Mỗi người có 1 cái tên, cái tên gắn với công việc và vì công việc mình làm dưới cái tên đó có nhiều người biết nên chuyện ngồ ngộ được kéo theo ngay sau khi tui giới thiệu tên tui 🙂
- Một người gọi điện thoại đến tòa soạn hỏi ‘nghe nói việc tổ chức tưởng niệm 30-4 ở Camp Pendleton bị hủy bỏ, xin cho biết lý do vì sao?’
Sau khi trả lời blablabla, người đó trầm giọng lại: “Nhưng mà tui không có để ý chuyện cờ quạt đó, tui chỉ muốn đến thăm lại nơi 40 năm trước tui từng ở khi tui mới 13 tuổi thôi, thì có được không? 40 năm nay tui chưa hề trở lại nơi đó. Tụi tui ở tiểu bang khác, đã đặt vé máy bay, khách sạn hết rồi.”
“Dạ chắc được, vì nơi đó vẫn để cho mọi người đến thăm mà. Muốn chắc ăn anh gọi điện thoại đến đó hỏi thêm nghe.”
-À, mà anh vừa nói anh ở đó khi mới 13 tuổi hả? Đây là lần đầu tiên anh trở lại nơi đó hả?
-Đúng rồi, hồi đó tui đi có 1 mình à, lúc tui 13 tuổi.
-Vậy thì hay quá! Sau khi anh trở lại thăm nơi đó, anh có thể nói cho NL biết cảm nghĩ của anh như thế nào được không?
-Ủa, NL đó hả? Thỉnh thoảng tôi có vào NVO, tui có coi chương trình NL nói chuyện với ông già đầu bạc bạc đó. NL nói tiếng Việt giỏi quá, tui học thêm nhiều tiếng Việt từ đó đó. (Nghe đến đây tui xém nghẹn, hehehe)
- Vậy để tôi kể cho NL nghe hồi đó ở đó tôi biết nhiều chuyện lắm đó. Hồi đó trong đó có chỗ bán đồ như shopping vậy đó, chỉ có những người có nhiều tiền mang theo thì mới vô mua. Có nhiều bà vô lắm, vô nhưng không mua gì mà khi ra thì bắt lại. Tại họ vô ăn cắp đó. Thiệt đó. Hồi đó tôi cũng xin làm tình nguyện chỗ phát đồ ăn nữa. Mọi người ai cũng phải xếp hàng. Nhưng mà lại có nguyên một nhóm, có cả ca sĩ… không có chịu xếp hàng, lấn vô đòi trước, chắc họ làm lớn đó, cũng hống hách lắm. Tôi còn nhớ nhiều chuyện lắm… Có cả chuyện ai làm đám cưới thì được nơi đó tại cho $100. Thế là có người làm 2-3 lần luôn. (?)
Tui không biết những điều người đó kể là đúng hay sai, nhưng anh chàng có vẻ rất hứng thú khi được nhắc đến nơi mà 40 năm trước anh từng đặt chân đến, cũng như kể chuyện hồi trước ngày 30-4 vì sao anh lại lọt vào nơi đi cùng những nhân viên làm việc cho Mỹ để sang đây 1 mình, kể hết chuyện này đến chuyện khác…
-Vì tôi còn nhỏ nên sau đó không lâu thì tôi có cha mẹ nuôi nhận về, rồi tôi đi học, đi làm, tôi vào quân đội, rồi đi dạy học nữa, giờ thì tôi về hưu rồi, chỉ thích lo cho vợ và hai con thôi. Tôi không có thích những chuyện liên quan đến chính trị cộng đồng đâu. Nhưng mà NL cứ giữ lại số điện thoại của tôi đi, nếu tôi đến đó có gì hay tôi sẽ nói.
- Tui cần phải bán chiếc xe cũ. Mà chỉ có đúng 2 ngày để bán, thứ ba và thứ tư. Đến hết ngày thứ tư thì tui phải sang tên cho xong, bởi không thì tiền bảo hiểm xe vọt lên quá mức.
Haiza, trưa thứ ba đi làm, tui ra nơi front desk nhờ đăng Rao Vặt quảng cáo bán xe. Thứ ba đưa order thì thứ tư báo mới ra. Tui nhấp nha nhấp nhỏm, mặc dù mấy nàng ngoài front desk nói như đinh đóng cột “bắt đầu sáng mai sẽ nghe điện thoại cháy máy luôn đó, nhưng mà coi chừng có mấy chỗ họ mua đi bán lại thì phiền lắm.”
Sáng thứ tư có thấy ai gọi đâu. Đến đâu chừng 1 giờ trưa có một anh giọng thỏ thẻ “Chị ơi, em đọc báo thấy chị có bán cái Honda phải không?” – “Dạ phải” – “Em muốn coi để mua.” – “Dạ được, nhưng mà cho hỏi anh mua để chạy hay mua bán lại vậy?” – “Dạ em mua để đi làm chị ơi.” – “OK, nếu anh muốn coi xe thì khoảng 3 giờ nha.” – “Vậy 3 giờ em gọi chị để chỉ nơi đến coi xe nha.”
Tui hẹn 3 giờ là vì giờ đó tui vừa đón con tui đi học về, họ đến coi xe xong thì tui lại chạy đi làm. Tính vậy cho gọn.
Đến 3 giờ, không thấy con ma nào hết. Tui gọi, “Ủa, anh có muốn đến coi xe không vậy?” – “Dạ, chị chờ tụi em chừng 30 phút nữa nha. Tụi em đang ăn bún mắm ở gần Phước Lộc Thọ nè, hay là chị chạy ra ăn với tụi em cho vui.”
Tui rủa thầm trong bụng, rồi nói, “Giờ tui phải đi làm lại, vậy lát nữa anh đến thẳng chỗ báo NV coi xe luôn được không?” – “Chỗ đường Moran phải không chị? Em biết chỗ đó. Ủa, chị làm ở đó hả?’ – “Dạ. Anh đến đó gọi cho NL.”
“Ủa, chị là NL làm ở báo NV hả? Trời ơi, em biết chị đó nghe. Được rồi, chút ăn xong tụi em qua coi xe nghe.”
Lát sau nghe phone reng, “Tụi em ở ngoài trước nè chị.”
