Đó là điều tui rút ra từ kinh nghiệm sống của… tui, và trải qua 6 năm làm công việc của một nhà báo, tui càng thấy điều đó là rất cần thiết.
Thắc mắc? Hãy hỏi. Đừng đoán.
Đừng nhìn hiện tượng và suy ra bản chất.
Đừng bao giờ viết bất kỳ cái gì để gửi cho một ai đó khi mình đang trong tâm trạng tức giận (nhưng ngược lại, việc viết ra những lời yêu thương tốt đẹp dành cho ai đó trong lúc tình cảm của mình dâng cao là điều được khuyến khích, bởi, nó sẽ mang lại những điều bất ngờ về sau :p )
Trong lúc nóng giận, càng ít nói bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Những điều trên nghe có vẻ cực kỳ đơn giản, nhưng quả thực không phải ai cũng có thể thực hiện.
A nói với tui là B nói xấu tui.
Trời, mắc mớ gì B nói xấu tui? Trước giờ tui vẫn tốt với B và ngược lại mà, sao giờ mắc chứng gì tự dưng lại nói xấu?
Nghe vậy, nghĩ vậy là máu bốc lên đầu liền. Thế là, a lê hấp, ngồi xuống, xổ ra một tràng. “Hey B, tui nói cho mà nghe nhé, hồi đó B có cho tui cây cà lem mà tui cũng cho B liếm lại mấy cái, B tặng tui bịch bánh, tui cho lại B 3 cái, B cho tui đôi giày, tui tặng lại B đôi dép… Vậy mà sao bây giờ B lại nói xấu tui? B không có xứng đáng làm bạn với tui nữa… blah blah blah”
Càng viết càng thấy nóng máu, càng thấy hăng tiết vịt. Bao nhiêu đây là thứ mình đã làm cho nó mà nó không biết, lại đi nói xấu mình là sao. Thế thì phải kể ra cho bằng hết. Mày đã muốn cạn tàu thì tao cho ráo máng luôn.
Viết một hơi một tràng xong, click SEND. Cho mày biết tay ông. Gửi đi được cái thư, quá là khoái chí. Thở phào.
Nhưng. Má ơi, ngay lập tức. Á, cái này là con A nó nói với mình chứ có phải chính thằng B nói đâu. Chết tía rồi, lỡ con A nó đặt điều thì sao!
Bút sa gà chết. Bàn phím đã gõ, email đã send. Thôi rồi còn chi đâu em ơi, hic hic hic. Phải chi từ đầu mình bình tĩnh đi tìm B hỏi cho ra ngô ra khoai có phải hơn không.
Ngày tư ngày Tết, anh ba mang quà tặng đủ khắp mọi người. Nó cũng có, dù thấy có vẻ hơi ít. Nhưng kệ, có là vui rồi, ai cũng như ai. Nó nghĩ vậy và thấy hài lòng.
Đùng cái, nó khám phá ra là quà mọi người có nhiều hơn của nó, cả những người quen sơ thôi mà cũng hơn nó, trong khi nó và anh ba thân thiết đến mức nào, mà sao lại đối xử với nó như thế.
Suy nghĩ đó làm nó bất an. Tại sao như vậy? Nó có làm gì sai không? Anh ba có giận gì nó không? Quá nhiều thắc mắc trong đầu làm nó thấy tâm trạng rất tệ, nghĩ toàn những điều tiêu cực.
Thế là nó gặp ngay anh ba để hỏi tại sao lại đối xử với nó như vậy. Anh ba ngỡ ngàng: phần nó nhiều hơn mọi người mà! Truy lùng lát sau mới hay ra, rằng thì là mỗi người chỉ một phần quà, riêng nó được tới hai, 1 túm nhỏ 1 túm lớn mà túm lớn được để vào một góc khác làm nó không biết.
Câu trả lời khiến nó nhe răng cười. Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực biến mất hết.
Nếu nó không hỏi, thì có phải nó sẽ ôm nỗi hận bị đối xử tệ trong lòng không.
