Có lẽ tôi đã không làm siêng đến mức để có thể một tối Thứ Bảy khi vừa định leo lên ghế massges nằm sau khi hoàn tất bài viết liên quan đến chuyện cờ quạt gửi cho đài RFA, nếu như không nhớ ra là mình cần phải đi nghe một bài hát mà câu bắt đầu chính là tựa entry này:
Chiều ra biển đứng ê chề
Tìm trên ngọn sóng có về xác em…
Tôi nhớ cách đây mấy tuần, anh Dân Huỳnh, phóng viên ảnh của NV, “bỏ nhỏ”: “Bạn anh là nhạc sĩ Trần Chí Phúc sắp có một đêm nhạc, em viết bài giới thiệu được không?” – “Dạ được. Ai em cũng muốn viết hết á. Nhưng mà anh nói với sếp đi, sếp phân công là em làm à.” Anh Dân hỏi lại “Mà em biết nhạc sĩ Trần Chí Phúc chứ hả?” – “Dạ không biết. Chưa hề nghe.” Tôi đáp tỉnh bơ trong cái nhìn đầy vẻ ngạc nhiên của anh Dân.
Ở điểm này phải thừa nhận là tôi rất tệ. Tôi không có nhiều mối quan hệ hay quen biết với nhiều người, dù họ nổi tiếng, tôi chỉ biết đến một số người khi tôi có việc cần phải biết, như để viết bài, để phỏng vấn, để hỏi ý kiến, chẳng hạn. Thế nên, việc tôi không biết Trần Chí Phúc cũng là bình thường, với cá tính của tôi.
Cách đây 2 tuần, anh Dân Huỳnh lại nói “Em có thể đi xem và viết bài về đêm nhạc của anh Trần Chí Phúc được không?” – “Dạ được, sếp phân công là em đi à! Chứ em không đề nghị được.”
Cách đây 1 tuần, anh Dân Huỳnh cầm một thư mời và bảo “Anh Trần Chí Phúc mời em đến dự đêm nhạc của ảnh. Nếu em thấy được thì em viết bài.” Hehehe, em nói rồi, em viết thì được, nhưng mà nếu không do sếp phân công thì em viết rồi đăng ở đâu? Mà cuối tuần thì coi như hên xui, nếu lịch phân công em đi cover đêm đó thì dĩ nhiên là em viết rồi, nhưng dở thì chê ráng chịu. Tùy duyên, hehehe.
Thư mời đó, tôi để lên bàn và… quên
Cách đây vài hôm, vào FB của anh bạn Triết Trần, tôi thoáng thấy mấy chữ Trần Chí Phúc cùng hai câu thơ:
Chiều ra biển đứng ngậm ngùi
Nhớ em và nhớ cả trời Việt Nam.
Cùng hàng chữ: (Xác em nay ở phương nào, Thơ Ngọc Khôi, nhạc Trần Chí Phúc)
Ô, những câu hát này tôi đã được nghe một lần nào đó, hình như là sau chuyến công tác trở về từ các trại tị nạn, một độc giả đã gửi cho tôi thì phải. Nghe và khóc. Nhưng không hề biết tác giả là ai.
Giờ thì biết rồi. Tôi sẽ phải đến đêm nhạc đó, “Sài Gòn, một thoáng… 40 năm” của Trần Chí Phúc, để… nghe bài hát đó.
8 giờ chương trình bắt đầu. 7 giờ 50 tôi đứng ngay cửa hội trường VNCR. Không còn 1 ghế trống. Thực ra thì còn chừng 2-3 chỗ trống ở hàng ghế đầu tiên. Tôi có thư mời, nếu tôi đặt mông ngồi vào đó chắc không ai đuổi. Hehehe. Nhưng mà từ lúc đi làm phóng viên, tôi đã quen đứng cuối hội trường, hoặc nép bên cánh gà, hay ngồi lẫn trong khán giả. Giờ nếu lên đó ngồi, nó ngượng. Hehehe
Nhưng mà nhìn cuối hội trường, bên hông hội trường cũng không còn chỗ đứng!
Thôi thì đứng ngay cửa vậy. Tôi nhìn thấy nhạc sĩ Trần Chí Phúc đi ra đi vô mấy bận. Và tôi biết chắc: ổng không biết tôi là ai. Hahaha. Chuyện nhỏ. Tôi quen rồi. Vì thực tình là tên tôi nhiều người biết, nhưng mặt tôi nhìn ngoài đường có thể họ chả biết là ai. Mà tôi cũng không dại gì la lên “Tôi là NL nè!” hehehe.
Rồi ngay cả chỗ đứng ngoài cửa cũng trở nên chật cứng. Đông quá!
Ra vậy là người ta biết Trần Chí Phúc rất nhiều. Người ta đến nghe rất đông. Chứ không dỏm đời như tôi.
Đúng bong 8 giờ, chương trình bắt đầu. Tuyệt vời ở chỗ đúng giờ.