Tui đi ra, thấy 2 chàng và 1 nàng. Một chàng, có lẽ là người nói chuyện với tui qua điện thoại thì đứng tách riêng ra, còn 1 chàng và 1 nàng kia thì đứng cạnh nhau. Anh chàng chỉ vào cái xe nói, “Xe này phải không? Chị cho em mượn chìa khóa.”
Tui đưa chìa khóa, anh chàng mở cửa, đặt mông lên ghế, 1 chân lên xe, 1 chân ngoài xe và nổ máy. Còn hai người kia thì đứng nhìn, cười, bẽn lẽn. Chả hiểu sao.
Anh chàng nổ máy xe như vậy chừng 1 phút rồi tắt máy, bước ra khỏi xe.
Chị ơi, chị bán xe này bao nhiêu vậy? – Trong báo tui ghi $3,200 đó.
Em biết nếu em trả $3,000 chị sẽ bán nhưng em muốn $2,900 vì em thích số đó.
(Má ơi, mua xe trả giá mà kêu là thích số đó)
Tui chưa biết trả lời sao vì tui cũng không có quen với cảnh mua bán trả giá như vầy, anh chàng bồi thêm: Chị bán đi chị, cho cái thằng này nè (chỉ anh chàng kia) nó mới ở VN qua, coi như chị giúp nó đi. Lúc nãy đi ăn bún mà nó hỏi đùa ở đó có cần người giúp việc không mà bà chủ nhận nó đó chị. Mai nó đi làm. Nếu mà giờ nó mua được xe nữa thì coi như hôm nay nó hên lắm đó chị. Nếu chị đồng ý thì tụi em đi lấy tiền đưa chị liền.
Tui quay sang nhìn anh chàng đó, ảnh nhe răng nhìn tui cười.
Ok, thôi bán luôn. À, mà có muốn chạy thử không? Không chạy thử sao mua?
Em không cần chạy thử. Vì xe này là của chị NL. Em đọc nhiều bài viết của chị lắm.
(Trời, má ơi, lại có chuyện vậy nữa, mua xe và đọc báo có nhằm nhò gì nhau đâu trời. Mà ngoài việc anh chàng kia mở máy cho nổ 1 phút, thì chàng và nàng kia cũng chẳng có tiến đến gần cái xe mà coi nữa mới ghê!)
Ok, tui bán. Nhưng mà bây giờ tui phải vô thu news, chừng nửa tiếng nữa tui mới có thể chạy đi làm giấy tờ được.
Dạ được chị. Giờ tụi em đi lấy tiền. Mình hẹn nhau 40 phút nữa ở chỗ làm giấy sang tên nha.
Thế là sau đó dắt nhau ra chỗ Saigon Traffic School để làm giấy tờ cho lẹ, vì chỉ còn có 1 tiếng nữa thì những nơi này đều đóng cửa, mà tui thì phải sang tên xe lẫn chạy qua chỗ mua bảo hiểm xe để giải quyết 1 số việc trước khi người ta đóng cửa.
Heheh, trong đời, có ai từng mua bán xe kiểu như vầy chưa vậy?
3.
Muốn kể nữa mà buồn ngủ rồi.
“Ngọc Lan ®TM” nhãn hiệu đã được cầu chứng tại NVO ! 🙂 j/k
LikeLiked by 1 person
Tui mà biết “Ngọc Lan ®TM” là cái gì tui chết liền á 🙂
LikeLike
Đó là NL registered (R) trademark (TM)! 🙂
LikeLike
Vậy mà em đọc ra là “Ngọc Lan Rất Tò Mò”, hahahaha
LikeLiked by 2 people
1- ông này mới 53 mà dzìa hưu rùi (?). Sướng.
2- nhãn hiệu NL được cầu chứng tại SG nhỏ 🙂
(Tui cũng bán chiếc xe trồng hành lẹ như vậy)
LikeLiked by 2 people
Chắc nhờ đi lính nên về hưu sớm.
LikeLike
Tui cũng hỏi ông đó câu y chang như vậy 🙂
Ồng cũng nói tại ổng đi lính 🙂
LikeLike
1. Cái tên NL có bùa trong đó, bà con nào trước khi đến gặp cô giáo nhớ nhét vài củ tỏi vô túi! 😛
2. “A lô, đây là phóng viên NL của báo NV”, “Ah, chị là chị NL hả, tui nghe nói chị lựa mít hay lắm, chiều nay chị có rảnh không, tui ghé chở chị đi chợ lựa dùm tui hai trái mít nha!” 😀
LikeLiked by 3 people
Bùa lẳng tẳng hả, hehehe
Lựa mít… đặc nha, hahahahah
LikeLiked by 1 person
“NL làm cho NV” được bảo chứng đàng hoàng rồi nhen. Cấm ai dám đụng vào á 😉 :p :p
LikeLike
Đụng vào nhột thấy mụ nội, heheheh
LikeLiked by 1 person
ủa, có ng` cũng biết nhột hả ta ? :p :p :p
LikeLiked by 1 person
Sáng nầy vô chỗ làm tính còm để chúc mừng cô giáo và dượng giáo thì blog đã sang trang mới rồi, nhưng sẵn đây cũng cho tui chúc cô dượng Happy Anniversary, sẽ có nhiều 22 năm nữa, chúc cô dượng lúc nào cũng vui, cũng rạng rỡ như tấm hình chụp. Tháng Tư là tháng đẹp để làm đám cưới. Ngoc Lan giờ rất nhiều người biết tới, đi ở ngoài chắc lúc nào cũng phải tươi cười, không được nhăn nhó càm ràm với bồ cũ…
LikeLiked by 1 person
Dạ không có nghĩ mình khác người nếu như có nhiều người biết đến, nên đi ra đường nhìn cũng lùi xùi y như… NL vậy, hehehe
LikeLike
đi ra đường nhìn cũng lùi xùi y như con ruồi
LikeLiked by 1 person
Những người mang tên NL, hình như ai cũng có tài riêng và nổi tiếng! Hồi xưa tui đã mê tiếng hát của ca sĩ NL, bây giờ tui lại được quen với người tên NL làm ở báo NV! Cái tên NL nghe rất thân thương, người cũng dễ thương nữa!
