Có trùng hợp hay tình cờ không khi mà điều tui chuẩn bị viết ra đây, lại cũng là một điều gì đó liên quan đến chốn mà bài cuối cùng được publish ở blog này gần 3 năm trước từng đề cập?
Thôi thì cứ coi là duyên đi 🙂
Như có lần đâu đó tui đã nói, khi một điều gì xảy ra, tui bị choáng với nó, ngay tức thì, thì tui sẽ cố không viết ra, bởi tui sợ những chủ quan mà mình không kiềm chế được khi đó. Tuy nhiên, nếu vài ngày trôi qua, mà nỗi ám ảnh về sự kiện đó vẫn lẩn quẩn trong đầu, thì có nghĩa là, tui phải viết ra, như một kiểu giải tỏa, dù rằng, chuyện này lại có thể làm ảnh hưởng hay gây nên những ngộ nhận.
Câu chuyện tui sắp kể ra đây có thể nhiều người đã từng nghe, hoặc bản thân mình cũng đã từng là thành viên tham dự vào, nhưng vì lý do “bí ẩn” nào đó, mà không ai dám mạnh dạn kể ra (sợ quả báo chăng? Tui không biết) Thôi thì, theo tinh thần của nhà thơ Du Tử Lê – “Đi với về cùng một nghĩa như nhau” – nên với tui “thiên đàng hay địa ngục đều cùng nghĩa tui ‘die'”, nên để tui kể.
Một vị thầy tu cạo đầu (tui không biết kêu sao cho đúng, định kêu là thầy chùa thì nhớ ra ổng không ở chùa, kêu là thầy tu thì cũng có thể hiểu là người đi tu bên Công giáo. Nói cạo đầu thì mọi người hiểu là người tu bên Phật giáo liền, đúng không? Định nghĩa vậy xong thì từ giờ tui gọi là ông thầy thôi hén) đã ngoài tuổi 70, thoạt đầu ông sống trong một “đạo tràng” nhỏ thôi và cũ kỹ.
Mọi người đồn là ông thầy thuyết pháp, giảng hay lắm lắm. Thế là người ta kéo đến đạo tràng của thầy mỗi ngày một đông. Có lúc lên đến cả trăm người. Chật cứng.
Thế là một hôm, cách đây chừng hơn 3 năm, ông thầy bỏ nhỏ với vài Phật tử thân thiết là “Thầy muốn có một đạo tràng lớn hơn để có nơi cho Phật tử tu tập.” Ý thầy là ý trời. “Cha mẹ nhiều khi muốn còn không được chứ thầy muốn gì là có đó”. Phật tử nói vậy. Thế là họ đứng ra kêu gọi sự “phát tâm” của mọi người. Người 10 ngàn, người 20 ngàn, người 30 chục ngàn, và người nhiều nhất không ngần ngại “phát tâm” ký ngay cái check $185,000 để có thể kiếm được cho thầy cái đạo tràng nào coi được chút.
Sau đó, thì Phật tử cũng mua được cho sư phụ một đạo tràng đẹp như mơ, rộng cả 5 mẫu tây, nơi rất thích hợp cho sự tĩnh tâm lòng hướng về nước Phật, với giá khá hời chỉ đâu hơn 400 ngàn.
Phật tử hoan hỉ, thầy cũng vui lắm. Đạo tràng lớn, khang trang, rộng rãi nên có một số Phật tử lớn tuổi, muốn thoát khỏi sự lụy phiền của trần thế (hay nói của con cháu cho gọn) nên dọn đến ở luôn tại đây để lòng hướng Phật cho đến hồi vãng sanh thì được Phật nắm tay cho lẹ. (Mà những người dọn đến ở cũng đều là những người có đóng góp trong việc mua đạo tràng này)
Được dăm ba tháng, ông thầy nói muốn về VN làm từ thiện. Thế là Phật tử lại đứng ra kêu gọi sự phát tâm, gom góp lại được đâu cả 60 ngàn đô. Mọi người nô nức cùng thầy đi về VN làm từ thiện.
Về đến quê hương, ông thầy giới thiệu các Phật tử với 1 nữ cư sĩ bảo đưa tiền cho nữ cư sĩ đâu ngoài 40 tuổi đó, rồi bàn chuyện đi mua sắm làm từ thiện ở đâu.
Tên nữ cư sĩ này thì các Phật tử nơi đạo tràng của ông thầy không lạ, bởi họ đã phải mua không biết bao nhiêu là thẻ điện thoại để cho ông thầy gọi về VN cho nữ này mỗi tối, mà có hôm, giữa khuya, thầy đang gọi, hết thẻ, thầy làm như cháy nhà, bắt buộc phải tìm ra thẻ cho thầy gọi ngay lập tức. Phật tử luôn tin chắc rằng ông thầy gọi về để thuyết pháp từ xa.