Sau cùng, hãy nhìn cuộc đời càng đơn giản chừng nào, tốt chừng đó. Dễ thở 🙂
Người xưa đã có câu ” uốn lưỡi 7 lần trước khi nói “, thì ý chính của entry mới này cũng nằm trong điều dạy của tiền nhân.
Nhưng cho tui được hỏi ( hỏi đàng hoàng, không có đoán à nha) là khi mình biết chắc là câu hỏi sẽ được né tránh, sẽ được trả lời không đúng hoặc sẽ nhận được sự iim lặng, thì người đang đi tìm câu trả lời có cần phải dùng đến khả năng phán đoán, nghiên cứu, tìm tòi, rồi dùng tất cả những gì mình thu lượm được ( bằng giấy trắng mực đen, bằng hình ảnh) để chứng minh về một hiện tượng đã và đang xảy ra rành rành, thì điều đó có phải là ” suy nghĩ và hành động tiêu cực ” không?
Hình như ” nghiệp vụ điều tra và phá án” điều nằm trong những cách thức này thì phải !
Nhưng tui rất rất rất đồng ý vói câu NL viết ” Trong lúc nóng giận, càng ít nói bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu “. Chỉ nên hầm hầm, mặt mày đanh lại, tím tái như trái mùng tơi phơi nắng là đủ rồi hén !
Nhưng mà như vậy thì đứt gân máu chết có ngày !
🙂
LikeLiked by 1 person
“mình biết chắc là câu hỏi sẽ được né tránh, sẽ được trả lời không đúng hoặc sẽ nhận được sự iim lặng” — chưa hỏi mà đã “biết chắc sẽ được né tránh, sẽ được trả lời không đúng hoặc sẽ nhận được sự im lặng” tức là bản thân người thắc mắc này đã tự cho mình câu trả lời luôn rồi, đâu có phải mang cái đầu trong trẻo đi tìm hiểu đâu, thì người kia có trả lời thế nào cũng bằng thừa 🙂
Cái nguy hiểm nhất là nằm ở suy nghĩ “sẽ được trả lời không đúng” 🙂
Tui nghĩ entry tui viết không nằm trong phạm vi của “nghiệp vụ điều tra và phá án” mà chỉ đề cập đến một hiện tượng của đời thường thôi mà 🙂
Người biết kiềm chế cơn nóng giận để biết tiết chế lời nào thì sẽ không có chuyện mặt mày đanh lại, tím tái như trái mùng tơi phơi nắng, hehehe (mà sao tui nghe ông diễn tả tui nghi là ông quá, hahahaha)
LikeLiked by 3 people
‘khi mình biết chắc là câu hỏi sẽ được né tránh, sẽ được trả lời không đúng hoặc sẽ nhận được sự im lặng’, cái này là phán đoán, là ‘suy nghĩ và hành động tiêu cực’, chưa hỏi thì làm sao biết người ta sẽ phản ứng hoặc trả lời ra sao. Tui chưa bao giờ né tránh hoặc im lặng trước câu hỏi của bất kỳ người nào (nếu tui nhớ không lầm 🙂 ) Tuy nhiên, trong khi trả lời ai một điều gì, cũng nên nhớ nằm lòng câu ‘Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau’ (điều này không áp dụng trong những trường hợp ngoại lệ!! heheh!
LikeLike
Người Mỹ bên nay hay nói second chance, xin mội cơ hôi nữa. Đôi khi giận quá viết vậy lỡ rồi thì sao. Bây giờ ráng viết thêm bài khác blah blah blah là lúc đó tui nóng quá nghe A nói thôi. Anh B có thể không đọc thì text B thêm vài câu nữa. Nếu anh B vẫn không hồi âm thì chờ sau một tháng viết bài nữa xin lỗi mong anh B giải thích dùm chuyện đó … chuyện đó …
“Bút sa gà chết”, không sao mua con gà khác, nếu không bây giờ chuyển qua nuôi vịt nuôi ngỗng nuôi thiên nga cũng được thôi. 😆 😛 😀 🙂 😉
LikeLiked by 2 people
“…“Bút sa gà chết”, không sao mua con gà khác, nếu không bây giờ chuyển qua nuôi vịt nuôi ngỗng nuôi thiên nga cũng được thôi. 😆 😛 😀 🙂 ;)….”