NL bán xe kỷ lục quá há! Mua mau bán đắt nên cả làng vui vẻ! Chúc mừng! 🙂
LikeLike
Giờ nghĩ lại chuyện bán xe thấy tức cười thiệt luôn á 🙂
Tự nhiên lại nhớ chuyện hồi xưa còn ở Sài Gòn, kêu người ta vô nhà bán ve chai. Đến lúc thấy họ lụi hụi cân cân thấy tội nghiệp quá nên “thôi, cho chị hết á, khỏi bán!”. Lúc đó nhà có con bé người làm nó cằn nhằn mãi “Ơ, cô hay thật! Khi không lại cho hết người ta là sao!” hehehe
LikeLiked by 1 person
Tôi bị cái này hoài ….. Thấy nó nghèo mà còn cắc ky, rị mọ góp tiền mua đồ cũ mình xài nát rồi, tự nhiên không chịu được, cho mẹ nó luôn cho nhẹ cái đầu. Tôi được chỉ có cái tính tình này…. Hâhhahaha
LikeLiked by 3 people
Lúc trước tui có ông sếp, ổng chạy chiếc xe zeep cũ xì, mà ổng không khi nào khóa xe, tui hỏi bộ ổng không sợ bị ăn cắp hả, ổng nói người nào ăn cắp chiếc xe đó thì chắc nó cũng thuộc hàng mạt rệp rồi, thôi cho nó luôn cũng được!
LikeLike
Yeap, AL giống Bibi cũng rất thích ca sĩ NL .
LikeLiked by 1 person
Tưởng chị AL thích em, hic
LikeLike
Có cả ai làm đám cưới nơi đó trại cho 100$, có người làm 2 , 3 lần? Vụ này không đúng sự thật. Chính tôi có chứng kiến đám cưới tập thể đâu chừng trên dưới 10 cập, có Cha và Thầy chúng giám có người đại diện của trại. Hiện thời có 2 cập đó gần chúng tôi, 1 cập đã ly dị và 1 cập còn sống chung đến ngày hôm nay. Tôi cũng muốn đi thăm Camp Pendleton và mua vé xe bus để đi 25$ 1 nguoi, nghe nói huỷ bỏ cho nên xuống đòi tiền lại, Cô đó cũng đưa lại đàng hoàn và hẹn dịp khác.
LikeLiked by 1 person
Sao không đi, uổng vậy 🙂
À, cây nhãn ra bông rồi ạ 🙂
LikeLike
Huỷ bỏ rơi ( Canceled) làm sao đi? cũng muốn đi lắm mua vé xe bus , phải trả lại. Buồn! Chúc mừng cây nhản có bông, Dượng Lan Green Thumb. Mừng.
LikeLike
Ngọc Lan giòng suối tơ vương mắt thu hồ dịu ánh vàng.
Ngọc Lan nhành liễu nghiêng nghiêng tà mấy cánh phong nắng thơm ngoài song.
Ngọc Lan giọng ướp men thơ, mát êm làn lụa bông là.
Ngọc Lan trầm ngát thu hương. Bờ xanh bóng dương phút giây chìm sương.
Ngọc Lan. Mờ mờ trong mây khói, men nồng u ấp duyên hững hờ dần dần vương theo gió.
LikeLiked by 1 person
wow wow love bản nhạc của Dương Thiệu Tước này …..
Bên việt nam có thằng cha tên Minh Khôi hát giọng nam, không biết chả là ai, hát không tuyệt nhưng lột được cái trong sáng, giản dị, một chút sang trong của bài hát.
Thái Thanh hát với cái hòa âm với cây cello nghe thích thú vô cùng, tiếc là cái version tôi có nó củ quá nên rè rè, nhưng lại được nghe nhiều nhất trong cái playlist của tôi ….. Mỹ Dung, Trần Thu Hà hát nghe cũng hay. Ánh Tuyết, Thu Hà ok nice try.
LikeLiked by 1 person
1 trong những bài nhạc tui chưa bao giờ nghe hết là bài này, hehehe, chả hiểu tại sao 🙂
LikeLike
Ráng nghe chừng chục bận nữa là thấy thấm. Hahahaha.
Bài hát này giờ hơn tám mươi mấy năm rồi , 1930.
Coi đây để biết tại sao bài được viết, không biết đúng không?
http://m.motthegioi.vn/van-hoa-giai-tri/van-hoa/bi-an-bai-ngoc-lan-cua-nhac-si-duong-thieu-tuoc-157472.html
LikeLike
Sao nhiều người có ý tưỡng ngộ nghĩnh về cờ quạt như vậy ta. Cái tâm tình của việc viếng lại một nơi chốn tiếp nhận mình 40 năm về trước, để chuẩn bị vô một cuộc sống mới, nó quan trọng và có ý nghĩa riêng biệt cho mổi cá nhân, chớ treo cờ xí hình thức bên ngoài có gì là quan trọng hơn việc trở về viếng thăm.
Cùng nhau nắm tay hát quốc ca như một sinh hoạt nhóm, có ý nghĩa thua gì việc phải la hô nghiêm, thượng kỳ lên cột cờ trại lính Mỹ.
Cộng đồng người Việt Ở Mỹ này trưởng thành trên đất Mỹ này ai mà không biết, nhất là ở California với những đóng góp nổi bật cho xứ sở này. Việt Cộng bên nhà đâu có quan trọng để mình phải cần cho nó biết mình treo cờ ở đâu. Hơi đâu mà lo đi làm cho “ấn tượng” mấy ông bên nhà về việc mình còn nhớ cờ mình. Không biết ai nghĩ sao, chớ tôi không bao giờ coi mấy ông bên Việt Nam là cái dãi gì hết, let alone treo cờ cho nó biết tay.
Nhiều người tôi đọc báo, thấy quấn cờ hằng ngày, mà thấy cứ cà nhỏng ngoài đường, không thấy có đi làm ăn gì cho ra hồn, nuôi thân hay đóng góp cho xã hội, thì quấn nhiều cở nào cũng thấy xìu quá.