Tuy nhiên, trong lần hội ngộ này, nhiều Phật tử ngỡ ngàng, bởi họ nhận ra ngay lập tức giữa hai người này không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa Phật tử và sư phụ. Mà là một mối quan hệ “trên mức tình cảm”. Làm sao mà biết? – Tui đã hỏi như thế.
“Trời ơi, feelings cho chúng tôi biết. Chỉ nhìn cử chỉ, cách nói năng là sẽ hiểu ngay điều gì.” Những Phật tử ở tuổi có cháu nội, ngoại nói với tui như vậy.
Toàn bộ số tiền gom góp mang về, theo lời ông thầy, họ phải đưa hết cho nữ cư sĩ kia. Để rồi sau đó, cảm thấy quá uất ức khi thấy số tiền họ mang về được đưa đi làm từ thiện chỉ hết khoảng 1 nửa, còn lại vẫn ở trong bóp của nữ cư sĩ mà không biết nói như thế nào ngoại trừ rón rén hỏi ông thầy, mà ông thầy thì làm lơ.
Ức, tức, và cả thất vọng về ông thầy mà mình tôn sùng bởi những “khám phá” bất ngờ, nhiều Phật tử thân tín đã lẳng lặng rút lui, không lui tới đạo tràng nữa.
Mọi việc cứ thế trôi đi, nhiều Phật tử còn tôn thờ ông thầy vẫn chu cấp đầy đủ những gì ông thầy đòi hỏi, dĩ nhiên cả chuyện luôn phải có thẻ điện thoại cho thầy gọi về VN cho nữ cư sĩ.
Cho đến cách đây hơn 1 năm, sau 1 tuần chay thất gì đó, có 1 ni cô ngoài 45 tuổi, không ai rõ từ nơi nào đến, đã tự động ở lại hẳn trong đạo tràng – điều mà các Phật tử cho rằng là sai với giáo điều nhà Phật, vì nơi tăng trụ trì thì chỉ có tăng ở, không thể có ni vô ở chung được.
Vậy mà ni cô ngoài 45 này cứ ở lỳ ra đó.
Rồi thì những Phật tử sống tại đạo tràng khám phá ra một sự thật động trời là tối tối ni cô lại đi xuống nơi ở của riêng ông thầy!
Một người thấy, 2 người thấy, 3 người thấy, và nhiều người thấy. Những ai nhìn thấy sự thật oái ăm và lên tiếng hỏi thì sau đó cũng đều lặng lẽ rời khỏi đạo tràng, trở lại chốn nhà mình. “Sư phụ không nói tiếng đuổi, nhưng những lời sư phụ nói rất khó nghe, mà chúng tôi đều là người già cả rồi, chúng tôi có lòng tự trọng của mình.” Vậy là họ lần lượt ra đi.
Cho đến ngày, trong đạo tràng chỉ còn lại có ông thầy, nữ ni cô và 1 thầy phó trụ trì.
Không biết ông thầy nói bóng gió xa gần gì đó, mà thầy phó trụ trì cũng ngầm hiểu là ông thầy muốn mình biến luôn, thế là ông phó gọi điện thoại thông báo cho những Phật tử từng một thời tin cẩn để tìm xem có cách nào giải quyết.
Thế là Phật tử ngộ ra một điều là quyết không để ông thầy tiếp tục sa ngã, thế là họ lại rủ nhau kéo về lại đạo tràng tìm cách giành lại những gì những tưởng sắp mất.
Một mặt họ cật vấn ông thầy. Một mặt họ theo dõi ni cô.
Sau cùng, họ phát hiện ra là ni cô này có một “thói quen” là lén thu âm lại tất cả các cuộc nói chuyện giữa mọi người trong đạo tràng.
Họ tịch thu được cái máy thu âm. Và sau nhiều tiếng liên tục ngồi nghe cho hết những gì có trong máy ghi âm đó, họ shock.
Bởi, nó không chỉ là ghi âm lại các cuộc nói chuyện giữa các Phật tử mà ni cô còn thu âm luôn hết tất cả những cuộc trò chuyện giữa ni cô và ông thầy, đặc biệt là những voice message mà ông thầy nhắn lại cho ni cô, khi mà thầy gọi nhưng ni cô bận giận dỗi vì ghen tuông với nữ cư sĩ ở VN nên không thèm bắt phone. Nội dung các voice message đã tự tố cáo mọi điều.
Với bằng chứng đó, họ ép ni cô phải rời khỏi đạo tràng.
Trong lúc phụ ni cô thu dọn hành lý chất lên xe, các Phật tử lại thêm shock một lần nữa khi thấy sao mà ni cô có quá nhiều quần áo của đời thường, từ đầm đến vest, và cả giày Coach.
