Như có lần tôi đã viết, điều gì sau khi xem xong, đọc xong mà nó vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi nhiều ngày tiếp theo, nghĩa là đó phải là điều cần suy nghĩ, đáng suy nghĩ.
Lần này, điều cứ lởn vởn trong đầu tui suốt cả tuần nay liên quan đến chuyện học sinh đánh nhau ở VN.
Tui không thích, hay nói đúng hơn là sợ khi phải coi những cảnh người ta đánh nhau trong đời thật. Thế cho nên, sau nhiều tít liên tục đăng trên các Facebook liên quan đến clip học sinh lớp 7 đánh bạn ở Trà Vinh, tui mới tò mò mon men bấm vô coi. Và bị ám ảnh. Bị suy nghĩ nhiều 😦
Tui sẽ làm gì đây, nếu đứa bé bị tra tấn là con tui?
Tui sẽ làm gì đây, nếu con tui là đứa tra tấn bạn?
Tui không biết. Tui chưa có câu trả lời. Tui chỉ nhận ra đó không phải là một màn đánh lộn, đánh cho bỏ tức, cho hả giận, mà là tra tấn để dằn mặt, để cho vui, để thị uy, theo cách của những đứa 13, 14 tuổi. Tui chỉ nhận ra mình bị ám ảnh, bị chìm trong nhiều câu hỏi vì sao lại như thế.
Tui đi tìm hiểu suy nghĩ của bạn mình. Tui thấy bạn tui viết:
Lỡ dại ngu đần bấm vô cái clip nữ sinh lớp 7 đánh hội đồng. Coi vài giây là muốn ói rồi. Xót cái khăn quàng đỏ quá. Nhớ ngày xưa đâu phải đứa nào cũng được vô đội đeo khăn. Đeo cái khăn đỏ tự hào biết bao nhiêu nhể. Giờ nhìn một đám đeo khăn đánh người giống như một đám giặc có chỉ huy và tổ chức. Ai cho cái đám đó vô đội viên nhể… cứ si nghỉ rồi cứ muốn ói. Sau này nhất quyết không coi ba cái clip đó nữa. Sẽ bắt bốn đứa cháu ở vn đi học võ, càng sớm càng tốt và nếu cần, nên học bắn súng để phòng thân!
Ừ, đứa bị đánh đeo khăn quàng, đứa đánh mua vui cũng đeo khăn quàng, đứa ra oai đánh cũng khăn quàng luôn. Cả một đám khăn quàng. Khác gì nhau!
Đọc câu bạn viết “nhìn một đám đeo khăn đánh người giống như một đám giặc có chỉ huy và tổ chức” mà nghe một nỗi cay đắng, mỉa mai đến tận cùng.
Thế nhưng điều tui cho là mỉa mai đến ứ nghẹn là khi nghe một đứa bạn khác, một cô giáo ở Sài Gòn, viết trả lời cho ý kiến “cần phải tìm môi trường giáo dục tốt cho con mình”:
Làm gì có môi trường tốt theo ý mình (vì thật ra môi trường ấy hiếm lắm). Thành ra cho con học võ và phải học chiêu bỏ chạy thế nào cho người ta đuổi không kịp
Bạn là cô giáo, là người làm trong môi trường giáo dục mà bạn buông ra một câu não nề như thế thì người ngoài còn phải nghĩ như thế nào đây, về cái xã hội này?
Tui lại đọc những câu trả lời từ những đứa học trò khi một đứa bạn khác nữa của tui, lại cũng là một cô giáo, hỏi “Vậy nếu gặp vậy, các con có can ngăn cứu giúp không?”
“- Không biết nữa cô ơi!
– Có khi không đâu cô ơi…
Nếu bạn thân thì con mới giúp…”
Học trò trả lời bạn tui như thế.
Một đứa giải thích kỹ hơn:
Cho dù có muốn cứu người ta thì e rằng bản thân lại không có khả năng cô ạ. Cách duy nhất là chạy xuống báo việc này cho ban giám hiệu mà còn sợ bị trả thù nữa. Những năm học cấp 2, em đi học thấy tình trạng này xảy ra hoài, may là chưa ai dám đụng đến em. Nhưng lúc đó thấy người bị đánh cũng sợ lắm, chỉ biết nhìn thôi chứ chả dám làm gì!
Bạn tui viết:
Là một cô giáo, trước bạo lực học đường, mình đã thấy đau lòng. Mà làm cha làm mẹ có con đi học, nỗi đau và lo sợ đó càng nhiều hơn!
Một chị bạn hiện đang là hiệu trưởng một trường lớn ở Sài Gòn thì nói
Có những điều đau lòng. Và hơn thế nữa là cảm giác “bất lực”
Tui nghĩ gì đây trước những trăn trở của bạn bè mình?