Kha kha kha, tui hổng cần hỏi mà cũng thấy là Sò quá tếu…
LikeLiked by 1 person
@ SBQ
Ủa, đang giận ai mà viết ” xin mội cơ hôi nữa” là xin cái gì vậy ? Ở đâu, màu gì, giống đực hay giống cái, trên rừng hay dưới biển, nông sản lâm sản hay hải sản, động vật hay thực vật. Hỏi để biết mà tìm rồi tặng cho, khỏi xin mắc công.
Hehehhe, lâu quá mới có dịp kê SBQ, vui quá !
Sẵn dịp tui xin chúc mừng SBQ công đã thành và danh sẽ toại nha. Đồng thời cũng xin chia vui với SBQ vào ngày oe oe chào đời !
LikeLike
ý nói trong những trường hợp ‘giận mất khôn’, sau khi bớt giận, khôn trở lại thì ‘xin một cơ hội nữa’ để mà ….mất khôn tiếp! 😛 😛
LikeLiked by 1 person
Đồng ý với sò.
Đã lỡ rồi mà nhận ra mình lỗi thì phải tìm cách nhận lỗi thôi, Chỉ sợ là mình làm người ta giận quá, người ta chưa kịp tha lỗi cho mình thì mình lại nổi giận ngược vì xin lỗi hoài không được, bèn chửi tiếp, hahahaha
LikeLiked by 1 person
Bởi vậy rút kinh nghiêm, ai xin lỗi mình thì mình phải tha lỗi ngày lập tức, trước khi người đó nổi giận chửi tiếp! hahahaha!
LikeLike
Tui thì khác, ai xin lỗi thì tui lập tức làm ra tội lỗi, nhiều chừng nào tốt chừng đó. Để ai xin còn có dư để mà cho bớt.
Có aiiiii xinnnnnn lỗi khôngggggggg ? 🙂
LikeLike
Có aiiiii cho tuiiiiiiiii ăn chổi khôngggggggg?!!!
LikeLike
Khôngggggggg, chổi ăn khó tiêu lắmmmmm. Cho tui ăn cái khác điiiiiii ….
LikeLike
Có một trường hợp khác:
A nói là B nói xấu tui. Tui giận dỗi, bực mình voi B vì tất cả những lý do kể trên ( bịch bánh, cây cà lem, đôi dép…). Nhưng thay vì tui…send email cho B, thì tui lại cho hắn một…sự im lặng đáng sợ. Va khi B ” thac mắc – hãy hỏi- dung doan ” , tui lại trả lời là ” đâu có gì đâu”. Tui nghĩ bụng : nó nói xấu mình thì nó phải biết đã nói xấu chuyện gì chứ. Sao lại hỏi mình ? Mình chỉ cho nó biết hóa ra mình là người nhỏ mọn , chuyện bé xé ra to sao?
Chuyện cứ như thế mà xoay vòng vòng.
Chỉ tôi nghiệp cho thằng B. Nó không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là cuối cùng nó mất một người bạn.
Chị tui mất một tình bạn mười năm lang xẹt như vậy đó. Hic hic.
LikeLike
Tui hay nghe Má của bạn tui nó vầy nè: cho người khác ăn thi còn, mình ăn thì hết! Nếu chuyện mích lòng và quan hệ đến vật chất, đồ ăn thì thôi thà chịu thua còn hơn ăn thua đủ! Nói dễ làm khó, chọc tui tức thì sẽ biế tay! hahaha 🙂
LikeLiked by 1 person
hehehhe, sao nghe giống như câu ” người ăn thì còn, con ăn thì hết ” quá vậy, chị Bidong ?