Sau nghi thức chào cờ, hát quốc ca (tôi lại tự hỏi sao mà lúc nào cũng phải chào cờ và hát quốc ca? chỉ còn mỗi đám cưới là chưa thấy chào cờ thôi. Có cần thiết đến như vậy không nhỉ?), nhạc sĩ Trần Chí Phúc ôm đàn ngồi ghế hát bài đầu tiên. Bài tựa gì tôi không nhớ. Chỉ biết là bài hát nói về nỗi nhớ Sài Gòn. Tôi không nhớ lời bài hát, nhưng tôi nhớ dáng điệu, phong cách của người nhạc sĩ khi ôm guitar và đàn, và hát và như thả hồn về một thời đã là lâu lắm nhưng cứ ẩn ức, dằn dưa, không phai, không nhạt, bảng lãng, bồng bềnh mãi trong một góc trái tim…
Người bên ngoài lại cứ đến. Chen chen ngó vào trong, và rồi lại lắc đầu, kiếm tạm một chỗ đứng bên ngoài.
Tôi đứng nơi cửa có thể nhìn thấy sân khấu, thấy ca sĩ. Tôi nghe thêm bài nữa của ca sĩ Như Mai hát, cũng chẳng quen, chẳng nhớ tên, nhớ lời. Hình như trong đầu tôi chỉ có lời của “Chiều ra biển đứng ê chề…”
Tôi bước ra nhường chỗ cho một đôi vợ chồng già. Họ cám ơn. Tôi tìm góc đối diện. Không thấy sân khấu. Chỉ thấy người trước mặt đang hướng vào sân khấu. Tôi nhắm mắt rồi mở mắt nghe thêm 3 bài nữa. Vẫn chưa có bài tôi chờ.
Hội trường vẫn đông kín. Thoảng có 1, 2 người lớn tuổi bước ra vì “Ngộp quá!”, thì lại có 1-2 người từ ngoài bước vào, thế chỗ. Lâu lắm rồi, hình như sau đêm nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn ở báo NV, đến giờ tôi mới lại thấy một đêm đông đến vậy.
Người nhạc sĩ sẽ hạnh phúc.
Tôi mỏi chân. Tôi đi về. Mở you tube lên nghe lại “Xác em nay ở phương nào” và thấy mình như trôi đâu đó.
Chiều ra biển đứng ê chề
Tìm trên ngọn sóng có về xác em
Vớt rong rêu ngọn tóc mềm
Quay về hướng gió tưởng em thơ dại
Tìm trong bọt trắng thân người
Nghẹn ngào dấu vết còn phơi lõa lồ
Trước mắt tôi là mênh mông sóng biển. Biển khi đen ngòm. Khi xanh biếc. Khi như màu sương sâm. Lại có lúc trắng xóa. Tôi thấy tôi nơi đầu tàu. Tay ôm máy hình. Mắt nhạt nhòa nước.
Xác em nay ở phương nào
Tấp sang đất Thái hay vào Nam Dương
Có khi xác vượt trùng dương
Trôi về Bắc Mỹ trách hờn người yêu
Tôi thấy tôi của đêm ngồi trên đảo Letung nhìn ra biển đêm và cứ không thể nào ngăn được nước cứ từ mắt chảy ra.
Chiều ra biển đứng ngậm ngùi
Nhớ em và nhớ cả trời Việt Nam.
Lời ca da diết và đau đớn quá. Tiếng nhạc cứ như làm lòng mình tan ra. Bao năm rồi. Những câu chuyện, những thân phận, những mất mát, những day dứt này vẫn không thôi ngớt đi bớt đi…
Tôi lại thấy tôi của hơn 25 năm về trước, một chiều hè, tôi cũng từng cùng lũ bạn mình đứng trong một ngôi chùa, ngóng ra biển, xem xác bạn mình đã được vớt lên chưa. Hai đứa bạn tôi, là hai anh em ruột, đã bị bắn chết trong một chuyến vượt biên khi chúng tôi đang học lớp 11, chỉ biết thuyền chìm. Và nó đã về báo mộng cho một đứa bạn cùng lớp…
Chiều ra biển đứng ê chề/ tìm trên ngọn sóng có về xác em…
Có thể tôi không thể kể tên thêm được bất kỳ một ca khúc nào khác của Trần Chí Phúc. Nhưng chỉ với bài hát này thôi, những câu hát này thôi, tôi đã có thể nhớ Trần Chí Phúc là ai.
Và như thế, với tôi, người nhạc sĩ ấy đã có một chỗ đứng nhất định trong lòng người yêu nhạc rồi.
Chiều ra biển đứng ngậm ngùi
Nhớ em và nhớ cả trời Việt Nam
Tôi lại thấy mắt mình cay nữa rồi…
Cứ mỗi lần đọc hay nghe về chuyện của ngày 30/4, hay chuyện vượt biển vượt biên, nhất là trong ngay lúc này, ngay lúc ngồi trong xe chờ đến giờ vô làm, đọc entry mới của NL, một cảm giác rờn rợn mà tui nhận thấy được một cách rất rõ ràng, như những oan hồn đang khóc tỉ tê, than đói than lạnh.
…
Xin thắp một nén hương lòng, mong một đốm lửa nhỏ nhoi làm ấm thêm những linh hồn chưa siêu thoát. ..
Mô Phật !
LikeLiked by 7 people
like
LikeLike
like
LikeLike
Giật mình tỉnh giấc vì mới về từ Á châu, đọc entry và lòng lắng xuống. Không có kinh nghiệm vượt biển hay
LikeLike
( xin lỗi, cái phone nhạy quá, xin tiếp)
…… Nhưng nỗi đau của chia lìa, sống còn vẫn còn đắng nơi đầu lưỡi.