Tui chợt nhớ, từ năm học lớp 4, con bé Ti đã biết đứng lên “đảo chánh” lớp trưởng vì “bạn ỷ là lớp trưởng, là con của cô giáo trong trường nên bắt nạt những bạn khác.” Cuộc “lật đổ” đó thành công, bởi nó được sự đồng tình, ủng hộ của đám học trò nhỏ và của cô chủ nhiệm.
Nhưng, với tính khí đó, vào thời điểm này, thì chuyện gì sẽ xảy ra cho nó? Và tui sẽ có thể làm được gì để bảo vệ con mình?
Nhà trường vốn được xem là môi trường an toàn nhất cho đứa trẻ, thầy cô, bè bạn là nơi xây đắp cho nó những kỷ niệm, những ước mơ đẹp nhất của đời người. Vậy mà giờ đây, nhà trường, thầy cô, bạn bè đã trở thành gì? Bạn bè câm lặng. Thầy cô không còn là nơi để chúng dám nói. Nhà trường biến thành đấu trường. Và cha mẹ cũng trở nên bất lực trong việc cho con một niềm tin rằng, mình sẽ được bảo vệ.
Vì sao?
Vì bạo lực đã được dung túng đến tối đa.
Từ trong nhà, cha mẹ cho mình quyền đánh con, chửi con.
Ra ngoài đường, công an – cha mẹ của dân – cho mình quyền đánh dân, chửi dân, và giết dân.
Vào trong lớp, thầy cô cho mình quyền tát học trò, đấm học trò và sỉ nhục học trò
Nghĩ gì đây, nếu phải sống trong một xã hội mà cha mẹ chỉ còn biết khóc khi tình cờ, rất tình cờ hay tin con mình bị tra tấn?
Nghĩ gì đây, khi hiệu trưởng phải thốt lên hai chữ “bất lực”?
Nghĩ gì đây cô giáo phải cho con đi học võ và phải học cho bằng được cách chạy khi bị đánh?
Nghĩ gì đây khi những đứa trẻ mới hơn 10 tuổi đã biết cách tra tấn bạn mình vì tội không nghe lời? đã biết khiếp sợ hay dửng dưng, vô cảm và câm lặng khi chứng kiến người khác bị hành hạ?
Nghĩ gì đây…
Nghĩ gì đây khi đứa trẻ phải ” chạy trốn” cả đời người
(khi gặp bất công, bạo lực, bè phái?)
LikeLike
vụ chạy trốn cả đời khi gặp phải bất công, bạo lực, bè phái này cũng nhiều lắm chung quanh.
LikeLike
Không biết có cường điệu quá hay không, lại một lần nữa nghĩ đến cuốn sách “Trại Súc Vật/The Animal Farm” của George Orwell ở cả hai nghĩa, bóng và đen.
LikeLike
Một liên tưởng đau lòng, mà rất thật 😦
LikeLike
‘Sẽ làm gì, nếu đó là con mình?’
-Báo với nhà trường: chắc nhà trường cũng không dám làm gì!
-Báo cảnh sát: chắc cảnh sát cũng chẳng thèm nghe!
-Cho con đi học võ: cho dù có võ mà đông quá đánh cũng không lại!
-Bỏ chạy: tụi nó cũng chạy theo tới nhà!
Trong khi chờ cho chính quyền thay đổi (chắc phải đến kiếp sau), cách tốt nhất là khuyên con nên cố tránh, còn nếu vẫn xảy ra thì …tùy cơ ứng biến, có thể bỏ qua, có thể tìm tụi đánh con mình đánh lại, mướn người đánh, etc.
Còn đến cuối cùng không có cách nào nữa thì chỉ biết tự an ủi ‘năm xui tháng hạn phải chịu thôi’!
Bản thân tui hồi nhỏ cũng đã một lần bị đánh hội đồng, đến khi má tui biết được, má tui vô méc ông thầy của tui, ổng phạt đám tụi đó. Rồi không hiểu sao từ đó về sau, tụi đó lại trở thành bạn của tui. Tui không nhớ nhiều, nhưng má tui thì vẫn nhớ đến bây giờ và hay nhắc lại. Có lẽ khi con mình bị đau, người mẹ sẽ đau hơn nhiều lắm…
Không hiểu sao hồi nhỏ tui khờ và hiền đến vậy, bây giờ không biết còn hiền không! 🙂
LikeLiked by 1 person
Có một cách nữa, cách của NL 🙂
LikeLike
“Cách của NL” là cách gì vậy chời ?