Ốc ken thì khác, ai đối xử tử tế 1 thì sẽ nhớ đến 10 lận !
Nói chớ ở đời nên lấy lòng mà ở với nhau, nói thì dễ hén, nhưng làm được cũng không khó lắm đâu !
LikeLiked by 1 person
“làm được cũng không khó lắm đâu” nhưng mà làm không được thì khó trời ơi 🙂
“ở đời nên lấy lòng mà ở với nhau” còn không thì mang lòng đi… nấu cháo lòng vậy, biết sao bi giờ 🙂
LikeLiked by 2 people
‘Nói chớ ở đời nên lấy lòng mà ở với nhau’, ăn thua ở chổ lòng đó là lòng gì, lòng tốt, lòng xấu, lòng tham, lòng đố kỵ, hay là lòng heo lòng gà lòng vịt! 🙂
‘Ốc ken thì khác, ai đối xử tử tế 1 thì sẽ nhớ đến 10 lận’, mà nhớ rồi làm cái gì?
LikeLike
Nhớ để. ..xù chớ để làm gì ? Hỏi kỳ quá !
LikeLike
Đã nói là ‘Thắc mắc – hãy hỏi – đừng đoán’! hehehe!
LikeLike
Ba má tui cũng day y chang là cho người khác ăn thì còn, mình ăn thì hết! Do đó, đám con của ba má tui là nhịn thèm triền miên 😢. Lúc nhỏ thì
tụi tui có thac mắc nhiều lắm 😈, nhưng bây giờ thấy được nhiều người thương yêu giúp đỡ mới nghiệm ra là ba má mình nghĩ xa.
LikeLiked by 2 people
Hình như ms happy là còm sĩ mới phải không bà con cô bác? Nếu phải thì tui xin cùng ACE hân hoan chào đón ms happy vào chung vui với xóm nhà lá này.
Tui xin được tự giới thiệu : tên thân mật, tên thường gọi, tên cúng cơm là ốc, tự chảnh kèm theo 1 lô ốc khác nữa, tính luôn ốc ….đảo.
Có thăng quan tiến chức hay tin vui gì gì đó xin nhớ đừng quên tui nha ! 🙂
LikeLike
Cam ơn. Cam ơn 😆
LikeLike
‘Cám ơn. Cám ơn’ dịch ra tiếng Mỹ là Double Thanks phải hông ta! 😀
Welcome Ms Happy đến với xóm nhà chòi, xin chúc Ms Happy sẽ được happy forever! 🙂
LikeLiked by 1 person
Hôm nay ngày lành tháng tốt, tui cho ông thêm một cái tên mới nữa: Ốc két! 😀
LikeLike
@ms happy.
Đúng là người lớn dạy mình “… Cho thì còn…ăn thì hết…”😄
Chào ms happy đến với xóm nhà lá này. ACE hay kêu tui là Jo jo. Hồi xưa có cái happy face làm logo nhưng chạy đâu mất tiêu😄😄😄
LikeLike
SBQ nhắc đến ngỗng, đến thiên nga làm cho tui nhớ đến chuyện đôi bạn ngỗng trời ở hồ nước trước hãng tui đang làm việc. 2 buổi trưa liền tui ăn không hết cơm của st bới cho cũng vì đôi vợ chồng ngỗng này.
Khi nào quỡn tui kể cho nghe….
LikeLike
Trí tưởng tượng phong phú! 😉
LikeLiked by 1 person
tui ăn không hết cơm của vợ bới cho cũng vì tui đang thèm thịt thiên nga, hahahaha
LikeLiked by 2 people
Thiên nga là ai, ủa hỏng phải, thiên nga là con nào vậy? Mỡ nhiều không?