Vẫn nhớ cảnh người bỏ chạy, người sống và người chết, chạy từ ĐL, ĐN, NT về SG cuối tháng 3 năm nào, và tui đã là một người nửa sống nửa chết lết về được với gia đình.
Vẫn nhớ nỗi thất vọng ê chề, hoảng sợ tới thành hung dữ như con thú, chạy lồng lộn tìm một chỗ đi….
Vẫn nhớ những 40/4 của năm 2012, 2013 ngồi ở bãi trước VT nhìn ra biển, tìm bóng dáng của những chiếc tàu ngày xưa, và người xưa…..
Nỗi đau xưa tưởng là khỏi, nhưng thực ra lại nhói lên khi có dịp, như là số phận, như là định mệnh, như là ơn Phước.
Cám ơn NL cho bài viết thật nhẹ, nhẹ như những ngón tay nhọn cào vào vết thương xưa, đánh thức vài tâm linh
Tiếng thở dài lúc 4 giờ sáng (cho nên tháng 4 này tôi không ghé VN, để cố quên cái nỗi nhớ không bao giờ quên)
Cám ơn
LikeLiked by 6 people
Typo 40/4 = 30/4
LikeLike
Like
LikeLike
Like
LikeLike
Biển.
Biển lớn và dữ lắm.
Khi mình ở trong một chiếc tàu gỗ ngoài biển thì biển lớn lắm. Tàu như chiếc lá nhỏ trong khi biển là một mặt nước mênh mông, mênh mông. Lúc đó chỉ có biển lớn và con tàu tí ti. Lúc đó như là con kiến chạy trong tầm chân của người khổng lồ. Lúc đó là yếu đuối trong tầm tay hung bạo. Lúc đó, ý nghĩ đến cái chết không còn là sợ hãi nữa, nó tự nhiên nhẹ đi…
Biển nhiều lúc dữ lắm, khi nó dậy sóng thì sóng nó đằng trước mũi tàu, cao hơn mũi tàu. Sóng nó dâng cao, nhào lên tưởng chừng như muốn nuốt sống chiếc lá nhỏ gọi là tàu. Cứ như vậy, sóng biển cứ nhào lên, cúi xuống như thú dữ đang đùa với con vật nhỏ trước khi ăn thịt nó. Nếu biển dìm tàu xuống biển thì không có ai biết, mà cũng không khó…
Nhưng chiếc tàu trong các cơn thịnh nộ của biển, tuy lả sức, vẫn toàn thây. Sau những cơn đùa cợt của hung thú, con vật đuối sức. vẫn chạy thoát thân. Đây là một điều kỳ diệu, một bí ẩn của sự sống? Có phải, chiếc tàu được bảo hộ bởi biết bao nước mắt, biết bao lời cầu nguyện của những người thân ở lại? Hay là thượng đế, trời Phật muốn nó sống?
Người ta nói là, cứ một người sống sót là ít nhứt có một người đã mất dưới biển. Cho nên mình là những người sống sót, là thuyền nhân… là người tàu (thuyền nhân dịch ra=Người tàu:) Cho nên, qua được bờ là mình mang nợ của nhiều người.
Cho nên, tui thấy, ở đời không có ai hơn ai hết, mọi người chỉ có suy nghĩ khác nhau và cách sống khác nhau mà thôi. Tôn trọng lẩn nhau là số một. Cá nhân tui, tui cố gắng sống sao để tốt mình và tốt cho người chung quanh. Trong quyển Thép Đã Tôi Thế Đấy của một văn hào Nga, có một câu tui thấy hay nên dựa thêm và sửa lại khúc cuối để hợp với cuộc sống hiện đại: Cái quí nhất của con người là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Cho nên, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí. Để đến khi nhắm mắt xuôi tay thì tất cả sức ta, đời ta đã làm đẹp cho đời mình và cho người xung quanh mình.
Tháng tư, 40″năm, xin chia sẻ vài cảm nghĩ với ACE.
Mong ACE chia sẻ thêm về cuộc sống thì….quá hay 😄
LikeLiked by 9 people
Like
LikeLike
Like
LikeLike
Không cần phải sếp nào cho phép đăng báo, không cần ai phân công cho ai….. những lời chia sẻ trong entry này là cho tất cả những người như tôi. Thanks NL đã viết về bài hát này.
Tôi cũng không biết mặt Trần Chí Phúc, cũng chẳng care ổng là ai, làm gì, hay dở, tốt xấu ra sao.
Tôi chỉ biết thằng cha đó là tác giả bài hát trở nên một “nhãn hiệu cầu chứng” của một trong những cuộc bỏ phiếu chọn lựa về thể chế chính trị lớn nhất thế giới. Bỏ phiếu bằng cách bỏ xứ ra đi của cả triệu người Việt Nam từ chối sống dưới chế độ Cộng Sản.
Lá phiếu được “cast” bằng đôi chân của mình, bỏ tất cả để ra đi; bằng sinh mạng của chính mình trên biển cả, mà một nửa số người đi không bao giờ tới bến, trên những con thuyền mục rửa mà chỉ cần leo lên là gần bị chìm rồi nói chi tới vượt biển Đông; bằng sự phần uất điên người của những người đàn ông bị đánh nát người xong quăng xuống biển sau khi bị bắt chứng kiến cảnh vợ và con trẻ bị hải tặc Thái Lan, Mã Lai hiếp dâm tập thể. Cuộc bỏ phiếu từ chối sự điên rồ của những người cầm quyền cuồng tín, tham lam, tàn ác, áp đặt.