Cái biểu tượng của cái cờ có bao giờ mất trong lòng người đi tỵ nạn đâu mà phải làm chi cho khó khăn vậy. Đâu cần lúc nào cũng phải hát quốc ca, treo cờ cho thiên hạ biết mình là ai. Sự lớn mạnh, đóng góp tích cực vô xã hội mình sống, qua hành động thực tiển, quan trọng hơn treo cờ mà không làm gì được cho hay.
Tại sao lại tự ti trong cái suy nghĩ là phải trùm cờ thì mới là người Việt Nam ngẩng cao đầu được. An opportunity missed because of a lousy request. It’s the flag, stupid.
LikeLiked by 5 people
Viết đọc đã quá, dám nói lên những điều đúng mà ít người dám nói ra, cám ơn OK! 🙂
LikeLike
Cái áo không làm nên thày tu, nhưng thày tu ( giả) cần cái áo. Kkkkk
Trò hề ngu khuẩn giữa thế giới đại đồng và cạnh tranh.
Yes, stupid.
LikeLiked by 1 person
@OK,
Like.
Bác nhắc nhẹ nhàng cho người ta biết liều thuốc dân dã, free, mọc ngoài hàng rào…mà hiệu nghiệm vô cùng. Ăn thua là người bệnh….😄
LikeLiked by 1 person
Nếu ai cũng có cách suy nghĩ cởi mở và hiểu được giá trị của biểu tượng đó là gì, cần làm gì để nó sống mãi.. thì có lẽ cái “cộng đồng” này đã tiến xa hơn rất nhiều rồi
LikeLike
Nhiều khi ghé ngang một văn phòng liên quan đến học sinh quốc tế trong một trường đại học nào đó. Biết chắc là học sinh gốc Việt nhiều lắm. Nhưng mà trên tường, ngoài những màu cờ đại diện cho quốc gia mà học sinh đến, thì không bao giờ thấy cờ đại diện cho học sinh Việt. Vậy là sao ta? Không biết mấy đứa nhỏ có tủi thân không?
LikeLike
Tại hai bên nó gây lộn gay gắt quá, mà hai bên đều có lý hết, nên trường nó chơi cái dẹp luôn cho khỏi mích lòng.
Hâhhaha, riết chán luôn vì không có ý gì mới lạ để giải quyết bất đồng, hai bên cứ nhai tới nhai luôn bao nhiêu ý tưởng đó.
Người ta thường hiểu lầm giữ vững lập trường với cứng đầu, dậm chân tại chổ, thiếu sáng tạo, không có can đảm đi tới.
Cả hai bên rất giống nhau….người ngoài gọi hai bên là học sinh người Việt. Hâhhahaha
LikeLiked by 1 person
@OK,
Đọc còm ông, câu cuối làm tui cười té ghế😄😄😄
LikeLike
Thêm,
Cái kết cuộc sẽ gây ra một suy nghĩ:
-Thôi, đừng có tham gia nữa. Vô là cãi. Cái gì cũng chính trị hoá hết trơn. No fun, man. Bye…học đã cực rồi, tưởng là họp lại vui vẻ, làm một cái gì đó có ý nghĩa..too bad
LikeLike
Những vấn đề không có dính dáng tới đời sống thực tiền của thiên hạ mà gây tranh cải không lối thoát như vậy, người Mỹ thường nói là wedge issue, wedge là cái khối tam giác sắt dùng để chẻ gổ. Có nghĩa là dùng một sự việc để chia rẻ hai khối để lấy hết thiện cảm ủng hộ mình của một nửa khối người phe ta mà mình muốn nói cho họ nghe sướng tai.
Vì vậy chánh trị gia thường ưa nhào vô làm xôm tụ, thổi phòng lên vì họ biết chắc là sẻ có một khối người vừa lòng( phe ta) dù không có giải pháp gì cụ thể, khả thi hết. Tức là nói cho dân họ nghe sướng lổ tai, mà không cần phải làm gì nhiều, ngoài việc la lên làm như mình muốn làm một cái gì đó nhưng biết chắc là làm không được vì không có nhiều người trong khối đa số cử tri khác quan tâm và coi như việc quan trọng cần làm, nhưng có chổ để đổ thừa khi không có kết quả cụ thể. Khi bị hỏi là họ sẻ đổ thừa cho phía bên kia hay một cái chổ kiểm soát khác mà họ không thật sự ảnh hưỏng được. Một hình thức kiếm phiếu dể dàng mà không phải làm chuyện gì cho khó, một hình thức mị dân có bài bản, hợp pháp, tạo ra cái air là mình hăng say phục vụ tới nơi tới chốn.
Thay vì kiếm cách tạo ra việc làm, thu hút doanh nghiệp với lương bổng cao vô khu vực của mình, giảm học phí đại học, tăng lên giá trị thực dụng của trường trung học, giảm thủ tục rườm rà, giúp mẹ cô thế có chổ giử con tốt giá phải chăng, dịch vụ công ích cho người lớn tuổi, an toàn cho dân chúng ít bị trộm cướp, đường xá trán ổ gà, làm sạch sẽ phố quang, giúp cho doanh nghiệp nhỏ dể mượn loan làm ăn, kiếm nước từ đâu để giảm hậu quả hạn hán. ….
Thì việc dể hơn là la lên quấn cờ, cho dân nó khoái mà bầu cho mình nữa, mà quên đi những chuyện thiết thực khác, quan trọng hơn trong cuộc sống mà mình không có làm được gì, để chứng tỏ, đưa ra, là mình làm việc hiệu quả trong thời gian ở chức vụ dân cử.
Thường khi mình chỉ trích mà không đưa ra cái gì mình nghĩ có thể làm sự việc chạy trơn tru hơn thì mình cũng chỉ nói suông cho sướng miện. Vì vậy đây là ý kiến cá nhân của tôi về việc này, dúng sai thì cần bàn thêm:
1) Khẳng định cờ của xứ tôi là cờ Mỹ vì tôi là người Mỹ (phần đông sinh viên Mỹ gốc Việt là thế hệ thứ hai, sinh ra và lớn lên tại Mỹ)
2) Tôi sẻ gặp school administrators và tất cả các đoàn thể đại diện sinh viên trong trường để trình bày về lý do tại sao tôi có vần đề với cái chế độ bên kia mà cái cờ là một biểu tượng. Giải thích lý do tại sao và nêu lên tất cả những gì mà người khác chưa biết, không biết về chế độ ấy, nhấn mạnh tới những cái đang xảy ra. Đòi hỏi school administrator phải có trả lời về quan điểm giải thích, whatever quyết định của họ công khai, trước student body về issue này, với quan điểm của hai bên được nêu ra rỏ ràng. Tất cả hồ sơ liên hệ được giử như hồ sơ chánh (official records).