LikeLike
Cho tui sửa lại 1 chút, “con gì” chứ khg phải “con nào” 🙂
LikeLike
ừa, để hông thôi hỏi ‘con nào’, người ta tưởng đâu ông có nhiều ‘thiên nga’ lắm! 😀
LikeLike
Mới ở câu trên thì ‘đôi bạn ngỗng trời ‘, xuống tới dưới thì thành ‘đôi vợ chồng ngỗng’, phải công nhận chuyện tình đôi ngỗng này cũng chớp nhoáng hén! 😛 😛 😛
LikeLiked by 1 person
ừa, nói một đổi nữa tui cho phép nó ly dị bi giờ ! 😦
LikeLike
khi nào đến giai đoạn ngỗng vô nồi thì nhớ kiu tui! hahaha!
LikeLike
Tàn ác dã man như con ngan… 🙂
LikeLike
Vô nồi thì tàn ác, vậy vô chảo hay vô lò nướng chắc đỡ hơn hén! 😛
LikeLike
Đúng vậy, ‘Thắc mắc? Hãy hỏi. Đừng đoán.’ Vậy bây giờ tui hỏi nè, cái vụ quà cáp có phải nói tui hông dị, sao nghe nhột dữ dị trời! hahah!
LikeLiked by 1 person
Khg phải. Liên quan gì nhảy vô nhận bừa vậy 🙂
LikeLike
Tại có tịch nên rục rịch! hahah!
LikeLike
@VN: hahaha, có tịch rục rịch. Cô giáo chơi chuyến thuật bứt giây động rừng. Mới liệng cục đá vô bụi cây ở đâu VN nhảy ra nhận tội hết trơn. 😆
LikeLike
Nhận trước khỏi nhột ! Hè hè
LikeLike
Nói như mắc phong long, chẳng biết nói ai! hừ
LikeLike
Có phải đang gây sự với tui hông? Hỏi chớ hỏng có đoán à nha ! 😦
LikeLike
Chẳng lẽ đi gây sự với cô giáo để bị ăn đục! heheh
Bởi vậy tui mới nói là tui chưa bao giờ né tránh hoặc im lặng trước câu hỏi của bất kỳ người nào, cứ hỏi đi, tui trả lời cho nghe! 😀
LikeLike
Ok, vậy thì nghe hỏi nè : có biết tui đang định hỏi cái giống gì không ? He he he
LikeLike
Câu trả lời là ‘biết chết liền’! heheh!
LikeLike
@ Nl
Đó đó, thấy chưa, câu trả lời của Mây cô nương là một minh chứng cho việc không phải bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi. Đôi khi đưa ra giả thuyết rồi lý luận để chứng minh cho một câu hỏi hết sức trời ơi đất hỡi của tui cũng là một phương tiện biện minh cho kết quả sau cùng. ( Tui mà biết tui đang viết cái gì thì tui khỏi đi đầu thai à ! 🙂 )
Thay vì hỏi ngược tui ” ông định hỏi tui cái gì ?”, đúng với chủ đề của bài viết mới, thì Mây cô nương lại ngồi suy đoán” hỏng biết cha ốc lác muốn hỏi chuyện gì ta! Mình có chuyện gì mà chả phải hỏi cà? Chả biết cái gì về mình ? Mình nhớ đâu có thiếu nợ chả ! Mà nếu có thì mình tưởng chả quên rồi mà. …”, đại loại là như vậy.
Bởi vậy tui mới mạnh mỏ mà phán rằng ” cứ việc suy đoán trước khi muốn hỏi để tìm ra sự thật. Vì sự suy đoán không bị bắt đóng thuế hay bỏ tù. ”
Suy đoán như tui đang suy đoán đến tóc gió thôi bay rồi nè, không thấy sao ! 🙂
LikeLike
Tui không có suy đoán con khỉ khô khỉ ướt gì ráo, ông hỏi tui có biết ông định hỏi gì không, tui trả lời là không tại vì tui không biết, đơn giản là vậy.
Nhưng thay vì nói ‘Không’, thì tui nói ‘Biết chết liền’ cho nó có vẻ…thời đại! hehehe!
LikeLike
Thắc mắc? Hãy hỏi. Đừng đoán.