Chối bỏ sự già dối, tàn bạo, đi ngược lại lương tri nhân loại. Chối bỏ cái tính côn đồ, tập trung quyền hành sinh sát trong tay một nhóm người để tàn sát, bắt bớ, trù dập ngay cả triệu triệu người đồng bào của chính mình, làm băng hoại tương lai của một dân tộc, bán cả đất cát của ông cha khổ công gầy dựng để chỉ tìm một sự giàu sang, kịch cỡm, chỉ để thỏa mản cái tính thú vật không nhân bản.
Tôi là một cử tri, chấp nhận cái chết trên biển để vote NO, của ba muoi mấy năm về trước, để tìm sự sống xứng đáng tối thiểu của một con người và thế hệ đời sau của tôi…… Và Trần Chí Phúc đã giúp chúng tôi, “the boat people” kể lại cuộc hành trình, cuộc bỏ phiếu đó nó xảy ra như thế nào. Muốn biết, xin hãy lắng nghe Trần Chí Phúc diển tả như sau:
Chiều ra biển đứng ê chề
Tìm trên ngọn sóng ngó về xác em
Vớt rong rêu ngọn tóc mềm
Quay về hướng gió tưởng em thơ dại
Tìm trong bọt trắng thân người
Nghẹn ngào dấu vết còn phơi lõa lồ
Xác em nay ở phương nào
Tấp sang đất Thái hay vào Nam Dương
Có khi xác vượt trùng dương
Trôi về Bắc Mỹ trách hờn người yêu
Biển lớn cuốn em đi
Biển lớn cuốn em đi
Rồi xa, rồi xa, rồi xa mãi
Biển ơi, trả cho ta …
Biển ơi, trả cho ta …
xác em yêu
xác em yêu
Chiều ra biển đứng ngậm ngùi
Nhớ em và nhớ cả trời Việt Nam.
LikeLiked by 8 people
Bài hát này và bài Lời Kinh Đêm của Việt Dzũng là 2 bai tiêu biểu cho những chuyến vượt biển không đến bến bờ tự do. Phong trào vượt biển coi như đã chấm dứt bao nhiêu năm qua nhưng những bài hát này vẫn mang lại một sự ngậm ngùi đau xót…
LikeLiked by 3 people
like
LikeLike
Đang ngồi trong tòa soạn, tai nghe bài hát Xác em nay ở phương nào của Trần Chí Phúc, mắt nhìn vào màn hình đọc comments của Già Lụm Lon, Joe, Ông Kẹ, mà thấy mắt cay xè…
Câu chuyện của dân tộc này, chỉ qua 1 bài hát thôi, trầm kha, đau đớn và hãi hùng quá…
Dẫu biết rằng cần phải quên đi, vượt qua và bước tới, nhưng có những khoảnh khắc, như bây giờ, lại thấy lòng mình nặng nề quá…
Cám ơn những câu chuyện, những nỗi niềm, những lời chia sẻ của Ông Kẹ, anh Joe, chú Già Lụm Lon
LikeLiked by 3 people
MG có nhỏ bạn học chung cấp 3, không thân lắm, nhưng lại có duyên ở gần nhau. Hai đứa qua Mỹ cách nhau 1 năm, mà 5 năm sau mới vô tình gặp nhau ở Bolsa, mới biết hai đứa ở cách nhau 1 con đường, đi bộ 5 phút. Hai tuần trước nó ghé nhà chơi, nó kể mới làm đám giỗ cho ba và chị nó. MG biết ba nó mất sớm, nhà chỉ có mẹ và 2 chị em, nhưng chưa bao giờ hỏi nó sao ba nó mất, cũng không biết nó có chị. Giờ có dịp thì hỏi. Nó nói tao cũng không biết chắc ba và chị tao chết khi nào, chỉ biết ngày ổng lên tàu vượt biên, nên chọn ngày đó làm đám giỗ. Má nó ở vậy, nuôi chị em nó luôn. Giờ Má nó bị bệnh Parkinson, tay run, tâm thần lung loạn. Nó nói chắc một phần cũng tại vì nhiều năm mong chờ, thương nhớ chồng con. Nó còn nói, chuyến tàu đó có mười mấy người trong gia đình, chú bác, anh chị em họ nó. Không có tin tức của một ai.
Cái xóm của MG ở, cứ 5 nhà thì có 4 nhà có người đi vượt biên, thành ra hồi nhỏ cứ vài bữa lại nghe râm ran chuyện nhà này đi lọt, nhà kia có người mất. Có lúc còn nghe người lớn nói bây giờ đừng ăn cá Vũng Tàu. Có lúc nghe nhà bên cạnh có người kể người nhà đi vượt biên viết thư kể đói quá, ăn luôn mùng mền…. Ngay như bà dì của MG, đi một tuần là nghe hàng xóm đồn bị bể tàu chết…. Đi học vài bữa lại thấy vắng một đứa bạn…
Rồi dần dần chục năm sau, không còn nghe ai nhắc tới những bi thương của chuyện vượt biên, chỉ nghe nói chuyện quà Mỹ gửi về, chuyện H.O. Những đứa nhỏ như chị của nhỏ bạn chẳng còn được ai nhắc tới, người lớn tới đám giỗ còn có chuyện để kể, những đứa nhỏ chỉ còn trong tâm thức của cha mẹ.