LikeLike
Xách ” disc” hai đứa con chạy qua Mỹ :)))
LikeLike
làm gì có! Lan chạy qua Mỹ là tại vì Lan nhớ Vân! hahahah!
LikeLiked by 2 people
Hahahaha
LikeLike
Phải kể thêm chi tiết có ông anh chặng đường dằn mặt tui kia nữa chứ 🙂
Xã hội càng phát triển, con người càng chằng hơn 🙂
LikeLiked by 1 person
Vụ ông anh chặn đường dằn mặt tui kia là vụ khác nữa! Chỉ nghe má tui kể, tui quên mất tiêu nó ra làm sao rồi!
Ủa, mà sao tui bị bắt nạt nhiều vụ vậy ta! hic!
LikeLiked by 1 person
Đọc bài này rồi mới thấy cám ơn nước Mỹ đã cưu mang tôi sinh sống trên đất nước này, tự do, dân chủ & công lý! Thật ngán ngẫm tình trạng giới trẻ ở VN! Bây giờ thì không thể đổ thừa cho tàn dư của chế độ “Mỹ ngụy” mà đây chính là sản phẩm của “nhà nước XHCN VN”! Đúng là hết thuốc chữa, có học võ, có biết cách chạy cũng không thể nào thoát ra khỏi tình trạng tồi tệ ở học đường này hết! 😦
Hoan hô tinh thần “đảo chánh” của bé Ti, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, của NL! Way to go! 🙂
LikeLiked by 1 person
Ồ, con nhóc đó dữ hơn em chị Bidong ơi 🙂
Nó cự cả với thầy cô hồi học high school nữa, cuối cùng cô giáo xin lỗi nó 🙂
LikeLiked by 1 person
‘con nhóc’ đó nhỏ nhỏ nhưng có võ! 😀
LikeLiked by 1 person
Cự đúng nên thầy cô xin lỗi chứ gì? Giỏi mà cự sai coi, ăn tát hay ăn đục là cái chắc! 🙂
LikeLike
Trời, thầy cô nào ở Mỹ dám cho ăn tát tay hay ăn đục chắc là chán sống rồi!
LikeLike
Hồi em học lớp 1, em bị một thằng bạn giật đổ bình mực vô áo. Về nhà bà Nội hỏi tên đứa làm đổ bình mực vô áo em. Sáng hôm sau, trước khi cô giáo vào lớp, bà em đứng trước lớp nói ” Ba con T là công an bên kia đường, đứa nào ăn hiếp nó, coi chừng ba nó bắt bỏ bót” Dù ba em lúc đó chỉ là phó thường dân mới đi tù cải tạo về, còn thằng giật bình mực là con ông tổ trưởng dân phố. Sau đó không đứa nào dám ăn hiếp em. Tới khi học cấp hai, trong trường có ông thầy giám thị, chuyên môn bẻ cành tre đánh túi bụi tụi học sinh không chịu đứng xếp hàng, em dám nói “Thầy không được đánh tụi con như vậy, luật không cho phép, con sẽ về méc ba con”, từ đó ông thầy không bao giờ đánh mấy đứa lớp em, và lâu lâu còn “mắng yêu “con nhỏ này không biết sợ ai, dám nói thầy đánh học trò là phạm luật”. Cuối năm cấp hai, trong lớp em cũng có chuyện học sinh bị mấy đứa “xóm chợ” chặn đường đánh trấn lột đồ, nên đi đâu cũng rủ nguyên một bầy đi theo, có lần cả đám cũng bị đánh, nhưng tụi em không sợ, cả đám cùng nhau đánh lại, lần đó te tua, nhưng từ đó về sau, tụi xóm chợ không dám đánh tụi em nữa.
Bây giờ em đang có con ở tuổi mẫu giáo, thằng nhỏ này nó rất nhát gan nên em luôn dạy nó nếu có bạn nào đánh con, thì con không được đánh lại bạn, mà phải méc cô giáo, và lúc nào con cũng phải về kể cho mẹ nghe. Tới một bữa đi học, nghe cô giáo nói “con của cô nó giỏi lắm, nó thấy bạn A đánh bạn B, nó tới nói bạn A không được đánh bạn B, bạn A không nghe, nó tới nói cho cô giáo biết. Em nghĩ ở đây hay ở VN cũng đều có nạn bắt nạt học sinh, lâu lâu lại thấy báo đăng chuyện một đứa nhỏ tự tử vì bị bạn bắt nạt. Vì vậy, để bảo vệ con em mình, phải luôn cho nó biết nó luôn có cha mẹ đứng sau bảo vệ nó, và chính nó cũng không nên quá sợ hãi với những đứa đầu gấu trong trường. Thường mấy đứa bị bắt nạt quá đáng là những đứa rất nhát gan, hoặc nó không có ai để méc lại, ba mẹ không quan tâm. Nếu dám chống lại ngay từ đầu, chưa chắc bị nặng như vậy, vì suy cho cùng, mấy đứa đánh bạn cũng là bạn bè cùng lứa, cũng là học trò cũng chẳng phải giang hồ hay mưu ma chước quỷ gì.