Đuổi được ni cô đi rồi, các Phật tử muốn tiếp tục truy vấn ông thầy với “hy vọng là cho mọi chuyện sáng tỏ, để không còn những điều như thế xảy ra.” Tuy nhiên, các Phật tử chưa kịp “ra tay” thì ông thầy lên tiếng trước: sư phụ từ chức trụ trì và sẽ rời khỏi đạo tràng này.
Nghe vậy, các Phật tử xụi lơ. Tinh thần từ bi hỷ xả của nhà Phật được phát huy tối đa. Ai nỡ ép thầy vào đường cùng. Dù rằng lúc đầu mọi người muốn lên tiếng để cho ai cũng thấy được mặt trái của một người tu hành để những ai còn tô sùng hãy tỉnh ngộ ra. Nhưng giờ ông thầy thối lui rồi, thì thôi, bỏ, bỏ, bỏ hết.
Ừ, vậy cũng xong. (Dù rằng khi nào ông thầy rời khỏi đó thì là điều không được nói ra rõ ràng)
Chỉ có mình tui, vô tình phải dỏng lỗ tai lên để nghe cho hết cái giọng ông thầy năn nỉ ni cô thì lại bị ám ảnh, chưa biết làm sao dứt ra được. “Thôi, đừng giận nữa, đừng nghĩ ngợi lung tung, lúc trước sư phụ có nói chuyện nhiều với A nhưng từ ngày biếtB thì đâu còn nói nhiều nữa, chỉ khi nào có chuyện cần thì nói 1 vài câu thôi. B không để ý thấy sao. Giờ sư phụ đâu còn nói nhiều với A nữa đâu. Từ lúc biết B, hiểu được B rồi thì trong lòng chỉ có thương B thôi. Đừng giận nữa nghe. Đừng buồn nữa…..”
Tui không là một người mộ đạo, nhưng trong mắt tui, những người tu hành khác lắm. Phải rất là khác. Bởi niềm tin tôn giáo của con người là thiêng liêng. Mà các ông thầy là người đại diện.
Có thể ai đó cho rằng, thầy tu có tóc hay cạo đầu cũng đều là người, cũng đều có hỷ nộ ái ố của con người. Nên đừng trách họ. Tui không đồng ý. Bởi, nếu họ là người trần mắt thịt như tui, họ yêu thương bao nhiêu cũng là quyền của họ. Nhưng đã là tu, là con đường họ chọn, thì không thể dẫn lý lẽ của một người trần tục như tui để mà bao biện. Ngay cả khi chọn nghề, chọn việc, người ta còn phải tuân thủ theo quy tắc nghề nghiệp của mình, thì đi tu cũng phải nằm trong quy tắc của đi tu.
Nhưng thêm một điều oái ăm tui cũng không thể hiểu: tại sao con người lại tiếp tục có niềm tin vào những điều tệ hại đang diễn ra trước mắt như thế?
Những vị tu hành, có bị biến chất, phải chăng cũng từ sự tiếp tay của chính những con chiên, phật tử?
Đó gọi là niềm tin mù quáng. Những người nôm na gọi là “nạn nhân” tự bồi đắp niềm tin tín ngưỡng vào một người, và đến khi niềm tin này bị sụp đổ thì những điều họ làm để cứu vớt thần tượng của họ thực chất, con nghĩ, là họ tự cứu vớt “cái tôi” đã trót đặt niềm tin sai chỗ ;-D
LikeLiked by 1 person
‘Đó gọi là niềm tin mù quáng’, tui thích câu này! 🙂
LikeLike
Trong đời thường, thấy cũng có người đặt niềm tin không đúng chỗ, nhưng khi vỡ lẽ ra thì cũng không dám lên tiếng, sợ mình bị mang tiếng… ngu, đành ngậm bồ hòn và tiếp tục ra sức bảo vệ cho cái điều mình tin nhầm ấy.
hehehe
LikeLike
Nói ra thì mang tội, chứ thực sự là đã từ lâu rồi, khi nhìn bất cứ ông thầy mặc áo cà sa, trong đầu tui đều lóe lên sự nghi ngờ, không biết ông này tu thiệt hay giả! Cho nên có lẽ tui sẽ không bao giờ trở thành nạn nhân của những vụ lường gạt như vầy.