Hai chục năm sau, chẳng ai còn nhớ gì. Những người tuổi như MG ở VN không còn nhớ, không còn biết.
Chỉ ở đây, nghe những câu chuyện như thế này, mới nhớ, mới biết rằng, nỗi đau đó nó kinh khủng, nó dằn dặt, nó héo mòn tâm tưởng của rất nhiều người…..hàng ngàn người ….
LikeLiked by 6 people
Ngay cả bản thân mình cũng chỉ hiểu và cảm nhận được nỗi đau này từ khi sang Mỹ, dù trong nhà có anh trai đi vượt biên…
Ghét cái là đọc những dòng của MG lại chảy nước mắt, nhưng mắt thì không dứt ra được…
LikeLike
Xin được gởi lời chia buồn đến những gia đình bị mất người thân trên đường vượt biển…
LikeLiked by 1 person
Tôi thấy cũng nhiều trường hợp như vầy. Có nhiều gia đình họ giử kín chuyện mất mát này, không ai dám hỏi dù ai cũng biết sự thật, nên cứ để lửng lờ như vậy. Không có cái kết cuộc vì không nói, không bàn, không ai giúp đở được, không ai động viên được.
Tôi không hiểu được, chỉ biết yên lặng thông cảm nổi mất mát của họ như coi bộ phim buồn không lời, không có đoạn kết vậy.
LikeLiked by 2 people
Có lẽ những nỗi buồn không có đoạn cuối này mới làm không ít người/gia đình thù hận CS không nguôi! Xin cầu cho những linh hồn đã bỏ mình trên đường đi tìm tự do được đến nơi hằng sống, nơi sẽ không có khóc lóc và đau buồn nữa. Cũng xin cầu cho thân nhân của họ sớm tìm được bình an để hướng tới tương lai tốt đẹp hơn. Mong lắm thay!
LikeLiked by 2 people
Cám ơn NL đã viết cái entry này để nhũng thuyền nhân như tui được dịp ôn lại chuyến đi đầy gian nguy.
Tui là thuyền nhân của những năm 80’s tới Pulau Bidong, Mã Lai. Trên chiếc tàu mỏng manh, nhỏ bé dồn 83 mạng người. 2 người đã ra đi vĩnh viển khi chưa đặt chân tới bến bờ tự do. Trường hợp thứ nhất: một bà cụ đi với gia đình, một sáng thức dậy thì bà cụ đã ra đi từ lúc nào vì đói, khát nước hay vì không chịu nổi con biển động vật vả nhồi con tàu với từng con sóng lớn cả đêm. Những tiếng khóc của thân nhân không còn ra tiếng vì sự ra đi quá đớn đau. Phải đành lòng gởi thân xác của người thân xuống lòng đại dương.
Trường hợp thứ hai: một ngày trước khi đến đất liền, một cựu quân nhân đã đuối sức đã ra đi bình an khi bến bờ tự do gần kề, bỏ lại thiếu phụ với đứa con (khoãng chừng 10 tuổi). Họ đã khóc rất nhiều đến không còn nước mắt để mà khóc.
Những người bỏ nước tìm đường tự do trên những con thuyền. Mặc dù biết cơ hội chết rất cao, họ vẩn quyết chí ra khơi. Là một thuyền nhân, tôi luôn ghi nhớ cái giá tôi đã trả để đến được nơi này. Có được cơ hội sống lại lần thứ hai, tôi nguyện phải sống ra sao cho xứng đáng với cái may mắn ấy.
LikeLiked by 3 people
Ghi nhận những tâm tình chia sẻ này.
Đánh chữ like, xong xoá đi để tôn trọng gia đình có người bị chết trên đường đi.
LikeLike
@Toi Ke, April 20, 2015 at 11:00 am
Ông Kẹ đã nói giùm cho những người với nỗi đau của 40 năm trước nhưng vẫn tưởng chừng như mới đâu đây. Mà tui là một trong số đó.
Cho tới bây giờ mà vẫn còn cảnh “người VN vượt biển đi tỵ nạn” (kinh tế hay chính trị chưa rõ). Những đồng bào bất hạnh này đào thoát không phải thời gian của ba, bốn chục năm trước nên xác suất bị trục xuất trả về là thấy trước mắt.
Gần đây là chuyến 50 người đã bị chận bắt ngoài hải phận Úc và tàu HQ cũng đã giao trả thẳng về tới VN. Những người đáng thương này sẽ bị mấy ông nội ở bển kết cho cái tội “phản quốc” hay “phản động” rồi đưa đi tù là cái chắc. Còn như đi được, có dịp trở về thăm cố quốc “quê hương là chùm khế ngọt” 🙂 thì được khen là “VK yêu nước”. Không tin được!
LikeLiked by 2 people
Thanks ông đồng tình.
Người ta thường phân loại chính trị hay kinh tế để chơi game tránh vạ vào thân phải nuôi tỵ nạn.
Không có gì khác nhiều giữa hai thứ đó. Làm như trâu bò mà bị đói, tương lai không có phải bỏ đi giống như bị trù dập vì liên hệ chính trị, cũng bị bỏ đói, cũng không có tương lai phải bỏ trốn đi.