LikeLiked by 4 people
Thuở nhỏ đi học tui cũng không bị bắt nạt, bởi tui luôn là đứa bự con hơn tụi kia, hehehe, tụi nó sợ tui lấy thịt đè người tụi nó cũng chết 🙂
Cả đời đi học, dù là con nhà nghèo, không học trường trung tâm nhưng tui chứng kiến cảnh học sinh đánh lộn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giờ thì… hic
Nhớ cách đây mấy năm có đứa cháu gái từ Sài Gòn sang du học, khi đó thấy mới bắt đầu nổi lên hiện tượng nữ sinh đánh lộn rồi quay clip thải lên internet. Hỏi nó sao mà ghê quá vậy. Nó bảo “lúc con còn đi học, con mà không dữ thì chắc con cũng bị chặng đánh mấy lần rồi!” Hỏi nó tại sao, nó nói thì tại tụi nó nói nhìn mặt con kênh kênh thấy ghét!
Nghe thấy hết hồn. Phải tự nhìn lại vô kiếng xem mặt mình có kênh kênh thấy ghét không 🙂
Đồng ý với Gấu Mẹ là chính cha mẹ là người đầu tiên phải dạy con cách tự vệ bằng cách này hay cách khác. và cũng chính cha mẹ phải là người biết cách bảo vệ con mình trước khi chờ đợi vào nhiều thứ khác.
Tuy nhiên, trong một xã hội mà giá trị đạo đức thật sự ngày càng không được coi trọng một cách đúng mưc thì cha mẹ thân cô thế cô cũng trở nên bất lực trong việc bảo vệ con mình. Đó chính là vấn đề để trăn trở.
LikeLiked by 2 people
‘Tuy nhiên, trong một xã hội mà giá trị đạo đức thật sự ngày càng không được coi trọng một cách đúng mưc thì cha mẹ thân cô thế cô cũng trở nên bất lực trong việc bảo vệ con mình. Đó chính là vấn đề để trăn trở.’, thank you chị Lan nói dùm câu này.
LikeLiked by 1 person
Con của Cô Vân chịu học gần nhà chưa? Nếu mà nó học gần nhà: Cháu ngoan đỡ tốn đủ thứ và nhứt là khỏi phải lo nhiều, có đêm thức giấc thấy phòng mở cửa trống trơn, buồn và nhớ lắm nhứt là cả năm đầu, gần nhà về sút gao mẹ đỡ tốn!. Ha ha ha nhưng mà vui.
LikeLike
Dạ, chắc nó học ở UOA, không gần mà cũng không xa, phải mướn chổ hay mua nhà cho nó ở. Thank you chú! 🙂
LikeLiked by 1 person
Giàu quá! j/k 🙂
LikeLiked by 1 person
Không giàu sao
phụ chị trả tiền mặt mua nhà phường Bến Nghé, little SG ?
LikeLiked by 2 people
Chuyện này nghe quen: tôi có vợ chồng người bạn lâu năm, có người con
dời về Quận Cam ở đi học và đi làm, ban đầu thi mướn nhà, gần khu đó có nhà bán, anh chị đó mua cho con ở trước, bây giờ anh về hưu chị chưa , đang bán nhà khi xong sẽ về Q/C dưỡng hưu. Mướn thơ V/N sửa chữa nhẹ nhàn và thấy khác hồi mới mua nhiều lắm: có hồ cá, cây ăn trái mà người Việt thích, mua cây lớn mới hơn 1 năm mà có trái rồi, hay thiệt, chắc nhờ 2 đầu lương.
LikeLike
Để sống còn, không còn gì hay hơn là “học võ” để tự vệ. Và kết bạn với những đứa hợp tính tình, để bảo vệ lẫn nhau khi bị ức hiếp.
LikeLike
Tôi đi học bị quánh rồi tôi cũng đi quánh lại rồi quánh mấy đứa khác không dính dáng gì tới mình.
