuê băng đĩa.
Năm 1988, ngoài 2000 người đi Holywood để xây dựng công nghiệp điện ảnh, ngần ấy người được cử đi Milan (Ý) và Paris để học về thời trang, mỹ phẩm. Các tập đoàn như xe Kia, Samsung, Hyundai còn thuê cả ê-kip thiết kế của các hãng xe Ðức như Mercedes, BMW làm việc cho họ, với tham vọng xuất khẩu xe sang Mỹ và châu Âu. Muốn bán cho Tây thì bao bì nhãn mác phải có óc thẩm mỹ của Tây, chứ kiểu” tròn tròn xinh xinh” của dân châu Á, tụi Tây không thích, không bán được. Có những năm, những mẫu xe của Hyundai bán chạy nhất ở Bắc Mỹ và châu Âu. Người Mỹ bắt đầu nhìn người Hàn với ánh mắt khác, ngưỡng mộ và ngạc nhiên, thích thú.
Ngoài ra, những sinh viên giỏi toán nhất được hướng theo ngành tài chính ở các đại học lớn ở Mỹ, với tham vọng Seoul thành một London, New York. Các quỹ đầu tư ra đời, tự tìm kiếm các nhà máy mới khởi nghiệp be bé để rót tiền vào, tham gia vào quản trị. Không chỉ trích, chỉ góp sức góp trí để xây dựng. Một người Hàn giàu có là cả dân tộc Hàn giàu. Hệ thống bán lẻ Lotte phải có nghĩa vụ mang hàng hoá Hàn đi khắp nơi, ông lớn Samsung bắt đầu tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất châu Á về cho học bổng thạc sĩ miễn phí với điều kiện tốt nghiệp xong phải mấy năm phục vụ cho họ. Họ gom trí tuệ của cả châu Á để chinh phục thị trường điện thoại thông minh (Smart phone) và máy tính bảng (tablet), cạnh tranh đối đầu với Apple, đối đầu với cả một tập thể trí tuệ thung lũng Silicon (bắc Cali), cứ như Airbus của châu Âu cạnh tranh với Boeing vậy.
Người Hàn Quốc, dù dân thường hay sếp lớn, tất tần tật mọi thứ họ dùng phải là Made in Korea, dù lúc sản phẩm kém cỏi còn xấu xí và đầy lỗi của thập niên bảy mươi hay hiện đại tinh xảo như bây giờ. Nếu người tiêu dùng không ủng hộ sản phẩm nhem nhuốc của thời khởi nghiệp, thì doanh nghiệp còn tồn tại đâu mà có sản phẩm tinh xảo sau này?
Tony nhớ lần đi Hàn Quốc đầu tiên, mùa thu năm 2005, bà chị ở VN cẩn thận ghi tên mấy nhãn hiệu mỹ phẩm ưa thích của chị ấy cho mình mua giùm. Ở cửa hàng mỹ phẩm, cô bán hàng mặc bộ váy veston đen, chạy như bay lấy hết sản phẩm này đến sản phẩm khác cho Tony xem, đều là của Hàn Quốc cả. Do tiếng Anh không nói tốt nên cô cứ giải thích bằng tiếng Hàn đến lúc giọng khàn đặc. Ðến lúc Tony lấy tay chỉ hộp phấn Lancôme, thì cô thất vọng oà khóc. Cô khóc vì cô đã không thành công khi tình yêu nước của cô không thuyết phục được khách hàng. Tony nhìn cô ấy sững sờ, lẽ nào chỉ là 1 cô gái bán hàng bình thường mà có lòng yêu đất nước mãnh liệt thế sao? Tony thôi bèn mua mấy hộp mỹ phẩm của Hàn, dù chẳng biết có tốt không, vì kính phục quá. Lúc Tony bước ra khỏi cửa hàng, ngoái lại vẫn thấy cổ gập đầu cung kính.
Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng. Và Tony biết, sau lưng của mỗi công dân luôn là một tổ quốc.
__._,_.___
LikeLiked by 3 people