LikeLike
1979, nhà tui bòn vét, bán tống bán tháo hầu đủ số vàng để đóng cho 4 anh chị em của tui đi bán chính thức.
May nhờ có chủ tàu là ông anh cô cậu ruột nên được giảm bớt, mỗi người “chỉ ” còn phải đóng có 28 cây.
Đó là tất cả vốn liếng của cả gia đình, mấy người con bước chân xuống tàu ngoài nỗi lo có đến được bên bờ, còn phải canh cánh chuyện mai này những người ở lại sinh sống bằng cái gì. ..
Chuyến tàu ra vô đến 4 lần. Lần cuối cùng bị công an tỉnh áp tải, đuổi ra biển, không cho vô, thay kệ máy móc hư hỏng hay là vì bất cứ lý do gì.
Con tàu bị hỏng la bàn nhưng cuối cùng cũng tấp vào được Hồng Kông, sau chín ngày trời lênh đênh, đói khát.
Điều tui muốn kể là tình trạng của con tàu dùng để vượt biển không được chắc chắn để đối phó với những con sóng dữ hay những trận cuồng phong mà 89 sinh mạng đinh ninh hy vọng. Trước khi con tàu rẽ sóng vượt trùng dương lần cuối, tui được leo lên tàu để phụ với mấy ông anh kéo nước biển rửa sàn tàu đang nhoe nhoét dầu mỡ và các chất do con người thải ra . Chiếc gàu sắt đầy nước biển vô tình va vào be tàu làm mẻ 1 miếng gỗ lớn. Tui bị ” bóp họng”, hăm he không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai, nếu không muốn anh chị em của tui bị bỏ lại.
Đó, với một con tàu gỗ mục mà vẫn dùng làm phương tiện để liều chết để ra đi cho bằng được, thì thử hỏi trong 10 phần chết còn được bao nhiêu phần sống ? Cái giá để đổi lấy tự do phải trả đắt đến thế sao ?
Tui cũng nghĩ như anh Joe là những người đã đặt chân lên đến đất liền là phải hàm ơn những người không may đã bỏ mình trên biển rất nhiều, vì họ đã chết để cho những người khác sống, trong đó có người thân của tui!
Mấy hôm nay tui cứ ngậm ngùi hoài với câu nói của Trạch Gầm ” không phải hàng năm mới có 1 ngày 30/4, mà ngày nào trong tôi là ngày 30/4 hết “.
Từ mốc của ngày lịch sử này, người Việt mới có một thảm trạng đầy chết chóc chia lìa mà hầu như chưa có một dân tộc nào chịu cảnh bi thương hơn .
Buồn quá !
LikeLike
Một giòng ” vượt biên” khác vẫn đang xảy ra, chỉ khác là tên gọi, danh xưng tuỳ
theo khả năng kinh tế hay khả năng linh động thui, nhưng vãn cam go và nhục nhằn:
1- du học ( cha mẹ chỉ đủ tiền cho ăn học năm đầu, sau đó tự túc hay tự trốn , tự hợp thức hoá như marry chẳng hạn ) hay học xong, tìm chỗ làm sponsor cho ở lại .
2- du lịch (xong ở lại làm lậu, thường là làm nhà hàng, trồng cây, maid, oshin)
3- nhập cư vì có điều kiện đầu tư hay con du học bên này, hợp thức hoá xong bảo lãnh qua
4- sinh con nén này ( gieo hạt giống cho tương lai)
Quê hương là chùm khế ngọt, nhưng đời sống và hiểu biết cao hơn, nên bà con sợ bị diabete 2 …. tránh ăn ở với khế , hic
Như NL nói, qua đây rùi mới thấy sao dân
mình khổ quá, thương tâm quá .
LikeLiked by 2 people
Hehehe Right on! Quá đúng.
LikeLike
Bộ cô giáo muốn quay về blog cũ bên Người Việt hả? Tui thấy bài này cũng đăng bên blog cũ của cô giáo? Hai blog rồi sao tui biết còm ở đâu?
LikeLike
Còm hai bên, tính tiền hai cái còm! 😀
LikeLike
Dẫu biết rằng cần phải quên đi, vượt qua và bước tới, nhưng có những khoảnh khắc, như bây giờ, lại thấy lòng mình nặng nề quá…
Cám ơn cô Ngọc Lan đã nói lên những lời này dùm tôi.
Like
LikeLiked by 1 person
Ai cũng viết lên tâm tình của lòng mình trong những ngày như thế này, hay quá làm mờ monitor…
Cảm ơn các còm sĩ.
LikeLiked by 1 person
Chiều nay mọi người sẽ được đọc thêm một tâm tình đầy xúc động của Mr. thầy lý, nhưng trước khi đọc, thì tui mời mọi người nghe thêm giọng “oanh vàng” của ‘thầy lý đẹp chai’ (nói như vậy để Trùm Sò xí trai tức) nói về chuyện ‘cờ quạt’ ở đây nè:
[audio src="http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/the-journey-to-freedom-n-beyond-memorial-canceled-nl-04192015085806.html/04192015-covnch-nl.mp3" /]
Muốn coi nguyên bài thì ở đây
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/the-journey-to-freedom-n-beyond-memorial-canceled-nl-04192015085806.html
LikeLike
Giọng của thầy Lý ở ngoài đời trẻ hơn, dễ thương hơn nhiều! 🙂
Nhắc đến thầy Lý tự nhiên câu hát đó lại nổi lên trong đầu tui! 😛 😀
Tui đồng ý với cô An Phong nhất!