Cái chuyện này nó rất phổ biến và xảy ra ở tất cả mọi nơi, không nhất thiết chỉ là ở VN vì xả hội băng hoại, đạo đức suy đồi. Thường thì đánh hay chửi lộn một lần, thì không phải bị coi là ăn hiếp (mặc dầu phải chịu hậu quả), phải xảy ra nhiều lần thì mới là quan tâm. Tuy nhiên, cái bối cảnh của một xả hội mà trong đó chính quyền bất lực và hành sự như kiểu côn đồ dùng quyền lực của kẻ mạnh thay thế cho luật lệ hay giải thích luật lệ theo cái ý riêng tùy hứng của mình, thì nó làm cho tất cả mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn và đi đến bế tắc, không lối thoát. Vì chính cái tổ chức chánh quyền được lập ra và có trách nhiệm để duy trì một xả hội tôn ti, nề nếp, tạo một cuộc sống an bình cho tất cả mọi người dân trong xứ của mình lại là một tổ chức hành sự như những đứa học sinh đánh bạn mình thấy trong cái video clip. Công an, chính quyền “tao đánh cho mầy chừa”, “tao đánh cho mầy hết cải với tao”, “ tao bảo mày phải nghe”, “cái này là của tao, tao muốn là được”, “ nhà mày tao lấy, đem lính tới tước đoạt, dân oan ra kêu nài biểu tình thì bị bắt bớ chụp mủ là phá hoại an ninh trật tự, phản động chống chính quyền”, “ bị bắt nhốt vô đồn công an thì bị tự treo cổ chết, tự bị chấn thương sọ nảo hay nội tạng chết, vậy thì trụ sở công an là chổ đi chết chớ không phải là chổ có trách nhiệm duy trì công lý, bảo vệ sự an toàn cho người dân”
Trong các bài còm tôi thấy phần đông chỉ chú trọng vô cái hiện tượng bị ăn hiếp chỉ giới hạn trong vấn đề bị đấm đá bể đầu , sứt trán, đổ máu mà lại bỏ quên đi những cách ăn hiếp khác như chửi bới (mầy là con chó cái xấu như ma) , hăm dọa ( mầy coi chừng tao cho mầy biết tay, đợi coi rồi biết nha con … mày mà không nghe lời tao là tao méc má mày là mày ôm xà nẹo với con trai trong lớp ), nói xấu ( mầy là thằng lại cái, bận xì líp rách, hôi nách muốn ói không ai chịu được), khi dể (mầy học ngu như bò, mà còn xấu mà hay làm điệu không giống ai hết, mầy là con của con đỉ già bệnh hoạn). Tất cả đều là ăn hiếp mà cái hệ quả của nó củng nặng nề hay hơn cả là bị đánh một trận tơi tả, vì cái vết thương nó kéo dài dai dẳn hơn là cái thẹo thấy được trên trán.
Rồi thì làm sao nếu đứa học trò bị ăn hiếp không có can đảm để chống lại hay chống lại mà không đủ sức, rồi cả thầy cô, giám hiệu cũng bó tay vì cái bọn ăn hiếp nó dử quá , băng đảng quá ai nó củng đập hết. Rồi mấy đứa què cụt, yếu đuối thì ai lo cho nó đây hay là bị đẻ ra xui thì ráng chịu? Công an thì không có tiền thì không làm gì hết đổ thừa chuyện của giám hiệu hay kẹt quá vô làm thì làm bậy. Phần không nhỏ cái cơ hội là ba má thằng đi đánh người nhiều khi là con cháu của nó hay có tiền của đưa công an cho xong chuyện hay bắt ngược, chụp mũ lại người yếu thế bị ăn hiếp.
Chuyện tự dạy con mình để nó tự bảo vệ nó và cha mẹ để ý bảo vệ nó là một phương pháp bắt buộc phải làm và có thể giải quyết được vần đề trong nhiều trường hợp nhỏ bình thường. Nhưng nó chỉ là một thái độ tự phát sinh tồn, hên xui, lo cho mình trước còn người khác thì mặc kệ, nhiều lắm là chỉ thấy tội nghiệp cho nó thôi chứ sức người có hạn biết làm sao hơn? Và chính là thái độ nón nỉ che tai này nó làm cho sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn vì nó chứng minh một điều là thằng đi ăn hiếp nó sẻ thắng khi nó mạnh hơn và sẽ không có nhiều người tụ họp lại như môt tập thể để đối phó với nó. Nó có thể sẻ tránh không bắt nạt thằng có súng hay có bắp thịt có thể đánh lại nó, nhưng đại đa số những đứa học trò khác sẽ bị sống trong sợ hải trong cái tuổi mà đáng lẻ chỉ lo đi học cho giỏi và có một cuộc sống vui vẻ bình an.
Làm gì khi thấy người bị ăn hiếp?