4) Nơi treo cờ của international office, trong trường hơp cờ xứ VN hiện nay được treo, sinh viên Mỹ gốc VNCH được phép treo một bảng permanent dính trong tường, ngay dưới hàng cờ cho mọi người thấy, giải thích là mặc dầu họ là người Mỹ gốc Việt, nhưng tại sao họ có vấn đề với cờ VN hiện nay.
3) Nếu sinh hoạt văn hóa liên quan tới VN, mà thuộc về hoạt động sinh hoạt chính thức của trường học, mà có cả sinh viên hai bên tham dự thì không có cờ nào được treo. Nếu có cờ xứ VN hiện nay xuất hiện trong sinh hoạt trường dưới bất cứ hình thức nào, thì hội sinh viên Mỹ gốc Việt phải được thông báo trước và có được vài phút trong buổi sinh hoạt, nói lên với khán giả, cử tọa về lý do tại sao họ có vần đề với lá cờ hiện nay.
4) Tìm cơ hội làm việc chung với sinh viên bên VN vì chắc chắn nhiều người trẻ cũng không vừa lòng với chế độ, nhưng đó là cái cờ mà họ biệt từ khi đẻ ra tới giờ, họ có những nhận thức khác về cái biểu tượng đó. Không trách họ được. Phải tôn trọng Đối thoại từ từ tạo niềm tin, thông cảm, lo chuyện lớn thiết thực trước. Cờ gì tính sau nhưng nhất định từ chối là chỉ là để “play politics” mà thôi, vì nó không giúp ích gì cho ai cả, đi vòng vòng, rồi hận thù thêm.
LikeLiked by 2 people
Food for though, Vài điều để suy nghĩ —
Con cái chớp bu cộng sãn Việt, lấy vợ chồng người có quốc tịch Mỹ, sau đó vô Mỹ ở, nó nó vô quốc tịch là người Mỹ gốc Việt, vô đại học ghi danh học, nói treo cờ Việt Cộng OK là đúng, nó không có cự nự gì hết và là cũng là người Mỹ gốc Việt như bao nhiêu người khác, thì trường học phải làm sao?
Khó hơn chút xíu nữa.
Nó là con gái Nguyễn Tấn Dũng lấy chồng Việt Kiều con ông VNCH là người Mỹ lớn lên trưởng thành ở đây. Hai vợ chồng nó là tỷ phú, chủ nhiều cơ sở làm ăn hợp pháp tại Mỹ, làm chũ đội banh bên cali, có nhiều phần hùng trong cơ sở việc làm của nhiều tài phiệt Mỹ. Cơ sở làm ăn của nó tạo ra công ăn việc làm cho nhiều người bên Mỹ này. Nó vô ghi danh học đại học hay 18 năm nữa con nó vô đại học Mỹ, nói tao là Mỹ gốc Việt như bao người Mỹ gốc Việt khác, ba má tao là mạnh thường quân của trường đóng góp cho trường mấy chục năm qua, cả năm bảy chục triệu đô để cho học bổng sinh viên nghèo, mướn thầy giỏi, cất thêm cơ sở. Nó ủng hộ treo cờ Việt Cộng. Trường quyết định sao?
——–
Không lo học cho giỏi, đối xử với nhau cho công bằng, giúp nhau làm ăn, mở hảng xưỡng, tiệm tùng cho giàu có, gia nhập dòng chính, dồn hết tâm huyết, công của xây dựng thế lực kinh tế, chính trị, xả hội vững chắc thì coi chừng trùm cờ khóc trong vài năm nữa. Cục diện thay đổi hàng ngày, phải chuẩn bị bản thân, gia đình, cộng đồng cho thật tốt, để có nhiều options trong tay.
Lình bình, ngủ trong xe trước chổ nhà báo, trong lều trước tòa thị sảnh, trên răng dưới xà lỏn, kiếm cái bằng cùi lừa gạt người nghèo kiếm chút cháo, chống cộng bằng miệng không đi tới đâu. Kiến nghị này tới kiến nghị khác mà không có thước đo hiệu quả về công sức bỏ ra và thành quả đạt được, làm giống như củ thì sao kết quả khác được.
Bửa nay ngứa miệng quá, giờ tới ngứa lổ tai đợi nghe thiên hạ chửi vì nói ba trợn hahahahahaha
LikeLiked by 1 person
@OK,
Like.
Cám ơn bác nói lên cái ý nghĩ mà nhiều người đang nghĩ. Đúng là mọi việc thay đổi. Cho nên, người ta bây giờ mới bưng ra cái qui định có từ 20 năm trước (1995): Trong khuôn viên đất liên bang,không được thượng cờ của quôc gia mà Hoa Kỳ không nhìn nhận. Qui định có trong tủ 20 năm, bây giờ tại sao người ta mới đem ra xài? Xu thế thay đổi!
Bây giờ,có nhiều việc rất có ý nghĩa thiết thực hơn là biểu tượng thí dụ như giảm ô nhiễm không khí ở VN. làm cách nào để giúp những người mình care có môi trường không khí sạch hơn? Giảm được 10%, 20%…cũng cứu được it nhất cũng được vài chục người. Lập ra một cái network online, kết nối với mọi người, viết và xin một cái grant…
Bắt tay làm những việc mọi việc mọi người đồng ý có lẻ dể hơn là chuyện cố gắng thay đổi người đối diện?
LikeLike
Tui đọc cái tựa là “Vì tôi là … linh mục”. Hết hồn. Mới 22 năm mấy bửa trước, tưởng bửa nay muốn đi tu. Mừng hụt. Thiệt là ….
LikeLiked by 3 people
Đừng có mừng. Số cưng đâu được sướng sớm vậy, ráng chịu thêm 22 năm nữa rồi từ từ tính tiếp, hehehe
LikeLike
Được cưng là quá đã rồi😄
LikeLike
“…cưng đâu được sướng sớm vậy, ráng chịu thêm 22 năm….”