LikeLike
Nghi ngờ cũng đâu có sao. Phải nghi trước còn hơn là bị gạt😄
LikeLike
Dạ, em là người vô sản, cho nên gạt em thì cũng giống như là ‘nắm kẻ trọc đầu’! 😀
LikeLike
Ở đời, đôi lúc khờ khạo tí cũng dễ sống hơn là nghi ngờ tất cả, rồi có lúc mình mất tất cả bởi sự nghi ngờ 🙂
LikeLike
Tui thấy ngày càng có nhiều người muốn là sau khi chết sẽ không đầu thai trở lại kiếp làm người, chỉ muốn đi theo Phật. Có lẽ vì điều mong muốn đó mà họ trở nên dễ tin vào những lời nói của thầy tu, gặp ông nào miệng ngọt thì càng chết hơn, tui nghĩ vậy. Mấy chuyện này phải réo anh M&M mới được! 🙂
LikeLike
Anh M&M chắc cũng té ngửa khi nghe đến chuyện những ông thầy bà ni như thế này, nên để từ từ ảnh ngồi lên rồi ảnh giảng cho nghe 🙂
LikeLike
Mô Phật
LikeLike
Tui nghĩ tăng thì cũng có nhiều đường tăng . Thánh tăng, cao tăng, tục tăng, ác tăng. …
Gặp phải tăng kiểu này chắc sẽ. ..tăng xông có ngày. 🙂
LikeLiked by 1 person
Thí chủ NL có duyên với những chuyện trời ơi đất hỡi thì cứ việc mà nghe rồi kể lại cho chúng sanh như tui nghe. ..trừ cơm.
Tui mà là người có công có của xây đạo tràng cho sư phụ này thì tui sẽ. ..
Hừ, nam mô, xém chút vọng động rồi vương vào khẩu nghiệp ! 😦
LikeLiked by 1 person
Tui nghe người ta ưa nói ‘Nam mô A Di Đà Phật’, hoặc nói cho gọn là ‘A Di Đà Phât’, hay là ‘Mô Phật’, còn ‘nam mô’ của ông là nghĩa gì vậy?
‘Khẩu nghiệp’???!!!! mới nghe lần đầu! heheheh!
LikeLike
“Những vị tu hành, có bị biến chất, phải chăng cũng từ sự tiếp tay của chính những con chiên, phật tử ” tui lấy câu này làm câu trả lời cho câu hỏi của NL !
LikeLiked by 1 person
Tui cũng nghĩ vậy
LikeLike
Đọc mà “rụng rúng” luôn! 😦
Đồng ý là tu sĩ cũng là người, nhưng khi lại cảm thấy “thèm thuồng” thì nên xuất tu để đừng để “1 con sâu làm rầu nồi canh”! Thiện tai, thiện tai! Thua! 😦
LikeLiked by 1 person
Business này dễ kiếm ăn quá, làm sao mà xuất tu nổi! 🙂
LikeLike
Ủa, hình như cười mới rụng rún mà! còn rầu thì rún chỉ mới….rung rinh! 😀
‘Rầu rĩ râu ria ra rậm rạp
Rờ râu, râu rụng.
Rờ rún, rún rung rinh.
Rờ răng. răng rớt!’
LikeLiked by 2 people
Ủa mà cô N/L và ACE về đây rồi hả? Sao không ai cho hay vậy ta! Cũng tốt thôi, được tái ngộ vui vui…
Tu Hành tuổi 70 rồi mà còn sanh tat, chời choi!! Giờ biết tin ai? Ma quỷ gì xúi dục nặng đến như vậy? Thôi thì hì xã cho biết làm sao? Mình đâu đám nặng lời.
LikeLiked by 1 person
Dạ không có ai cho ai hay hết trơn, có duyên thì tìm thấy thôi à! 🙂
LikeLiked by 1 person
LikeVậy tôi có duyên rồi. Tôi nghĩ Cô N/L đóng Blog cũng nhiều ưu tư, đắng đó suy nghĩ nhiều, cũng như chú Tâm noi: Tôn trọng những gì N/L làm, và khi nào mở lại hú 1 tiếng, Cho Cô khó quên những người bạn đã cùng nhau chị sẽ buồn vui, cái và làm sao tránh khỏi. Anh em một nhà, ruột thịt với nhau còn bất đồng ý kiến, cái vá ồn ào tùm lum (Toi) Rồi thì những người xưa cũng có duyên tôi vậy, mong thay.
LikeLiked by 1 person
Nghĩ mà tội cho các cô bác, không có thu nhập nhiều, tuổi già cần có niềm tin vào sự thiêng liêng, vào niềm tin thì lại bị lường gạt cả tiền bạc với niềm tin. Đau lắm. Đối với những người đội lớp áo tu hành, gieo gió sẽ gặp bão. Luân hồi sẽ ngay trong kiếp này, không cần đợi đến kiếp sau. Mấy ông sư bà sư ông này, không phải là đạo Phật, họ là…dân lường gạt. Cho nên, cần gì phải nể mấy đứa lường gạt?
Đó là chuyện đạo, còn chuyện đời, thực tế thì:
1. Cơ quan truyền thông nên đưa ra ánh sáng những vấn nạn này để mọi người tránh bị lường gạt.
2. Lường gạt là vi phạm luật pháp, phải đưa ra toà để lấy lại công bằng cho mọi người, phơi bày sự thật cho mọi người biết để tránh.