1) Học trò: Phải lập tức nhúng tay vô bằng cách đi kêu người lớn tới can. Không đúng coi vì mấy thằng bựa tưởng mình đang diển tuồng hay đánh càng dữ tợn hơn nữa.
2) Nếu người lớn thấy có sức thì can tụi nó ra. Khi có một người làm thì người khác sẻ nhào vô phụ.
3) Cần phài giử an toàn cho tất cà mọi người liên hệ.
4) Làm chứng nếu thấy chuyện xảy ra như thế nào
5) Phài bảo vệ luôn thằng đánh người, đừng đánh chửi bới nó như nó làm.
6) Khi thấy có gậy gộc, vũ khí, thì kêu cảnh sát và la làng ngay lập tức.
7) Đừng bỏ qua vì nghĩ là mấy đúa nhỏ tự giải quyết được
8) Đừng lập tức phán xét ai phải ai trái
9) Đừng bắt mấy đứa nhỏ nhân chứng phải nói ra cái gì nó thấy trước công chúng ngay lập tức, từ từ cho nó ổn định và bình an trước
10) Đừng nói với mấy đứa nhỏ trong cuộc chung với nhau một lúc, kéo chúng nó ra nói riêng từng đứa
11) Đừng bắt chúng nó xin lổi hay bắt tay giảng hòa ngay lúc đó trên hiện trường.
12) Follow up, tiếp tục dính dáng sau đó
13) Đừng biểu thằng bị ăn hiếp quên chuyện đó đi, hay nói là lổi nó, ngay trong trường hợp nó chọc người ta trước
14) Đừng kêu nó phải đánh trả khi bị ăn hiếp mà phải tránh đánh nhau tới mức không đặng đừng để bảo vệ mình. Báo với người lớn cha mẹ.
15) Đừng kêu ba má mấy đứa trong cuộc trực tiếp, để thầy cô, cảnh sát cố vấn mình phải làm gí.
LikeLiked by 3 people
Một chuyện cần làm mà Bố của nạn nhân Kim Phạm (cô gái bị đánh hội đồng & qua đời ở SA, CA trước đây) là khi thấy đám đông đánh nhau thì nên thỏi còi hay la lên để mọi người chú ý và giúp đỡ nếu có thể!
Bully là vấn đề trầm trọng và là nguyên nhân cho những cái chết tức tưởi mà không đáng trong học đường, nhưng nó có thể phòng ngừa nếu biết sớm kịp thời! 😦
LikeLike
Ý kiến của ông Kẹ rất là hay, nhưng tui nghĩ nếu làm như vầy thì sẽ càng hay hơn nè:
Tui sẽ dịch ra tiếng Mỹ ’15 Điều cần làm khi thấy người bị ăn hiếp’ của ông Kẹ, in ra chữ bự, bọc giấy kiếng dày cui hẳn hoi, đưa cho con tui mỗi thằng một tờ, khi gặp chuyện thì nó chỉ cần xách ra, đọc thiệt lớn, bảo đảm cả đứa đánh và đứa bị đánh đều sẽ cắm đầu bỏ chạy hết!
Còn chạy đi đâu thì là hên xui! 😛
LikeLike
Tới luôn bác tài !!!!!
Thiên hạ thường nghe thấy trên báo chí, truyền thông, lập đi lập lại là trong xả hội VN lúc này, là dường như con người mất đi cái tính người, không ai care, chỉ cầu nguyện nó đừng xảy ra cho mình và khi nó xảy ra thì một mình cu ky ráng chịu chớ không ai có khả năng giúp gì ai hết, dửng dưng, vô cảm trước những sự việc bất công xảy ra đầy rảy và coi đó như là một việc xảy ra hằng ngày ở huyện, why bother?
Tôi có được biết đâu đó mà không nhớ rỏ từ đâu, chắc là trong nhà thờ, là ba thứ mà nó làm cho sự việc nghiêm trọng hơn, ngăn chận người ta kiến tạo một xả hội ít bất công hơn là sự thiếu hiểu biết , sự sợ hải và tuyệt vọng và để chống lại cái này thì mình phài có ba thứ để giúp chống lại là lòng trắc ẩn, lòng can đảm và lòng tin tưởng.