Đồng ý với NL. Có thắc mắc mà đoán thì kẹt. Chời ơi, nhiều khi có thắc mắc mà hỏi đi hỏi lại còn chưa biết nữa😄nếu còn đoán nữa là…chết ngắt😄😄😄
Tui nghĩ nha, tới tận cùng thì không có chuyện gì lớn quá, cũng không có chuyện gì nhở quá…chuyện chỉ là chuyện, hỏi cho rỏ, move on, tới luôn bác tài😄😄😄
LikeLike
Có ai có thắc mắc?
Ha ha ha
LikeLike
“A nói với tui là B nói xấu tui”
Tui lên đầu nguồn để tìm hiểu câu chuyện thì đầu đuôi, cốt truyện rắc rối là từ A mà ra….hehehe.
Còn cô giáo, quả thật là có máu nóng, mới nghe có người nói xấu mình là biến thành Trương Phi “máu bốc lên đầu liền”. Bạn bè thời mặc khố ăn chung cây cà lem thuở nhỏ (tui đoán như vậy :lol:), mà mới nghe một lời từ phía A là đã cho B không còn xứng đáng làm bạn. Thật là nóng nảy quá đi.
Cũng hên cho thế gian, cô giáo hồi xưa mà nắm quan quyền chức lớn ở triều đình mà cứ nghe hung thần nói vài lời rồi cứ “ai nói xấu Trẫm là phải chết” thì là thấy đầu rơi máu đổ lê láng hoàng cung chứ không vừa. 😆
LikeLiked by 2 people
Tui viết chuyện thiên hạ, khg phải tui đâu, gì chứ hỏi cho ra lẽ những thắc mắc là nghề của nàng mà, sao có thể hàm hồ vậy được, ông yên tâm 🙂
LikeLike
Ủa vậy hả. TUI trong câu chuyện đó không phải cô giáo à? Vậy là tui bị nhầm? Xin lỗi nha.
Tại tui đọc không hiểu tận tường tưởng cô giáo viết về “nhật ký đời tôi” chứ ai biết đó là 1 thí dụ chuyện thiên hạ 😆 Có còm sĩ nào bị nhầm khi đọc cái entry như tui không?
LikeLiked by 1 person
Sẽ có người nhầm như ông và có người nhầm tá lả, heheheh
Chuyện bình thường. Nghề viết báo là vậy, đọc 1 chuyện, ai cũng tưởng chuyện của mình, vậy là thành công rồi.
Mà cũng vì có khi tui viết chuyện người này, hay thậm chí chuyện của tui, thì có người khác vô nhận là chuyện của họ, và thế là họ… chửi tui, hahahaha
LikeLike
Đúng là ông bà mình hay dạy con cháu ‘uốn lưỡi 7 lần trước khi nói’, nhưng khổ nỗi la khi con cháu nổi khùng lên thì nó nhớ lộn, nó …nói 7 lần trước khi uốn lưỡi, cho nên mới ra nông nỗi này! 😛
Tui nghĩ ý chính của bài này là không nên vội vàng phán xét hay kết tội ai, hãy tìm hiểu rỏ ràng sự việc trước khi đi đến kết luận.
Trong cái thí dụ A, B, Tui ở trên, không phải lúc nào Tui cũng có thể đi tìm B để hỏi cho ra lẽ, tại vì có những trường hợp sẽ gây ra mích lòng không vui cho cả một chùm dây mơ rễ má.
Nói túm lại là phải nên tùy cơ ứng biến thì vẫn tốt hơn. 🙂
LikeLiked by 3 people
Chính xác😄😄😄
LikeLiked by 1 person
Cẩn thận khi đi coi mướn nhà nha bà con!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=208703&zoneid=1#.VYApFkb7u6Y
LikeLike
Thắc mắc … hãy hỏi … đừng mướn …
LikeLiked by 2 people
Khà khà khà
LikeLike
sò thuộc bài ghê! 🙂
LikeLike