3. Ở đây vấn đề tổ chức phải coi lại. Cũng như nhà thờ, chùa hay đạo tràng gì đó là một tổ chức thì phải tổ chức theo, thí dụ theo non-profit, thì phải có bộ máy điều hành, giám sát chồng chéo kiểm soát với nhau. Tối thiểu cũng phải tách bộ phận truyền giáo với hành chánh ra làm hai. Có vậy mới có giám sát, công khai, minh bạch…giảm tiêu cực.
Đạo Phật có nhiều trí tuệ về cuộc sống. Đọc, tìm hiểu cũng giúp cho mình sống tươi đẹp hơn trong kiếp này.
LikeLiked by 1 person
“Nghĩ mà tội cho các cô bác, không có thu nhập nhiều, tuổi già cần có niềm tin vào sự thiêng liêng, vào niềm tin thì lại bị lường gạt cả tiền bạc với niềm tin. Đau lắm. “, Câu này hay hén! 🙂
LikeLike
Tôi cũng thích câu này.
Like.
LikeLike
“Một trong những hậu quả tai hại của những hành động quá khích của những người “chống cộng” hải ngoại là gây phản cảm cho các bạn trẻ. Tôi e rằng sau chuyện vừa rồi, bạn Lan đã có chút thay đổi. So với một comment của bạn Lan ở blog VQNH mà tôi quote ở dưới (một comment đã làm cho tôi xúc động, và có cảm tình với bạn), entry này mỉa mai và có chút cay đắng hơn. So với entry này, cái comment kia nó bao dung hơn, nó thông cảm hơn, nó nhìn vấn đề một cách rộng rải hơn. Bạn Lan ơi, xin đừng để những người quá khích kia làm mất đi những cái đẹp của mình bạn nhé.
Xin nói rõ, tôi đồng ý với bạn rằng “Không ai có quyền xâm phạm đến quyền tự hào về quốc gia mình, nhất là ở trên xứ Mỹ tự do này” và cá nhân tôi không có vấn đề gì với cờ đỏ được treo tại cái công sở Mỹ.
Nhưng khi bạn nói “Những ai không chấp nhận được VNCS, thì cứ ‘giữ quốc tịch’ VNCH, hoặc ‘nhập quốc tịch’ VNCH và có quyền tự hào về một quá khứ vàng son đã qua, cũng như ôm ấp giấc mơ một ngày vinh quang quay về chốn cũ”, nó đơn giãn hóa vấn đề quá. Cái biểu tượng của cờ vàng đâu phải chỉ có nhiêu đó đâu?
Comment của bạn Lan trong một entry từ VQHN blog:
“Tôi nghĩ rất khó có thể thay đổi một vết hằn trên vỏ não. Bây giờ nếu 1 người nước ngoài hỏi tôi lá cờ nào là của VN, tôi sẽ chỉ cờ đỏ, bởi lẽ cờ vàng không có ý niệm trong tôi.
Nhưng trong ngày Mùng Một Tết, nơi tôi làm việc trước đây, hầu hết đều là các vị tướng tá ‘ngày xưa’, họ cũng tổ chức chào cờ mặc niệm – đương nhiên là cờ vàng ba sọc đỏ. Và trong giây phút ấy, niềm xúc động trong tôi cũng không kém như khi tôi dự lễ chào cờ đỏ sao vàng trong ÐH Ðoàn hay ÐH của HLHTN thành phố HCM.
Hình ảnh người lính VNCH phất cờ vàng trước giờ xung trận cũng hào hùng không khác gì hình ảnh người bộ đội giương cao cờ đỏ trước mỗi đợt tiến công.
Tôi nghĩ mỗi lá cờ là mỗi biểu tượng cho một lý tưởng. Những người đã ngã xuống cho cờ đỏ hay cờ vàng đều có lý tưởng của riêng mình, và lắm khi lý tưởng đó do chính thời cuộc áp đặt vào họ, không thể có lựa chọn nào khác hơn.
Cờ vàng, cờ đỏ không quan trọng với tôi. Tôi chỉ không chấp nhận những người nhân danh cờ vàng cờ đỏ để ru ngủ người khác, để trục lợi cho chính bản thân mình, củng cố quyền lực của chính mình.”
Tui tâm đắc với comment này nhất 🙂
LikeLiked by 1 person
Còm này phải của cụ ỐC hông vậy! Sao nghe lạ hoắc à!
LikeLike
Tôi cũng vậy??? Có cái gì nó không bình thường?
LikeLike
Lục lạo một hồi, giờ tui biết ông nói cái giống gì rồi! 😦
Tự nhiên ôm cái còm của ai từ đời cố hỷ cố lai nào vô đây, không một lời giải thích, làm tui không hiểu gì hết ráo! Sau này làm gì cũng làm ơn làm cho có đầu có đuôi, để người khác phải đỡ bị hao mòn não bộ! hừ!