Thiếu hiểu biết vì thiên hạ có khuynh hướng không muốn đi sâu vô chỗ không vui, xám xịt nên không muốn tìm hiểu xa hơn những gì tự nhiên nghe và thấy được. Nếu không muốn nhìn thấy hay nghe và tìm hiểu vấn đề cho nó rỏ ràng, gốc ngọn thì ngay cả nó xảy ra trước mắt, thiên hạ củng sẽ tìm cách chận nó lại, không để cho nó ảnh hưởng tới mình để làm mình suy nghĩ (như NL hay suy nghĩ vậy hahahahaha). Mà khi mình không muốn thấy cái trước mắt thì làm sao mà thấy được sự đau khổ dằn vật của nhiều người khác nửa mà mình không thấy. Cái lòng trắc ẩn nó bắt đầu từ việc lắng nghe cho thiên hạ cảm nhận và thấy được cái khổ nạn của người khác. Nhưng thấy và cảm nhận không làm cho cây kim đồng hồ nhít lên một gạch nào hết trơn trọi, và người khổ vẩn khổ, nhưng nếu mình nhít lên một chút nửa, chia sẻ cái đau khổ của họ, đi bên cạnh họ. Đơn giản như ngồi nghe họ khóc, xoa vai họ và trở lại hay gọi thăm họ một vài phút trong nhũng ngày sau đó, tọa ra một sự gần gủi, chớ không phài là nói vài câu từ xa đâu đó mà nạn nhân không biết đâu là đâu.
Sự sợ hải làm cho mình bị tê liệt nhưng khốn nổi mình biết là mình sợ nên mình vẻ ra trong đầu mình hàng ngàn lý do thật hợp lý để biện minh cho sự sợ hải này để không làm gì hết. Và giải thích cho chính bản thân mình là sự sợ hải là một chuyện của tạo hóa dựng ra cho con người sinh tồn theo thuyết Darwin là nếu không có sự sợ hải thì thấy cháy nhà thì đã nhào vô chơi hay thấy trời mưa bảo sét đánh rầm rầm thì chạy theo ra đường để nhìn cho rỏ. Muốn có có sự thay đổi thì phải làm, mà làm thì đòi hỏi lòng can đảm biết nhận xét vấn đề và khôn khéo hạn chế rủi ro trong việc làm, tiến thoái cho hợp lý, không gấp rút, không cẩu thả liều lỉnh nhưng phải có can đảm để chấp nhận rằng có một cái giá phải trả, mà khi cần thiết thì sẳn sàng chấp nhận. Phải có lòng can đảm la lên sự thật cho mọi người biết , không để nó thúi quắc trong bóng tối, trong ngỏ cụt cứ phải bịt mủi chạy xa ra mà khi hỏi đến thì không muốn thẳng thắng nói cho ra hay chỉ nói ngụ ngôn, ẩn dụ nói code. Phải có lòng can đảm đi ra khỏi cái ổ kèn bao bọc tạm thời để thật sự làm một cái gì đó dù nhỏ cở nào đi nữa. Một ngộ nhận phổ biến là sự sợ hải nó đi với với người hèn nhát, và thằng can đảm mới dám xăng tay áo làm. Lòng can đảm không một ly ông cụ nào dính dáng tới càm giác của mình hết, mà nó là chỉ là một hành động mà mình muốn làm ngay cả trong sự sợ sệt tới đái trong quần nhưng vẩn muốn làm vì nó thay đổi một chuyện mà mình muốn và cần phải làm. Nhớ không đi interview với ông Mỹ bằng tiếng Mỹ mà chỉ biết how are you, nhớ không lái xe lần đầu tiên phải lên xa lộ LA đi làm kiếm ăn bằng xe cùi đạp ga không chạy, nhớ không xuống tàu vượt biên biết khả năng chết nhiều hơn khả năng tới bến tự do bình an không bị cướp đè. Sợ nhưng can đảm làm.
