10 năm chân bước trên đường dài…

Hôm nay đúng 10 năm tui đến Mỹ, bỏ lại đằng sau nhiều điều bao người mơ ước. (còn bản thân tui có mơ ước không – cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng mọi việc cứ diễn ra và mình đón nhận…)

10 năm – nghe cũng giật mình. Bởi nhiều điều vẫn ngỡ như hãy còn mới tinh, lạ lẫm, bên cạnh rất nhiều thứ nghe như đã xa xăm từ muôn kiếp nào.

10 năm ở Mỹ – điều chưa từng có trong kế hoạch cuộc đời tui. (Hehehe, nói cho có vẻ màu sắc và kịch tính vậy chứ đã bao giờ tui ngồi xuống viết kế hoạch đời mình đâu. Tui thuộc loại sống hôm nay ít nghĩ đến ngày mai, nước đến đâu nhảy lộp độp tới đó).

Có lẽ, nếu không có chuyến du lịch đến Mỹ vào mùa Hè 2004 (cũng là một chuyến đi đầy
ngẫu hứng, bất chợt) thì giờ này chắc tui vẫn còn được diện áo dài (hic, nhớ tủ áo dài và nhớ cả một thời mình có thể nhét mình vào trong chiếc áo dài, chứ không như bây giờ :p ), vẫn ngày ngày điệu đàng kéo tà áo sau để lên yên xe rồi đặt mông lên, vạt trái của tà trước thì như hờ hững đặt trên tay lái, rồi thì rồ ga, lưng thẳng băng… chạy tới trường, hehehe
Chuyến đi “định mệnh” đó cùng nhiều những bất mãn chất chồng đã làm thay đổi toàn bộ đời sống của tui và cả gia đình tui.

Vẫn nhớ khi tui nói suy nghĩ của tui với “bồ cũ” rằng thì là: tui muốn đi định cư ở Mỹ, “bồ cũ” nhìn tui như người từ hành tinh lạ đến và chỉ nói một câu “qua đó làm gì ăn!”

Ủa, thế người ta làm gì để ăn bên đó? – Tui hỏi lại.

Khi đó là tháng 10 năm 2004, chỉ 3 tháng sau khi tui từ Mỹ trở về, đắn đo, suy nghĩ, cân nhắc và quyết định.

Tui có thêm 5 tháng để lo hoàn tất thủ tục cho một cuộc phỏng vấn… dễ nhất trên đời. Ngày phỏng vấn để được chấp nhận làm một người di dân là một ngày gần cuối tháng 3 năm 2005.

Dù quyết định sẽ rời VN vào tháng 7 để cho hai đứa nhóc hoàn tất niên học, nhưng tui lại rời bục giảng khi năm học chưa kết thúc. Đúng ngày 31 Tháng 3 2005. Một ngày nhiều nước mắt nhất trong đời tui.

Đến Mỹ sáng ngày Thứ Năm, 7 Tháng 7, 2005.

Hai tuần sau khi đến Mỹ, tui bắt đầu công việc làm đầu tiên trên xứ này. Và kể từ ngày “song thất” đó đến nay, điều rồ dại nhất mà tui mơ ước là được… thất nghiệp chừng 2 tháng để đi đây đó chơi (mà vẫn có tiền xài, hahaha)

Tui có mặt trong công ty Người Việt lại cũng là một ngày tháng 7, sau 2 năm đến Mỹ, trong vai trò của một “thầy cò”, và cũng sau khi đã trải qua 3 công việc hoàn toàn khác nhau – làm ở công ty điện thoại viễn liên, làm ở trung tâm người già và làm ở một tiệm nail.

Tui vẫn nhớ điều tui từng viết trong một entry từ thuở xa xưa nào, là, “nếu bây giờ có một cơ hội được quay trở với bảng đen phấn trắng, thì những bài giảng của tôi với học trò sẽ hay hơn, sinh động hơn, thiết thực hơn, bởi những trải nghiệm mà tôi đã đi qua”

Hai năm sau khi bước chân vào Người Việt, cũng là một ngày tháng 7, tui trở thành một nhà báo, cho đến bây giờ cũng tròn 6 năm tuổi nghề.

10 năm đến Mỹ, tui nghĩ mình thay đổi nhiều, rất nhiều, cả suy nghĩ lẫn ngoại hình (hahaha) và cả những mối quan hệ xã hội. Tui quen nhiều người, biết nhiều người, nhưng tui lại không có nhiều bạn hơn, ngoài những người bạn tui từng có từ những ngày đầu đến Mỹ và một đôi người sau khi tui đã là “thành danh” – tức có tên, hehehe

10 năm, nhìn lại, chưa có gì để tiếc nuối, ngoại trừ mớ áo dài 🙂

“10 năm khi phố khi vùng đồi” – cám ơn mọi người vẫn còn hiện diện bên tui, đứng bên tui, dù trong cách này hay cách khác

Bài hát này không liên quan nội dung trên, ngoại trừ câu “10 năm chân bước trên đường dài…” 🙂
http://www.nhaccuatui.com/m/CdbBhxSkyu