LikeLike
Phai phục Cô V/N con anh Tư, tôi chưa hiểu rõ mà Cổ biết rồi!!
LikeLike
“Có thể ai đó cho rằng, thầy tu có tóc hay cạo đầu cũng đều là người, cũng đều có hỷ nộ ái ố của con người. Nên đừng trách họ. Tui không đồng ý. Bởi, nếu họ là người trần mắt thịt như tui, họ yêu thương bao nhiêu cũng là quyền của họ. Nhưng đã là tu, là con đường họ chọn, thì không thể dẫn lý lẽ của một người trần tục như tui để mà bao biện. Ngay cả khi chọn nghề, chọn việc, người ta còn phải tuân thủ theo quy tắc nghề nghiệp của mình, thì đi tu cũng phải nằm trong quy tắc của đi tu.”
Còn tui thì tâm đắc với khúc này nhất! 🙂
LikeLiked by 2 people
Co Giao da qua giai doan tinh tam! Thi ra Co o noi nay, rat nho “san chu” Co Giao oi.
Tui da tung chung kien du truc tiep hay gian tiep….chuyen Thay Ba ngay nay…
LikeLiked by 1 person
Nếu nói theo trường phái kinh dị thì chị Phước là nhân chứng sống của ba cái chuyện Thầy Bà ngày nay! 😛 :
LikeLike
@ Chi Phuoc:
Chứng kiến dù trực tiếp hay gián tiếp rồi thì chị nghĩ sao hả chị?
LikeLiked by 1 person
@NL: Có thể nào còm được organize như trước không? Lúc muốn còm cho 1 người nào đó thì không được nữa mà phải xuống chót… Góp ý vậy thôi, được thì tốt không được thì thôi, đừng bận tâm!
Đề tài hơi tế nhị nên xin lót dép ngồi nghe!
LikeLike
Vẫn ‘rì còm” cho bất cứ ai như bình thường nè chị Bidong, chỉ khác là chữ reply nó nằm ở phía trên, bên phải của comment ai đó thôi 🙂
LikeLike
Thấy rồi! Tui đúng là đui! 🙂
LikeLike
Đui đâu mà đui. Quáng gà! 😀
LikeLike
Ai cũng lót dép ngồi nghe rồi lấy ai lên ghế ngồi nói! 😀
LikeLiked by 1 person
Đức Phật có nói một lần trong cuốn kinh nào sò quên rồi. Đại Ý là trong con đường tìm thầy học đạo nếu không cảm thấy hài lòng với thầy này thì ra đi tìm thầy khác cứ như vậy nhưng đừng bao giờ vì điều đó mà cảm thấy không tin tưởng vào đạo nữa.nhưng nếu biết sai mà cứ bám víu vào cũng không đúng.
LikeLiked by 1 person
Phải công nhận lời dạy này của đức Phật có lý, cứ hễ thấy thầy nào cà chớn là bỏ đi tìm thầy khác, tìm thầy học đạo thôi mà, đâu phải như…lấy chồng, lấy một cái là dính luôn đâu! 😀
Thôi tui im rồi nha, tui nói nữa chắc tui cũng bị vướng vô khẩu nghiệp luôn quá! 😛
LikeLike
(Khẩu nghiệp) ít nghe nói hoặc thấy, có thể giải thích thêm dùm, nếu có thể, chớ không phai hỏi khó.
LikeLike
Dạ chữ khẩu nghiệp là bắt chước ông thần nước mặn nói theo!
Nhưng chắc nghĩa của nó là cái nghiệp phải mang vì cái tật nói tầm bậy tầm bạ tào lao thiên địa! 🙂
LikeLiked by 1 person
Like.
Thêm:
Nghe nói có người hỏi đức Phật về đạo thì Phật trả lời rằng đạo pháp cứ như là ngón tay và giải thoát là mặt trăng. Ngón tay chỉ là phương tiện để chỉ đường đi đến mặt trăng.
Nhưng chỉ tiếc là một hồi ai ai cũng quên đi mặt trăng, rồi ai cũng khoái cái ngón tay, rồi tôn thờ cái ngón tay, rồi tôn thờ cái hình hài, rồi bị kẹt cứng…
LikeLiked by 2 people
1/ Thank you chị Bidong đã dẫn em qua tới bên này, Flea đã rượt chị tới đâu rồi? em từng nuôi chó và 2 con đã chết cách đây 3 năm, nhưng em vẫn bị flea cắn vì có con chó hàng xóm sát vách, khg biết chủ có xịt thuốc lên người nó khg mà em vẫn bị dù khg lại gần, cả 2 cái đùi của em màu đỏ ửng nhỏ có bự có, em gãi chừng nào thì càng ngứa chừng nấy, chị lấy Neosporin sứt thử đi, nếu đưa ra cho hàng xóm coi 2 cái cẳng lêu khêu của em lấm tấm chấm đỏ thì kỳ quá, nên em im luôn vì thương thú vật, nó rình em mỗi ngày chỉ cần tắt tiếng xe đậu lề đường là nó chạy ra mừng, ứ ứ ứ, em khg hiểu nhưng biết nó thích mình . Nếu chị bị cắn mà khg có tiếp cận chó chung quanh thì con Flea hay ở những nơi tối như dưới tảng đá, khúc cây, đó là suy nghĩ của em, em chịu thua kg giải thích được nếu khg có chó chung quanh khu nhà chị… gãi riết bị thẹo nha chị, đừng gãi 10 ngày sẽ tan đi màu đỏ.