LikeLike
@Van Nguyen: tiếng tui nói không được dễ thương hơn ở ngoài đời là vì những lời phát biểu của tui hơi khó nghe hả….hehehe. Tui bị chụp đầu hỏi những câu hỏi khó, nhưng tui muốn nói lên cái cãm xúc của mình. Tui thật bức xúc với BTC, nếu căn cứ quân sự Mỹ đang hoạt động theo luật liên bang không cho chào cờ hay hát quốc ca VNCH trên sân khấu. Họ có thể hoãn buổi họp, đem chuyện này về trưng cầu dân ý với cộng đồng (vì họ đại diện và phục vụ cộng đồng) để coi người dân nghỉ gì trước khi có quyết định hủy bỏ tổ chức buổi lễ. Tui nghỉ nhiều ông bà sẽ dẩn con cái, cháu chắc đến để nhìn lại nơi mà những ngày đầu họ đặt chân đến và lập dựng lại cuộc sống mới ở xứ người. Tui vẩn giữ lập trường về hình thức chào cờ để bắt đầu không là điều tối quan trọng.
LikeLiked by 1 person
Nooooo, tui chỉ nói đến giọng nói, không bàn đến nội dung.
Tui hiểu ý của thầy Lý cũng giống như cô An Phong, nhưng cách diễn đạt thì một tám một mười. 🙂 Ông chồng tui cũng một lần ‘bị chụp đầu’ phỏng vấn kiểu này rồi á, sau khi nói xong, ổng cũng complain tại sao không được xi nhê trước để ổng chuẩn bị tốt hơn. 🙂
LikeLiked by 2 people
“chụp đầu” nhưng đừng “chụp mũ CS” là được rồi vì nón thường sale nên ra Bolsa coi chừng cho đội nón khờ luôn! 🙂
LikeLike
Hahaha, Chị B. Bỏ mấy cây vàng, liều chết đi vượt biên qua bên đây còn không có quyền nói sao?
Có thể điều TL nói hơi khó nghe, nhưng không thể bắt TL nói những lời mà mình thấy không đúng theo cái suy nghĩ của mình. Nếu mà đem chuyện chào cờ này hỏi còm sĩ ở đây. Ai cũng cho BTC quyết định hủy bỏ buổi lễ là đúng mà chỉ có TL nói nghịch lời. TL sẽ đứng đây cho mọi người chọi đá.
LikeLiked by 3 people
@TL: đừng hiểu lầm nha. B. hiểu và không có trách gì hết! Chỉ khen TL có “gan” nói lên những gì mà nhiều người không dám nói! 🙂
LikeLike
@Chị B: dạ, Tâm biết mà. Ít khi nào Tâm bị bức xúc, nhưng thấy BTC vì một hình thức mà bỏ đi cơ hội cho thế hệ trẻ nhìn thấy lại cái khoãng thời gian cực khổ của cha ông những bước khởi đầu. Lấy cái đó làm niềm hành diện, thêm năng lực để tiếp tục đi tiếp con đường.
Thôi nói đủ rồi he… 😆
LikeLiked by 1 person
ông đâu có đứng một mình, có Ông Kẹ cùng suy nghĩ đứng bên ông nữa kìa 🙂
LikeLiked by 1 person
Có tui nữa! 🙂
LikeLike
me too!
LikeLiked by 1 person
My 2 cents, hot guy:)
Bỏ chào cờ, chỉ im lặng mặc liệm cho các chiến sĩ và người đã hy sinh cho cuộc chiến tương tàn.
(Lá cờ , tự nó không là điều xấu, nhưng phường chèo đã mượn lá cờ để làm đòn bẩy cho toan tính cá nhân, bè phái hay hão huyền)
LikeLiked by 2 people
Liệm= niệm (xó dì)
LikeLiked by 1 person
BK! 🙂
LikeLiked by 1 person
@Chú già GLL: hehehe, hết nóng rồi. Thấy sáng kiến của chú già GLL hay nên nguội nguội lại rồi. Đúng là có nhiều cách để làm buổi lễ mang đậm ý nghĩa của ngày trở lại thăm chốn cũ. Cơ hội bị mất rồi. Làm chú già hết cơ hội ngồi lại ngọn đồi xưa ngẫm nghĩ về 40 năm đã qua. 😆
LikeLiked by 1 person
Nghe đi vượt biên ai cũng hăng hái đi. Lúc tàu mới tới cửa biển, bị những cơn sóng biển nhồi, người thì nằm chen chút ói mửa lên nhau. Con tàu thì nhỏ mà số người tui nghỉ đông hơn dự tính. Nghe máy tàu đì đạch nổ máy chạy chầm chậm đưa con tàu mỏng manh cứ từ từ tiến tới. Sóng biển càng nhồi bao nhiêu, những người bị say sóng ói mật xanh, mật vàng bị nãn chí, nói nhãm thôi quay tàu vô, chứ như vầy chịu sao nổi. Chắc chết quá, còn chịu đựng bao lâu nửa khi bốn bề là đại dương không thấy dãi đất liền. Nhưng nếu quay đầu về thì trong vòng nửa ngày thì vô lại đất liền VN. Tui nhớ hoài cặp vợ chồng (chị Hồng, anh Huy), đứng lên cực lực chống lại cái ý tưởng cho tàu quay vô. Chị Hồng nói rất là nhất quyết “thà chết chứ không để đi tù lần nửa”. Thật sự lúc đó tài công hoặc gia đình của tài công muốn quay tàu vô. Tui nghỉ sẽ không có sự chống cự mạnh vì phần đông đã nằm sụi lơ vì say sóng mặc cho con tàu định mệnh đẩy đưa.