Sự tuyệt vọng, thật sự là quá dể dàng để tuyệt vọng, khi thấy nó vây đánh đứa nhỏ, nhào ra can thì đồng bọn nó nhào vô thịt mình. Ai cũng sợ thì lấy đâu ai bênh vực tiếp sức với mình, rồi còn bị bắt lên đồn tra hỏi nhiều khi không có đường về. Nó xảy ra quá nhiều, không cần phải bơm thêm thắc gì hết, người bị vạ lây hầu như là một điều chắc chắn xảy ra, thì biểu sao mà không tuyệt vọng buôn trôi. Nhiều khi làm mà còn bị chúng ghét nói thằng này chơi nổi, dở hơi, ngu ráng chịu. Trong cái bối cảnh như vậy tuyệt vọng là một chuyện tự nhiên. Vì vậy phải có lòng tin để chiến thắng cái tuyệt vọng đó, phải có lòng tin là việc làm là một sự tranh đấu dường dài, phải có lòng tin là sẻ có những thất bại trên đường đi, nhưng phài tin là mình làm được. Vài tuần trước kỷ niệm Selma, cha nội Martin Luther King mà không có lòng tin vững vàng tranh đấu, tuyệt vọng thì giờ mình tỵ nạn Mít vẩn ngồi bên lề xả hội, khỏi cần bầu cử ứng cử gì hết, thật sự làm mọi sống cho xong kiếp người tỵ nạn. Moses không có lòng tin thì không dẩn dân Do Thái chạy khỏi Ai Cập thoát khỏi cái ách nộ lệ của Pharaoh …. Thấy mấy ông Cha bên VN mời thương phế binh vô nhà thờ trò chuyện, giúp đở ủi an, chở đi khám bệnh, không phải một lần mà trở thành thưòng xuyên, bất chấp cản trở bắt bớ – cái gì làm mấy chã dám và cương quyết làm ? chỉ vì họ có lòng tin vào Thượng Đế, từ chối tuyết vọng, từ chối bóng tối, tin vào sự sống lại từ trong mọi hoàn cảnh ảm đạm chết chóc. (Giúp TPB bắt đầu từ mấy ông Sư nhà chùa, sau bị dí, bắt bớ kêu nhà thờ phụ giúp một tay)
Vậy muốn tốt hơn thì phải dùng ánh sáng của lòng trắc ẩn, lòng can đảm và lòng tin tưởng để chống lại bóng tối của sự thiếu hiểu biết , sự sợ hải và tuyệt vọng. Việc chung của mọi người bất kể là ai, giàu hay nghèo, già hay trẻ, ăn chay hay ăn thịt.
LikeLiked by 3 people
Mùa vọng, thầy Sáu lại vừa c
LikeLiked by 1 person
(Repost)
Mùa Vọng, thầy Sáu lại có vài
hớp Pinot noir :))
Nghe khoái lỗ tai 🙂
LikeLiked by 2 people
Thầy Sáu vài ly Pinot Noir với Salmon grill ngày thứ sáu. Pinot noir với Salmon grill có hợp không bác GLL?
LikeLike
Tuỳ ý thích mỗi người.
Theo sách vở, đồ biển nên uống với rượu trắng ( Chardonnay , Chemin blanc..)
Nhưng tui đốt sách từ thuở ra đời lượm lon, nên chỉ uống rượu đỏ, pinot noir hay Malbec hạp với salmon, ahi tuna …etc
(Tui ăn cơm cháy, mắm quẹt cũng uống rượu đỏ)
Hehe
LikeLiked by 1 person
Mùa này đâu phải Mùa Vọng ông già!
LikeLike
Bác nói đúng, mùa Phục Sinh
( đúng là chiên ngoan :😛)
LikeLike
Mùa Chay ông già ơi.
LikeLike
Mở đầu người viết xưng “tôi”, và sau đó toàn là “tui”, sao vậy? Có khác nhau không? Lúc nào dùng “tôi”, khi nào qua “tui”? Buồn, vui, giận, hờn? Dịch ra tiếng Mỹ: tôi=I, tui=me được không?
LikeLiked by 1 person
Tại nói ‘tôi’ một hổi mỏi miệng quá nên chuyển qua ‘tui’, ‘tôi’ là tiếng formal, ‘tui’ là informal. Người Nam nói chuyện xưng ‘tui’, không có ‘tôi’.
‘Tôi’ hay ‘tui’ đều có cùng một nghĩa, dịch ra tiếng Mỹ đều có nghĩa là ‘I’, còn ‘cho tôi’ hay ‘cho tui’ thì có nghĩa là ‘me’. Thí dụ, ‘don’t forget to pay me’ nghĩa là ‘đừng có quên trả tiền cho tôi/cho tui’! 🙂
LikeLiked by 2 people
Ủa, mà ông này hỏi thiệt hay hỏi mẩn mà tui cũng cắm cúi trả lời vậy chời!
LikeLiked by 2 people
Thử nghe câu này coi có cùng nghĩa không:
1. Tôi không ưa.
2. Tui không ưa.
Câu 1 nghe mạnh, rõ ý đe dọa. Câu 2 nghe nhẹ, yếu xìu, có vẻ năn nỉ.
LikeLiked by 1 person
Thường những chuyện đánh đấm như vầy tui chỉ coi cái headline, không dám coi chi tiết, video clip lại càng không coi, tại vì coi xong sẽ bị ám ảnh nhiều ngày.
Đọc trong VNExpress thì tụi nhóc này thường đánh bạn, đánh xong thì hăm he nếu về nhà méc má thì sẽ bị đánh nữa. Những đứa hăm he như vậy có nghĩa là nó sợ người lớn, sợ bị phạt, cho nên còn có thể trị được. Chỉ sợ những thành phần không sợ trời không sợ đất và nhất là không sợ chết thì mới là điều đáng lo, hy vọng những thành phần này không có nhiều trong xã hôi.
LikeLiked by 1 person