Like😄
Thôi rồi, kế sách sai nhỏ đem đĩa mua nước mắn, coi phim…kể như phá sản. Hí hí hí
LikeLike
Tây Ba Lô ( du lịch bụi ) Cảnh yên lặng thanh bình. ( Có cặp vịt Xiêm, mái đi trước trống lẽo đẽo theo sau: Anh ơi! theo em đi chỗ khác chơi có người ở đây em mắc cỡ lắm. Anh ơi! đừng theo em nửa chưa tới lúc. Anh ơi! đừng theo em nửa, em còn nhớ xíu hà ) j/k. Cô Ngọc Lan cười khi chụp, chớ không quay mắt nhìn mặt nước lăn tăng dưới chân cầu thì tình huống đó thay đổi.
LikeLike
Tây ba lô? Ta ba lô? Hay là… Lan ba Lô😄
LikeLike
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=205764&zoneid=430#.VS1e4tzF_HQ
Bà này chắc không có việc gì để làm.
LikeLike
hahahahaha, no comment!
LikeLike
Bả làm đúng rồi. Người chánh trị gia có kinh nghiệm sẻ làm như vậy. (coi cái còm cho ông Joe bên trên)
Nếu không la lên thiên hạ sẻ bắt lổi, La lên thì có một khối thiên hạ ủng hộ.
Làm được hay không thì tính sau. Thay đổi luật lệ hiến pháp liên bang xứ Mỹ thì khó mà ai làm được. Bả biết vậy. Nhưng đó là cái bả mừng nhất. Vì khi tới kỳ bầu cử tới thiên hạ sẻ yên tâm bầu cho bả và bả sẻ giải thích làm không được là tại Obama, dân chủ cấp tiến, bị công sản dụ ……
Thấy bà Loretta Sanchez không, bả ăn vạ, chửi Hà Nội, đòi cái này, la cái kia để vừa lòng cử tri Việt bầu cho mình. Đâu có kết quả gì cụ thể đâu, Chịu la khi có dịp, quơ hết mình vô những chuyện không có hậu quả cho đời sống chính trị của mình.
Chuyện cờ với Việt Cộng bên nhà là khỏe nhất vì người Mỹ nói chung, đâu có care hay biết VN cộng sản là ai đâu. Nó nghèo, nó khó ưa, nó không thế lực thì chửi nó là một chuyện dể nhất để lấy phiếu mà không sợ bị ảnh hưởng tiêu cực gì.
LikeLiked by 3 people
Vậy phải nói là “Chắc bả không làm được chuyên gì ngoài chuyện này”
LikeLike
Yes, cho tới bây giờ trong cái job mới.
Còn chuyện sau thì remain to be seen. Thường first term trong quốc hội là học nghề, nếu được bầu lại thì còn hay dở không thì thôi mở tiệm bán bánh mì hehehehehe.
LikeLike
Nếu đúng như ông Kẹ nói thì bà này khôn hén!
LikeLike
“Vì Tui Là…NL”
Sẵn đề tài này đang nóng hổi với cái hình mới post lên của cô-cô váo, cho tui ké bình lựng chút nhe. Tấm hình trước cô cô chộp chung với dượng váo thì đúng là một trời ông địa, gõ gàng ” Vì tui là….NL” , rất là Ngọc Lan. Chả bù, tấm này thay thế cho mấy cái củ tròn tròn thì tui thấy cả một trời cô Tư. Mới dòm, tui giựt mình, hỏng lẻ cô váo lấy lộn hình cô Tư? Giống gì mà giống giữ vậy nè? Hỏng tin hỏi Hến VN thì biết.
LikeLiked by 3 people
Dạ không được đâu chị ơi, em mà đồng ý với chị là kể như từ rày không có mít để ăn nữa, chờ qua mùa mít năm nay rồi mình bình lựng tiếp nha! hahahah!
LikeLiked by 2 people
Con má tui giống má tui là chuyện bình thường mừ, hehehe
Hình này chụp hôm đi công tác bên Hawaii, chỉ được 1 buổi chiều duy nhất 2 mợ NL và Thiên An đi đến xem nơi lưu giữ những gì thuộc về “thổ dân” Hawaiian 🙂
LikeLiked by 1 person
Mới 40 tuổi mà nói nhìn giống 70 tuổi mà bình thường gì, buồn lắm, buồn thúi ruột luôn á! 😛 😀 🙂
LikeLiked by 2 people
No no, tui không có ý nói côcô giống Cô Tư ở tuổi 70 đâu. Cho tui xôi lĩn nhe. Ý tui là sao mà cô váo giống má quá xa quà xa luôn. Đừng giận tui nghe cô váo.
LikeLike
Ủa, chị Xi-cu-la kêu cô cô hỏi Hến Vân. Vậy mà giờ Hến trả lời rồi chị lại phân bua là sao? 😦 Thắc mắc thì em hỏi thôi nghe, chị không cần trả lời đâu. 😛
LikeLike
Hỏi Hến VN cái vụ giống cô Tư ấy mà, hehehe. Phải phân bua chớ, tại mình gây “ngộ nhận” nhưng không có chủ đích mà. Lần tới nhớ uống cái lưỡi tám lần chứ không phải bảy lần nữa. Cho chừa nhe XCL, chạy…
LikeLiked by 1 person
Giống Má là nói giống khuôn mặt, chứ ai nói giống tuổi? Bé cái lầm rùi! hahaha 🙂
Chị XCL ui, uốn lưỡi 77 lần 7 á! j/k Chị không thấy mấy cái mặt cừ của Hến posted hay sao mà cần phải đính chính vòng vo vậy! 🙂
LikeLike
Thà hiểu lầm còn hơn bỏ sót chị Bidong ơi. Phân bua cứ phải phân bua, đính chính không nề đính chính. 😆
LikeLiked by 1 person
Giống như … nói “thà giết lầm hơn là sót! 🙂
LikeLike
…Thà giết lầm hơn là sót….
Hình như Mr. Tào Tháo nỗi tiếng về câu này? 😄
LikeLike
Còn câu ‘thà ăn nhiều còn hơn bỏ uổng’ là của Hến! Hehehe
LikeLiked by 1 person
Hahaha!