2/ Vân dễ thương, Logo đã thay đổi sau khi có tin vui á, hahhah
3/ Ken : trả lời câu hỏi bài trước, Ma đi hết rồi, sao bây giờ T kg còn nghe lục đục ở nhà bếp nữa, mà chỉ ở nhà bếp thôi nha chứ mấy phòng khác thì T khg có nghe weird activities, chắc nó đi đầu thai rồi. Muốn kể phần 2 và 3 nhưng sợ chị Bidong ngủ hỏng được, thôi khỏi, tiến trình trừ khử nó đi thì gọi là Spirit Cleansing, coi TV đài Discovery channel sẽ biết nhiều hơn.
Còn 2 tuần nữa thằng con trở lại trường học, tâm trạng cha mẹ nào cũng giống nhau lo cho con tới hơi thở cuối cùng. Kỳ này nó đi là năm thứ 3 mà khg phải vô dorm mà ra riêng apartment, 2 phòng ngủ = 2000$ có 3 đứa ở cái gì cũng cưa 3, người mua 1 chút, mới mua oven, bàn ăn 4 ghế, phải mua cái giường ngủ nữa, tiền ăn nữa ai nấu cho nó ăn , sao nó khg nghe lời mình mà nghe theo mấy bạn nó , nếu ở dorm thì mình đỡ tiền xe, xăng, bảo hiểm gần 2000/nam, khỏi mua giường, sao mình tính khg bằng trời tính há?? khổ …
LikeLiked by 4 people
Mấy con fleas vẫn vui vẻ “hanging around” chưa chịu đi. Cái giống flea là trời lạnh núp sâu dưới đất, mùa nóng trồi lên mặc dù nhà không nuôi chó/mèo. Hồi trước mấy đứa nhỏ nuôi chó on/off, sau nhiều năm rồi mà vẫn có flea, chắc cũng do mấy con chó/mèo hàng xóm đi ngang rồi rãi flea vào sân nhà mình!
Cho con đi học xa thì cái gì cũng tốn, mà hầu như đứa nào cũng nghe bạn nó hơn là cha mẹ! Chịu đựng thêm 1 năm nữa, khi nó xong 4 năm, bắt nó mượn loan là nó hết dám xài sang! (j/k)
Chiều mai sẽ họp còm ở nhà Cúc, Tiny và các còm sĩ khác có thời giờ thì đến chơi cho vui! Bảo đảm nhậu nước lạnh không say không về với lại bánh lá gai của chị Nhà mang qua, không ngon không ăn tiền! Mong gặp càng nhiều người càng tốt nha! 🙂
LikeLike
Nếu được chụp/ post lên cho mọi người coi, thèm,.. cho bỏ ghét con bọ chét😜
LikeLiked by 1 person
Nhưng không bấm like được như xưa? nếu tôi không có thì giờ, tôi muốn bấm like thì phải làm sao? Không biết thì hỏi?
LikeLike
Không có nút ‘Like’ vậy chọt đại vô lổ rún đỡ! 😀
LikeLiked by 2 people
Có nút “like” rồi. Nhà mới thì từ từ sắm đồ, đòi hỏi cùng lúc nhiều quá không có tiền mua 🙂
LikeLiked by 2 people
Hơi vội vàng, thứ lỗi! nói đúng quá, nhà mới còn bận rộn đủ thứ tôi biết thông cảm.
LikeLike
Chờ TS vào rồi chọt cũng không muộn! 🙂
LikeLiked by 1 person
Hồi nãy T đánh cái còm dài lắm, rõ ràng log in, bấm post comment, bây giờ coi lại khg có, khg biết nó chạy đi đâu góc nào rồi, chắc nó đi Tĩnh tâm cùng với con Flea…trời đang nóng, T cũng nóng luôn ..
LikeLiked by 1 person
Chào tái ngộ Ngọc Lan
LikeLiked by 1 person
Bài viết mạch lac, rõ ràng như một+ một =2 và mọi người phải thành thật nhìn nhân là một bài viết vô cùng công phu, tỉ mỉ, hấp dẫn quá xá cở “thợ mộc”. Mỗi bài viết của cô giáo lluôn đáng đồng tiền bát gạo để học hỏi.