LikeLike
Làm chung công ty tui có anh đó người VN, gia đình ảnh đi vượt biên chia làm hai tốp, tốp thứ nhất có ba ảnh và mấy anh em trai, đi trót lọt, đến tốp thứ hai là má ảnh và 4 người em gái, thì chỉ có má ảnh sống sót qua đến đảo.
LikeLiked by 1 person
Hu hu đọc cái này buồn quá, xixon có thằng bạn thân từ nhỏ đến lớn, nó thèm đi học đại học mà cứ bị lý lịch đè đầu, nó cùng chị của nó đi vượt biên bị mất tích luôn. Bác của xixon gởi hai người con đi vượt biên cũng không nghe tin tức gì, cho tới bây giờ đã hơn 20 năm bác vẫn buồn lắm và nói nếu giờ này con gái bác còn sống thì con của chỉ đã lớn hơn con của xixon rồi… hu hu. Cũng tại chế độ CS mà bao nhiêu người nhà tan cửa nát, bao nhiêu người chôn thây đáy biển, quay qua quay lại nhà nhà đều có mất mát đau thương. Một nén hương cho tất cả nạn nhân.
LikeLiked by 1 person
Bài mới nóng hổi, vừa thổi vừa đọc!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=206081&zoneid=23#.VTb4xynn_s0
LikeLike
@Van Nguyen: Chuyện đã 30 năm nhưng vẩn nhớ hoài. Viết ra được thấy nhẹ nhàng hơn.
LikeLike
hay và cảm động lắm, cố gắng viết nhiều nữa nha!
LikeLike
Bravo!
Nicely done bác Tâm.
Tàu tôi số PB… gì đó quên mất tiêu rồi.
LikeLike
À, vậy là anh tới trước. Sau PB là MB.
LikeLike
Tàu tui đi hình như là MT… (hình như MT là ký hiệu của Mỹ Tho?) Đã lâu quá, và già rồi nên đầu óc lú lẫn rồi! 🙂
LikeLike
Ý biết đâu chung tàu? 😄
LikeLike
Còn tàu tui là MT (Mỹ Tho). Vẫn nhớ âm thanh ọt ẹp, răng rắc…từ thân tàu cây mỗi khi sóng đánh nghe thấy ớn…
LikeLike
@Anh Tâm,
Bài hay. Thanks
(Tui phải leo tường mới dòm được bài đó nha😀)
LikeLike
Hahaha, Anh Joe làm tui bị sặc nước vậy ông. Tui viết PG13, làm gì phải leo tường, dòm lén cực khổ vậy. 😆
Thật sự khi tui viết bài này tui có nghĩ đến anh và chị Bidong vì tui tin chắc câu chuyện vượt biên có thể khác tàu nhưng số mệnh của những con người ra đi đều giống nhau. Tui chỉ nhớ còm sĩ ở đây có anh và chị Bidong là thuyền nhân. Giờ biết có thêm Tango và Ông Kẹ.
Thôi leo xuống dùm tui đi, hàng xóm tưởng anh dòm thứ khác thì phiền nửa….hehehe
LikeLike
Ông thầy ơi, coi bài ông cực lắm, phải vượt qua tường cao lửa bỏng vì bài ông là hàng ”
cấm” ha ha ha
LikeLike
Hehe xây xong rồi bí quá hé.
LikeLike
Ha ha ha,
Tường này là tường lửa…😄😄😄
LikeLike
Hehe bởi vậy mới nói bí quá.
LikeLike
😄😄😄
LikeLike
Like. Bài viết của TL làm tui nhớ đến chuyển đi của tui quá. Nhất là cái cảnh con tàu bé xíu nhồi lên nhồi xuống trên đại dương mênh mông, với âm thanh duy nhất là tiếng máy của chiếc tàu,không biết mình có đến bờ hay không.
TL dạo này viết tới lắm, nên viết nhiều hơn.
LikeLike
Cám ơn Tango có lời khuyến khích. Cố gắng viết một lần cho xong để lại cho mấy nhóc nếu sau này tụi nhỏ muốn tìm hiểu thêm về boat people. Tụi nhóc cứ ngỡ người VB đi như đi cruise, tàu chạy tới thẳng vô cảng New York hay Long Beach từ VN.
LikeLiked by 2 people
@Joe:
Anh thử tải Google Chrome xuống máy rồi vô thử mấy trang như của NVO, RFA, NgocLanBlog etc. coi kết quả có tốt hơn không? Chúc Anh may mắn 🙂
LikeLike
Thanks còm lẻ.
Có Chrome trong máy mà lâu quá không xài. Để thử coi. Thanks😄
LikeLike