LikeLike
Hôm hổm qua CA, sáng ngủ dậy lù lù đi xuống bếp, thấy ai đang lui cui sắp chén bát, em kêu “má, má thức chi sớm vậy, má ngủ được hông?” Đến khi ‘má’ quay lại nói “hông phải má, là con của má!” em mới giật mình. Sao mà bà chị giống má đến như vậy! 🙂
LikeLiked by 2 people
Hahaha….. Trên blog này có bao nhiêu kiểu cười tui muốn đem ra dùng hết cho cái còm này. 😆
Van Nguyen đi khám mắt, đeo kính cận là vừa rồi. 🙂
LikeLike
Ui trời! Có người đến nhà thăm Má tui, bấm chuông, cửa mở, “Chị, chị khỏe không? Sao lúc này chị ốm vậy?”, “Dạ, thưa cô, hổng phải, con là con của Má con”, nhỏ em tui trả lời!
LikeLiked by 2 people
Ở Hawaii. Thì ra là như vậy.
Hổm rày hổng để ý, tưởng là cô giáo có kiểu tóc mô- đên mới. Bây giờ coi lại thì ra đàng sau là cột Hawaii đen ( cột đó tên gì tui hổng biết!)😄. Nói thiệt, tui thích tấm hình nầy, nhứt là có hồ, có nước, mát mẻ. Kế bên còn có cô giáo ngồi, giống như nàng tiên cá, mermaid. Ha ha
LikeLike
Hehehe, tưởng đâu đầu cô giáo mọc cây, ra nắng khỏi cần đội nón! 😛
LikeLike
Kinh goi Anh LL
Vào xem Tuấn huynh uống rượu …
Mỗi ngày tôi uống một chay
Uống đi uống lại cho đời ấm no
Khi vui tôi uống rượu nho
Khi buồn tôi uống whisky hằng ngày
Image
Võ Vĩnh Thuận
Sat Apr 11, 2015 10:57 pm
LikeLiked by 1 person
Viet gian viet cong viet kieu ba ten hop lai tieu dieu Viet Nam, CO Ngoc Lan con rat nho khi viet cong vao chiem mien nam nen chac khong co kinh nghiem dau thuong, nhung nguoi di 75 sang My cung khong he co kinh nghiem no mau voi viet cong nen rat la ngay tho , ca nhan toi khong ung ho treo co hay chong treo co chi la chung ta la cong dan my thi an cay nao rao cay do, con que huong la chum khe ngot thi chi danh cho bon viet kieu, toi khong nghi bao gom nhung nguoi co quoc tich my vi noi chung nhap gia tuy tuc. Cung giong nhu cau an com quoc gia tho ma cong san.
LikeLike
Anh tôi có người Bạn, không rõ hai người quen biết nhau từ lúc nào, nhưng tôi được biết loáng thoáng đôi chút là hai người gặp nhau tại các sân xem đấu võ đài và kết thân nhau từ đó.
Năm tôi học đệ Thất (lớp 6 sau này), nhân một buổi tối Ông Anh dắt tôi đi theo chơi coi hai người tập dợt song đấu vài thế võ tự do tại sân kho hàng gia đình của Bạn Anh mình. Và cũng từ đó, liên tiếp cho đến vài tháng sau thì tôi cũng quen và xem Bạn của Anh cũng như là Anh tôi.
Coi như chỗ thân tình nên Anh ấy cũng có đôi lần đưa hai anh em tôi đi thăm viếng cơ xưởng công ty của gia đình Anh làm chủ. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được biết nước mắm được sản xuất như thế nào.
Biến cố Mậu Thân năm 68 bất chợt xảy đến vào ngay dịp Tết, người dân miền Nam và cũng ngay tại thành phố Saì gòn ngày đó đã kinh hoàng chứng kiến, hứng chịu cảnh chiến tranh trong thành phố mang tang tóc đau thương đến đồng bào do người CS gây ra.
Kể từ sau thời gian đó, cuộc sống người dân trong thành phố Sài gòn trở nên khó khăn hơn. Anh tôi và Anh ấy không còn gặp gỡ như trước nữa. Tuy không hỏi, nhưng tôi cũng đoán được là do phải bận tâm, lo toan cho cuộc sống nên hai Ông Anh đã “quên” chuyện “thể thao”.
Chuyện chưa nguôi thì “Mùa Hè Đỏ Lửa” năm 72 lại làm cho miền Nam và người dân lại một lần nữa đau đớn. Tôi còn nhớ là vào năm này, thanh niên, sinh viên, học sinh đậu, rớt Tú tài gì thì cũng đều phải nhập ngũ quân đội vì chiến tranh bộc phát cường độ khắp nơi.
Định mệnh 30/4/75 ập lên đầu tất cả người dân miền Nam. Cuộc sống mọi người hoàn toàn thay đổi, xáo trộn. Cũng như bao người khác, Cha Mẹ tôi vì đàn con phải tìm mọi cách để mưu sinh, đành phải đem dần dà những gì có thể bán được mang ra “chợ trời” bày trên tấm bạt trải dưới lề đường như mọi người để mong chờ có người mua để có chút tiền mua gạo hẩm trộn bo-bo (xen lẫn cả sạn, đá sỏi đôi khi) tại hợp tác xã nơi khu vực phường quản lý, bán theo hộ khẩu cho từng tháng. Mà người mua những đồ nhà bán ra thường là những người mang “dép râu, đội nón cối” lúc bấy giờ.
Trong hoàn cảnh khó khăn này, sau khi đã bán mọi thứ trong nhà và không còn gì để bán nữa thì Cha Mẹ tôi và đàn con tìm cách “quơ cào” sống cho qua ngày bằng cách làm bánh mì ngọt dạng tròn nhỏ nhỏ, thức dậy từ sáng sớm làm được một số mẻ bánh rồi chia nhau mỗi đứa đi ra góc chợ hoặc đi giao cho các địa điểm thân quen bán giùm rồi chia huê hồng.