LikeLiked by 3 people
Ừa, tui thành thật nhìn nhận! Nếu bắt tui viết thì sẽ là như vầy:
Có ông thầy tu kia được nhiều người theo, có pháp danh là Thích Gì Có Đó, thích nhà có nhà, thích bồ có bồ, mà là hai bồ một lượt, ổng bị người ta khám phá, ổng hăm bỏ chùa, người ta nói thôi, giờ chưa biết tính sao. Hết.
LikeLiked by 2 people
“…ổng hăm bỏ chùa, người ta nói thôi,…” Không cản ổng, ổng bỏ chùa đi thiệt rồi sau đó lên list bán chùa thì coi như mất cả chì lẫn chài. Nhiều % là cái đạo tràng này do ổng đứng tên, bởi vậy….
LikeLike
Dọn nhà cũ vô nhà xưa vậy có ăn tân gia hông ta?
LikeLiked by 2 people
Nếu câu chuyện này post ở chổ khác trên mạng hoặc người khác viết thì tôi chắc chắn là không đọc hết và sẽ coi đó là chuyện không có thật. Nhưng biết tánh NL là người thích đi tìm sự thật, hoặc kiểm chứng rồi mới viết ra trên giấy trắng mực đen như vầy thì tôi chỉ biết lắc đầu. Càng đọc càng có nhiều câu hỏi và nhất là thấy hơi mất niềm tin tôn giáo.
LikeLiked by 3 people
Thói đời – ông còn nợ tui bài đó nha.
Tui chờ khi nào nhận được bài đó, tui sẽ đổi tên blog 🙂
LikeLike
@Cô giáo: Chuột mà nhớ dai như đỉa. 😆 Được rồi sẽ viết mà. Phải viết về Thói Đời vì vẩn còn ấm ức về chuyện họ chơi bỏ rơi tôi. Nghe nhận bài rồi đổi tên blog làm bị áp lực lớn quá 😆
LikeLiked by 1 person
Sẽ đổi tên blog thành tên Thói Đời 🙂
LikeLike
Mất niềm tin với người truyền đạo thôi! 🙂
LikeLiked by 1 person
@ VN: người truyền đạo như vậy, tôi đâu có tin đâu mà mất với còn. Nhưng ông thầy đó làm tôi có cái nhìn hơi tiêu cực về tôn giáo nên mới viết là “hơi mất niềm tin tôn giáo” là vậy.
Phật luôn ở trong tim là đủ rồi.
LikeLike
No. no đừng đánh mất niềm tỉnh, còn nhiều Tu Sĩ tốt lắm chú Tâm ạ, Gánh hát Bầu Lan dọn qua đây gần hết rồi.
Like
LikeLiked by 1 person
Mời anh chị em đọc bài viết về nghề may. Hầu như không nhiều thì ít, buổi đầu lập nghiệp của người thân hay chính gia đình của chúng ta đều trải qua với nghề này.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=211793&zoneid=1
LikeLiked by 2 people
Thank you cụ ỐC, thank you chị Lan ù!
Đọc bài này làm nhớ đến thuở hàn vi. Với tui nghề may có nhiều kỷ niệm.
Nhớ những tháng đầu mới bắt đầu may, cà nhà năm người, làm đầu tắt mặt tối từ 5, 6 giờ sáng đến 10 giờ tối, một tháng lãnh về được tất cả khoảng 3 ngàn, mà mừng quá trời mừng. 🙂
LikeLike
Hôm nay họp còm rồi, vui quá xá vui luôn! Cám ơn Cúc đã khoản đãi mọi người rất thịnh soạn! Cuộc vui nào cũng có giờ tàn, hẹn gặp nhau lần sau vậy! 🙂
LikeLiked by 3 people
Phải kể thêm là phần lớn thời gian tám hôm nay đều xoay quanh chủ đề “sư phụ và đệ tử” 🙂
LikeLiked by 1 person
Ai là sư phụ ai là đệ tử vậy? 🙂
LikeLike
Sau một thời gian nhận đệ tử, ông Bảy đã bị thanh niên ngoài đôi mươi “cướp” vợ. Tuy nhiên cuộc tình ngang trái của đôi tình nhân lệch tuổi này kết thúc bằng 2 cái chết.
LikeLiked by 1 person
Rồi có người nào ở tù hông? 🙂
LikeLike
Hông, Vì Đệ Tử và vợ tự tử chớ Ông Bảy không có giết, ông Bảy khuyên nhủ cuộc tình sai trái, Ông mới không cho ở chung, Dễ Tự mới mướn nhà ở gần đó vẫn tiếp tuc 2 người đi lại, hàng xóm đều biết và đã làm chứng với công an.
LikeLike
Bài đọc lại thấy vẫn hay…😄
Cô giáo có duyên kể chuyện😄
LikeLike