Năm 76, tôi quyết định theo nhóm thanh niên, thanh nữ lối xóm cùng những khu vực lân cận tham gia tổ hợp thi công công trình trồng trụ cột điện đường dây điện dọc theo đường hỏa xa Thống Nhất Bắc Nam đoạn Tháp Chàm – Mường Mán. Ít ra là tự lo cho bản thân và Gia đình tôi đỡ một miệng ăn.
Khi làm tới gần đoạn cuối là ga Mường Mán, tôi bỗng chợt nhớ đến Bạn của Anh mình ngày trước đã gặp vào năm 67 ở Sài Gòn, bây giờ không biết Anh ấy và Gia đình Anh có còn ở nơi cũ không, hay đã ra đi năm 75 rồi ?! Thôi thử làm một chuyến tìm đến địa chỉ cũ nhà Anh coi sao !
Xuống ga Phan Thiết, khiêng theo túi xách quần áo và vật dụng cá nhân cũng khá nặng. Xuôi theo đường, tôi hỏi người chung quanh trên đường để tới địa chỉ nhà Gia đình Anh. Chưa từng tới nhà Anh ngoài này bao giờ, vậy mà cũng nhờ may mắn tôi tìm ra được. Bất ngờ gặp lại, Anh rất ngạc nhiên sao tôi lại nhớ được địa chỉ nhà Anh dù chỉ một lần Anh cho biết số nhà, tên đường từ năm 67.
Vì ngại CA khu vực dòm ngó có người lạ lai vãng đến nhà, nên sau khi mời dùng cơm trưa nhà với Anh và tôi phải vội trở lại ga xe lửa trước khi chiều xuống để trực chỉ về Sài Gòn ngay đêm đó. Và kể từ ngày ấy cho đến hôm nay, sau một lần duy nhất may mắn gặp được Anh đến nay là 39 năm hoàn toàn mất liên lạc!
Cũng đôi lần Anh tôi nói chuyện với tôi là không biết bây giờ Anh Bạn thân và Gia đình Anh ấy ở đâu. Vì cũng đã mấy lần Anh tôi cố gắng tìm kiếm nhưng không có kết quả. Tôi cũng thử tìm cách giúp Anh mình bằng cách dò tìm trên bản đồ Google khu vực nơi Anh ấy ở ngày trước, coi có địa chỉ cơ sở sản xuất nước mắm nào không để hỏi thăm.
Và trong một dịp Tết các đây mấy năm, tôi đã gọi về một địa chỉ với may mắn gặp được một người từ Mỹ về thăm thân nhân, có biết ít nhiều về Gia đình Anh. Thì được biết Bạn Anh tôi và tất cả Thân quyến Anh đều ở Calif ! Tôi vội cho số phone cùng địa chỉ email nhờ người Bạn này khi trở về lại sẽ chuyển đến Bạn Anh mình. Nhưng từ đó đến nay cũng đã lâu vẫn không thấy tin tức gì !
Không bỏ cuộc, tôi vẫn tiếp tục theo dõi các tin tức sinh hoạt trong Cộng đồng Người Việt tại 2 miền Nam Bắc Calif qua các báo Việt ngữ Online. Và rồi không bỏ công tìm kiếm, tôi nhờ đọc được các sinh hoạt của các Hội Thân hữu Đồng hương. Từ đó nhờ đến các Hội này dò tìm trong số những người sinh hoạt trong Hội để tìm biết được Anh và Gia quyến hiện giờ đang ở nơi đâu.
Cũng phải nói là người mình dù có nhiều ý kiến, tư tưởng khác nhau nhưng khi cần giúp đỡ điều gì thì sốt sắng hết lòng và rất mau lẹ!
Viết bài ngắn này tôi cố thu gọn với kết luận là “Trái đất vẫn tròn, và vẫn còn có thể gặp nhau khi ta còn duyên!”
04/2015.
@Tùy Bà Chủ quyết định cho đăng hoặc không. Cảm ơn nhiều! 🙂
LikeLiked by 1 person
Like.
Không biết tại sao, nhưng bài còm làm tui cảm động. Lảng vảng đâu đó có cái tình người, cái trông chờ, cái cố gắng kết nối….
Vẫn còn có nhau khi vẫn còn duyên…
Có lẻ, nên cố gắng, có thể sự tận cùng của cố gắng là bắt đầu cái duyên. Mà nếu không, thì biết là mình không làm mất cái duyên trong tình cờ?
Chúc còm lẻ may mắn😄
LikeLike
Đọc tới đọc lui tui mới hiểu hết được câu chuyện, tui túm lại như vầy coi có đúng không:
—
Anh, Bạn, Tôi quen nhau từ nhỏ
Tết Mậu Thân năm 68, Bạn thất lạc
Năm 76 Tôi gặp lại Bạn ở Phan Thiết
Thất lạc tiếp
Bây giờ Tôi ở CA, nghe phong phanh Bạn cũng ở Cali
Tôi muốn tìm tin tức Bạn
Hết
—
Tui nghe Má tui nói có một lần, nhờ nhắn tin trên đài radio bên CA mà Má tui tìm lại được một người bạn thân hồi xưa ở Phú Quốc. Còm lẻ thử làm cách này, may ra sẽ tìm được Bạn. Chúc Còm lẻ may mắn nha!
LikeLiked by 2 people
*Tin giờ chót: qua trung gian của Hội Thân hữu mà tôi liên lạc, tôi đã có số phone và nói chuyện xong với Anh Bạn sau 39 năm mất dấu. Còn Anh tôi tính ra là 48 năm. 🙂
LikeLiked by 1 person
Xin chúc mừng! 🙂
LikeLike
Xin chúc mừng Còm Lẻ! Lần tới họp còm Còm Lẻ nhớ dẫn theo luôn Anh Bạn nha! 🙂
LikeLiked by 1 person
Wow! Xin chúc mừng. Họp còm nhớ dắt ông anh cũng như ông bạn theo. Càng nhiều người càng vui😄
LikeLike
@Van Nguyen:
tui ở xứ “Down Under”, tận “Miệt Dưới” lận!
Khi nào có dịp qua bển mong sẽ gặp ACE trong một lần nào đó, sau.
LikeLiked by 1 person
Vậy là Còm lẻ ở xứ Úc?
LikeLike
@Joe:
Dạ, đúng vậy.
LikeLiked by 1 person